Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 12


Bạn đang đọc Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80 – Chương 12


Edit : Lạc Pyscho mỹ nữ
Hử? Đoàn nghệ thuật ?
Ôn Hinh thầm nghĩ, hoa khôi của đoàn nghệ thuật? Trong sách có vai phụ đó sao?
Lúc cô đọc sách chỉ chú ý các tình tiết liên quan tới nhân vật phụ lấy cô là nguyên mẫu, những thứ khác không liên quan đều chỉ lướt sơ qua, có khi không thèm đọc luôn.
A, cô nhớ rồi! Hình như là quả thật có một nhân vật nữ phụ như thế, ở phàn sau lúc kết truyện có nhắc tới cô gái đó.
Trong sách, sau khi nữ phụ pháo hôi trùng tên với cô đi về phương nam, lúc nữ chính Tống Thiến đang theo đuổi nam chính, thì cô ta gặp được kỳ phùng địch thủ.
Quyển tiểu thuyết này tuy là tuyến tình cr và tuyến gầy dựng sự nghiệp tiến triển song song, nhưng cốt truyện lại thiên về các tình tiết trả thù + quá trình vươn lên từ hai bàn tay trắng của nữ chính ở phần sau cuốn tiểu thuyết.
Tống Thiến là sát thủ của văn tình cảm, cô ta cũng tự mình biết mình, có lẽ là cảm thấy khó khống chế nội dung đó, cho nên hầu như phần sau của tiểu thuyết vứt luôn các tình tiết tình cảm, đặt trọng tâm lên nội dung gây dựng sự nghiệp.
Tình tiết cô ta theo đuổi nam chính nằm ở phần đầu, Ôn Hinh rất có kiên nhẫn lướt nhanh như gió, tóm lại thì thủ đoạn khá là đơn giản, chính là nghe ngóng về nơi nam chính hay lui tới, sau đó giả vờ ngẫu nhiên gặp được hòng tăng thêm ấn tượng của bản thân trong lòng nam chính.

Mà phương pháp này có sự góp sức rất lớn của vị nữ phụ cùng tên với cô.

Sau đó Tống Thiến thuận nước dong thuyền, thường xuyên viết thơ, viết thư tình cho nam chính, còn đánh điện tín cho nam chính, hơn nữa còn viết mấy bài nhạc thể loại hiện đại cho anh nữa.
Cô nhớ rõ trong số đó còn có một ca khúc do chính cô ta sáng tác tặng riêng cho nam chính.
Bài hát tên là: Ánh trăng nói hộ lòng em.
* Ánh trăng nói hộ lòng em : Một bài hát kinh điển của Đặng Lệ Quân
Ôn Hinh: “……”
Mà phần sau của truyện chính là quá trình “tay không mà nổi cơ đồ” của nữ chính.

Hầu hết sáng kiến của tương lai bị cô ta làm ra trước, chế tạo nên một đế quốc thương nghiệp lộng lẫy chỉ thuộc về mình cô ta, đoạt lấy vô số chén cơm của những doanh tai to mặt lớn, không chỉ vậy còn khiến bọn họ không thể ngóc đầu dậy, chỉ đành làm công việc thấp hèn nhát trong công ty của cô ta.

Chính xác, đây là một quyển tiểu thuyết nói về nữ chính sau khi được sống lại thì đá bay tra nam, tìm được người đàn ông cao phú soái, sau đó tự mình gầy dựng cơ nghiệp đồng thời trả thù những kẽ hãm hại mình ở đời trước.

*tra nam : đàn ông tệ bạc, gian dối.

Chi tiết gg
*cao phú soái : cao to, giàu có, đẹp trai.

Theo như trong sách cô hoa khôi của đoàn nghệ thuật này hẳn là kỳ phùng địch thủ ở giai đoạn trước lúc nữ chính đang theo đuổi nam chính, bởi vì so ra thì, cô gái này coi như là gần quan được ban lộc, cơ hội tiếp xúc với nam chính rất nhiều.
Đương nhiên dám chống lại nữ chính thì sẽ chẳng có kết quả tốt gì, sau khi bị đoàn văn nghệ đuổi, cô gái đó lại bị người nhà gả cho một ông chú độc thân bị què chân.

Sau khi kết hôn không bao lâu thì cô gái bỏ trốn, tiếp đó lại bị người bao dưỡng.

Nhiều năm sau lúc nữ chính gặp lại cô gái, cô đã trở thành bồ nhí của một tên giám đốc quèn ở công ty con dưới trướng cô ả.

Hơn nữa lúc đó cô gái còn đang bị vợ và người thân của cô vợ vây bắt trên đường cái trước mặt mọi người, bị tát vào mặt, xé áo, chụp ảnh, còn bị đẩy ngã xuống đất, thu hút vô số người đi đường vây xem, quay chụp.
Giờ nghĩ tới đúng là cmn quá thảm rồi! Kết cục này chỉ đứng sau nữ phụ cùng tên với cô thôi đấy.
“Cô chưa nghe nói sao? Bây giờ chuyện đó đã truyền khắp quân doanh bên kia rồi, chậc chậc, đúng là đồ không biết xấu hỏ mà.” Cô bảo mẫu gọi là Lý Vệ Hồng miệng thì nói thế, nhưng ngón tay đang xoắn xuýt vào nhau đã biểu hiện rõ sự ghen tỵ trong lòng.
Ôn Hinh lòng sáng như gương, nhưng cô không thể phụ hoạ theo được.

Nếu cô mà làm vậy, không biết ngày mai sẽ bị người trong đại viện này truyền thành cái phiên bản gì nữa, mà không cần nghĩ cũng biết là cái loại có thể khiến người khác ho ra 3 lít máu.

Cô ho một tiếng, “Không phải từng có người nói như này sao? Làm thanh niên thời đại mới phải có dũng khí theo đuổi hạnh phúc của bản thân! Mỗi người chúng ta đều bình đẳng, người khác có gan theo đuổi hạnh phúc của mình, thì cô cũng có thể mà!”
“Tôi cũng có thể?” Ánh mắt Lý Vệ Hồng lập tức sáng lên, “Thật sao? Người nào nói vậy?”
Ôn Hinh: “Ừ thì……”

“Có phải đoàn trưởng Diêm nói không? Ngài ấy có nói rõ là ai không? Ngài ấy là đang nói tới tôi sao?” Lý Vệ Hồng dồn dập bắn liên thanh về phía cô, kích động đến mức khuôn mặt nhỏ đen đen cũng đỏ hết cả lên.
Ôn Hinh: Cô gái à, cô bình tĩnh chút đi!
Nhưng mà cũng nhờ những lời nói này, cô gái Lý Vệ Hồng này đã liệt cô vào hàng ngũ bạn thân không giấu nhau điều gì, hai người cũng nhanh chóng trở nên thân thuộc.

Ôn Hình bèn nhân cơ hội này nói vòng nói vô hỏi ra rất nhiều chuyện cô không biết. 
“Ôn Hinh, cô thoa gì mà thơm thế! Tôi ngửi thấy nãy giờ rồi đó, so với cao trân châu giá năm đồng mà chị dâu của tôi mua để thoa mặt còn thơm hơn.”
“Thật không?” Ôn Hình không cho là đúng, đồ trang điểm ở niên đại này sao mà sánh với dầu dưỡng da mà cô tỉ mỉ điều chế cho bản thân được? Trong hệ thống của cô còn rất nhiều nguyên liệu tồn khó, từ khi có hệ thống, từng có đoạn thời gian cô nghiên cứu về cách làm đồ trang điểm, sản phẩm bảo dưỡng, nước hoa,…
Dù gì thì tài liệu rất sung túc, cô muốn tự mình điều chế cũng rất tiện.
Tuy rằng công thức cao cấp không dễ lấy, nhưng công thức bình thường thì rất dễ.
Cửa hàng của cô lúc trước cũng thường xuyên bán ra những món cô không dùng hết hoặc là đồ cô tự chế ra,m.

Đồ cho mình dùng đương nhiên là phải xài nguyên liệu sang quý rồi, mang ra bán là chỉ bán cho người có duyên thôi.

Hàng hoá nhà cô vừa tốt vừa rẻ, người người khen ngợi, mỗi lần tung ra sẽ bị tranh giành tới không còn một mảnh. 
Mà dầu dưỡng da cô đang xài bây giờ là loại cô thích nhất, dùng rất thoải mái dễ chịu.

Tuy rằng trong thành phần có dầu, nhưng một chút cũng không nhớt.

Hơn nữa còn có rất nhiều nguyên liệu khác ở trong, một trong số đó là dịch nhân sâm.

Cô từng mua rất nhiều nhân sâm giá mười đồng một cây về trồng, sau đó sẽ chiết lấy dịch màu vàng nhạt, chỉ cần 30ml tương đương hai ba giọt, cảm giác sảng khoái dễ chịu lập tức trào lên ngay.
Dịch nhân sâm là tinh hoa của nhân sâm, có thể bôi có thể uống, bảo dưỡng từ trong ra ngoài luôn.

Bên cạnh đó còn có vài loại dịch chiết từ các loại thực vật dưỡng da, một lần cô làm rất nhiều, ngày thường từ tắm táp, rửa mặt đều dùng đến, phải nói là bảo dưỡng toàn thân.
Nhìn ánh mắt hâm mộ của Lý Vệ Hồng, Ôn Hinh như chợt nghĩ đến cái gì, hơi giật mình: “Đây là phương thuốc dưỡng da bí mật chỉ cung nữ, phi tần trong cung mới được truyền cho đấy.”
Lý Vệ Hồng: “Cái, cái gì? Trong cung?” Cô chỉ là một cô gái quê mùa chân đất ở nông thôn, này là lần đầu tiên trong đời cô vào thành, càng không biết cái gì là bí phương dưỡng da của phi tần cũng nữ trong cung, nên vừa nghe thấy thì lập tức nói lắp.
“Tôi chỉ nói cho mình cô thôi đấy, cô đừng có nói cho người khác nha.

Kỳ thật, tôi có một bà dì trước đây từng là cũng nữ trong cung, chính bà ấy là người mang phương thuốc này ra ngoài.

Khi bà qua đời thì truyền lại cho tôi, hiệu quả của phương thuốc này đúng là tốt thật, nhưng cách làm rất phiền phức, cần rất nhiều nguyên liệu, còn phải nấu thật lâu mới làm ra đươcn một tí.

Cô ngửi thử xem có phải rất thơm hay không, từ nhỏ tôi đã được dùng rồi đó, cô coi làn da của tôi này….”
Tất nhiên phải thơm tồi, dầu mà cô làm ra hương thơm sắp bằng nước hoa rồi đó, hơn nữa chỉ cần điều chỉnh một chút, mùi hương mỗi loại sẽ không giống nhau, chỉ là không thơm lâu được như nước hoá thôi, nhưng cô chính là xem nó như dưỡng thể, mỗi lền bôi rất nhiều, nên chuyện đó khônh sao hết.
Lý Vệ Hồng lập tức lộ ra ánh mắt lấy lòng.
“Được rồi, tôi còn thừa không nhiều lắm, nhưng có thể chia cho cô một chút, ai nói hai ta là bạn thân chứ.” Ôn Hinh ra vẻ hào phóng nói, trong lòng lại suy nghĩ, với khả năng bà tám của người trong đại viện này, hẳn là sẽ mau chóng lan truyền ra bên ngoài đi? Bình vàng đầu tiên của cô từ lúc đến thế giới này có thể kiếm được hay không, thì phải dựa vào năng lực truyền bá của người chị em Lý Vệ Hồng này rồi.
“Ôn Hinh cô đúng là người tốt.” Lý Vệ Hồng cảm động sắp khóc.
Hai người đi vào căn nhà lầu hai tầng của Diêm gia, Lý Vệ Hồng về nhà cầm cái hộp không nhỏ, sau đó đứng chờ trước cửa.

Ôn Hinh về phòng, tìm tới tìm lui trong nhà bếp, tìm được một bình rượu trống không, sau đó cô nhanh chóng gọi hệ thống ra, thuần thục ném các loại nguyên liệu vào bình, cuối cùng đậy nắp lại, lắc đều.
Lúc bấy giờ mới đi ra ngoài, đổ cho Lý Vệ Hồng một hộp nhỏ, lúc đổ ra, mùi dương lập tức xông vào mũi, vừa nghe đã biết là đồ tốt. 
Lý Vệ Hồng cẩn thận nâng cái hộp, sợ hơi sơ sẩy một chút sẽ đổ, rất lãng phí.
Mặt mày hớn hở nhìn về phía Ôn Hinh, cô liên tục đảm bảo từ rày về sau Ôn Hinh có chuyện gì cần giúp cô sẽ không từ chối, xem bộ dạng kích động của cô ấy hẳn là sẽ ra sức tuyên truyền giúp cô.
Lúc Ôn Hinh quay vào nhà, miệng còn khẽ ngâm nga, tay cầm bình rượu, nhảy chân sáo về phòng.
….
Buổi chiều, bên quân khu có đại hội khen thưởng các quân đoàn, Diêm Trạch Dương là người đại diện cho quân đoàn của anh lên phát biểu.

Thân cao 1m85, quân phục màu xanh thẳng thớm, vừa như in, vai rộng eo hẹp, tỷ lệ hoàn mỹ, quần áo tinh tế hàng cúc tinh xảo, đúng là gϊếŧ người không dao mà.
Khi anh quân phục chỉnh tề, oai nghiêm đứng trên bục phát biểu, biểu cảm tự nhiên, trầm ổn bình tĩnh, khoang bụng hơi dùng sức, cất lên từng tiếng mạnh mẽ, ánh mắt kiên định lướt ngang qua biển đầu người đông nghìn nghịt, trên người không phút giây nào là không toả ra khí tràng nghiêm nghị, dũng cảm, dưới bục là một mảnh im lặng.

Đừng nói chỉ đồng chí nữ thấy anh đẹp, mà ngay cả các chiến sĩ đang ngồi phía dưới cũng thấy đoàn trưởng ma quỷ của bọn họ quá ngầu.
Sau đó là tiết mục biểu diễn của đoàn nghệ thuật và các nữ quân nhân.
Diêm Trạch Dương ngồi ở hàng ghế đầu, hơi lười biếng nhìn người chủ trì đang dẫn chương trình trên sân khấu và các nữ quân nhân đang ca múa, phía sau là một đám binh sĩ hưng phấn gào thét chỉ kém không vỗ tay tới trầy da mà thôi, toàn hội trường liên tục vang lên tiếng reo hò cổ vũ không dứt.
Chung quanh quá ồn ào khiến Diêm Trạch Dương khẽ nhíu mày, quay đầu lại liếc nhìn mấy tên kêu to nhất trong đoàn của anh, âm thầm ghi nhớ trong lòng, làm như mấy đời rồi chưa được thấy phụ nữ vậy, đúng là quá mất mặt anh rồi! Chờ lúc trở về phải thu thập bọn chúng mới được.

Mấy binh sĩ bị Diêm ma vương liếc qua lập tức im như thóc, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, đến rắm cũng không dám thả.
Nếu không phải buổi sáng có nhờ người mang cho anh chút đồ, thì vừa xuống sân khấu anh đã bỏ về luôn rồi, cần gì ngồi không ở đây lãng phí thời gian.

Cuối cũng cũng chờ được tới lúc bế mạc, anh lập tức đứng dậy đi vào hậu trường.
Đoàn trưởng Triệu của đoàn nghệ thuật vừa thấy Diêm Trạch Dương lại đây, thì sai người xách một túi đồ vừa to vừa nặng ra: “Diêm đoàn trưởng, sao em lại muốn mấy thứ này, vỏ loại này không dễ xát đâu.

em mà nói sớm một chút, thì anh đã nói chị dâu em xây xát tốt rồi mới mang qua đây rồi.”
Diêm Trạch Dương khách khí cười, khóe miệng hơi nâng lên, “Sao dám làm phiền chị dâu được, nhà em cũng có bảo mẫu cơ mà.”
Triệu đoàn trưởng dở khóc dở cười, “Thằng nhóc này, em đang cố ý chỉnh người đấy hả.”
Diêm Trạch Dương trong lòng vẫn luôn nhớ thương chuyện này, nếu không sẽ không chịu tốn sức ngồi nghe sói tru quỷ khóc đây.

Tuỳ tiện khách sáo hai ba câu với đoàn trưởng Triệu xong thì vội vàng ôm của bỏ chạy.

Mới vừa ra tới cổng, phía sau đã truyền tới tiếng kêu thánh thót: “Đoàn trưởng Diêm!”
Một binh sĩ nữ đội mũ quân đội, tóc thắt bím, trên người mặc trang phục biểu diễn của đoàn văn công đang vội vàng chạy tới.

Một tiếng này đưa tới không ít tầm mắt của những người xung quanh.
Diêm Trạch Dương không quá vui vẻ quay đầu lại, nhưng vẫn phải đáp lại một câu cho phải phép với chính chủ, chỉ là giọng điệu rất lạnh nhạt, xa cách: “Đồng chí ở đoàn nghệ thuật hả? Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi là Hàn Tú Lệ, anh không nhớ tôi sao? Chúng ta lần trước từng nói chuyện với nhau ở hậu trường đó, không nghĩ tới hôm nay đoàn trưởng Diêm sẽ xem chúng ta diễn đến cuối……” Hàn Tú Lệ nhìn người đàn ông trước mắt, khuôn mặt nghiêm túc luôn kiềm chế nhưng lại không thể áp được vẻ kiệt ngạo, trên người tràn ngập hơi thở dương cương của quân nhân, bất giác cúi đầu thẹn thùng, bàn tay khẽ quấn lấy bím tóc trước ngực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.