Bạn đang đọc Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80 – Chương 25
Sắp thi hsk nên hơi bận tí, năm mới vui vẻ nha cả nhà!
Khi Ôn Hinh mới đến Diêm gia, cô đã nghĩ đến việc phải nhanh chóng lấy chứng minh nhân dân và tiền để rời đi càng sớm càng tốt, nhưng ở được một thời gian, thích nghi rồi thì trở nên lười biếng, thật ra làm việc trong gia đình họ Diêm cũng không nhiều lắm, hằng ngày chuẩn bị hai bữa cơm sáng và tối, đưa đứa nhỏ đi học, dọn dẹp nhà cửa, ban ngày căn bản không có ai ở nhà, thời gian của cô hoàn toàn được tự do.
Cũng bởi vì có cây đại thụ nhà họ Diêm che chở, nên khi cô bán những thứ tinh dầu dưỡng da cung đình đều không có chuyện gì xảy ra, cô kiếm được tiền như thế chẳng lẽ trong đại viện không có ai ghen tị sao? Nhất định là có, nhưng do cô ở nhà họ Diêm nên không ai dám bắt nạt cô cả, một số người trong khu nhà đều rất kiêng kị hai cha con nhà họ Diêm, cho nên khi Ôn Hinh bán lâu như vậy, nhưng vẫn không có chuyện gì xả ra cả.
Nếu cứ như thói quen này, cô sẽ không cần sốt ruột nữa, cứ chậm rãi để dành tiền, để dành nhiều thêm nữa thì nói sau.
Nhưng hôm nay, cô có chút tâm sự.
Trước đây chỉ nhún vai để qua chuyện, nhưng không hiểu sao càng về đêm, cô càng nghĩ về nó, càng không thể chợp mắt được.
Thế giới xa lạ, thời đại xa lạ, và sâu thẳm trong con người cô, cô luôn cảm thấy mình không thuộc về nơi này…
Nhưng cô thuộc về đâu? Dường như giữa trời và đất này không có chỗ dành cho cô.
Cô cảm thấy hơi khó chịu, một khi cảm thấy không thoải mái cô lại nghĩ về nguồn gốc của mình.
Nếu cô chưa đọc cuốn sách đó thì tốt rồi.
Vừa nói đến sách! Cô lại nghĩ đến Tống Thiến – người bạn thân nhất của mình và cô lại càng tức giận không ngủ được.
…
Ngày hôm sau, người nhà họ Diêm vừa đi, Ôn Hinh đưa Diêm Diệu Diệu đến trường học xong thì chạy đến phố, cô phải lên kế hoạch cho tương lai, và ít nhất phải có một nơi để ở.
Nhưng cô lại không biết gì về thế giới này cả nên cô phải đi xung quanh để hỏi thăm về mọi thứ.
Ở thời đại này, hình như chỉ cần có thể mua nhà là có thể có sổ hộ khẩu, nhưng phải có tiền mới mua được nhà, ra ngoài phải có giấy chứng minh thư để chứng nhận.
Tiền có thể kiếm được, nhưng làm thế nào để giải quyết chứng minh thư chứ?
Sau khi sáng sớm giao nộp Diêm Diệu Diệu xong, cô chạy đến một cửa hàng quốc doanh gần đó, lúc này không có cửa hàng tư nhân nào cả, tất cả các cửa hàng đều là độc quyền của nhà nước, lầu một có mấy cái quầy, bán gì đó mà có tiền cũng không mua được, muốn mua phải mua bằng phiếu.
Đương nhiên cũng có mấy cái không cần phiếu nhưng giá cả rất đắt, Ôn Hinh nhìn cũng biết mình chỉ có thể mua được mấy cái bánh ngọt đắt tiền không cần dùng phiếu, thời điểm này nhân viên bán hàng ở cửa hàng quốc doanh rất ngạo mạn! Khi có người hỏi giá của một món đồ gì đó, họ đều trợn mắt làm ngơ, thậm chí còn chửi người ta nếu đưa tiền chậm.
Khi cô mang mấy cái bánh ngọt ra ngoài, cô nhìn thấy một nội quy được viết trên cửa của cửa hàng?
“Không được đánh mắng khách hàng!”
Có lẽ chỉ ở thời đại này ngành dịch vụ mới bưu hãn như vậy!
…
Muốn làm chứng minh thư cô phải tìm nơi đặt hồ sơ của bản thân ở văn phòng thành phố, dọc đường đi cô đã hỏi thăm không ít người mới tìm được nơi đó, khu vực này đầy rẫy những ngôi nhà trệt lụp xụp, đối với người thời đại này, có thể không cảm thấy rách nát, nhưng Ôn Hinh nhìn nó thì không khác mấy so với những huyện nghèo khó …
Cả mặt tường đều bị phủ bụi.
Sau khi hỏi thăm hai người, cô tìm đến văn phòng trên đường phố, trước cửa treo một tấm biển, vì buổi sáng không có nhiều người nên khi Ôn Hinh đi vào thì thấy có ba bàn làm việc, có hai người ngồi, trên tường dán một bức họa và quảng cáo.
Trong góc tường còn có đặt một chậu rửa mặt và một chiếc khăn mặt, hai cô gái đang ngồi ở bàn làm việc nói chuyện phiếm, vừa uống nước trong hũ sứ trắng vừa trò chuyện.
Khi một người trong số họ thấy Ôn Hinh đang thò đầu nhìn ngó thì mở miệng hỏi: “Ơ, đồng chí, có chuyện gì sao?”
Trong thời đại này, cho dù ngươi là nhân viên kinh doanh nhà nước hay nhân viên văn phòng, mỗi người đều có mắt cao hơn đầu, bình thường đều hận không thể lấy lỗ mũi mà nhìn người khác.
Nếu không phải nhìn thấy một vài chiếc bàn nhỏ ở trước mặt còn tưởng rằng họ đang ngồi trên long ỷ ở Kim Loan điện nữa đó.
Cái vẻ tự cao tự đại đó thật là dọa người.
Ôn Hinh nhìn có vẻ kiêu kì, nhưng cô là người chưa bao giờ kiêu ngạo, ngươi kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo đi, cô cứ xem như chưa xảy ra chuyện gì là được, cô cười hì hì tiến vào nói: “Tôi muốn làm một chứng minh thư đến nơi khác thăm người thân.” Nói xong lặng lẽ đưa những chiếc bánh ngọt trong tay cho hai người, rồi tươi cười nói: “Trên đường đã tiện mua, mọi người mang về nhà cho các cụ và mấy đứa nhỏ ăn nhé.”
Dù thế nào thì chuẩn bị một chút đồ vật này nọ thì cũng dễ dàng làm chính sự, dù ở thời đại nghiêm túc như thời đại này cũng không ngoại lệ, đương nhiên thời đại này tặng tiền cũng không phổ biến lắm, bình thường tặng đồ ăn cũng có thể đối phó được rồi, dù sao đồ ăn ở những năm tháng này cũng rất khó khăn.
Hai người vừa rồi bật ra “ôi chao!” trong ánh mắt, vừa thấy đồ vật này đã đưa tay bóp xem thử, hình như là bánh ngọt, bởi vì ngửi được mùi thơm, nên xác định đây chính là cái bánh màu vàng của cửa hàng quốc doanh, bánh bán rất đắt, không cần phải dùng phiếu, nghe nói được dùng nguyên liệu tốt, chính là trứng chim nguyên chất để trộn với bột mì, nên rất thơm.
Tuy các nàng đều có tiền lương nhưng còn phải nuôi gia đình, sẽ không ai mua những chiếc bánh đắt tiền như vậy để ăn, dĩ nhiên có người cho là chuyện khác.
Một người trong số họ “ho khan”, tươi cười đón tiếp Ôn Hinh: “Ôi, tiểu đồng chí, cô khách sáo rồi, mở chứng mình thư cho dân đó là vì dân phục vụ! Ừm, tên cô là gì? Con cái nhà ai, để tôi tìm xem.
“
Ngay khi Ôn Hinh vừa nói mình là con nhà Ôn Kiến Thiết, sắc mặt của hai người lập tức rất khó coi, nhìn nhau cảm thấy có chút khó xử nói: “Cô chính là Ôn Hinh hả.”
Ôn Hinh lấy thân phận nguyên chủ đến Ôn gia được một tháng, khu phố hàng xóm đều không nhận ra cô, chẳng trách vừa rồi khi cô đi vào, hai nhân viên văn phòng nhìn cô còn thấy cô lạ mắt, không nghĩ rằng cô là con gái lớn của Ôn Kiến Thiết.
Trong đó có một người sắc mặt khó coi đẩy chiếc túi đựng bánh ngọt ra nói: “Cô cầm đồ này về đi, chứng minh thư của cô không thể mở ra được.”
Tất nhiên là Ôn Hinh sẽ không ngu mà lấy bánh ngọt lại làm mất lòng người, thứ này cũng không đáng bao nhiêu tiền, điều quan trọng nhất là làm tốt mối quan hệ với hai nhân viên này đã: “Dì à, dì cứ giữ lại đi, tôi chỉ muốn hỏi một chút, làm sao có thể mở chứng minh ra được? Tôi thật sự có chuyện phải đi nơi khác, tại sao lại không mở ra được.
“
Người cán bộ lúc đẩy bánh ngọt đi có chút đau lòng, nghe nói ba miếng này tương đương với một quả trứng chim, rất quý, cách một lớp giấy vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của bánh.
Nhưng nếu Ôn Hinh đã hào phóng như vậy, nàng có chút do dự, đem túi giấy đặt vào trong ngăn kéo xong mới ngẩng đầu lên thiện ý nói: “Không phải là chúng tôi không thể mở cho cô.
Làm một chứng minh thư cho cô cũng rất dễ dàng, nhưng mà …”
Một nhân viên khác chen vào nói: “Cô là con gái của Ôn chủ nhiệm trong công đoàn chế biến thịt, Ôn Hinh đúng không? Chuyện này cần có sự đồng ý của mẹ cô, chúng ta mới dám cấp chứng minh thư cho cô.
Cô làm công tác tư tưởng cho mẹ cô trước, nếu mẹ cô đồng ý thì chúng ta sẽ làm ngay cho cô.”
Quả nhiên là sự thật, mẹ nguyên chủ nói được làm được, ở chỗ này cô không thể làm được chứng minh thư.
Thấy vẻ mặt mất mác của cô sau khi nghe mình nói xong, hai cán bộ thành phố khuyên nhủ: “Chúng tôi thật sự không phải là không muốn làm cho cô, cái miệng của vợ Ôn chủ nhiệm quá lợi hại! Bà tâ không cho chúng ta mở chứng minh thư cho cô.
Nếu chúng ta mở, bà tâ có thể đến kiếm chuyện lên gặp lãnh đạo của chúng ta, nếu cô lại xảy ra chuyện gì, bà ta lại ồn ào lên, chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm nổi.
Tốt hơn là ngươi về nhà và thương lượng với mẹ cô.
Nếu mẹ cô đồng ý, chúng ta có thể mở theo yêu cầu của cô, cô thích ngày bao nhiêu thì mở ngày đó …!”
Ôn Hinh đi ra khỏi văn phòng thành phố, cô đi trên đường, cúi đầu đá mấy viên đá một cách bơ phờ.
Không có cách nào để làm chứng minh thư rồi.
Chẳng lẽ, cô cũng giống như nữ phụ trong sách miêu tả, cùng người khác lên tàu bỏ trốn đến phía nam, không có nơi nào để ở, vì vậy phải tìm một người thu nhận.
Ôn Hinh rất tự tin để phân biệt những kẻ cặn bã, nhưng, trong trường hợp này, cô luôn cảm thấy mình đang đi lên con đường xưa của nữ phụ trong sách.
Hoặc nói theo cách khác là chủ động làm theo tình tiết trong sách.
Cô có chút không cam lòng, nhưng thật ra cô cũng không cần phải đi về phía nam, cũng có thể ở phía bắc mà.
Ừm, bây giờ hình như cô đang ở trên phía bắc, chẳng lẽ phải đi xuống phía nam?
Hơn nữa, vừa rồi cô cũng hỏi thăm cán bộ một chút, nếu mua nhà ở ngoài thì cũng cần phải có hộ khẩu, nhưng có sổ hộ khẩu mới làm được chứng minh thư, sổ hộ khẩu của cô đang ở nhà họ Ôn, muốn chuyển ra ngoài, chỉ sợ còn khó hơn là làm chứng minh thư nữa.
Cho nên, phòng ở cũng phải ngâm nước rồi?
Ôn Hinh rầu rĩ không vui trở về đại viện.
Một số chị dâu quân đội đang tụ tập dưới gốc cây nói chuyện phiếm.
Một trong số đó là con dâu của gia đình Vương tham mưu.
Mặt mũi nàng tối sầm, ngồi dưới gốc cây cùng với mấy người khác không biết đang nói chuyện gì.
Nhìn thấy Ôn Hinh mấy chị dâu đều chào hỏi cô..
“Ôn Hinh trở về rồi à!”
Ôn Hinh xốc lại tinh thần, cùng cười cười nói nói với các cô, cô thường gặp chuyện này, lúc bán đồ thường xuyên tặng đồ này đồ kia, đồ dùng cũng chất lượng, giúp đỡ mọi người cũng đã làm tốt lắm rồi, nên nhóm chị dâu đều rất thích cô.
Cô con dâu của gia đình Vương tham mưu đứng bên cạnh “hừ” một tiếng, cũng không biết nói chuyện với ai mà lầm bầm lầu bầu, giọng điệu quái ở nói: “Một số người, tốt nhất nên nhìn rõ thân phận của mình, đừng vọng tưởng vào những gì mà mình không chiếm được, nếu không sẽ không nhận kết cục tốt đẹp đâu.”
Mấy chị dâu khác nghe vậy sửng sốt, nói không đầu không đuôi, ai biết đang nói ai chứ?
Chuyện đêm hôm qua Vương Gia Gia khóc lóc trở về rất ít người biết, mà người nhà họ Vương cũng sẽ không kể ra chuyện xấu hổ này.
Ôn Hinh nghe xong đã biết là đang nói mình, tưởng mình là quả hồng mềm dễ bóp đây mà.
Không dám tìm đến sân Diêm gia, lại chạy đến tìm mình.
Xem chứng phía trước đã nói không ít lời bậy bạ về mình rồi đây, đúng là trong hai dặm không thiếu nữ nhân khua môi múa mép.
Mấy chị dâu quân đội khác nhỏ giọng thì thầm: “Nói ai vậy.”
Ôn Hinh cười đáp lại: “Người con gái đó có lẽ là Vương Giai Giai.”
Chỉ bằng một câu nói đã thành công làm con dâu của Vương tham mưu ngậm miệng, đôi mắt vẫn đang trừng Ôn Hinh.
Ôn Hinh trừng mắt nhìn bà ta, nếu bà ta dám nói xấu cô thì cô cũng dám nói đến con gái của bà đấy, danh tiếng của cô có tốt hay không cũng không quan trọng, con gái bà ta có trở thành trò cười của người khác sau mỗi bữa tối hay không đối với cô cũng không quan trọng.
Các cô còn phải sống trong khu nhà, cả gia đình phải có bộ mặt tốt, vì vậy lúc nói chuyện tốt nhất là nên cẩn thận.
Sắc mặt con dâu của Vương tham mưu lập tức trở nên xấu hổ, đứng trong chốc lát đã nhanh chóng rời đi.
Ôn Hinh đứng dưới tàng cây đợi một lát, câu có câu không tán gẫu vài câu thì nghe Lý Vệ Hồng mua đồ ăn trở về kêu to: “Ôn Hinh, ở cửa lớn có người tìm cô.”
“Tìm tôi sao? Ai vậy chứ.”
“Không biết, là một phụ nữ.” Lý Vệ Hồng quay trở lại với giỏ rau trong tay.
Ôn Hinh kỳ quái nghĩ, chẳng lẽ là mẹ nguyên chủ, hỏi: “Lớn tuổi không?”
“Không lớn, nhìn còn khá trẻ.”
Chẳng lẽ là em gái của nguyên chủ?
Cô nghi hoặc bước ra cửa, muốn nhìn xem người đến là ai.
Rốt cuộc khi cô chạy ra cổng thì thấy một người phụ nữ mặc áo xanh da trời, quần yếm bằng vải bông màu xám, chân đi một đôi giày vải đen đang nói chuyện với lính canh.
“Tống Thiến!”
Ôn Hinh liếc nhìn ra ngoài một cái, người đứng ở cửa không phải là ai khác, mà chính là Tống Thiến, người bạn thân nhất của cô, cũng chính là người bạn thân nhất trên đời này.
Đúng là, hôm qua cô vừa mắng người ta trong giấc mơ, hôm nay người ta đã tìm đến.
Thật sự là hận mới nợ cũ cùng nhau hiện trong lòng, Ôn Hinh kéo ra khuôn mặt bình thường bước lại.
“Ôn Hinh!” Hai mắt Tống Thiến sáng lên khi thấy cô, vươn tay vẩy về phía cô, vẻ mặt còn rất kinh ngạc lẫn vui mừng.
Ôn Hinh nói với lính canh một tiếng.
Hôm nay, Tôn Tiểu Binh đứng gác ở trạm, khi Ôn Hinh còn bận việc trong đại viện, có đôi khi hắn còn giúp đón Diêm Diệu Diệu, cô còn tri kỉ tặng đồ ăn nước uống cho lính gác, cứ ra ra vào vào như vậy nên người ta cũng nguyện ý mở một con đường.
“Cô đến đây làm gì?” Khi Ôn Hinh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng thì vô cùng chán ghét, thà ngẩng đầu nhìn trời còn hơn nhìn vẻ mặt đạo đức giả của nàng.
“Tớ đến gặp cậu chứ sao.
Sau lần viết thư hồi âm cho cậu , không thấy cậu viết thư nữa.
Nên tôi rất lo lắng.
Lần này trường học cho nghỉ, nên tôi đến nhà tìm cậu, kết quả lại nghe mẹ cậu nói cậu đã đến làm bảo mẫu trong quân khu, mẹ cậu cũng thật là, không cho cậu đi học đại học đã đành, vậy mà còn muốn cậu thành bảo mẫu làm việc cho người khác…!”
“Đúng vậy, bây giờ cô đã đậu vào đại học, còn tôi lại thảm như vậy.
Chắc là cô đến xem tôi.” Ôn Hinh một câu hai nghĩa nói.
Tống Thiến luôn luôn nói những lời dễ nghe, nhưng sâu trong xương là người như thế nào, cô cũng đã nhìn thấu tính tình nàng, nguyên nhân nữ phụ cũng ngốc giống như cô, lúc nữ phụ gặp khó khăn, còn để cho cấp dưới chăm sóc người chị em tốt có tri thức ở nông thôn này.
Cứ cách ba ngày một lần đều gửi bưu điện mấy thứ đồ ăn và phiếu.
Kết quả thì sao.
Người bạn thân này đã đối xử với cô như thế nào?
Tống Thiến lại dường như không nghe ra ẩn ý của cô, chỉ thân thiết hỏi cô: “Đúng rồi, lần trước cậu viết thư nói rằng mẹ cậu để cậu …!con trai của thủ trưởng quân khu, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghe đến đây, Ôn Hinh giật mình, tỉnh táo tinh thần.
Từ từ, chuyện này là đang đi theo nội dung của truyện sao?
Dựa vào diễn biến bây giờ, theo tình tiết cốt yếu trong sách thì Tống Thiến sẽ gặp nam chính, nhưng lần này rõ ràng là cô không có viết thư cho cô ta, cũng không nói gì về tình hình gần đây, nhưng cô ta vẫn dò hỏi mọi nơi và tìm lại đây.
Cô nghe Tống Thiến nói như lời thoại trong truyện: “Ôn Hinh, chúng ta là thế hệ thanh niên mới, phải dám mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình, không được nghe theo lời mẹ ngươi.
Phải biết rằng tình yêu chân chính là xuất phát từ trái tim…”
Đúng vậy, đây là tình tiết trong truyện, ngay từ đầu, Tống Thiến biết nữ phụ bị mẹ ép buộc phải móc nối với con của cán bộ cấp cao nên tẩy não nguyên chủ, bảo nàng phải có can đảm từ chối, theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình.
Sau đó lại thay đổi, thuyết phục nguyên chủ thích thử một lần.
Lúc ấy trong lòng nữ phụ kích động, lại nghe những lời nói của nàng, nên đã làm theo lời nói của người bạn thân nhất này…
Kết quả bị người đụng phải một lần kia, làm cho nguyên chủ thảm thương đến vài chục năm.
Mặc dù trong sách không viết ra, nhưng tất cả đều quá trùng hợp, nên Ôn Hinh không tin Tống Thiến không có quan hệ gì đến chuyện này.
Vì Tống Thiến muốn nguyên chủ từ chối nam chính, nhưng sau đó nàng lại lấy đi vị trí đó! Chuyện này hiển nhiên là không đơn giản.
Nhưng vận mệnh vẫn đi theo vết xe đổ ban đầu.
Hai người đang đứng đó còn chưa nói hơn hai câu thì một chiếc xe Jeep chạy vào đại viện.
Người lái xe không phải ai khác, chính là Diêm ma đầu, khi hắn điều khiển xe đi vào khu nhà, lính canh gác đứng nghiêm hành lễ, khi đi ngang qua cửa, tốc độ xe đột nhiên chậm lại, thậm chí ngừng lại, anh nhìn hai người Ôn Hinh đang đứng ở cổng lớn.
Ánh mắt anh dừng ở trên người Ôn Hinh, liếc nhìn cô một cái, mới nhàn nhạt quét qua khuôn mặt xa lạ bên cạnh cô, sau đó lại quay về nhìn mặt Ôn Hinh.
Vừa nhìn cô vừa lái xe Jeep đi vào.
Ôn Hinh sững sờ một lúc, bây giờ mới giữa trưa, sao anh lại quay về rồi.
“Ôn Hinh, anh ấy là ai vậy?”
Vừa quay đầu lại, cô đã thấy hai mắt của Tống Thiến nhìn thẳng vào xe Jeep, hai tay còn che trước ngực, lầm bầm lầu bầu nói: “Đây là vừa gặp đã yêu sao?” Cô ta lập tức nắm lấy tay của Ôn Hinh hỏi: “Ôn Hinh, làm sao bây giờ? Hình như tớ đã gặp được tình yêu của mình rồi? Cậu có biết anh ấy không? Anh ấy là ai vậy? Mau nói cho tôi biết đi? “
Đây là một tình tiết không có trong sách, bởi vì trong sách, nam chính vẫn chưa trở về vào lúc này, Tống Thiến cũng chưa bao giờ nói ra những lời như vậy với nguyên chủ, thậm chí nguyên chủ còn không biết bạn tốt của mình đã thích nam chính.
Trong lòng Ôn Hinh buồn bực, đẩy cô ta ra nói: “Muốn biết sao? Haha, đừng mơ tưởng, sau này đừng đến tìm tôi nữa! Tìm tôi , tôi cũng không đưa tôi vào.” Nói xong bỏ chạy về nhà.
Cô thở phì phì tức giận, đi thẳng vào Diêm gia, vừa bước vào cửa đã thấy trên bàn có mấy chiếc vại sứ trắng, lọ sứ trắng như tuyết, trên mặt còn in chữ đỏ, cứ như là đồ dùng của nhà hàng.
Ôn Hinh hơi sửng sốt, trong mỗi vại đều có thức ăn, tỏa ra mùi thơm nồng đậm, có sườn, thịt kho tàu, trứng và khoai tây, nước canh trong vắt với hành lá.
Tổng cộng có bốn món, còn rất thơm, cô còn chưa bao giờ biết thời đại này cơm đã được lột vỏ ngoài?
Sau khi Diêm ma đầu đặt toàn bộ thức ăn này nọ xuống xong, chỉnh lại quân phục, ho khan một cái rồi mới quay đầu lại liếc nhìn Ôn Hinh, vẩy tay về phía cô nói: “Lại đây ăn đi.
Buổi tối cũng đừng nấu cơm.
Tôi có mang đồ ăn về.”