Bạn đang đọc Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80 – Chương 11
Edit : Lạc Pyscho
Link WordPress : https://lacpyscho99.wordpress.com/2020/11/01/edit-xuyen-sach-my-nhan-trang-mem-nam-80/
truyenwiki1.com luôn up trước WordPress trên vài chương :3
Trước 5 giờ Hà Văn Yến và Diêm Vệ Quốc rời giường, trên bàn đã bày mấy chiếc bánh crepe nước sốt, một nồi cháo, vài món đồ ăn kèm tươi sống xanh đỏ, mấy miếng bơ cắt lát và trứng lòng đào.
Hà Văn Yến rất hài lòng.
Thường nói “Tiểu biệt thắng tân hôn”, Ôn Hinh cũng không làm phiền hai người ăn cơm, Hà Văn Yến nhìn Diêm Vệ Quốc không giấu nổi sự vui mừng trong mắt.
Diêm Vệ Quốc ăn cơm rất quy củ, nhưng vẫn khen không dứt miệng về bánh crepe, Hà Văn Yến cũng phá lệ khen Ôn Hinh hai câu.
Không phải Ôn Hinh cố ý sử dụng nguyên liệu trong hệ thống vì bọn họ mà do cô đã quen dùng đồ trong hệ thống rồi.
Một phần là bản thân ăn, một phần là cô chán ghét nước ở ngoài không được tinh lọc, không ngọt ngào tinh khiết như nước trong hệ thống, nguồn nước rút ra một lần có thể dùng rất lâu nên cô cũng không keo kiệt cho họ một chút.
Trong phòng bếp, Ôn Hinh ngậm bánh trong miệng, rón rén bước đến cửa sổ nhìn ra sân, khu quân sự không chỉ dành cho một nhà Diêm gia mà cô còn thấy một số tòa nhà đơn lẻ và một số nhà trệt, hình như đều là người nhà của cán bộ trong quân khu.
Cô vừa nhìn vừa ăn, thuận tay lấy một ly nước rau quả từ hệ thống, lại cho thêm chút tinh dầu trà, hương thơm thoang thoảng theo gió bay ra cửa sổ.
Sáng sớm lính cần vụ lái xe đến đây, lúc Diêm Vệ Quốc đi, Hà Văn Yến tiễn ông ra tận cửa, khi xe rời khỏi đại viện bà mới nhìn đồng hồ Oda trên tay, cũng đã đến giờ đi làm rồi.
Sau khi vội vàng cầm túi xách, bà nhắc nhở Ôn Hinh: “6 giờ đưa Diệu Diệu đến trường học, chìa khóa trong phòng và cửa lớn ta đã để trên bàn trà, Diệu Diệu sẽ ăn trưa ở trường,con làm cho con bé một hộp cơm.”
Thấy Hà Văn Yến dứt lời muốn đi, Ôn Hinh chạy nhanh theo ra ngoài, cô mới đến đây, chuyện gì cũng không rõ vậy mà Hà Văn Yến lại định phủi tay làm chưởng quầy: “Dì Hà, Diệu Diệu học ở đâu ạ?”
“Tiểu học Thương Nam cách đây không xa, “đường nằm trong miệng” tìm không thấy thì hỏi người ta chỉ cho.” Hà Văn Yến có chút không kiên nhẫn sửa lại quần áo.
Bà luôn biết làm bản thân thật gọn gàng, dù ở trong thời đại bảo thủ này cũng có thể thấy bà rất tinh tế, áo sơ mi trắng với quần tây chỉnh tề, đôi giày đen trên chân sạch sẽ không bám chút bụi, đeo một chiếc đồng hồ và cầm túi xách trên tay, vừa thấy đã biết đây là kiểu dáng túi xách rất mới và phổ biến, chắc là hàng ngoại mua ở nơi có tiêu thụ tốt, mái tóc được chải gọn gàng và mắt kính đeo trên mũi cũng theo phong cách công sở của giới tri thức thời này.
“Chủ nhiệm Hà, đi làm à!” Cách tòa nhà Diêm gia có mấy tòa nhà nhỏ đơn lẻ, trên lầu hai có người đang phơi quần áo, nhìn thấy bà ra cửa nên cố ý duỗi cổ chào hỏi.
Khác với sự nghiêm túc khi nói chuyện với Ôn Hinh, với những hàng xóm gần nhà, bà luôn toát lên sự tri thức, hơi gật đầu với người nọ rồi rời đi.
Nhà trệt bên kia có người đi tới đi lui, không phải giặt đồ cũng là đang phơi đồ, vừa thấy bà đi thì xì xào bàn tán, rõ ràng là đang nói về Hà Văn Yến.
“Hừ, có gì hơn người chứ, không phải chỉ mặc thêm cái áo blouse trắng sao? Ngươi xem dáng vẻ của nàng ta kìa, mắt cao hơn đầu, so với người vợ ban đầu của Diêm Vệ Quốc còn thua xa……”
“Đúng vậy!”
Bởi vì khoảng cách gần, âm thanh của đối phương cũng không nhỏ nên Ôn Hinh nghe rất rõ những gì mà họ nói.
Có vẻ như Hà Văn Yến ở trong khu nhà này cũng không tốt lắm, dù sao cũng là vợ thứ hai, lại khinh thường không muốn giao lưu với những người phụ nữ suốt ngày chỉ biết giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc con cái, khua môi múa mép, hơn nữa nơi nơi chốn chốn so bì bà với người vợ ban đầu, nên lòng tự trọng của bà không cho phép để ý đến những người này, ngoại giao xem như là hoàn toàn thất bại.
“Suỵt, nói nhỏ chút, còn có bảo mẫu Diêm gia ở bên kia kìa.”
“Tôi sợ con nhỏ đó sao? Tôi còn dám nói trước mặt Diêm Vệ Quốc đấy!”
“Chậc chậc, cô có thể làm được sao! Cô biết họ Diêm là người như thế nào mà?”
……
“Này, tôi nói, gia đình Hà Văn Yến tìm một bảo mẫu lớn lên rất xinh đẹp, bà ta nghĩ gì vậy, sao lại đón một con hồ ly tinh vào trong nhà chứ.”
“Bà ta thì sợ cái gì? Nếu không phạm sai lầm thì Diêm Vệ Quốc sẽ không quan tâm đến đâu, còn con trai lại không phải là con bà ta……”
“Hà Văn Yến gả vào đã hơn một năm rồi nhỉ? Sao bụng vẫn không có động tĩnh gì nhỉ?”
“40 rồi? Sao còn có thể sinh chứ?”
“Họ Hà không phải là bác sĩ sao?”
……
Nhóm phụ nữ trong khu nhà tụ tập lại, nói đông nói tây, nói bậy nói bạ, cái gì cũng dám nói.
Ôn Hinh hơi sợ, sau khi cố sức đóng cửa lớn lập tức bỏ chạy trối chết.
Tuổi Diêm Diệu Diệu còn nhỏ nên thức dậy muộn, lúc này còn đang ngủ, Ôn Hinh phiền não ở trong phòng xoay nửa ngày, mới tìm được hộp cơm của cô bé.
Cô vẫn còn thời gian nên định làm một hộp cơm yêu thương tiện lợi.
Cô lấy cơm nắm lại tạo thành mặt gấu trúc, dùng dao cắt đôi lớp vỏ trắng trứng gà dán lên thành hai mắt và lòng đỏ tạo thành một cái miệng cười, còn lấy thêm một ít rau dưa để cô bé kẹp ăn với trứng, đặt thêm vài con tôm đỏ đã bóc vỏ, cắt một miếng ngô, ở giữa làm thành mắt miệng, ngụy trang thành Thái Dương công công (mặt trời).
Sau đó dùng tay cẩn thận chỉnh lại hộp, mở nắp hộp cơm ra giống như đi vào một câu chuyện cổ tích, cô hơi mỉm cười, đậy nắp lại, định cho Diệu Diệu một sự bất ngờ.
Rất nhanh đã đến 6 giờ, cô đến phòng ngủ gọi Diêm Diệu Diệu dậy, Diêm Diệu Diệu rất ngoan, chắc là hai năm trước gia đình xảy ra chuyện, mẹ lại qua đời, tuy rằng là con nít không rõ, nhưng vẫn ảnh hưởng đến cô bé.
Bây giờ điều kiện tốt lên, nhưng cô bé cũng không sinh tính khí kiêu kì, cũng không gây chuyện, ngồi vào bàn ăn rất ngoan ngoãn, Ôn Hinh cho cô bé ăn gì thì ăn cái đó.
Hằng ngày đều là Hà Văn Yến đưa cô bé đi học, không biết ở trước mặt Hà Văn Yến bé sẽ có tâm tình gì nhưng chắc chắn không phải như bây giờ.
Thấy hôm nay Ôn Hinh đưa cô bé đi học, suốt dọc đường bé cứ như một chú chim nhỏ bay ra khỏi lồng, lôi kéo tay cô, nhảy nhảy, thỉnh thoảng còn cười khanh khách.
Ở cửa tòa nhà Hà Văn Yến đã chào hỏi qua nên lúc Ôn Hinh đi hay về cũng không có người ngăn cản.
Cũng may cô không cần hỏi thăm trường học ở đâu vì Diêm Diệu Diệu biết đường.
Đừng nói chỉ mình cô bé giống như bay ra khỏi lồng sắt, Ôn Hinh cũng như vậy!
Cô xuyên đến đây một cách vội vàng, còn chưa thở xong đã bị đưa đến đây, đến bây giờ ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng chưa hình dung được.
Bây giờ được ra ngoài, vừa lúc có thể xem một chút, cô cũng không rõ thế giới trong tiểu thuyết khác với thế giới thực tế như thế nào, nhưng nhìn chung thời khắc khắc nghiệt nhất đã trôi qua, trên đường cái ngẫu nhiên có thể nhìn thấy màu xanh và xám mới mẻ thì hầu hết đều là đen trắng, tuy không phải là xanh đỏ loè loẹt gì nhưng ít ra cũng đã bắt đầu thay đổi.
Dọc theo đường đi cô thấy được chợ bán thức ăn, cửa hàng bách hoá và tiệm cơm quốc doanh, thậm chí còn thấy doanh nghiệp tư nhân, tấm biển ở cửa viết không cần phiếu gạo, nhưng giá cả rất đắc, nhưng vẫn có rất nhiều người ra vào.
Đúng là, kinh đô có rất nhiều kẻ có tiền!
Có rất nhiều người chen chúc ở những nơi như hợp tác xã cung cấp thức ăn, mà tiếp thị, nhân viên bán hàng bên trong thường thường còn mắng hai tiếng, thái độ phục vụ tệ như vậy mà chẳng ai phàn nàn cũng chỉ có ở thời đại này thôi.
Cô còn nhìn thấy ngân hàng nước ngoài, nhưng chắc chắn phải có thẻ, nhưng hiện tại trên người cô một xu tiền cũng không có, thiếu tiền, thiếu phiếu, thiếu thẻ, cái gì cũng thiếu.
Trong lòng phiền muộn vô cùng, đưa Diêm Diệu Diệu đến trường học xong, lúc trở về còn đang suy nghĩ làm sao để có mấy thứ này? Nếu muốn đi về phía nam, thì trong tay phải có tiền và phiếu, không có một xu trong người thì nghĩ cũng như không.
Đi ngang qua cửa hàng nước ngoài, hầu như các cậu ấm cô chiêu đều đi vào, tuy rằng kiểu dáng quần áo ở vài thập niên trước cũng không có nhiều kiểu nhưng những kiểu cổ điển còn có thể mặc.
Ngoài ra còn có nội y, qυầи ɭóŧ, áo ngủ, màu sắc và hoa văn có chút lỗi thời nhưng so với mặc yếm thì ở thế giới này còn khá hơn nhiều, cũng may là trong vali của cô có mang theo quần áo, chỉ có hai bộ vừa đủ tắm rửa, nhưng đối với phụ nữ mà nói hai bộ thì sao mà đủ? Mười bộ còn chê ít đấy!
……
Bên này cô còn chưa trở về, bên kia tất cả đều biết chuyện cô là bảo mẫu trong nhà của Diêm Vệ Quốc.
Không thể không bội phục khả năng truyền miệng của mọi người trong thời đại này.
Vừa mới bước vào cửa đã có người chủ động đến tìm cô, là một cô gái trạc tuổi, tết hai bím tóc, mặc một cái áo đủ màu hoa văn và một cái quần màu đen, bỏ qua quần áo và màu da hơi đen thì lớn lên rất khỏe khoắn.
Cô ta chủ động nói chuyện với Ôn Hinh: “Cô là bảo mẫu của gia đình Diêm Vệ Quốc à? Tôi là bảo mẫu bên gia đình Phùng Kiến Quân, vợ hắn vừa mới sinh con nên tôi từ quê lên đây hỗ trợ.”
Ôn Hinh còn đang lo lắng không biết được tình hình ở đây, bây giờ cô rất cần tư liệu ở thế giời này, lại có người chủ động bắt chuyện, thật không thể nào tốt hơn.
“Một tháng cô được bao nhiêu tiền?” Cô ta hỏi.
“…… 30.”
“Cao vậy! Ta chỉ mười lăm thôi.”
Ôn Hinh: “……”
Ở trong mắt Ôn Hinh 30 hay mười lăm căn bản cũng chẳng có gì khác nhau, đều ít đến đáng thương!
Nhưng nghe giọng điệu của đối phương thì đây là một vấn đề lớn, cô sợ gây ra phiền toái nên giải thích: “Ta và gia đình chủ nhiệm có chút thân thích nên họ chiếu cố toi thôi.”
“Hóa ra là vậy, thật hâm mộ cô , nếu tôi cũng có thể làm bảo mẫu ở gia đình Diêm đoàn trưởng, không trả tiền ta cũng làm.”
……
Ở thời đại nghèo nàn này, nhan sắc của nam chính cũng có thể thay bằng tiền lương……
“Ngươi biết chuyện ở đoàn nghệ thuật kia không?” Nàng nhìn xung quanh, lặng lẽ hỏi cô.
“Chuyện gì?” Ôn Hinh cũng tò mò hỏi.
“Một cô gái trong đoàn nghệ thuật đang theo đuổi đoàn trưởng Diêm, nghe nói cô gái kia trông rất xinh đẹp!”