Đọc truyện [NaLu] Đại Tỷ Và Lớp Trưởng – Chương 34: Không ở bên cạnh
Natsu ngồi trong phòng bệnh của Lucy , lơ đãng đưa mắt nhìn ra cửa sổ . Bầu trời mùa đông luôn mang những sắc thái ảm đạm , nhưng hôm nay có vẻ tươi sáng hơn mọi ngày . Tuyết cũng không còn rơi nữa . Nhưng thời gian gian để cậu được ở bên Lucy thì đang bị rút ngắn dần dần .
Natsu lại nhìn về phía giường bệnh , Lucy đang nằm đó , ngủ mê mệt . Có lẽ do liều thuốc tiêm hôm nay hơi nặng , cơ thể cô chưa quen . Tuy chưa được điều trị bằng hoá chất , nhưng Lucy đang gầy đi nhiều , mái tóc vàng óng ả cũng xơ xác hơn trước và tất nhiên là cô cũng không còn đủ sức để tiếp tục những trò quậy phá nức tiếng ngày xưa nữa rồi .
Natsu thở dài . Cậu ước gì thời gian ngưng đọng lại , để cậu được ở cạnh Lucy nhiều hơn nữa .
Chợt điện thoại Natsu kêu lên , cậu liền đi ra ngoài nghe , tránh làm phiền giấc ngủ của cô nàng .
– Anh mày đây , chuẩn bị quần áo đi rồi ra sân bay ngay nhanh lên . – Giọng một người con trai vọng ra từ máy .
– Zeref hả ? Có chuyện gì mà gấp gáp thế ? – Nghe thấy giọng lo lắng đó , Natsu cũng hoảng theo .
– Bố đang ốm nặng rồi , nhanh lên đi . – Người đó nói nhanh , giọng hơi gắt . Rồi anh ta cúp máy .
Natsu cũng cuống cuồng theo , cậu vội vàng nhấn gọi cho cô Crystal .
– Cô đây , có chuyện gì thế ? – Cô Crystal nhanh chóng đáp lại .
– Cô à , bây giờ ở nhà em có chuyện gấp , chắc phải đi mất vài ngày , phiền cô trông chừng senpai , lúc nào chị ấy dậy thì cô giải thích giúp em nhé . – Natsu bắn rap , rồi tắt máy luôn và lao đi . Cậu đang ngồi trên đống lửa vì lo cho tình hình của bố mình .
– Chắc hệ trọng lắm mới vội như thế . – Cô Crystal phỏng đoán , rồi cô xua tay , tiếp tục công việc của mình .
Khi tỉnh dậy , Lucy đã không thấy Natsu ở bên cạnh nữa . Gọi điện thì cậu chàng cũng không nghe máy nốt . Đang chuẩn bị cáu bẩn thì cô Crystal mở cửa đi vào , và cô đã trình bày lí do của Natsu cho Lucy nghe . Lucy buồn ra mặt , phụng phịu như muốn khóc .
Hôm sau , cô Crystal lại gõ cửa phòng để tiêm thuốc cho Lucy , nhưng vừa mới gõ một lần , Lucy đã lao ra như tên bắn .
– Em sao thế ? – Cô Crystal ngạc nhiên .
– Không ạ . – Lucy thở dài , rồi ủ rũ chui vào giường .
Cô Crystal còn để ý , hôm nay Lucy luôn cầm cái điện thoại , có tin nhắn , thông báo hay cuộc gọi đến là bật lên siêu tốc độ . Mà đáng ngạc nhiên hơn là con bé toàn bật kênh tin tức để nghe ngóng .
– Em lo cho Natsu thế cơ à ? – Cô Crystal khẽ cười .
Lucy chẳng nói gì , chỉ gật đầu cho phải phép .
Hôm sau , mới sáng ra , một cú điện thoại gọi đến làm tỉnh bật dậy nhanh hơn lò xo , cô chộp lấy cái điện thoại với tốc độ ánh sáng .
– Lucy đây . – Cô nói .
– Chị cầm máy nhanh ghê . – Natsu thở phào .
– Tình cờ thôi , chế đang ngồi chơi mà . – Lucy vừa trả lời vừa ngáp dài .
– May quá , em cứ tưởng mình lỡ đánh thức chị . – Natsu cười nhẹ . – Hôm qua bay mất 3 tiếng , xong về đến nhà bố em thì điện thoại lại hết pin , em quên không mang sạc mà gần nhà chẳng có cửa hàng tiện lợi nào cả . Em xin lỗi …
– Chế hiểu mà … – Lucy phì cười . Cái điện thoại đó của Natsu giờ ai còn dùng nữa đâu .
– Có lẽ em sẽ ở đây hai ngày nữa . – Natsu trả lời , giọng buồn buồn . – Mà , ở đây cũng có khá nhiều món ăn cổ truyền đấy , chị muốn ăn gì không ?
– Hừm … Wagashi , Taiyaki , Dorayaki đi . À cả Mochi nữa . – Lucy nói một lèo .
– Toàn đồ ngọt thế hả ? Chị không sợ béo à ? – Trên mặt Natsu xuất hiện rất nhiều vạch đen .
– Sợ gì chứ . – Lucy phì cười trước thái độ của Natsu – mà cô cảm nhận được qua giọng nói của cậu .
– Thôi được rồi , em sẽ mua cho . – Natsu nói lại . – Mà em phải đi đây , tối nói chuyện nhé .
– Ừ . – Lucy gật đầu , rồi cô tắt máy .
Nhờ sự việc này xảy ra mà Lucy đã có thêm ý tưởng viết tiểu thuyết , cô liền ngồi vào bàn , bắt đầu soạn thảo với tốc độ gõ phím cực nhanh . Cuốn tiểu thuyết đã viết gần hết rồi , chỉ còn hơn chục chương nữa là sẽ hoàn thành thôi . Lần này có lẽ Lucy sẽ viết HE , hoặc là OE nhưng nghiêng về phía HE một chút . Cuốn tiểu thuyết viết dở này cũng như mong muốn của Lucy lúc này vậy , cô muốn có một kết cục đẹp với Natsu .
– – – – – –
Hôm nay là ngày Natsu trở về , Lucy ngồi ở khuôn viên bệnh viện chầu chực anh chàng sẵn từ sáng . Thế mà vẫn chưa thấy tăm hơi , đã chiều rồi mà . Hay là tối mới đến được ?
Cô lấy điện thoại ra , vào khung chat của mình với Natsu , bấm vào cái ảnh hôm qua Natsu gửi . Đó là ảnh cậu đang ngồi trước hiên nhà , xung quanh là vô vàn những con đom đóm đang toả sáng vàng nhạt . Mou … Cô muốn nhìn thấy Natsu thật .
– Real version đây này , muốn ôm không ? – Người-mà-ai-cũng-biết-là-ai thả một túi đồ lớn xuống bên cạnh Lucy , rồi chống tay lên thành ghế mà cất giọng hỏi .
Lucy quay đầu lại , cô nhếch môi khiêu khích .
– Đương nhiên rồi .