Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 24


Bạn đang đọc Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80 – Chương 24


Do gần đây hơi lười vì vài việc toàn 4k chữ.

NNhưng sắp tới bão 30-40 set pass nha.

img
Chương 23
Hà Văn Yến hỏi vài câu tượng trưng về trường học của Vương Giai Giai.

Vương Giai Giai hơi bĩu môi nói: “Vẫn bình thường.

Nhưng đồ ăn trong căn tin thông thường quá.

Không ngon bằng dì nhà ta nấu.

Mẹ con sợ con ăn không quen nên định chuyển dì nấu ăn đến ở gần trường học để tiện chăm sóc con …!”
Hà Văn Yến cười và nói: “Bảo mẫu nhà con trước kia từng là người trong căng tin của quân khu, lão nhân kia đúng là có tay nghề rất tốt.

Lão Diêm cũng khen không dứt miệng.”
Diệp Kiến Châu ngồi một bên cũng phụ họa: “Bảo mẫu nhà Vương tham mưu đó, khi tôi còn là cấp dưới của thủ trưởng mỗi ngày ta đều gặp, cũng xem như là ăn cơm của bà lớn lên, năm đó không ít lần đều thêm cho tôi một muôi cơm, Giai Giai, nếu ngươi không có việc gì thì cũng nên đi học một khóa nấu ăn, tương lai mà lập gia đình cũng có thể trổ tài tay nghệ.


Vương Giai Giai có chút không thích nghe, nàng nói: “Chính ủy Diệp, gia đình như chúng ta, nhà ai cũng đều có bảo mẫu, không cần phải tự nấu, nấu đồ ăn và phục vụ người khác là công việc của một bảo mẫu phải làm.

Với địa vị của chúng ta sao có thể làm những chuyện giống như bảo mẫu chứ? Như mẹ con, cho đến bây giờ cũng chưa từng làm việc nhà, sau này con cũng sẽ không làm.”
Nói xong còn liếc qua Ôn Hinh đang đặt ghẹ nướng bên cạnh chén của mọi người.
Ôn Hinh : “…” Nói cô sao? Chỉ là nghề nghiệp mà thôi, phân biệt cao thấp làm cái gì, làm vì bị gia đình ép buộc, không làm là do gia đình chiều chuộng, cô cũng muốn được chiều chuộng, nhưng không có điều kiện, có cách nào đâu chứ?
Diệp Kiến Châu ở bên cạnh cười cười nói: “Là do chú lo lắng không chu toàn, Giai Giai trời sinh là một người đọc sách, cho nên đúng là không cần làm những việc như thế.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, đúng là trong đại viện đi ra, nghĩ cái gì nói cái đó, cũng không biết giấu diếm,… mấy bà cô nhỏ có cái tính nết này, điều kiện gia đình đều rất tốt, cánh cửa cao, lại xuất chúng, đương nhiên người ta cũng có chút tư bản, có quyền lựa chọn, nếu kết hôn thì bản thân đương nhiên không muốn mình bị ủy khuất.
Nhưng cô phải nhìn người khác chăm sóc người đàn ông của mình, anh liếc mắt nhìn Vương Giai Giai lạnh lùng và đội trưởng ma quỷ Diêm Trạch Dương bên cạnh, cũng đều từ trong đại viện đi ra, tiểu bá vương này cũng có tính tình đại tiểu thư.

Xem chừng lấy tiêu chuẩn của anh, dù là nam hay nữ đều không thể chăm sóc được bản thân mình, người đi chỗ nào thì bảo mẫu trong nhà đi theo đến chỗ ấy, không khác gì phế vật.
Chuyện này hỏng bét hết rồi, vua không ra vua, hai người với hai cái tính cách cố chấp này, có thể thành công mới là chuyện lạ.
Ôn Hinh đặt một vài con cua tươi đã nướng xong lên trên đĩa trước mặt bọn họ, sau đó đặt nước trái cây ở nơi mà người khác có thể tiếp cận được.

Cách phục vụ này rất phổ biến ở thời hiện đại.


Cô rất giỏi dùng lợi thế bên ngoài của mình để nhận lời mời vào nhà hàng cao cấp, có lẽ có nhan sắc kèm theo cũng là một chỗ tốt.
Được phục vụ chu đáo như vậy đúng là làm người ta như cây đón gió xuân, trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái, cảm thấy được tôn trọng và quan tâm.
Vương Giai Giai có chút chán ghét nhìn ly nước trái cây màu hồng hỏi: “Cái gì đây?”
Thật ra thì thời đại này không có máy ép nước trái cây, nhưng Ôn Hinh say mê với chuyện ăn uống không thể chịu nổi.

Ngay cả cách điều chế rượu ở quán bar cô cũng đã làm qua, nhưng quán bar rất loạn nên không thể làm được lâu dài, nhưng cách pha chế nước trái cây cô đều có thể làm được, cũng không khác lắm với cách pha chế rượu.
Đun sôi nước cốt đào rồi thêm các loại trái cây khác vào, tạo ra một loại nước chua chua thanh thanh làm khai vị, uống giải khát cũng không quá ngọt, còn có tác dụng thanh lọc vị giác, như vậy có thể giúp cho việc thưởng thức đồ ăn thêm phần trọn vị hơn.
“Đây là nước trái cây.

Trong đó có ba loại trái cây, còn cho thêm hạt phỉ và hạnh nhân.

Nó rất giàu chất dinh dưỡng, có thể thông phổi và bổ phế, làm đẹp da, mỗi ngày uống một ly rất tốt cho làn da của nữ đồng chí đó.” Ôn Hinh mỉm cười một cách chuyên nghiệp giải thích.
Vương Giai Giai nào đã nghe qua cách trả lời này? Đừng nghi cô talà con của một gia đình cán bộ cấp cao, nhưng ở thời đại này đều lạc hậu về mọi thứ.

Cái ăn, cái mặc, nhà ở, phương tiện đi lại cũng không bằng thời đại sau này, ngay cả những gia đình bậc trung cũng kém xa, tự nghĩ mình đã gặp ra cảnh đời, nhưng thực tế, so với Ôn Hinh có tầm nhìn của hai thế thế kỷ mà nói, những cảnh đời mà cô tanói đều là trò đùa.
Hà Văn Yến và Diêm Trạch Dương đã quen với cách làm việc  theo lối phương Tây của Ôn Hinh.

Gia đình họ Diêm biết rằng đôi khi cô vui vẻ, sẽ nói cho họ biết hôm nay làm cái gì để bổ cho cái gì, cái nào bổ thận, cái nào bổ máu, cái nào thanh lọc phổi, cái làm thanh lọc ruột.
Bằng không, với con mắt xoi mói của bác sĩ trưởng bệnh viện như Hà Văn Yến, chỉ riêng về nấu ăn, sao có thể hài lòng với Ôn Hinh được? Thiếu chút nữa bà phải kiếm một số hộp cơm đựng thức ăn bổ khí huyết cho bữa trưa nữa đó.
Vốn dĩ là một gia đình lạnh lùng, bởi vì có Ôn Hinh ân cần chăm sóc cẩn thận, nên từ lớn đến nhỏ, từ già đến trẻ đều ngồi vào một bàn ăn, nên ít nhất bầu không khí mặt ngoài cũng tốt hơn rất nhiều.
Đây là điều Hà Văn Yến hài lòng nhất.
Vương Giai Giai rất bài xích Ôn Hinh, đều là phụ nữ, xét về dung mạo cũng rất nổi trội, khiến cô ta theo bản năng sinh ra cảm giác chống lại, điều này làm cho cô phẫn nộ với mọi việc làm của Ôn Hinh, nhưng đồ uống lại dưỡng cho làn da thêm phần xinh đẹp, vừa chạm đúng lòng cô vừa cho cô không nói được gì.
Trên mặt cô có một chút tàn nhang, làn da cũng hơi đen, thật ra cô ta cũng rất để ý đến làn da của mình, cô ta còn nhờ chị họ làm ở cửa hàng lớn Hải Dương Thượng Hải mang cho một vài bộ sản phẩm chăm sóc da mặt, tất nhiên chúng đều là hàng cao cấp.

Nhưng cô dùng hết một bộ thì da cũng chỉ đỡ hơn trước một chút, không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra, bình thường cô ta phải dùng phấn phủ để che làn da của mình giúp da trắng sáng hơn.
Nhưng lúc này nghe Ôn Hinh nói nước trái cây này tốt cho da, tuy rằng vẫn khinh thường nhưng vẫn uống một hớp, sau đó uống thêm một hớp nữa, lại không nhịn được uống thêm hai, ba, bốn, năm hớp.
Trong thời đại này, không có đồ uống có hương vị, thứ tốt nhất mà người ở đây từng uống qua ngoại trừ trà chính là nước đường.
Nên tất nhiên là chưa bao giờ uống qua loại nước trái cây được Ôn Hinh điều chế tỉ mỉ với các loại hạt làm thỏa mãn vị giác như thế này? Khẩu vị của Ôn Hinh cách rất xa với thời đại này.
Đối với Vương Giai Giai mà nói, cô có thể miễng cưỡng uống loại nước này, nhưng nó đúng là hương vị tuyệt vời đến mức không thể tin nổi.
Ôn Hinh còn cố ý cho vào tủ lạnh một lúc, sốt cua hơi cay cay, phối với một ly nước trái cây mát lạnh, ở ngay mùa hè này đúng là cực kì sảng khoái, đúng vậy, chỉ một ly nước trái cây đơn giản như thế, có thể làm thay đổi khẩu vị, bên trong cô còn bỏ thêm nước rau dưa rút từ không gian và thêm chút mật ong.
Còn uống ngon hay không thì chỉ cần nhìn những chiếc ly đã cạn của một vài người.
Hà Văn Yến hỏi Vương Giai Giai: “Nước trái cây có vị thế nào?” Vương Giai Giai lau miệng, không phục nói: “Cũng bình thường, giống với bảo mẫu của con thôi.”
Ôn Hinh: “Hả?” Sao có thể!
Ôn Hinh mang đến món gạch cua sốt cay, chỉ dùng dầu và ớt rồi nêm thêm gia vị, bên trong có mấy chiếc chân cua vàng ruộm, còn có ớt đỏ tươi, nhìn vào là thấy ngon miệng.

Sau khi để nguội, cô cho vào lọ thủy tinh sạch.

Mặc dù một rổ cua lớn, cua mập đầy thịt, nhưng gạch cua cũng không nhiều, trộn chung với chút thịt cua cũng chỉ có hai lọ, cô lấy lại đây một lọ, dùng thìa múc một muỗng bỏ trên thịt cua được nướng chín trước mặt mọi người.

Để thịt cua nướng nguyên vỏ phối hợp với gạch cua sốt cay, ai ăn thì biết.
Đây được mệnh danh là món ngon được thượng đế ban tặng, cộng với cách chế biến của Ôn Hinh, đảm bảo ăn một lần sẽ khó quên.
Có lẽ vì chai thủy tinh trong suốt mà Ôn Hinh lấy ra, Vương Gia Gia thấy ớt đỏ vàng bên trong, miệng ghét bỏ nói: “Đây là cái gì? Tôi không ăn đâu.

Tôi không ăn được cay.” 
Diệp Kiến Châu bị mùi hương hấp dẫn đến say mê nói: “Đồ ngon, gạch cua! Ăn thử một chút đi, thơm lắm.” Hắn dùng thìa múc một muỗng, ăn hết một miếng, liên tục gật gù, không kịp nói gì đã vội vàng đứng lên bắt đầu ăn.
Khi Ôn Ninh lấy sốt gạch cua cho Diêm ma đầu, đầu ngón tay cầm thìa của cô là bàn tay bị thương, ngón tay vẫn hơi nghiêng và không chạm vào cán thìa, bởi vì da của cô rất nhẵn nhụi, dường như cô động thẩm thấu như nước ngọc trai, ngay cả ngón tay cũng trắng nõn mềm mại, linh hoạt lại thanh tú, là một loại khéo léo xinh đẹp từ trong xương, nhất là dưới ánh đèn, móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng, đầu ngón tay lộ ra màu hồng, tạo cảm giác trắng như ngọc.
Lúc này ngón tay bị sưng đỏ ở giữa các ngón tay khác thấy mà ghê người, hễ là những thứ ưa nhìn đều rất được nuông chiều, chưa kể đến làn da trắng như tuyết.
Diêm ma đầu nhìn thoáng qua, sau đó vươn tay cầm lấy chiếc lọ và muỗng, lưu loát múc một muỗng, sau đó đứng dậy đưa cho Vương Giai Giai và Hà Văn Yến.
Cái bình lập tức chỉ còn một nửa, vừa nhìn Ôn Hinh đã cảm thấy xót xa, ai đi bới gạch cua thì sẽ đau lòng thôi, cô còn muốn để dành một ít để mình ăn nữa, lúc cất đi, cô còn trừng mắt liếc Diêm ma đầu một cái.
Diêm ma đầu: “…”
Khi Vương Giai Giai nhìn thấy Diêm Trạch Dương tự tay múc thứ này cho cô, cô rất vui, ánh mắt nhìn anh gần như nhỏ nước, cô không thích cái thứ màu vàng này.

Nhưng vẫn giả vờ múc một thìa nhỏ, một bên thì nếm thử còn một bên thì chuẩn bị tư thế nôn ra ngay nếu không ngon.
Nhưng sau khi cắn miếng đầu tiên, cô ta đã không thể dừng lại.
Một con cua to bằng hai bàn tay khoanh tròn, bên trong vỏ chứa thịt, người ta nói ăn một con sẽ no một nửa, ăn hai con sẽ no, ăn ba con sẽ ngán.
Nhưng không ai có thể nghĩ rằng cua sẽ ngon như vậy, ăn ngon đến mức có thể nuốt đầu lưỡi, con cháu trong đại viện đều đã gặp qua thứ tốt, hơn nữa cũng được gia giáo khí chất bình tĩnh, nếu thay bằng người thường chưa bao giờ được ăn những thứ ngon đều có thể cảm động đến khóc, thật đáng giá cả đời này.
Đừng nói đến bọn họ, thời điểm bây giờ, Ôn Hinh có thể làm ra các món ăn mỹ vị cho người khác ăn, nhưng Ôn Hinh không làm mà thôi.
Ôn Hinh nướng hơn mười con, quần áo đều nóng hổi, cuối cùng mới khiến cho các vị khách rượu cơm no nê.
Ánh mắt của Diệp Kiến Châu nhìn Ôn Hinh cảm giác như bà ngoại nhìn cháu gái, tràn đầy sự hiền từ, hắn không ngừng nói về sau sẽ theo thủ trưởng và Diêm đoàn trưởng đến nhà cọ cơm.
Wow, tay nghề này thật làm người khác kinh ngạc.

Về phần bảo mẫu của Vương Giai Giai, Diệp Kiến Châu thậm chí còn không nghĩ đến, đã nấu cơm tập thể hơn 20 năm rồi.

Nói thật, hắn đã sớm ăn đủ, cho dù bây giờ dù đã bắt đầu nấu cao cấp hơn, vẫn chỉ có thể làm ra hương vị cơm tập thể, điều này quá ác rồi…
Vương Giai Giai thấy Diệp Kiến Châu vẫn khen Ôn Hinh, cô có chút mất hứng, không muốn thừa nhận rằng bảo mẫu của nhà họ Diêm có tay nghề rất giỏi.

Nhưng cô ta đã ăn nhiều như vậy, cảm thấy rất mất mặt, miễn cưỡng cười cười một lát, sau đó thương lượng với Diêm Trạch Dương: “Anh Diêm, bảo mẫu nhà các anb làm cua vẫn được đó, vừa lúc nhà tôi cũng được chia một rổ, không biết ăn như thế nào.

Không bằng cho ta mượn bảo mẫu  nhà các anb một đêm để buổi tối cô đem cách làm sốt gạch cua này dạy cho bảo mẫu nhà tôi, còn không được thì trao đổi hai bảo mẫu của hai nhà chúng tôi một chút thôi, tôi cũng muốn cho cha mẹ tôi nếm thử nghề của cô! “
Ôn Hinh vốn đang cười hì hì bên cạnh, thuận tiện dỗ Diêm Diệu Diệu đã ăn cơm xong đến ghế sofa xem TV, kết quả vừa mới bước lại đây, cô đã nghe thấy yêu cầu trao đổi hai bảo mẫu của hai nhà…
Cô nghe xong, trong lòng có chút tức giận, bảo mẫu không phải là người sao? Sai bảo tôi tớ cũng không sai bảo như vậy? Còn trao đổi, đổi cái mmp của cô chứ đổi!

Nếu nhà họ Diêm thật sự muốn đổi, cô sẽ lập tức cởi tạp dề và nghỉ việc! Cho dù có một mình đi đến phía nam, cũng không chịu loại không khí như đồ con ruồi này.
Sắc mặt cô thay đổi, đôi môi hồng mím chặt, đôi mắt đen láy nguy hiểm và giận dữ nhìn chằm chằm Diêm Trạch Dương, chỉ cần anb nói một câu, nói một chứ, cô sẽ rời đi ngay.
Kết quả là khuôn mặt của Diêm ma đầu đen xuống đầu tiên, thay vì nhìn Vương Giai Giai, anh lại mở miệng nói với Diệp Kiến Châu: “Chính ủy Diệp, anh cũng đã thấy rồi đấy.

Hãy quay lại nói với phu nhân của Vương tham mưu.

Bảo mẫu là người của gia đình chúng tôi, không đổi! Diêm Trạch Dương tôi không hưởng thụ nổi loại nữ nhân có gia giáo như vậy, coi như hôm nay các anh chưa đến, chuyện này cũng chưa hề nhắc đến, anh đưa cô ta trở về đi.” Anb nói rồi ném chiếc khăn lên bàn. 
Trong phút chốc, dáng điệu ăn chơi tráng táng nghiêng đầu nhìn giang sơn của công tử trong khu nhà lộ ra, giọng nói theo người đến, từ mái tóc đến đôi giày đế xám đều nhìn không hơn cái loại này.
Vương Giai Giai bị dọa đến ngây người, cô nói cái gì chứ? cô chỉ muốn đổi bảo mẫu một chút thôi mà.
Diệp Kiến Châu vô lực đưa tay ôm mặt, lại đổ vỡ khi gần xong, lần này thủ trưởng rất quan tâm, hắn phải trả lời thế nào đây? Vương Giai Giai cũng vậy.

Đọc sách nhiều năm như vậy, ngay cả sự tôn trọng tối thiểu với người khác cũng không có.

Chẳng trách Diêm ma đầu tức giận, ngay cả Vương tham mưu cũng không cho mặt mũi, trực tiếp đuổi người đi.
Cuối cùng, Vương Giai Giai khóc lóc bỏ chạy.
Hà Văn Yến đang ngồi ở vị trí đó, nhìn với ánh mắt lạnh nhạt, chậm rãi nhấp nháp nước trái cây.

Người đàn bà này quá kiêu ngạo và vô lễ, cũng làm khó rồi, không biết thu liễm tính tình.

Những người thích nàng sẽ dỗ dành nàng, nhưng người này sẽ không bao giờ là con trai của Diêm Vệ Quốc. 
Bà cũng coi như đã ở với đứa con riêng này một năm.

Diêm ma đầu là ai? Anh đã trải qua hai năm đen tối nhất trong gia đình họ Diêm, học được cách che giấu cảm xúc thật của mình, nhưng sự kiêu ngạo mà anh có trong thời thơ ấu, ngay cả khi anh không muốn thừa nhận cũng không được.
Trước đây anh bị bọn nhỏ trong đại viện gọi là tiểu bá vương, được nuông chiều đã thành thói quen, muốn bày trò đùa giỡn trước mặt anh, làm nũng, chết càng sớm hơn, cô ta tìm sai người rồi! Nếu chọc anh tức giận, ngay cả bậc thang anh cũng không nhường cho ngươi.
Hơn nữa anh còn một khuyết điểm rất lớn nhất đó che chở người khác, bao che khuyết điểm, từ việc bảo vệ em gái là có thể thấy anh có yêu mến em gái hay không? Không có? Em gái được sinh không lâu đã bị cha mẹ đưa cho cấp dưới nuôi, mà anh phải ở lại trong quân đội, khi gặp lại thì mẹ đã không còn nữa, em gái chỉ mới có bốn tuổi, nhưng anh bảo vệ em gái còn ít sao? Sợ bà đối xử tệ bạc với em gái mình, chẳng sợ để lộ sự buồn phiền trong lòng mỗi ngày đều trở về nhà.
Những người dưới cánh chim của anh, anhcó thể bắt nạt có thể sai bảo, còn những người khác thì trăm triệu lần không nên động đậy, huống chi là người trong lòng.
Còn Vương Giai Giai, một người chỉ mới gặp lần đầu, đã tự tiện đưa người của anh rời khỏi, hắn có thể đồng ý mới là lạ, không đá nàng văng ra ngoài cũng đã là giữ thể diện cho nhà Vương tham mưu rồi.

Diêm Trạch Dương ngậm điếu thuốc trong miệng đứng dưới gốc cây ngoài sân đốt lửa, trong đêm khói lửa lóe lên từng đốm nhỏ.
Diệp Kiến Châu đi đến hỏi: “Không phải cậu không hút thuốc sao?”
“Thỉnh thoảng.”
“Tôi nói cho cậu biết tên nhóc này, ít gây rắc rối cho tôi chút đi.

Ngay cả con trai của gia đình Doanh Trường cũng dám tiếp cận.

Lần này còn mắng con gái của Vương tham mưu đến mức khóc lóc như vậy.

Trong khu nhà này, có những người mà ngươi không nên đắc tội đâu đấy.

Phải cho họ một chút mặt mũi, tốt xấu gì cũng đang sống cùng một khu.

Diêm Trạch Dương cười giễu cợt một tiếng nói: “Khi cha tôi gặp chuyện không may, những người trong khu nhà có nói giúp một lời nào không? Bây giờ còn muốn tôi cho họ mặt mũi?”
Diệp Kiến Châu bất lực nhìn hắn nói: “Cậuđó! Nếu không phải năm đó tôi là cấp dưới của thủ trưởng, tôi sẽ không thèm quan tâm đến cậu.”
Diêm Trạch Dương liếc hắn một cái, cũng lười nói tiếp.
“Ôn Hinh kia …” Diệp Kiến Châu cẩn thận hỏi.
“Anhnghĩ nhiều rồi.” Hắn cau mày, dùng tay dập tắt điếu thuốc.
“Có vấn đề gì? Có phải trong nhà có người không tốt hay xuất thân không tốt? Có muốn ta kiểm tra cho ngươi không?” Chút nhân mạch để điều tra Diệp chính ủy vẫn có.
“Không cần, anh đi về đi.” Nói xong, Diêm ma đầu quay người rời đi.

Diêm Trạch Dương thật sự đã đưa ra quyết định, cuộc gặp hôm nay không phải là chuyện đùa, nhưng tình hình có chút mất kiểm soát.
Điều này làm cho anb cảm thấy rất khó chịu, cơn tức giận dồn nén trong lồng ngực, hơi ngột ngạt, đành phải đứng ở gốc cây ngoài cửa hút một điếu thuốc để xoa dịu cảm xúc.
Vừa vào sân thì thấy ngọn đèn từ cửa sổ Ôn Hinh tràn ra ngoài, chắc là do huấn luyện dã ngoại lâu ngày, ạn bước đi đều không nghe được âm thanh, bước vào đại sảnh đã thấy Ôn Hinh vừa mới tắm xong, thả một đầu tóc dài, mặc áo cài khuy rộng thùng thình như cái loại áo màu trắng Dân Quốc và một chiếc quần tây màu xanh đứng bên giá sách trong phòng khách, ước lượng chiều cao đứng lên chạm đến chai rượu trên đó.
Lúc Ôn Hinh đang tắm nước ấm cảm thấy một trận bức bối nảy lên trong lòng, đột nhiên muốn uống chút rượu, nhưng ở đây không có rượu đỏ, trên giá sách chỉ có rượu trắng, cô muốn lấy xuống uống một chút để thay đổi khẩu vị của mình.

Chợp mắt ngủ một giấc và quên đi mọi chuyện bất bình.
Kết quả là rượu đặt ở quá cao, cô mang đôi dép vải màu xanh nhạt do cô thiết kế làm cho bàn chân của cô càng trở nên trắng hơn.
Còn thiếu chút nữa, nếu mang giày cao gót nhất định đã lấy được rồi.
Kết quả, một thân ảnh cao thẳng che khuất ánh sáng trong phòng khách, vươn tay dễ dàng đặt chai rượu lên chỗ cao hơn.
Đặt cao đến vậy cô càng lấy không được.
Ôn Hinh quay đầu lại nhìn anh.
Mắt anh khẽ đảo qua, hiện rõ lời cảnh cáo: “Nữ đồng chí muốn uống rượu sao?”
Đôi mắt của Ôn Hinh lập tức đỏ hoe, anh mới là đồng chí, nhưng cô lại không lên tiếng.
“Lại đây.” Không gian phòng khách rất rộng nên ánh sáng rất nhu hòa, anh đi đến bàn trà đối diện tủ âm tường, lấy ra một hộp thuốc có in hình chữ thập, làm một bác sĩ, Hà Văn Yến luôn có một hộp thuốc để ở nhà.
Ôn Hinh thấy anh linh hoạt vươn tay mở hộp thuốc, xem xét từng loại thuốc trong đó, là một người lính thường xuyên huấn luyện dã ngoại, mấy loại thuốc trị ngoại thương đã dùng đến mức trở nên quen thuộc, dù sao thì ở hiện trường cũng không có bác sĩ băng bó vết thương cho ngươi.
Rất nhanh anh đã tìm thấy một chai thuốc.
“Tay.”
Ôn Hinh không muốn bôi thuốc.

Trong lọ có thể là thuốc khử trùng.

Không biết có phải là thuốc bột Văn Nam hay không, khi bôi thuốc khử trùng lên vết thương sẽ rất đau.
Diêm Trạch Dương liếc nhìn cô một cái, thấy hai tròng mắt hồng hồng, làn da trắng mịn nõn nà trên mặt càng chọc người khác yêu thích.
Thấy Ôn Hinh không duỗi tay đến, anh giận tái mặt nói: “Đừng để ta nói đến lần thứ hai.”
Khoé mắt Ôn Hinh lại càng đỏ hơn, hung dữ như vậy làm gì? Cũng không đưa tay ra đâu.
Lúc trước ạn chỉ nhìn lướt qua, bây giờ nhìn kỹ hơn mới biết tại sao làn da của phụ nữ được miêu tả là “vô cùng mịn màng”.

Bàn tay trước mặt anh, làn da mềm mại đến mức chỉ mới bóc vài con cua đã làm năm ngón tay có những vết đỏ ở từng mức độ khác nhau, chỉ dùng một chút sức đã bị trầy da.
Hắn cẩn thận phết thuốc khử trùng lên vết thương của cô, cô dùng sức rụt tay lại vì đau đớn, nhưng anh nắm tay
rất chặt.
Nước mắt Ôn Hinh gần như quấn quít quanh khóe mắt, nhỏ giọng mắng hắn: “Anh là ma quỷ sao? Sao lại bắt nạt người khác.”
Anh phảng phất như không nghe thấy, lấy một lọ thuốc bột màu trắng trong hộp rắc lên vết thương, vết thương tuy nhỏ nhưng rất sâu, chạm vào nước rất dễ bị nhiễm trùng.
Dưới ánh đèn, động tác của anh rất nhẹ, sườn mặt khẽ cúi xuống, dáng người cao ngất, mặc âu phục được ủi cẩn thận, bàn tay thon dài nắm lấy ngón tay ngọc lan của cô, sau khi bôi thuốc xong, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng ngón tay bị thương của cô, mặt không biểu cảm, nửa ngày mới khẽ :“Ừm” một tiếng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.