Bạn đang đọc My Stars – Chương 9
Ngừng lại trong chốc lát, những ngón tay Minh Tuyết đặt trên bàn phím, ánh mắt bất giác hướng ra ngoài cửa sổ.
Cũng không biết từ khi nào, khắp không gian xung quanh tràn ngập nhữnghương vị của mùa thu, theo một cơn gió nhẹ ùa tới cùng với một cảm giácmát mẻ và dịu êm.
_ “Lại sáng rồi à?” – Ngồi nhìn ra bầu trời xanh trong đang bắt đầu hửng nắng, người con gái ấy bất chợt thở dài một hơi. Ngày qua ngày, cáiviệc này xuất hiện thường xuyên như cơm bữa. – “Mình không nghĩ là viếtchương này lại lâu đến thế. Vừa mệt vừa đau đầu. Lát nữa phải đi ngủ bùmới được.”
Lẩm nhẩm nói mấy câu oán thán, cô gái đứng dậy, bước xuống tầng dưới với dáng vẻ uể oải của người thiếu ngủ trầm trọng. Cứ thế mà thẫn thờ bướcđi, cô hầu như cũng chẳng để ý gì đến mọi thứ xung quanh mình ra sao.Cho đến khi…
Vụt!
Nhanh như một tia sét bay vèo qua ngay sát mắt, cái vật thể lạ vừa xuấthiện đem lại sức ảnh hưởng lớn tới mức khiến con người đang lờ đờ đingang qua kia đứng chết sững lại một lúc, cảm giác buồn ngủ còn sót lạicũng tan biến hoàn toàn.
_ “Cái…Cái gì thế?” – Còn chưa kịp hoàn hồn, Minh Tuyết đáng thươnglúc này đã hoàn toàn tỉnh táo sau cú ám sát hụt ấy, đôi mắt không tự chủ liếc về phía cái người vừa ra tay. – “Yo Seob! Anh làm cái trò gì thếhả? Muốn nhân lúc tôi không để ý mà ra tay ám sát đúng không?”
Đừng có nói với cô rằng cậu hoàn toàn vô tội trong việc này đấy nhé! Nếu ai đó còn không biết điều nói ra câu ấy, cô sẵn sàng liều chết với cậumột phen.
_ “Cô đang nói linh tinh gì thế? Tự dưng cứ lù lù đi tới, không chịunhìn xung quanh mà còn nói tôi nữa hả?” – Hiển nhiên, chàng mỹ nam cũngkhông ngu ngốc dùng cái lý do vớ vẩn đó, nhưng lại rất xảo diệu đổ hếtmọi tội lỗi lên đầu cô, cái người rõ ràng là nạn nhân của vụ việc này.Không những thế, vẻ mặt của ai đó còn mang đầy thách thức khiến cô thấycàng điên ruột. – “Còn không mau tránh ra đi à?”
Đe doạ! Đã đảo ngược trắng đen, lại còn thêm trắng trợn đe doạ, cậu coicô là con thú bông không biết phản kháng gì hay sao? Có biết câu congiun xéo lắm cũng quằn nó viết thế nào không?
_ “Anh…” – Vừa mới định mở miệng lý luận một phen, nhưng lại một chiếc phi tiêu khác bay xẹt qua mặt khiến những lời kế tiếp tắc lại tronghọng cô gái, lặng lẽ bị nuốt xuống trong kinh hoàng.
Không cần ai đó phải nói lấy một lời, Minh Tuyết vội vội vàng vàng laora khỏi tầm ném của chàng trai mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tha thứcho cô, nhưng cô quả là không có cái gan tiếp tục đứng đó cãi nhau, cũng đồng thời làm bia ngắm sống cho ai đó mà.
Đáng buồn nhất ột con người không phải là bị khinh thường, mà là bị khinh thường cũng không dám phản kháng. Ví dụ sống động nhất còn khôngphải chính là hoàn cảnh của Minh Tuyết hiện tại hay sao?
Sau khi đã đứng trong phạm vi an toàn, cô gái đáng thương ấy mới quaysang nhìn kĩ xung quanh, cũng bắt đầu đi tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của sự việc. Và khi vừa ngước sang thấy chiếc bia ngắm cắm đầy phi tiêutrên tường, ánh mắt của cô đã rực sáng đầy hứng khởi.
_ “Ô! Là phi tiêu thật nè!” – Chạy vội đến bên nhìn ngắm cái bia, khuônmặt của cô gái lúc này sáng rỡ như một đưa trẻ con, trong trí não chỉcòn trò chơi thú vị trước mắt, thậm chí cũng quên luôn những việc vừaxảy ra vài giây trước đó. Ngắm nghía một hồi, cô gái ấy mới nhớ tới chủnhân của nó đang đứng ở một bên, liền quay sang hỏi bằng dáng vẻ vô cùng ngây thơ và thành thật. – “Anh chôm nó từ đâu về vậy?”
Thật sự là vô cùng thành thật!
_ “Cô muốn ăn đòn phải không?” – Phải nói Minh Tuyết rất có năng khiếuđi chọc giận người khác chỉ bằng một câu nói. Con mắt nào của cô ta thấy cậu đi chôm chỉa nó về mà dám mở miệng nói bằng cái điệu bộ hiển nhiênnhư thế kia chứ? Có phải lâu quá không dạy dỗ mà ai đó được dịp lên mặthay không? – “Cái này là tôi được cho sau khi quay xong một đoạn quảngcáo. Thấy hay nên mang về nhà chơi thôi.”
Nó là đồ hợp pháp 100%, có nguồn gốc xuất xứ đàng hoàng. Tốt nhất cô hãy xem cho kĩ và dừng ngay cái kiểu nói móc đó đi nghe chưa? Đó là tất cảnhững gì Yo Seob nhắn lại trong cái ánh mắt đầy bất bình của chính mìnhtại giây phút đó.
_ “Đúng là hay thật đấy!” – Bỏ qua cái sắc mặt không mấy tốt đẹp của aiđó, Minh Tuyết dường như chỉ chú tâm tới trò chơi mình thấy hứung thú.Trong cái ngôi nhà này, cũng chỉ có mỗi mình chàng trai trước mặt cô mới đi so đo với một câu nói đùa vô vị như vậy thôi. – “Tôi cũng muốn chơithử.”
Nhìn lên bằng ánh mắt rất thuần khiết và đầy chờ mong, Minh Tuyết ápdụng chính sách đóng vai đáng yêu để đạt được mục đích. Tuy nhiên, chiêu này có hiệu quả với Yo Seob hay không thì còn phải tiếp tục chờ cânnhắc.
Vừa nghe thấy vậy, chàng mỹ nam bất giác lùi lại vài bước, tay giữ đốngphi tiêu cũng chặt hơn một chút, tựa như đó chính là một hành động bảnnăng. Bản năng của một tên keo kiệt xấu tính đáng khinh bỉ trong mắtngười con gái nào đó tại căn nhà này.
_ “Anh đúng thật là…” – Nhìn cái điệu bộ khoa trương của ai đó, MinhTuyết thật muốn nổi điên. Làm ơn đi, cô đi mượn chơi chứ có cuỗm mất đâu mà ai đó biểu hiện trông cứ như gặp tử địch vậy chứ?
Chờ đợi một hồi, nhưng ý tứ của tên nhãi kia là quyết không đồng ý, cuối cùng Minh Tuyết hừ một tiếng bực mình rồi tự bước đến bên chiếc bia,rút đám phi tiêu trên đó rồi bước sang đầy Yo Seob qua một bên.
_ “Tránh ra để tôi chơi nào!” – Ai đó đã keo kiệt như vậy thì cô cũng làm sao phải khách khí làm gì, cứ thế mà dùng thôi.
_ “Nó là của tôi mà.” – Bị chiếm mất vị trí ném lý tưởng nhất, Yo Seobrõ ràng tỏ ra không hài lòng chút nào. Chàng trai cau mày đẩy cô trởlại, trong ánh mắt đầy cố chấp kia thể hiện một sự quyết không nhượngbộ. – “Cô không biết chơi thì phải đứng ngoài nhìn người khác mà học hỏi chứ!”
_ “Cái gì mà không biết chơi chứ?” – Minh Tuyết bất bình kháng cự, nhưng nó chẳng có chút hiệu quả với cái tên trẻ con ấy chút nào. Lý luận thìkhông ai thèm nghe, tranh giành thì đấu không lại người ta, cuối cùng cô gái chỉ có thể trơ mắt nhìn Yo Seob chăm chú ngắm, ném phi tiêu bay đivun vút.
Phập! Phập!
Sau đó… khi đưa mắt nhìn sang thành quả lao động của chàng mỹ nam, MinhTuyết suy tư mãi, cuối cùng cũng không nhịn được cất tiếng hỏi.
_ “Tại sao tôi phải học hỏi một người như anh chứ?” – Chỉ tay về phíatrước, người con gái đó cũng chẳng bận tâm gì tới mặt mũi của ai đómà cứ thế vạch trần thẳng thừng, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ khinhthường. – “Mấy cái đó cắm đủ mọi nơi trên bia nhưng chẳng có cái nàotrúng hồng tâm cả. Ngay cả 3 vòng tròn ở gần tâm cũng có chạm vào nổiđâu.”
Cái trình độ này cũng dám mở miệng kêu người ta học tập mà không thấyxấu hổ à? Ném cái kiểu này thì ngay cả một đứa trẻ con cũng không bằng,vậy mà cũng vênh mặt lên tự ình là giỏi được thì cũng chỉ có mộtmình cái tên tự kỷ này mà thôi.
_ “Cô nói thì giỏi lắm đấy!” – Cho dù đó có là sự thật, nhưng do MinhTuyết nhắc tới bằng cái thái độ thế kia chỉ càng khiến chàng mỹ nam giận đến không thể nào chịu nổi nữa. Cũng may là còn chưa tới mức thẹn quáthành giận rồi ra tay giết người diệt khẩu, mới chỉ dừng ở mức độ bựcbội cãi lý mà thôi. – “Thế đã khá lắm rồi! Cô thấy ai vừa mới bắt đầuchơi đã trúng được hết chưa?”
_ “Đó chỉ là ngụy biện mà thôi!” – Ai đó không sợ chết đổ dầu vào lửa.
Minh Tuyết, nhẽ ra cô nên liếc sang nhìn cái mặt đen như than của ai đómột cái rồi mới mở miệng nói chứ? Cứ như vậy có ngày xảy ra án mạng cũng chẳng trách được ai.
_ “Vậy thì cô thử xem đi nào.” – Không trực tiếp động thủ, chàng mỹ nam lựa chọn cách khích tướng để ai đó được tự thử nghiệm và hiểu được cáikhó khăn của trò chơi này, cũng biết đường mà thôi cái kiểu đứng ngoàinói suông như vậy. – “Đó! Giỏi thì ném thử xem nào!”
Kì thực, Minh Tuyết chỉ nói với Yo Seob như vậy thôi, còn bản thân côcũng chưa động vào cái này bao giờ nên cũng không dám chắc lắm. Cũngchính vì vậy, người con gái đứng đó đắn đo một hồi lâu, không biết cónên thử hay không. Nếu quá kém cỏi thì không phải là tự bôi tro vào mặtmình hay sao?
Nhưng chuyện đã đến nước này, cô cũng chẳng nghĩ ra lý do gì để từ chốicả. Huống hồ khi liếc qua thấy cái vẻ mặt đầy khinh bỉ của ai đó, lý trí của cô bị sự giận dữ nuốt sạch, cầm đám phi tiêu bước lên, ý chí chiếnđấu hừng hực thiêu đốt.
_ “Được thôi!’ – Dáng vẻ đầy quyết tâm, Minh Tuyết rất nghiêm túc ngắmchiếc bia, quan sát đầy thận trọng, cánh tay khẽ nâng lên như một conbáo chờ phát động.
Cứ thế, thời gian trôi qua từng giây trong sự tĩnh lặng, người con gáivẫn đứng đó với cái dáng vẻ như một kẻ chuyên nghiệp khiến Yo Seob cũngđột nhiên có cảm giác không thể coi thường.
Và rồi, chỉ trong một khoảnh khắc, cô gái chợt vung tay phóng vút chiếc phi tiêu về phía trước.
Phập!
Một giây, hai giây trôi qua.
Không gian vẫn chìm trong một sự im lặng như tờ.
Tất cả những người có mặt trong phòng khách đều sững sờ trước những gìhọ đang chứng kiến trước mắt, bao gồm cả Minh Tuyết, cái người tạo rakết quả hiện tại. Bởi vì, nó quả thật là quá khó tin, khiến cho cả haikhông biết phải dùng từ gì để miêu tả lại tâm trạng của mình lúc đó nữa.
_ “Ha! Ha!” – Cuối cùng, người không nhịn nổi mà phải ôm bụng bật cườilớn, chẳng có chút hình tượng nào kia ngoài Yo seob thì còn ai vào đâynữa. Dường như hôm nay, cái điều mà cậu vừa chứng kiến quá mức khôi hài, khiến cậu có thể bỏ qua tất cả mà cười như chưa thể bao giờ được cườiđến vậy. – “Cái gì thế kia? Cô ném đi đâu thế hả?”
Như để chứng minh cho những gì mình vừa nói, chàng mỹ nam bước tới cạnhbức tường đáng thương, nơi chiếc phi tiêu vừa cắm vào, đồng thời làm bộnhư đang thật sự đo đạc khoảng cách từ đó đến cái bia vậy. – “Cả đời tôi chưa bao giờ thấy ai ném được như cô cả đâu. Chơi trò này mà lại bay ra xa khỏi mục tiêu 2m lận cơ đấy!”
Nếu nói cậu ngay cả trẻ con cũng không bằng thì cô lại là cái gì? Trôngthấy kết quả này thì ngay cả con cún cũng phải khinh bỉ chứ đừng nói làngười. Tốt nhất là ai đó nên lựa chọn ngoan ngoãn trở về phòng, đắp kínchăn, đừng để người khác trông thấy cho đỡ mất mặt đi.
_ “Sao lại thế được cơ chứ?” – Nhân vật chính của câu chuyện khôi hàinày, đến tận giây phút đó Minh Tuyết vẫn đứng ngơ ngác trong kinh ngạc, không thể nào tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình nữa. – “Làmsao mà…? Không! Chắc chắn là do cái phi tiêu này có vấn đề.”
Đùa à? Không trúng bia cô còn có thể chấp nhận, nhưng cái kiểu bia mộtđằng, phi tiêu môt nẻo, xa nhau vạn dặm thế này thì đánh chết cô cũngkhông tin đây là mình vừa ném ra.
Có sự nhầm lẫn nào đó ở đây đúng không? Đối với sự thật hiện ra trước mắt, ai đó vẫn lựa chọn tiếp tục lừa mình dối người.
_ “Đúng là khó mà tìm được một người như cô trên đời đấy.” – Lúc này, Yo Seob muốn giả bộ biểu hiện mình như một chàng trai rộng lượng lắm,nhưng khoé môi đang run rẩy vì nén cười kia thì rõ ràng đang bán đứngchủ nhân của mình mà. – “Kém cỏi thì cứ nhận đại đi cho xong, lại còn cố gắng đổ tội linh tinh nữa làm gì.”
_ “Nhưng…” – Chuyện mất mặt như thế, có ai ngu ngốc mà thừa nhận để bị nhạo báng cả một đời, thỉnh thoảng lại bị đem ra làm truyện cười kể cho con cháu đâu. Thế nên, dù không còn chút hi vọng nào, cô gái vẫn phảiquyết tâm chối bay chối biến tới tận cùng.
Rất may khi đó một giọng nói đột nhiên vang lên, kịp thời ngăn lại nguycơ chiến tranh lại xảy ra trong căn nhà chỉ vì mấy lý do vớ vẩn, cũngđồng thời thu hút sự chú ý của hai tên đàn em.
_ “Mấy đứa đang chơi trò gì vậy?” – Bước từ trên cầu thang xuống, YoungMin khẽ đảo đôi mắt hoa đào qua một lượt, nụ cười vẫn bắt ở trên môixứng với khuôn mặt yêu nghiệt kia làm cậu trông lấp lánh đến chói cảmắt.
Lần nào cũng thế, cái tên kia rất biết tận dụng lợi thế của mình, phóng điện vô tội vạ mà.
_ “Anh Young Min!” – Nhìn thấy chàng mỹ nam như vừa thấy một đồng minh,Minh Tuyết vui vẻ chạy tới gần, hai tay dâng chiếc phi tiêu cho cậu đầynịnh nọt. – “Bọn em đang chơi phi tiêu. Anh cũng vào chơi thử nhé!”
Rất hồn nhiên, cứ như mình mới là chính chủ của thứ này vậy.
Thứ cô cần lúc nàylà một người chuyên nghiệp, tài giỏi để đả đảo YoSeob, còn những chuyện khác không đáng để lưu tâm. Thế nên, vừa thấyngười đàn anh này xuất hiện, cô gái rất nhanh chóng bắt lấy cơ hội này,còn nó có hiệu quả hay không thì để tính sau vậy.
_ “Anh á?” – Đưa tay cầm lấy chiếc phi tiêu mà Minh Tuyết đưa như mộthành động bản năng, chàng mỹ nam khẽ mỉm cười đẹp mê hồn, đưa tay xoaxoa lên đầu cô gái không khác gì như đang đối với một cô bé con. – “Bâygiờ thì không được rồi. Anh phải quay nốt phần của mình trong clip củabài hát mới. Chắc chiều tối thì sẽ rảnh về chơi cùng. Sắp muộn rồi, anhđi đây!”
_ “Anh đi cẩn thận nha!” – Có chút nuối tiếc với kế hoạch của mình,nhưng Minh Tuyết vẫn vui vẻ vẫy tay đưa tiễn người đàn anh đi làm, ánhmắt nhìn theo bóng dáng chàng mỹ nam cho tới tận khi cậu bước ra đếncửa.
Đi được vài bước, Young Min mới sực nhớ ra trên tay mình vẫn cầm chiếcphi tiêu người con gái ấy đưa, cũng lười quay trở lại nên đã làm ra mộthành động khiến cả hai tên đàn em phải há hốc mồm trong ngỡ ngàng.
_ “À! Còn cái này nữa nhỉ?” – Vừa dứt lời, chàng mỹ nam quay lại vungtay ném vút chiếc phi tiêu về phía chiếc bia, dáng vẻ đầy phong cáchkhông khác gì nhân vật chính trong một bộ phim kiếm hiệp vậy.
Nhưng cái kết quả mà hai tên đàn em nhìn thấy mới là đáng kinh ngạc, khi mà từ khoảng cách xa như thế, lại ở một góc độ không tốt như vậy, chiếc phi tiêu vừa phóng đi kia rất chuẩn xác dừng ở hồng tâm, cắm định ởđấy.
_ “ Chơi trò này ở ngay trong nhà kể cũng vui nhỉ?” – Liếc nhìn một chút về phái cái bia, tên đàn anh vẫn rất bình thản nói chuyện, không hề để ý tới hành động vừa nãy của mình đã gây rung động như thế nào đối với hai người kia cả. – “Anh cũng hay chơi nhưng toàn ở quán Bar thôi.”
Mắt tròn mắt dẹt hết nhìn chàng trai đào hoa rồi lại đôi qua chiếc bia,Minh Tuyết và Yo Seob rất ăn ý cùng khó khăn nuốt xuống một ngụm nướcbọt.
Thần… thần đồng! Hoá ra trong căn nhà này có tồn tại một nhân vật như vây mà họ không hề hay biết ư?
Trong giây phút đó, hai người cùng đứng với một tâm trạng thật phức tạp, không biết là nên hậm mộ hay ghen tị nữa. Dù có là thế nào thì cái cảnh giới của chàng mỹ nam ấy cũng không phải là điều mà cả cuộc đời này hai người có thể sánh bằng được.
_ “Anh Young Min à! Không phải anh nói anh sắp muộn rồi sao?” – Càngnhìn tên đàn anh trước mắt, Yo Seob càng thấy như đây chính là một đảkích ông trời phái xuống diệt hết mọi uy phong của cậu mà. Thế nên, rấtrõ ràng là cậu nhóc sẽ không dại dột để cái người này ở lại thêm phútnào, tiếp tục hành hạ sức chịu đựng của trái tim mình, cứ thế vội vàngđẩy tên đàn anh ra cửa. – ‘Mau đi nhanh lên chứ! Anh muốn bị ăn mắng lắm à?”
Ánh mắt rất chân thành, đầy lo lắng của một tên đàn em với đàn anh củamình. Nhưng sự thật là như thế nào, bất kì ai có mắt cũng đều có thểthấy được dụng ý thật sự ở bên trong.
Vừa tiễn đưa ai đó ra khỏi cửa, Yo Seob đã rất vội vàng đóng sập cánhcửa lại, sau đó mới thở phù một hơi nhẹ nhõm như vừa trút được một gánhnặng. Tiếp theo, chàng mỹ nam rất bình thản quay trở lại với trò chơi,tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
_ “Chơi tiếp thôi!”
Đối với anh chàng trẻ con đánh thương, đả kích này đúng là không nhỏ mà!
_ “Anh ấy!” – Đứng bất động từ đầu tới giờ, ánh mắt của Minh Tuyết đếntận giây phút này vẫn nhìn chăm chăm về phía cánh cửa, bị chìm trong mêhoặc. – “Sao mà lại giỏi như thế nhỉ? Đúng là thần tượng có khác.”
Khẽ thốt lên một câu cảm thán, cô gái chưa bao giờ có cảm giác thầntượng lại tài giỏi, khiến người khác phải mê mẩn đến mức này.
_ “Đứng ngay bên cạnh cô cũng có một thần tượng đây này.” – Ý tứ của côtức là sao? Coi cậu là không khí à? Yo Seob càng nhìn cái ánh mắt đầy si mê của cô gái ấy với người đàn anh, trái ngược hoàn toàn lúc đối mặtvới mình, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thật bực bội. – “Hai điềuđó chẳng chút liên quan gì đến nhau cả. Cô không nghe thấy anh ấy nói gì sao? Anh ấy cũng hay chơi trò này nên đạt được đến trình độ ấy làchuyện thường. Cố gắng một chút là tôi cũng làm được thôi.”
Ngưỡng mộ cái gì chứ cái này thì đúng là không đáng nhắc tới. Không phải chỉ là ném phi tiêu trúng hồng tâm hay sao, luyện nhiều là sẽ đượcthôi, có gì to tát lắm đâu. Ai đó nghĩ vậy, không hề nhận ra kì thực làdo mình đang ghen tị.
Quay lại nhìn cái vẻ mặt cố chấp không chịu nhận mình thua kém của YoSeob, Minh Tuyết không nhịn được cho cậu một ánh mắt đầy coi thường.
_ “Đồ ghen ăn tức ở!” – Một câu, đúng là động tới nỗi đau của ai đó.
_ “Cô…”
Hiển nhiên, với tài năng chọc giận của mình, cô gái lại một lần nữakhiến ai đó tức điên lên. Cái vẻ mặt của Yo Seob lúc thẹn quá thành giận đó đỏ bừng lên, trông thú vị nhưng cũng thật doạ người, rất có xu hướng sẽ lao tới bóp chết cô bất cứ lúc nào.
Đúng lúc đó, một chàng mỹ nam trong MS4 cũng vừa vặn xuống nhà chuẩn bịđi làm. Hyung Ki liếc qua một lần toàn cảnh, thấy không khí sặc mùithuốc súng nhưng kinh nghiệm khiến cậu rất thản nhiên bỏ qua, tập trungtới một trò chơi mới của hai người kia hơn.
_ “Hai người đang chơi phi tiêu à?” – Mở miệng nói thật lạnh lùng, cũngmang đầy tính cảnh cáo, chàng đội trưởng rất nhanh chóng nhận định tròchơi thuộc dạng có khả năng nguy hiểm cao. – “Sao lại chơi trong nhàchứ? Cẩn thận kẻo trúng người khác đấy.”
Chẳng cần nóiai cũng có thể biết điều đó, bằng chứng chính là bản thân Minh Tuyết đãtừng bị ám sát hụt hai hồi đó thôi. Nhưng sự ham chơi của hai người nàykhiến chẳng ai trong số họ chịu quan tâm tới mức độ nguy hiểm của tròchơi, thành ra lời nói của ai đó chẳng có chút gì thấm vào đầu cả.
_ “Được rồi! Được rồi! Tớ sẽ chú ý mà!” – Gật đầu lia lịa, thái độ có vẻ rất thành thật, nhưng thực ra anh chàng trẻ con Yo Seob cũng chỉ làthực thi kế sách tạm ứng phó mà thôi. Tên đó có lẽ chỉ chờ đến tên độitrưởng vừa đi là đảm bảo đâu lại vào đó ngay tức thì.
Liếc qua chàng trai băng giá này, Minh Tuyết rất ngây thơ có ý định muốn thỉnh giáo về kinh nghiệm trò chơi với cậu, kì thực cho dù là bất kì ai đều được hết, chỉ ngoại trừ Yo Seob.
Trong mắt cô gái ấy, cho dù là người rất ít có khả năng là biết chơi trò này cũng đều đáng tin hơn cái tên xấu tính nào đó gấp nhiều lần.
_ “Hyung Ki! Anh biết chơi cái này không thế?” – Vừa hỏi, cô vừa ngướclên nhìn bằng ánh mắt thuần khiết, rất tự nhiên bỏ qua vẻ cau có suốtngày hiện hữu trên khuôn mặt ai đó. – “Anh có biết làm sao mà phóngtrúng bia được không?”
Nhẽ ra, khi đã ở trong căn nhà này một thời gian, Minh Tuyết phải hiểurằng cái tên đội trưởng này rất khó tính cũng như vẻ bề ngoài của cậumới đúng. Nếu cứ mãi bị làm phiền bởi những điều vớ vẩn, tên đó rất cókhả năng tạo ra án mạng chứ đâu phải trò đùa. Thế mà giờ này ai đó lạikhông khác gì con thiêu thân lao đầu vào lửa, làm Yo Seob cũng thấy đáng tiếc, cũng có chút tò mò xem rốt cuộc cái cô gái ngốc nghếch này sẽ bịtrừng phạt ra sao.
Nhưng để cậu phải thất vọng rồi, mọi việc cuối cùng lại phát sinh theochiều hướng không ai ngờ. Chẳng biết tại sao, nhưng hôm nay Hyung Ki phá lệ kiên nhẫn, không những không nổi giận mà còn quay sang hướng dẫn côgái ấy.
_ “Cái này á?” – Khẽ nhấc lên một chiếc phi tiêu đang nằm trong tay cô,ánh mắt hơi cụp xuống nhìn kĩ nó, khiến đôi lông mi rất dài và đen củacậu trông thật cuốn hút, càng làm khuôn mặt đẹp trai của cậu thêm mộtphần phong độ. Nhất là giọng nói của chàng mỹ nam rất bình thản, mangtheo một sự rung cảm mãnh liệt đến trong tâm tưởng của bất kì cô gái nào trông thấy hình ảnh cậu hiện tại. – “Đầu tiên là bình tĩnh. Tiếp theolà phải định hướng đường ném một cách chính xác và tập trung tất cả vàomột điểm.”
Truyền đạt kinh nghiệm rất cụ thể, Hyung Ki đột nhiên ngước đôi mắt lênnhìn thẳng về phía trước khiến trong một khoảnh khắc, cả người cậu tảnmác ra một thần thái tuyệt đẹp tựa như không hề tồn tại trên thế giannày. Đôi tay chàng trai cũng đột ngột vung mạnh, dứt khoát ném chiếc phi tiêu bay vút về phía trước nhanh như điện xẹt.
Phập!
Lặng thinh!
Dường như trong giây phút đó, cả thế gian đã không còn hiện hữu cái gọi là âm thanh nữa.
Và cũng trong cái không gian lặng ngắt như tờ đó, hai con người, một nam một nữ, đứng chết sững ngước nhìn những gì đang xảy ra trước mắt, không tài nào tin nổi nữa. Họ cứ thế đứng hỗn độn trong gió, chìm trong kinhngạc quá độ, cũng không biết có nghe thấy lời hướng dẫn tiếp theo củachàng đội trưởng vừa cất lên không nữa.
_ “Cuối cùng và quan trọng nhất, đó là kĩ năng do mình tự rèn luyện, tức là muốn giỏi thì phải luyện tập nhiều vào.” – Dường như không chút chú ý tới vẻ kinh ngạc của hai người còn lại, Hyung Ki vẫn mở miệng nói tiếp, mang theo một phong thái chững chạc của một vị đội trưởng. Khiến trongmột lúc, hai con người ấy dường như cũng quên mất luôn chàng trai trướcmặt cũng chỉ bằng tuổi mình. – “Tớ cũng phải đi rồi! Yo Seob! Anh quảnlí nhắc cậu rằng lịch quay chương trình tạp kĩ chiều nay của cậu sẽ sớmhơn một tiếng. Nhớ đi đúng giờ đấy!”
Cứ thế, chàng mỹ nam quay lưng bước đi, để lại hai kẻ ngốc vẫn đứng háhốc mồm nhìn chằm chằm chiếc phi tiêu cắm trúng tâm mà cậu vừa ném.
Siêu… Siêu nhân. Thì ra có một người như thế vẫn luôn che giấu khả năng của bản thân trong căn nhà này sao?
Càng nghĩ, hai người càng thấy thế giới xung quanh mình có thật nhiềuđiều không ngờ. Cũng như hiện tại giây phút này, khi đứng trước tấm biacó hai chiếc phi tiêu ở chính giữa, họ mới hiểu cái gì được gọi là thâmtàng bất lộ.
Nếu nói anh Young Min có thể ném phi tiêu giỏi như thế, họ còn có thểchấp nhận được, bởi vì ai đó cũng thường ghé qua các quán bar cùng vớibạn gái. Nhưng nếu trước sáng nay, có ai nói Hyung Ki cũng làm được nhưvậy, đánh chết họ cũng không tin, vì chàng trai ấy chẳng có vẻ gì là có hứng thú hay thường xuyên chơi cái trò này cả.
_ “Không phải thế chứ?” – Mãi mới nuốt được ngụm nước bọt xuống họng vàmở miệng nói một câu, khuôn mặt của Yo Seob lúc này trông khá là đặcsắc. Cứ như hồn vừa bay ra ngoài dạo một vòng rồi trở lại vậy.
Ngay cả kẻ chẳng mấy khi động vào trò chơi cũng giỏi hơn cậu, đây đúng là một đả kích rất trầm trọng mà.
_ “Cậu ấy giỏi thật đấy!” – Không tim không phổi, người như Minh Tuyếtcũng chẳng coi trọng lắm tới tài năng ít ỏi của mình, thế nên trong mắtkhông những không có thất vọng, mà sự ngưỡng mộ còn dâng lên dào dạt như biển cả. – “Đúng là thần tượng mà.”
Lại thêm một câu động đến nỗi đau của ai đó.
Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng chỉ bằng một câu đơn giản như thế, cô gái này quả là rất biết cách phát huy cái gọi là giết người trongvô hình mà.
_ “Đã nói là hai chuyện này chẳng có liên quan gì đến nhau mà!” – Phátbực lên khi nghe thấy lời cảm thán đó của cô, Yo Seob không nhịn đượcphản bác.
Dùng ánh mắt của cô mà nhìn kĩ lại xem, đứng bên cạnh cô lúc này khôngphải là một trong những thần tượng nổi tiếng nhất xứ Hàn hay sao? Thế mà cái kiểu nói của cô khiến cậu có cảm giác cứ như cậu là vô hình vậy,đúng là làm người ta điên ruột mà.
Thực ra, không phải do cậu không đủ nổi tiếng, chỉ là trước những conngười quá tài năng như Hyung Ki và Young Min, sự tồn tại của ai đó trong mắt Minh Tuyết thật mờ nhạt, hiển nhiên cũng rất dễ dàng bị bỏ qua.
Tuy nhiên, lại một lần nữa trong buổi sáng hôm nay, hai người ấy bỗngđồng thời dừng mọi việc để đưa mắt nhìn về phía cậu thang, nơi một chàng trai có vẻ ngoài tựa như một thiên thần đang bước xuống. Và người đócòn ai khác ngoài thành viên cuối cùng của nhóm, tên mèo lười Jae Sungkia nữa chứ?
_ “Ủa! Anh!” – Cảm thấy có đôi chút ngạc nhiên với sự xuất hiện của aiđó vào lúc sáng sớm, Yo Seob không nhịn được mở miệng hỏi. – “Sao anhdậy sớm thế? Công việc của anh nửa tiếng nữa mới bắt đầu mà.”
Không phải bình thường tầm này ai đó toàn trốn trong chăn ngủ, cho dùđến tận lúc phải làm việc nhưng nếu cố lười được thêm giây nào thì vẫnliều chết ôm chăn đó sao? Thế mới thấy hôm nay thật nhiều chuyện kìquái!
Khẽ gật đầu cho rằng vậy, ai đó thật vô sỉ bắt đầu đổ mọi thứ lên đủ mọi thứ có thể, quyết không thừa nhận bản thân kém cỏi.
_ “Ừ! Nhưng lịch có chút thay đổi.” – Liếc nhìn hai tên đàn em bằng đôimắt nhập nhoèn, Jae Sung cuối cùng cũng đành phải đưa tay lên dụi dụimắt cho tỉnh ngủ. Hiếm hoi lắm mới có một ngày cậu quyết tâm tích cựclàm việc, mấy cái đứa này có cần thiết tỏ vẻ khoa trương đến mức vậykhông? – “Hình như đã báo từ hôm qua là sớm hơn một tiếng nhưng anh quên mất tiêu. Vừa nãy anh quản lí gọi điện đến vừa mắng vừa khóc.”
Sớm… sớm một tiếng? Thế còn không phải đã muộn mất rồi hay sao? Vậy màai đó giờ phút này còn thật đỉnh đương khiến ngay cả cậu cũng phải bộiphục.
_ “Không khóc mới là lạ đấy!” – Khẽ thở dài, đây cũng là lần đầu tiên Yo Seob động lòng trắc ẩn với anh quản lý đáng thương. Thế mới thấy mấycái bẫy bình thường cậu đặt trêu đùa anh ấy so với việc này cũng chỉ làthường thôi. – “Đến em còn thấy thương cho anh ấy nữa mà.”
Yo Seob, ở đời này, da mặt cậu mà dày thứ hai, thì không ai dám nhận mình là thứ nhất cả.
_ “Mấy đứa đang chơi gì thế?” – Vẫn rất ung dung nhìn quanh một vòng,Jae Sung rất tự nhiên trông thấy trò chơi thú vị mới có trong căn nhànày, khẽ gật đầu tán thưởng. – “Có vẻ vui nhỉ?”
Rất ít khi chàng mỹ nam này mới có hứng thú với những thứ khác ngoàingủ. Và rất may mắn, trò ném phi tiêu này rơi vào tập hợp này chỉ saucái nhìn đầu tiên của cậu.
_ “Anh chưa chơi trò này à?” – Ngạc nhiên quay sang nói, Minh Tuyết thấy rất hiếu kì không biết nếu để cho ai đó chơi thì sẽ như thế nào. Giâyphút đó, trong trí não cô gái ấy bắt đầu suy tư tới việc làm sao để dụdỗ ai đó nhập cuộc.
_ “Thôi anh đi nhanh lên cho em nhờ!” – Đối với cái người lớn hơn mìnhnhững bốn tuổi như Jae Sung, Yo Seob hiển nhiên không cảm giác được chút uy nghiêm của đàn anh nào. Thế nên, ai đó không có chút kiêng dè mởmiệng thúc giục.
Còn chần chờ với mấy vụ này nữa, chắc anh quản lý phải khóc đến khô hết hơi nước trong cơ thể mất thôi.
_ “Ừ! Anh ít khi chơi mấy trò này lắm.” – Đặc tính của một số thành viên trong căn nhà này, đó là lơ đi sự tồn tại của ai hay câu nói gì đó mình không muốn quan tâm, vì vậy mà khoảnh khắc làm người tốt hiếm hoi củaYo Seob cứ thế bị bỏ qua không nhìn. Cũng một phần bởi trong mắt JeaSung lúc đó chỉ còn chiếc phi tiêu và hứng thú muốn thử nghiệm chơi mộtlần. – “Cho anh mượn một cái chút nào.”
Cầm lấy chiếcphi tiêu trong tay, chàng mỹ nam đứng lặng lẽ một lát rồi đột nhiên vung tay ném vút nó đi, dáng vẻ đầy nam tính tựa nhân vật chính trong bộphim hành động Mỹ. Trong khoảnh khắc ấy, hai tên đàn em như thấy đượcmột con người khác của cậu, quá khác xa với cái hình ảnh mê ngủ thườngngày.
Tuy nhiên, sự việc cuối cùng cũng chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi.Khi hai người chớp chớp mắt để nhìn kĩ lại thì Jae Sung vẫn là Jae Sung, con mèo lười vẫn mang một bộ mặt ngơ ngác, tựa như những gì họ thấy chỉ là một ảo ảnh thoáng qua rồi biến mất tăm vậy.
Khẽ thở ra một hơi bình thường, hai người nghĩ rằng mình chẳng qua chỉlà nhìn nhầm mà thôi. Chỉ có điều khi liếc sang nhìn thấy chiếc phi tiêu thứ ba đang cắm chính giữa hồng tâm kia, một lần nữa, sự kinh ngạc tộtcùng lại tiếp tục tập kích trí não họ.
Dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi mắt, nhưng cũng chẳng có gì thay đổi cả.Những gì trước mắt khiến hai người biết được chuyện khó tin nhất hànhtinh này là sự thật 100%.
Anh Jae Sung… thật là vừa phóng phi tiêu đâm trúng hồng tâm. Điều đángnói hơn là ai đó ném trúng ngay trong lần đầu tiên thử chơi cái trò này.
Chẳng lẽ, thế giới này đã đảo điên hết rồi hay sao? Hay ngôi nhà này vốn chính là nơi ngoạ hổ tàng long, mà chỉ có những người bình thường nhưcô và Yo Seob không hề biết đến chuyện này thôi?
_ “Ủa! Trúng tâm rồi kìa! Hoá ra dễ vậy sao?” – Vươn ngón tay thon dàicủa mình chỉ về phía chiếc bia cắm, Jea Sung khẽ nói một câu bằng cái bộ mặt vẫn thật ngây ngốc, khiến cho hai khán giả đứng ngoài kia phải ứcđến hộc máu.
Cái gì mà ‘dễ như vậy’ chứ? Đây là trắng trợn đả kích người không chútthương tiếc, khiến tâm hồn mỏng manh của hai tên đàn em kia bị tổnthương thật nghiêm trọng.
Cũng không nghĩ nhiều tới sức ảnh hưởng to lớn do câu nói của mình,chàng mỹ nam chỉ đơn giản là thấy hài lòng với kết quả đạt được, quyếtđịnh bước đi đến nơi làm việc.
_ “Thôi anh đi đây! Anh quản lí lại gọi điện giục nữa rồi này!”
Cứ thế, chàng mỹ nam đến và đi như một cơn gió, để lại hai con ngườiđáng thương vẫn đứng đó, trợn tròn mắt nhìn theo bóng dáng ai đến tậnkhi mất hút, mãi không thể nào lấy lại được sự bình tĩnh.
Lúc này, Minh Tuyết quả thật rất muốn khóc.
Có ai nói cho cô biết cái gì đang xảy ra trên thế gian này được không?Tại sao ngay cả cái người chưa bao giờ động đến phi tiêu như Jae Sungcũng có thể dễ dàng ném trúng, còn cô ngay cả cái bia cũng chẳng thể nào chạm tới được cơ chứ?
Càng nghĩ, Minh Tuyết lại càng thấy khó chấp nhận được sự thật này.Nhưng kì thật, trong hai người, kẻ không muốn tin tưởng điều này nhấtlại chính là Yo Seob, cái người đang bị sốc đứng như bất động ở đằngkia.
_ “Cái gì thế này? Tại sao lại như thế được chứ?” – Trong đầu khôngngừng mặc niệm từ ‘không thể nào’, nhưng sự thật thì có chối bỏ thế nàovẫn mãi là sự thật. Lừa mình dối người không có hiệu quả, chàng mỹ namchỉ nhận thấy tài năng của cậu trong mắt kẻ khác đúng là không đáng mộtđồng, chợt cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng. Vì thế, nhưmột ngọn núi lửa đến lúc bùng nổ, ai đó phát điên lên, ném phăng nhữngchiếc phi tiêu trong tay văng tung toé xuống nền nhà, giận dữ nói. –“Không chơi nữa!”
Chỉ cho phép mình hơn người ta chứ không cho phép người ta hơn mình, thế nên mới nói tên nhãi này thật trẻ con mà.
_ “Yo Seob! Sao thế?” – Còn cô gái ngốc nghếch chỉ đứng đó nhìn theo cái dáng vẻ đầy bực bội của chàng mỹ nam bước lên tầng trên, mãi mà vẫnkhông hiểu gì hết.
***
_ “Yo Seob à! Sao thế? Có phải do trời nắng quá không? Chắc là khát nước lắm rồi nhỉ?” – Lời nói thật nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng ân cần, ngườicon gái vừa mở miệng nói những lời này, Minh Tuyết hiện đang rất chămchú cúi xuống tưới bồn hoa cúc ở trên sân thượng. – “Mày yên tâm đi!Tao sẽ chăm sóc mày thật tốt mà!”
Dĩ nhiên, những câu nói đầy quan tâm kia không phải dành cho anh chàngtrẻ con Yo Seob của MS4, mà thực ra lại là cho cái bồn hoa cúc rực rỡtrước mặt này.
Cũng do quá chú tâm vào việc chăm sóc mấy bồn hoa, cô gái ấy không hềnhận ra giây phút đó có một người vừa vặn mở cửa bước lên trên sânthượng, thấy được toàn cảnh ai đó đang lẩm bẩm một mình rất kì quặc.
_ “Em đang làm gì thế?” – Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô, Young Minkhông nhịn được bật cười. Thỉnh thoảng, chính bản thân chàng trai cũngphải thừa nhận mấy hành động của Minh Tuyết đúng là không thể dùng những tri thức bình thường để lý giải.
_ “Ô! Anh về rồi đấy à?” – Nghe được câu hỏi, cô mới giật mình nhậnthấy sự có mặt của tên yêu nghiệt đó trên sân thượng lúc này, khẽ quaysang hỏi lại.
Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của cô gái hiện tại, ai cũng có thể nhận racô vốn chẳng có chút phản ứng gì khi bị bắt gặp cảnh này hết, cũng không có cho rằng đó là điều gì đáng kì lạ cả. Thậm chí cô còn rất thản nhiên nói tiếp về các người bạn cây cối của mình.
_ “Ở nhà một mình buồn quá nên em đã lên đây tưới hoa. Trong số các cây này thì chăm sóc dễ nhất chắc là cỏ ba lá Jea Sung đấy.”
Nghe đến đấy, chàng mỹ nam càng khẳng định những gì mình nghe không có chút nhầm lẫn nào, khoé miệng có chút run rẩy.
_ “Em lấy tên bọn anh để đặt tên ấy chậu hoa đấy à?” – Ngừng mộtlát suy nghĩ, Young Min mới nhớ ra Minh Tuyết là nhà văn, thỉnh thoảngcó chút kì lạ cũng là chuyện thường. Thế nên, chàng trai cũng không sođo gì nhiều về vấn đề này nữa, trong đầu nghĩ rằng lấy tên mình có bịđặt tên cho chậu hoa cũng không có gì to tát, đành bước tới gần ngồixuống bên cạnh cô. – “Nghe cũng khá hợp đấy! Mà em không chơi phi tiêunữa à? Vậy mà hôm nay anh còn rất mong chờ được trở về nhà.”
Lâu lâu chàng mỹ nam cũng muốn thử nghiệm một chút cảm giác cùng chơitrò này với mấy thành viên trong nhóm tại nhà một chút. Thế mà khi bướcvề, đập vào mắt cậu không phải là cái khung cảnh mấy đứa đàn em đangtranh giành nhau chơi vui vẻ, thay vào đó là căn nhà yên tĩnh vắng vẻ.Hơn nữa, bia cắm và những chiếc phi tiêu cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
_ “Em cũng chẳng biết nữa.” – Khẽ lắc đầu, Minh Tuyết tỏ rõ sự vô tộicủa mình trong việc buổi sáng. Cô đã nghĩ đi nghĩ lại vài lần, cũng chắc chắn rằng mình cũng không có trêu chọc gì tên đó, thế nên vấn đề tấtnhiên không phải nằm ở phía cô rồi. – “Bỗng dưng Yo Seob nổi giận rồikhông chơi nữa. Còn lại một mình em, nhưng ném hoài mà mười lần thì cũng lắm cũng chỉ có một lần chạm được vào bia.”
Làm sao mà cô biết được cái tên nhãi đó lại phát điên về điều gì cơchứ. Nhưng đáng tiếc nhất là cô không có ai chỉ dạy, cứ thế phải tự tậpmột mình, lại liên tục thất bại nên cũng chán chẳng muốn chơi nữa.
_ “Vậy thì để anh chỉ em cách luyện tập hiệu quả nhất nhé!” – Càng nhìnvẻ mặt suy tư đầy rối rắm của người con gái đó, Young Min lại càng cảmthấy dáng vẻ cô lúc này thật đáng yêu, không nhịn được đưa tay xoa xoatóc cô, khẽ mở miệng nói thật dịu dàng.
Nhưng chỉ cần để ý kĩ, người ta có thể nhận ra trong đáy mắt cậu vừa vụt qua một ánh sáng, xuất hiện rất nhanh chóng rồi lại tan biến mất dạng.
_ “Có cách đó sao?” – Ngước lên bằng ánh mắt sáng rỡ như sao trời, vẻmặt Minh Tuyết tràn đầy ngạc nhiên và hứng khởi khi nghe được tin tứcđó.
Đây chẳng phải là vấn đề đang khiến cô sầu não hay sao? Vậy à bây giờlại nghe thấy chàng trai trước mặt có thể giaả quyết được dễ dàng, làmsao có thể không vui mừng được cơ chứ?
Tuy nhiên, cũng do quá hứng khởi, ai đó đã lỡ bỏ qua cái ánh mắt như thể đang chờ mong một điều gì đó thú vị của Young Min trong giây lát đó.
***
Phập! Phập!
Âm thanh nghe thật nhịp nhàng và nhanh chóng. Đi cùng với nó là khungcảnh những chiếc phi tiêu lao vun vút nối tiếp nhau cắm phập vào bia.Nhưng là điều đáng nói nhất chính là vị trí chúng cắm vào có gì đó khákhác thường.
Chỉ có một mình chơi trong phòng khách, nhưng bản thân Minh Tuyết lạikhông có cảm giác chán nản như hôm qua. Vẻ mặt cô gái lúc đó rất chămchú, đầy kiên nhẫn và cũng tràn ngập sự vui vẻ trước thành quả mà mìnhthu được.
_ “Đúng là có hiệu quả thật!” – Nhìn nhìn, Minh Tuyết không nhịn được tự khen ngơi bản thân. Nếu không phải nhờ cách của Young Min, chắc tập đến sang năm cô cũng không thể đạt được thành tích tốt thế này.
Tuy không phải toàn trúng hồng tâm, nhưng hầu hết cũng đều quy hết vềmột vùng trung tâm của bia. Điều này cũng đủ khó tin đối với một cô gáivốn vụng về và khó đào tạo như cô rồi.
Khuôn mặt tràn đầy thoả mãn, Minh Tuyết khẽ mỉm cười, bàn tay cũng chuẩn bị vung lên tập ném tiếp. Nhưng đúng lúc cô định phóng chiếc phi tiêura, một tiếng hét đầy hãi hùng đột nhiên vang lên trong căn nhà vắnglặng khiến cô giật nảy mình đánh rơi nó xuống sàn.
_ “A!”
Không biếtchuyện gì xảy ra, nhưng nghe thấy tiếng thét kinh thiên động địa ấy,Minh Tuyết có cảm giác như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, vội vã dùng vận tốc nhanh nhất lao lên cầu thang.
Khi vừa đặt chân lên tầng hai, người con gái ấy đã trông thấy chủ nhâncủa âm thanh đó, Hyung Ki đang đứng ngoài cửa phòng. Khuôn mặt cậu lúcđó xám trắng, bàn tay vẫn còn cầm chặt trên nắm cửa như thể vừa mới chạy từ trong phòng ra.
Tuy nhiên, sau khi đã nhìn trái nhìn phải một lượt, Minh Tuyết có thểkhẳng định cơ thể cậu cũng không thiếu thứ gì, cô gái ấy lại càng thấykhó hiểu không biết điều gì có thể khiến cho cái con người lạnh băng này phải biến sắc đến cái mức đó.
_ “Sao thế?” – Cô vội bước tới gần hỏi thử.
Nhìn xem ai đó lúc này, là gì còn chút hình tượng băng giá khi bìnhthường nữa. Trong đôi mắt vẫn thoáng qua một nét hoảng sợ, mặc dù sau đó đã được che giấu đi rất khá.
_ “Không! Không có gì!” – Vừa nghe thấy câu hỏi của cô, chàng mỹ nam vội vã lắc đầu, cũng cố gắng lấy lại sự trấn tĩnh hơn nhưng rõ ràng hơi thở dồn dập vẫn chưa kịp bình phục kia đã bán đứng chính cậu.
Rốt cuộc, đã có chuyện gì khiến ngay cả Hyung Ki cũng trở nên kì lạ như thế?
Chàng trai liếc nhìn qua ánh mắt đầy hoài nghi của cô, trong lòng dườngnhư có chút chột dạ, vội tìm cách đuổi cô rời khỏi hiện trường để chelấp điều gì đó.
_ “Cô cứ về phòng đi! Không sao đâu!”
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Minh Tuyết không rời, giờ phút này Hyung Kibiểu hiện thái độ quyết tâm phải tiễn bước cô về, hiển nhiên là vì không muốn cho cô biết đến nguyên nhân gây lên tiếng hét vừa nãy.
_ “Uh!” – Rõ ràng một điều là càng giấu diếm lại càng khơi dậy sự tò mòcủa con người. Minh Tuyết giây phút này lại càng muốn biết việc gì đãxảy ra hơn bao giờ hết. Nhưng đối mặt với thái độ của chàng trai lúc đó, cô nhận thấy được một điều là có đứng đây tiếp cũng chẳng thể khai thác thêm được gì, đành gật đầu quyết định trở về phòng. – “Anh cũng nghỉsớm đi nhé!”
Chắc chắn sẽ có cách khác tìm ra được đáp án, cô gái nghĩ vậy rồi quay lưng trở về phòng.
Cứ thế, Minh Tuyết bước vào phía trong, đóng cửa lại suy tư một hồi,càng cảm thấy có cái gì đó không bình thường cho lắm. Nhất là suốt trong lúc nói chuyện, cái dáng vẻ đứng ngoài cửa của ai đó thật kì lạ, dù đếgiờ cô vẫn chưa hiểu được điều kì lạ đó là ở đâu.
Ngần ngại vài giây, cuối cùng cô bỗng dưng mở cửa, ló đầu ra ngoài nhằmxác định lại phỏng đoán của mình. Và đúng như những gì cô nghi ngờ,Hyung Ki vẫn đứng đó, tựa lưng vào cửa.
_ “Uả! Anh vẫn chưa vào phòng à?” – Nhìn dáng vẻ của ai đó lúc này trông giống như là đang đơn thuần trấn áp sự hoảng sợ, cố gắng lấy lại bìnhtĩnh, cũng không có vẻ gì như muốn trở về phòng khiến cô cảm thấy khángạc nhiên.
Có phòng lại không về, rõ ràng có bí ẩn gì đó đằng sau việc này.
Hiển nhiên, câu nói đột nhiên vang lên của cái người vốn là đã bước vàophòng kia làm chàng trai giật mình không nhỏ. Cậu bắn dậy, đứng đoànghoàng, vừa nói vừa tránh né ánh mắt cô, trong giọng nói có chứa một sựbối rối.
_ “Ah! Ừ! Tôi sẽ vào ngay đây!” – Thế rồi, trước cái nhìn mang đầy tínhnghiền ngẫm của cô, chàng mỹ nam dường như không chịu nổi nhiệt, bắt đầu thẹn quá thành giận mà gắt gỏng. – “Cô làm sao mà cứ phải để ý linhtinh thế nhỉ? Đã bảo về phòng đi rồi kia mà!”
Chiêu này nếu dùng lúc bình thường thì khá hiệu quả, nhưng hiện tại khiMinh Tuyết đã tò mò đến không gì ngăn lại được, cũng nhận định chàngtrai có điều gì đó muốn giấu diếm, như vậy rõ ràng câu nói đó chỉ cànggợi lên hứng thú muốn tìm hiểu của cô mà thôi.
_ “Đúng là có chuyện gì rồi phải không?” – Không quanh co lòng vòng nữa, cô gái quyết định dùng biện pháp bạo lực, cứ thế bước tới gần và đẩychàng mỹ nam sang bên, định vươn tay mở cửa. – “Có gì trong đó à?”
Chờ ai đó khai ra sự thật thì còn lâu, thế nên muốn biết cũng chỉ cócách tự thân vận động. Với cái ý nghĩ như vậy, Minh Tuyết cũng chẳng đểtâm kiêng dè gì, rất hồn nhiên cầm lấy nắm cửa.
_ “Này! Cái cô này! Làm gì thế hả?” – Ngẩn ngơ một giây, chàng mỹ nammới nhận ra được mình vừa bị đầy sang một bên để tránh đường ộtngười muốn đột nhập vào phòng, cậu vội vã lao tới kéo cánh cửa lại.
Hai người, một kéo một đẩy, thành một hoàn cảnh giằng co, không ai chịu nhường ai.
_ “Cô có thật là con gái không đấy? Sao lại định vào phòng con trai tựnhiên như thế chứ?” – Bất bình lên tiếng, Hyung Ki tất nhiên là quyếtkhông để cô bước vào phòng mình. Nếu không, việc mà cậu vất vả giấu diếm sẽ bị lộ ra hết.
_ “Anh có giấu tranh ảnh đồi trụy hay con gái ở trong đó đâu mà sợ chứ?Đúng không?” – Rất bình tĩnh hỏi lại, Minh Tuyết dĩ nhiên là không choai đó có đường chối từ, trong mắt cô gái khoảnh khắc đó cũng thoáng quamột vẻ khiêu khích. – “Anh cứ giấu diếm như thế mới đáng nghi đấy. Nếuanh không mở ra thì tôi sẽ nói với mọi người rằng anh là đội trưởng màbí mật mang bạn gái về đấy. Tôi sẽ rao tin này lên mạng luôn.”
Trắng trợn đe doạ!
Đây cũng là lần đầu tiên Minh Tuyết phản kích quyết liệt như thế vớichàng mỹ nam. Thế mới thấy sự tò mò của con người hàm chứa một sức mạnhthật đáng sợ.
_ “Đã nói là về phòng đi kia mà!” – Gắt lên tỏ vẻ sự tức giận của mình,tiếng nói của Hyung Ki trở nên rất lớn trong căn nhà yên tĩnh.
Một giây sau, thế giới xung quanh họ đột nhiên chìm trong một sự im lặng tuyệt đối.
Khi ngước nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ, đôi mắt kinh hoàng ngập nước chỉ chực trào ra tới nơi, bộ dạng chấn kinh, bị tổn thương của cô gái ấy, chàngtrai bỗng có cảm giác như mình vừa phạm phải tội lỗi tày trời.
Cũng trong cái khoảnh khắc ấy, mọi suy nghĩ trong trí não Hyung Ki nhưcùng ngưng hẳn lại trong một sự sửng sốt. Chàng mỹ nam không ngừng xemxét lại những lời mình vừa nói, xác nhận bản thân của mình có nói lời gì quá đáng đến không thể tha thứ hay không. Bởi dáng vẻ cô hiện tại trông quá sức đáng thương.
Tuy nhiên, vượt qua mọi sự suy đoán của con người, chỉ bằng một giâythất thần đó của cậu, Minh Tuyết đã nhào tới đẩy bật cửa ra, xông vàothành công.
Từ đó, các chàng trai cũng nên rút ra một bài học xương máu: nước mắtcủa con gái có những lúc thật không đáng tin. Huống hồ, từ đầu cho tớicuối Minh Tuyết cũng đâu có rớt xuống một giọt nào.
_ “Ô!” – Đứng ngoài nhìn lướt qua một lượt quang cảnh căn phòng củachàng đội trưởng, thứ mà Minh Tuyết thấy khiến cô còn có cảm giác bấtngờ hơn cả những gì cô đã tưởng tượng.
Mọi thứ trong căn phòng đó quá sạch sẽ, ngăn nắp và gọn gàng. Từng chồng sách vở, từng chồng đĩa DVD đều được xếp ngay ngắn, các đồ vật đều được cất dọn gọn, không có cái gì bừa bãi cả. Chỉ cần nhìn thôi cũng thấychủ nhân của chúng là người yêu sạch sẽ và kĩ tính đến mức nào.
Khắp nơi không có lấy một hạt bụi, không một vết bẩn, cuối cùng là không có gì đáng nghi hết cả.
_ “Có cái gì đâu mà vừa nãy anh phải hét lên ghê vậy?”
Đó là điều cô gái ấy thấy khó hiểu nhất khi xem xét kĩ căn phòng. Nhìnbề ngoài có vẻ như mọi thứ thật bình thường, nhưng cái câu thét rất thảm thiết của ai đó vài phút trước lại là bằng chứng ột sự việc khôngbình thường nào đó.
Vấn đề là, chân tướng sự việc, Minh Tuyết tìm hoài cũng không thấy. Thếmới thấy cô đúng là không có chút tiềm năng làm thám tử nào mà.
_ “Xem xong chưa? Về đi nhanh lên!” – Chủ nhân của căn phòng, Hyung Kivẫn không hề bước vào trong mà chỉ đứng ngoài, rõ ràng trong đó có chứamột thứ gì đó khiến chàng trai phải ngần ngại.
Tuy nhiên, khi thấy cô cũng không tìm ra được điều gì, chàng mỹ nam khẽthở hắt ra một hơi. Đến lúc cậu định vươn tay kéo cô ra ngoài, thì bấtthình lình, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, xẹt qua dưới chân khiếncậu thót tim.
_ “Ôi trời!” – Không nghĩ gì nhiều, chàng mỹ nam chỉ kịp hô lên mộttiếng, khoảnh khắc tiếp theo cả người đã lao vụt lên giường, tựa như một bản năng đã ăn sâu vào máu.
Khuôn mặt chàng mỹ nam trong lúc đó tái nhợt, đôi mắt tràn ngập hoảngsợ, ngón tay cũng không tự chủ chỉ về gần phía cửa, mãi mới nói lên được một câu.
_ “Nó! Nó kìa!”
_ “Cái gì cơ?” – Nghe thấy thế, bản thân Minh Tuyết vẫn không hiểu gì hết, chỉ ngơngác nhìn quanh tìm xem thứ gì có thể khiến tên lạnh lùng này lại cóphản ứng quyết liệt đến vậy. Tuy vậy, chỉ một giây sau, khi bỗng dưngcảm giác được dưới chân có cái gì đó vừa xẹt qua, cô gái ấy cũng khôngtự chủ được bật lùi lại trong hoảng hốt. – “Cái gì thế?”
Miệng thì nói, nhưng ánh mắt cũng ngay lập tức nhìn theo cái bóng đenquái lạ đó, Minh Tuyết quả thật cũng có chút kiêng dè đối với cái thứvẫn chưa biết là cái gì này. Dẫu vậy, kết quả thu được đúng là khiến cho cô phải thất vọng rồi. Khi cô vừa mới kịp định thần lại để xem xét kĩlại thì cái thứ chết tiệt đó cũng đã biến đâu mất tiêu.
Giây phút đó, căn phòng thật là yên tĩnh.
Khẽ đưa mắt ngước nhìn quanh thêm một lượt đầy thận trọng, người con gái ấy dường như nín thở để quan sát mọi thứ thật kĩ càng hơn. Cũng tậptrung toàn bộ trí não để nắm bắt được hình ảnh của cái thứ đó ngay khinó lộ diện.
Cuối cùng thì công sức Minh Tuyết bỏ ra để căng mắt quan sát suốt vàiphút cũng không uổng phí chút nào, bởi cái thứ đó rốt cuộc không cònkiên nhẫn ở một chỗ, phóng ra ngoài nhằm tìm kiếm một chỗ trốn an toànkhác. Và cũng nhờ vậy, cô mới có thể thấy được rõ ràng thứ đã khiếnkhông khí căn phòng lâm vào căng thẳng suốt khoảng thời gian vừa qua.
Nó là một con vật màu nâu vàng, có râu, có cánh, nhỏ cỡ hạt mít, hiệnđang ở góc nhà và chạy hướng tới một cái khe để chui tọt vào.
_ “Nó… chỉ là một con gián thôi mà!” – Trông thấy thủ phạm của mọi việc, Minh Tuyết không nhịn được thở dài, ngước qua nhìn chàng trai đang đứng trên giường bằng một ánh nhìn đầy khinh thường.
Thế mà cô còn tưởng rằng đó là cái gì đó đầy nguy hiểm và đáng sợ, dovậy mới có thể khiến cho chàng đội trưởng lạnh lùng này phải lâm vàocăng thẳng và hoảng sợ đến mức ấy. Nhưng sự thật thì lại khiến cô khôngbiết phải dùng từ gì để diễn tả sự thất vọng của mình nữa.
_ “Thì đã sao?” – Nhìn cái ánh mắt đầy khinh bỉ của cô, Hyung Ki khôngnhịn được cãi lại. Cái gì mà ‘chỉ là một con gián’ thôi chứ? Với bảnthân cô thì thế thôi, còn với cậu thì cái thứ đó thật ghê tởm. Chỉ cầnnghĩ tới việc hiện tại đang phải dùng chung một bầu không khí với loàivật này, chàng trai cũng không tự chủ thấy rợn cả người. – “Tôi khôngmuốn phải chung phòng với một con vật lông lá bẩn thỉu như vậy một chútnào. Vừa nãy tôi đã gọi người diệt côn trùng tới, nhưng họ lại trả lờibây giờ đã quá muộn nên ngày mai mới đến được.”
Như thế cũng có nghĩa cái hoàn cảnh khủng khiếp này còn tiếp diễn chotới tận ngày mai. Nghĩ đến vậy, Hyung Ki cũng không biết phải làm gì đểvượt qua khoảng thời gian đầy gian nan này nữa.
Ngước nhìn lại vẻ mặt của chàng đội trưởng lúc này, Minh Tuyết mới để ý thấy ai đó dù đang rất cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng khuôn mặt đãchuyển sang màu xanh xám thảm hại kia thì trong chốc lát cũng không thểbiến mất ngay đi được. Thế mới biết, con gián này đúng là đem lại đảkích không nhỏ cho chàng thần tượng này mà.
_ “Anh gọi một đội diệt côn trùng tới và định ngủ ngoài phòng chỉ vìmột con gián thôi ư?” – Nghĩ tới cái cảnh cậu đứng mãi ở cửa lúc nãy, cô mới hiểu được ý định thực sự của chàng trai này là gì. Một chàng mỹ nam lạnh lùng lại có lúc hoảng sợ thất thố đến vậy chỉ vì một con gián béxíu, nói ra đúng là không khác gì một chuyện cười, chẳng ai tin đó là sự thật mà. – “Cái tính ưa sạch sẽ của anh làm người khác phải phát bựcđấy. Cuối cùng thì chỉ cần cho nó biến mất khỏi cái căn phòng này làđược chứ gì?”
Vừa hỏi lại, Minh Tuyết cũng bất chợt cau mày, tỏ rõ thái độ không hài lòng lắm với phản ứng của ai đó trước sự kiện này.
Sống chung nhà với một tên yêu sạch sẽ đến điên cuồng nhiều khi đúng làphiền phức. Để đêm nay có thể ngủ ngon mà không bị những tiếng hô đầy sợ hãi của ai đó làm phiền, người con gái đó quyết định tự thân vận độnggiải quyết việc này.
_ “Uh!” – Khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với những điều cô nói như một hànhđộng bản năng, Hyung Ki lúc này vẫn đang ngồi trên giường với bộ mặtcứng đơ, dù đã rất cố gắng trấn tĩnh để lấy lại phong thái vốn có củamình.
Cũng chẳng chờ đợi cho ai đó thực sự bình tĩnh trở lại, Minh Tuyết rấtbình tĩnh bước tới cúi người nhìn qua khe, bàn tay khẽ động động đồ vậtxung quanh để ép buộc con gián phải chạy ra khỏi chỗ trú ẩn.
Mọi việc cứ thế xảy ra đúng như những gì cô nghĩ. Vừa thấy động, cái con vật đó đã lao ra ngoài tìm kiếm một nơi trốn an toàn khác.
_ “Ôi! Kìa!” – Không hề tham gia chút nào vào cuộc truy bắt, nhưng Hyung Ki phản ứng còn mãnh liệt hơn cả người trong cuộc. Chàng trai vừa nhìnthấy bóng dáng con gián đã la hoảng lên, đồng thời cũng bất giác lùi lại như một hành động phản xạ đến mức chạm cả vào bức tường đằng sau. – “Nó kìa!”
Không đợi ai phải nói thêm một lời, Minh Tuyết vội vã chạy theo con gián ngay tức thì. Nhưng nếu so tốc độ giữa cô và cái con vật đang gắng hếtsức để bảo toàn tính mạng kia thì ai cũng có thể đoán ra được kết quả là thế nào. Con vật ngoan cố ấy cuối cùng cũng thuận lợi chui được vào một xó xỉnh nào đó mất tích, còn cô gái thì không những không giải quyếtđược gì, còn bị chấn thương do va vào bàn, lại khiến một đống sách trênđó rơi xuống văng tung toé.
_ “Đằng kia! Nó chạy ra kia rồi!” – Là nhân vật chính bị cái con vật ghê tởm đó hành hạ về tinh thần, Hyung Ki rất tích cực chỉ dẫn cho cô. Cònbản thân chàng mỹ nam thì vẫn ngồi trên giường, không hề đặt chân xuốngđất lấy một bước, trông không khác gì một ông chủ đang sai phái ngườihầu của mình.
Cạch! Cạch!
Cùng với sự tiếp tục của cuộc truy lùng, mọi thứ trong căn phòng cứ thếlần lượt rơi xuống đất, lộn xộn hết cả lên, phút chốc trông như một bãichiến trường, không còn có thể nhận ra được đó là căn phòng sạch sẽ gọngàng của ch