Bạn đang đọc Mỹ Nhân Xin Dừng Bước: Chương 8: Tôi Đây Là Nông Dân!
Triệu Cương Băng đúng là số đào hoa, việc này càng khỏi phải nói đến!
Triệu Cương Băng nhìn lên đồng hồ trên tường một chút, hắn cảm thấy hình như hắn bị muộn rồi!!
Bây giờ là sáu giờ năm mươi phút sáng, mà giờ vào học là bảy giờ. Nếu nói như vậy, hắn chỉ có mười phút để có thể tới được trường học. Mà trường học lại ở cách chỗ hắn ở ít nhất cũng phải 5km. Rất rõ ràng là mười phút mà phải đi 5km, đây thật là không thể nào!
– Xin lỗi, tôi bị muộn giờ học rồi, mà tôi tên là Triệu Cương Băng, tôi đi đây, tối về gặp lại sao!!
Nói xong, Triệu Cương Băng chạy vọt vào trong phòng của hắn, cầm lấy một cái túi đeo vai rồi sau đó tông cửa xông ra.
– Tôi tên là Hoàng Linh Linh …
Giọng nói của tiểu nữ cảnh truyền tới từ phía sau, nhưng mà Triệu Cương Băng đã sớm biến mất ở trong hành lang. Nhanh chóng đi xuống lầu, Triệu Cương Băng nhìn đồng hồ trên tay một chút …
Bây giờ chỉ còn lại có tám phút thôi!
“Chẳng lẽ đi học ngày đầu tiên thì đã đến muộn? Hà Hiểu Nhu vốn thấy ta đã không thoải mái, nếu như bây giờ lại đến muộn, không phải càng cho cô ta nắm thóp hay sao?”
Triệu Cương Băng cau mày, nhìn bốn phía một chút sau đó thở dài, lẩm bẩm:
“Xem ra bổn thiếu gia phải bắt đầu chạy thôi!”
Vừa nói xong, Triệu Cương Băng định hướng trường học rồi chạy vọt tới.
Tốc độ này dĩ nhiên là nhanh đến dọa người khác mà!
Nếu có người nhìn thấy, dám chắc có thể cho Triệu Cương Băng là một vận động viện chạy nhanh quốc gia.
Triệu Cương Băng không phải là xông về hướng đường quốc lộ lớn mà là … chạy tới một bức tường cao khoảng hơn ba thước!
Triệu Cương Băng chạy vọt tới phía dưới tường rào nhưng cũng không có dừng lại!
Chỉ thấy Triệu Cương Băng nhấc chân nhanh chóng rồi ở trên tường rào đạp mấy cái, sau đó cơ thể vậy mà dường như thoát khỏi lực hút của trái đất vậy, một bước liền nhảy vọt qua tường rào.
Một bức tường rào cao hơn ba thước, Triệu Cương Băng chỉ dùng không tới hai giây thì liền vượt qua được!
Chẳng lẽ Triệu Cương Băng chính là vận động viên nhảy cao?
Sau đó, bóng dáng của Triệu Cương Băng biến mất ở bên ngoài tường rào của tòa nhà cao ốc.
Vào một buổi sáng bình thường như thế này, rất nhiều người dậy sớm đang đánh răng tuyên bố rằng bọn họ nhìn thấy được một Spider man, spider man nhanh chóng đi xuyên qua tòa nhà cao ốc, làm cho người ta không thể nhìn thấy được hình dáng, nhưng mà mơ hồ có thể thấy được một cái túi ở trên lưng của spider man.
Đương nhiên, những lời bàn tán của những người này về cơ bản bị người ta coi là lời nói cô văn cứ, chỉ là chuyện vu vơ.
Spider man? Còn chạy cực nhanh giữa tòa nhà cao ốc? Còn từ mái nhà ấy chục tầng mà nhảy ra? Đây không phải là đóng phim ah?
Sau năm phút đồng hồ!
Phù phù!
Bóng một người từ nóc nhà của nhà lầu ba tầng nhảy phóc xuống, tạo ra một tiếng bị bóp nghẹn.
“Năm phút đồng hồ … Ôi, so với dự trù của ta thì chậm đến ba mươi giây!” Triệu Cương Băng bĩu môi, đi ra khỏi hẻm nhỏ.
Đầu hẻm, từng bọn học sinh đang đi tới, cách đó không xa là cổng chính của trung học Hạo Nguyệt.
Triệu Cương Băng chọc hai tay vào túi, đi tới cửa chính, vẫn chưa bước vào thì Triệu Cương Băng liền nhìn thấy một người.
Lâm Thư Nhã, vị hôn thê của hắn.
Ở bên cạnh Lâm Thư Nhã còn có hai bạn gái học cùng lớp, ba người không biết đang nói gì đó, mà ở phía sau Lâm Thư Nhã lại thoáng có một cái đầu, là một nam sinh bóng nhoáng tỏa sáng.
Dáng dấp của nam sinh đó làm người khác phải nén lòng để mà nhìn lại thêm lần nữa vì ít nhất bộ a mã ni trên người nhìn có vẻ hết sức lóa mắt. Đương nhiên, Triệu Cương Băng thấy học sinh trường cao trung mặc a mã ni thì cho rằng đó chẳng phải là đầu óc “bã đậu” hay sao?
Phía sau nam sinh này còn có hai người tùy tùng đi theo.
– Thư Nhã, gần nhà ta ở mới mở một nhà hàng Hải Tặc Vương, tôi biết cậu thích xem Hải Tặc Vương, hôm nay là thứ sáu, sau khi hết giờ học chúng ta đi tới đó ăn cơm được không?
Nam nhân cười hỏi.
Lâm Thư Nhã đi ở phía trước chợt dừng bước, sau đó quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn nam nhân ở phía sau, nói:
– Dư Hiểu Vệ à, tối nay tôi đã có hẹn với bạn đi dạo phố rồi.”
– Hả? Có hẹn rồi, với ai vậy? Mà không sao, mọi người cùng đi với nhau cũng được mà!
Người con trai được gọi là Dư Hiểu Vệ nói.
– …
Lâm Thư Nhã im lặng không nói gì, cũng có chút không biết phải làm sao. Không hổ là hoa khôi của cả trung học Hạo Nguyệt, Lâm Thư Nhã gần như là nữ thần trong mộng của toàn bộ con trai trường trung học Hạo Nguyệt, mà với hậu quả như thế thì lúc nào cũng sẽ có người đến cua Lâm Thư Nhã.
Lâm Như Nhã là con gái duy nhất của lão đại một bang phái lớn ở Thần Châu, thân phận hết sức tôn quý, ở bên kia SH thì Lâm Thư Nhã hầu như không sợ bị mọi người làm phiền. Đặc biệt là bản thân lúc trước xấu xí nên không có nhiều người thích cô, sau đó thì lại trở nên xinh đẹp nên có nhiều người thích, điều này làm cho Lâm Thư Nhã hết sức ác cảm, cho nên đó là lí do mà lúc bây giờ Lâm Thư Nhã đi học ở trường trung học Hạo Nguyệt ở FJ.
Tới nơi này, quả nhiên là không có ai biết thân thế hung hãn của Lâm Thư Nhã, nhưng mà những chàng công tử lại cứ từng người từng người một xuất hiện.
Mấy người tài sản ước chừng mười đến một trăm triệu cũng dám chạy đến trước mặt Lâm Thư Nhã giả bộ là con nhà giàu, chỉ cần Lâm Thư Nhã tốt nghiệp đại học là đã có thể nắm được khối tài sản hơn năm mươi ngàn vạn.
– Thôi mà Thư Nhã, chỉ là cùng đi ăn một bữa cơm thôi mà!
Dư Hiểu Vệ năn nỉ.
Lâm Thư Nhã suy nghĩ muốn làm sao để cự tuyệt Dư Hiểu Vệ này đây, ánh mắt thoáng cái quét lên trên một người đang đứng ở trước cửa trường học nhìn mình.
Triệu Cương Băng!
Ánh mắt Lâm Thư Nhã đảo một vòng, sau đó trên mặt biểu lộ vẻ vui mừng, quay về Triệu Cương Băng vẫy tay kêu lên:
– Triệu Cương Băng, chờ tôi một chút!
Lúc đầu Triệu Cương Băng cũng đã định là bước vào trong cửa trường, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Thư Nhã mừng rỡ nhìn mình, Triệu Cương Băng một hồi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ là cô nàng này nhìn thấy bề ngoài phù phiếm của cậu công tử kia nên cảm thấy bực bội trong lòng sao? Triệu Cương Băng thoáng cái rất cảm động. Thư Nhã, bổn thiếu gia sẽ đối đãi với cô thật tốt.
Lúc Triệu Cương Băng đang tưởng tượng lúc YY thì Lâm Thư Nhã đã chạy tới trước mặt Triệu Cương Băng, sau đó dùng một giọng nói rất là quen thuộc nói:
– Cương Băng, đêm nay muốn mua thứ gì sao?
– Hả?
Triệu Cương Băng có chút giật mình, thế nhưng khi nhìn thấy Dư Hiểu Vệ ở phía sau lưng Lâm Thư Nhã, sắc mặt của Triệu Cương Băng cũng thoáng cái liền điều chỉnh trở lại.
– Tối nay mua một ít đồ dùng học tập thôi.
Triệu Cương Băng nói.
– A, tốt lắm, chờ tối nay sau khi hết giờ học, tôi chờ cậu nha!
Lâm Thư Nhã nói, ánh mắt quay về hướng Triệu Cương Băng nháy một cái, một luồng điện từ trong đôi mắt ấy phóng ra làm cho Triệu Cương Băng lập tức có chút rùng mình.
– Cậu là ai?
Lúc này, Dư Hiểu Vệ xuất hiện ở trước mặt của Triệu Cương Băng.
– Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, bạn tốt của tôi, Triệu Cương Băng. Tối nay chúng tôi sẽ cùng nhau đi dạo phố mua đồ!
Lâm Thư Nhã nói.
– Mới tới?
Dư Hiểu Vệ dùng một loại ánh mắt coi thường từ đầu đến đuôi mà nhìn Triệu Cương Băng, sau đó nói:
– Cá tính của cậu bạn mới tới này thật đúng là đặc biệt, dép lê, quần cộc, áo may ô, … Ơ, thật đúng là suy tàn hết sức, toàn bộ trường học không ặc đồ như thế này đâu. Là ở quê mới chuyển tới sao?
– Tôi đây là nông dân.
Triệu Cương Băng đối với cái loại việc không liên quan hay quan trọng này căn bản là chỉ xem thường, chẳng muốn tranh cãi, huống chi đối phương chỉ là một học sinh trung học.
Mặc dù Triệu Cương Băng cũng là một học sinh trung học! ^^
– Hèn gì, Thư Nhã ah, gần son thì đỏ gần mực thì đen, cậu phải cẩn thận a, sau khi tan học, tôi lại đến tìm cậu.
Nói xong, Dư Hiểu Vệ xoay người đi vào cửa chính của trường học. Lâm Thư Nhã cũng lôi mấy người bạn bên cạnh mình hướng về cửa trường học mà đi tới.
– Ôi chao, tối nay tôi có phải chờ cô hay không?
Triệu Cương Băng vừa đi theo vừa nói.
Nhưng Lâm Thư Nhã cũng không để ý đến Triệu Cương Băng.
– Này học sinh, thẻ học sinh của cậu đâu?
Một lão sư chịu trách nhiệm kiểm ta thẻ học sinh ở trước cổng nói.
– Tôi là học sinh mới tới, thẻ học sinh còn chưa có làm mà.
Triệu Cương Băng nói.
– À? Có ai có thể làm chứng cho cậu không?
Lão sư kia hỏi.
– Có, có, Thư Nhã, làm chứng cho tôi một chút.
Triệu Cương Băng kêu lên.
Lâm Thư Nhã dừng lại, xoay người nhìn Triệu Cương Băng một chút, sau đó nói:
– Lão sư, tôi không biết người này.
Nói xong, Lâm Thư Nhã tiếp tục đi vào trường, mà Triệu Cương Băng thì lại bị lão sư giữ cửa ngăn lại.
“Chậc chậc chậc, dùng bổn thiếu gia xong rồi thì liền phủi mông đi, thật không hổ là vị hôn thê của ta, giỏi thật ha, ha ha ha!!”
Triệu Cương Băng nhìn theo bóng lưng của Lâm Thư Nhã, nụ cười trên mặt tràn đầy rạng rỡ.