Mỹ Nhân Xin Dừng Bước

Chương 9: Gia Súc Cũng Dám Gọi?​


Bạn đang đọc Mỹ Nhân Xin Dừng Bước: Chương 9: Gia Súc Cũng Dám Gọi?​


“Hôm nay sao nhiều người không mang thẻ học sinh như vậy?”
Triệu Cương Băng bởi vì không có mang thẻ học sinh nên bị phạt đứng ở dưới quốc kỳ, một giọng nói có phần quen thuộc truyền tới Triệu Cương Băng.
“Con mẹ nó! Mã Phong Phong!”
Triệu Cương Băng nhìn người đàn ông mang một cặp mắt kiếng màu kim ti, có chút không biết làm sao.
“Mẹ ơi, hôm qua vừa mới phá hủy chuyện tốt của người ta, hôm nay lại đụng phải hắn.”
Mã Phong Phong nhìn có vẻ khá nhàn nhã đi tới, trên tay lại dắt theo một con chó hắc bối Đức Quốc. (chó thời Đức quốc xã – đội quân Hitler)
Triệu Cương Băng cảm thấy thật là kinh ngạc! Một lão sư vậy mà ở trong trường lại có thể dắt theo một con chó đi dạo, trường học này không ngờ lại là một trong những trường trung học tốt nhất ở cả Thần Châu, đầu óc của hiệu trưởng trung học Hạo Nguyệt không phải là bã đậu đó chứ?
Nhưng mà lời của một lão sư khác lại là đáp án cho sự nghi hoặc của Triệu Cương Băng.
– Trưởng ban Mã, cậu mới tới.
Một người giáo bảo an vẻ mặt cung kính nói.
– Ừ!
Trên mặt của Mã Phong Phong mang một vẻ ngạo nghễ nhàn nhạt, nói tiếp:
– Gần đây trong thành phố muốn bố trí người xuống khảo sát công tác giáo phong giáo kỷ của chúng ta nên làm cho tốt vào, còn có công tác bảo vệ vườn trường, đây là công tác bảo vệ trọng điểm tiếp theo của chúng ta. Trong thời gian này không được có bất cứ sai sót nào.
– Đã biết rồi, trưởng ban Mã.
Thì ra Mã Phong Phong còn là trưởng ban bảo vệ.

Triệu Cương Băng có chút kinh ngạc nhìn Mã Phong Phong. Đúng lúc này, ánh mắt của Mã Phong Phong đảo qua một đám người đang đứng ở dưới cột cờ, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người của Triệu Cương Băng. Triệu Cương Băng rõ ràng cảm giác được, ánh mắt của Mã Phong Phong thoáng cái sáng rực lên.
Lập tức Mã Phong Phong dắt con hắc bối đi tới trước mặt của Triệu Cương Băng.
– Vị bạn học này, tại sao lại bị phạt đứng hả?
Mã Phong Phong vừa hỏi vừa buông lỏng dây thừng của con chó đang cầm ở trên tay.
– Không có mang thẻ học sinh.
Triệu Cương Băng nói.
– Vô liêm sĩ.
Triệu Cương Băng vừa dứt lời, chợt nghe Mã Phong Phong hét lớn một tiếng, nói tiếp:
– Một người học sinh trung học vậy mà không mang theo thẻ học sinh, đây là cái quái gì hả? Một tổ chức một kỷ luật, với bộ dáng này của ngươi thì vẫn còn có thể đọc được sách gì hay sao? Chúng ta hay nói, học tập thì học nhân phẩm là quan trọng nhất, thứ hai mới là học kiến thức, nhân phẩm của ngươi còn không vượt qua được, vậy thì ngươi tốt như vậy còn muốn tới trường học làm gì?
Triệu Cương Băng bĩu môi không nói gì, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua khí thế hung hăn của con hắc bối Đức Quốc kia.
Mã Phong Phong cũng đúng lúc đưa tay buông lỏng nhiều hơn.
Điều này làm cho tính khí của con hắc bối Đức Quốc có vẻ hoang dã hơn, Mã Phong Phong buông lỏng con chó một cái, hắc bối lập tức liền hướng về người ở gần mình nhất là Triệu Cương Băng mà nhảy tới.
“Hừ, dám phá hỏng chuyện tốt của ta, trước tiên trừng phạt ngươi một chút.” Mã Phong Phong nhìn con hắc bối đang há to miệng xông về Triệu Cương Băng, híp mắt thầm nói.
Mà trong miệng của Mã Phong Phong cũng giả bộ nói:
– Ơ kìa, không tốt rồi, sợi dây bị thả ra.

Hắc bối giương răng nanh thật to, gần như chỉ trong chớp mắt liền nhào đầu về Triệu Cương Băng.
Lúc đầu còn có những người đứng ở cạnh Triệu Cương Băng, nhưng lúc này cũng không có người phụ trách phạt đứng nên tất cả đều ào ào chạy đi khắp nơi. Hắc bối lập tức sẽ cắn đượcTriệu Cương Băng.
Triệu Cương Băng cũng chỉ là hai tay chọc vào túi, ánh mắt bình tĩnh nhìn con hắc bối. Con hắc bối kia khí thế rào rạt bất chợt đứng yên lại một chút. Ngay sau đó, con hắc bối vốn không sợ trời không sợ đất cũng đột nhiên gãi gãi chân trước, sau đó cả người đứng thẳng lên, đề phòng mà nhìn Triệu Cương Băng.
Tại giữa lúc có sự đề phòng ấy còn có cả sự sợ hãi mà không cách nào diễn tả được!
Lúc này, một giáo bảo an cũng chạy vọt tới bên cạnh, ôm con chó lại.
“Tại sao vậy???”
Mã Phong Phong vốn định không cẩn thận làm cho hắc bối cắn Triệu Cương Băng vài cái, nhưng bây giờ kinh ngạc nhìn con chó của mình, trước đây con chó mười phần ngỗ ngược thế nào thoáng cái dường như mất hồn thế này?
Một con gia súc mà cũng đám đối với thiếu gia ta mà hô to gọi nhỏ sao?
Triệu Cương Băng khinh thường nhìn thoáng qua con hắc bối kia, nếu như đổi lại một trăm lẻ tám con chó ngao thuần Tây Tạng thì thiếu gia ta mới phải lúng túng một chút. Chỉ con gia súc ngươi, cộng thêm chủ nhân của ngươi cũng không đủ để bổn thiếu gia nhét kẻ răng.
Đúng lúc này, Hà Hiểu Như cầm một cái túi xuất hiện cách đó không xa. Hình như là thấy được Triệu Cương Băng bên này, Hà Hiểu Nhu đi tới.
– Cương Băng, làm sao vậy?
Hà Hiểu Nhu hỏi.
– Không có mang thẻ học sinh.
Triệu Cương Băng nói.

– A! Đây là do tôi quên, Mã Phong Phong, không ngại chứ, Cương Băng là mới chuyển tới cho nên không có thẻ học sinh, tôi dẫn cậu ấy đi trước được không?
Hà Hiểu Nhu nhìn mã Phong Phong nói.
– Được, không thành vấn đề.
Mã Phong Phong mặt tươi cười nói.
Vì vậy Triệu Cương Băng được Hà Hiểu Nhu mang đi.
– Lão sư … Cô thực sự là đã quên đưa thẻ học sinh cho tôi? Hay là cố ý?
Trên đường đi vào lớp học, Triệu Cương Băng hỏi.
– Cái này là quên.
Hà Hiểu Nhu có chút áy náy nói.
– … Lão sư kia, cô cũng nên trấn an một chút những tổn thương trong tâm hồn trẻ thơ của tôi chứ.
Triệu Cương Băng nói tiếp:
– Tôi vẫn là lần đầu tiên bị phạt đứng đấy.
– Trấn an thế nào?
Hà Hiểu Nhu cân nhắc nhìn Triệu Cương Băng.
– Cái này, ví dụ như xoa xoa trái tim bé bỏng hay nói một chút lời thân mật chẳng hạn, …, yêu cầu của tôi rất thấp.
– Triệu Cương Băng ngại ngùng nói.
– Cút vào học đi!

Hà Hiểu Nhu trừng mắt nhìn Triệu Cương Băng rồi xoay người rời đi về hướng ký túc xá, mà Triệu Cương Băng thì bất đắc dĩ lắc đầu đi vào trong phòng học.
Ngồi vào vị trí của mình, Triệu Cương Băng liền mở sách, sau đó nằm nằm úp xuống ở trên bàn mà ngủ.
Như thế cũng làm cho Lâm Thư Nhã ngồi ở trước mặt có chút hơi ngạc nhiên, dựa theo suy nghĩ của cô, gài bẫy Triệu Cương Băng một lần thì với tính tình của Triệu Cương Băng nhất định là muốn trả thù lại, thế sao bây giờ Triệu Cương Băng lại coi như không có gì.
Triệu Cương Băng vừa xuất hiện thì liền nằm ngủ ở trên bàn, sau khi tỉnh dậy đã là buổi trưa. Rất nhiều người cũng đứng lên đi ăn cơm, Triệu Cương Băng lại một mình đi ra khỏi phòng học.
Đi tới lầu dưới của trường học, Triệu Cương Băng quan sát xung quanh một chút. Ở phía bắc của trung học Hạo Nguyệt có một rừng cây rất là rậm rạp, Triệu Cương Băng đi thẳng vào mảnh rừng kia.
Ở lớp mười hai tám.
Lâm Thư Nhã cầm một cuốn sách tiếng anh đi ra khỏi phòng học.
– Thư Nhã, lại muốn đi đọc đọc sách hả?
Một người bên cạnh hỏi.
– Ừm, đúng vậy, đọc nửa giờ rồi quay về nghỉ ngơi.
Lâm Thư Nhã vừa cười vừa nói.
Lâm Thư Nhã có một cái thói quen, đó là mỗi ngày vào buổi trưa thì đi vào trong rừng cây ở phía bắc trong sân trường đọc sách nửa giờ, có người nói trong hoàn cảnh an tĩnh như vậy, lượng từ học được rất là cao.
“Mặt trời thật to, vừa đúng lúc thích hợp cho việc luyện một số thứ.”
Triệu Cương Băng hai tay đút vào trong túi, đi sâu vào trong rừng sau đó hướng về cái cây cao nhất ở giữa cánh rừng mà đi tới.
Không bao lâu, Triệu Cương Băng liền đi tới dưới tàng cây, sau đó Triệu Cương Băng làm một động tác. Chỉ thấy Triệu Cương Băng một tay đem quần áo trên người mình cởi xuống, tiếp đó Triệu Cương Băng cũng đem cả quần cộc của mình cởi ra luôn.
Sau đó, Triệu Cương Băng lấy cái quần trong bộ quần áo cột vào bên hông, bám vào trên cây khô, thẳng hướng lên trên mà trèo. Thật giống như một con khỉ!
Chờ đến ngọn cây, Triệu Cương Băng ngồi xếp bằng ở trên một nhánh cây, đối mặt với mặt trời hai mắt nhắm lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.