Bạn đang đọc Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không] – Chương 31: Biết Được Chân Tướng, Hận Ý Đầy Mình
Triệu Hùng và Ngân Linh cùng nhìn nhau, e là vị Chương công tử này muốn nói với Chu Tử một ít chuyện nhà của nàng. Triệu Hùng bèn đứng dậy nói: “Chu Tử cô nương, ta và Ngân Linh ở bên đợi nhé?”
Ngân Linh cũng đứng lên.
Chu Tử lúc này tâm loạn như ma, chỉ gật gật đầu, cũng không nhiều lời. Triệu Hùng và Ngân Linh ra khỏi phòng, đóng cửa đứng đợi ở hành lang ngoài cửa.
Mặc dù trong lòng Chu Tử vẫn đang tự an ủi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ, không có việc gì đâu, nhưng tay nàng đặt ở trên bàn đã bắt đầu run nhè nhẹ. Lúc này tiểu nhị đã bưng trà lên. Chu Tử hai tay bưng chung trà trước mắt lên, muốn uống một ngụm trà để bình tĩnh lại.
Chương Kỳ nhìn nàng bưng cốc nước trà xanh biếc thì trong lòng hơi nhộn nhạo, hắn vươn tay ra, cầm cái chén trong tay Chu Tử, đặt lên mặt bàn: “Nước trà vẫn còn rất nóng đấy!”
Hắn ngưng mắt nhìn Chu Tử, chậm rãi nói: “Sau khi nàng rời khỏi Độc huyện, ta cũng đến kinh thành, đã nhiều năm chưa trở về. Năm ngoái về nhà ăn Tết, mới nghe nói đến chuyện nhà nàng. Mùa hè năm thứ hai sau khi nàng đi, cha nàng mắc bệnh thổ tả, trong đêm đó liền mất đi. Mẫu thân mang theo muội muội nàng cùng đệ đệ Chu Thanh sống qua ngày, bởi vì cuộc sống khó khăn, bà nội nàng liền làm chủ, đem muội muội Chu Bích của nàng bán đi. Sau đó, bà nội nàng lại làm chủ, bán mẫu thân nàng tái giá làm vợ người khác, nghe nói gả đến xứ khác, không còn tin tức.”
Chương Kỳ nhìn mặt nàng tái nhợt trong nháy mắt, đôi môi run nhè nhẹ, cũng có chút không đành lòng. Hắn dừng một chút, không nói tiếp.
Trong nháy mắt nghe Chương Kỳ kể, Chu Tử đầu óc liền ầm một tiếng, trống rỗng. Nàng ngồi đối diện Chương Kỳ, nhưng không nhìn hắn, ánh mắt của Chu Tử đã không còn tiêu cự.
Chương Kỳ nhìn hai tay Chu Tử xoắn vào nhau, trong lòng khổ sở, muốn giơ tay vỗ vỗ an ủi nàng, nhưng lại không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Hắn bưng chung trà của Chu Tử lên, đưa cho nàng: “Uống chút nước làm ấm người đi!”
Chu Tử máy móc tiếp nhận cái chén, uống một ngụm, một luồng nhiệt trôi theo cổ họng đi xuống, kích thích dạ dày nàng đau nhói, trái tim của nàng cũng đập thình thịch thình thịch từng cái đau thương: “Tiểu đệ của ta… tên hắn là… Chu Thanh?”
Chương Kỳ gật gật đầu, con ngươi dịu dàng mang theo sầu lo nhìn Chu Tử.
“Bây giờ Chu thanh đang ở đâu?” khóe miệng Chu Tử nhếch lên, hiện ra một tia cười lạnh, “Bà nội ta chắc sẽ không chịu nuôi hắn không công chứ?!”
Chương Kỳ thở dài một hơi: “Gã sai vặt nhà ta nói, mẹ nàng là tái giá trong đêm, lặng lẽ không một tiếng động không ai biết, tiểu đệ nàng còn chưa đến hai tuổi, bởi vì không có người trông nom, được Tam thúc nàng mang rời quê kiếm sống…” Hắn nhìn thấy đôi mắt Chu Tử đỏ lên cùng nước mắt tràn mi, rốt cuộc không nói được nữa.
Chu Tử cúi đầu lau nước mắt, sau đó nói: “Không biết ông bà nội ta và cô út hiện nay như thế nào rồi?”
Chương Kỳ sắc mặt nặng nề: “Cô út nàng hiện là vợ bé nuôi bên ngoài của cha ta, sống trong một tòa nhà tại huyện phía tây đường cái, ông bà nội nàng cũng qua ở cùng!”
Chu Tử vừa nghe, trong lòng trấn định lại, lấy khăn tay cúi đầu lau khô nước mắt, sau đó mới nói: “Ngươi có nghe nói muội muội và mẹ ta bị bán tới nơi nào không?”
Chương Kỳ nói: “Ta từng hỏi thăm, muội muội nàng bị một người thương hành (thương nhân mua bán khắp nơi) mua đi, người nọ hình như là họ Vũ; còn mẫu thân nàng nghe nói là gả đến Bắc Cương.”
“Còn Tam thúc và đệ đệ của ta ở đâu? Có chút tin tức nào không?” Chu Tử đã trấn định lại, muốn từ chỗ Chương Kỳ thăm dò một chút tin tức.
“Tam thúc nàng mang đệ đệ nàng đi Bắc Cương, nghe nói là tìm mẫu thân nàng!”
Chương Kỳ nhìn Chu Tử, bốn năm không gặp, Chu Tử từ một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu đã biến thành một đại cô nương xinh đẹp kiều diễm, mặc dù ăn mặc đơn giản, cũng rất là thanh nhã. Một nữ nhân như vậy lại có số mệnh nhấp nhô đến nỗi nhà tan cửa nát.
Chương Kỳ nhớ lại vào buổi sáng mùa đông bốn năm trước, hắn chỉ là một thiếu niên ôm ấp tình cảm trong lòng, đặc biệt cưỡi ngựa chạy theo tiễn Chu Tử một đoạn, chỉ là vận mệnh trêu đùa, thì ra Chu Tử không phải giống như Chu lão thái tuyên bố là “Vào trong thành gặp thông gia”, mà là bị người thân bán đi xứ khác.
Hắn cười khổ một chút, nếu như hắn biết được sự tình lúc đó, chỉ hai mươi lượng bạc, đối với Chương Kỳ hắn mà nói thì có là gì, cùng lắm thì hắn mua Chu Tử, có lẽ sau đó cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ Chu Tử sẽ không bị nhà tan cửa nát!
Nghĩ đến đây, Chương Kỳ nói: “Mấy ngày gần đây ta phải về Độc huyện xử lý một số chuyện làm ăn, có thể giúp nàng hỏi thăm tình huống cặn kẽ hơn một chút!”
Chu Tử nghe vậy, đứng dậy chỉnh y phục, đoan đoan chính chính hành đại lễ với Chương Kỳ: “Chương công tử, Chu Tử xin bái tạ!” Dứt lời, uyển chuyển quỳ gối xuống.
Chương Kỳ cuống quít từ đầu bàn bên kia vòng qua, nâng Chu Tử dậy: “Không cần như thế!” Hắn nhìn con ngươi Chu Tử đã bình tĩnh lại, ý định trong lòng cũng kiên định.
Lúc Chu Tử trở lại phủ, phát hiện những thứ đồ vật trang hoàng trong nhà mình mua đều đã được đưa tới, Hồ ma ma đã hướng dẫn vài gã nô tài bày trí xong, đang chờ nàng nghiệm thu!
Chu Tử trong lòng có chuyện, cười xòa nói: “Hồ ma ma đã sắp xếp, tất nhiên là vô cùng tốt rồi!” Một mặt khen ngợi xong, cũng không phát biểu ý kiến.
Hồ ma ma không lay chuyển được nàng, đành phải nói: “Tạm thời cứ sắp xếp như vậy đi, chờ Vương gia trở về nhìn một chút xem thế nào!”
Lúc bữa cơm tối, Vương gia không trở về, Chu Tử cũng không thèm ăn, cũng chưa sai người dọn cơm. Nàng đang ngồi buồn xo, Ngân Linh tiến vào nói Triệu Phúc đã trở lại.
Triệu Phúc là một thanh niên khoảng hai mươi hai – hai mươi ba tuổi, mặt mũi đôn hậu, rất chững chạc. Tình huống hắn kể cũng không khác so với lời của Chương Kỳ lắm.
Sau khi Chu Tử nói lời cảm tạ, hắn lại nói: “Chu Tử cô nương, mấy thứ đồ kia tính xử lý ra sao….”
Trong lòng Chu Tử có chuyện buồn, thuận miệng nói: “Bạc thì cho ngươi, còn lại ngươi giúp ta đem lại đây đi!”
Triệu Phúc khom người nói: “Trong đó có ngân phiếu hai ngàn lượng Vương gia thưởng.”
Chu Tử hiện tại đã xem như là tiểu phú bà rồi, cũng không để hai ngàn lượng này ở trong lòng. Hơn nữa nàng nghe cách nói năng của Triệu Phúc, có lẽ là một người làm việc lưu loát, cũng muốn thu mua lòng người, vì thế liền cười nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, ta sẽ nói với Vương gia!”
Triệu Phúc bái một cái rồi mới cáo từ rời đi.
Sau khi hắn rời khỏi, nụ cười trên mặt Chu Tử lập tức biến mất, một mình ngồi ở đó, nhấm nháp nỗi hận dâng tràn lên khắp lồng ngực, lòng nóng như lửa đốt. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng hận đến mức muốn đem một người lăng trì cho đến chết, hơn nữa người này còn là bà nội của nàng.
Tuy rằng cõi lòng ngập tràn hận ý, nhưng lý trí nói cho nàng biết nếu muốn tìm lại người thân và báo thù rửa hận, thì gấp gáp oán hận là vô dụng. Chu Tử ngồi ở trong phòng suy nghĩ, lên kế hoạch.
Triệu Trinh đến khuya mới trở về, hắn vừa xuống ngựa liền thấy Triệu Hùng đang cầm đèn lồng đứng chờ bên ngoài cửa thư phòng.
Đêm đã khuya.
Chu Tử không thắp nến, lẳng lặng ngồi trong bóng tối. Nàng đã lên kế hoạch xong, còn lại chỉ cần quyết tâm và dũng khí bắt đầu thực hiện thôi.
Triệu Trinh vừa vào cửa nội viện, Chu Tử đã nghe thấy. Nàng nên ra nghênh đón, nhưng nàng vẫn ngồi ở trong bóng tối không nhúc nhích.
Triệu Trinh cho nhóm Hồ ma ma và Ngân Linh lui xuống, rồi đi vào phòng ngủ.
Một tiếng đá lửa xẹt lên, Chu Tử thấy đứng bên cạnh giá nến là Triệu Trinh đang mặc một thân áo giáp.
Triệu Trinh đứng ở đó, không nói gì, nhưng đôi mắt phượng tối tăm dường như đang nói, nói cho Chu Tử biết hắn đang đứng đó. Cánh tay của hắn khẽ mở, chờ Chu Tử đến ôm vào trong ngực.
Chu Tử xoay về phía Triệu Trinh, đoan đoan chính chính hành đại lễ: “Nô tỳ cầu xin Vương gia ban ân!”
Triệu Trinh bước vài bước về phía trước, ôm nàng vào trong lòng.
Trong nháy mắt được hắn kéo vào trong lòng đó, thân mình Chu Tử lập tức mềm nhũn ra, nàng chỉ lặp đi lặp lại: “Vương gia, nô tỳ muốn báo thù! Nô tỳ muốn báo thù lão yêu phụ kia!”
Triệu Trinh cảm thụ được thân mình của nàng đang run lên từng cơn, đôi tay thon dài chậm rãi vuốt ve trên lưng nàng. Triệu Trinh đợi nàng bình tĩnh trở lại, lúc này mới hỏi: “Ngươi có kế hoạch gì?” Hắn không muốn Chu Tử phải phí sức lao tâm lao lực, nàng muốn làm gì hắn sẽ giúp nàng xử lý tốt, để nàng thật vui vẻ là được.
Chu Tử ngước nhìn hắn, chăm chú theo dõi hắn ánh mắt: “Thẩm tra chuyện mẫu thân, muội muội, đệ đệ của nô tỳ, phải mượn dùng lực lượng của Vương gia; về phần những chuyện khác, nô tỳ muốn tự mình làm!”
Triệu Trinh vốn muốn phái người đi xử lý chuyện này, nhưng nhìn thấy sự kiên trì trong ánh mắt Chu Tử, hắn cũng không nói gì. Hắn biết chuyện buổi trưa theo lời hạ nhân kể lại tuy là lời nói thật nhưng thấy Chu Tử vì chuyện đó mà lòng lạnh lẽo đau thương thì hắn cũng thầm nghĩ muốn bồi thường nàng nhiều hơn một chút.