My Stars

Chương 14


Bạn đang đọc My Stars – Chương 14

Tập trung!
Minh Tuyết ngồi trên ghế, khép đôi mắt lại, không ngừng nhắc nhở bảnthân chuyên tâm hơn để cảm nhận được những cảm xúc trong tâm tưởng.Không gian xung quanh người con gái ấy lúc này lặng lẽ như tờ, đâu đóchỉ còn những tiếng gió nhè nhẹ thổi ngoài khung cửa.
Dần dần, trong trí não dường như đã nắm bắt được cái gì đó, cô mới mởmắt và bắt đầu gõ vội vã trên bàn phím, nắm bắt sự tuôn trào của mạch ýtưởng. Tuy nhiên, chưa để người con gái đó viết được một dòng, tiếng mởcửa và sự xuất hiện của hai chàng mỹ nam ở ngoài cửa đã làm cô giật nảymình, cảm xúc vất vả có được cũng cứ thế tan biến mất tiêu.
_ “Mọi người!” – Lần nào về cũng mang theo sự náo động, anh chàng trẻcon Yo Seob chạy vội vào nhà gọi đầy hứng khởi. Tuy nhiên, khi đưa mắtnhìn một lượt và nhận ra trong phòng khách lúc này chẳng còn ai khácngoài Minh Tuyết thì khuôn mặt cậu nhanh chóng trở nên ỉu xìu, thất vọng tràn trề. – “Uả! Chưa có ai về à? Chán thật đấy.”
Định khoe khoang một chút nhưng lại chẳng ai có mặt thì đúng là mất hết hứng thú mà.
_ “Thái độ anh thế là sao hả?” – Cái gì mà không có ai? Chẳng phải có cô ngồi lù lù giữa phòng khách đó thôi. Minh Tuyết không nhịn được bựcbội, đành lên tiếng.
Cái tên chết tiệt này! Có mỗi mình cô ở nhà thì đã sao? Thái độ coi thường nhau đến thế là cùng.
_ “Tôi có mang về một thứ rất thú vị.” – Yo Seob bĩu môi, mở miệng nóiđầy miễn cưỡng, trên khuôn mặt tỏ rõ vẻ khinh thường ai đó. Cô ta thìbiết cái gì gọi là thưởng thức nghệ thuật đâu cơ chứ? – “Vốn định đemqua ọi người xem thử.”
Chàng trai đi cùng với Yo Seob trở về, Jae Sung lúc này đang đứng ngơngẩn ở cửa, trong trí não chỉ còn nghĩ tới chiếc giường êm ái, hoàn toàn bỏ qua cuộc đối thoại của hai đứa đàn em này sang bên mà lờ đờ bước vềphòng.
_ “Khoan đã! Anh ơi!” – Thấy ai đó vừa định đi, Yo Seob sốt sắng gọilại. Căn nhà vốn đã chẳng có ai rồi, thế mà ngay cả anh ấy cũng đi mấtthì kế hoạch ọi người chiêm ngưỡng thứ cậu vừa mang về sẽ đành phải ngâm nước nóng à?
Tuy nhiên, sự thật chứng minh, giấc ngủ đối với tên mèo lười bao giờcũng lớn hơn tất cả. Cho nên bước chân của Jae Sung về phòng mình vẫnkhông chút ngừng lại, càng không có hơi sức quản cái thứ thú vị gì gì đó mà tên đàn em đề cập tới.
Yo Seob cứ thế nhìn theo bóng tên đàn anh đi mất hút, rồi lại quay sangliếc sang phía Minh Tuyết, người con gái đang tỏ vẻ vô cùng chờ mong cái thứ mà cậu vừa nói. Chàng mỹ nam đứng im lặng hồi lâu suy nghĩ, để rồicuối cùng lại phát ra một tiếng thở dài thất vọng hơn cả lúc đầu tiên.
Nói với Minh Tuyết ư? Đúng là chỉ phí thời gian thôi mà. Cô ta thì biết cái gì đâu cơ chứ?
_ “Rốt cuộc là cái gì thế?” – Đến bây giờ thì ngay cả Minh Tuyết cũngkhông còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, đành mở miệng hỏi. Có cái gì thì cứ nói ngay đi, cứ chần chờ mãi như vậy là sao?
Càng như vậy chỉ càng thúc đẩy sự tò mò của người con gái ấy lên cao,quyết tâm phải biết được cái thứ gì hay mà cậu định giấu đi hưởng thụmột mình kia là gì.
_ “Hôm nay tôi có đóng một đoạn phim quảng cáo ngắn.” – Chờ đợi nhữngngười khác về thì chắc còn lâu, mà ngay lúc này cô ta sẽ không chịubuông tha cho cậu nếu không biết rõ ràng. Nghĩ như vậy, chàng mỹ nam mới bắt đầu giải thích đầu đuôi câu chuyện. – “Tôi vào vai cảnh sát, đượcdùng một đạo cụ rất hay nên tôi mới xin một chiếc về.”
Thế nên mới có việc vừa về đến nhà đã hứng khởi tìm mọi người vừa nãycủa chàng trai. Tuy nhiên, kết cục lại chỉ có một mình cô ngốc này ởnhà, đúng là chẳng khác gì một gáo nước lạnh dội thẳng xuống dập tắt hết mọi hứng trí của cậu mà.
_ “Anh thì vào vai cảnh sát gì chứ?” – Minh Tuyết bĩu mội coi thường,đôi mắt không tự chủ nhìn từ trên xuống dưới chàng mỹ nam một lượt. Vớicái tính cách xấu xa cảu cậu, không đóng vai tội phạm thì mới là phí của trời.
Khoan đã, cậu ta vừa nói là đóng vai cảnh sát đúng không? Như vậy đạo cụ mà cậu nhắc tới chỉ có thể là…
_ “Ôi! Còng tay.” – Toàn bộ ánh mắt chú tâm vào thứ mà Yo Seob vừa lôira, cũng chứng minh được những gì cô phán đoán là chính xác, Minh Tuyếtvừa nhìn thấy nó đã trợn tròn mắt kinh ngạc, vội vàng chạy tới quan sátkĩ càng. – “Là còng số 8 thật à?”
Không ngờ cuộc đời lại có thể một lần chính mắt trông thấy cái còng số 8 ở khoảng cách gần thế này, Minh Tuyết không chút kiêng dè gì thẻ hiệnsự hứng khởi của mình, càng không để ý tới việc ai đó có nghĩ mình làmột đứa nhà quê hay không nữa.
_ “Dĩ nhiên là thật rồi.’ – Nhìn là thấy, cô còn hỏi cái câu ngốc ngếch như thế làm gì cơ chứ.
Cái còng tay tuy khó được cơ hội tiếp xúc nhưng cũng không đến nỗi kinhngạc như thấy UFO thế chứ? Yo Seob quả thật là đang khinh bỉ ai đó nhàquê, nhưng một ý tưởng bất chợt loé lên trong trí não khiến ánh mắtchàng mỹ nam vừa thoáng qua vẻ giảo hoạt, mới nhẹ nhàng hỏi lại một câu.
_ “Cô thật sự chưa thấy nó bao giờ à?” – Giọng nói của cậu thật là êm ái, rất truyền cảm, rất có sức mê hoặc.
_ “Chưa được tận mắt thấy bao giờ, cũng chưa từng được sờ vào.” – MinhTuyết lúc này chỉ đang chú tâm nghiên cứu chiếc còng tay, mở miệng trảlời hết sức thành thật, càng không để ý thái độ khác thường của ai đóchút nào . – “Vì để có thêm nhiều ý tưởng để viết truyện, tôi đã rấtmong muốn có được cơ hội được tìm hiểu kĩ về những thứ như thế này,nhưng lại không biết phải tìm đâu để có được một cái cả.”
Thế nên lần này Yo Seob mang về chiếc còng tay này đúng là đã thu húthết mọi sự chú ý của cô, mới có việc người con gái ấy thả lỏng sự cảnhgiác như hiện tại.
_ “Thế thì cô phải tiếp xúc nhiều với đoàn quay phim là đúng rồi. Cónhiều đạo cụ rất hay.” – Anh chàng trẻ con nói đầy quan tâm, nghe nhưthể từ đàu tới cuối đều hết lòng vì cô, nhưng cái vẻ mặt tựa như vừa tóm được con mồi thú vị kia đã bán đứng chính cậu. – “Như cái này này. Côkhông biết dùng nó như thế nào đúng không?”
Chỉ có điều, trong mắt Minh Tuyết hiện tại cũng chỉ có chiếc còng tay,không chút hay biết gì tới những âm mưu đang được thực hiện của chàng mỹ nam đó cả.
_ “Dĩ nhiên là không rồi.” – Cô gái gật đầu, thậm chí còn ngây thơ tớimức quay sang muốn nhờ Yo Seob hướng dẫn cách sử dụng. – “Phải dùng nóthế nào đây.”
Cũng do mấy hôm nay sống trong yên ổn, không thấy Yo Seob lại đi đặtbẫy nên cô đã quên mất chữ cảnh giác nó viết như thế nào. Cho nên,chuyện tiếp theo đó có ra sao thì cũng chỉ có thể tự trách bản thân côquá lơi lỏng phòng bị mà thôi.
_ “Cái này đơn giản lắm. Chỉ cần đưa tay ra và…” – Vừa nói, vừa sử dụnghành động để chứng minh, chàng mỹ nam cứ thế cầm lấy tay cô, dùng chiếccòng tay khoá cộp vào một phát cực nhanh.
Đây là hướng dẫn cách sử dụng một cách dễ hiểu và hiệu quả nhất rồi còngì. Ai đó rất vô sỉ lấy lý do đó để giải thích cho hành động của bảnthân.
_ “Ô! Đúng là khoá vào rồi này. Dùng nó dẽ dàng như vậy sao?” – Vẫnkhông hay biết gì hết. Minh Tuyết lúc này đúng là quá chuyên tâm tiếpthu kiến thức đến mức độ không dùng được bộ não để phân tích được thứ gì khác nữa. Không những thế, cô còn ngây ngô ngước lên nói một câu khiếnngười đứng ngoài mà nghe thấy được cũng đành bó tay. – “Nhưng mà nhanhquá, tôi chẳng kịp nhìn thấy gì cả.”
Đây chính là điển hình của việc bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền.Minh Tuyết, não cô cũng để làm cảnh giống như Jae Sung rồi ư?
_ “Không thấy rõ à? Thế thì để tôi làm lại lần nữa nhé.” – Như thể chỉđang mong chờ mỗi câu nói đó cảu cô, Yo Seob rất tự nhiên đề nghị bằngkhuôn mặt vô cùng chân thật. Nhưng chỉ cần là người sống cùng với chàngmỹ nam ấy ít lâu sẽ thấy được vẻ mặt ấy cũng vô cùng giả tạo. – “Đưa tay kia ra nào!”
Cô gái ngốc nghếch nào đó còn tật sự đưa tay ra cho cậu thí nghiệm,không hề hay biết rằng mình sắp bị đưa vào bẫy một cách thật đơn giản dẽ dàng như thế.
Tuy nhiên, ở những giây phút cuối cùng khi chàng mỹ nam nắm lấy tay cô, định còng tay lại, cô gái ấy mới sực hiểu ra vấn đề.
Làm sao mà cô có thể ngu ngốc tín nhiệm cái tên chuyên đi lừa người nàykia chứ? Cậu ta có bao giờ tốt bụng tử tế đến mức này đâu, mà nếu có thì cũng là có mục đích cả. Huống hồ, nếu theo tình huống hiện tại, cô màbị khoá nốt tay còn lại thì xong ết rồi còn gì.
_ “Khoan đã!” – Chỉ trong nháy mắt, khi Yo Seob vừa định khoá lại chiếccòng, Minh Tuyết đã lao tới giật vội lấy nó, tiện đà quay ngược lại khoá tay cái tên chết tiệt kia lại. – “Anh nghĩ tôi thật sự ngu ngốc đến thế sao?”
Giờ thì hai người cũng y như nhau rồi nhé. Định lừa tôi ư, đừng có mơ.Đánh chết Minh Tuyết cũng không thừa nhận vừa nãy bản thân đúng là đã bị những lời ngon ngọt của cái tên này lừa dối.
_ “Cô dám…” –Nhìn cánh tay bị còng của mình, rồi lại thấy khuôn mặt đầy thách thứccủa ai đó, Yo Seob rất muốn nổi điên. Nhưng nghĩ kĩ lại về tình trạngcủa hai người lúc này, chàng mỹ nam không khỏi muốn cười thầm trongbụng. – “Cô đúng là ngốc nghếch thật chứ còn gì nữa. Cô quên rằng tôichính là người cầm chìa khoá hay sao?”
Như vậy cũng có nghĩa cậu muốn tháo ra lúc nào cũng được. Thế cho nênhành động này của cô chỉ là vô ích mà thôi, mệt ai đó còn tỏ ra khoáitrá khi khoá được cậu nữa chứ.
Nghe thấy chàng trai nói đến đây, Minh Tuyết mới giật mình sửng sốt. Làm sao mà cô có thể quên mất chiếc còng tay vốn là do cái tên chết tiệttrước mặt mang về kia chứ? Như vậy thì không có lý do nào mà Yo Seobkhông có chìa khoá mở còng ra cả.

_ “Anh…” – Đến lúc này cô mới thấy hận tới mức muốn xé nát cái khuôn mặt đáng yêu của ai đó. Nhưng cho dù có giận dữ đến mấy thì cô cũng khôngthể quên sự tự do của bản thân chính là đang nằm trong tay cái tên này. – “Sao anh lại có thể làm thế với tôi chứ? Mau tháo nó ra đi!”
Trên đời cũng chẳng có ai muốn trên tay mình mang theo một cái còng số 8 hết cả. Vì thế, Minh Tuyết ngước sang nhìn chăm chăm vào anh chàng trẻcon, không hề bỏ sót một cử động nhỏ nào của cậu, vẻ mặt kiên quyết nhưmuốn nói: anh đừng có cho rằng có thể tự mở một mình rồi chuồn nghechưa?
_ “Đừng mơ!” – Đối mặt với thái độ quyết tâm của Minh Tuyết, chàng mỹnam lại không cho là đúng, cũng chẳng cho rằng một cô ngốc như cô ta cóthể làm được gì cậu cả. Cậu thừa sức tháo còng một mình, mà còn có thểkhiến cô tiếp tục bị còng tay mà không thể phản kháng nữa đấy chứ.
Như để chứng minh cho việc đó, Yo Seob khẽ nhếch khoé miệng, tay thò vào trong túi tìm kiếm chiếc chìa khoá. Nhưng điều tiếp theo đó lại độtnhiên đi chệch ra khỏi mọi suy đoán của hai người, chỉ để lại một khoảng lặng bất thường trôi qua.
Cảm giác được thân thể chàng mỹ nam bên cạnh cứng lại, vẻ mặt cũng cương lại một cách quá khác thường, Minh Tuyết chợt có một linh cảm khôngđược tốt cho lắm, đành mở miệng hỏi.
_ “Sao thế?” – Đừng có nói với cô rằng cái điều xấu nhất mà cô đang nghĩ tới sẽ trở thành sự thật đấy nhé!
Lần này Yo Seob khi đối mặt với vẻ mặt đầy chất vấn của cô lại không trả lời, chỉ là tay đột nhiên điên cuồng lục lọi các túi, vẻ mặt càng lúccàng nghiêm trọng.
_ “Không…! Không có!” – Mất một lúc lâu sau, chàng mỹ nam mới bàng hoàng thốt một câu ra miệng. Không may thay, nó lại chứng thực điều mà MinhTuyết nghĩ tới đã thực sự xảy ra. – “Chìa khoá mất tiêu rồi.”
Giây phút này, không có gì có thể khiến những con người có mặt tại nơi đó kinh hoàng được hơn thế.
_ “Cái gì cơ?” – Minh Tuyết gần như hét lên một tiếng rung động cả cănnhà. – “Anh còng tay tôi lại rồi giờ lại nói không thấy chìa khoá là sao hả?”
Đùa à? Đã không có chìa khoá mà lại còn dám lôi cái còng ra chơi đùa nữa sao? Cậu ta cứ thử dám nói một tiếng “đúng vậy” xem cô có xông đến bópchết cậu hay không?
Vốn mong chờ đây chỉ là một trò đùa bình thường như bao lần của Yo Seob, giờ tự dưng nghe được cậu nói như thế, Minh Tuyết không hết hồn mới làchuyện lạ. Đừng có nói với cô rằng những ngày tiếp theo của hai người sẽ phải trải qua cùng với chiếc còng ở giữa đấy nhé. Cô thà tự còng haitay mình lại với nhau còn hơn là sống cái kiểu như thế này.
_ “Tôi cũng bị cô còng lại mà.” – Lúc này, Yo Seob cũng rất sốt ruột, nên thái độ cũng có phần nóng nảy.
Nhìn lại mà xem, nhờ ơn cô nên hiện giờ cậu cũng bị chung số phận bịcòng tay đó có biết không? Thế mà cô nói cứ như có một mình mình bị uấtức không bằng.
Chàng mỹ nam bực bội nghĩ trong lòng, nhưng lại dường như đã quên mấtngười mang chiếc còng về là cậu, người có ý định chơi xấu muốn khoá haitay Minh Tuyết lại cũng là cậu nốt.
_ “Lúc lấy còng tôi có cầm chìa khoá ròi mà.” – Cố nặn óc để nhớ ra mọichuyện từ đầu tới đuôi, nhưng chàng mỹ nam cuối cùng cũng chỉ nhớ rõcảnh mình sung sướng hăng say như thế nào khi xin được cái thứ này về,còn chuyện sau đó thế nào thì cũng chỉ mang máng, không có ấn tượng sâusắc. – “Không biết là rơi ở đâu nữa.”
Nghĩ đến khả năng này, chàng mỹ nam lại đột ngột chạy ra ngoài cửa,quyết định tìm kiếm ngược lại quãng đường từ gara vào nhà. Chỉ có điềuchàng trai cứ thế không nói năng gì chạy đi, hoàn toàn quên mất MinhTuyết đang bị còng chung với mình, khiến cô bị bất ngờ kéo đi tới mứcsuýt nữa thì ngã.
_ “Ôí! Anh là gì thế hả?” – Bị rơi vào tình tạng thảm hại như bây giờ,Minh Tuyết rất muốn phát điên. Trong trí não cô quy hết mọi tội trạngcho trò nghịch dại của cái tên chết tiệt này, thế nên mặc kệ ai đó địnhlàm gì cũng chỉ khiến cô ngứa mắt, bực bội. – “Trước khi đi phải nói một tiếng chứ. Tôi và anh đang bị còng vào nhau đấy.”
Cứ thế, với một sự liên kết bền chắc, hai con người ấy bắt đầu tìm kiếmsuốt dọc con đường từ gara vào nhà, mò trong đám bụi cây trước cửa, thậm chí là lục tung cả phòng khách. Nhưng kết quả thì bất kì vật thể lạ cóhình dạng giống chiếc chìa khoá đều không thấy tăm hơi.
_ “Hay là mình đã để quên ở trường quay nhỉ?” – Sau khi tìm kiếm mọi nơi có thể, cũng chắc chắn nó không bị rơi ở quanh nhà, Yo Seob mới ngẩnngười suy nghĩ, nói thầm trong miệng.
Thế rồi, không để Minh Tuyết kịp thở ra một hơi, chàng trai ấy lại bướcvội ra phía ngoài cửa, hướng thẳng tới chỗ đề xe, tiếp tục quên mất bảnthân bây giờ cũng không phải một mình.
Vất vả theo kịp để không bị ngã, người con gái là nạn nhân của trò đùatai quái này, Minh Tuyết không ngừng nghiến răng nghiến lợi, rất muốnđập cho ai đó một trận cho đỡ tức. Nếu không phải hiện tại hai ngườiđang có cùng một mục đích thì cái tên nhãi này đã bị đánh chết từ lâurồi.
* * *
_ “Chìa khoá à? Không có.” – Vừa nghe thấy hai đứa đàn em chạy tới hỏitung tích của chiếc chìa khoá còng tay, chị biên tập viên rất nhanhchóng nói một câu tựa như một xô nước đá dội thẳng vào đầu họ. – “Chịchẳng thấy cái nào rơi ở đây cả.”
Hỏi gì chứ hỏi một thứ bé nhỏ như chiếc chìa khoá trong cái khung cảnhhỗn loạn sau khi quay, nó có ở ngay trước mắt thì chị không không thèmđể ý làm gì.
_ “Không có ư?” – Minh Tuyết thất thần khi tiếp nhận được sự thật đaulòng ấy, nhưng trong lòng những hi vọng cuối cùng vẫn không bị dập tắt,khiến cô gái ngước nhìn bà chị với ánh mắt đáng thương, không ngừng nàinỉ. – “Chị thử nhớ kĩ lại xem giùm em với.”
Không thì hai người bọn họ phải làm sao bây giờ? Chỉ mới bị còng tay với Yo Seob có một lúc thôi mà cô đã thấy khó chịu gần chết, không được tựdo chút nào.
_ “Vậy thì hai đứa cứ thử tìm xung quanh xem.” – Chị biên tập viên nhìnthấy cái còng tay đang khoá chặt hai người lại với nhau, khoé miệngkhông ngừng run rẩy. Nếu không phải sợ bọn họ thẹn quá thành giận mà hợp lực lại đối phó bản thân thì chị đã cười lớn rồi. – “Nếu có thì cũngchỉ lẫn vào đâu đây thôi.”
Hai đứa này có phải trẻ con hay không mà khi mới lượm được chiếc còngtay về đã thử nghiệm bằng cái cách thức này kia chứ? Muốn tăng tiến tình cảm với nhau bằng cách thu hẹp khoảng cách vật lý ư? Bà chị cứ nhìnchằm chằm mãi vào chỗ cái còng tay, rất có xúc động muốn thoát phá màcười to, nhưng vẫn cố nén thật vất vả.
_ “Chị đã thử gọi điện cho đạo diễn nhưng không thấy bắt máy. Mà bây giờ chị lại có việc bận rồi.” – Bận thì là thật,nhưng sợ mình không nhẫnnổi mà cười lớn mới là chính. Huống hồ hai đứa này vác cái bộ dạng đóbước vào công ty thì chắc chắn là gây nhiều náo động rồi, chị phải mauchóng hội họp với mọi người để buôn chuyện về cái đề tài nóng bỏng nàymới được. – “Chị đi trước nhé!”
Vì thế, cho nên, ai đó cứ thế rất vô trách nhiệm đi mất tiêu, để lại hai người đáng thương đứng bơ vơ giữa trường quay rộng lớn, vẻ mặt thấtvọng vô cùng. Trong cái không gian hỗn loạn này, bọn họ quả thật khôngbiết phải tìm kiếm bắt đầu từ đâu nữa.
Tuy rằng tỷ lệ để thấy được chiếc chìa khoá nếu nó bị rơi tại đây là rất nhỏ, nhưng bọn họ cũng không dám bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để thoát rakhỏi tình trạng hiện tại. Hai người không nói một lời, bắt đầu đưa mắtnhìn quanh một lượt, còn thật sự đi tìm kiếm.
_ “Ở bên này.” – Đồng thời thốt ra cùng một câu, nhưng phương hướng màhai người hướng đến lại hoàn toàn trái ngược. Hơn nữa do quá sốt sắngvội vàng, bọn họ cũng không hề chú ý tới đối phương, cứ thế đi vội vềhai phía cho tới khi bị một lực rất mạnh kéo ngược lại.
_ “Tôi nói là bên này kia mà.” – Nhìn thấy Minh Tuyết đi hướng ngượclại, Yo Seob cau mày nói. Phải biết rằng từ lúc bị cô ta còng lại tớinay chàng mỹ nam làm việc gì cũng không thuận, khiến cậu có cảm giác như người con gái này vốn sinh ra để chống đối mình vậy.
_ “Bên kia chứ.” – Minh Tuyết cũng không cam lòng chịu thua. – “Bên kia có nhiều đồ đạc linh tinh, dễ bị lẫn vào hơn mà.”
Rõ ràng nơi cô định đi mới là nơi có khả năng tìm được chiếc chìa khoá cao nhất, nhưng ai đó lại cố chấp cứ theo ý mình.
_ “Đã nói là bên này mà.” – Yo Seob không chịu nghe cô nói, nhất quyếthướng về phía ngược lại. Cứ thế, chàng mỹ nam lợi dụng ưu thế sức mạnhcủa mình, kéo cô về bên phải.
Nhận thấy phản kháng cũng chẳng có hiệu quả gì, Minh Tuyết đành chấpnhận bị kéo về phía đó, trên đường vẫn tiếp tục giằng co quyết liệt, đòi nắm lại quyền chủ động ngay khi ai đó có chút lơi lỏng.
Hai mươi phút sau, khi mà hai người bọn họ đã lục tung hết chỗ đó lênmột lượt, chiếc chìa khoá vẫn không thấy tăm hơi. Điều đó cũng chứngminh thứ họ cần tìm vốn cũng không hề bị lẫn vào đây.
_ “Tôi đã nói là bên này mà.” – Cô gái vừa nói vừa bực bội kéo chàng mỹnam về bên trái. Chịu áp bức từ nãy tới giờ, Minh Tuyết đến lúc này mớicó cơ hộ lên tiếng, cũng lật ngược lại vị thế của hai người. Hơn nữa dobiết được ai đó lúc này đang chột dạ, sẽ không phản ứng gì, nên thái độcủa cô so với vừa nãy đúng là một trời một vực.
Tuy nhiên, khi nhìn thời gian cứ thế trôi qua, nhoáng cái đã hơn ba mươi phút mà tung tích của chiếc chìa khoá vẫn là một bí ẩn, trước ánh mắtkhinh thường của Yo Seob, người con gái ấy không nhịn được oán thầm. Ông trời thật là nhẫn tâm, để cô vênh váo thêm ít lâu cũng không thể sao?
Sau đó, tại trường quay cũng không quá lớn ấy, có hai con người cứ đihết từ góc này sang góc khác, lục tung các đồ đạc lên tìm kiếm thứ gìđó, nhưng cuối cùng trên khuôn mặt họ ngoài thất vọng ra cũng chẳng thấy được một chút cảm xúc nào khác cả.
_ “Uả? Hai đứa vẫn ở đây à?” – Sau khi làm xong việc, buôn xong chuyện,chị biên tập viên tình cờ ghé lại qua phòng, thấy bọn họ vẫn còn tại đây thì không khỏi sửng sốt hỏi. – “Vẫn chưa tìm thấy ư?”

Vừa nãy thấy tình cảnh của hai người này thì chỉ thấy buồn cười, nhưngđến tận giờ phút này vẫn không thay đổi gì thì đúng là không thể cườinổi nữa rồi. Tạm thời thì còn chưa sao, nhưng đến lúc Yo Seob làm việc,hay buổi tối đi ngủ mà vẫn cứ để thế này thì hiển nhiên là có vấn đề lớn rồi.
Hơn nữa, sau khi dành cả tiếng đồng hồ đi lại tìm kiếm chìa khoá trongcái đống loạn xạ này, bà chị cũng chỉ có thể dùng hai từ thảm hại đểhình dung dáng vẻ của Minh Tuyết và Yo Seob hiện tại mà thôi.
Ngay cả cái chàng mỹ nam kia giờ cũng nhễ nhại mồ hôi, đầu tóc rối bời,áo quần dính bụi thì dĩ nhiên Minh Tuyết lại càng khỏi phải nói.
_ “Chẳng thấy đâu cả, chị à.” – Dồn hết tâm trí để tìm lại chiếc chìakhoá nhưng theo thời gian trôi qua, lại càng ngày càng lâm vào tìnhtrạng vô vọng, cô lúc này có cảm giác bản thân đang không khác gì mộtngọn núi lửa sắp bùng phát. Vì thế lúc này lại thấy được khuôn mặt củachị biên tập, các cảm xúc của cô gần như không khống chế nổi nữa, nóimà như sắp phát khóc tới nơi.
Đến lúc này mà còn chưa thấy được chiếc chài khoá đâu cả, theo đà nàychẳng lẽ cô sẽ bị còng chung với ai đó cả đời thật ư? Minh Tuyết dườngnhư không sao chấp nhận được sự thật đau lòng này, càng ngày càng haynghĩ lung tung.
_ “Đáng lo thật nhỉ?” – Nhìn chiếc còng số 8 khoá chung hai người nàylại với nhau, chị biên tập viên cũng không nhịn được lo lắng. – “Bây giờ nên làm sao bây giờ đây?”
Nếu để cho các fan bắt gặp thần tượng của mình bị còng chung với một côgái lạ mặt thì đó sẽ là một đề tài gây rất nhiều phong ba. Hơn nữa trong lịch làm việc của chàng mỹ nam sắp tới cũng không thiếu các chươngtrình cần lộ diện dưới máy quay, càng không thể nào cứ thế mang theo một cái đuôi như Minh Tuyết theo được rồi.
Giây phút đó, khi ba người cùng căng thẳng trầm ngâm suy nghĩ tìm rađược một giải pháp nào đó để ứng phó trường hợp xấu nhất thì sự xuấthiện của một chàng trai khác vừa vặn khiến họ phải dừng cả lại để nhìnsang.
_ “Minh Tuyết!” – Cũng không biết có việc gì quan trọng nhưng biểu hiệncủa Hyung Ki có vẻ như có điều gì đó rất gấp, cậu vừa mở cửa đã vội vãđi tới chỗ cô, định nói gì đó. Tuy nhiên, khi chàng đội trưởng tiến tớigần hơn, cậu cũng không khó khăn gì để nhận ra được điều khác thườngtrước mắt mình, mới ngạc nhiên hỏi một câu. – “Hai người làm gì thế?”
Thử nghiệm đạo cụ mới à? Hay là đang tìm cơ hội gắn bó cảm tình với nhau hơn? Dù là kết quả nào thì cái tình cảnh của hai người này hiện tạikhiến cậu đúng là không biết phải nói gì nữa.
_ “A! Hyung Ki à?” – Ngước sang thấy chàng mỹ nam, trên khuôn mặt chịbiên tập viên tràn ngập vui sướng, như thể vừa tìm thấy một đồng minh để bắt đầu kể về câu chuyện cưòi cả hai người này. – “ Em lại đây mà xemnày. Hai đứa nó thân thiết với nhau chưa? Đến độ đi đâu cũng có nhaunày.”
Với chiếc còng tay ở giữa, Minh Tuyết và Yo Seob lúc này quả là rất gầngũi nhau. Và điều đáng nói nhất là nếu vẫn chưa có chìa khoá, sự thânthiết của hai người sẽ tiếp tục được duy trì, tới mức ăn có nhau, ngủ có nhau, rồi lúc vào nhà vệ sinh cũng có nhau nốt.
_ “Chị à!” – Để ngăn ngừa ai đó bắt đầu phun ra mấy lời linh tinh, Minh Tuyết vừa thấy thế đã vội vàng hô lên một câu nhắc nhở.
Chuyện này có gì hay ho đâu mà đi đâu cũng bị bà chị này tuyên truyềnthế? Cứ theo đà này thì đến chiều, cả công ty từ trên xuống dưới sẽ đềubiết hết. Nghĩ đến vậy, Minh Tuyết chợt có cái cảm giác không còn mặtmũi nào gặp người nữa cả.
_ “Cái gì thế?” – Nhìn thấy cái đánh mắt qua lại giữa hai bên, chàng đội trưởng chỉ cảm thấy thật khó hiểu. Có cái gì thì cứ nói thẳng ra, cònlàm trò như vậy để làm cái gì?
_ “Không phải!” – Còn chưa kịp để chị biên tập nói ra cái gì, Minh Tuyết đã vội vàng thanh minh. Nhưng cô lại không hề hay biết rằng phản ứngnày của bản thân có phần hơi thái quá, lại chỉ càng khiến Hyung Ki cảmthấy giấu đầu lòi đuôi.
Dẫu vậy, là một đội trưởng của cái nhóm phức tạp này, chàng mỹ nam ấycũng rất nhanh chóng đoán được và nắm bắt hết vấn đề khi xem kĩ lại tình cảnh của hai người. Cái còng tay kiểu này thì bên ngoài không thể muađược sẵn để chơi, ngoài ra thì cũng chỉ còn có một khả năng…
_ “Yo Seob.” – Hyung Ki nói rất bình thản, nhưng trong đó lại mang theomột cảm giác áp bách. Dù sao thì bao nhiêu năm làm đội trưởng của cậucũng không phải là vô ích. – “Cậu lại lôi mấy đồ linh tinh về đùa nghịch nữa hả? Bình thường thì có lẽ không sao nhưng hiện tại hai người bỗngdưng dính vào nhau như thế thì cậu sẽ phải làm việc kiểu gì đây?”
Trong suy nghĩ của chàng mỹ nam ấy, người có thể mang được chiếc còngtay đạo cụ này về nhà thì cũng chỉ có thể là Yo Seob. Hiện trạng có thểrơi xuống đến thê thảm như lúc này, chắc chắn cũng chỉ do tên trẻ connày đi trêu người rồi bị phản lại thôi chứ sao.
Hyung Ki quả là Hyung Ki. Mới nhìn qua một chút thôi cũng đã đoán ra được đáp án đúng đến tám chín phần.
_ “Tớ về tìm là được chứ gì?” – Yo Seob phụng phịu trả lời. Chàng mỹnam ấy đã căng trí não ra quá lâu để tìm kiếm chìa khoá quá lâu, thànhra tính khí giờ cũng bắt đầu có chút nóng nảy.
Biết ở lại cũng chẳng thể thay đổi được gì, anh chàng trẻ con nhanh chóng lôi cô ra phía ngoài.
_ “Làm gì thế?” – Khổ sở nhất là Minh Tuyết, chưa biết đầu đuôi ra saođã bị kéo đi không thương tiếc. Cô thấy nhoáng một cái bản thân đã bịlôi ra tận ngoài hành lang, mới giật mình nói lớn. – “Chúng ta còn chưatìm ra được chìa khoá nữa mà.”
Như ai đó đã nói, cậu ta cũng chỉ đi từ trường quay về nhà mà thôi, thếmà ở cả hai nơi đều không thấy thì bọn họ cũng xong rồi. Cái còng tay là khỏi nghĩ đến việc tháo ra luôn.
_ “Tìm cái gì mà tìn chứ.” – Qúa quen thuộc với trường quay khiến YoSeob biết rằng những nơi bị nghi ngờ cũng đều đã xem một loạt, như thếcó nghĩa bây giờ có tìm tiếp cũng vô ich. Mà quan trọng nhất là cậu hiểu được nếu còn tiếp tục ở đây thì chỉ khổ cái tai, phải nghe Hyung Kimắng liên tục mà thôi. – “Đã tìm hết rồi còn gì. Về nhà thử xem lạivậy.”
Bằng kinh nghiệm bao nhiêu năm gây chuyện của mình, chàng mỹ nam cuốicùng cũng chỉ có thể đặt hi vọng vào quãng đường từ đó trở lại nhà màthôi. Cs lẽ còn một góc nào đó mà cậu đã bỏ sót chăng, ai đó không ngừng tự nhủ với bản thân, để không phải nghĩ tới tình trạng xấu nhất.
_ “Ở nhà cũng đâu có.” – Minh Tuyết bĩu môi, không đồng ý với cách nghĩấy của chàng mỹ nam. Chỗ nào có thể tìm được thì cũng đã tìm hết rồi, có lục tung thêm mấy lần thì cuối cùng cũng chẳng khác gì cả. Có thời gian để làm điều thừa này thì chi bằng tìm cách nào khác để tháo cái còngnày ra thì hơn.
Sau đó, người con gái đó đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng, ánh mắt sáng lên.
_ “Chẳng phải anh biết mở khoá hay sao?” – Minh Tuyết nhìn sang phíachàng mỹnam đầy kì vọng. Lần trước chẳng phải ai đó chỉ dùng một chiếckẹp để mở khoá phòng Jae Sung đó thôi, nếu đã biết mở thì còn mất côngđi tìm kiếm xa xôi làm gì.
Đối diện với ánh mắt sáng rỡ, cũng kèm theo cái kiểu nhìn như thể cậuchính là một thằng ngốc, Yo Seob chỉ càng thêm bực mình, nghiến răngnghiến lợi nói.
_ “Tôi đã mở chìa khoá còng tay bao giờ đâu.” – Cô ta cứ làm như cậu làsiêu nhân không bằng, mở được khoá cửa thì loại khoá nào trên thế giớicũng mở được chắc.
_ “Ôi trời.” – Giờ thì bản thân Minh Tuyết đã hiểu được cái gì kêu làhoàn toàn hết hi vọng. Ông trời quả thật đã tuyệt đường sống của haingười đến tận cùng.
_ “Phải làmsao bây giờ?” – Bước về đến cửa nhà, Minh Tuyết vẫn không ngừng rên rỉ.Đừng nói là lâu dài, mới từ sáng đến giờ bị khoá chung với tên này mà cô đã thấy khó chịu lắm rồi, ngay cả đi lại cũng không được tự do, vướngvíu đến bực mình.
Tuy nhiên, khi vừa vươn tay ra thì cánh cửa trước mặt đã tự mở, cùng với đó là bóng dáng của anh chàng đào hoa Young Min đang định bước ra khỏicửa.
_ “Uả! Hai đứa về rồi đó à?Anh đợi các em suốt từ nãy tới giờ rồi đấy.” – Nhìn thấy hai người, tên yêu nghiệt hơi ngạc nhiên một chút, nhất làkhi liếc mắt qua cánh tay bị khoá chung của họ. – “Đạo diễn nói hôm nayem cầm còng tay về mà quên không mang theo chiều khoá nên có đưa anh cầm về hộ.”
Vừa nói, Young Min lại vừa đưa mắt nhìn bộ dạng khổ sở của hai đứa kèmtheo một cái thở dài. Cậu đã vội vã trở về để nhưng vẫn không ngờ rằngmới có một lát mà hai đứa này đã thành ra như vậy rồi.
_ “Chỉ là anh không ngờ rằng các em đã sử dụng nó luôn rồi.”
Hơn nữa còn sử dụng một cách rất thú vị, cứ tựa như dây tơ hồng ấy, trốn thế nào cũng không thoát.
_ “Anh vừa nói gì cơ?” – Nghe được tin tức tên yêu nghiệt vừa báo, MinhTuyết có chút vui sướng vì sắp có thể giải thoát, nhưng trên tất cả lạivẫn là khiếp sợ.
Nếu những gì cậu nói là sự thật, vậy thì cũng có nghĩa là thực tế YoSeob cũng không hề cầm chiếc chìa khoá trở về. Thế mà làm sao mà cái tên chết tiệt này lại dám nói chắc chắn như đinh đóng cột, còn hành xác côcả buổi để đi tìm một thứ căn bản không bị rơi mất kia chứ?
Nghĩ đến đó, cô rất muốn bóp chết cái tên bên cạnh mình ngay tức thì,nhưng cuối cùng vẫn đủ lý trí để kiềm chế lại, chỉ ném cho cậu ta mộtcái nhìn thật lạnh lẽo.

_ “Là ai nói đã cầm chiếc chìa khoá về rồi thế?” – Quên thì cứ nói làquên, đã thế lại còn cố tỏ vẻ làm gì, chỉ khổ có mỗi cô không dưng bịlôi vào chịu khổ cùng.
_ “Cái này… rõ ràng…” – Đối mặt với sự thật này, ngay chính Yo Seob cũng có chút bối rối, nói ngập ngừng trong chột dạ.
Kì thật thì chính bản thân cậu cũng không nhớ rõ ràng mọi chuyện, chỉnghĩ rằng mình cầm còng tay về thì không lý nào lại chưa cầm chìa khoánên mới có những chuyện phía sau. Bây giờ nghe thấy Young Min nói mớibiết hoá ra là do cậu, nhất thời không biết phải nói gì ngoài lảng sangchuyện khác.
_ “Mà thôi!” – Với lại cũng do Minh Tuyết tự dưng lại khoá cậu vào cùngcô ta đó chứ, đâu phải chỉ do lỗi một mình cậu đâu. Chàng mỹ nam tự lấylý do đó thuyết phục bản thân, thế nên những áy náy vừa xuất hiện trongvài giây trước cũng cứ thế theo gió bay xa. – “Điều quan trọng nhất bâygiờ là…”
Cướp lấy chìa khoá và tự giải thoát bản thân. Nghĩ đến chuyện đó, YoSeob không để phí thêm một giây phút nào, đột nhiên lao tới phía trước, ý định muốn cướp lấy chiếc chìa khoá trên tay Young Min trước khi MinhTuyết kịp phản ứng.
Tuy nhiên, có lẽ cậu đã đánh giá cao sự nhanh nhẹn của bản thân tronglúc bị khoá chung với Minh Tuyết, cũng như quá coi thường sự phản ứngcủa cô trước vấn đề nhạy cảm này, người con gái ấy cũng rất nhanh thấyđược điều bất thường, lao tới trước tham gia cướp đoạt.
Nhưng đến cuối cùng, trời vẫn không phụ lòng người, nửa giây phản ứng trước cũng đủ để cậu tạo nên lịch sử.
_ “Chậm chân quá đấy!” – Cầm chiếc chìa khoá trong tay, Yo Seob chợt cóđược cảm giác thành tựu, cũng không quên châm chọc cái người đang bốckhói vì bực tức kia. Điệu bộ của chàng mỹ nam lúc ấy rất đáng đánh đòn, khoé miệng khẽ nhếch lên, liếc mắt nhìn về phía Minh Tuyết trong coithường và trêu tức, làm cô càng điên lên.
_ “Đưa đây.” – Vẫn không chấp nhận thua cuộc dễ dàng như vậy, cô vẫnnhào tới, ý đồ cướp đoạt lại chiếc chìa khoá. Nhưng mà Yo Seob làm saocó thể để cô được như ý, sử dụng lợi thế chiều cao của bản thân, giơ tay lên cao ngoài tầm với của cô.
Thế mới thấy ưu việt rất lớn của người cao với người thấp mà. Chàng mỹnam càng thấy cô cố gắng trong vô ích, thậm chí còn nhảy cả lên để giành lấy nhưng kết quả vẫn là không với tới, cậu lại càng không nhịn đượccười thầm trong bụng.
Chịu thua đi! Cô chẳng thể làm gì để thay đổi được kết quả này đâu.
_ “Mấy cái đứa này! Lại thế nữa rồi.” – Trông thấy hai tên đàn em đangvui đùa ầm ĩ, Young Min đúng là hết nói nổi, chỉ lắc đầu thở dài. Bọn họ ngày nào không gây gổ, trêu chọc nhau thì không sống được thoải mái thì phải. – “Thôi hai đứa cứ tự giải quyết đi nhé! Anh có hẹn rồi, lát nữasẽ về.”
_ “Vâng!” – Trong trường hợp hiện tại, cũng chỉ có mỗi mình Yo Seob còncó thể vui vẻ hưởng ứng lời của tên đàn anh kia được mà thôi.
Cũng có thể do trong mắt cậu lúc này, mọi sự cố gắng của cô chỉ là giãychết, làm thế nào cũng không thay đổi được kết cục đã xác định sẵn. Thếnên chàng mỹ nam rất chủ quan, vừa định mở khoá cho bản thân thì đã bịcô nhận thấy ý đồ, túm chặt lấy cánh tay bị khoá kia của cậu.
_ “Đừng hòng.” – Tính cách của tên này, Minh Tuyết đã hiểu rõ như lòngbàn tay. Thế nên cũng đoán được nếu cậu thoát ra một mình thì sẽ khôngbao giờ tốt bụng đến mức giải cứu cho cô, chỉ biết càng đổ thêm dầu vàolửa, tìm cơ hội hành hạ cô mà thôi.
Với phương châm bản thân không thoát được thì ít ra cũng phải kéo cáitên này chết chung, Minh Tuyết tình nguyện buông tha cho cướp đoạt chìakhoá mà tập trung vào giữ chặt cánh tay đó của cậu. Chừng nào cô chưađược tháo còng ra khỏi tay thì cậu cũng đừng mơ tưởng được tự do mộtmình.
_ “Tránh ra ngay!” – Mắt thấy tự do sắp đạt được cứ thế bị ngăn trở, YoSeob cũng có chút nóng nảy. Cậu vốn không hề dự đoán tới tình trạng hiện tại nên trong lúc nhất thời không biết làm sao để giải quyết cả.
Làm sao mà cậu có thể quên được cánh tay hai người vốn vẫn bị khoá vàonhau kia chứ? Hiện giờ thì càng khó khăn hơn nhiều nếu muốn giải thoátbản thân, nhất là Minh Tuyết lúc này lại đang quyết tâm bám chặt lấycánh tay kia của cậu, đẩy mãi cũng không ra.
Cứ thế, hai người tranh đấu quyết liệt, giằng co, lôi kéo, ai cũng không chịu nhường ai. Cả hai người đều cho rằng nếu để người kia thoát ratrước thì sẽ không ình cơ hội thoát thân, hơn nữa còn có thể tìmcách trêu chọc, đùa giỡn mình nên càng không thể buông tay. Thành ra cục diện vẫn mãi như vậy chẳng có chút thay đổi nào cho tới khi…
_ “Ối!” – Trong lúc giằng co, Yo Seob cuối cùng cũng bị tuột tay, khiếnchiếc chìa khoá bị rơi xuống, văng trượt trên nền đất vào giữa phòngkhách.
Tình cảnh lúc đó thật không biết phải dùng từ gì để nói cho rõ cả. Chiếc chìa khoá thì nằm ngay giữa sàn, hai người thì vẫn bị khoá chung vàonhau, cùng đưa mắt chuyển từ chỗ chiếc chìa khoá sang đối phương, cũngthấy được trong mắt của nhau sự thận trọng và đề cao cảnh giác.
Không khí giây phút đó thật im lặng, yên ắng tới mức quỷ dị. Hai ngườiai cũng không dám manh động, nhưng cũng không thể lơ là, sợ đối phươngphản ứng trước sẽ chiếm hết lợi thế. Cứ như thế, sự giằng co của bọn họkhông chỉ trong ánh mắt, trong trí não, mà còn lan toả ra khắp khônggian xung quanh.
Thế rồi, không hề có chút báo trước nào, cả hai đột nhiên cùng cử động,lao tới cùng môt hướng. Mục đích của họ đều là chiếc chìa khoá kia, vàviệc cướp đoạt lấy nó đầu tiên cùng được hai người xét vào chuyện bắtbuộc.
Vì thế…cho nên… tại căn nhà giây tiếp theo bắt đầu trình diễn một cuộctranh giành mà nếu có ai đứng ngoài thấy thì không biết nên khóc hay nên cười nữa. Bởi vì những người trong cuộc lúc này đúng là sử dụng hết mọi thủ đoạn có thể để đạt được mục đích.
Gần đến nơi, Yo Seob đẩy Minh Tuyết một cú thật mạnh khiến cô lảo đảomãi mới giữ được cân bằng. Nhân lúc đó cái tên ấy cúi xuống định nhặtchìa khoá lên.
Vừa mới đứng vững được như bình thường, mới đưa mắt nhìn lại thấy ai đósắp nắm được chiếc chìa khoá, Minh Tuyết không kịp nghĩ gì, vội nhào tới đá phăng nó trượt trên sàn thêm một đoạn xa, hoàn toàn nằm ngoài tầmvới của chàng trai.
_ “Cô…” – Thấy cái đích tự do đã gần như nằm trong tầm tay đột nhiên lại bị văng ra, Yo Seob không bực mình mới là chuyện lạ. Nhất là khi chàngmỹ nam ấy quay lại trông thấy ánh nhìn đối chọi đầy thách thức của cô,lại chỉ càng khiến cậu thêm quyết tâm đoạt lấy rồi vất cô một mình ở lại với chiếc còng trên tay.
Sau đó, sau đó, và rất nhiều lần sau đó, mọi chuyện vẫn lặp lại như cũ.Hai người giằng co qua lại, chiếc chìa khoá cũng bị đá qua lại, thờigian cứ thế trôi qua nhưng chưa có ai trong hai người đắc thủ cả.
Do có chiếc còng tay ở giữa nên họ cũng không bao giờ cách được nhau quá xa, thành ra cứ một người sắp thành công là lại bị người kia phá đám,cứ như vậy tiếp diễn cho tới tận giờ phút này.
Lần này, Minh Tuyết thấy Yo Seob có lợi thế khi chạy tới bên chiếc chìakhoá hơn, vội vàng tăng hết tốc lực, vươn lên chặn trước mặt cậu trênđường tới đó. Cứ thế, có lẽ lần này cô sẽ thắng cuộc, chấm dứt trò tranh giành tốn sức lực, tốn thời gian này tại đây chăng?
Tuy nhiên, côdường như đã quá chủ quan, đã quên mất người mà bản thân đang đối mặt là Yo Seob. Bởi cậu ta chính là kẻ sẵn sàng sử dụng bất cứ thủ đoạn nào để ngăn cản những điều cô mong mỏi trở thành hiện thực.
Ngay khi người con gái ấy còn cách chiếc chìa khoá có nửa mét, vừa địnhcúi xuống nhặt nó lên thì cô lại thấy bản thân mình đột nhiên cách nóngày càng xa, ngón tay vừa suýt chạm tới phút chốc biến thành cách mộtkhoảng lớn.
Sau đó, cô rất bi phẫn khi nhận ra mình vừa bị cái tên chết tiệt ở phía sau kia nhấc bổng cả lên, vất ra phía khác.
_ “Ối!” – Minh Tuyết hô lên một tiếng trong hoảng sợ, rồi ngay sau đócũng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại, thấy được cảnh ai đó đang chồm tới, cầm chiếc chìa khoá lên với vẻ đắc thắng.
Cậu ta vốn không thấy hành động của mình có chút ti bỉ nào, mà thậm chí còn có thể ngước sang nhìn cô với ánh mắt đầy châm chọc.
_ “Cô hãy cứ ngồi ở đấy với chiếc còng đi nhé!”
Đúng như những gì người con gái ấy đã nghĩ, Yo Seob một khi cầm đượcchiếc chìa khoá thì đừng mơ tới việc sẽ qua mở giúp cô. Hơn nữa, cậu tavốn cũng chỉ hứng thú nhìn thấy cô xấu mặt mà thôi.
Nghĩ tới hậu quả xấu nhất có thể xảy ra, Minh Tuyết lúc này chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đó là liều mạng cũng không thể để cậu ta đạt được thắng lợi, cả người cũng dùng hết sức lực nhào tới tranh giành đến cuối cùng. Nếu thất bại, cô chắc là sẽ phải chung sống với chiếc còng này cả đờithật luôn.
Riêng Yo Seob, vừa mới giây trước còn nghĩ rằng bản thân đã thắng, giâysau lại chật vật đối mặt với sự cướp đoạt không muốn sống của MinhTuyết, trong lòng mới biết thế nào là hối hận. Nhẽ ra cậu nên để mọiviệc xong xuôi mới đến kích thích cô mới đúng, chứ giờ ai đó đúng làkhông khác gì kẻ điên mà.
Một lúc lâu sau, hai người vẫn còn trong trạng thái tranh giành cướpđoạt chiếc chìa khoá không ngừng nghỉ. Yo Seob ngăn cản Minh Tuyết cũngđủ hỗn loạn, không lấy đâu ra được chút thời gian để có cơ hội tháochiếc còng tay ra cả,
Cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay, nhất là khithời gian phải tới trường quay gần kề, chàng mỹ nam mới cắn răng dùnghết sức lôi kéo, bỏ chạy, rồi nhân lúc cô sơ ý bỗng chui tọt vào trongnhà vệ sinh.
Vốn là theo kế hoạch sẽ đóng cửa nhốt Minh Tuyết ở bên ngoài, từ đó cóđược chút thời gian không cô làm phiền, tận dụng để mở khoá, nhưng đếnlúc thực hiện thì lại có chút khác biệt.
Ngay khi thấy ai đó chui vào trong nhà vệ sinh, cô cũng có thể lờ mờđoán ra được ý đồ của cậu, vội vàng tìm mọi cách ngăn lại ngay tức thì.Cuối cùng khiến cho Yo Seob một bên phải đẩy cánh cửa, một bên lúi cúitìm cách mở khoá cho bản thân.
_ “Đừng hòng nghĩ rằng có thể thoát được dễ dàng như thế.” – Nghiến răng nghiến lợi nhìn thấy ai đó đang định thoát thân một mình, Minh Tuyếtđành phải dừng việc đẩy cánh cửa qua lại với cậu ta, mà lùi lại, lấy đàlao tới rất mạnh.
Cũng vì quá chuyên tâm mở khoá mà Yo Seob không để tâm tới điều khácthường đang xảy ra, cho tới tận khi bất ngờ bị đẩy một cú thật mạnh rađằng trước.
Giây phút đó, chiếc chìa khoá mà hai người mất cả buổi tran giành kiachợt tuột ra khỏi tay của chàng trai, tung lên đằng trước theo một đường cong, từ từ hạ xuống trong con mắt kinh hoàng cực độ của cả hai conngười.
Tõm!
Sau âm thanh ấy, hai người chết lặng.
Họ đứng chết sững như những bức tượng, không hề cử động suốt một lúclâu. Bởi không ai trong số họ dám tin tưởng những gì vừa xảy ra ngaytrước mắt mình.

Chiếc chìa khoá… vừa rơi vào chính giữa bồn cầu.
_ “Ôi trời!” – Trải qua không biết bao lâu sau, hai người bị hồn lìakhỏi xác kia cuối cùng cũng trở về bình thường, cùng hô lên một tiếngnghe đầy sợ hãi.
Công cụ duy nhất có thể giúp bọn họ lấy lại được tự do giờ đang nằm ngay trong bồn cầu, ai rơi vào trường hợp này mà không hoảng sợ mới là kìlạ. Thậm chí, trong khoảng thời gian đứng lặng kia, họ vẫn luôn cầu mong những gì vừa diễn ra chỉ là ác mộng, nhưng cuối cùng thì vẫn phải đốimặt với sự thật phũ phàng này.
_ “Cái cô này!” – Rõ ràng giây phút trước chiếc chìa khoá còn tại trongtay, Yo Seob còn có thể chắc chắn nếu ình thêm một vài giây nữa thì sẽ tháo xong xuôi. Nhưng hiện tại lại thấy cảnh này, cậu không nổi cơnđiên lên thì sẽ không gọi là Yo Seob. – “Là tại cô đó.”
Nếu cô yên lặng để cậu tháo cho xong thì đâu có mức rơi đến bước đườngnày. Ai đó còn rất vô sỉ nghĩ như vậy, không hề cảm giác có gì là khôngđúng cả.
_ “Đừng có mà đổ tội linh tinh.” – Đáng tiếc, người mà chàng mỹ nam đang trút giận lên lại là Minh Tuyết. Cô thì làm sao có thể để cho bản thânchịu tội một mình được cơ chứ. Huống hồ, trong suy nghĩ của cô, ngườisai vốn cũng chỉ có một mình Yo Seob mà thôi. – “Chẳng phải là vì anh đó sao?”
Nếu ngay từ đầu ai đó thành tâm, cùng mở khoá cho cả hai thì sự việccũng đâu đến mức tệ hại như thế này. Tất cả cũng chỉ vì sự ích kỉ, xấutính của ai đó hết, thế mà giờ cậu ta còn dám trở giọng quay sang tráchmắng cô ư?
Cứ thế, hai người ai cũng cho rằng mình là người đúng, còn kẻ có lỗilà đối phương, quay sang nhìn nhau với ánh nhìn toé lửa, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người còn lại ngay lập tức.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, rồi mười phút trôi qua, hai ngườitrừng mắt nhìn nhau đến đau cả mắt, nhưng mọi việc thì vẫn chẳng có gìthay đổi cả. Họ vẫn bị khoá chặt vào nhau bởi chiếc còng tay, còn chiếcchìa khoá duy nhất để giải thoát cho họ thì vẫn nằm im lặng trong bồncầu.
Nhận thấy muốn thực sự thoát thân thì đứng đó thách thức nhau cũng không giải quyết được gì, mà cần là một hành động thiết thực cụ thể, bọn họmới dừng lại cái hành động thừa này mà cùng quay trở lại nhìn về phíacái bồn cầu.
_ “Nè!” – Sau một lúc lâu nhìn xuống và trầm ngâm suy nghĩ, Yo Seob độtnhiên mở miệng nói. – “Còn tranh giành nữa thì nó sẽ bị trôi luôn đó.”
Điều này cũng có nghĩa cậu sẽ nhượng bộ để hợp tác lấy lại chiếc chìakhoá từ dưới kia lên. Nếu còn tiếp tục tranh cướp, chơi xấu nhau như vừa nãy thì ngay cả cậu cũng không dám nghĩ tới số phận của chiếc chìakhoá sẽ ra sao nữa.
_ “Uh!” – Minh Tuyết cũng gật đầu đồng ý với đề nghị của chàng mỹ nam.Việc đã đến nước này mà còn không dừng tay thì hi vọng cuối cùng cũng bị bọn họ chính tay dập nát mất thôi. – “Đình chiến đi! Tôi cũng khôngmuốn bị còng tay như vậy cả đời đâu. Với lại từ sáng tới giờ tôi cũngchưa kịp ăn gì cả nữa.”
Trước đó còn bị cậu lôi kéo đi tới trường quay tìm kiếm, lúc về lại đâmđầu vào tranh giành khiến sức lực của cô cũng gần như bị cạn sạch sẽ.Đến như thế này thì cũng nên bắt tay nhau trong hào bình, giải quyếtviệc này càng sớm càng tốt vậy.
_ “Thế ai sẽ là người lấy nó ra đây?” – Ánh mắt Yo Seob từ đầu tới giờvẫn không hề rời quá khỏi chiếc bồn cầu, đột nhiên mở miệng hỏi.
Đây mới là vấn đề quan trọng nhất đối với hai người lúc này. Cuối cùngai sẽ là người phải hi sinh thân mình để nhặt lấy cái thứ khủng khiếpkia lên mới được kia chứ?
_ “Anh chứ ai.” – Minh Tuyết trả lời mà không cần nghĩ.
Cái việc này mà còn phải hỏi nữa à?
* * *
Trong căn nhà của các chàng thần tượng đưúng đầu giới showbiz lúc nàyđang trình diễn một chuyện mà chắc cả đời này cũng chỉ có một lần. Đó là cảnh Yo Seob đứng trong nhà vệ sinh, cầm cây đũa gắp chiếc chìa khoálên vô cùng tỉ mẩn và thận trọng. Thêm vào đó là hình ảnh Minh Tuyếtđứng bên cạnh, hồi hộp nhìn theo từng động tác của cậu từ đầu tới giờ.
_ “Cẩn thận đấy!” – Nhìn theo từng cử chỉ nhỏ nhất của cậu, cô không ngừng lo lắng, liên tục mở miệng nhắc nhở.
Không thấy lo mới là lạ. Chỉ cần lúc này Yo Seob run tay để rơi chiếcchìa khoá xuống thêm lần nữa thì chắc nó sẽ bị trượt vào tận sâu bêntrong, như vậy cũng có nghĩa việc thoát ra khỏi cái còng này cứ thế trởnên vô vọng.
Thế nên càng nhìn cô càng lo, mà càng lo tì cô lại càng nhắc lại câu đónhiều lần, đến mức người trong cuộc như Yo Seob cũng phải phát bực mình.
_ “Trật.tự.đi!” – Nghiến răng nghiến lợi dằn ra từng chữ, khuôn mặt củachàng mỹ nam lúc này quả là vô cùng đáng sợ. Cô ta có biết lúc này cậuđã rất khó khắn để tĩnh tâm, tránh bị run tay rồi không? Thế mà cô talại còn dám đứng bên lải nhải suốt không ngừng nữa là sao?
Sự kiên nhẫn của cậu cũng có giới hạn mà thôi. Còn như vậy nữa thì cậuchắc sẽ nổi điên, bỏ mặc tất cả mà xông lên bóp chết cô ta mất.
Rất nhẹ nhàngvà cẩn thận, dù đã đeo găng tay kĩ lưỡng nhưng Yo Seob vẫn biểu hiện như thể mình đang chính tay chạm phải một thứ kinh khủng nhất trần đời. Đặc biệt là khuôn mặt chàng mỹ nam lúc này chỉ còn một cảm xúc ghê tởm vàkhông tình nguyện, tựa như việc rửa chiếc chìa khoá sẽ làm cậu không thể nào ăn uống ngon miệng trong suốt một thời gian dài vậy.
_ “Xong chưa vậy?” – Đứng ngoài nhìn ai đó vặn nước rửa đến gần mườiphút mà vẫn không có vẻ gì như muốn ngừng lại, Minh Tuyết cũng chờ đếnhết kiên nhẫn mới mở miệng hỏi.
Rốt cuộc đến bao giờ tên đó mới chịu ngừng lại và mở chiếc còng tay rađây? Cũng bởi vì bản thân không phải là người trực tiếp chạm vào chiếcchìa khoá kinh tởm kia nên cô chẳng có chút cảm giác gì, thậm chí cònrất lãnh đạm thúc giục không ngừng.
_ “Làm gì mà nhanh thế được. Phải rửa thật kĩ để không còn một con vitrùng nào còn sót lại mới được chứ.” – Yo Seob rõ ràng cũng có vẻ khóchịu với cái kiểu nói không khác gì ra lệnh của cô, nhưng không hiểu sao vẫn rất tử tế trả lời. – “Sắp xong rồi! Cô quay người lại với lấy chotôi lọ hương liệu đằng kia để tráng lại thêm một lần nữa là được.”
Dường như việc rửa đi rửa lại đến hàng chục lần vẫn chưa đủ để khắc phục ấn tượng sự bẩn thỉu của chiếc chìa khoá này, chàng mỹ nam mới mở miệng yêu cầu thêm cả xúc hơi thơm vào. Có lẽ hương thơm sẽ khiến con ngườita không liên tưởng tới cảnh cái thứ này nằm chính giữa bồn cầu nữachăng?
_ “Thật là bày đặt mà.” – Sạch sẽ đến tận như thế này thì đúng phiền phức quá mức, khiến Minh Tuyết cũng phải than thở một câu.
Đến cuối thì cũng chỉ phải sử dụng nó trong vài giây, có cần thiết phảilàm đủ trò thừa thãi như vậy không? Cô gái trong lòng nghĩ như vậy,nhưng vẫn còn quay người lại nhìn quanh tìm kiếm thứ mà Yo Seob muốnnói.
Loay hoay nhìn qua lại đống hương liệu không biết nên lấy lọ nào, MinhTuyết vừa định hỏi lại cho kĩ càng thì một cảm giác không ổn đột nhiênlàm cô không khỏi giật mình. Ngay giây phút sau đó, khi người con gái đó quay ngoặt lại giám định lại những linh cảm của bản thân thì đã thấy…
Chỉ mới một phút!
Cô mới quay đi không để ý tới Yo Seob có một phút mà thôi, thế mà cáitên chết tiệt kia đã lén lút mở chiếc còng tay từ lúc nào rồi. Khi cônhìn lại cũng đúng lúc bắt gặp được cảnh ai đó vừa tháo xong, tay cònchưa kịp thu lại, khuôn mặt còn ngước lên nhìn cô bằng cái ánh mắt vôtội nhất trần đời.
Chỉ có điều lúc này, ánh mắt đó chỉ làm cô càng muốn xông lên đánh chotên ấy một trận hơn bao giờ hết. Nhất là cậu ta ngay sau đó liền nhếchmép lên như thể đang cười nhạo cho sự ngu ngốc của cô, rồi dùng vận tốcánh sáng để chạy vụt ra phía cửa nhà vệ sinh.
_ “Yo Seob!” – Chỉ kịp hét lên một tiếng, Minh Tuyết ngay sau đó cũngvội chạy đuổi theo, lao ra khỏi cửa phòng cậu, bám theo xuống dưới cầuthang. Dĩ nhiên, cô không thể nào để cho cậu ta dễ dàng thoát thân mộtmình như vậy được rồi. – “Mau đưa chìa khoá đây! Đồ xấu tính…”
Còn chưa kịp mở miệng mắng ai đó thêm vài câu cho hả giận thì đúng lúcđó, một sự việc đột ngột phát sinh làm cả thế giới như chợt lâm vào tĩnh lặng trong một khoảnh khắc.
Cạch!
Theo đà chạy của Minh Tuyết, chiếc còng còn lại vừa được Yo Seob tháo ra kia chợt vung qua, đập vào cây cột vốn dùng để trang trí ở phòng khách, cứ thế cộp khoá vào luôn. Không những vậy, nó còn gây ra một lực cảncực lớn kéo lại bước chạy của người con gái đó, khiến cô suýt chút nữabị nó làm cho ngã sấp xuống.
Sau giây phút đó, không gian chìm vào một sự yên ắng đến quỷ dị. Yo Seob cũng dừng lại để nhìn xem việc gì vừa diễn ra.
Đến lúc nhận ra tình trạng của cái người vừa nãy còn hùng hổ đuổi theosau lưng mình kia, vẻ mặt của chàng trai liên tục thay đổi sự biểu cảm,từ khó hiểu sang ngạc nhiên, rồi lại từ ngạc nhiên sang khoé miệng runrẩy, cố gắng nhẫn nại lắm để không bật cười.
_ “Ôi trời!” – Cuối cùng, ai đó vẫn là không nhịn được phải phì cười,kèm theo đó là cái nhìn đầy châm chọc với hành động ngu ngốc tự chui đầu vào rọ của ai đó. – “Lần này thì là cô tự khoá mình vào đấy nhé, khôngliên quan gì đến tôi đâu đấy.”
Thế nên cậu lại càng không có trách nhiệm phải tháo còng cho cô ta hết cả.
Đây chính là hậu quả của việc chạy theo cậu đòi cướp chìa khoá mà. Nếubiết điều chấp nhận số phận, ngoan ngoãn nghe lời cậu sai bảo thì có lẽchỉ vài hôm, cậu thấy chán rồi cũng sẽ buông tha cho. Nhưng giờ nhìn lại Minh Tuyết lúc này xem, tự khoá mình vào cậy cột, chỉ có thể đứng ởchân cầu thang, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Chàng trai rất xấu tính cười nhạo trên nỗi đau của người khác, không hề có chút cảm giác gì về sự vô sỉ của bản thân.
_ “Mau thả tôi ra đi!” – Minh Tuyết dằn ra từng chữ, nói trong tìnhtrạng quẫn bách, đặc biệt là khi cô đã thử cố gỡ lấy chiếc còng ra nhưng mãi vẫn không được.
Chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng muốn hành hạ cô ư? Minh Tuyết lúc này gần như lâm vào trạng thái tuyệt vọng, khoé mắt cũng bắt đầu ươn ướt.
_ “Đó là lời cầu xin của cô đấy sao?” – Vẫn đang chìm trong sự sungsướng khi thấy người đuổi theo mình bị gặp hoạ, Yo Seob cũng không chútâm để ý t


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.