Bạn đang đọc My Stars – Chương 8
“Yo Seob! YoSeob à!” – Trong căn nhà lúc này đang tái diễn lại một hoàn cảnh đã rấtquen thuộc từ hôm qua tới giờ. Phía trước là Yo Seob đang bước đi đầybực dọc, phía sau Minh Tuyết vẫn bám theo, khổ sở cầu xin một cơ hội xin lỗi và giải thích.
Thế rồi, ngay cả chàng trai ấy cũng không chịu nổi sự làm phiền dai dẳng không ngừng nghỉ của ai đó, đột ngột dừng bước quay người lại với mộtánh mắt tràn ngập sát khí. Việc ấy diễn ra quá bất ngờ khiến Minh Tuyếtsuýt tý nữa va phải cậu theo đà quán tính, dù đã rất cố gắng để phanhgấp lại. Sau đó, cô gái ấy mới ngước lên nhìn và bỗng nhận ra mình cũngkhông biết phải bắt đầu nói gì, từu đâu.
_ “Cô…” – Càng nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của cô, cậu lại càng thấygiận điên lên mà không làm sao phát tiết nổi. Chàng trai dường như muốn dùng ánh mắt sắc bén lăng trì xử tử cô, giọng nói cũng trở nên gay gắttựa như muốn gắt lên. – “Nếu cô không phải là con gái thì tôi đã đập cho cô một trận rồi. Thế nên tốt nhất hãy tránh xa tôi ra!”
_ “Yo… Yo Seob!” – Nhìn khuôn mặt đáng sợ của chàng trai lúc ấy, cô bất giác thấy hoảng loạn tới mức không dám mở miệng ra nữa. Lần này khôngcần đoán cũng biết Yo Seob đã bị tức giận đến mức độ nào.
Một giây yên tĩnh chỉ còn khí lạnh bay vun vút qua không gian. Thế rồi,Yo Seob không nói thêm một lời mà đi thẳng về phòng, đóng sập cánh cửamột phát cực mạnh làm cô giật nảy mình.
Giây phút đó, Minh Tuyết chỉ biết đứng đó nhìn theo bóng dáng chàngtrai, khóc không ra nước mắt. Rốt cuộc, tại sao tình trạng lại tồi tệđến cái mức này kia chứ?
Nhưng đó cũng chưa phải là tất cả. Cái tình trạng u tối trong căn nhà ấy vẫn còn tiếp tục kéo dài suốt vài hôm sau.
Mỗi lần bước về nhà, trông thấy mặt cô, Yo Seob lại chỉ càng thấy khóchịu, ném cho cô một cái nhìn sắc bén rồi cứ thế bước thẳng về phòng.Một ngày, hai ngày, thời gian càng trôi qua thì tình trạng lại càngnghiêm trọng, Minh Tuyết cũng ngày càng thấy áy náy và mệt mỏi.
_ “Giận rồi!” – Chán nản tựa cằm lên bàn, cô khẽ thở dài não nề, cảngười như một chiếc bánh đa nhúng nước. – “Đúng là giận thật rồi.”
Phải làm sao đây? Ngay cả một cơ hội để nói một lời xin lỗi chàng traiấy cũng không cho khiến cô cũng chẳng biết nên làm gì để kết thúc cáihiện trạng tối tăm trong căn nhà lúc này nữa.
Hiện tại, trong phòng khách chỉ có mỗi cô và Young Min đang ngồi trênghế, dù cả nhóm đều đã trở về từ vài tiếng trước. Và trong nhóm nhạc,cũng chỉ có chàng trai này mới có đủ kiên nhẫn và tốt bụng ngồi bên nghe cô than thở như vậy thôi.
_ “Dĩ nhiên!” – Dường như không hề cảm nhận được cái không khí ảm đạmtrong căn nhà lúc này, chàng mỹ nam vẫn rất bình thản ngồi xem ti vi. –“Không giận mới là lạ đấy. Cậu ấy đã chăm sóc cây cà chua ấy từ lúc nóchỉ cao có hai đốt ngón tay. Ngày nào cũng tưới nước và ngắm nó, lúc nóra hoa thì vui như Tết, gặp ai cũng khoe.”
Thế nên không thể dễ dàng tha thứ cho người đã biến cái cây xinh đẹpthành cái thứ xấu xí đang nằm ngổn ngang trên sân thượng là điều hiểnnhiên.
_ “Em đã gây nên một tội lỗi kinh khủng!” – Nghe thấy vậy, Minh Tuyếtchỉ thấy rất muốn khóc. Cô đã sai rồi, mọi tội lỗi đều là do cô. Cậumuốn đánh muốn mắng gì cũng được, nhưng cứ tiếp tục tra tấn tinh thầnthế này thì cô cũng sắp chết mất thôi. – “Cậu ấy sẽ không bao giờ thathứ cho em.”
Nhìn cô gái mấy hôm nay tinh thần đã sa sút đến cái mức này, Young Min cũng không nhịn được thấy thương tiếc, khẽ an ủi.
_ “Không đến cái mức ấy đâu. Cậu ấy dạo này gặp phải nhiều chuyện bựcmình nên mới thế.” – Mặc dù chuyện cây cà chua cũng khá nghiêm trọngnhưng thực sự cũng không đến mức để tên đàn em đó phải phản ứng mạnh đến như thế. Chỉ có điều ai đó tâm trạng vốn đã rất tồi tệ rồi còn gặp thêm chuyện này nên bất giác phát tác hết mọi khó chịu trong lòng lên cô gái đáng thương này. – “Vài ngày nữa là bình thường lại thôi.”
Với lại, nếu nói một cách chính xác, việc này cũng không thể hoàn toàntrách Minh Tuyết. Vốn chỉ có ý tốt nhưng để mọi việc diễn biến đến thếnày, cô cũng chính là người không muốn trông thấy nhất.
_ “Nhưng… Cái cảm giác có ai đó ghét mình, nó rất là khó chịu.” – Daydứt không ngừng, Minh Tuyết từ trước đến nay đúng là chưa từng gặp phảihoàn cảnh này. Bất kì ai nếu biết người sống cùng một mái nhà thấy ghétmình chắc cũng có cái tâm trạng khó khăn và rối loạn như cô lúc này. –“Em không biết tại sao nhưng quả thực em không thể giả bộ như không cógì xảy ra trước thái độ đó của Yo Seob. Em thấy mệt mỏi lắm! Thà cậu ấycứ mắng mỏ hay đưa em ra làm trò đùa còn hơn.”
_ “Em nghĩ quá nhiều rồi đấy.” – Thực ra đối với một người quá quen đối với sự yêu thích cũng như ánh mắt chán ghét của người khác, Young Mincũng không cảm thấy điều này có gì nghiêm trọng, nhưng hiển nhiên với cô gái rất ít khí tiếp xúc với xã hội này thì nó lại là điều khác. – “Vậythì đợi lúc nào thích hợp, em hãy xin lỗi một cách chân thành, cố gắngđể cậu ấy hiểu là được rồi.”
***
Bước lên sân thượng với cái tâm trạng đầy bực bội, Yo Seob chẳng qua chỉ muốn hít thở chút không khí trong lành để giải tỏa những cảm xúc tronglòng, nhưng không ngờ lại đụng ngay Hyung Ki cũng ở trên đó. Lưỡng lựtrong giây lát, chàng trai cuối cùng cũng tiến bước đến kéo ghế ngồicạnh tên trưởng nhóm, người đang rất tập trung làm gì đó với cây cà chua mà không hề nhận ra được có ai tới gần mình.
_ “Cậu làm gì thế?” – Thấy khó hiểu với hành động của Hyung Ki, Yo Seob không nhịn được mở miệng hỏi. Rốt cuộc cái cây ấy lại làm sao để tên đó mải mê đến cái mức này kia chứ?
_ “Yo Seob đó à!” – Đến giờ mới nhận ra trên sân thượng nhiều hơn mộtngười, chàng đội trưởng quay sang trả lời rất bình thản. – “Đang chỉnhlại mấy cái dây cố định thôi. Dù gì thì Minh Tuyết vốn đã buộc nó rấtcẩn thận sẵn rồi.”
Nghe đến cái tên của cô gái ấy, một sự tức giận không biết sao lại tràn ngập trong tâm trí chàng mỹ nam. Nếu không phải cô ta, cậu cũng khôngđến mức khó chịu suốt mấy ngày trời như vậy.
_ “Cô ta mà cũng tử tế vậy sao?” – Chỉ là một câu nói rất bình thườngnhưng từ trong miệng tên đó phát ra lại sặc mùi thuốc súng, đầy sự khinh bỉ và chán ghét. Cậu chính là chán nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của cô ta, chán nghe tiếng nói lải nhải của cô bên tai, thế nên cô có làm gìthì cậu cũng chỉ thấy thật gai mắt.
_ “Yo Seob!” – Thở dài một hơi, Hyung Ki quay sang nhìn thẳng vào mắtchàng trai đó, cũng không biết phải nói sao với cái tính cố chấp của cậu cả. – “Tớ biết cái cây này được trồng vào ngày kỷ niệm chúng ta thànhlập nhóm, nên nó có ý nghĩa rất quan trọng. Nhưng điều quan trọng nhấtlà chúng ta vẫn ở đây, vẫn luôn là MS4. Tớ là đội trưởng nên vẫn cótrách nhiệm. Tớ không quá kì vọng chúng ta lúc nào cũng phải sống thậtvui vẻ với nhau, nhưng tớ hy vọng một lúc nào đó, khi chúng ta không còn được ở cùng nhau nữa, điều mà chúng ta còn nhớ không phải là những kỷniệm tồi tệ thế này.”
Điều mà Hyung Ki muốn nói chỉ có một, đó chính là con người ta phải biết trân trọng những gì mình đang có. Kỷ niệm là đáng quý, nhưng hiện tạivà tương lai mới là cuộc sống đang tiếp diễn của con người.
Một khoảng lặng trôi qua. Trong giây phút đó, cả không gian chỉ còn lạitiếng gió thổi xào xạc giữa hương vị mát lành của đất trời.
_ “Rốt cuộc điều cậu muốn nói là gì?” – Rất lâu sau, Yo Seob mới chợtcất tiếng nói, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc đến như thế. – “Tớ khônghiểu nổi tại sao một người như cậu lại đi nói giúp cho cô ta nữa.”
Minh Tuyết mới là người sai, cậu cũng đâu có làm gì cô ta cơ chứ. Chẳng qua thấy khó chịu không muốn phải trông thấy mặt ai đó thôi, vậy màthái độ của Hyung Ki hiện tại như vậy là sao? Cứ như người có tội là cậu vậy.
_ “Tớ không nói giúp cho cô ấy. Mà tớ thực sự không tán đồng với cáchcậu làm.” – Nhận thấy ai đó có chút hiểu lầm ý mình, Hyung Ki cũng không tỏ vẻ gì bất thường mà chỉ nói rất từ tốn, rất bình thản theo phongthái của một vị đội trưởng. – “Tớ biết gần đây có rất nhiều chuyện làmcậu bực mình và cậu chỉ đang lấy cớ để trút giận lên bất kỳ người nào đó mà thôi. Hãy thôi cái tính trẻ con ấy lại đi!”
***
_ “Cái gì mà trút giận chứ?” – Chân vẫn đang bước xuống tầng hai, còntâm trạng của Yo Seob lúc này quả thật là rất khó để diễn tả. Sau chuyến lên sân thượng giải tỏa áp lực, cuối cùng chàng trai ấy chỉ rước vềthêm một đống bực mình. – “Rõ ràng là cô ta là người có lỗi mà.”
Quyết không thừa nhận mình có gì sai, trong logic suy luận của chàngtrai ấy, kẻ bị hại là cậu. Vì vậy không có lý do gì cậu phải quan tâmtới tâm trạng của cô ta mấy ngày nay cả.
Đột nhiên, chàng trai ấy dừng bước. Bởi vì lọt vào trong tai cậu lúc này chính là tiếng nói chuyện của Minh Tuyết và Young Min ở tầng dưới.
_ “Chắc là chỉ có mỗi cách đó thôi!” – Giọng điệu chán nản và mệt mỏinày còn ai khác ngoài cô gái duy nhất trong căn nhà này nữa.
Bất giác, chàng trai dỏng tai lên nghe ngóng. Cậu có cái linh cảm rấtmãnh liệt rằng hai người này đang đề cập chuyện gì đó có liên quan tớimình.
_ “Mà đây cũng là lần đầu tiên anh thấy nó giận lâu như thế đấy. Thằng nhóc này cũng trẻ con thật!”
Còn đây là lời đáp lại của tên đàn anh đào hoa của nhóm. Trên đời cóngười đàn anh nào suốt ngày chê bai đàn em như anh ấy không chứ? Thầmnghĩ như vậy, Yo Seob rất tự nhiên bỏ qua việc tính cách của mình vốnđúng là trẻ con như ai đó đang nói.
_ “Đúng vậy! Chỉ có trẻ con mới giận dỗi lâu mà lại không chịu nghe ai nói gì hết cả như vậy! Lại còn rất xấu tính nữa.”
Hít một hơi dài để duy trì sự bình tĩnh, chàng trai lúc này dường nhưkhông còn tin vào tai mình nữa. Đây chính là thái độ hối lỗi của ngườicon gái đó ư? Mệt cậu vừa còn thấy có chút đáng thương cho cô ta, thế mà ngoắt một cái, ai đó lại đang rất bình thản ngồi nói xấu cậu không chút ngại ngùng như vậy đấy.
_ “Tính nó thích chọc phá người khác từ xưa đến nay rồi.” – Young Minvẫn tiếp tục dùng giọng nói rất êm tai của mình để an ủi cho cô gái ấy,hoàn toàn không chút hay biết nhân vật chính của câu chuyện hiện đangđứng lù lù trên cầu thang. – “Nhưng từ khi em đến đây thì ác liệt hơnbình thường. Em là đối tượng đầu tiên mà nó thấy hứng thú lâu đến vậyđấy!”
Bởi ai đó thật ngốc nghếch, nhưng tính cách lại rất rạch ròi, có thùphải trả. Thế nên, nhìn hai đứa nó bẫy nhau đến bẫy nhau đi, đôi khicũng là một chuyện thú vị cho cuộc sống nhàm chán này. Young Min thầmnghĩ.
_ “Có chết em cũng không cần cái vinh dự ấy đâu.” – Bĩu môi khinh bỉ,Minh Tuyết tỏ rõ thái độ không chút đồng ý nào với điều ấy cả. Chẳng cóai ăn no rỗi việc đến mức thích bị trêu chọc suốt ngày như vậy cả.
Lúc này, đứng trê cầu thang, cơn giận trong lòng Yo Seob lại chỉ càngtrào dâng mãnh liệt. Cô ta nói thế tức là sao? Chính cậu còn chưa ghétbỏ cái sự ngu ngốc xấu tính của cô, vậy mà ai đó còn dám mở miệng nóichán ghét cậu ư? Càng nghĩ càng thấy không thể nào chịu được thêm mộtphút giây nào nữa, Yo Seob lúc này quả thật rất muốn đánh cho ai đó mộttrận, hay đập phá một cái gì đó tan tành cho giải tỏa cơn giận đang bịkìm nén trong lòng.
_ “Vậy mà vài phút trước mình còn định tha cho cô ta đấy.” – Xoay người bước trở về phòng, cậu có cảm giác như nếu ở đây thêm chút nữa, cậu sẽthực sự phát điên tới mức độ ra tay đánh người.
Hừ! Cái gì mà tha thứ với không tha thứ, hiện giờ chỉ là mây bay.
Phía dưới nhà, Minh Tuyết vẫn rất hồn nhiên, không hề hay biết rằng mình lại vừa đắc tội thêm ai đó. Tội lỗi ngày càng chồng chất, con đường điđến sự bình yên trong căn nàh này lại càng lúc càng xa xôi cũng chỉ bởimột giây phút vô tâm của chính cô.
Dường như có một cảm giác gì đó, cô gái ấy chợt ngước lên, đúng lúctrông thấy bóng dáng Yo Seob đang quay người đi về phòng. Không kịp nghĩ gì nhiều, Minh Tuyết liền hớt ha hớt hải chạy theo sau chàng trai,trong trí não chỉ nghĩ đến việc xin lỗi mà quên béng luôn những gì mìnhvừa mới nói vài giây trước.
_ “Yo Seob! Đợi đã!”
_ “Ồn ào quá! Tôi đã nói tránh xa tôi ra mà!” – Giây phút của sự bùngnổ đối với sự kìm nén qua lâu của một con người, Yo Seob bực bội quátlên với một khuôn mặt tối tăm, tràn ngập sát khí. Nhìn dáng vẻ của cậulúc này đáng sợ như rất muốn xông đến ăn thịt cô gái đang đứng trướcmặt mình vậy. – “Thế nên tôi mới không đồng ý cho người ngoài vào ởtrong ký túc xá mà. Cứ về đến nhà, thấy mặt cô là tôi chỉ thấy bực mìnhthôi. Tôi mặc kệ cô có quen biết gì với giám đốc, nhưng hãy biến khỏimắt tôi ngay lập tức. Nếu tôi còn thấy mặt cô nữa thì tôi sẽ dọn khỏi kí túc xá đấy.”
Nói một hồi, chàng trai ấy mới chợt khựng lại khi nhìn thấy dáng vẻ côgái ấy lúc đó. Khuôn mặt Minh Tuyết sững sờ, tái nhợt, rõ ràng bị nhữnglời nói của cậu đả kích không nhỏ, đôi mắt ngập nước nhưng cô vẫn đangcố hết sức để nước mắt không chảy ra, trông càng có vẻ đáng thương hơnbao giờ hết.
Đến tận giây phút đó, Yo Seob mới lấy lại được sự bình tĩnh và nhận ratrong lúc nóng giận, mình đã nói những lời gây tổn thương không nhỏ đốivới một người con gái. Đặc biệt đó lại là Minh Tuyết. Đừng nhìn bìnhthường cô vẫn cười nói hi hi ha ha, nhưng kì thực cô lại là người nhạycảm hơn ai hết trong những vấn đề liên quan đến quan hệ giữa mọi người.
Cũng trong lúc đó, chàng trai chợt thấy vô cùng hối hận. Nhưng sự việccũng đã xảy ra rồi, mà cậu thì lại không biết phải làm sao để giải thích mình thực sự không phải có ý như vậy cả.
_ “Cô… Thực ra…tôi…” – Áy náy mở miệng, Yo Seob dường như không biếtphải chọn từ ngữ như thế nào để giải thích mà không gây tổn thương thêmđối với tâm hồn quá yếu ớt của cô lúc này hết.
Nhưng không đợi đến lúc cậu nói cho hết lời, người con gái ấy đã mở lời trước.
_ “Tôi xin lỗi!” – Minh Tuyết cúi mặt xuống khiến không ai có thể thấyđược khuôn mặt của mình lúc này. Có lẽ chỉ cần là người có chút trí nãocũng có thể đoán ra được lý do thực sự cho hành động ấy của cô. – “Tôiđã quá vô tâm nên không để ý đến cảm nhận của anh. Tôi luôn cho rằng mọi người có thể được sống cùng nhau như vậy là một điều rất hạnh phúc.Nhưng rốt cuộc chỉ có một mình tôi nghĩ thế thôi.”
Dù đã cố gắng che lấp nhưng giọng nói của cô vẫn thật nghẹn ngào. Ngaycả khi không thấy rõ ràng biểu cảm của cô gái ấy, cậu cũng có thể cảmnhận được sự đau lòng lan tỏa trong không gian. Nhất là khi nhìn thấymột giọt nước mắt rơi trượt xuống qua những sợi tóc, vỡ tan trên nềnđất, không hiểu sao chàng trai có cảm giác rất khó chịu, như thể mìnhcũng sắp nghẹt thở vậy.
_ “Tôi thực lòng xin lỗi vì những phiền phức tôi đã gây ra. Tôi sẽ cốgắng để anh không thấy khó chịu vì phải nhìn thấy tôi nữa.” – Minh Tuyết vẫn nói thật nhẹ nhàng, nhưng ai cũng có thể nghe ra trong đó sự đaubuồn đến vô cùng của một con người. – “Bây giờ tôi sẽ về phòng ngay.”
Nói rồi, cô gái xoay người bước về phòng, bóng dáng cô độc tang thương. Thì ra, từ đầu tới giờ, cậu ấy luôn cho rằng cô là người như thế, cũngchưa bao giờ thật tâm coi cô như một thành viên trong căn nhà này.
_ “Cô!… Này…” – Không hề nghĩ rằng sự việc sẽ diễn ra đến bước này,Yo Seob hiển nhiên lúc này còn bị vây trong hỗn loạn và bối rối, thế nên cũng không biết phải làm cái gì trong hoàn cảnh này nữa. Nhất là khithoáng thấy khuôn mặt u buồn của cô, chàng trai nhất thời không kịp phản ứng, cứ thế đứng đó nhìn cô bước trở về căn phòng.
Một hồi lâu đứng bất động nhìn theo bóng dáng cô đã mất tích sau cánhcửa, Yo Seob chỉ cảm thấy hôm nay bản thân của mình thật lạ kì, cả tâmtrạng dường như đã vượt ra khỏi sự khống chế của bản thân.
_ “Rốt cuộc là sao vậy chứ? Rõ ràng cô ta là người sai kia mà. Tại saomình lại thấy có lỗi như thế này?” – Cuối cùng, vẫn không biết lý domình trở nên khác thường như thế, chàng trai cũng chỉ có thể thở dài một hơi não nề. – “Haizz! Thật là khó chịu quá!”
***
Trời hửng nắng.
Một vài luồng sáng nhạt nhoà hắt chéo qua khung cửa, rọi vào trong khiến căn phòng như cũng bừng sáng theo sự tỉnh giấc của đất trời buổi bìnhminh. Đâu đó, những cơn gió chợt thổi qua khiến tấm rèm cửa bay phấpphới.
Trong căn phòng, Minh Tuyết đã tỉnh dậy từ lâu lắm rồi nhưng lại chẳng muốn rời khỏi giường một chút nào.
Cô lúc này chỉ cảm thấy mệt khủng khiếp, không muốn phải tỉnh dậy vàbước ra khỏi cánh cửa này, đối mặt với một người cực kì chán ghét mìnhchút nào cả. Càng lúc cô càng nhận thấy trên cuộc đời này có rất nhiềuthứ không bao giờ thuận theo ý mình muốn cả. Cũng như hiện tại, tronglòng cô rất yêu thích những chàng trai của MS4, yêu thích cuộc sống sôiđộng của mình kể từ khi đặt chân bước sang Hàn Quốc, nhưng hóa ra khôngphải ai cũng có cùng suy nghĩ đó với cô cả.
Thế giới xung quanh Minh Tuyết lúc này thật yên tĩnh, nặng nề đến mứcnhững gì còn lại trong trí não cô lúc này chỉ còn là một sự lẻ loi.
_ “Giờ này chắc mọi người đi làm hết rồi.” – Uể oải nói thầm một câu, cô gái xoay mình cuộn tròn trong tấm chăn mỏng.
Nhưng dĩ nhiên, ông trời cũng không dễ dàng để ai đó lười nhác vào mộtngày nắng đẹp như hiện tại. Chỉ vừa mới chui cả đầu vào trong chăn,tiếng chuông điện thoại chợt reo lên ầm ĩ, làm ngắt quãng ý định ngủnướng hiếm có được của cô gái đáng thương.
_ “Mình bị ảo giác rồi phải không? Có phải mình cô độc đến mức tưởng tượng ra cả tiếng chuông điện thoại không?”
Nhắm mắt lại và tìm cách xua tan đi mọi cảm giác của cơ thể, tiếp tụcvới giấc ngủ mơ màng. Nhưng hiển nhiên, tiếng chuông dai dẳng không đểcho cô thực hiện được việc đó mà rất phũ phàng gọi cô trở về với hiệnthực.
_ “Ôi trời! Là thật sao?” – Mở bừng mắt bật dậy, Minh Tuyết đến tận bâygiờ mới nhận ra tiếng chuông đó thực sự đang vang lên từ cái máy điệnthoại yêu quý của mình, vội vã bắt máy.
_ “A lô! Dạ, vâng! Là cháu ạ!” – Cô lắng nghe tiếng nói của người ở đầu dây bên kia rất chăm chú, rồi đột nhiên trên khuôn mặt cô gái đó chỉcòn lại một sự kinh ngạc. – “Giám đốc nói thật chứ ạ?”
Cầm túi hànhlý chậm rãi bước ra khỏi cửa, Minh Tuyết ngước nhìn lại ngôi nhà với ánh mắt tràn ngập buồn bã. Một lúc lâu sau, cô gái ấy cuối cùng cũng đànhrời mắt khỏi nơi mình đã sống trong những ngày qua, quay lưng bước đimột mình trên con đường vắng lặng.
Bóng dáng của con người ấy thật cô độc, dần xa cho tới khi khuất hẳn khỏi con đường dài thênh thang.
Tại giây phút đó, những người khác thì vẫn tiếp tục với cuộc sống tấtbật của mình mà không hề hay biết đến sự ra đi của người con gái ấy. Anh quản lý Kang lúc này cũng đang vội vàng lái xe đến công ty để đón cácchàng mỹ nam của MS4 trở về sau khi kết thúc công việc buổi sáng.
_ “Được rồi! Anh sẽ đến ngay!” – Cúp điện thoại và đạp chân nhấn gaphóng đi ngay tức thì, ông anh cũng đồng thời lướt qua bóng dáng một côgái đang đi theo chiều ngược lại. Rất hiển nhiên, chỉ một giây liếc sang cũng đủ để tên đàn anh đó nhận thấy đó là ai.
_ “Đó không phải là Minh Tuyết sao?” – Anh nhìn qua gương chiếu hậu, dõi theo bóng hình đang khuất dần ở phía sau, trong lòng cũng chắc đượcphán đoán của mình là chính xác. Nhưng điều mà anh quản lý thấy khó hiểu là tại sao cô lại cầm một túi đồ nho nhỏ rồi đi đâu thế kia? Nghĩ nghĩmột hồi lâu, cuối cùng ông anh cũng không tìm được một lý giải hợp lýnào hơn cho việc này. – “Chắc lại đi đâu chơi thôi.”
Yên tâm hơn với lời giải thích đó, anh quản lý cũng không mất công bậntâm tới những việc đâu đâu nữa mà tiếp tục tập trung lái xe. Chỉ có điều người anh đó không hề hay biết, chính vì sự bỏ lỡ đó sau lại kéo theorất nhiều, rất nhiều điều phức tạp.
Gần một tiếng sau, các chàng thần tượng cuối cùng cũng đặt chân trở vềnhà trong bộ dạng mệt mỏi. Hiển nhiên, ngày nào các cậu cũng đều trở vềvới cái dáng vẻ đó, bởi ngày nào cũng bị giám đốc tận dụng triệt để sứclao động.
_ “Chết mất thôi!” – Vừa đặt chân bước vào nhà, việc mà Hyung Ki làmđầu tiến chính là mở tủ lạnh, tìm xem có gì ăn được không. Buổi sáng hôm nay họ phải thức dậy quá sớm nên cứ thế làm việc mà chưa nhét gì vàobụng, khiến cả bốn người lúc này đều trong tình trạng sắp chết vì mệt và đói. – “Càng gần đến ngày phát hành ca khúc mới càng bận ngập đầu. Cứphải quay đi quay lại như hôm nay thì chắc không chịu nổi được mấy ngàynữa.”
Nếu quay một lần mà xong luôn thì cũng không đến mức như thế này. Chỉcó điều không biết hôm nay do tinh thần bọn họ không được tốt cho lắmhay do họ xui xẻo gặp phải một đạo diễn khó tính, nhảy vũ đạo mà cứ liên tục bị bắt quay lại, đúng thật là một cực hình.
_ “Ủa! Minh Tuyết đâu rồi!” – Lúc nào cũng vậy, chỉ có mỗi tên yêunghiệt Young Min là có thể nhận ra ngay sự vắng mặt của cô gái duy nhấttrong căn nhà. Ngước nhìn quanh khắp phòng khách ảm đạm, chàng mỹ namkhông nhịn được lên tiếng trách móc tên đàn em cố chấp đã tạo ra tìnhtrạng hiện tại. – “Hôm nay lúc đi cũng không ra tiễn. Về cũng chẳng thấy đâu. Phải về nhà mà chỉ thấy mặt bốn thằng con trai với nhau thì chẳngcòn gì thú vị nữa. Yo Seob! Tất cả là tại em đó. Mau đi xin lỗi người ta đi!”
Đành rằng cái cây quả thật có ý nghĩa quan trọng, nhưng vì nó mà làm ọi người không thoải mái thì không nên chút nào.
_ “Cái gì? Sao em lại phải xin lỗi kẻ đã phá hỏng đồ của mình chứ?” – Mở miệng cãi lại, anh chàng trẻ con không nhịn được bất bình. – “Cô tathích trốn trong phòng là chuyện của cô ta, chẳng liên quan gì đến emcả.”
Làm ơn, cậu mới là người bị thiệt hại được không. Hiện giờ cậu vẫn cònrất bực mình mà phải bận túi bụi làm việc, trong khi ai đó rảnh quákhông có việc gì làm liền bày trò giận dỗi, để mọi tội lỗi cứ thế đổ hết lên đầu cậu là sao?
_ “Thì tại em hôm qua đã giận dữ vô cớ chứ sao nữa.” – Điều làm mọingười không ngờ tới nhất chính là ngay cả Jae Sung cũng lên tiếng, hiểnnhiên là đứng về phía Minh Tuyết. Chàng trai ấy lúc này vừa ngồi xuốngghế cùng mọi người, vừa thong thả mở miệng nói. – “Lúc đó anh đang ngủmà cũng bị đánh thức nữa. Em vừa quát to vừa nói nặng lời thì làm saongười ta dám xuất hiện trước mặt em nữa.”
Thái độ gay gắt của tên đàn anh đó một phần do muốn bênh vực Minh Tuyết, một phần do ai đó đã quá lớn tiếng làm mất giấc ngủ quý báu như sinhmạng của cậu. Thế nên, Yo Seob có bị lên án như vậy cũng là điều dễhiểu.
Thêm một lời mang tính quyết định vào việc khẳng định tội lỗi nghiêmtrọng của anh chàng trả con, Hyung Ki rất quán triệt nguyên tắc nahnhchóng đi thẳng vào vấn đề.
_ “Đi xin lỗi nhanh lên!”
Giờ có nói thêm gì nữa cũng vô dụng, cả nhóm đều đã nhận định sai lầm là ở Yo Seob, không cho ai đó có chút cơ hội phản bác nào.
_ “Mấy người…” – Nhìn quanh một lượt nhưng hiển nhiên Yo Seob chẳng thể nhận được chút đồng tình nào từ phía những thành viên khác trong nhómcả. Thậm chí cậu còn thấy trong mắt họ sự ghét bỏ, chỉ muốn cậu mau đixin lỗi cô gái ấy cho căn nhà trở lại vơi sự yên bình. Càng như vậy, cậu nhóc lại càng thấy bực bội, dù bàn chân vẫn miễn cưỡng bước lên cầuthang, hướng về phòng của Minh Tuyết. – “Mấy người này thật là… Haizz!”
Rốt cuộc, ai mới là thành viên trong nhóm nhạc của họ chứ? Nhìn họ màxem, vì một cô gái mà sẵn sàng đem cậu đi khai đao, chẳng cần phân biệtđúng sai gì hết. Thế gian này thật là bất công mà!
Trái ngược với dáng vẻ bức xúc của ai đó, các chàng mỹ nam còn lại lạirất bình thản ngồi trên ghế xem ti vi, thậm chí họ còn cùng nhau cá cược xem mất bao lâu Yo Seob mới chịu mở miệng nói xong lời xin lỗi. Thực ra đối với bọn họ lúc này lỗi lầm có là của ai cũng không còn quan trọngnữa, mà cơ bản phải có người lùi một bước để không khí trong nhà thoátkhỏi cái tình trạng u ám hiện tại là được rồi.
Tuy nhiên, mong muốn là một chuyện, còn hiện thực lại là chuyện khác.Chẳng mất bao nhiêu thời gian, Yo Seob đã quay trở xuống nhà, khuôn mặtđáng yêu giờ phút nàychỉ tràn ngập một biểu cảm cau có khó chịu.
_ “Cô ta làm gì có trên phòng đâu.” – Phải khó khăn lắm cậu mới quyếttâm tới hạ mình hào hảo với cô ta, thế mà cuối cùng nhân vật chính lạimất tăm mất tích mới điên chứ. – “Chắc lại đi ra ngoài chơi rồi, có buồn bã gì đâu cơ chứ. Vậy mà cứ bắt em phải lên đó cho bằng được sao?”
Mệt cậu còn thấy có chút áy náy khi đã nói nặng lời với ai đó, thì ra sự đả kích đó với cô cũng chẳng đáng gì. Làm cậu bị cả nhóm mắng oan uổng.
_ “Đi chơi á? Hơi lạ đấy!” – Là một đội trưởng, luôn phải để tâm tớimối quan hệ của các thành viên trong nhóm, Hyung Ki rất nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn trong việc này. – “Tầm này cô ấy thường ở nhà mà. Mà cũng nghe nói mấy hôm nay phải gấp rút hoàn thành bản thảo nênmới không đi cùng chúng ta được.”
Theo lý thuyết, việc mà cô ấy đi ra bên ngoài chơi trong hoàn cảnh nàylà không có khả năng. Như vậy, với một con người không có ai quen biếttại Hàn Quốc, lại trong tâm trạng vô cùng đau buồn như thế, Minh Tuyếtcó thê đi đâu?
Một thoáng yên lặng. Các chàng thần tượng đều tỏ vẻ rất nghiêm túc khisuy nghĩ đáp án cho vấn đề này, chỉ trừ một kẻ vô tâm đang ngồi gật gùtrên ghế, mắt díp lại trong cơn buồn ngủ.
Để phối hợp với mọi người, Jae Sung lúc này cũng rất cố gắng để giữ tỉnh táo bằng việc liếc nhìn xung quanh, tìm việc cho đôi mắt lười biếnghoạt động. Cũng nhờ thế, chàng trai mới thấy được một tờ giấy bị rơixuống gầm bàn, nằm lăn lóc trong xó.
_ “Cái gì thế này?” – Cúi xuống lượm nó lên, chàng trai liếc qua nhìn tờ giấy một lượt và thấy thật khó hiểu. – “Đây chẳng phải chữ của MinhTuyết sao?”
Căn nhà ngày nào cũng được dọn dẹp, vậy tờ giấy này chỉ mới rơi gần đây. Điều đáng nói tới là tại sao cô lại phải viết một tờ giấy và để nó ởdưới gầm làm gì cơ chứ? Chàng mỹ nam cứ thế cau mày suy nghĩ mãi mà vẫnkhông sao hiểu nổi.
Jae Sung, kì thực những gì cần vận dụng nhiều đến bộ óc, cậu hay là cứthôi đi. Đừng kì vọng nhiều làm gì mà chuốc lấy càng nhiều thất vọng.
Nhưng sau đó, khi bắt đầu đọc những gì ghi trên tờ giấy ấy, khuôn mặtcủa các chàng trai càng ngày càng nghiêm trọng, trong đôi mắt không giấu nổi vẻ lo lắng. Trong khoảnh khắc đó, tất cả cảm xúc còn lại trên vẻmặt họ chỉ còn lại sự sốt sắng, như thể chỉ một giây sau sẽ xảy ra mộtđiều gì đó rất đáng sợ, không còn cơ hội không cứu vãn nổi nữa vậy.
_ “Cái gì? Minh Tuyết á?” – Đúng lúc này, anh quản lý cũng vừa vặn bướcvào và nghe thấy đám đàn em nhắc đến tên cô, mới sực nhớ ra điều mình đã suýt nữa thì bỏ quên. – “Chẳng phải vừa nãy mới thấy đang đi trên đường đó sao. Lúc anh đi đón bọn em đấy. Có chuyện gì sao?”
_ “Ở đâu cơ?” – Ngay tức thì, tất cả những ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, rất nghiêm túc chờ mong một sự trả lời.
Thực ra việc được những chàng mỹ nam nổi tiếng nhất trong giới giải trí chú ý là một điều rất hiếm thấy, nhưng vẻ mặt của họ lúc này thật dọangười làm anh bất giác phải lùi lại.
_ “Đường… đường số 8.” – Hơi hoảng sợ trả lời, đến tận lúc này anh quản lý vẫn không hiểu nổi tại sao mình lại nhận được những cái nhìn “nóngcháy” đến bỏng da bỏng thịt của lũ đàn em này nữa. Không phải chỉ hiếukì chen vào một câu thôi, có đến mức phải tỏ ra nghiêm trọng vậy không? – “Gần trạm xe buýt.”
Một giây yêntĩnh trôi qua, các chàng trai quay sang nhìn nhau và cũng chỉ trong mộtcái ánh mắt đó thôi, dường như bọn họ đã đạt thành cùng một nhận thứcnào đó.
_ “Được rồi! Hyung Ki đi lấy xe trước đi! Yo Seob cố gắng gọi điện choMinh Tuyết xem sao. Mọi người cùng tập trung ngoài cổng, thống nhấtphương hướng rồi cũng tỏa ra đi tìm.” – Với danh nghĩa đàn anh trongnhóm, Young Min bắt đầu phân công mọi người một cách rất nhanh chóng vàrõ ràng. – “Quản lý Kang, anh tạm huỷ lịch làm việc ngày hôm nay của bọn em nhé! Có việc gì bọn em sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Không cần phải nhắc thêm một câu nào, các chàng trai đều vội vàng ra đi theo những gì được phân công. Trong tâm trí của bọn họ lúc này chỉ cómột ý nghĩ, đó là làm sao tìm được người con gái ấy về càng nhanh càngtốt trước khi điều xấu nhất mà bọn họ đang nghĩ tới xảy ra.
Cứ thế, cả nhóm bước đi, để lại anh quản lý đứng ngơ ngác không hiểu gìhết. Nhìn thấy những tên đàn em cùng ra đến tận cửa, đến lúc ấy ông anhđáng thương mới sực tỉnh lại, cũng nhận ra được sự nghiêm trọng của vấnđề nếu bọn họ thực sự đi hết.
_ “Khoan đã! Không được! Bọn em không thể đi được!” – Hốt hoảng chạy vội tới ngăn cản, vì sự sống của mình, ông anh tất nhiên không thể để cácchàng trai cứ thế mà đi hết như vậy được. – “Chúng ta có một chươngtrình trực tiếp khắp toàn quốc ngay lát nữa đấy. Lịch đã được thông báohết rồi, không thể huỷ được đâu.”
Không nhìn.
Các chàng trai triệt để bỏ qua ai đó đang vật vã kêu gào, tiếp tục đi về phía trước.
_ “Mọi việc để sau đi! Nói huỷ thì cứ huỷ thôi!” – Người có trách nhiệm nhất đối với các hoạt động của nhóm, Hyung Ki chợt nói một câu lạnhlùng và dứt khoát, cũng chặt đứt luôn những hi vọng cuối cùng của ngườiđàn anh đó.
Cái gì cơ? Mấy đứa có hiểu truyền hình trực tiếp là gì không đấy? Làm sao nói hủy là hủy được cơ chứ?
_ “Không được mà! Anh xin bọn em đấy!” – Biết rằng lời nói đã trở thành vô dụng, anh quản lý không ngần ngại nhào xuống, ôm chặt lấy chân chàng đội trưởng van nài khẩn thiết. Chuyện này kì thực rất rất rất quantrọng, mấy đứa làm ơn đừng có nói nhẹ như mây trời thế được không? –“Việc này không đơn giản vậy đâu. Các fan sẽ điên lên nếu không thấy các em, giám đốc cũng sẽ giết bọn anh nếu buổi truyền hình này có vấn đề.Anh sẽ bị đuổi việc mất. Anh còn mẹ già vợ dại con thơ ở nhà, các emthương xót cho anh một chút được không?”
Đối mặt với nguy cơ bị đuổi việc, anh quản lý không ngần ngại xuất ramọi chiêu có thể hữu dụng, kể cả khóc lóc cầu xin. Mặt mũi trong trườnghợp này cũng chẳng là cái thá gì cả, đã không no bụng được thì cứ việcvất quách nó đi cho xong!
_ “Anh…” – Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của tên đàn anh đó lúc này,các chàng mỹ nam cũng có chút cảm thấy áy náy trong một thoáng. Chínhxác là một thoáng mà thôi, bởi ngay sau đó đâu lại vào đấy.
Hyung Ki thầm cảm thấy bản thân quá mềm lòng nên mới để ai đó dây dưakhông ngớt. Ngay lúc này, chàng mỹ nam chỉ thấy ngày càng nóng ruột đếnmức sắp không thể khống chế được tâm trạng của mình nữa.
Thời gian đối với bọn họ lúc này rất quý giá. Nếu các cậu đến muộn, nếungười con gái đó thật sự như những gì trong tờ giấy này… có lẽ họ sẽphải hối hận cả đời.
_ “Anh dùng chiêu này bao nhiêu lần rồi hả?” – Không có chút sáng tạonào hay sao? Lần nào cũng một bộ dạng không muốn sống nhưng cuối cùngcũng vẫn bình an đến tận bây giờ còn gì nữa. Hơn thế nữa, bọn họ biếtchương trình này rất quan trọng, nhưng so với tình cảnh của Minh Tuyếtlúc này thì nhắm mắt họ cũng có thể hiểu được bên nào nặng bên nào nhẹ. – “Mau thả em ra đi! Việc có liên quan đến mạng người đấy, không thể chậm trễ được đâu.”
_ “Hả?” – Ngước lên nhìn đám đàn em của mình, quản lý Kang vẫn chỉ cảmthấy thật khó hiểu. Rốt cuộc có chuyện gì nghiêm trọng đến mức ngay cảchương trình trực tiếp cũng có thể bỏ qua? Mà cái câu liên quan đến mạng người kia là sao? Không phải đang nói đùa đó chứ?
Tuy nhiên, khi nhìn khuôn mặt của các chàng thần tượng lúc này, anh cóthể cảm nhận được thực sự có vấn đề quan trọng mà bọn họ cần giải quyết. Huống hồ, vẫn đề đó còn rất cấp bách, các chàng trai thậm chí còn không kịp thời gian để lý giải những thắc mắc trong lòng anh nữa.
_ “Thôi được rồi! Anh chịu thua mấy đứa đấy!” – Thở dài não nề, cuốicùng anh quản lý cũng không thể làm gì khác ngoài nhượng bộ. Dẫu vậy, sự nhượng bộ này cũng chỉ có hạn chế của nó mà thôi, nếu tất cả thực sự đi hết thì ngày mai anh khỏi cần đến công ty đi làm nữa rồi. – “Nhưng chỉmột người thôi! Nếu huỷ lịch làm việc của một người thì không sao, cònlại ba người cũng được. Buổi truyền hình này quan trọng hơn các em nghĩđấy! Không phải đùa đâu.”
***
Đi loanh quanh qua mấy con phố, Minh Tuyết bước vào một cửa hàng thứcăn nhanh suốt nửa tiếng đồng hồ rồi cuối cùng cũng trở ra, đứng tần ngần ở ngoài đường với tấm bản đồ trên tay.
_ “Rốt cuộc thì phải đi đến trạm nào mới đón được xe buýt về đến đóđây?” – Khẽ than thở một câu, người con gái đó lúc này đang trong tìnhtrạng thật rối loạn. Tha thứ cho cô, nhưng nhìn vào tấm bản đồ này mà cô có cảm giác như nhìn vào bức vách. Thậm chí mất gần 15 phút rồi màngười con gái đó vẫn không xác định được vị trí hiện tại của chính mìnhtrong cái thứ đó. – “Biết vậy mình đã gọi điện nhờ chỉ đường từ sớmrồi.”
Bây giờ thì giám đốc đang bận họp, chỉ còn lại một mình cô tự mò mẫm dò đường. Vốn cái việc này thực ra cũng không khó khăn, nhưng với một kẻmù đường trầm trọng như cô thì đó thật là một vấn đề rất lớn.
Lúc này, khi chỉ có một mình cô độc giữa con đường, Minh Tuyết hiểu rõrằng sẽ chẳng có ai giúp đỡ ngoài chính bản thân mình, thế nên con người đó lại tiếp tục cầm bản đồ lên xem, dựa vào tận lực cánh sinh mà bướcđi về phía trước. Cô cứ thế chậm rãi vượt qua vài con phố, còn rốt cuộcđi như vậy có thể tới được đâu hay không thì nó lại là chuyện khác.
Chỉ cách đó mấy con phố, Yo Seob đang lái xe chầm chậm dọc theo đường,liếc nhìn quanh để tìm kiếm bóng dáng người con gái đó. Thời gian càngtrôi qua, nỗi lo sợ trong lòng chàng trai ấy càng trở nên mãnh liệt.
_ “Bao nhiêu lâu rồi kể từ lúc quản lý Kang gặp cô ta chứ?” – Ánh mắtkhông ngừng hoạt động hướng về phía bất kì một con người nào trong tầmmắt, nhưng cuối cùng người cần tìm vẫn chẳng thấy đâu. – “Mình biết ngay là họ sẽ bắt mình phải đi mà. Lần nào cũng đổ lỗi lên đầu mình.”
Do quản lý Kang sống chết không chịu thả bọn họ đi nên cuối cùng cácchàng mỹ nam đã thống nhất cho người tạo ra cục diện ngày hôm nay, YoSeob phải đi lòng vòng quanh các con đường gần đây tìm kiếm, trong khicác chàng trai khác đến gấp để quay chương trình. Còn nếu trong vòng một tiếng nữa vẫn không có kết quả thì họ đành phải quy kết nó vào hoàncảnh xấu nhất và nhờ đến giám đốc, cũng chấp nhận bất kì một sự trừngphạt oái oăm nào của người phụ nữ ấy.
Miệng thì than thở, nhưng kì thực Yo Seob lúc này chỉ đang dùng chúng để che lấp đi cảm giác lo âu và áy náy của bản thân mình. Đến lúc đọc xong tờ giấy mà người con gái đó để lại, cậu mới biết được bình thường côgái ấy đã bị áp lực nặng nề đến thế nào.
Mặc dù lúc nào trên khuôn mặt Minh Tuyết cũng cười ngây ngô, nhưng kìthực tâm hồn của cô cũng rất nhạy cảm, chỉ là tất cả mọi cảm xúc khókhông vui đều bị cô ẩn giấu quá sâu, cho đến khi đã vượt qua ranh giớichịu đựng của một con người thì..
Yo Seob thật không sao hiểu nổi tình trạng lại có thể trở nên tồi tệ đến mức độ này. Tại sao cô ấy lại lựa chọn giải pháp đầy bi quan như thế để trốn tránh những áp lực của cuộc đời. Cô ấy khi định làm như vậy liệucó bao giờ hiểu rằng sinh mệnh của con người là rất đáng quý như thế nào không?
Thấp thỏm không yên, chàng trai lái xe rẽ sang một con phố khác, mongchờ được trong thấy hình dáng của một con người trong cái thành phố rộng lớn này.
Công sức đã bỏ ra cuối cùng cũng không phụ lòng người, bởi chỉ mộtthoáng nhìn, cậu đã nhận thấy hình ảnh Minh Tuyết đang đứng chờ xe buýtvới túi đồ nhỏ đựng gì đó trên tay.
Người con gái ấy lúc này đang đứng thật trầm tĩnh, chỉ một bóng dángcũng đủ để người ta thấy được sự lẻ loi và u buồn giữa dòng người nhộnnhịp đang đi lại không ngừng.
Khoảnh khắc đó, khi cô vừa ngước lên nhìn thấy chiếc xe buýt lăn bánhtới trước mặt, định bước lên thì tiếng còi ầm ĩ đằng sau chợt kéo lại sự chú ý của cô.
_ “Lên xe mau!” – Cứ thế, xe buýt lăn bánh và chiếc xe của Yo Seob được lái tới ngay trước mặt cô gái, cùng với câu nói đầu tiên của chàng mỹnam sau suốt vài ngày chiến tranh lạnh. Một câu mang đầy tính mệnh lệnhkhông có chỗ cho bất kì sự phản kháng nào.
Tuy nhiên, khi chỉ vừa mới dứt lời, điều mà chàng trai đó chứng kiếnđược lại là cảnh Minh Tuyết giật mình sực tỉnh, quay vội người lại, chạy trốn sau tấm biển quảng cáo.
Hiện giờ, nếucó từ ngữ nào đó có thể diễn tả tâm trạng của chàng trai đó thì cũngkhông còn gì khác ngoài “điên tiết”. Làm ơn đi, cậu đã trông rõ mọi việc từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ai đó vẫn còn cố gắng trốn một cách lộ liễu thế kia làm gì cơ chứ?
_ “Cô làm cái gì thế hả?” – Không kiềm chế được, chàng mỹ nam gần nhưquát lớn ngay giữa đường. – “Tôi đã nói là lên xe kia mà! Ra đây mau!”
Gặp được cô đúng là bắt đầu cho những xui xẻo của cuộc đời cậu mà. Nhìn xem, mới thấy được nhau có vài giây, nhưng cô thật có bản lĩnh khiếncậu sắp bị ức chế tới phát điên lên rồi.
_ “Nhưng… Anh…mặt tôi…” – Còn cái người đang được nhắc tới, Minh Tuyếtlúc này lại chần chừ không chuyển động, bối rối nói mãi mới lên lời.
Ý là ai đó đã kêu không muốn trông thấy mặt cô, giờ bỗng dưng lại mởmiệng kêu mình lên xe là sao? Không phải cô đã phải chạy tới sau tấmbiển để che mặt đi rồi còn gì nữa, cậu ta còn cau có tức giận cái lỗigì? Càng nghĩ cô gái ấy lại càng cảm thấy con trai thật là khó hiểu!
Nhưng Minh Tuyết, cô nói cái kiểu như vậy, ai mà hiểu được thì đúng là tài thánh.
_ “Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì hết cả!” – Hiển nhiên, chàng mỹ namthuộc thể loại người bình thường, làm sao mà có thể lý giải được ý tưởng của đối phương chỉ với vài từ ngữ rời rạc chẳng thấy có chút liên hệnào với nhau hết đó. Thế nên, sau sự giải thích của cô, chàng trai chỉthấy càng thêm thiếu kiên nhẫn và bực bội. – “Tôi nói lên ngay rồi kiamà.”
Ánh mắt của ai đó lúc này thật đáng sợ, giọng nói cũng chứa đầy vẻ giậndữ, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng từ khiến Minh Tuyết không tự chủđược rùng mình, vội vàng bước lên xe. Không phải do cô nhát gan, mà làvẻ mặt của Yo Seob hiện tại đủ dọa người, như thể đang nói: cô có giỏicứ thử không lên thử xem tôi có bóp chết cô ngay tại chỗ hay không?
Vì thế… cho nên… cuối cùng cũng chẳng hiểu tại sao, nhưng giờ phút nàyhai người đang ngồi trong chiếc xe, giữa một không khí yên tĩnh đầy quỷdị. Cũng theo chiếc bánh xe lăn trên đường, Minh Tuyết sáng suốt lựachọn ngậm miệng bảo trụ tính mạng mình trước, tránh ai đó thực sự nổiđiên lên.
_ “Anh sẽ đưa tôi đi sao?” – Rất lâu sau, khi Yo Seob vẫn trầm tĩnh lái xe đi thật chậm trên đường không có mục đích, cô gái ấy cuối cùng cũngkhông nhịn được, lấy hết dũng khí mở miệng hỏi. Phải biết rằng cô hiệnđang rất vội vàng tìm đường, lúc này cậu lại gọi cô lên xe rốt cuộc làđể làm gì không biết nữa. Nghĩ đến tính cách của ai đó, nếu giờ cậu trảlời muốn giúp chở tới đó, ngay bản thân cô đều có chút hoài nghi.
Một khoảnh khắc lặng thinh trôi qua.
Yo Seob quay sang nhìn cô bằng cái ánh mắt thật khó hiểu, suy tư một hồi lâu rồi mới quyết định hỏi lại.
_ “Cô… cô định đi đến cái chỗ vách đá và biển thật ư?”
_ “Hả?” – Trợn tròn mắt ngạc nhiên, Minh Tuyết lúc này thậm chí cònkhông tin tưởng vào những gì mình vừa mới nghe nữa. Sao bỗng dưng càngmỹ nam trước mắt lại hỏi một câu chẳng ăn khớp gì với thực tại nữa.Không những thế, vẻ mặt rối rắm và khó nói của ai đó làm cô gái phải xem xét trong trí nhớ một lần nữa xem mình có thực đã nói lời nào như vậymà không biết hay chăng?
Rốt cuộc tại sao cậu lại nghĩ cô đi tới biển hay vách đá gì gì đó cơ chứ? Càng nghĩ, cô lại càng thấy thật khó hiểu.
_ “Tôi chẳng hiểu cô đang nghĩ gì trong đầu nữa. Chỉ mới có mắng mỏ một chút thì đã giận dỗi bỏ đi.” – Không thấy cô trả lời, Yo Seob lại càngđinh ninh những gì mình suy nghĩ là sự thật, thế là không ngần ngại quay sang răn dạy vài câu. – “Cô có biết cô làm thế khiến tôi bị tất cả mọingười trách mắng vì đã đuổi cô đi không. Bình thường mặt cô dày lắm mà,có bao giờ chịu thua ai đâu. Sao bỗng dưng lại nghĩ đến chuyện dại dộtđó chứ? Cô muốn bắt tôi phải sống trong tội lỗi cả đời đúng không?”
_ “Anh… Anh nói gì thế?” – Bỗng dưng bị gọi lên xe, rồi bây giờ lạibỗng dưng bị giáo huấn một hồi, khuôn mặt của Minh Tuyết lúc đó chỉ cònlại một vẻ ngơ ngác chẳng hiểu gì hết. Ai có thể nói cho cô biết cái con người đang nói liên tục kia có đúng thật là đang nói chuyện với côkhông? – “Tôi chẳng hiểu gì cả.”
Chẳng nhẽ mới có ít lâu, tiếng Hàn đã đổi mới tới mức cô không còn hiểu nổi nữa hay sao? Nếu không là do khả năng lý giải ngôn ngữ của cô độtnhiên có vấn đề ư?
_ “Còn giả vờ nữa sao!” – Nhìn cái dáng vẻ ngờ nghệch của người con gái ấy, Yo Seob quả thật thấy không chịu nổi nữa. Đến giờ phút này cô vẫncòn tưởng có thể giấu giếm chuyện động trời như vậy được nữa hay sao? –“Bọn tôi biết cả rồi. Chúng tôi đã tình cờ nhìn thấy di thư mà cô đểlại. Sao cô có thể nghĩ đến việc tự tử một cách ngớ ngẩn như thế chứ?”
_ “Di… di thư?” – Cô không nghe nhầm đúng không? Ai đó xin hãy trả lờicho cô biết từ mà cô vừa nghe đúng là di thư đúng không? Vấn đề làm làmthế quái nào mà chàng trai trước mặt lại lên hệ cái từ đó với cô, cáingười vẫn đang sống rành rành ở trên chiếc xe này kia chứ? – “Tại saotôi lại phải tự tử chứ?”
Rốt cuộc sai lầm ở đâu mà cô có cảm giác cứ như hai người đang không nói cùng một thứ tiếng vậy chứ?
_ “Thật là…” – Trông thấy vẻ ngơ ngác của cô lúc này chỉ càng làm YoSeob phát bực cả lên. Cậu cũng không nghĩ Minh Tuyết lại cố chấp quyếtkhông thừa nhận đến như vậy. Chẳng nhẽ đến hiện tại, khi mọi người đềubiết ý định tự tử của cô, cô vẫn còn mong chờ có thể hồ đồ cho qua rồitìm cơ hội kết thúc tính mạng của mình chăng? Như là để phá tan tầnggiấy mỏng mà cô cố gắng dùng để che lấp sự thật, chàng mỹ nam lôi từtrong túi và đưa cho cô tờ giấy mà họ đã lượm được trong phòng khách. –“Cái này không phải là của cô sao? Còn định chối nữa à?”
Có bằng chứng cụ thể, giờ thì cô cũng không thể dùng khuôn mặt ngây ngô kia để chối bỏ cái ý định ngu ngốc muốn tự tử kia nữa rồi nhé. Thế nên, công việc tiếp theo của chàng trai sẽ chỉ còn lại kè kè theo bên cạnhngăn cản cô làm điều dại dột và đưa cô trở về, cùng ngồi lại và bìnhtĩnh giải những khúc mắc trong lòng cô.
Tò mò với vẻ nghiêm trọng cũng như chắc chắn của ai đó, Minh Tuyết cầmlấy tờ giấy và rất chú tâm đọc. Cô cũng khá hiếu kì với cái thứ có thểchứng minh cho cái ý tưởng muốn tự sát của mình mà ngay chính bản thâncô cũng không biết như thế.
Trong tờ giấy rậm rạp chữ viết, những câu văn ngập tràn cảm xúc, khiếnai đọc cũng không nhịn nổi phải cảm động. Đó là lời thổ lộ của một người con gái luôn cảm thấy cô độc, luôn giấu kín mọi tâm sự trong lòng.Không ai có thể nhận ra được những cảm xúc bất an của cô đằng sau nụcười tươi tắn của người con gái ấy, bởi vì cho đến nay, vẫn không ai cóthể mở cánh cửa mà cô dùng để khóa kín tâm hồn mình.
Nhưng điều đáng nói hơn là ở phía sau cùng, khi trái tim yếu ớt của côbị tổn thương nghiêm trọng sau những câu nói sắc bén như dao cứa vàotrong lòng từ một chàng trai. Đó cũng là khoảnh khắc tầng giấy ngăn mỏng manh bị xé vỡ tan, và cô bỗng hiểu được dù có cố gắng đến thế nào, cuối cùng cô vẫn chỉ luôn lẻ loi một mình. Thế gian rộng lớn này đã không có chỗ cho cô nữa.
Giây phút đó, cô thấy thật đau lòng, cũng thật bi ai cho cuộc đời mình.Cô chỉ thấy thật mệt mỏi, chỉ muốn được bước lên trên vách núi cao nhìnngắm biển khơi rộng lớn ngút ngàn, sau đó được trở về với ôm ấp êm dịucủa đại dương mênh mông.
Toàn bộ những gì trên tờ giấy là như vậy. Minh Tuyết đọc xong một lượtnhưng không hề tỏ vẻ gì, khuôn mặt ngây ngô ngước lên đầy khó hiểu, cứnhư không hề nhận ra chữ viết này chính là của cô vậy.
Một lúc lâu sau, hai con người vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nhau như thểđang chờ mong đối phương chịu thua. Cuối cùng, người đầu tiên mở miệnggiải thích chính là Minh Tuyết.
_ “Nó đúng là của tôi!” – Gật đầu, cô thừa nhận sự thật này, đôi mắthơi nhìn xuống, hàng lông mi dài rất tự nhiên che giấu đi những cảm xúctrong mắt của người con gái ấy.
Là cô chứ còn ai nữa! Chữ viết rành rành ra đấy, làm sao mà cô có thểtiếp tục chối được nữa kia chứ? Nghĩ vậy, Yo Seob đang thầm bội phục sựthông minh của mình khi đã mang theo tờ giấy này bên cạnh thì câu nóitiếp theo của ai đó lại không khác gì sét đánh giữa trời quang.
_ “Nhưng nó là bản thảo truyện mà.” – Minh Tuyết chợt ngước lên, vẫncái ánh mắt thật thuần khiết, trong veo đầy xinh đẹp, nhưng lúc này nólại có sức công phá mãnh liệt không khác gì một quả bom dội thẳng xuốngđầu một chàng trai nào đó. – “Chắc là bị rơi ra lúc tôi không chú ýthôi.”
Mà cũng thật kì quái. Hóa ra cậu lái xe đến tìm cô chỉ vì trả một tờbản thảo này thôi ư? Đúng thật là rảnh rỗi không có việc gì làm mà.
KKéétt!
Ngay khi Minh Tuyết vừa mới dứt lời, chiếc xe đang chạy trên đường độtngột phanh gấp lại, khiến cô gái đổ nhào cả người về phía trước.
Rất khó khăn mới bình tĩnh lại được sau khi bị dọa suýt vỡ tim, MinhTuyết kinh ngạc quay sang xem cái tên ngồi bên cạnh đang phát điên vìcái gì. Nhưng ngay khi vừa mới liếc sang, hình ảnh mà người con gái đótrông thấy lại là một khuôn mặt còn kinh ngạc hơn mình đến cả trăm lần.
_ “Alo! Quảnlý Kang hả?” – Vừa lái xe, Yo Seob vừa gọi điện thoại để kiểm tra tìnhhình phía bên kia, cũng để quyết định xem tiếp theo mình nên làm cái gì. – “Mọi việc sắp xếp thế nào rồi hả anh?”
Lúc nãy, khi biết được sự thật, cũng hiểu ra những lo lắng của mình làđiều dư thừa, chàng mỹ nam cũng không biết phải dùng từ gì để miêu tảtâm trạng của mình lúc ấy cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô gái ngồibên cạnh với ánh mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người nào đóvậy.
Đúng vậy! Làm sao cậu có thể để sự rối loạn che mờ mất lí trí như vậy?Con người ngốc nghếch, mặt dày, không tim không phổi như Minh Tuyết thìlàm sao có thể bị mấy câu nói của cậu làm tổn thương sâu sắc tới mức đitìm cái chết được cơ chứ? Cùng lắm là buồn bã một buổi tối rồi lại vuitươi như thường thôi.
Nghĩ vậy, chàng trai lại càng cảm thấy việc mình làm suốt một tiếng qua thật là ngu ngốc, càng không muốn bất kì ai nhắc lại đến vết nhơ đónữa.
_ “Mọi việc không sao! Ổn rồi!” – Nói thì nói vậy, nhưng từ phía bênkia, giọng của anh quản lý vẫn mang theo một vẻ khẩn trương, nhắc nhởtên đàn em về lịch làm việc buổi chiều. Rõ ràng là công việc bận rộn của các chàng trai chẳng có nhiều rảnh rỗi đến mức có thể nghỉ cả một ngày. – “Nhưng đến chiều có một chương trình trực tiếp khác mời em tham gia.Cái đó anh không thể nào huỷ được. Dù gì thì đến lúc đó em cũng phải vềđấy! Mà Minh Tuyết sao rồi?”
Nếu Minh Tuyết có nghe được lời này, không biết cô nên vui hay nen buồn nữa. Sau khi đã nói đủ thứ trên trời dưới đất, cuối cùng con người củacông việc như anh quản lý cũng nhớ được tới cô, kẻ đang có tình nghiđịnh tự tử.
_ “Đang ngồi cạnh em. Chẳng sao cả.” – Vừa nói những lời này, Yo Seobvừa đảo qua liếc ánh mắt lạnh băng về phía cô gái đang ngồi co rúm bêncạnh, trong giọng nói cũng không giấu nổi vẻ khó chịu. – “Anh nhắn lạivới mọi người rằng cô ta vẫn sống tốt, còn vui nữa là đằng khác. Giờ emsẽ lái xe đưa cô ta đi đến một nơi. Chắc là tầm chiều sẽ về kịp thôi.”
Thực ra, nếu có thể, cậu rất muốn đá cô ta ra khỏi xe và đi trở về ngay lập tức, không thấy mặt thì sẽ không thấy phiền. Nhưng hiển nhiên, sựnghi ngờ về khả năng tự vẫn của ai đó quá khắc sâu khiến chàng mỹ namlúc nào cũng phải đề phòng cao độ, cũng chẳng dám qua loa tắc trách nhưthế. Lỡ như cô tự dưng điên lên muốn làm thật, rồi ngày mai cậu ngheđược cuộc điện thoại nào đó muốn nhặt xác cho cô ta thì lúc đó có hốicũng không kịp.
Vì thế, mặc dù không tình nguyện chút nào, chàng trai vẫn quyết định đi theo hộ tống người con gái đó đàng hoàng, tránh xảy ra bất kì sai lầmnào. Nhưng hiển nhiên, không làm gì được thì ít ra cũng có thể tiếp tụcdùng ánh mắt của mình để thiêu cháy cái con người rắc rối trước mặt chođỡ bực mình.
_ “Rốt cuộc thì cô định đi đâu thế hả?” – Trắng trợn biểu hiện sự bấtmãn của mình, từ vè mặt cho tới ánh mắt, giọng nói của cậu đều thật dọangười. Nếu không phải vì ai đó, lúc này cậu đang biểu diễn và nhận những ánh mắt say đắm ngưỡng mộ của các fan chứ không phải vất vả làm tài xếkhông công như thế này.
Thế nên, Minh Tuyết, tội của cô là rất lớn. Tốt nhất lúc này cô nên đưa ra một câu trả lời hợp lý một chút nếu không muốn bị bóp chết ngay trên xe. Đó là những lời đe dọa mà cô gái ấy đọc được trong đôi mắt đáng sợcủa chàng mỹ nam lúc đó.
_ “Chỉ là đến gặp một người bạn của tôi thôi.” – Khẽ né tránh cái nhìnđầy cảm xúc đến mức rùng mình của chàng mỹ nam, cũng nhận thấy được sựáp bách khắp xung quanh mình, Minh Tuyết tất nhiên sáng suốt lựa chọnkhai báo thành thật và đầy đủ. – “Chúng tôi là bạn rất thân của nhau.Nhưng khi cô ấy chuyển đến Hàn Quốc thì bị mất liên lạc. Lúc sang đây,tôi đã nhờ giám đốc đi tìm cô ấy hộ. Thật may là chúng tôi vẫn còn cóthể gặp lại.”
Đó cũng là lý do mà khi vừa mới nghe tin tức mà giám đốc báo lại, cô đã vội vàng ra khỏi cửa tìm đường tới nơi đó. Đột nhiên biết được thôngtin của một người bạn thân mà cô đã cho rằng cả cuộc đời này cũng khôngcó cơ hội gặp lại, cho dù là ai rơi vào hoàn cảnh này cũng đều muốn tìmđến người đó ngay tức thì.
Chỉ có điều do quá vui sướng và vội vàng, cô gái đã bước ra khỏi cửa mà không nhắn lại. Lại còn xách thêm hành lý là mấy bộ quần áo định ở nhờnhà bạn mấy hôm cho qua đợt chiến tranh lạnh này, cũng không ngờ lạikhi