Bạn đang đọc Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không] – Chương 30: Nói Ra Thành Lời, Hiểu Được Sự Thật
Triệu Trinh kéo Chu Tử ôm chặt vào trong lồng ngực.
Chu Tử cảm nhận được phía dưới của Triệu Trinh cứng rắn thẳng đứng đâm đâm vào, thân thể hắn cũng hơi nóng, nhưng thân mình nàng vẫn thẳng tắp không nhúc nhích, không muốn cho hắn được như ý muốn.
Một lát sau, Triệu Trinh ngồi dậy, ôm Chu Tử lên đặt lên trên đùi mình, ôm vào trong ngực, sau đó mới nói: “Nói xem, rốt cuộc làm sao vậy?”
Chu Tử lắc lắc đầu, trong đôi mắt có chút ướt át. Nàng muốn nói: Không phải ngài nói là sẽ đến bến tàu đón nô tỷ sao, vì sao đợi hoài không thấy? Muốn nói vị Vương tiểu thư kia xinh đẹp như vậy, nói chuyện phiếm với nàng rất vui sao? Muốn nói…
Triệu Trinh đợi một hồi lâu, vẫn không thấy Chu Tử đáp lại, tay trái dùng lực kéo mặt Chu Tử qua, vừa liếc mắt nhìn đã phát hiện Chu Tử đang yên lặng rơi lệ!
Trong lòng Triệu Trinh tràn đầy dục hỏa sớm đã tắt ngúm, nghĩ ngợi một chút, hỏi: “Vì sao khóc?”
Cằm Chu Tử chui vào trong lòng hắn, đem nước mắt nước mũi gì đó đều chùi lên vạt áo trung y của Triệu Trinh, sau đó cúi đầu bất động.
Tóc Chu Tử còn chưa khô, Triệu Trinh thở dài, giơ tay cầm cái khăn mặt từ đầu giường lại đây, bắt đầu lau mái tóc dài cho nàng.
Lau tóc xong, Triệu Trinh nhìn lại Chu Tử, phát hiện Chu Tử đã bình tĩnh lại, chẳng qua mắt có hơi hồng hồng, mũi cũng hơi hồng hồng, giống y như con thỏ nhỏ. Triệu Trinh mỉm cười, hai cánh tay dùng sức gắt gao ôm chặt Chu Tử.
Chu Tử khóc thút thít một chút, lại nhích mông, thực không hài lòng nói: “Chân của ngài cấn quá!”
Triệu Trinh hít sâu một hơi, kéo Chu Tử dịch ra bên ngoài một chút, sau đó lại hỏi: “Khóc cái gì? Nói!” Giọng của hắn rất thấp, nhưng lại kiên quyết cấm lảng tránh.
Chu Tử lí nhí: “Ngài nói không giữ lời!”
Triệu Trinh nhướng mày, không lên tiếng.
“Ngài chính miệng nói sẽ đến bến tàu đón nô tỳ!” Chu Tử tiếp tục lên án.
Triệu Trinh: “Ta có đi a!”
Chu Tử: “Nào có! Ngài là đi hẹn hò cùng với vị đại mỹ nhân Vương tiểu thư kia!”
Triệu Trinh: “Ngươi là nói Tích Trân sao?!”
Chu Tử ngẩng đầu, đôi mắt to trừng mắt hắn tràn đầy lên án.
Triệu Trinh có chút buồn cười, cụp mắt xuống, không nói một lời.
Chu Tử chờ hắn giải thích, đợi nửa ngày, không đợi được nữa, ngồi trên đùi Triệu Trinh vặn vẹo uốn éo muốn đứng lên.
Triệu Trinh rên rỉ một tiếng, Chu Tử vừa ngẩng đầu liền thấy Triệu Trinh sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt lóe sáng như sao, nàng liền hiểu được, hừ một tiếng, lại không dám động nữa.
Triệu Trinh trấn định lại một chút, mới nói: “Tích Trân là tứ tiểu thư của nhà Vương Thừa tướng, trưởng nữ của Vương Thừa tướng chính là Thục phi nương nương trong cung, là mẹ đẻ của Thập thất đệ của ta.”
Tuy là Chu Tử không hiểu giữa đám Vương công quý tộc lục đục đấu tranh với nhau chuyện gì, nhưng vừa nghe cũng rất nhanh hiểu được.
Thân phận của Triệu Trinh và Vương Tích Trân như thế, bọn họ tuyệt đối không được, trừ phi Triệu Trinh muốn làm huynh đệ cột chèo với Phụ hoàng của hắn. Mặt khác, dường như lời của Triệu Trinh còn có một tầng ý tứ, Chu Tử suy nghĩ một chút, cũng đoán được, sợ là phủ Cao Thượng thư và phủ Vương Thừa tướng là đối thủ, lại nói thêm, riêng việc Quý phi nương nương của Cao Thượng thư sinh ra Tam hoàng tử, Thục phi nương nương của Vương Thừa Tướng sinh ra Thập Thất vương tử, thì giữa bọn họ chắc chắn không có khả năng giải hòa được.
Chu Tử nhất thời vui vẻ lên hẳn, hai tay níu lấy vạt áo Triệu Trinh muốn nói chuyện, nhưng Triệu Trinh lại nói tiếp:
“Cho dù không phải là nàng ta, tương lai chắc chắn cũng sẽ có Vương phi vào cửa. Ngươi ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, ở trong phòng thế nào cũng được, ra khỏi phòng này, phải giữ quy củ, nên thế nào thì là thế đó, đừng để cho người khác bắt được nhược điểm! Nơi này không phải Nam Cương, sự tình không đơn giản như vậy, nếu ta cứ một mặt cưng chiều ngươi, đó không phải là yêu ngươi, mà là hại ngươi.
Sau khi Vương phi vào cửa, ta sẽ tiến hành tục chải tóc cho ngươi; sinh đứa nhỏ, sẽ cho ngươi làm trắc phi. Ta sẽ không phụ ngươi.”
“…”
Giọng của Triệu Trinh rất thấp, trên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn mỹ của hắn đều là sự dịu dàng, trong mắt phượng mang theo thương tiếc, nhưng lòng của Chu Tử vẫn cứ lạnh đi từng tấc.
Trời đã vào cuối thu, ban ngày cũng không quá lạnh, nhưng nàng lại cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, cho dù Triệu Trinh ôm nàng thật chặt, sưởi ấm nàng, nàng vẫn cảm thấy lạnh. Nàng rúc vào lồng ngực Triệu Trinh, muốn tìm kiếm một chút hơi ấm.
Nàng càng chui càng nhỏ, biến thành một viên cầu nho nhỏ.
Triệu Trinh cảm nhận được nàng co rúm lại, ôm nàng càng chặt hơn. Nhưng mà, có mấy lời hắn phải nói: “Chu Tử, mẫu phi ta muốn gặp ngươi một chút, mấy ngày nữa cậu của ta sẽ tới đây, dẫn ngươi tiến cung yết kiến.” Tay hắn vuốt ve trên lưng nàng: “Chu Tử, nói ít sai ít, nói nhiều sai nhiều. Mẫu phi của ta rất không thích người có tâm kế, ngươi chỉ cần là chính ngươi là được! Hồ ma ma và Ngân Linh là người của ta, ngươi có thể tín nhiệm; Triệu Anh Triệu Dũng Triệu Hùng Triệu Tráng Triệu Phúc cũng vậy, chỉ là nam nữ khác biết, phải có chừng mực.”
Chu Tử dán mặt tựa vào trước ngực hắn, hồi lâu mới rầu rĩ nói: “Biết rồi ạ.”
Triệu Trinh nâng mặt của nàng lên, nhìn kỹ một chút mới nói: “Trên án thư có cái hộp đựng ngân phiếu, buổi chiều mang theo Triệu Hùng Ngân Linh cùng đi dạo một chút đi, muốn mua cái gì thì mua!”
Chu Tử “Dạ” một tiếng, vòng cánh tay ôm lấy thắt lưng của hắn, lại dán người vào.
Triệu Trinh không phải người thích nói chuyện, nhưng lúc này lại có rất nhiều lời muốn nới với Chu Tử.
Một tháng không gặp, trừ bỏ lúc hành quân, chỉ cần vừa nằm xuống hắn đã bắt đầu nhớ Chu Tử. Lúc ban đầu chỉ là muốn ôm Chu Tử, sau lại bắt đầu lo lắng cho Chu Tử, hắn có chút hối hận mình vì muốn bớt việc nên để Chu Tử đồng loạt xuất phát cùng Nhị hoàng huynh, Nhị hoàng huynh này cái gì cũng tốt, chỉ là cực kỳ thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Sau đó, hắn lại bắt đầu quan tâm đến việc sau này của Chu Tử.
Từ nhỏ sống ở hoàng cung, đối với những nữ nhân tâm cơ thâm trầm, hắn đã căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng mà, Chu Tử ngây ngơ thành thật như vậy, lại khiến cho hắn phải lo lắng. Lúc đại quân đến gần Kim Kinh, Triệu Trinh đã có ý nghĩ muốn hoàn toàn bao bọc bảo hộ Chu Tử, không để cho nàng phải tiếp xúc với một âm mưu quỷ kế lục đục đấu đá nào.
Đương nhiên đây là không có khả năng.
Bất quá, chờ sau này khi hết thảy đã ổn định, mang Chu Tử trở về lại Nam Cương, cũng không khó làm. Triệu Trinh bắt đầu suy tính chính sự.
Triệu Trinh cùng Chu Tử ăn cơm trưa.
Trải qua một phen Triệu Trinh “Tận tình khuyên bảo”, Chu Tử cũng tiếp nhận. Sau khi đứng dậy phân phó nha hoàn ở ngoại viện đem cơm trưa lên, nàng vẫn đợi cho bọn nha hoàn đều lui ra hết rồi lúc này mới ngồi xuống.
Xuống giường, Triệu Trinh lại trở nên trầm mặc ít lời.
Vội vã ăn xong bữa trưa muộn này, Triệu Trinh liền mang theo Triệu Dũng đi ra cửa. Ngân Linh đi vào giúp nàng sửa sang lại hành lý, lại thu dọn phòng ốc một chút. Sau đó mới đề nghị nói: “Trong phòng cái gì cũng thiếu, có muốn đi ra ngoài mua vài thứ cho nhà mới hay không?”
Chu Tử nhớ Triệu Trinh muốn nàng buổi chiều đi dạo thoải mái một chút, liền đồng ý nói: “Được, ta đi lấy ít bạc!”
Ngân Linh nở nụ cười: “Vương gia đã dặn dò qua, bảo Triệu Hùng đi theo, tự hắn đã cầm theo bạc!”
Ngân Linh không thường hay nói chuyện, nhưng nếu nàng đã nói như vậy, nhất định là Triệu Trinh đã dặn dò qua. Chu Tử gật gật đầu, cũng cười nói: “Ta cũng quên là phải bố trí phòng ở cho Vương gia!”
Ngân Linh đi ra ngoài kêu Triệu Hùng chuẩn bị xe, Chu Tử thoáng sửa sang lại một chút rồi đi ra cửa viện. Ra đến ngoài cửa nàng mới phát hiện Triệu Hùng đã chuẩn bị xe ngựa xong đâu đấy, đang cùng Ngân Linh đứng đợi ở cửa.
Chu Tử thầm than: thật là còn tự do hơn Vương phủ ở Nam Cương, nhưng cũng không nhiều lời, nói tiếng cảm ơn với Triệu Hùng rồi cùng Ngân Linh đỡ nhau lên xe.
Xe lộc cộc lăn bánh, Chu Tử phát hiện chiếc xe này nhìn bề ngoài bình thường, nhưng ngồi lên rất thoải mái, một chút đều không có cảm giác xóc nảy. Triệu Hùng ngồi bên cạnh phu xe, lúc này mới cười nói: “Chu Tử cô nương, chiếc xe này ngồi có thoải mái không?”
“Thật không tệ nha!” Chu Tử vừa trả lời vừa xem xét bố trí trong xe.
“Đây là nhờ Vương gia tốn cả đêm qua cải tiến, Chu Tử cô nương là người đầu tiên ngồi lên đó!”
Chu Tử không nói chuyện. Nàng vốn biết Triệu Trinh là một nhà phát minh cuồng cải tiến rồi, bội phục thật ra thì có, nhưng sẽ không đặc biệt cảm kích hắn đâu!
Ngân Linh lặng lẽ nhìn nàng một cái, phát hiện Chu Tử đang xốc đệm lên nghiên cứu trang bị phía dưới của nệm lót. Nàng trong lòng thầm nghĩ: Trách không được Vương gia sủng ái Chu Tử cô nương, xem Chu Tử như đôi mắt của mình vậy, thì ra Chu Tử cô nương hiểu Vương gia, mới vừa ngồi lên xe liền nhìn ra cách thức rồi.
Triệu Hùng dặn dò phu xe đánh xe tới phường Trạng Nguyên, sau đó quay đầu giải thích với Chu Tử ngồi trong xe: “Nghe Ngân Linh nói cô nương muốn mua vài thứ bày biện trang trí trong phòng Vương gia, phường Trạng Nguyên này chính là nơi giữ độc quyền về các loại hàng hóa cao cấp, chẳng những không có ít tiệm bán đồ nội thất, mà son phấn, đồ trang sức, ngọc khí, đồ cổ, vải vóc tơ lụa… thứ gì cần có đều có!”
Sau khi xuống xe, đầu tiên Chu Tử dạo qua vài tiệm bán đồ nội thất, chọn được một ống đựng bút lông có hình sơn thủy làm bằng gỗ trầm hương, một cái bình phong bằng gỗ trầm hương khắc hình tùng trúc, rồi mua một cái gương có khung gỗ trầm hương, cuối cùng, lại chọn hai cái tủ cao bằng gỗ hoa lê và một cái giường gỗ hoa lê khắc hoa hải đường xung quanh.
Mặc kệ Chu Tử lựa chọn thế nào, đồ dùng đắt đến thế nào, mặt Triệu Hùng đều không đổi sắc mà thật sảng khoái trả tiền, sau đó nói địa chỉ cho tiểu nhị trong điếm giao hàng.
Sau khi tiêu tốn hết một xấp lớn ngân phiếu của Triệu Trinh, tâm tình Chu Tử khá hơn, hưng trí bừng bừng lôi kéo Ngân Linh đi dạo tiệm bán ngọc khí. Chu Tử không hiểu về ngọc khí, chẳng qua chỉ đi xem cho vui thôi.
Nàng và Ngân Linh liên tiếp dạo qua hai tiệm ngọc khí, cảm thấy không có thú vị gì, liền dứt khoát đi mua ít son phấn.
Vừa bước ra khỏi tiệm bán ngọc khí này, chợt nghe sau lưng có người kêu “Chu Tử…”, thanh âm dường như mang theo dò xét.
Chu Tử quay đầu nhìn lại, thì ra là một công tử áo xanh khoảng mười tám mười chín tuổi, bộ dạng rất là tuấn tú, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Chu Tử.
Chu Tử nhìn gương mặt người giống như đã từng quen biết, nhớ lại thiếu niên thanh tú sảng khoái năm đó, hỏi dò: “Ngươi là… Chương Kỳ sao?”
“Ta là Chương Kỳ a!” Chương Kỳ nhiệt tình bước lên phía trước, “Nàng vẫn luôn ở Kinh thành sao?”
“Ta mới từ Nhuận Dương về đây.” Gặp được đồng hương, Chu Tử cũng rất vui mừng, “Vừa đúng dịp có thể hỏi thăm ngươi một chút về người nhà ta!”
Nàng vừa dứt lời, nét mặt của Chương Kỳ liền trở nên có chút kỳ quái: “Chu Tử, chuyện nói ra rất dài, chúng ta đến quán trà đối diện ngồi đi!” Hắn lại gọi Triệu Hùng cùng Ngân Linh: “Hai vị cùng đi đi!”
Nghĩ đến sắp được biết tình huống trong nhà, tim Chu Tử bắt đầu đập loạn. Nàng cùng Ngân Linh và Triệu Hùng đi theo Chương Kỳ vào quán trà đối diện. Chương Kỳ gọi một phòng đơn, sau khi mời bọn Chu Tử ngồi xuống, hắn đầu tiên gọi chút trà và điểm tâm, sau đó mới nói: “Chu Tử, tình huống trong nhà nàng không được ổn lắm!”