Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 115: Đánh đàn một đối một
“Ta đã đánh sai ở đâu?” Liễu Minh Ý hơi bối rối.
“Thần phải nói công chúa đàn rất hay nhưng người nhầm ở một chỗ”
“Một chỗ?”
“Đó là điệu nhạc trước mà thập tam công chúa đàn là bi ai chứ không phải vui tươi!” nữ dẫn lắc đầu cười.
“Điệu nhạc của người ở đoạn đầu miễn cưỡng có thể khớp nhưng khi nó bắt đầu vui lên thì liền SAI!”
“Mặc dù chúng thần phải công nhận người đàn rất hay nhưng lại diễn đạt sai ý nghĩa nên… Đi nào!”
Sàn mở ra, Liễu Minh Ý bị tống thẳng sang chỗ cho người thua cuộc với một chút tiếc nuối.
“Chà, lại là lượt của thập tam công chúa! Các vị công chúa còn trụ lại nên hi vọng em út của mình sẽ không sáng tạo nhạc phổ mới nữa đi nếu không chắc các vị sẽ ra đi như những người trước đấy!” hai người kia nửa đùa nửa thật nói.
Y Dạ lại bắt đầu đánh đàn, lần này thì thực sự là một bản nhạc đã xuất hiện, không phải do Y Dạ sáng tạo ra.
“Nào các vị, trên sàn đấu còn sáu vị công chúa nữa và vẫn đang là lượt của thập tam công chúa. Ai sẽ là người bị loại tiếp theo đây?”
Y Dạ chuyền ngọc sang cho Liễu Minh Châu. Liễu Minh Châu bắt gọn, thuận lợi đánh tiếp rồi lại chuyền sang cho Liễu Y Tịnh.
Liễu Y Tịnh đánh một đoạn thì bất ngờ dừng lại, không có dấu hiệu đánh tiếp, tay giơ trên không trung.
“Keeng!”
“Đại công chúa đã bị loại!”
“Trước khi đi, mong người có thể trả lời câu hỏi của thần. Vì sao đang đánh lại đột nhiên dừng?” nữ dẫn kia ghé lại.
“Bản nhạc này có hai phần, điểm đặc biệt là phần đầu của hai phần này gần như y hệt nhau, chỉ khác nhau một câu duy nhất. Lúc nãy Y Dạ đánh đoạn đó, ta có hơi không chú ý nên không biết phải đánh phần một hay phần hai mới đúng”
“Ồ, ra là đại công chúa lại là một nạn nhân nữa của thập tam công chúa!”
“Đại tỷ, thực chất đoạn nhạc này muội cũng có nâng âm lên một chút nên rất khó để nghe ra, lúc đầu muội định loại bát tỷ cơ nhưng lại không ngờ người dính là tỷ” Y Dạ ngây thơ cười.
“Muội nghe ra đoạn đó nhưng muội có tình chuyển nó cho tỷ đấy!” Liễu Minh Châu làm mặt vô tội.
Liễu Y Tịnh cười lạnh, mắng thầm hai con quỷ nhỏ trong lòng, mặt cam chịu bị vứt sang bên kia.
“Tinh! Thông báo: Tác dụng của kẹo tài năng còn 3 phút, bắt đầu trình đếm ngược 3:00”
Màn hình hệ thống hiện ra lời thông báo với dòng đếm ngược, con số bắt đầu giảm dần từ ba phút.
*Gần hết rồi sao? Mình còn một viên kẹo nữa nhưng không thể ngang nhiên ăn trước mặt mọi người được…* Y Dạ cau mày.
“Lần này là lượt của bát công chúa! Bắt đầu!”
Liễu Minh Châu cúi đầu chăm chú đánh. Đánh đoạn chuyền ngọc sang cho thất công chúa – Liễu Linh.
“A!” Liễu Linh hơi bất ngờ nhưng cũng bắt được ngọc rồi đánh đàn. Đánh một chút rồi lại chuyền ngọc sang cho thập nhất công chúa – Liễu Lam.
Liễu Lam cầm ngọc trong tay, thay vì đánh đàn thì lại đứng phát dậy, tới chỗ cái chiêng, đánh lên một tiếng rồi quay về chỗ, dậm chân mạnh vào sàn. Thế là thập nhất công chúa tự chọn ngay một vé tên “Tự loại”.
Hai người dẫn chương trình kia có hơi đứng hình. Người xem phía dưới cũng ngỡ ngàng.
“A.. a? Thâ… thập nhất công chúa có phong cách thật đặc biệt…”
“Đ… Đúng thế! Nào chúng ta quay lại thôi! Bây giờ là lượt của thất công chúa!”
Liễu Linh lại vụng về đánh lên một đoạn nhạc rồi ném ngọc sang cho La Nguyên Nguyên.
La Nguyên Nguyên bắt ngọc, bắt đầu thay đổi nhịp điệu, từ chậm chạp mà tăng lên nhanh hơn.
“Ồ! Có vẻ nhị công chúa cũng tự mình sáng tạo ra nhạc phổ riêng thay vì ghép các đoạn nhạc vào”
La Nguyên Nguyên ném ngọc sang cho Liễu Minh Châu.
“Thông báo: Thời gian hiệu lực của kẹo tài năng đã hết”
*Sao lại đúng lúc này cơ chứ?!!* Y Dạ rối não.
Đúng như lo ngại, Liễu Minh Châu ném ngọc sang cho Y Dạ. Y Dạ đành làm bộ bắt trật, để viên ngọc rơi xuống đất.
“A… ta làm rơi mất rồi…” Y Dạ mặt ỉu xìu.
“Keeng!”
“Thật đáng tiếc! Thập tam công chúa đàn rất hay nhưng lại làm rơi ngọc rồi”
“Hầy, dù đáng tiếc nhưng luật là luật a~ Thập tam công chúa, đã bị loại!”
Sàn đấu dưới chân Y Dạ cũng mở ra, cho Y Dạ một vé chơi cầu trượt mà điểm kết thúc là một cú ngã ê mông.
“Ui!” Y Dạ rơi xuống bục ngồi dành cho những người đã bị loại.
“Đau chứ, tiểu thập tam?” Liễu Y Tịnh tới đỡ
“Vâng, đau cả mông!” “Oái!!” Y Dạ vừa giơ tay ra định nắm lấy tay của Liễu Y tịnh thì bị Liễu Linh vừa bay sang rơi đè lên người.
“Á! Thập tam muội! Tỷ không cố ý! Tỷ xin lỗi!” Liễu Linh luống cuống đứng dậy.
“Muội không sao…” Y cười đau đớn, tiếng nắn lại xương nghe cái “Crắc!”
“Tỷ xin lỗi! Tỷ xin lỗi!” Liễu Linh lặp lại nhiều lần.
Liễu Văn ngứa mắt liền lên tiếng “Thất tỷ, muội ấy đã nói là không sao rồi mà! Hai người mau về chỗ ngồi xem tiếp hai người kia đấu nhau đi!”
Liễu Linh và Y Dạ không nói gì, im lặng tới ghế ngồi yên, Liễu Y Tịnh cũng về chỗ ngồi.
Bên kia, Liễu Minh Châu và La Nguyên Nguyên đang đấu nhau rất căng thẳng.
Liễu Minh Châu liên tục chọn những bản nhạc nhanh và đánh đang đoạn cao nhất thì chuyền ngọc, La Nguyên Nguyên cũng không kém cạnh đều thuận lợi điều chỉnh nhạc để ném lại cho Liễu Minh Châu. Hai ngwuoif này cứ đánh với nhau như thế, qua 7 lượt chuyền ngọc mà vẫn chưa phân thắng bại.