Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 11


Đọc truyện Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về – Chương 11

Chẳng biết tên nam chính có mặt khi nào, và chính hắn là thủ phạm sau cú đẩy mạnh trời giáng khiến cho Long Quân Dao đầu va đập vào một góc của bàn học ở phía sau.

Long Quân Dao bị va đập đến mức mắt hoa đầu choáng, cô lắc lắc mạnh đầu để thoát khỏi cơn choáng váng. Nhưng càng lắc mạnh thì cơn đau nhói từ phía sau đầu càng truyền đến dữ dội.

Cô khi này đưa tay ra sau đầu sờ sờ, cảm thấy bàn tay của chính mình trở nên ươn ướt và dinh dính. Mùi tanh tưởi của máu ở đâu xuất hiện, ban đầu chỉ là một mùi tanh thoang thoảng nhưng càng lúc càng nồng hơn khi Long Quân Dao đưa bàn tay ra trước mặt để quan sát.

Màu đỏ nhuốm đầy, ướt hết cả tay cô, mọi người xung quanh có mặt trong phòng ngày càng trở nên ồn ào hỗn loạn.

“Máu! Chảy máu rồi!” Một người nào đó hét lên.

Nghe thấy tiếng hét của người nào đó, Tống Lộ Khiết quên mất cả khóc, mặc kệ cả bên chân bị đau, cô nàng vội đẩy Ngạo Thiên qua một bên để chạy đến cạnh Long Quân Dao.

Mắt cô nàng liếc nhìn xuống bàn tay của Long Quân Dao nhuộm đầy một màu đỏ tươi. Mặt Tống Lộ Khiết lúc này biến xanh và cô còn chẳng để tâm đến cái tên nam chính Ngạo Thiên nữa.

Tống Lộ Khiết dùng thân hình nhỏ nhắn của bản thân đỡ lấy thân thể của Long Quân Dao, mặc cho cô nàng nhỏ bé hơn cô rất nhiều.

“Long tiểu thư, cô… cô đừng có chuyện gì… B-bệnh viện… Làm ơn ai đó gọi cho cấp cứu đi!!!” Tống Lộ Khiết hoảng sợ đến độ muốn hét lên với những người có mặt.


Mọi người xung quanh khi này hoảng hốt chẳng thua kém Tống Lộ Khiết, có người mặt đã trắng bệch vì sợ máu. Lúc này, có một người vội vàng lấy điện thoại ra gọi đi cho bệnh viện.

Còn Ngạo Thiên, hắn lúc ấy đứng cách nữ chính và Long Quân Dao một khoảng cách không xa, mặt hắn nghệch hết cả ra. Trơ mắt nhìn nữ chính quấn lấy người con gái mà khi trước hắn và cô nàng đều chán ghét không muốn đến gần.

Tống Lộ Khiết hoàn toàn quên mất sự hiện diện của nam chính Ngạo Thiên, trong mắt cô nàng khi này ngoài Long Quân Dao ra dường như chẳng còn ai khác.

Xe cứu thương rất nhanh đã đến nơi, âm thanh phát ra từ còi xe khiến cho mọi người trong khuôn viên trường đang di chuyển đều phải dừng lại quan sát.

Họ tò mò không biết có chuyện gì đã xảy ra, mà cả xe cứu thương cũng bị gọi đến. Có lẽ, là do một sinh viên nào đó xảy ra tai nạn hoặc phát bệnh cũng nên.

Những người không biết chuyện thì nghĩ thế, nhưng cho đến khi hai ba người y tá cùng nhau dìu Long Quân Dao bước ra càng khiến cho cả khuôn viên náo loạn.

Họ thật không ngờ người phải dùng đến xe cứu thương lại là Long tiểu thư của Long gia.

Lúc đấy, một người y tá và Tống Lộ Khiết đi sát bên cạnh Long Quân Dao để dìu cô, còn một người y tá khác thì không ngừng dùng băng gạc che chắn cùng cầm máu đang không ngừng rỉ ra từ vết thương. Và đi phía trước, là một vị bác sĩ, người đó không thôi vừa đi vừa ngoảnh đầu lại nhìn.

Đi ra gần đến xe cứu thương, Long Quân Dao chợt đổ cả thân thể ra phía trước khiến cho vị bác sĩ đang đi phía trước giật thót mình, luống cuống đỡ lấy cô.

Khi Long Quân Dao đột ngột ngã khuỵu xuống làm cho Tống Lộ Khiết thêm một phen hoảng sợ. Cô nàng lúc đó nhanh tay ôm lấy Long Quân Dao để cô không ngã về đằng trước, mặt cô nàng thì lúc trắng lúc xanh, hai mắt lại một lần nữa đỏ hoe.

Cùng những vị y tá đỡ Long Quân Dao nằm lên băng ca rồi đẩy lên xe, Tống Lộ Khiết không chút chần chừ bỏ cả giờ kiểm tra quan trọng để cùng cô đến bệnh viện.

Ngồi trên xe, nữ chính cứ nắm chặt tay cô không buông, dường như cô nàng sợ rằng. chỉ cần thả lỏng tay thì cô sẽ biến mất vậy.

Người bác sĩ nhìn nét mặt lo lắng cùng sợ sệt của Tống Lộ Khiết nên đành lên tiếng trấn an cô.

“Cô gái, cô không cần lo quá đâu. Cô ấy chỉ bị ngất đi vì mất máu thôi, cô ấy sẽ không sao!”

Đáp lại lời của bác sĩ, nữ chính chỉ gật gật đầu rồi lại chăm chú quan sát Long Quân Dao.


————

Sau khi được đưa đến bệnh viện kịp thời, các bác sĩ và y tá đã nhanh chóng đưa Long Quân Dao vào phòng cấp cứu.

Long gia cũng đã rất nhanh nhận được tin tức từ trường và bệnh viện gửi về. Ông nội và cha mẹ của Long Quân Dao khi biết được tin liền tức tốc lên đường đến bệnh viện.

Vừa đến nơi, Long cha cùng Long mẹ và Long lão gia nhìn thấy ánh đèn của phòng cấp cứu vẫn còn sáng rực, nó chứng tỏ là Long Quân Dao vẫn còn trong đấy không rõ tình hình như thế nào.

Long mẹ run rẩy sợ hãi đến mức bủn rủn tay chân phải nương tựa vào lòng ngực chồng mình, còn Long lão gia chống gậy nhưng vẫn không thể nào đứng vững được vì lo cho cháu gái.

Tống Lộ Khiết ngồi ở dãy ghế phòng chờ, nhanh chân chạy đến đỡ lấy thân thể già nua của Long lão gia. Ông bất ngờ trước sự có mặt của nữ chính nên khi đấy chỉ biết trố mắt nhìn cô nàng dịu dàng dìu mình đến ghế ngồi.

“Cháu gái, cháu là?” Long mẹ ngồi xuống bên cạnh Tống Lộ Khiết nhỏ nhẹ hỏi.

“Cháu là bạn học của Long tiểu thư.” Nữ chính lễ phép trả lời.

“Vậy sao? Thật tốt quá! Từ trước đến giờ, ta chưa từng nghe con bé nói đến là nó có bạn. Cháu thấy con bé cao ngạo vậy thôi, chứ nó rất cô đơn! Có cháu làm bạn với nó thật tốt quá! Nhưng mà… tại sao con bé lại xảy ra chuyện cơ chứ? Sáng nay vẫn còn rất tốt cơ mà?” Nói đến đấy Long mẹ không thể kìm chế được xúc động mà rơi nước mắt.

Long cha ngồi bên cạnh không ngừng an ủi, trấn an bà. Long lão gia thì chẳng nói lời nào mà chỉ âm thầm quan sát nữ chính.


Cả bốn người ngồi trước phòng cấp cứu chờ đợi trong thấp thỏm. Lúc này Ngạo Thiên từ đâu xuất hiện vội vã chạy đến. Mồ hôi vã ra ướt hết cả trán nam chính, vừa thấy Ngạo Thiên xuất hiện, Tống Lộ Khiết liền trở nên kích động đứng phắt dậy.

Thấy Tống Lộ Khiết đột nhiên đứng dậy khi nhìn thấy nam chính, ba người Long gia tròn mắt nhìn hai người. Cùng lúc đó, bảng đèn phòng cấp cứu chợt tắt, vị bác sĩ chính bước từ bên trong ra cùng một y tá nam cầm theo một bảng ghi chép.

Vừa thấy bác sĩ bước ra, cả ba người Long gia đồng loạt đứng lên rồi tiến đến cạnh vị bác sĩ hỏi dồn dập.

“Bác sĩ, con gái chúng tôi sao rồi?” Long mẹ lắc lắc tay vị bác sĩ.

“Cháu gái tôi sao rồi? Con bé không sao chứ?” Long lão gia cũng không thể che giấu được sự lo lắng hỏi.

“Xin người nhà yên tâm! Tình trạng của bệnh nhân đã ổn định. Trước khi đưa vào phòng phẫu thuật, bệnh nhân có dấu hiệu bị mất máu, nhưng thật may mắn là chúng tôi đã tìm được loại máu thích hợp để truyền cho cô ấy. Bây giờ thì bệnh nhân đã ổn rồi, nhưng vẫn cần phải ở lại bệnh viện theo dõi vì đây là chấn thương ở đầu nên nguy cơ có biến chứng rất cao.” Vị bác sĩ vỗ vỗ bàn tay của Long mẹ rồi quay sang nhìn Long lão gia nói.

“Thế… thế con bé bị gì thế bác sĩ? Vì sao nó lại chấn thương và bị mất máu nhiều đến thế cơ chứ?” Long cha mi tâm nhíu lại hỏi.

“Bệnh nhân là vì đầu va chạm với vật sắc bén mà dẫn đến một vết thương dài tầm 5-6cm với độ sâu trong khoảng 0.5mm. Ngoài ra, chúng tôi đã phải làm một ca phẫu thuật để lấy dị vật ra khỏi vết thương bệnh nhân. Đấy là một cái đinh sắt có độ dài 2cm. Nhưng người nhà cứ an tâm, chúng tôi đã lấy nó ra rồi và không hề có sơ sót nào. Bây giờ, bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc.” Nói rồi, bác sĩ quay sang vị y tá nam ra hiệu rồi cả hai thoát khỏi sự vây quanh của ba người Long gia rời đi.

Long mẹ sau khi nghe xong hết thảy, bà dường như ngất lịm tại chỗ. Long lão gia và Long cha bây giờ vừa phải chăm một nhỏ lại thêm một người lớn, quả thật không dễ dàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.