Đọc truyện Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố – Chương 7
☆.
Sáng hôm sau, Doãn Chân bị cái lạnh buốt da làm tỉnh giấc. Tối qua cậu ngủ muộn, đến sáng khó khăn lắm mới chợp mắt được một chút, tự dưng bị kích thích giật nảy mình, tưởng đâu có con sâu nào đó chui vào người, cả thân hẩy lên y chang con ếch, tay chân co rụt, dồn sức lật người lại, giũ giũ chiếc áo ngủ, kêu toáng lên. Kết quả là có bốn, năm cục nước đá rơi ra từ áo ngủ của cậu, mà ngay cả trong đũng quần cũng lọt ra vài viên.
“Hahahihihi…”
Một tràng tiếng con nít cười.
Doãn Chân ngẩn tò te trợn mắt nhìn hai đứa nhỏ một trai một gái đứng trước giường cậu – “Là tụi con làm?”
Hai đứa nhỏ chỉ lo cười, không nói tiếng nào.
Thiệt ra thì không hỏi cũng biết, bởi trong tay tụi nó vẫn còn cầm chiếc hộp thường dùng để đựng đá trong tủ lạnh, riêng cô bé kia thì nắm một chiếc lược và sợi dây thun.
Doãn Chân bất đắc dĩ đập giường, khỏi phải hỏi, hai đứa quỷ sứ này chắc chắn là con khỉ con của Điền Trí Viễn rồi, đúng là đủ xấu xa mà. Mới sáng sớm thôi đó, sao tụi nó lại có thể nghĩ ra cái trò dùng nước đá trêu người ta kia chứ? Huống chi cậu vẫn đang là phận khách đó, này cũng thật quá mất lịch sự rồi.
“Hâm Hâm, Nữu Nữu!” Giọng Điền Trí Viễn truyền từ phòng khách tới, đi kèm là tiếng bước chân tới gần phòng sách.
“Hâm Hâm, Nữu Nữu, sao mấy đứa lại ở đây?” Điền Trí Viễn mang quần đùi bó sát đi tới, vừa trông thấy Doãn Chân quỳ gối trên giường thì sững sờ – “Cậu…” Phát ra một đơn âm xong liền im bặt, há hốc miệng đứng đực ra đấy, sau đó cắn chặt môi, mặt mũi vặn vẹo, điệu bộ nín cười vật vã.
“Cái chú này ngốc ghê!” Hai đứa nhóc xấu xa cười khì chạy khỏi phòng sách, để lại hai thằng đàn ông lớn đầu nhìn nhau, một người không hiểu ra sao, một kẻ thì nín cười đến độ xanh cả mặt.
Nhìn biểu cảm của Điền Trí Viễn chừng một phút, cuối cùng Doãn Chân cũng lờ mờ nhận ra điều gì đó, phi nhanh xuống đất, ngay cả giày cũng không mang, chạy vào phòng ngủ của Điền Trí Viễn.
Mẹ hai đang bày bữa sáng, trông thấy một bóng người lướt cái vèo qua, kinh ngạc nói với Trí Viễn vừa bước từ phòng sách ra: “Trí Viễn này, mẹ không có nhìn lộn đó chứ? Sao đầu cậu trai kia lại đầy bím tóc thế kia? Còn cái miệng là vụ gì đây? Bôi cái gì lên thế hả?”
Điền Trí Viễn dở khóc dở cười, nói: “Còn không phải tại Hâm Hâm với Nữu Nữu!”
Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng gào đầy giận dữ từ phòng ngủ bay ra: “Quỷ sứ! Quỷ sứ mà!”
Đấy là gặp mặt đầu tiên giữa Doãn Chân và hai đứa nhỏ.
“Mẹ, đây là Doãn Chân mà trước kia con đã nói với người.”
“Dạ con chào bác.”
“Ừm chào con, trông con đẹp trai thật đấy, ngó sáng láng hơn Trí Viễn nhà bác nhiều! Xem xem, tóc này cắt kiểu gì vậy con? Thiệt là đẹp, mai con cũng đi cắt kiểu y hệt vậy đi Trí Viễn.”
“Mẹ à, của con là đầu đinh, còn cắt nữa là thành ra đầu trọc rồi.”
….
Sau khi Trí Viễn giới thiệu Doãn Chân và mẹ hai với nhau xong, cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn bữa sáng.
Bữa sáng của mỗi người là một tô mì nước, ở trên là trứng chiên vàng óng, ngoài ra còn có hai đĩa rau sống ăn kèm, riêng trước mặt Doãn Chân và hai đứa nhỏ còn đặt thêm một ly sữa bò.
Nông thôn không giống thành phố – coi trọng phối hợp dinh dưỡng bữa sáng, nào là sữa bò rồi bánh mì jăm-bông đủ kiểu, đại đa số mọi người ở đây lấy việc no bụng là chính, chả quan tâm nó có dinh dưỡng hay không. Bất quá ở mặt này Trí Viễn rất để tâm tới con mình, nông thôn không có ai bán sữa bò tươi, hắn bèn nhờ người ở thành phố mua sữa bò túi về, rồi sáng lại hâm nóng, mỗi người một ly.
Doãn Chân là người thành phố, Trí Viễn sợ cậu không quen ăn mì bản địa, nên bảo mẹ hai cũng hâm thêm cho cậu một ly sữa.
Cơ mà trái lại, Doãn Chân chẳng hề không quen với ẩm thực nơi đây như Trí Viễn đã nghĩ, mà biểu cảm có vẻ quái lạ, vừa ăn vừa trợn mắt với hai đứa quỷ nhỏ ngồi đối diện.
Mẹ hai trông trông Trí Viễn, lại ngó ngó hai đứa cháu và Doãn Chân đằng kia, muốn cười nhưng mà không dám.
Trí Viễn nhìn Doãn Chân, xấu hổ nói: “Thiệt xin lỗi cậu, loại cọ màu đó khó tẩy sạch lắm, đợi tí nữa có gì tôi tới siêu thị mua kem tẩy trang về cho cậu.”
Khóe miệng Doãn Chân hơi giật giật, bờ môi được nước dùng thấm ướt đỏ hồng vốn rất dễ nhìn, cơ mà chả biết thế nào lại dùng cọ vẽ màu đen tô lên trên mép hai chòm râu, cậu cọ rửa ở phòng vệ sinh gần nửa tiếng, khoảnh da dưới mũi bị cậu chà đến muốn tróc ra luôn, thế mà vẫn chưa hoàn toàn tẩy sạch, hai vết tích không đậm không nhạt, lại làm khuôn mặt tuấn tú của cậu nhìn có vẻ hết sức khôi hài.
Hung hăng trừng hai đứa quỷ con đối diện, Doãn Chân gục gặc đầu, đồng ý đề nghị của Điền Trí Viễn, nhưng lại chợt phát hiện hắn thế mà đang nín cười, tức thì vừa xấu hổ vừa bực mình, đậu xanh rau má thiệt là bẽ mặt muốn chết luôn, to đầu rồi mà còn bị hai đứa quỷ con ác ôn kia chơi cho một vố!
Ăn xong bữa sáng, Trí Viễn và Doãn Chân cùng chuyển chỗ ngồi sang sofa ở phòng khách, sau đó gọi hai đứa con tới, nói với tụi nó: “Đây là chú Doãn Chân, từ rày trở đi, tụi con sẽ do chú ấy quản, phải nghe lời chú nói, biết không?”
Hâm Hâm và Nữu Nữu liếc nhau, sau đó quay mặt về phía Điền Trí Viễn, đồng loạt lắc đầu.
Hâm Hâm chỉ vào Doãn Chân mà rằng: “Sao tụi con lại phải do chú đó quản? Tụi con là con ba chứ có phải con của chú đó đâu.”
Trí Viễn tịt ngòi, Doãn Chân ngồi cạnh bên thì buồn cười.
Nữu Nữu nói: “Ba mới nên là người bị trông nom ấy, ngày nào cũng nửa đêm mới về nhà, là bé hư không tuân thủ giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, cô giáo ở nhà trẻ tụi con có nói, ai mà không tuân thủ thời gian làm việc và nghỉ ngơi toàn là mấy kẻ chỉ biết nói suông ngoài miệng thôi. Ba là chủ gia đình, ba phải lấy thân mình ra làm vỏ, nếu ba chịu để chú Doãn Chân đánh mông ba một trận, tụi con sẽ để chú đó trông coi liền.”
“Lấy thân mình ra làm vỏ?” Điền Trí Viễn kinh ngạc, sau đó bó tay đỡ trán – “Phải là làm gương mới đúng chứ?”
Làm gương tốt cũng đâu có cần thiết phải đưa mông ra để đàn ông họ đánh chớ, ngó ba vậy nhưng lại là gei đó con à.
Doãn Chân nín cười, đồng tình vỗ vai Điền Trí Viễn – “Không hổ là ba tụi nó nha, nghe hiểu con gái mình nói gì.” Sau đó quay đầu hướng mặt về phía hai đứa quỷ nhỏ, cười tủm tỉm nói: “Thiệt ra ý của ba mấy đứa là, từ rày trở đi, chú sẽ là bạn, cùng vui cùng chơi với mấy đứa.” Sau đó y hệt ảo thuật – biến ra một chiếc hộp lớn cạnh ghế sofa, lấy từ trong ra hai con rối gỗ, “Coi này, đây là quà ra mắt chú tặng mấy đứa, thế giờ có hoan nghênh chú không nào?”
Doãn Chân nói xong, đưa tay kéo khẽ thanh gỗ sau lưng con rối, tiếp đó con rối gỗ liền gật đầu cái rụp, múa may tay chân.
“Oa! Con rối thiệt mắc cười!”
Hai chú gấu con hớn hở réo lên, thò tay định cầm, nhưng Doãn Chân lại bỗng nhiên rụt về – “Sao hở? Tụi con vẫn chưa trả lời câu chú hỏi à nha, tóm lại là có hoan nghênh chú hay không đây?”
“Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”
“Vậy thì giờ chú cháu mình có phải là bạn tốt không nào?”
“Dạ phải!”
“Ưm, thiệt là ngoan! Cầm lấy mà chơi này!”
“Ý da!”
“Hửm? Có phải còn lời gì định nói với chú hông?”
“… Cám ơn chú!”
“Thiệt là lanh, cầm đi đi!”
Hai đứa nhỏ ôm con rối gỗ ngồi bệt dưới đất chơi.
Điền Trí Viễn trố mắt đứng nhìn, chỉ vậy thôi đã thu phục được? Trò đùa dai sáng nay gần như là bảo mẫu nào cũng đã từng trải qua, hơn nữa còn hết cái này tới cái khác, hắn những tưởng tình hình này nhất định sẽ tiếp diễn như trước kia, thật sự không hề ngờ là lại chuyển biến tận 180°!
Có lẽ do phản ứng của Trí Viễn quá chậm quá kinh hãi, Doãn Chân như hiểu ra, liền quay đầu lại nhìn hắn.
Chỉ thấy cậu mỉm cười, tiếp đó đứng dậy bước tới, tao nhã duỗi tay, khép cái cằm của Trí Viễn lại, khom người nhích sát vào hắn, dựng thẳng một ngón tay, hơi thở ấm áp phả lên mặt hắn khi cậu nói: “Ba Điền này, dạy anh bài đầu tiên, muốn dạy con tốt, trước hết phải học làm bạn của tụi nó.”
Sau đó, da mặt màu lúa mì của ba Điền đỏ lựng!
Tuyệt đối đừng có hỏi hắn đã thấy cái gì trong cổ áo của Doãn Chân!
Doãn Chân bình tĩnh đi trở về, tiếp tục dạy hai đứa nhỏ chơi rối gỗ.
Thật ra thì lần này tới, Doãn Chân có hơi tí sầu lo về quà gặp mặt của mấy đứa nhỏ. Cậu biết Điền Trí Viễn giàu, dù rằng đang ở một trấn bé xíu xiu, nhưng thu nhập lại không khác chủ của một công ty nhỏ ở thành phố là bao. Trong lúc cậu đưa ipad vào kế hoạch mua sắm tiết kiệm cần áp dụng, hai đứa nhỏ nhà Điền Trí Viễn cũng đã tranh thủ mỗi đứa một chiếc rồi. Bởi vậy, mấy cái như là xe hơi điều khiển từ xa, máy bay, búp bê Barbie đồ đồ, chắc hẳn con anh cũng không thiếu.
Cậu nhớ hồi còn bé ông nội đã làm rối gỗ cho cậu chơi, với một đứa bé đã quen với đồ chơi hiện đại mà nói, món đồ chơi thủ công nho nhỏ có lẽ càng có thể đả động tới lòng của tụi nó.
Sự thật cũng đã chứng minh, lựa chọn của cậu là đúng.
Muốn quản cho tốt hai đứa quỷ nhỏ này, không giành được sự ủng hộ của tụi nó là không được mà!
Độ cao của Nguyên Thủy Trấn khá thấp so với mặt nước biển, lúc vào hè cực kì nóng nực, chừng như nhiệt độ bắt đầu tăng dần lên khi mặt trời vừa mọc, đến giữa trưa có thể xấp xỉ 34-35 độ.
Trong nhà Trí Viễn có lắp điều hoà, bình thường lúc mẹ hai ở nhà đều không nỡ mở nó lên, bởi bà cho là xài điều hòa tốn điện lắm. Hôm nay Trí Viễn ở nhà, lại còn có thêm Doãn Chân nữa nên bèn mở lên, trong phòng khách một vùng mát rượi.
“Trí Viễn này, xài điều hòa tốn điện lắm đấy, mở quạt máy không được hả con?” Mẹ hai đang nấu cơm ở phòng bếp, thò đầu ra trông thấy Trí Viễn đang cầm remote chỉnh nhiệt độ điều hoà, liền mở miệng khuyên bảo.
Sau khi dạy hai đứa nhỏ chơi đồ chơi xong, Doãn Chân ngồi mãi trên sofa đọc sách, thỉnh thoảng lại chuyện trò thoáng qua với mấy đứa, nghe tiếng mẹ Trí Viễn mới ngẩng đầu lên, đưa mắt hình hỏi chấm nhìn Điền Trí Viễn.
Nhiệt độ cao thế này, lại thêm vị trí nhà Điền Trí Viễn trước sau không hấp thu ánh nắng đồng đều, có thể nghĩ nhiệt độ trong phòng cao bao nhiêu, nhất là phòng khách đối diện mặt đường này, nếu như không mở điều hoà, ở trong thật là y chang ***g hấp.
Trí Viễn chỉnh nhiệt độ dừng ở mức 25 rồi đặt remote lên đỉnh điều hòa, phòng khi mấy đứa nhỏ lấy đi nghịch – “Đồ điện mà không xài trong thời gian dài sẽ hư đấy mẹ à, còn tiền điện, con lại không thiếu.”
“Ài, con cứ xài tiền buông thả vậy hoài, con kiếm ra tiền cũng khổ lắm chứ, con xem con kìa, cả ngày phơi nắng tới nỗi đen thùi ra đấy, mẹ đây đau lòng, mà con thì chẳng biết hiểu gì cả…” Mẹ hai rụt người quay về phòng bếp nấu cơm tiếp, nhưng bà vẫn cứ cằn nhằn cử nhử trong miệng, nói lúc Trí Viễn không ở nhà bà đã tiết kiệm ra sao, tiền kiếm ra nào có dễ dàng đủ thứ.
Doãn Chân nghĩ đến người mẹ kia của mình, ngày thường xài tiền cũng toàn xài phung xài phí, mua quần áo và đồ trang điểm chưa bao giờ chùn tay, ba chữ “tiết kiệm tiền” gần như là không tồn tại trong từ điển của bà, có đôi khi bà còn gạt tiền hai anh em bọn cậu nữa kìa.
Đều là mẹ, nhưng mẹ của Điền Trí Viễn lại là mẹ kế, thế mà bà lại biết con trai mình kiếm tiền khổ cực, còn mẹ ruột cậu sao đó giờ lại không thấy hai đứa con của bà kiếm tiền khổ cực chứ?
“Mẹ anh đối xử với anh tốt thật đó!”
“Haha!” Trí Viễn cười mà không nói, vào phòng bếp lấy phích nước đun sôi để mát trong tủ lạnh ra, ngồi xuống chiếc sofa đối diện Doãn Chân, cầm lấy cái cốc trên bàn trà, rót nước vào rồi đẩy đến trước mặt cậu – “Cỡ chiều tối tôi sẽ đưa cậu đi vòng quanh trấn nhìn một vòng, tiện làm quen với hoàn cảnh nơi đây. Trước không cần vội chuyện mấy đứa nhỏ, mấy năm nay tụi nó “được” bảo mẫu chăm tới nỗi chẳng ra cái giống gì rồi, tính nết và nhiều thói xấu phải thay đổi từ từ, tôi thấy cậu khá là có cách với tụi nó đấy.” Vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc – “Cậu mang đến hi vọng cho tôi!”
Doãn Chân buông sách, hấp háy mắt, nở một nụ cười tối nghĩa, nói: “Ài, anh đã bao giờ nghĩ tới chưa, thật ra anh thay đổi nhiều bảo mẫu không đạt yêu cầu như thế, chỉ là vì đang tìm mẫu người thích hợp làm mẹ mấy đứa nhỏ?”
“Hả?” Động tác rót nước của Trí Viễn chợt ngừng lại, hắn còn chưa kịp nghĩ tới ý sâu xa hơn ẩn bên trong lời này, lại đột nhiên nhận ra rằng cậu trai trước mắt đây chính là bảo mẫu đang đảm đương “vai trò của người mẹ” mà cậu ta vừa nói, liền hết hồn vội xua tay – “Làm gì có, tôi không hề nghĩ như thế.”
“Haha…”
“…” Điền Trí Viễn phát hiện, Doãn Chân không chỉ hướng ngoại, mà còn rất xấu xa.
← Xem lại
Xem tiếp