My Stars

Chương 15


Bạn đang đọc My Stars – Chương 15

Đứng trước ống kính với phong thái lạnh lùng và đầy quyến rũ, Hyung Ki lúc này mangtheo một sự cuốn hút mãnh liệt, khiến cho bất cứ cô gái nào trông thấyđều không sao rời mắt nổi.
Chàng trai ấy chuyên tâm vào việc chụp ảnh cho album mới, mãi đến giờgiải lao mới vừa lau mồ hôi vừa đưa mắt nhìn quanh, cũng ngay lập tứcnhận thấy có điều gì đó hơi khác so với bình thường.
_ “Nè! Cô kia.” – Điểm khác lạ ở trong phòng chụp ảnh khi đó chính là sự xuất hiện của một người vốn không phải là nhân viên công ty. Điều đángnói nhất là ai đó lúc này lại đang chạy lăng xăng qua lại, giúp việc hết người này đến người khác. – “Cô đang làm gì thế hả?”
Cô gái vừa được nhắc đến, hiển nhiên không phải ai khác mà chính là Minh Tuyết. Từ mấy ngày hôm nay, cô bắt đầu bám gót theo MS4 tới mọi nơi,cũng thuận tiện giúp việc mọi người xung quanh cho đỡ nhàm chán.
_ “Tôi á?” – Ai đó phải mất mấy giây mới hiểu được Hyung Ki vừa nóichuyện với mình, ngơ ngác một hồi mới trả lời. – “Mang khăn quàng cổ cho Yo Seob để mặc cùng với trang phục chụp ảnh.”
Chẳng phải trên tay cô đang cầm cái khăn đó thôi, người nào nhìn qua đều có thể đoaá được rồi còn gì. Thế mà cậu lại còn cố gọi lại hỏi là làmsao? Đến thời kì mãn kinh nên cảm xúc không ổn định à? Minh Tuyết nghĩthầm trong lòng như vậy, xoay người định bước đi làm việc tiếp.
_ “Cô trở thành nhân viên ở đây lúc nào thế? Không được trả lương màcũng hăng hái làm việc thế ư?” – Thấy phản ứng của Minh Tuyết, Hyung Kicũng không hiểu sao thấy rất bực bội, miệng bất giác nói lên mấy lời cáu gắt. – “Để đấy cho người khác làm đi.”
Lần này cô đúng là nghĩ oan cho Hyung Ki. Cậu kì thật chỉ đơn giản làthấy cô chạy qua chạy lại không ngừng suốt, mới có chút quan tâm nói một câu. Có trách thì cũng chỉ trách ai đó trước giờ vẫn vụng về như thế,chẳng biết tìm cách khéo léo để diễn đạt điều mình muốn nói gì cả.
_ “Tôi lại làm sai gì sao?” – Thái độ đầy khó chịu của Hyung Ki làm Minh Tuyết trong khoảnh khắc có cảm giác như mình vừa làm chuyện gì sai lầmthật, mới ủ rũ thốt lên một câu. – “Nếu thật là như thế thì cho tôi xinlỗi nhé.”
Cô chỉ đơn giản là tới giúp việc ọi người, thế nhưng lại không biết là như vậy lại làm phiền tới các chàng mỹ nam. Nhưng mà nếu cứ bắt côngồi một chỗ xem họ làm việc cả ngày thì cô cứ thấy không được tự nhiênlàm sao ấy. Minh Tuyết lúc này cúi đầu xuống, rối rắm trong những suynghĩ không biết nên làm gì tiếp theo.
Tuy nhiên, hình dáng của cô lúc này, kết hợp với giọng nói ủ dột trướcđó khiến chàng mỹ nam tưởng rằng do mình lỡ nói quá lời, áy náy vội mởmiệng giải thích.
_ “Không! …Không phải…” – Hyung Ki lúng túng định nói gì đó, nhưng sauđó mới phát hiện ra bản thân không thể nào nói ra miệng được một lời anủi dịu dàng nào cả. Cứ thế loay hoay một hồi, cậu cuối cùng thẹn quáthành giận, vô cứ bực bội. – “Thôi! Mặc kệ cô đấy. Muốn làm gì thì làm.”
_ “Thế thì…” – Ngẩng mặt lên trong sửng sốt, Minh Tuyết cảm thấy mọihành động của chàng đội trưởng hôm nay thật kì quặc. Tự dưng gọi cô lại, rồi lại tự dưng nổi nóng. Trời hôm nay cũng đâu có nóng mà. – “…Tôi qua bên kia nhé.”
Trong suy nghĩ của người con gái ấy lúc này đã nhận định rằng nên rời xa Hyung Ki, cái người rất có khả năng bùng nổ vì stress bất cứ lúc nàokia cho an toàn.
_ “Uh!” – Hyung Ki đáp lại theo quán tính. Nhưng một giây sau, khi côvừa xoay người bước đi, cậu mới giật mình nhớ ra mục đích chính của mình vốn là gì. – “Này. Khoan đã! Tôi định nói với cô chút chuyện.”
_ “Gì thế?” – Cô gái dù không muốn nhưng vẫn đành phải quay lại hỏi.
Lại gì nữa đây? Cậu ta quả thật muốn làm khó cô đến mức nào mới chịubuông tha đây? Lúc này Minh Tuyết cực kì hối hận khi bỏ lỡ cơ hội biếnra khỏi tầm mắt cậu vừa nãy.
_ “Chuyện là…” – Đến lúc nói đến chuyện này, Hyung Ki không hiểu saolại không thẻ nói lên lời, cứ lắp bắp từng từ, trông tựa như một cậunhóc lần đầu tiên tỏ tình vậy. Không những thế, khi vừa trông thấy ánhmắt trong veo không có một chút tạp chất nào của cô, những lời cậu địnhnói lại tắc lại trong cổ họng, chẳng thể nào thốt ra được. – “Hôm trước… trong chương trình…”
Tuy đã chuẩn bị trước suốt mấy ngày nay, nhưng cứ lúc nào định nói rathì cậu lại cảm thấy thậ khó khăn, như bị một ngọn núi đè nặng đến không thể thở được vậy.
Minh Tuyết đứng trước mặt chàng mỹ nam, chứng kiến cậu cứ định nói cáigì rồi lại thôi mà không hiểu gì hết. Phải mất một lúc lâu sau, khi côcố gắng xâu chuỗi các từ ngữ rời rạc đó lại, suy tư một hồi mới hiểu rađược cậu vốn định đề cập tới cái gì.
_ “À! Là trò chơi hôm trước hả?” – Cô còn tưởng là chuyện gì, hoá ra lànói về ngày hôm đó. Nhắc đến việc này, cô gái cũng thuận tiện nhớ ra một vài sự kiện liên quan. – “Hôm đó anh đã đánh một bản nhạc do chính mình sáng tác đúng không? Nghe nói các fan có phản ứng rất tốt với bài hátđó. Nó đã được giới chuyên môn đánh giá rất cao và hiện đang dẫn đầutrên bảng xếp hạng với số lượt truy cập nhiều nhất đấy. Tôi cũng có nghe chị biên tập viên nói có nhiều ý kiến muốn được nghe thêm những bảnnhạc do anh sáng tác.”
Càng nói, Minh Tuyết lại càng hào hứng, vui sướng không khác gì như nhân vật chính là mình vậy. Dẫu sao cô hiện cũng đang có một mối liên hệ đặc biệt với bốn chàng mỹ nam, thế nên cậu đạt được thành công như vậy côcũng không khỏi tự hào.
_ “À! Uh! Chuyện này…” – Kì thật chuyện chính cậu định nói tới có chútliên quan tới điều này, nhưng cũng không hẳn. Thế nhưng nghe được cô nói vậy, cũng cảm giác được sự khen ngợi trong giọng nói của cô, chàng mỹnam cũng có chút ngượng ngùng, lại càng không biết trở lại với ý địnhban đầu như thế nào. Sau một lúc lâu ngập ngừng, ai đó mới lấy hết dũngkhí để nói lên mấy từ đã ấp ủ từ lâu. – “Tôi định cảm…”
_ “Mấy đứa đang nói gì thế?” – Vào đúng giây phút trọng đại này, giọngnói của Young Min đột ngột vang lên, phá vỡ hoàn toàn quyết tâm vừa dâng lên cao của ai đó.
Giây phút này, Hyung Ki có cảm giác như ngay cả ông trời cũng muốn chống đối với mình, cả người cứng lại, thất vọng tới mức rất muốn khóc. Chàng trai ấy thật không tài nào hiểu được tại sao chỉ có mấy từ, nhưng nóira nó lại là một con đường đày gian nan đến vậy?
_ “Anh à! Bọn em…” – Từ đầu đến cuối, Minh Tuyết vẫn rất hồn nhiên,không hề hay biết đến những phiền não của người đững bên cạnh mình.Khuôn mặt cô gái lúc đó còn rất sung sướng, định mở miệng khoe với tênyêu nghiệt điều gì đó.
Mà điều đó chắc chắn đến 90% là có liên quan đến Hyung Ki.
_ “Không có gì cả.” – Trước khi cô kịp nói được điều gì, giọng chàng đội trưởng vội vã vang lên ngắt lời. kèm theo đó là một cái trừng mắt ámchỉ cô tốt nhất im miệng, đừng có lỡ miệng nói lung tung gì hết. – “Côcòn không mau đưa khăn cho Yo Seob à?”
Chàng trai nhắc nhở, nhưng sự thật là đang tìm cớ đuổi cô đi cho khuất nắt, tránh ở lại rồi nói năng linh tinh.
_ “Lát nữa nó mới chụp mà.” – Không biêt là do vô tình hay cố ý, YoungMin mỉm cười nói một câu, chặn đứng đường lui của chàng đội trưởng. Đểcho Hyung Ki phải sốt ruột che giấu thế kia, chắc là chuyện gì thú vịlắm nhỉ? Ai đó nghĩ như vậy, còn thật sự đến gần định khai thác từ MinhTuyết. – “Chúng ta cứ nói chuyện tiếp đi! Mặc kệ thằng nhóc ấy. Lát nữanó cần thì tự đến mà lấy.”
Phải nói chiêu này của tên đàn anh ấy thật độc, làm Hyung Ki cũng phảicứng họng. Cũng may nội dung quan trọng nhất cậu vẫn chưa kịp hé răngnói tới nửa lời.
_ “Hai cái người này thật là vô trách nhiệm.” – Biết rằng bản thân đứngđây cũng chẳng thể ngăn chặn được gì, thậm chí còn có khả năng bị tênyêu nghiệt kia khai thác bí mật, Hyung Ki đến giờ mới cảm thấy được cáigì gọi là nước sôi lửa bỏng. Chàng trai bối rối, cuối cùng lại chuyểnsang bực bội, giận dữ cầm giật lấy chiếc khăn , bước đi ra khỏi nơi đónhanh không khác gì đang bỏ trốn. – “Cái cô ngốc này… thật là…”
Chàng trai bực dọc nói nhỏ ra miệng, bước đi càng ngàycàng xa trong ánhmắt ngạc nhiên không hiểu gì hết của những người xung quanh.
_ “Nó làm sao thế nhỉ?” – Young Min thấy khó hiểu với những gì đang xảyra, cùng với thái độ khác thường của tên đàn em khó tính ấy.Tuy rằngviệc chàng đội trưởng khó chịu, bực bội xảy ra suốt ngày, nhưng để đếnmức nổi giận vô cớ như hôm nay thì cũng thật ít thấy.
_ “Em cũng không biết nữa.” – Minh Tuyết cũng rất vô tư trả lời, hoàntoàn không ý thức được bản thân chính là nguyên nhân chỷ yếu của mọi vấn đề. – “Dạo này cậu ấy lạ lắm. Cứ như vậy hoài. Định nói gì rồi lạithôi, sau đó lại nổi giận như vậy nữa.”
Đúng là rất kì lạ. Hơn nữa nếu suy nghĩ kĩ lại, tình trạng này hình nhưbắt đầu từ sau cái ngày diễn ra chương trình mà cô tham gia thì phải.
_ “Đúng là lạ thật.” – Tên yêu nghiệt mỉm cười thật bí ẩn, khẽ gật gùđầu, ánh mắt nhìn qua phía Minh Tuyết đầy thâm ý. – “Trước kia nó muốnnói gì đều rất thẳng thắn, đến cả giám đốc cũng có kiêng dè gì đâu. Saocứ đứng trước em thì lại như thế nhỉ?”
“Hôm nay buổi tối em sẽ tham gia một chương trình truyền hình.” – Quản lý Kang vừalái xe, vừa thông báo lịch trình cho người đang ngồi ở ghế sau. – “Anhsẽ đến sớm để đưa em đi nhé.”
Một giây, hai giây trôi qua trong lặng thinh. Không có một dấu hiệu nào của sự đáp lại từ chàng mỹ nam phía sau.
Không gian im lặng tới mức anh quản lý cũng phải cảm thấy hình như có điều gì đó bất bình thường, quay lại tìm hiểu thực hư.
Sự thật chứng minh, lần này có lẽ chỉ là do anh đã lo sợ quá nhiều.Hyung Ki lúc này đang ngồi trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, quá chú tâm suy nghĩ điều gì đó nên mới không hề nghe thấy những điều anh vừa nói.
_ “Tại sao chỉ một lời cảm ơn thôi cũng khó khăn đến như vậy nhỉ?” –Chàng mỹ nam ấy lúc này thật sầu não, không biết nên làm gì với vấn đềkhó nghĩ này, miệng bất giác thì thầm mấy câu trong vô thức, kèm theomột tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ.
Lại nói về ý định nói lời cảm ơn với Minh Tuyết, đây dường như là vấn đề khó khăn nhất mà cậu từng vấp phải trong cuộc đời. Chỉ một câu nói,nhưng nó đã tiêu tốn mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tâm tư của cậu.vậy mà cho đến tận giâyphút này vẫn chưa thể thành công.

_ “Em có nghe anh nói gì không thế?” – Nhìn tới nhìn lui tên đàn em,quản lý Kang vẫn là có đôi chút lo lắng. Đã mấy hôm nay, Hyung Ki vẫnnhư thế, không biết là vì chuyện gì nữa. – “Nè! Hyung Ki à.”
_ “Hả?” – Mãi một lúc lâu sau chàng trai mới phát hiện anh quản lý đangnói với mình, khi đó mới giật mình thoát ra khỏi những suy tư. – “Gì cơạ?”
Thấy cái vẻ mặt ngơ ngác hiếm có của Hyung Ki, quản lý Kang chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại bất lực như hiện tại. Có vẻ như những gì anh đãnói từ đầu tới giờ đều đổ xuống sông xuống biển hết cả.
_ “Em nên chú tâm một chút đi chứ. Tối nay lịch làm việc vừa được thayđổi một số chỗ đấy, em nhớ xem kĩ lại kẻo nhầm nghe chưa?”
Nhắc nhở xong những điều cần lưu ý lại một lần, ông anh lại tiếp tụcchuyên tâm vào công việc lái xe, cũng không để ý cái người ngồi sau kiacó thật sự nhớ được hết hay không.
Tuy nhiên, không khí tẻ ngắt trong chiếc xe lúc ấy rất nhanh chóng bịđánh tan, khi mà chàng trai ấy tình cờ đưa mắt về phía vỉa hè và nhận ra một bóng hình quen thuộc.
Người này không phải ai khác mà chính là Minh Tuyết, cô gái duy nhấttrong kí túc xá có thể công khai dạo phố vào tầm này mà không phải lolắng gì hết. Giây phút này, người con gái ấy đang đứng trước một cửahàng quần áo, nhưng mắt thì lại dán chặt vào một con gấu bông cao 2 m mà người ta dùng để làm nền quảng cáo.
_ “Về chương trình hôm nay em sẽ tham gia.” – Ông anh 30 tuổi vẫn thaothao bất tuyệt, không hề hay biết rằng sự chú ý của người ngồi ghế saulúc này đang hướng hết về chỗ vỉa hè bên kia. Phải mất một lúc sau, anhmới nhận ra kì thật tất cả những điều mình vừa nói chẳng có lấy một chữlọt vào trong đầu Hyung Ki. – “Hyung Ki! Em…”
Vừa mới định mở miệng nhắc nhở vài câu, ánh mắt của anh quản lý cũng bất giác nhìn theo hướng nhìn của chàng mỹ nam, tò mò muốn biết được rốtcuộc điều gì khiến Hyung Ki bị phân tâm như vậy.
Kế tiếp đó, hình ảnh mà ông anh đó thấy cũng khiến anh không khỏi sửng sốt.
_ “Uả! Minh Tuyết à.” – Thấy được cô gái bên đường lúc này là điều anhkhông hề nghĩ tới, nhưng vẫn tiện đà lái xe lại gần, gọi một tiếng.
_ “A! Anh!” – Cô gái tuy rất chăm chú nhìn ngắm con gấu bông, nhưng vẫnphản ứng kịp thời khi nghe thấy có người nhắc đến tên mình. Cô quay lạiđáp lời với một nụ cười vô cùng sáng lạn, làm cho tâm trạng của nhữngngười luôn tất bật trong công việc bỗng thấy thật thoải mái. – “Anh điđâu vậy?”
_ “Về nhà thôi. Em lên xe anh chở về luôn nhé.” – Anh quản lý hào phóngđưa ra lời mời. Sau đó, khi đợi cô đã ngồi lên xe xong, anh mới bắt đầuhỏi tiếp. – “Em đang làm gì mà cứ đứng mãi trước cửa nhà người ta thế?”
Tuy rằng việc này cũng chẳng có ai cấm, nhưng cô cứ đứng trước cửa hàngnhà mà không bước vào, ánh mắt nhìn chăm chăm trong vẻ khát khao suốthàng giờ đồng hồ thì đều khiến người ta rợn cả tóc gáy.
_ “Em đang đi dạo phố thôi.” – Minh Tuyết thành thật đáp lời, ánh mắtvẫn rất ngây thơ, dường như không hề hay biết hành động của mình trướcđó có gì không bình thường hết. – “Em thấy con gấu bông thật là đẹp,nhưng người ta nói đó chỉ là đồ trưng bày, không bán.”
Giọng nói của cô đầy nuối tiếc, làm người khác không khỏi nảy sinh cảmgiác đồng tình. Tuy nhiên, khi nghe tới nội dung thì anh quản lý cũngkhông biết nên dùng từ gì để nói cả.
Đến cửa hàng quần áo rồi đòi mua con thú bông người ta dùng để trang trí tiệm, ai dám bán cho cô bây giờ?
_ “Dĩ nhiên là không bán rồi. Đó là cửa hàng quần áo chứ có phải thúbông đâu” – Nghe thấy Minh Tuyết nói như vậy, Hyung Ki thật không chútkiêng dè gì, sẵn sàng đụng ngay vào nỗi đau của cô. – “Rõ là ngớ ngẩnmà.’
Miệng thì nói vậy, nhưng không hiểu sao trong khoảnh khắc ấy, ánh mắtcủa chàng mỹ nam cứ bất giác hướng về phía cửa hàng ấy, trong đôi mắtđầy những suy tư.
* * *
Lại một buổi tối bình thường như bao ngày khác diễn ra trong căn kí túc xá của nhóm nhạc thần tượng MS4.
Giây phút này, Young Min và Jae Sung đang ngồi xem ti vi, thỉnh thoảngquay sang nói chuyện với nhau vài câu. Yo Seob và Minh Tuyết thì đang nỗ lực hết sức để tranh giành nhau cái điều khiển, sống chết muốn xemchương trình mà bản thân thích.
Vốn cũng chỉ là một ngày rất bình thường, nhưng khi thành viên cuối cùng vừa mở cửa bước vào thì mọi việc đều thay đổi hết cả. Không khí vừa mới còn náo động không thôi bỗng chốc trở nên thật yên ắng, khi cả bốnngười trong nhà cùng sửng sốt, quay sang nhìn Hyung Ki.
Hay chính xác hơn là cùng hướng tới con gấu bông cao gần 2 m mà chàng trai ấy kéo về ở phía sau.
_ “Hyung Ki và gấu bông à?” – Ngay cả tên yêu nghiệt khi nhìn về phíachàng đội trưởng cũng không khỏi kinh ngạc, dường như không thể nào tinvào con măắt của mình được nữa. – “Đúng là chuyện lạ của thế kỉ.”
Còn hơn cả chuyện lạ của thế kỉ ấy chứ. Phải biết rằng Hyung Ki vốn làmột người nghiêm túc, thậm chí đôi khi quá mức nguyên tắc và nhàm chán,lại đừng nói gì tới việc mua về mấy món đồ dễ thương. thế mà hôm nay, ai đó không những khuân về một con gấu bông, mà còn là loại khổng lồ cựckì gây sự chú ý nữa chứ.
Đây quả thật không giống với tác phong của cậu từ trước đến giờ chútnào, làm các thành viên còn lại cũng có chút hoài nghi cái người đangđứng ngoài cừa kia có thật là Hyung Ki mà mình quen biết hay không.
_ “Gấu bông.” – Trong tình trạng hiện tại, chỉ có một mình Minh Tuyết là không để tâm tới điều này, bởi toàn bộ tâm trí của cô đã bị con gấubông đằng sau chàng đội trưởng hấp dẫn hết cả. – “Ôi! Gấu bông này! Dễthương quá.”
Đây chẳng phải là con gấu hôm trước cô nhìn thấy hay sao? Cô đanng cònrất buòn phiền vì không thể mua được nó, nào đâu đến hôm nay Hyung Kilại đích thân mang nó về nhà thế này.
Cô gái lúc ấy chỉ cảm thấy thật là sung sướng, hạnh phúc đến đầu có cũng bị hôn mê, chạy nhào tới ôm chầm lấy con gấu.
_ “Cô làm cái gì thế?” – Chưa để cô mừng rỡ được bao lâu, Yo Seob cũngrất nhanh chóng phân tích được hiện trạng, nhanh tay bước tới kéo tay cô lại, vẻ mặt trầm trọng mở miệng nói. Tuy nhiên, đến khi nghe được nộidung câu nói của cậu thì tất cả chỉ đều hô to vô sỉ. – “Ai nói là cho cô chứ? Cô không thấy nó rất dễ thương à? Mà những món đồ như vậy thì phải thuộc về người đáng yêu như tôi chứ.”
Minh Tuyết thật sự hết nói nổi. Cả cuộc đời cô chưa từng thấy ai mặt dày đến cía mức này, còn dám mở miệng khen ngợi bản thân mình như vậy đấy.
_ “Anh thì đáng yêu cái nỗi gì?” – Nhìn thấy ai đó tới gần, có địnhtranh cướp với mình, Minh Tuyết vội vàng giật lấy, ôm cứng lấy nó, chứng tỏ quyền sở hữu của bản thân. Con gấu này là của cô, đừng ai mong muốncó thể cướp đi được. – “Ai lại mua con gấu bông tặng cho anh chứ? HyungKi, anh mua nó tặng cho ai thế?”
Minh Tuyết nhanh chóng đẩy lại câu trả lời cho Hyung Ki, bởi vì cô dámchắc là sẽ không ngốc nghếch đi nói rằng mình mua nó ột thằng contrai khác cả. Nhất là cái người luôn chú tâm tới hình tượng như HyungKi.
_ “Tôi…” – Chàng đội trưởng định thanh minh rõ ràng nhưng những lời nóitới bene miệng thì lại không sao phát ra nổi. Nhất là dưới bốn cặp mắtđang nhìn chăm chú vào mình trong chờ đợi.
Trong đó, ánhmắt khiến cậu không tự chủ rùng mình một cái chính là phát ra từ YoungMin. Tia nhìn đầy nghi hoặc, nhưng cũng rất khó tả, làm cậu không tự chủ được bối rối. Đôi mắt hoa đào của người đó dường như có chứa một cảmgiác thật bí ẩn, như thể đang chờ cậu mắc sai lầm ngu ngốc nào đó, rồisẽ ngay lập tức để lại cho cậu một nụ cười tựa như đã biết hết tất cảrồi vậy.
Vì thế, Hyung Ki thẹn quá thành giận, nói những lời giận dữ để che đi sự bối rối của bản thân.
_ “Tại sao tôi phải mua một con gấu bông chứ?” – Đánh chết cậu cũngkhông thể nhận cái thứ này là do bản thân mua về. – “Hôm nay vừa vặn cóbuổi chụp hình. Sau khi chụp xong thì họ đưa tôi mang về nhà chơi đóchứ.”
Trước nỗ lực che giấu của chàng đội trưởng, có người khác thì lại không hề hợp tác một chút nào.
_ “Hôm nay em có lịch chụp hình đâu.” – Young Min chợt nói một câu, làmkhông khí trong căn nhà bỗng chốc lâm vào sự yên tĩnh đến quỷ dị.
Đáng thương nhất là Hyung Ki, lời vừa nói đến bên miệng đã bị tố cáo,làm cậu hoàn toàn không biết nên phải làm gì tiếp theo nữa.
_ “Có…mà…” – Chàng đội trưởng dằn ra từng chữ trong miệng, quyết tâm phủ nhận tới cùng. Nhưng chuyện đến nước này thì cũng chẳng ai có thể tinđược lời cậu nói, tất cả đều hướng ánh mắt tìm tòi khó hiểu về phía cậu. Điều này càng làm chàng mỹ nam lâm vào tình trạng quẫn bách, cuối cùngkhông chịu nổi đành nổi giận đùng đùng bỏ đi. – “Mọi người muốn làm gìvới nó thì làm. Tôi mặc kệ đấy.”
Để lại một câu nói vô trách nhiệm với số phận của con gấu bông như vậy, Hyung Ki cứ thế bỏ mặc tất cả trở về phòng.

Còn lại phía dưới nhà, Yo Seob và Minh Tuyết vẫn đứng đó bất động, không dám có động tác gì trước cơn tức giận của con người thất thường đó cả.Không chỉ riêng hôm nay, mà mấy hôm rồi, Hyung Ki vẫn cứ kì quặc làm sao ấy.
_ “Lại giận rồi.” – Ngước nhìn theo bóng dáng ai đó khuất hẳn trên cầuthang, Minh Tuyết bất chợt mở miệng nói một câu. Dạo gần đây, cô cũng đã dần quen với những hành động kì lạ của ai đó, nên cũng không bị bất ngờ nhiều lắm, nhưng vẫn không sao lý giải được những suy nghĩ của chàngtrai ấy cả. – “Con người cậu ấy dạo này sao khó hiểu thế nhỉ?”
Lúc thì lơ đãng không chú ý, lúc thì cứ định nói rồi lại thôi, bây giờcòn phát giận lung tung, bệnh của Hyung Ki hình như càng ngày càng nặngrồi.
_ “Uh! Càng ngày càng đáng sợ.” – Yo Seob cũng gật đầu hưởng ứng. Bìnhthường hai người hay cãi nhau, nhưng những lúc như vậy thì không hiểusao lại vô cùng ăn ý với nhau.
Tựa như có một sự cảm ứng, hai người cùng nhìn theo bóng dáng chàng độitrưởng, rồi cùng đột nhiên thở dài một hơi đầy thương tiếc.
Nhưng mà, tại giây phút đó, Minh Tuyết và Yo Seob lại không hề hay biếtchiến lợi phẩm của mình đang rơi vào tầm ngắm của một người khác. JaeSung từ đầu đến giờ vẫn không nói một lời, nhưng nếu chú ý kĩ thì cũngcó thể rất dễ nhận ra ánh mắt chàng trai ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vàocon gấu không rời.
Nhân lúc toàn bộ sự chú ý của hai người đang ở trên người Hyung Ki, JaeSung cứ lặng lẽ vòng ra phía sau, lặng lẽ ôm lấy con gấu, ý đồ định bímật mang về phòng của mình.
_ “Í! Anh à! Nó là của em mà.” – Rất nhanh sau đó, Minh Tuyết nhận rangay ý tưởng của tên đàn anh, vội vã nhào tới giữ lại cho bằng được.
Con gấu này là của cô, làm sao cô có thể dễ dàng đưa ra cho bất kì aikhác được cơ chứ. Nghĩ như vậy, Minh Tuyết càng quyết tâm tranh giànhmón đồ chơi này về phòng cho bằng được.
_ “Của cô lúc nào thế?” – Không cam nguyện lạc hậu, Yo Seob cũng rấtnhanh tham dự một phần trong cuộc chiến này. – “Không nghe thấy Hyung Ki nói gì sao? Ai giành được thì là của người đo. Lần này thì nó chắc chắn sẽ thuộc về tôi rồi.”
Ai đó thật tự tin, cũng không vì Minh Tuyết là con gái mà nương tay, có vẻ thật sự muốn cướp lấy con gấu cho bằng được.
Cuối cùng, ba người đều hừng hực ý chí quyết đấu, tranh giành qua lại ầm ĩ cả căn nhà, không ai chịu nhường ai cả.
Sau một lúc lâu sau, Minh Tuyết bắt lấy khoảnh khắc hai người kia sơ hở, vội vàng dùng hết sức đẩy Yo Seob ra, lao tới giật phăng lấy con gấubông từ tay Jae Sung, rồi rất nhanh chạy vụt về phòng, khoá trái cửalại.
_ “Cô làm gì thế hả?” – Yo Seob rất nhanh hoàn hồn, vội vàng đuổi theosát cô, bám gót lên tận trên tầng hai. – “Trả lại cho tôi mau!”
Chàng mỹ nam nói bằng giọng thật khẩn trương, căn bản không thể chấp nhận sự thật cô chính là người thắng cuộc.
_ “Đừng hòng.” – Tuy nhiên, đối tượng của chàng mỹ nam lần này lại làMinh Tuyết. Cô gái một khi đã cố chấp lên thì không ai cản nổi, càngkhông bao giờ nghĩ tới chuyện buông ra món đồ đã ở trong tay mình.
Cô nhanh như chớp ném con gấu vào phòng, khoá cửa, đứng chắn ở ngoài, ngăn không có bất kì ai tiếp cận.
Thế là chỉ trong có ít lâu, thế cục đã thay đổi. Hai tên oan gia hăngsay cãi lộn, cực lực ngăn cản đối phương. Nhưng lại không ai để ý tớicó một chàng trai lại định trò cũ dùng lại, lặng lẽ bước tới phía sauMinh Tuyết, lặng lẽ mở cửa phòng cô, vào lấy con gấu rồi lại lặng lẽ lôi nó về phòng mình, khoá trái cửa lại.
Từ đầu tới cuối quá trình, Yo Seob và Minh Tuyết vẫn không hề hay biết gì hết, vẫn chuyên tâm đấu khẩu qua lại.
_ “Không cho!” – Minh Tuyết vẫn rất kiên quyết không thoả hiệp, ngây thơ nghĩ rằng để ở sau lưng mình là đủ an toàn. Chỉ đến khi cánh cửa phòngJae Sung đột nhiên đóng sập lại với một tiếng động khá lớn, cô mới giậtmình quay lại và nhận thấy có điều gì đó không đúng. – “Anh à! Của em!Con gấu của em”
Cô hiện tại không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình hết cả.
_ “Tôi không có thì cô cũng đừng mơ.” – Trái với dáng vẻ bồn chồn, tiếcnuối, chàng mỹ nam lại tỏ vẻ sung sướng khi người gặp hoạ. Theo nhưnhững gì cậu nghĩ, nếu cậu đã không chiếm được thì ít ra cũng phải kéocô theo cùng, thế nên cũng không phản ứng quyết liệt như Minh Tuyết giây phút này.
_ “Của em…” – Đứng bàng hoàng ngay bên ngoài cửa nhưng không thể làm gì, cô gái chỉ cảm thấy bi phẫn ngập trời.
Đứng ở ngoài chứng kiến tất cả, từ tranh giành con gấu cho đến hiện tạiMinh Tuyết đang van xin ngoài cửa, Yo Seob thì vui vẻ đứng ngoài xem,thuận tiện còn mở miệng trêu chọc vài câu.
_ “Nó rơi vào tay cậu ấy thì em không lấy lại được đâu.” – Thấy vẻ mặtđau thương của Minh Tuyết lúc này, Young Min không hiểu sao lại cảm thấy như vậy thực đáng yêu. Tên yêu nghiệt hảo tâm nhắc nhở cô một câu, taybất giác xoa xoa đầu cô an ủi, sau đó cứ thế đơn giản trở về phòng nghỉngơi. – “Em đừng hi vọng quá làm gì.”
* * *
Trong tường quay lúc này, mọi người đang tất bật đi lại, vội vàng hoànthành công việc của mình. Trong tình cảnh đó, có một cô gái từ đầu tớicuối đều ngồi một mình, ngẩn ngơ đầy đáng thương. Người đó không pải aikhác mà chính là…
_ “Minh Tuyết à!” – Young Min quơ quơ tay qua trước mặt cô, nhưng mãivẫn chưa thấy một tia phản hồi nào của người con gái ấy cả. – “MinhTuyết!”
Phản ứng trì trệ của cô bắt đầu từ lần trước, lúc cô bị nẫng tay trên,không cướp được con gấu trở về. Nhưng hiển nhiên việc đòi lại thứ gì từtay Jae Sung đều là một điều qua sức khó khăn.
_ “Vui ghê!” – Thấy tình trạng thú vị của Minh Tuyết, Yo Seob ngay lập tức có mặt góp vui.
Chàng mỹ nam ngồi bên cạnh véo má cô mấy cái nhưng vẫn không có độngtĩnh gì hết. Cậu đột nhiên cảm thán về nhân sinh, cảm thấy cô gái cứngoan ngoãn như vậy cả đời thì có phải là tốt hay không.
_ “Cái thằng nhóc này. Đừng trêu em ấy nữa!” – Là một người luôn biếtthương hoa tiếc ngọc, Young Min thấy tình cảnh này thì không thể khônglên tiếng ngăn lại, thừa dịp ai đó còn đang vươn tay liền đánh chát mộtcú rõ đau. Sau đó, cậu mới quay sang thương tiếc nhìn cô. – “Minh Tuyếtà! Anh sẽ thử đi mua cho em con khác nhé.”
Chứ nhìn ai đó lúc này thật tội nghiệp, cậu thật là không đành lòng.
_ “Thật ạ!” – Rõ ràng giây trước còn chìm trong ưu thương, không biết gì đến xung quanh, giây sau vừa nghe thấy Young Min nói vậy, Minh Tuyết đã ngay lập tức sực tỉnh, mắt sáng lên như sao. – “Anh à! Anh đúng làngười tốt! Em thích anh nhất trên đời!”
Chỉ là, cô không hề biết có một người nào đó đang đứng ở phía sau, bi phẫn đến không nói lên lời.
Hyung Ki chưa bao giờ thấy uất ức như hiện tại. Con gấu kia vốn là docậu mua tặng cho người nào đó, nhưng bây giờ vật không những không đếnđúng tay người nhận, bản thân cậu lại còn bị cái cô gái vô lương tâm kia hoàn toàn bỏ quên nữa chứ.
_ “Cái gì cơ?” – Thấy nét mặt hạnh phúc rạng ngời và ánh mắt cảm kíchcủa Minh Tuyết với Young Min, Hyung Ki chỉ tức một cơn tức giận chạythẳng lên não, oán hận nói thầm. – “Cái gì mà thích anh Young Min nhấttrên đời cơ chứ? Mình mất công đi mua về cho cô ta thì không được mộtlời cảm ơn, còn anh ấy mới nói có vài câu đã như vậy rồi. Con gái thậtlà…”
Khó hiểu. Vô lương tâm. Suốt ngày chỉ nghe mấy lời dịu dàng, mấy nụ cười thân thiét của mỹ nam là đã chẳng còn biết gì nữa rồi. Chàng đội trưởng càng nhìn càng thấy ngứa mắt, càng ngứa mắt lại càng thấy bực mình.
_ “Uả! Jae Sung đâu rồi?” – Đúng lúc này, chị biên tập viên vừa vặn đitới, đưa mắt nhìn quanh. – “Sắp chụp cả nhóm rồi mà lại không thấy đâulà sao? Có phải lại trốn vào phòng thay đồ ngủ rồi không đấy.”
Việc này đã từng xảy ra mấy lần nên chị biên tập viên có nghi ngờ cũnglà bình thường. Chỉ có điều, lần này ai đó là thật sự có việc cần đi rangoài chứ không phải là đang lười biếng.
_ “Anh ấy vừa ra ngoài với anh quản lý rồi.” – Yo Seob đáp lời, nhưngmắt thì đang nhìn vào gương không rời, tay chỉnh lại chiếc khăn quàngmột cách cẩn thận, khiến cho bản thân hoàn mỹ đến từng sợi tóc. – “Hìnhnhư là có chuyện gì quan trọng lắm.”

Để cho Jae Sung phải hi sinh giây phút nghỉ ngơi quý báu thì đó dĩ nhiên là một chuyện quan trọng rồi. Ngay chính bản thân cậu cũng có chút tòmò không biết chuyện của tên mèo lười kia ngoài ăn và ngủ ra thì còn cái gì nữa.
_ “Để em đi tìm họ cho.” – Nghe xong hứa hẹn của Young Min, cả ngườiMinh Tuyết trông có tinh thần hẳn, ngay lập tức xông xáo nhận việc. Một Minh Tuyết vô tư đến không tim không phổi của ngày thường đã trở lại.
Cô gái bước đi trên hành lang, tìm qua tìm lại ở các căn phòng, mãi saumới thấy được bóng dáng quen thuộc của cậu ở một góc khuất. Đang lúc híhửng định tiến thêm một bước gọi tên cậu thì ngừng chân lại khi ngheloáng thoáng câu chuyện của hai người ấy.
_ “Người đó đã đến đây.” – Mở miệng nói ra một câu không đầu không đuôiđó là anh quản lý. Đến lúc này Minh Tuyết mới nhận thấy thái độ nghiêmtúc, vô cùng khác thường trên khuôn mặt của hai người đang đứng tròchuyện kia.
_ “Em không hiểu anh nói gì cả.” – Mất vài phút sau, Jae Sung mới chậmrì rì đáp lại, vẻ mặt cũng đặc biệt tỉnh táo, khác hẳn với thái độ ngơngẩn thiếu ngủ thưởng ngày.
Một khoảng lặng lại trôi qua. Quản lý Kang không bỏ sót một biểu cảm nào trên khuôn mặt của chàng trai, cũng hiểu được cậu là thật tâm nghĩ nhưvậy.
_ “Người đó đã quay trở lại tìm em. Cô ấy đã đến nhiều nơi dò hỏi tintức. Anh sợ có nhiều chuyện sẽ bị tiết lộ gây nên cơn xáo động lớn nênđã chủ động đi gặp người ấy. Cô nói rất muốn được gặp lại em một lần nên có nhờ anh hẹn lúc 5 h chiều ngày kia.”
Cô vừa nghe thấy được gì thế này? Minh Tuyết há hốc mồm kinh ngạc trướcbí mật kinh thiện động địa mà mình vừa tình cờ biết được.
Hoá ra, chàng mỹ nam luôn mê ngủ, khuôn mặt trong sáng như thiên thầnkia kì thật có những bí mật không hề đơn thuần như cô từng biết đến ư?Nghe theo giọng điệu và cách nói này thì có nghĩa…
_ “Vậy là sao?” – Cô vội vàng nấp vào sát tường, ánh mắt vụng trộm nhìn, tai dỏng lên theo dõi câu chuyện của hai người, trong não nhanh chóngxử lý thông tin, cuối cùng đưa ra một đáp án mà đánh chết cô cũng khôngthể tin được. – “Anh Jae Sung… kì thật đã từng có quan hệ với một ngườiphụ nữ lớn tuổi hơn sao?”
Nghe cách nói về người phụ nữ ấy thì có vẻ như là một người nhiều tuổi.Nhưng mà cứ liên tưởng giữa tên mèo lười ấy và một phụ nữ trung niên,Minh Tuyết lại càng cảm thấy việc này thật không có tính khả thi týnào.
Đừng nói tới việc đi chơi với bạn gái, riêng thời gian để giành cho ngủ của cậu đã chiếm hơn nửa ngày rồi. Vậy mà ai đó còn vẫn cảm thấy khôngđủ kia đấy. Bây giờ nếu nói Jae Sung đã từng có một mối tình, cô cảmthấy nói con lợn biết bay còn dễ tin hơn nhiều.
Nhưng, hai người kia lại không có vẻ gì như đang nói nhầm lẫn điều gì cả. Thế nên lúc này cô càng nghe càng thấy thật loạn.
_ “Từ ngày người đó bỏ rơi em, em và bà ấy đã không còn chút quan hệ gì nữa rồi?”
Đến đoạn này, Minh Tuyết lại càng sửng sốt. Cậu không những có bạn gái,lại còn bị người ta bỏ rơi nữa chứ. Là do Jae Sung nhỏ tuổi hơn, hay dokhông chịu được cái kiểu yêu ngủ hơn cả mạng sống của cậu khiến cô gáiđó không chịu nổi bỏ đi đây? Hơn nữa, Minh Tuyết lớn mật đoán thêm,chàng mỹ nam hiện tại chỉ biết có ngủ liệu có phải do không chịu đượcthất tình, không còn tin tưởng vào tình yêu mà sa đoạ bản thân chăng?
Cứ thế, ai đó càng lúc càng suy tưởng ngày càng xa với thực tế.
Riêng nhân vật chính được đề cập tới lúc này, Jae Sung không nói thêmđiều gì, chỉ lặng lẽ quay lưng bước đi, dáng vẻ như thể mọi thứ đềukhông chút dính dáng gì đến cậu hết.
Minh Tuyết lúc đó vừa mới định thò đầu ra xem thử thì đã phải rụt lạingay lập tức. Chàng mỹ nam ấy đang vô tình bước về phía cô, khiến côgái ấy vội cuống cuồng quay người lại bỏ chạy.
Cô cũng không ngu ngốc đến nỗi cứ đứng đó đến lúc bị bắt quả tang, không cẩn thận có khi còn bị giết người diệt khẩu mất.
Đúng lúc đó, khi cô gái ấy đã chạy một đoạn xa đến mức không còn nghe được gì nữa, anh quản lý lại đột ngột mở miệng.
_ “Nhưng người đó là mẹ ruột của em mà.” – Quản lý Kang thốt lên mộtcâu, cũng là câu quan trọng nhất trong cả buổi nói chuyện đến giờ. Chỉcó điều Minh Tuyết lúc này lại không nghe được gì, vẫn ở xa xa đắm chìmtrong những tưởng tượng đầy tính viễn tưởng của bản thân.
Đáp lại lời của anh là một bóng lưng vẫn đi không dừng lại, không thèm quay đầu lại lấy một lần.
_ “Em không hề biết người ấy. Ngay cả khuôn mặt của bà ấy thế nào emcũng đã không còn nhớ nổi nữa rồi.” – Jae Sung không chút biểu cảm gìđặc biệt khi nghe anh quản lý nói ra điều đó. Nhưng chỉ những người quáquen thuộc với cậu mới có thể nhận thấy một nét u buồn như có như khôngvừa xẹt qua khuôn mặt chàng trai ấy, kéo theo đó là một khoảnh khắc hồitưởng lại quá khứ đã xa.
* * *
_ “Mọi người.” – Một buổi sáng, Minh Tuyết bước xuống cầu thang, cònchưa xuống tới tầng một thì đã kinh ngạc thốt lên. Bởi vì ngay lúc này,bốn chàng mỹ nam đều có mặt đông đủ ở bên dưới, chỉ có điều có một điểmgây nên sự khác biệt hoàn toàn với bình thường.
Giây phút này, các chàng thần tượng của MS4 đang đứng rất chỉnh tề ởdưới nhà, trong bộ áo cấp 3 đáng lẽ ra không nên xuất hiện trên người họ vào bây giờ. Tuy nhiên, những đương sự thì lại không tỏ vẻ gì khácthường, thậm chí còn rất bình thản như thể đó chính là một điều hiểnnhiên.
_ “Minh Tuyết à.” – Nhận thấy sự kinh ngạc và những băn khoăn của cô,Young Min quay sang nở một nụ cười mê hồn. Bộ trang phục cấp 3 mặc trênthân thể của các chàng mỹ nam không chỉ làm nổi bật dáng người hoàn mỹcủa họ, còn khiến mấy người như trẻ thêm rất nhiều tuổi. – “Sao em lạingạc nhiên đến thế? Bọn anh chưa nói với em về chương trình đặc biệttuần này sao?”
Nghe thấy ai đó nói, Minh Tuyết lại càng cảm thấy hồ đồ.
_ “Chương.. Chương trình đặc biệt gì cơ?” – Căn bản là không có đề cậpđến có được không? Đùng một cái tỉnh dậy đã thấy bốn người ăn mặc thếnày, lúc đầu còn khiến cô tưởng mình ngủ nhiều quá mơ hồ, trở lại vớithời cấp 3 cơ đấy.
_ “Bọn anh sẽ làm một chương trình đặc biệt dành cho các fan ở trườngcấp 3. Nơi đó trong tuần này sẽ tổ chức lễ hội văn hoá.” – Tên yêunghiệt hảo tâm giải thích rất cặn kẽ. Mục đích chính là khiến ai đónhanh chóng hiểu được vấn đề để có thể sẵn sàng cùng lên đường. – “Bọnanh sẽ vào vai những học sinh của trường và tham gia vào các hạng mụccủa lễ hội này.”
Đóng giả học sinh cấp 3? Tham gia vào các hạng mục trong lễ hội văn hoá? Nghe thấy các từ trọng điểm này, ánh mắt Minh Tuyết đột nhiên rực sángnhư vừa tìm thấy được một điều gì đó vô cùng mới lạ và thú vị.
_ “Nghe hay ghê.” – Ai đó lúc này quả thật là đã bị cái chương trình này câu đi hết toàn bộ sự chú ý, cả người đều thấy hứng khởi, mong chờnhững gì được đề cập tới tiếp theo. – “Ai đã nghĩ ra ý tưởng độc đáo này thế?”
_ “Là giám đốc vĩ đại của chúng ta chứ sao nữa.” – Ngay cả Yo Seob khi nhắc tới chuyện này cũng không khỏi tỏ vẻ khâm phục trước những ý tưởng độc nhất vô nhị của bà ấy. – “Đối với những gì có liên quan thì phải nói rằng giám đốclà một thiên tài.”
Đóng vai những học sinh cấp ba rồi tham gia vào lễ hội văn hoá, trên đời chắc cũng chỉ có giám đốc mới nghĩ ra được chuyện này. Nhưng dù gì cũng phải thừa nhận, chương trình đặc biệt này đúng là rất đặc biệt, khiếncho ngay cả bốn người bọn họ khi mới nghe xong cũng cảm thấy vô cùnghứng thú.
_ “Thực ra một phần cũng là vì chúng ta.” – Young Min nói bằng âm thanhrất dễ nghe, giải thích cho đám đàn em về ý định thật sự của giám đốc. – “Vì chúng ta đã tham gia thế giới giải trí từ rất sớm nên không thể nào có được một cuộc sống như những học sinh bình thường khác, nên giám đốc mới tạo ra cơ hội này. Còn một lý do nữa là các fan sẽ cực kì hào hứngvà thích thú đối với một chương trình mới lạ như vậy.”
Nguyên nhân chính thì khỏi cần phải nói. Tưởng tượng đến khi chươngtrình phát sóng, với lượt xem và bình chọn không nhỏ, cùng với doanh thu từ nó, các chàng mỹ nam chỉ càng thêm khẳng định giám đốc đúng là conngười của kinh doanh.
_ “Mọi người chuẩn bị xong chưa thế?” – Cũng đúng lúc đó, Hyung Ki lêntiếng thúc giục, giọng nói lại lạnh lẽo thêm vài phần khi liếc sang chỗJae Sung, cái con người vẫn đang ngồi trên ghế một cách bình thản ănkhoai tây chiên. – “Sắp trễ đến nơi rồi! Ngày đầu tiên đến trường thìcũng nên tuân thủ nội quy một chút chứ.”
Đây là đi học chứ có phải đi chơi đâu, khung giờ vào lớp, ra chơi rất rõ ràng. Nếu ngày đầu tiên bốn người tiến đến đã bị muộn thì sẽ không biết bị đánh giá thế nào nữa đây.
_ “Vậy mọi người đi vui vẻ nhé.” – Nghe thấy lời thúc giục của chàng đội trưởng, Minh Tuyết đành ngậm ngùi vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Bọn họ lần này thì vui rồi, được quay trở lại học tại trường cấp ba vớicác em học sinh đáng yêu và ngây thơ, để lại một mình cô trông nhà trong chờ mong.
Càng nghĩ Minh Tuyết lại càng thấy tủi thân. Cô thật sự cũng rất muốnbám gót theo bốn chàng trai, cũng rát muốn biết học sinh cấp ba ở HànQuốc có khác gì Việt Nam hay không. Nhưng cô lại hiểu được trong khoảngthời gian tới xung quanh họ sẽ luôn có máy quay đi kèm, thế nên bản thân không tiện xuất hiện ở gần.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Yo Seob lại khiến đôi mắt đang ảm đạm của cô nhanh chóng dấy lên hi vọng.
_ “Cô đang nói chuyện gì buồn cười thế?” – Anh chàng trẻ con ngay lậptức lại gần, chộp lấy tay cô kéo theo ra cửa. – “Cô cũng phải đi cùng cơ mà.”
Nếu không thì cuộc sống suốt 1 tuần tiếp theo của cậu sẽ đâu còn gì đáng chờ mong nữa chứ? Lúc này, trong tâm trí chàng mỹ nam chỉ còn nghĩ tớiviệc nên làm gì để trêu chọc Minh Tuyết, bù lại mấy lần thất bại trongtay cô.
_ “Hả?” – Không biết nên nói là may mắn hay đáng buồn khi Minh Tuyếthoàn toàn không biết gì đến những ý nghĩ xấu xa của ai đó lúc này. Côchỉ cảm thấy thật kinh ngạc khi đón nhận tin tức vừa được đề cập tới,đến mức không dám tin vào tai mình nữa. – “Tôi á?”
Không có nhầm lẫn gì ở đây đúng không? Cô quả thật là được phép đi theobọn họ tới tham quan ngôi trường cấp ba mà các chàng mỹ nam sẽ học trong suốt tuần lễ ư? Minh Tuyết lúc này đang rơi vào trạng thái mừng vui quá độ, không còn tâm trí để ý tới bất kì gì khác.
_ “Đúng vậy.” – Nhìn thấy ánh mắt khó tin của người con gái ấy, YoungMin mỉm cười khẳng định lại một lần, tay bất giác lại đưa lên xoa xoađầu cô. Cậu có cảm giác nếu không ai giúp cô chắc chắn những gì vừanghe, cô sẽ vẫn đứng đấy trong ngạc nhiên và không dám tin, chứ đừng nói là kịp thời theo chân bọn họ tới trường.
_ “Anh mượn được quần áo rồi nè.” – Anh quản lý xuất hiện rất đột nhiênngoài cửa, khuôn mặt đầy hớn hở bước vào nhà với bộ đồng phục nữ trêntay. Phải biết rằng ý tưởng quay chương trình này cũng rất đột ngột,khiến bọn họ chỉ kịp lấy số đo và may được quần áo cho bốn chàng mỹ nam, còn Minh Tuyết thì chưa có đủ thời gian, đành phải đi mượn. – “Mấy đứanhanh lên đi! Minh Tuyết đến đó rồi thay đồ ngay nhé.”
Vì vậy, dù từ đầu tới đuôi vẫn chưa hiểu hết được toàn bộ sự việc rasao, cũng chưa kịp thích ứng với những gì bản thân sắp phải làm, nhưngMinh Tuyết vẫn cứ bị lôi vào trở thành một phần trong chương trình đặcbiệt này.

Để tránh nhiều rắc rối không đáng phát sinh, quản lý Kang đã chủ động đề nghị và không ngừng nhắc nhở về thân phận của cô sắp tới, đó là trợ lýcủa MS4.
_ “Tại sao chứ?” – Minh Tuyết nghe thấy anh quản lý nói, ánh mắt ngướcqua bộ đồng phục trên tay, trong miệng không nhịn được hỏi.
Tại sao lại tự xưng là trợ lý kia chứ? Như vậy thì có nghĩa cô sẽ bị YoSeob quang minh chính đại sai phái và ép buộc rồi sao? Mà chẳng qua chỉlà đi theo đoàn quay đến trường, tại sao cô cứ nhất thiết phải vào vaihọc sinh – trợ lý của mấy tên này kia chư?
_ “Em đừng coi thường các fan của MS4 như thế.” – Nhận thấy được thái độ chủ quan của cô, quản lý Kang đột ngột trở nên nghiêm túc mười phần,giải thích cho cô về lợi hại của vấn đề. – “Nếu em là trợ lý thì việc em đi cùng MS4 là hiển nhiên, vì đó là công việc mà. Nhưng nếu họ biết sựthật thì anh sẽ không bảo đảm được sự an toàn của em đâu đấy. Lòng dạcon gái rất là khó lường.”
Ông anh nói một nửa là đe doạ, một nửa là thật. Học sinh cấp ba bây giờlà độ tuổi cực kì phức tạp, không hề ngây thơ và đơn giản như cái ýtưởng của Minh Tuyết chút nào. Nếu lời đồn rằng cô là do có quen vớigiám đốc mới đặc biệt được đi theo các chàng thần tượng được tung ra thì mInh Tuyết sẽ bị khổ nhiều. Thế nên, ngay từ đầu láy thân phận này,cũng công bố luôn với tất cả mọi người thì có lẽ sẽ ngăn lại được rấtnhiều điều phiền phức.
_ “Hả?” – Lại một lần nữa trong ngày, Minh Tuyết bị những lời giải thích của anh quản lý khiến tâm trạng rơi vào kinh hoàng. – “Anh… anh nóiđùa à?”
Giọng nói của cô lúc ấy như bị lạc vào một nơi rất xa, mãi mới nói đượclên một câu hoàn chỉnh. Kết hợp với không khí đột nhiên trở nên trầmlặng, với biểu hiện trên khuôn mặt của các chàng mỹ nam, Minh Tuyết bắtđầu cảm nhận được những ời anh quản lý vừa nói không giống như chỉ là đe doạ.
Cho tới tận bây giờ, cô không đặc biệt hâm mộ một thần tượng nào nênkhông lý giải được cảm nhận của các fan, nhưng lúc này nghe ông anh nói, cô mới giật mình nghĩ thấu đáo từ đầu tới cuối.
Minh Tuyết dần có cảm giác lần này mình đi theo họ có lẽ là một sai lầm, đồng thời biết được những ngày tiếp theo có lẽ sẽ vô cùng khó khăn chứkhông đầy những điều thú vị như cô vẫn tưởng.
_ “Em muốn về.” – Minh Tuyết bây giờ đang hối hận đến chết khi đã nhẹ dạ cả tin bước lên thuyền giặc. Cái gì mà chương trình đặc biệt, đây rõràng là bùa đòi mạng của cô mà. Nghĩ vậy, cô lại càng khẩn trương, không ngừng la lớn, mong rằng bọn họ có thể động lòng trắc ẩn buông tha mình. – “Em muốn về nhà. Em còn rất nhiều chuyện quên mất chưa làm, cần phảivề ngay.”
Hiển nhiên, mọi nỗ lực muốn trốn thoát của người con gái ấy giây phútnày đều bị tất cả bỏ qua. Đặc biệt là anh chàng trẻ con, cầu cô tới bắtnạt cho vui còn không được, chứ dừng nói là không dưng lại dễ dàng buông tha cho cô thế được.
_ “Muộn rồi.” – Yo Seob quay sang nhìn chằm chằm về phía cô, đột nhiênnhẻn miệng cười vô cùng nham hiểm. – “Cô đã leo lên xe rồi thì không cóđường quay lại đâu.”
Minh Tuyết à, hãy chấp nhận sự thật đi. Mọi phản kháng của cô cuối cùng cũng chỉ là vô ích mà thôi.
* * *
Việc tiếp theo, không khó để mọi người hình dung. Đầu tiên là giây phútbốn chàng mỹ nam của MS4 xuất hiện ở cửa, nhanh chóng cuốn hút hết mọiánh mắt, cũng khiến cổng trường bị vây kín mít, náo loạn cả lên vớinhững tiếng gào thét điên cuồng.
Tuy rằng đã được báo trước, nhưng các cô bé học sinh khi nhìn thấy thầntượng của mình đều tựa như mất đi lý trí, trong đôi mắt chỉ còn có hìnhảnh của chàng trai đẹp đến mê cả tâm hồn. Các cô gái nhanh chóng cùng bổ nhào ra cửa sổ để liếc nhìn thần tượng của lòng mình một cái, hoàn toàn bỏ qua sự gianạ dữ của các thầy cô vẫn còn trên bục giảng.
Khủng khiếp nhất vẫn là lúc các chàng trai bước vào lớp đã được phâncông theo học trong một tuần tới. Bởi vì thông tin này là bí mật đếnttận giây phút cuối cùng nên chỉ trong một giây khi nhận ra được nhữnggì trước mắt là sự thật, các cô bé trong lớp sung sướng đến mức khôngthể nào ngừng la hét. Các cô bé thậm chí còn quay sang người ngồi bêncạnh, quá hạnh phúc đến mức chẳng để ý là ai cũng nắm hết tay nhau, muốn nhảy cẫng lên để ăn mừng.
MS4 sẽ đến học ở lớp bọn họ. Điều này cũng có nghĩa bọn họ sẽ được ở bên cạnh thần tượng của mình, hàng ngày thấy những khuôn mặt xinh đẹp ấy ởtrong lớp, có cơ hội được nói chuyện với các chàng mỹ nam ấy nữa. Chỉnhư vậy thôi cũng đủ các cô bé sung sướng ngất ngây, làm các lớp còn lại phải ganh tỵ đến chết.
Khoảnh khắc đó, mọi nỗ lực để ổn định trật tự của giáo viên là hoàn toàn vô ích.
“Họ được hâmmộ tới vậy sao?” – Nhìn thấy toàn cảnh ngôi trường trở nên náo loạn ngay sau khi các chàng thần tượng bước vào có vài phút, Minh Tuyết lần đầutiên cảm nhận được sự ảnh hưởng to lớn của MS4 đối với công chúng.
Nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, kết hợp với lời nhắc nhở của anhquản lý, cô đột nhiên lại có linh cảm không được tốt lành cho lắm đốivới cuộc sống của mình những ngày tiếp theo.
_ “Không phải vậy chứ?” – Tuy lúc này, ánh mắt của mọi người đều chỉ dõi theo các chàng mỹ nam, nhưng Minh Tuyết vẫn không khỏi thấy rợn người,rất muốn tìm chỗ khuất nào đó mà trốn vào. – “Làm sao mà mình có thểsống được qua một tuần bây giờ?”
Cảm nhận được sự hoang mang và sợ hãi của cô, Young Min đành phải mở miệng an ủi.
_ “Em là quản lý của bọn anh mà.”
Ý của cậu là cô là nhân viên chính thức đi theo giúp họ trong quá trìnhhoàn thành chương trình đặc biệt, tất nhiên sẽ không nằm trong tầm nãđạn của các fan. Thế nên thay vì lo lắng và chột dạ, cô nên cố sức biểuhiện bình thường như không có gì mới là cách bảo vệ mình an toàn nhất.
_ “Uh phải. Trợ lý.” – Minh Tuyết vừa nghe nhắc nhở liền ngước mặt lêntrong vui mừng, không ngừng nhắc đi nhắc lại từ này như một biện pháphữu hiệu để trấn an bản thân. – “Mình là trợ lý mà.”
Cứ thế, ai đó luôn trong tình trạng tự thôi miên mình, ngay cả giáo viên vào lúc nào cũng không hề hay biết. Đén lúc bình tâm hơn một chút, côgái ấy mới ngẩng đầu lên nhìn kĩ lại lớp học mà mình sẽ theo học trongsuốt 7 ngày tới.
Tuy hiện giờ đã vào tiết, thầy giáo đang giảng bài phía bên trên nhưkhông hề có gì đặc biệt trong căn phòng, nhưng các cô bé cứ chốc lát lại quay xuống liếc mắt một cái nhìn thần tượng của mình tựa như đó là mộtphản xạ tự nhiên.
Cơ hội được chung lớp với các chàng mỹ nam đình đám nhất Hàn Quốc đúnglà nghìn năm mới có một lần, họ còn không tận dụng thời cơ ngắm ngườithật thì quá uổng phí rồi.
Trước những ánh mắt lưu luyên, si mê, cuồng nhiệt của các cô bé học sinh cứ chốc lát bay lại, các chàng trai của MS4 thì lại tỏ vẻ khá trấnđịnh, tựa như không có việc gì xảy ra. Thậm chí Jae Sung còn rất vô tưnằm ngủ gục trên bàn chỉ sau khi vào tiết chưa đầy năm phút, làm MinhTuyết không thể không thán phục.
_ “Sao lúc này mà anh ấy vẫn có thể ngủ được nghỉ?” – Tuy rằng chuyệnanh mê ngủ hơn cả mạng là điều rất nhiều người biết đến, nhưng hiện tạicó rất nhiều máy quay ẩn ở khắp xung quanh, cậu vẫn ngủ được hồn nhiênnhư thế thì đúng là hết nói nổi. Một chút tinh thần tự giác trong côngviệc cũng không có thế đấy.
Ngay chính bản thân cũng không hề để ý rằng suốt cả buổi học, sự chú ýcủa cô dường như đều dồn hết lên người chàng trai ấy. Không chỉ vậy, khi chứng kiến khuôn mặt say ngủ không khác gì một thiên thần của cậu, ngay chính cô cũng có vài lúc trái tim đập loạn nhịp, cùng với những cảmgiác gì đó thật khác thường.
Thế mới thấy, sự quyến rũ trong vô thức của các chàng mỹ nam đúng làkhông thể coi thường được. Nhất là khi cô vẫn còn đang rất tò mò với câu chuyện nghe được lần trước, không nhịn được chú ý tới cậu là lẽ thườngtình.
Trái lại với những cảm giác bất thường của cô gái ấy, Jae Sung trongsuốt buổi học quả thật vô cùng thảnh thơi, hết ngủ thì lại ngồi lơ đãngnhìn ra ngoài cửa sổ, ngước ra phía bầu trời trong vắt với một ánh mắtđầy suy tư. Sâu thằm trong con mắt của chàng mỹ nam thỉnh thoảng thoángqua một cảm xúc mà không ai có khả năng hiểu nổi.
_ “Cô kia! Cô học sinh mới kia.”
Do quá mải để tâm tới Jae Sung, Minh Tuyết phải mất một lúc lâu mới giật mình nhận ra được người thầy giáo đang gọi chính là mình. Cuũn do mộtphần là vì cô vẫn chưa hoàn toàn nhập tâm vào vị trí một học sinh củabản thân, thế nên trong vô thức không cho rằng mình là người bị nhắctới.
_ “Em ạ?” – Minh Tuyết ngơ ngác đưa tay chỉ vào bản thân, trong lòng vẫn tồn tại một hi vọng rằng tất cả là hiểu nhầm.
Cô chỉ là vai phụ của vai phụ trong chương trình này, chắc cũng không xui xẻo tới mức ngay ngày đầu tiên đã bị tóm gáy chứ?
Tuy nhiên, mong muốn là tốt đẹp, còn hiện thực là tàn khốc. Không để côlãng phí thêm mấy giây quý báu của tiết học, thầy giáo đã rất nhanhchóng dập tắt chút hi vọng cuối cùng của cô.
_ “Cô chứ còn ai vào đây nữa.” – Chẳng phải đã rất rõ ràng đó rồi sao?Ông thầy được biết đến với tính cách cực kì khó chịu không kiên nhẫn trả lời. – “Bây giờ cô là học sinh thì cũng tập trung vào nghe giảng môtchút chứ. Sao suốt ngày cứ ngắm mấy anh chàng thần tượng đến mê mẩn cảđầu óc thế hả?”
Thế nên ngay từ đầu ông đã không thích sự có mặt của các chàng trai nàytrong lớp học mình dạy rồi. Nhìn xem các cô bé đâu có còn chút tâm trạng nào để học hành nữa, ngay cả cô trợ lý suốt ngày đi theo sau họ cũng si mê đến không dứt ánh mắt ra được như thế đấy.
Minh Tuyết lúc này quả thật là khóc không ra nước mắt. Cô chỉ mong muốnmình thật mờ nhạt, rồi bị mọi người lãng quên luôn đi là được. Nhưng màchỉ vì mấy câu nói của thầy giáo, cô rất nhanh chóng trở thành tiêu điểm ọi người bàn tán. Tất cả lại còn đang được quay lại hết nữa chứ,không cẩn thận thì thanh danh tốt đẹp của cô cứ thế bị huỷ hoại mấtthôi.
Trong lớp học lúc này, sau khi nghe ông thầy khó tính nói, hầu hết đámhọc sinh đều cúi đầu xuống để nén cười, nhưng bả vai đang run lên thìlại bán đứng những điều chúng đang làm.
Giây phút này, Minh Tuyết bỗng cảm thấy bản thân thật đáng thương. Mớingày đầu tiên trở lại với cuộc sống cấp 3 đã bị biến thành trò cười chothiên hạ như thế rồi, thật là muốn kiếm cái động nào đó chui vào cho đỡxấu hổ. Đáng nói hơn là mấy tên MS4 chết tiệt kia cũng trong hàng ngũcười nhạo cô nữa chứ.
_ “Cô lên đây làm bài này ngay cho tôi.” – Ông thầy đột ngột nói, giọng nói đầy mệnh lệnh, không cho cô được phép cự tuyệt.
_ “Vâng.” – Minh Tuyết đáp lời, vội vàng bước lên bảng để làm bài như một thói quen.
Trên đường đến bên cạnh cái bảng, cô tình cờ nghe thấy được mấy câu bàntán của các cô nhóc. Không cần phải đoán cũng có thể biết nội dung chính là về cô và cái bài tập này rồi.
_ “Xui xẻo cho chị ấy rồi, đụng ngay ông thầy khó tính này. Bài này lạithuộc dạng nâng cao nữa chứ, ngay cả học hết lý thuyết rồi cũng chưachắc áp dụng làm được nữa là.”
Huống hồ Minh Tuyết l


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.