Đọc truyện [NaLu] Dù Là Ác Quỷ, Hãy Để Anh Yêu Em Như Một Thiên Thần – Chương 20: Chia tay – Tình yêu mới
—
Cô quạnh chạy đi trong nước mắt
Có biết đâu anh vẫn không hay
Từng chiếc lá ngọn cỏ nhánh cây
Vươn nỗi buồn khiến khóe mi cay
—
Không phải ai đến cũng là để ở lại. Chỉ sợ ta không nhận ra người xứng đáng ở lại mà thôi. Người ta có nhau thì khó, chứ lạc mất nhau lại quá dễ dàng.
Trong tình yêu, sự bất hạnh không nằm ở chỗ không được đáp lại, mà chính là cố chấp không chịu buông tay
Có những chuyện dù bạn nỗ lực bao nhiêu cũng không có kết quả. Dằn vặt,đau khổ một mình chi bằng ngay từ đầu đừng nuôi hy vọng gì cả như vậy sẽ dễ dàng từ bỏ hơn.
—
Có ai đó đang chạy… chạy… chạy thật nhanh để không ai có thể thấy nước mắt của cô đang rơi ra.
Không ai có thể thấy… cô không muốn ai thấy… Những chiếc lá úa tàn rơi như giọt nước mắt đục ngầu của cô.
Bao nhiêu trong đó là nỗi đè nén cảm xúc, là những chịu đựng. Đến khi không đủ sức phải bật ra nước mắt thành dòng.
Tại sao? Cô chỉ mới được hạnh phúc có một tháng… tại sao tất cả mọi người đều không công nhận nó.
Tại sao luôn cứ tìm cách để chia rẽ hạnh phúc ít ỏi mà cô có được?
Anh… có thật sự yêu cô, có thật sự nghĩ đến cảm nhận của cô?
Trên đời này con người phải tồn tại cả duyên phận hay sao?
Là anh và cô có duyên không có phận?
Không… Không đúng… tình yêu là sự nỗ lực của cả hai phía… Anh chưa bao giờ toàn tâm toàn ý muốn điều đó.
Lúc nào cô cũng phải nặng vai để xây đắp tình cảm cho cả hai. Còn anh hết lần này lần khác làm rạn nứt nó.
Thử hỏi như vậy có ai mà không đau đớn?
Cô đã rất nhẫn nhịn… rất cỗ gắng để cả hai không phải đỗ vỡ.
Nhưng dường như… công sức của cô đã không còn có ý nghĩa với ai đó… có đúng không?
Xào xạc xào xạc… Chỉ có bấy nhiêu đó âm thanh của lá khô cũng đủ tạo nên một không gian ảm đạm… u buồn… Dòng lệ chảy miết không ngừng.
Cô gái người ướt sũng ngồi co ro trong một góc nhỏ… Tay cô báu chặt lấy vạt áo… miệng lập cập vì run rẩy.
Không phải vì người đang lạnh… mà là trái tim đang run rẩy….
– Đừng khóc nữa, nặng quá….
Lisanna khẽ nhích người quay đầu nhìn người con trai ấy. Cô cũng chẳng thèm màng tới anh, không thèm nhìn anh nữa, vì cô giận..
Bàn tay anh đang đưa ra để ngay dưới khuôn mặt xinh xắn. Rồi từng giọt nước mắt… chảy vào lòng bàn tay.
Chưa bao giờ anh thấy một khuôn mặt luôn tràn đầy sức sống, một ánh mắt ẩn chứa sự vui vẻ, một nụ cười như chẳng biết phiền muộn… bây giờ lại vì anh mà biến mất.
Anh đúng thật là tồi tệ, tại sao không ở bên cạnh cô nhiều hơn, tại sao không san sẻ với cô nhiều hơn. Bây giờ anh phải làm sao ngoài việc hứng thay những giọt nước mắt ấy cho cô.
– Em không thích hợp với u buồn. Ngay cả nước mắt của em cũng rất nặng có biết không, anh sắp gãy tay rồi này.
– Vậy thì đừng hứng nữa, buông tay đi… – Lisanna không giận mà nói.
Natsu giật mình, anh chẳng lẽ đã có rất nhiều lỗi, nhiều đến mức cô không thể cho qua tất cả sao?
– Lisanna, sau tất cả mọi chuyện em liền muốn anh buông tay sao? – Natsu nhìn Lisanna thống khổ nói.
Lisanna lắc đầu, nước mắt càng ứa trào ra nhiều hơn.
– Tất nhiên là em không muốn, không bao giờ muốn… nhưng anh thì không hẳn vậy.
– Em nói thế là sao?-Natsu nheo mắt nhìn Lisanna.
Lisanna đứng dậy, trơ mắt nhìn anh với tất cả sự đau buồn.
– Anh đừng tưởng là em không biết gì, suốt thời gian qua anh đã lừa dối em như thế nào?
Natsu kinh ngạc, cô đã biết rồi sao?
– Lisanna, không như em nghĩ đâu.
Natsu vừa nói vừa thành khẩn nắm lấy đôi bàn tay trở nên băng giá của Lisanna.
Cô không buồn mà hất tay anh thật mạnh.
– Không như em nghĩ, anh đã nói rằng dù cho có chuyện gì chúng ta cũng phải ở bên nhau để vượt qua, em đã rất cố gắng, nhưng anh mới chính là người không muốn nó.
– Em nói anh không muốn sao? Vậy chẳng lẽ em phủ nhận tình cảm của anh trong suốt bảy năm qua?
– Em không phủ nhận, em tin đó là sự thật.
Lisanna nhắm đôi mắt, cuối đầu xuống không trực tiếp nhìn thẳng vào Natsu.
– Nhưng anh có nói rằng anh và Lucy đang sống cùng nhau không?
Natsu mở to con mắt nhìn Lisanna, nhìn ánh mắt đầy sự hối hận, oán trách của cô.
– Đó… đó là bất khả kháng thôi… Lisanna… em hãy tin anh không hề muốn như vậy.
Natsu cố gắng hết sức để có thể bào chữa cho chuyện đó. Nhưng có thật là anh không muốn?
Lisanna chợt nhếch đôi môi lên một cách thê lương… Sau đó cô tự bật lên tiếng cười đắng cay.
– Anh nói rằng anh không muốn sao…. Đừng nói dối em Natsu. – Lisanna lắc đầu vô lực.
– Anh biết rằng trước giờ anh đều nói dối em, nhưng em hãy tin đó là vì anh không muốn tình cảm của hai ta phải xuống dốc.-Natsu nói, một tay anh đặt vào lồng ngực thể hiện sự chắc chắn.
– Nhưng anh đã làm rồi đấy thôi, em tin tình cảm của anh suốt bảy năm qua là thật… nhưng anh có chắc… – Lisanna nghẹn ứ nơi cổ họng không nói thêm được tiếng nào.
Cô nuốt nước mắt xuống, nuốt cả sự đau khổ mà anh trao.
– Anh có chắc là đến bây giờ anh vẫn còn yêu em? – Lisanna giọng nói như có như không nhưng vẫn đủ để đánh một đòn vào tâm trí Natsu.
Anh đứng hình nhìn cô, cô hỏi anh có đang yêu cô không ư… tất… tất nhiên là có rồi.
– Đến bây giờ anh vẫn còn yêu em, nếu không thì tại sao anh lại phải đuổi theo em đến đây.
– Anh chỉ là vì muốn níu kéo cái mà mình đang có thôi.
– Không phải vậy đâu.
– Không phải sao… Vậy ai là người đã ôm hôn Lucy ở ngay trên đường phố. Em biết hết, Natsu nếu anh không yêu cô ấy anh sẽ đẩy ra, đằng này…. Em đã chờ, chờ anh làm vậy, nhưng xem ra em đã quá mệt mỏi rồi. – Lisanna hét lên bằng tất cả sức lực, như vậy là quá đủ, cô không muốn chịu thêm bất cứ cảnh nào nữa.
Cánh tay Natsu như chẳng còn lực để có thể chạm tới khuôn mặt cô một lần nữa. Anh không thể làm nữa.
– Anh đừng dối lòng rằng anh không hề yêu Lucy… Anh thay đổi rồi… – Lisanna ngước nhìn anh, đôi mắt đỏ ngầu lên vì khóc quá nhiều.
Natsu đứng trân trân nhìn cô, chẳng lẽ anh thật sự như lời cô nói.
– Chúng ta không thể tiếp tục được nữa, cứ thế này sẽ rất khó khăn cho cả hai…
Natsu như người mất hồn nhìn Lisanna, miệng lẩm bẩm.
– Ý em là…
– Đường ai nấy đi, đã không thuộc về nhau thì cố níu kéo làm gì… em đã cố gắng nhưng anh thì muốn buông ra… Vậy theo như trong thâm tâm sâu thẳm anh vẫn muốn… Chúng ta chia tay đi…
Natsu khó khăn mở miệng.
– Nói chia tay… là chia tay được sao?
– Vậy còn anh… nói sẽ yêu em nhưng anh đã làm được trọn vẹn?
Bỏ lại câu đó, Lisanna bước đi chẳng cần nhìn Natsu thêm một giây nào nữa, vì cô sợ, cô sẽ không kìm chế được.
Natsu quỳ mọp xuống đất, anh chẳng còn chút sức lực nào để đứng dậy. Kết thúc thật rồi…
—
Yêu xa dường như rất mặn nồng ngọt ngào, bởi vì có gian nan cho nên càng thêm quý trọng. Thật ra, nguy hiểm rình rập tứ phía, bởi khi anh và em cùng sống ở hai thế giới khác nhau, hai người không có bất cứ một điểm chung nào. Dần dần, cảm thấy đối phương đã thay đổi, thực tế có lẽ do chính mình thay đổi, cũng có thể chẳng có gì thay đổi cả, chỉ là bản thân viện cớ thoái thoát và rồi tình cảm từ từ phai nhạt, thế là mọi chuyện đi vào hồi kết, mỗi người sống cuộc sống của riêng mình
—
Ngay sau khi buổi học kết thúc, cả lớp phải ở lại để tập diễn chuẩn bị cho lễ hội văn hóa. Cô giáo chủ nhiệm đã chuẩn bị tất cả lời thoại cho nhân vật. Còn nhờ việc dàn dựng sân khấu và trang phục được phân công rất chi tiết cụ thể.
Và Lucy đã không nhận bất cứ một vai diễn nào cho dù mọi người có cố gắng thuyết phục cô. Cô chỉ muốn làm công việc dàn dựng sân khấu mà thôi.
Điều đó khiến ai cũng lấy làm tiếc nuối, vì chắc chắn khi cô tham gia, lượng người xem chắc chắn sẽ rất đông.
Lisanna thì đảm đương vai công chúa Jasmine, và tên hoàng tử là Otan.
Natsu như mơ màng, không thể nào tập trung nổi vào lời thoại, anh cứ hướng ánh mắt vô hồn nhìn Lisanna.
Nhưng cô cũng chẳng cần mà nhìn anh cảm thương lấy một lần, cô không nghĩ anh đang đau lắm sao.
Thế giới này bất kì ai cũng có thể yêu nhau. Thân phận, địa vị, cá tính,… Bất cứ điều gì cũng không phải là lý do ngăn cản tình yêu.
Điều duy nhất làm cho 2 người khổng thể đến với nhau chính là .
Một người theo đuổi, còn một người đã bỏ mất rồi.
Màn đêm buông xuống, Natsu rũ mình bên một quán rượu nhỏ. Anh chưa bao giờ đến đây, nhưng bây giờ, ngày nào anh cũng muốn đến….
Từ bao giờ mà anh đã trở thành một người nhếch nhác như vậy….
Chân đứng không vững chãi phải tựa người vào các thân cây ven vỉa hè. Chân này đá chân kia, Natsu cố lết cho đến nhà.
Không may, anh lại đâm vào một người con trai đi ven đường.
Người đó bực bội vì anh chẳng thèm chịu ngó nhìn xin lỗi.
– Này thằng kia, đi đứng không biết trên dưới trái phải đụng trúng người ta mà không quỳ xuống xin lỗi sao?
Người đó không những đi một mình, mà còn có cả đồng bọn đi theo, thấy Natsu đang say nhẻm thì thừa cơ lấn tới.
– Mắc mớ gì tao phải đi xin lỗi mày, mày mới chính là người đụng trúng tao đó, quỳ xuống xin lỗi tao mới đúng.
Nghe những lời nói ngang tàn của Natsu, bọn chúng không khỏi rùng mình vì tức giận.
– Aaa… Thằng này láo…. Đã thế bố cho mày biết tay… – Thế là cả bọn cùng xông lên.
– Tao chấp hết chúng mày… ông nội đây con…-Natsu đang trong cơn khó chịu, muốn động tay động chân lại gặp mấy bao cát ngon lành thế này, có ai can ngăn anh cũng không chịu bỏ qua.
Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, khiến ai nghe cũng phải bỏ chạy vì sợ hãi.
Natsu như một con sư tử xổng chuồng không ngừng lao tới dạy dỗ cho bọn đầu gấu vài chiêu biết mặt.
Xong xuôi, anh làm bộ chỉnh lại quần áo mặc dù đối với người say như anh thật sự là không cần thiết. Phủi phủi bàn tay nhìn bọn chúng đang nằm nghiêng ngả trên mặt đất, anh tự cười đi tới chỗ bọn chúng.
Dừng lại trước mặt tên cầm đầu, anh lấy chân đạp lên người hắn. Anh không nhân nhượng mà nắm đầu hắn nhấc bổng lên.
Tên cầm đầu rít lên vì đau đớn, liền kêu xin van nài.
– Đại ca, em sai rồi… tha cho em.
Natsu ánh mắt hằn tia đỏ ngầu, khuôn mặt hếch lên bất cần gì thốt lên tiếng nói.
– Nhớ mặt tao….
– Vâng vâng… Đại ca… em nhớ ạ… Sau này đại ca cần gì cứ nhờ bọn em…
– Trường nào?
– Dạ… là trường Kotou ạ….
– Vậy được… đi đi.
Natsu cũng chịu bỏ tên đó ra. Như được cho lối sống, cả bọn cướp nhanh như tên lửa đứng dậy chạy thật nhanh.
– Vâng vâng… Cảm ơn đại ca.
Natsu tiếp tục đi thẳng về nhà, bọn giang hồ ấy đúng là những con gà của xã hội, quyên một băng nhào vô đánh một mình anh mà không làm anh trầy xước được. Natsu nghĩ thế đấy.
Khi anh bước trở về nhà, không bật đèn lên, mò đi trong đêm tối. Bỗng một ánh sáng đột nhiên lóe lên làm anh phải nheo mắt.
Lucy đang từ trong phòng tắm bước ra, khi thấy anh trong tình trạng gật gù, nửa tỉnh nửa say như vậy cô chợt mơ hồ hiểu rõ.
Hóa ra từ lúc anh đi gặp Lisanna về không biểu lộ lấy một câu, lầm lầm lì lì ngồi trong lớp, bây giờ lại uống rượu say khướt về nhà, anh ngày càng không ra gì rồi.
– Lucy!!! – Natsu rống lên thật to.
Lucy nhăn mặt nhìn Natsu, anh hôm nay đúng là tệ bạc rất nhiều mà.
Lucy không nhanh không chậm đi lại vào nhà tắm, khi trở ra, trên tay cô cầm một ca nước thật đầy.
Đi tới trước mặt Natsu, liền hất luôn ca nước ấy vào mặt anh.
Bị nước lạnh dội thẳng vào mặt, Natsu lấy tay lau mặt, ngước lên nhìn Lucy với ánh mắt cọc cằn.
– Cô làm cái quái gì thế hả, bộ hôm nay bị dội nước như vậy vẫn chưa đủ sao? Cô muốn tôi trả thù lại hả?
– Nếu cậu dám. – Lucy chống nạnh ra vẻ uy quyền, cô nàng chắc mẩm rằng Natsu sẽ sớm rụt cổ lại thôi.
Natsu nhanh tay gằng lấy cái ca trên tay Lucy phóng như bay vào nhà tắm và trở ra, không sợ mà dội thẳng lên người cô.
Lucy mắt nhắm lại để nước không làm cay mắt cô. Cô dần lấy đôi tay quệt một đường trên mặt. Trừng mắt nhìn anh.
– Hôm nay nhờ rượu nên cậu gan gớm nhỉ?
Lucy như một nữ yêu tinh muốn bay vào xé xác Natsu làm trăm mảnh, nhìn anh như có thể giết bất kì lúc nào.
Nhưng điều này chẳng làm cho Natsu một mực sợ hãi mà làm cho anh càng thấy phấn khích.
Anh chậm rãi quét mắt nhìn cô, do nước từ trên mặt cô chảy xuống khá nhiều nên làm ướt sũng một phần áo.
Tuy chỉ có ánh đèn từ nhà tắm hắt ra nhưng cũng đủ làm anh thấy rõ bộ dạng của cô lúc này.
Đường cong trên người cô hiện rõ mồn một, cộng thêm dáng vẻ ướt át như khiêu gợi anh.
Natsu đang có sẵn hơi men trong người, lại bị người con gái hấp dẫn ấy cuốn hút. Cái ca trên tay anh cũng không được anh thương tiếc mà ném thẳng xuống đất.
Lucy thấy Natsu có vẻ không được như mọi ngày, hình như trong mắt anh giờ đây chẳng coi cô ra thứ gì. Dần dần tiến về phía cô….
Lucy cảm nhận được có cái gì đó không ổn ở Natsu, khiến cô có cảm giác rùng mình, bất giác cũng lùi lại phía sau.
Natsu đi tới lấn át Lucy đến khi cô không còn đường thoái lui, sau lưng cô là bức tường, còn hai bên đã bị cánh tay anh giữ chặt.
– Cậu đang làm trò gì thế hả Natsu, mau tránh ra. – Lucy vẫn cố giữ giọng nói như ngày thường.
– Nếu không tránh thì cô làm gì tôi? – Natsu càng ngày càng lấn tới.
– Thì đừng trách tôi vô tình. – Lucy lên giọng nói.
– Haha… Trước giờ tôi vẫn biết cô chỉ được cái hù dọa người khác, tôi không sợ đâu…. Muốn đánh muốn giết tôi ư, xem cô có dám không? – Natsu tự cười, không hiểu anh đang làm chuyện điên rồ gì.
– Cậu… – Lucy vẫn chưa hết kinh ngạc vì thái độ của Natsu, đây có phải là anh không?
Nhưng chưa kịp nói thêm tiếng nào, đôi môi cô đã bị khóa lại. Anh bá đạo chiếm hữu lấy làn môi ngọt ngào ấy. Càng ngày càng hôn sâu hơn, Natsu hơi thở loạn nhịp tùy ý càn quét bên trong khoang miệng cô.
Lucy vẫn chưa hết bất ngờ với anh thì đã đến bất ngờ khác.
Không chỉ dừng lại ở đó, bàn tay Natsu tùy ý sờ soạng trên người Lucy, khiến cô có cảm giác không quen, muốn đẩy cả người anh ra.
Nhưng người say mạnh hơn những lúc tỉnh rất nhiều lần, cô không những không đẩy được anh mà càng bị anh lấn tới.
Natsu như người điên cắn xé đôi môi cô, khiến cô đau đớn muốn la lên, những tiếng nói ấy đều bị Natsu nuốt trọn.
Lucy không thể nào chịu được nữa liền lấy hai tay đánh thùm thụp sau lưng anh, mong anh mau buông cô ra.
Anh không những không để ý, bàn tay vòng qua eo cô, rồi dần dần di chuyển lên, Lucy liền giữ bàn tay anh lại, đôi chân giãy đạp anh.
Natsu liền lấy cánh tay còn lại giữ cho chân cô không đạp trúng mình. Đồng thời bàn tay mân mê theo làn da mịn màng đi lên tới đùi.
Lucy không chịu khuất phục, thoát khỏi nụ hôn “tra tấn” nồng nặc mùi cồn của anh.
– Dừng lại đi.
Natsu theo lời Lucy mà dừng lại, anh chồm người về phía trước, miệng thủ thỉ vào tai cô.
– Chẳng phải lúc nãy cô một mực khiêu khích tôi sao? Thế bây giờ không muốn nữa à?
– Tôi chưa bao giờ nói rằng muốn cậu làm việc này cả. – Lucy ánh mắt hiện rõ căm ghét nhìn Natsu.
Natsu cười nhẹ, lại tiếp tục nói.
– Thế lúc nãy cô nàng nào vừa bảo rằng hãy tạt nước lên người mình và muốn tôi thấy được bộ dạng của cô hả?
– Tự cậu suy diễn, nếu cậu nghĩ như vậy chẳng khác gì cậu là một tên sắc lang cả.
– Vậy tốt thôi, tôi yêu cô và bây giờ tôi muốn cô….
Natsu dùng sức đè Lucy xuống mặt sàn, hung hăng hôn lên vành tai cô, sau đó đôi môi anh dần dần đi xuống tới cổ…. xuống nữa… xuống nữa tới đôi vai gầy.
– Natsu, đừng làm vậy, tôi không muốn phải ra tay với cậu đâu. – Lucy không cục cựa nhìn Natsu nói.
Natsu hơi dừng động tác, nhưng không lâu sau anh lại tiếp tục hành động táo bạo của mình. Anh cởi từng cúc áo của mình không do dự.
Lucy nghiến chặt răng, lập tức dùng một lực rất mạnh xô anh ra khỏi người mình, bàn tay nhỏ nhắn rất tức giận giáng thẳng vào bên mặt anh một cái bạt tai thật mạnh.
– Chát
– Cậu làm ơn tỉnh lại cho tôi đi.
Natsu ôm một bên mặt không nói tiếng nào.
– Cậu hành động như vậy có khác gì một tên sở khanh đồi bại cơ chứ?-Lucy đã tới giới hạn, không thể để cậu muốn làm gì thì làm.
– Cậu buồn sao… đau lòng sao… tuyệt vọng sao… vì vậy mà cậu trút tất cả lên tôi à.
Thay vì ngồi đó mà ũ rũ thì cậu cần phải tiến lên chứ, bộ trên đời này không có Lisanna cậu không thể sống tốt được sao? Cậu nghĩ rằng mình có làm những chuyện xấu xa hay không thì cũng không ai thèm để ý vì họ đều ruồng bỏ cậu? Nhưng tôi thì có, cậu không biết rằng cậu trở nên như vậy khiến tôi buồn như thế nào sao?
Lucy đi đến chỗ Natsu quỳ xuống nhìn cậu.
– Đừng làm cho tôi phải khổ sở thêm một lần nào nữa. Cũng đừng từ bỏ mọi thứ, vì cậu còn có tôi, tôi yêu cậu Natsu.
Bàn tay cô chậm rãi sờ lên khuôn mặt đáng thương của anh, nhanh chóng bị bàn tay anh nắm lấy.
– Tôi đã tự hỏi mình biết bao nhiêu lần rằng tôi có thật sự yêu cô?
Lucy ánh mắt đượm buồn nhìn Natsu.
– Không cần cậu phải yêu tôi, chỉ cần tôi yêu cậu là đủ rồi.
– Cô chấp nhận trong tim tôi có người con gái khác sao?
– Miễn là cậu ở bên tôi, chuyện cậu yêu ai tôi không quan tâm vì tôi yêu cậu.
Lucy đứng dậy, nhanh chóng xoay lưng đi, cô còn chưa kịp nói câu chúc ngủ ngon với anh đã bị anh giữ lại từ phía sau.
– Anh cũng yêu em….
Lucy đứng hình, ánh mắt ngây ngô quay lại nhìn Natsu.
– Chẳng thể hiểu nổi một người như anh, yêu một người con gái suốt bảy năm trời giờ lại đi yêu người khác. – Natsu tự giễu mình.
– Anh không hẳn là yêu Lisanna… – Lucy chậm rãi nói.
Natsu ngây người, ý cô là sao.
– Hai con người cô độc cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và hạnh phúc cùng nhau sẽ đạt được một thứ gần giống như yêu… chứ không phải là yêu.
Vậy ra là trước giờ anh ngộ nhận rằng mình yêu Lisanna thật sao?
– Vậy còn em và anh thì sao, chẳng phải chúng ta cũng giống như vậy, thế là anh lại tiếp tục sai lầm sao? – Cánh tay Natsu buông Lucy ra, tự lùi về phía sau.
– Vậy trước giờ em đã làm được gì cho anh khiến anh cảm động phải nghĩ rằng tình cảnh của chúng ta lúc này cũng giống như giữa anh và Lisanna. Em chẳng làm gì cả… thậm chí toàn gây rắc rối cho anh… anh có cảm tình với em giống như với Lisanna sao?
Natsu đờ người, quả thật anh chưa bao giờ thấy rằng tình cảm mình dành cho Lisanna giống Lucy, vậy không phải là anh đồng cảm với cô… mà là anh yêu cô thật sao?
– Anh thấy đó Natsu, có thể bây giờ anh chưa quên được Lisanna vì nghĩ rằng anh vẫn còn bị ám ảnh bởi cô ấy. Nhưng rồi một ngày không xa, anh sẽ hoàn toàn yêu em.
Lucy nói lên, giọng nói cô rất dịu dàng, êm ả như mây, nhu tính như nước.
-Nhưng nếu một ngày anh hoàn toàn yêu em thì em lại rời bỏ anh…
-Không bao giờ có chuyện đó đâu… em sẽ luôn ở bên anh cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa… dù cả thế giới có ruồng bỏ anh… em cũng sẽ là người duy nhất cùng anh ruồng bỏ lại cả thế giới.
Dòng lệ tự động tuôn trào, vì sao vậy, chẳng lẽ là do người mà anh yêu thương nói với anh. Phải, cô yêu anh, anh cũng yêu cô, không việc gì phải sợ cả. Anh hãy cứ sống thật với bản thân mình, không còn là vì riêng Lisanna, mà là vì anh, vì Lucy, vì tất cả mọi người.
Cho cả thế giới thấy anh vẫn hạnh phúc dù cho có chuyện gì xảy ra.
Natsu vòng tay ôm Lucy thật chặt, nước mắt của anh thấm ướt cả mái tóc, cả bờ vai cô.
Lucy vòng đôi tay ngang qua sóng lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về.
Nhưng những lời cô nói có thật là vậy, rằng cô thật lòng yêu anh không? Lucy!!!