Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố

Chương 6


Đọc truyện Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố – Chương 6

☆.

Lúc về đến nơi quả nhiên đã quá mười hai giờ.

Hương trấn nho nhỏ không đông dân cư lắm, ngoài mấy vị khách lác đác ngồi bên đường chợ đêm Tứ Ngũ Gia, các cửa hàng khác đều đóng cửa nghỉ bán từ sớm, trên con phố vắng bóng người, chỉ có vài ngọn đèn đường nhỏ cũ nát trơ trọi ở ven đường.

Đến cửa nhà mình, Trí Viễn nhìn thoáng qua sảnh tiếp tân nhà nghỉ ở lầu một, thấy có ba bốn gã đàn ông đứng trước bàn làm thủ tục ở trọ, nữ nhân viên Triệu Nhã Hân trực ca đêm đang viết hóa đơn và thu tiền, liền vô thức giẫm phanh từ từ dừng lại.

“Ơ, tới đâu rồi?”

Cơ thể không cảm thấy lắc lư nữa mà lại đứng yên, Doãn Chân tỉnh ngủ, chầm chậm nghiêng đầu sang.

Điền Trí Viễn nghe tiếng, quay lại nhìn cậu – “Tỉnh rồi à? Cậu chờ chút xíu, sẽ xuống xe ngay thôi.” Dứt lời, lại quay đầu tiếp tục săm soi tình huống trong nhà nghỉ.

“Anh nhìn cái gì thế?” Doãn Chân dụi mắt.

Điền Trí Viễn không quay đầu lại, nói: “Không có gì, chỉ nhìn theo thói quen thôi.”

Nguyên Thủy trấn là nơi nhỏ bé, lưu manh trên phố nhiều lắm, cả ngày vô công rỗi nghề cứ kiếm chuyện đánh nhau, nửa đêm nửa hôm đến trấn trên, hễ thấy nhà nào sáng đèn là vồ lấy cơ hội ăn cướp ngay. Mỗi lần Trí Viễn về nhà vào đêm khuya đều theo thói quen xem xét tình hình ở nhà nghỉ một hồi, không phải hắn lo lắng tụi du côn kia đến cướp tiền của Điền Trí Viễn hắn, mà là lo nữ nhân viên trực ban bị khách đến trọ lợi dụng sàm sỡ.

Doãn Chân nhìn theo hướng mắt Trí Viễn, thấy có một nhà nghỉ bên phố, mà trong sảnh tiếp tân gần mặt đường nhất, có một cô gái tuổi trên dưới hai mươi đang nói gì đó với bốn gã đàn ông, nụ cười gượng ép, vừa nhìn là biết cô đang cố gắng giữ bình tĩnh. Cũng khó trách, trong đám đàn ông đó, có một kẻ đang cười rất xấu xa, thậm chí còn đưa tay sờ một bên má cô.

Doãn Chân thấy nhưng không nói gì, tại một nơi như nhà nghỉ khách sạn này, khách nam sờ mó nữ nhân viên là chuyện mà cậu thấy quá nhiều rồi, hành động sờ mặt sờ tay vốn chẳng lạ gì, còn đỡ hơn công khai sờ ngực sờ mông người ta. Chỉ tội mấy cô gái bị…. giận mà không dám nói gì, không thể làm mất lòng khách, lại không muốn bị ông chủ đuổi việc, cũng chỉ đành để bản thân mình uất ức.

Doãn Chân phiết mắt nhìn qua rồi thôi, không muốn nhìn tiếp nữa, với loại đàn ông không hề tôn trọng phụ nữ, cậu trước giờ luôn khinh bỉ.

Đang nghĩ ngợi còn bao lâu nữa mới đến nhà Điền Trí Viễn, người bên cạnh lại thình lình mở cửa xuống xe. Doãn Chân kinh ngạc quay đầu qua, thấy rõ ràng là hắn đang đi về hướng nhà nghỉ kia.

Cái người này, đừng bảo là ngứa mắt nên tính xen vào đi à nha.

Doãn Chân vội vàng xuống xe, đi theo sau hắn, lỡ đâu muốn đánh nhau cậu còn góp tay vào được.

“Điều kiện của anh Lý tụi này rất được đó, có vài phòng bất động sản ở tỉnh, vả lại bây giờ còn đang đầu tư quặng sắt ở chỗ cô em nữa, tiền bao la, em gái thật sự không cân nhắc chút nào sao?”


Khi Điền Trí Viễn bước vào cửa tiệm, đúng lúc nghe thấy một người đàn ông dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói như thế.

Thằng chó dám ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn mà tới đây tán gái!

“Tiểu Triệu, có vấn đề gì à?”

Trông thấy ông chủ thình lình bước vô, Triệu Nhã Hân như gặp được cứu tinh – “Ông chủ, anh về rồi!”

Điền Trí Viễn cười, gật đầu với cô – “Vừa mới về, sao rồi? Vẫn chưa làm xong thủ tục nhận phòng của mấy vị khách này à? Có cần tôi giúp không?”

Triệu Nhã Hân vội nói: “Thủ tục đã làm xong hết cả rồi ạ!”

Điền Trí Viễn quay đầu lại, đon đả cười nói với mấy gã đàn ông nọ: “Vậy sao quý khách đây vẫn chưa lên lầu nghỉ ngơi?” Mắt quét qua, dừng lại tại hai chiếc vali dưới chân gã nọ, liền làm bộ dạng tỉnh ngộ – “Ấy, thì ra là cần người cầm giúp vali, tôi sẽ cầm lên giúp mấy anh ngay, Tiểu Triệu, mở phòng ở lầu mấy thế?” Sau đó không nói chẳng rằng nhấc vali dẫn đầu bước lên bậc thang.

Triệu Nhã Hân vừa nhìn đã biết rõ này là ông chủ đang giải vây giúp mình, tức khắc cảm động không thôi, vội vàng trả lời – “Là 402 với 406 ấy ạ.”

“Được rồi! Các quý ngài đây mau đi theo tôi nào!”

Ông chủ người ta đích tthân phục vụ, gã đàn ông trêu ghẹo Triệu Nhã Hân cũng không phải loại người không hiểu tình thế, đã đến nước này thì không thể nhiều lời được nữa, một nhóm bốn người đưa mắt nhìn nhau, rồi theo sau lên lầu.

Doãn Chân đứng ở cửa ra vào nhìn thấy tất cả, thầm nghĩ, coi như tụi kia còn biết điều, hiểu đạo lý rồng lớn đọ không nổi rắn nhà, rồi sau đó, cậu bật cười ——

Thì ra là đã đến nhà Điền Trí Viễn rồi nha! Đây là nhà nghỉ tự mở mà ảnh hay nói tới đó sao? Vậy là, lầu hai hẳn chính là chỗ anh ấy ở rồi.

Nhoáng cái, Doãn Chân bắt đầu trở nên phấn khởi.

Dưới cái nhìn chăm chú đầy hiếu kỳ của Triệu Nhã Hân, Doãn Chân tỉnh bơ đi vào tham quan.

Đương nhiên, là chỉ giới hạn ở một góc sảnh tiếp tân be bé, và quan sát kích thước lẫn dáng vẻ của căn nhà từ bên ngoài.

“To thiệt đó! Ảnh đúng là giỏi quá mà!” Doãn Chân đứng bên đường ngửa đầu nhìn căn nhà lớn năm tầng lầu, nhịn không được gật đầu khen ngợi, có chút xíu cảm khái, thế nhưng, ngừng chân xem thêm một tí nữa, lại như hồi tưởng về chuyện cũ nào đó đã qua, ánh mắt sáng trong bị một lớp tăm tối bao phủ, nhỏ giọng thì thầm – “Nếu như khi trước thuận lợi tốt nghiệp, ở lại thành phố, nhất định sẽ sống tốt hơn bây giờ nhiều…”


“Doãn Chân, nhìn cái gì đấy?”

Đang nghĩ ngợi, Điền Trí Viễn đã ra khỏi tiệm, đang đi về hướng cậu.

Doãn Chân nhìn sang hắn, cười cười: “Đang nhìn nhà anh đó!”

Điền Trí Viễn có hơi khó hiểu – “Cậu biết trước này là nhà tôi rồi à?” Hình như hắn còn chưa nói cho cậu biết mà.

Doãn Chân lắc đầu, bật cười – “Hồi nãy cô nhân viên kia có gọi anh hai tiếng ‘ông chủ’, lẽ nào nhà nghỉ này là anh thuê từ người khác rồi đem cho thuê lại? Em nhớ là cậu bạn cho em hồ sơ của anh đã nói rất rõ ràng mà.”

Điền Trí Viễn giật mình cười rộ lên – “Ừ, đúng ha! Cơ mà cậu cũng thông minh thiệt đó!”

Sau cái hôm nhận được tư liệu của Doãn Châ, hắn cũng nhân tiện kể một ít chuyện của mình rồi gửi cho “Không thể nào quên”, nhờ y chuyển sang cho Doãn Chân.

“Xì, không thông minh sao làm thầy giáo được!” Doãn Chân nói mà không biết ngượng, sau đó đưa tay vỗ vai hắn, nửa khen nửa chê nói: “Mà không tệ nha, ở trong cái trấn bé tí này mà có một căn nhà lớn như thế.”

Điền Trí Viễn cười ngu ngơ, khiêm tốn nói: “Cũng tạm thôi mà!”

Doãn Chân thầm gật đầu, mặc dù có hơi ngốc, nhưng được cái là một người đàn ông thành thật.

“Đẩy mấy người khách kia đi hết rồi à?”

“Ừ, chắc giờ đã đi ngủ cả rồi.” Trí Viễn nói xong, đi về hướng xe – “Người thời này thật là khó hầu hạ, dù là ở đâu cũng đều hỏi câu ‘có phục vụ đặc biệt’ không.” Tra chìa khóa mở cốp sau xe, lắc đầu thở dài – “Coi bộ, sau này tôi phải tìm nam đến trực ban mới được.”

“Con gái một thân một mình trực ca đêm đúng là không an toàn chút nào. Hồi nãy nhìn mặt của anh, em còn tưởng anh nhất định sẽ nhào tới đập cho thằng cha kia một trận ấy chứ.”

Điền Trí Viễn lấy vali của Doãn Chân từ cốp sau xe ra, nghe vậy, cười nói: “Còn không đến mức đó đâu, làm ăn mà, không thể mích lòng khách được.”

“Cơ mà vẻ mặt của anh khi ấy không phải chỉ bấy nhiêu thôi đâu.”


Trong một thoáng khi hắn đẩy cửa bước xuống xe, nương vào ánh sáng từ cửa nhà và đèn đường chiếu rọi, Doãn Chân khẳng định là mình trông thấy rõ vẻ hung tợn trong biểu cảm của hắn, nếu như không phải thế, thì cậu cũng sẽ không hiểu lầm là hắn muốn xen vào việc của người khác. Nhưng không ngờ tới, sau khi vào cửa hắn lại trở mặt ngay lập tức, đội lên mặt một vẻ tươi cười để đối phó với mấy kẻ kia, đã thế còn bình tĩnh, thậm chí là hạ thấp bản thân mình.

Người đàn ông này, có lẽ không hề hiền lành như vẻ bề ngoài.

Điền Trí Viễn kéo vali của Doãn Chân ra ngoài xong liền khóa cốp sau lại, rủ mắt suy nghĩ rồi cười mỉm nói: “Vậy sao? Có lẽ là do hiếm khi tôi nghiêm túc nên mới thế. Được rồi, giờ cũng đã trễ, tụi mình mau trở về đi ngủ.”

Doãn Chân cười xấu xa đi theo sau hắn – “Ngủ? Tụi mình?”

“Ừ!”

“Ý của anh là ngủ chung với em?”

Trí Viễn vô thức ừ một tiếng, nhưng lại ngớ ra liền, nghiêng người sửng sốt trừng mắt nhìn Doãn Chân, bật cười nói: “Cái cậu này, tôi có bảo mẹ tôi dọn dẹp phòng cho cậu rồi, cậu không cầnphải chen chúc với tôi đâu.”

“Giỡn thôi mà!” Doãn Chân quay đầu trợn mắt, đúng là đồ ngốc!

Trong tưởng tượng của Doãn Chân, vào lúc này trên mặt Điền Trí Viễn hẳn là phải nở một nụ cười xấu xa, nâng cằm cậu lên, rồi dùng giọng nói trầm thấp hỏi lại – [Sao nào? Em không muốn?] Sau đó cả người cậu sẽ nhũn ra, trong xấu hổ hàm chứa sợ sệt mà trả lời [Không có!] Cuối cùng… cuối cùng hẳn là nên nước chảy thành sông mới phải!

Nhưng Điền Trí Viễn trong hiện thực lại có hơi ngốc ngốc, căn bản không hiểu cái câu trêu ghẹo hữu ý vô ý kia của Doãn Chân là ra làm sao.

Khiêu khích không thành, Doãn Chân có chút thất bại nho nhỏ.

Cơ mà chả sao cả, cậu hiện giờ chỉ mới bắt đầu, còn nhiều thời gian kia mà, không phải vội!

Mà Điền Trí Viễn cũng rất là sầu não, cảm thấy Doãn Chân này hết sức kỳ lạ, hay nói giỡn theo hướng mập mờ. Nhưng nghĩ tới, người bạn trên mạng kia cũng không có nói chuyện hắn là đồng chí cho Doãn Chân biết, hắn lại trở nên thông suốt. Có lẽ nguyên nhân chính là vì không biết, nên cậu ấy mới không hề cố kỵ gì trước mặt hắn như thế.

Chỉ có mỗi mình hắn khổ mà thôi.

“Này! Em đang nói anh đó Trí Viễn, anh không bị gì đấy chứ?”

“Hả? À, đương, đương nhiên là không rồi.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã băng qua con ngõ nhỏ lên đến lầu hai, Trí Viễn cầm chìa khóa mở cửa, bên trong tối đen như mực, xem ra mẹ hai với hai đứa nhỏ đã đi ngủ cả rồi.

Trí Viễn đành phải hạ thấp giọng, nhỏ tiếng nói với Doãn Chân: “Ngại quá, tụi mình nói nhỏ chút, mẹ tôi với hai đứa nhỏ ngủ cả rồi. Đến, vào đây, coi chừng cánh cửa.”


Vì không muốn quấy rầy tới mẹ và hai đứa con, Trí Viễn thậm chí khộng mở đèn, hắn đặt vali của Doãn Chân dựa vào tường, sau đó quay người lại kéo tay cậu, dắt cậu vào cửa.

Tay Trí Viễn rất lớn, lại còn chai sạm, khác hẳn hoàn toàn với da mịn thịt mềm của Doãn Chân.

Doãn Chân khó lòng ức chế, thoáng run run.

“Sao vậy?” Trí Viễn khó hiểu.

“Không có gì!” Doãn Chân nhỏ giọng trả lời.

Hệt như trong tưởng tượng của cậu, đôi tay này hết sức ấm áp, rất có cảm giác an toàn, làm lòng cậu xao động không thôi.

Trí Viễn dắt Doãn Chân bước đi trong căn phòng tối om, vượt qua phòng khách, đi vào cửa phòng ngủ của hắn – “Thiệt thòi cậu chút, vào phòng tôi tắm rửa đỡ đi, trong phòng tôi có buồng vệ sinh.”

Trí Viễn nói xong mở cửa, bật đèn.

Trước mắt Doãn Chân đột nhiên sáng ngời, lập tức khó chịu nheo mắt lại.

Trí Viễn buông tay Doãn Chân, rồi lội ngược trở ra cầm vali của cậu vào, đóng cửa, chợt nghe Doãn Chân nói: “Phòng của anh lớn thật đó!”

Trí Viễn nhìn quanh quất theo tầm mắt Doãn Chân, cười cười – “Cũng thường thôi mà.”

Lại là câu trả lời khiêm tốn này, nhưng vẫn có thể hình dung ra trang bị trong trong phòng này không hề khiêm tốn như thế.

Bốn bức tường một lớp vôi một lớp sơn giản đơn, dưới đất là sàn nhà bằng gỗ hỗn hợp, tiếp đó là đến nóc, ngay chính giữa lắp một chiếc đèn chùm loại nhỏ khá đẹp, còn giường hay tủ đồ gì gì đấy, kiểu dáng đều rất giản đơn. Đối với một người đến từ thành phố lớn, khá chú trọng tới đời sống như Doãn Chân mà nói, gian phòng kia quả thật có thể gọi là sơ sài.

“Tôi có đặt một chiếc giường ở phòng sách, gối và chăn đệm đều thay mới cả, cậu ngủ trước một đêm, nếu không quen thì ngày mai lại đổi.”

Doãn Chân cầm sữa tắm và khăn bông định bước vào phòng tắm, nghe vậy thì quay đầu lại – “Đổi thế nào? Để em ngủ giường anh à?”

“Ấy…” Điền Trí Viễn khẽ giật mình, sau đó gật đầu – “Ừ!”

“…” Em chỉ thuận miệng nói thôi mà, nếu biết trước có chuyện tốt như vầy, vừa nãy đáng lẽ phải nói là để em với anh ngủ cho rồi.

← Xem lại

Xem tiếp


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.