Đọc truyện [NaLu] Bạn Trai Bước Ra Từ Một Trang Giấy – Chương 36: Bảo tàng
Lucy xoay đi xoay lại , nhìn ngắm bản thân trước gương , rồi cô chạy vội đi chải lại mái tóc , thắt bím một dải tóc buông hờ hững trên vai . Hôm nay Natsu lại hẹn cô đi chơi ở ngoài , đột ngột đến mức làm cô vội vã thế này . Nhưng mà cô cũng vui lắm , vì được đi với Natsu mà , và lại còn là đi bảo tàng mỹ thuật nhé , đúng chuẩn thiên đường của Lucy luôn .
Tiếng chuông cửa vang lên “ding dong” . Lucy cầm cái túi xách lên , lao vội xuống dưới nhà . Cô mở nhanh cửa ra .
Natsu đang đứng đó , cứ cúi xuống nhìn vào chân mình . Rồi anh ngửa đầu lên khi thấy chân Lucy đang ở phía đối diện .
– Đi chứ ? – Cô vui vẻ hỏi .
– Đi thôi . – Natsu cười nhẹ nhàng .
Lucy trân trối nhìn anh . Cô có cảm giác rằng hôm nay Natsu không giống ngày thường , dù là hôm nào anh cũng cư xử với cô như vậy . Sau vài phút chìm đắm trong dòng suy nghĩ riêng , Lucy giật mình nhận ra Natsu cũng đang nhìn mình , ở một cự ly rất gần .
– Sao em cứ nhìn anh thế ? – Natsu ra vẻ nai tơ , chớp chớp mắt hỏi với giọng nhỏ nhẹ .
– Thích thì nhìn , không được à ? – Lucy đối lại .
Natsu lắc đầu và cười , Lucy đúng là … chẳng dễ thương gì hết . Anh cúi xuống , hôn nhẹ lên chóp mũi cô .
– Ashh … Đừng làm thế ở ngay trước cửa nhà tôi chứ . – Lucy lại đỏ lựng mặt lên , cô bối rối kéo Natsu đi ra trạm xe bus và thầm cầu mong bố mẹ cô chưa nhìn thấy .
Tại trạm xe bus , trong lúc ngồi chờ xe , Natsu lấy tai nghe ra , gài vào một bên tai Lucy , và một bên cho mình . Hành động đó sẽ là rất bình thường nếu như Natsu không mở phần bài hát Lucy hát hôm lửa trại lúc ở biển Shiningboard . Cô ngượng chín người , chỉ muốn giật phắt cái tai nghe ra . Chuyện đã qua rồi nay Natsu còn đào bới lại làm gì nữa chứ .
– Em hát cũng dễ thương mà . – Natsu cúi xuống nhìn Lucy , mặt cô nàng đã đỏ nay còn đỏ hơn .
– Tại sao anh cứ thích nói mấy câu kiểu “đáng yêu” , “dễ thương” thế nhỉ ? – Lucy phồng má . – Nghe ngượng chết đi được .
– Thì nó nghe hay mà . – Anh cười tươi .
Lucy chép miệng . Có bạn trai sến bực ghê , mặt chẳng bao giờ có màu bình thường được .
– Hôm nào anh lại đàn cho em hát nhé ? – Natsu đề nghị .
Lucy im lặng gật đầu . Đến lúc đấy cô sẽ bắt anh hát cho cô nghe .
Xe bus đến , đỗ xịch lại . Natsu và Lucy nhanh chóng lên xe . Họ nhận ra chiếc xe này thật sự rất đông , và có vẻ như lại phải chen chúc nhau để có được chỗ đứng thiếu diện tích . Natsu còn bảo bọc cô đến mức ngang nhiên quàng hai tay ra ôm lấy cổ cô , như thể đánh dấu chủ quyền vậy . Nhưng Lucy chẳng thích thế tẹo nào , cô chỉ muốn có cái lỗ xuất hiện để co chui xuống , vì những hành khách xung quanh đều nhìn chằm chằm vào cô và anh .
Lucy len lén ngước mắt lên nhìn Natsu . Anh nhận thấy , cúi xuống mỉm cười nhìn cô , rồi lại ngẩng đầu lên , nhìn ra xung quanh như đang canh chừng ai đó .
Lucy lại nghĩ đến những lần anh ôm cô , như hôm cô ăn dưa bở , hôm trời có tuyết rơi , nhiều lần khác và lần gần đây nhất là khi cả đám tụ tập chơi bời trong cái Kotatsu nhà cô , thì Natsu đã ôm cô và cả hai ngủ ngon lành . Hai má Lucy bất chợt hồng lên . Những cái ôm của Natsu thật sự rất ấm áp .
Chợt xe bus phanh gấp lại làm cả xe rung chuyển . Lucy do không có điểm tựa nên ngã va mặt vào người Natsu . Hình như Natsu chỉ chờ có thể , xoay cô 180 độ và ôm cổ Lucy từ đằng sau .
– Như thế này thì em sẽ không bị vấp nữa . – Natsu nói .
Lucy gật nhẹ đầu . Rồi cô cúi gằm mặt xuống để tránh ánh mắt của những người khác . Cô chợt cảm thấy may mắn vì hôm đi chơi Giáng sinh cùng Natsu có rất ít người ra đường bởi lớp tuyết dày đến 15 cm .
Khi đến bảo tàng , việc đầu tiên Lucy làm là chạy như bay đến khu vực tranh phong cảnh . Đấy là lĩnh vực mà cô yêu thích nhất , Lucy đã có hơn 200 bức tranh chỉ vẽ về phong cảnh , từ bình thường , đến chút mộng mơ , rồi cả fantasy , khi đăng chúng lên mạng , Lucy đã nhận được rất nhiều lời khen từ giới phê bình . Điều đó càng làm ước mơ trở thành hoạ sĩ của Lucy trở nên lớn lao hơn , dù cô có nghề tay trái là nhiếp ảnh .
– Nếu có thể , tôi muốn mua tất cả những bức tranh này về treo ở nhà . – Lucy chỉ lên những bức tranh vẽ cảnh bầu trời , khung cảnh cô thích nhất .
– Em có thể tự vẽ mà . – Natsu nói . – Lucy vẽ đẹp lắm .
Không nói không rằng , Lucy đưa tay đấm nhẹ vào người Natsu .
***
– Này , Natsu . Hôm nay tôi rất vui đấy ! – Lucy cười rạng rỡ trên đường về nhà .
– Lần sau ta lại đi nữa nhé . – Natsus nói .
– Ừ , tất nhiên rồi . – Lucy nhanh chóng đồng ý ngay . – Nhưng lần sau đi thuỷ cung nhé , tôi đang có hứng muốn vẽ cảnh đại dương .
– Được mà . – Natsu vuốt nhẹ mái tóc Lucy , hàng mày anh nhíu lại tỏ rõ sự lo âu .
***
Bíp bíp …