Đọc truyện Mỹ nhân ốm yếu – Chương 9part 2
Thấy hắn vì không được mình tín nhiệm mà có vẻ bi phẫn, Huyền Thương im lặng một chút, đột nhiên vì hắn mà có cảm giác áy náy. Trên thực tế, theo quan sát trong mấy ngày qua, nhìn ra được Nam Cung Dịch là thật tâm muốn giúp bọn họ, chỉ là……
“Ngươi nên hiểu, nếu A Tô ở lại nơi này, có thể sẽ mang đến phiền toái cho ngươi.” Thản nhiên nhắc nhở chuyện bọn họ bị Huyền Cực Môn đuổi bắt, có thể sẽ liên lụy đến hắn, nhưng trong lời nói lại không có vẻ phản đối việc để A Tô lại, đối với Nam Cung Dịch đã có một chút tín nhiệm.
Biết mình dần dần được tin tưởng, Nam Cung Dịch nhất thời cười nhã nhặn vô hại. “Thương đệ, Nam Cung thế gia đến nay còn chưa từng chịu thua ai.”
Huyền Cực Môn muốn động đến Nam Cung Dịch hắn, trước đó cũng phải đánh giá xem có nắm chắc phần thắng hay không?
Cũng không biết mình vì sao được Nam Cung Dịch thật lòng giúp lại đối đãi như thế, tâm tình Huyền Thương có chút phức tạp lại mê muội, nhưng giờ phút này hắn chỉ nói một câu, “Cám ơn!”
“Cảm ơn cái gì? Gọi nghĩa huynh hoặc đại ca nghe một chút, ta liền thỏa mãn!”
“……” Hoàn toàn không muốn trả lời.
Xem bọn họ giống như đang diễn tuồng tình huynh đệ kết nghĩa chân thành, Việt Nguyên ở bên cạnh nhàm chán đến muốn đánh nhau lại vừa ngáp vừa chen vào nói. “Ngươi từng thấy qua cái hoa quỷ quái lê liên liên gì đó sao? Không biết hình dạng gì, cho dù ở trước mặt cũng không biết, ngươi tìm như thế nào?”
“Là ‘Lệ Nhãn Ngưng’!” Bật cười liếc người bên gối một cái, Nhậm Viên lúc này mới bổ sung: “Trong sách thuốc của cha ta có vẽ hình hoa này, lát nữa ta sẽ vẽ lại cho huynh xem.”
“Đa tạ!” Gật gật đầu, Huyền Thương chần chờ một chút, rốt cục hỏi: “Việt phu nhân sẽ ở nơi này làm khách đến khi ta trở về sao?”
Không biết vì sao, Nhậm Viên hơi ngẩn ra, không đáp lời, Việt Nguyên vẻ mặt cười giả tạo lắc đầu phủ quyết. “Viên nhi nhà ta cùng Giang Nam trời sinh bát tự không hợp, không thể ở lâu lắm!”
Huyền Thương cả kinh, rất sợ tìm hoa về, không có cô ấy ở đây cũng vô dụng, đang muốn hỏi kể lại, Nhậm Viên lại cười nhẹ mở miệng trước, “Huyền công tử, đợi sau khi huynh tìm được ‘Lệ Nhãn Ngưng’, mang theo Huyền phu nhân đến chỗ chúng ta ở tìm ta đi!”
Cười nhẹ, bảo người ta đưa tới bút mực giấy trắng vẽ ra hình dạng hoa, cũng nhân tiện nói cho hắn biết nơi ở của mình cùng Việt Nguyên.
Trong lúc đó, còn không nghe được người nào đó bất mãn than thở. “Gian y đường kia của nàng đã có nhiều người đến rất không an bình, hiện nay còn định tăng bệnh nhân đến quấy rầy……”
Trong lúc đang bỉu môi than thở, đột nhiên bị Nam Cung Dịch kéo đi, vẻ mặt tức giận. “Rèn sắt, hôm nay ta mới phát hiện ngươi thực sự rất khiến người ta chán ghét!”
Bóng đêm tối đen, trong ngôi miếu đổ nát ngoài ngoại ô —
“Như thế nào?” Đồ Diễm Dao không nhẫn nại quát hỏi. Sau đêm tối mấy ngày trước đã bị khuất nhục, không cam lòng không được Huyền Thương yêu, ác khí ngưng tụ trong ngực, chậm chạp không thể tan đi, dưới sự nổi giận, nàng liền tập hợp phần đông sát thủ Huyền Cực Môn phân tán ở Giang Nam, muốn bọn họ ngày đêm giám thị động tĩnh của Nam Cung thế gia.
“Hai ngày trước, sau khi Huyền Thương rời khỏi Nam Cung phủ, liền đi thẳng về phía Tây Nam, chưa trở lại.” Một gã hắc y sát thủ bẩm báo theo sự thật.
“Chỉ có một mình hắn? Bên người Huyền Thương không có nữ tử đồng hành?” Đồ Diễm Dao vội vàng hỏi.
“Đúng vậy! Chỉ có một mình hắn.” Hắc y sát thủ khẳng định nói, lập tức có chút chần chờ. “Đại tiểu thư, môn chủ ra lệnh cho thủ hạ lấy đầu Huyền Thương, người lại không cho chúng ta động đến hắn, đây……” Ý trong lời đã rất rõ ràng.
Cười lạnh, Đồ Diễm Dao lời lẽ sắc bén không giữ mặt mũi cho người khác. “Lấy đầu Huyền Thương? Bằng bản lĩnh của các ngươi có thể động tới hắn sao? Nếu vậy, ngày trước sẽ không có chuyện hai mươi người vây giết hắn, lại chỉ có năm người còn sống trở về!”
Lời này vừa nói ra, hắc y sát thủ nghe được lập tức sắc mặt lúc hồng, lúc trắng, khó coi đến cực điểm.
Cười lạnh mấy tiếng, không đem sắc mặt khó coi để vào mắt, Đồ Diễm Dao vẫy vẫy tay, vẻ mặt ngang ngược nói: “Về phía cha ta sẽ chịu trách nhiệm, các ngươi làm việc theo lời ta sẽ không sai đâu!”
“Thuộc hạ…… đã biết!” Cắn răng.
“Đừng quan tâm đến Huyền Thương đến tột cùng là đi nơi nào, các ngươi cũng đừng cố sức đuổi theo hắn! Các ngươi nghe đây, chỉ cần bắt được nữ tử tên là A Tô trong Nam Cung phủ, mặc kệ chân trời góc biển, Huyền Thương sẽ chủ động tới tìm chúng ta……”
Gió hiu hiu thổi, chim hót véo von, trên ghế đá trong Tuyết Tùng Viện có một nữ tử tái nhợt yếu ớt đang ngồi, chỉ thấy nàng thỉnh thoảng nhẹ vỗ về một khối ngọc bội xanh biếc trong tay, trên mặt hiện lên vẻ nhớ nhung cùng tình cảm dịu dàng……
Aiz…… Ba ngày! Huyền Thương đã lên đường ba ngày, không biết huynh ấy hiện tại như thế nào? Trên đường đi, người Huyền Cực Môn còn đuổi giết huynh ấy hay không? Nghe nói ở Miêu Cương, chướng khí, cổ độc hoành hành, cầu trời phù hộ huynh ấy không có việc gì……
Đang lúc mơ màng ngẩn ngơ, bỗng dưng, một tiếng bước chân rất nhỏ từ cửa viện nhẹ truyền đến, kéo nàng trong lúc đang suy nghĩ xuất thần lại.
“Nam Cung đại ca, là huynh sao?” Nghiêng đầu cười yếu ớt nhẹ hỏi, nhận ra tiếng bước chân của Nam Cung Dịch.
“Nhĩ lực của đệ muội thật tốt, sao biết là vi huynh?” Tao nhã cười, Nam Cung Dịch rất nhanh đi đến trước mặt nàng, rất bội phục năng lực nghe tiếng bước chân nhận ra người của nàng.
“Người mù, thính giác luôn đặc biệt mẫn cảm, không có gì!” Mỉm cười, A Tô cảm thấy đây không có gì đáng ngạc nhiên. “Mỗi người có cách đi không giống nhau, đương nhiên sẽ có tiếng bước chân độc đáo của hắn. Cũng giống như cá tính, có người tính tình trầm ổn, bước chân tự nhiên kiên định ổn trọng, có người tính tiêu sái, bước chân liền có vẻ nhẹ nhàng linh mẫn, chỉ cần ở chung lâu tự nhiên liền nhận ra được.”
Nghe vậy, Nam Cung Dịch không khỏi cười lên. “Vi huynh không nghĩ tới tiếng bước chân còn có thể tiết lộ cá tính, nói vậy tiếng bước chân của Thương đệ chắc là vừa thối lại vừa cứng?”
Cố ý chế nhạo người nào đó không có mặt, thể hiện rõ oán giận vì người nào đó mặt lạnh đối đãi.
A Tô ngây ngốc, lập tức bật cười ra tiếng, cũng không biết nên nói đúng hay không, đành phải cười nhẹ không nói vỗ về ngọc bội xanh biếc trong tay, tình cảm nhung nhớ trong lòng lại lặng lẽ dâng lên.
Phát hiện động tác rất nhỏ, Nam Cung Dịch theo bản năng cúi đầu nhìn hai tay của nàng, khi nhìn thấy ngọc bội xanh biếc kia ánh vào mắt, đột nhiên hắn cảm thấy chấn động, không dám tin vào hai mắt mình.
“Đệ muội, ngọc bội trong tay muội có thể cho ta mượn xem không?” Giọng nói khàn khàn vội vã, khác hẵn giọng điệu nhã nhặn lúc bình thường.
“A?” Bị hắn gấp gáp làm hoảng sợ, A Tô ngẩn người, cảm thấy có chút buồn bực, nhưng không cự tuyệt. “Đương nhiên!” Kỳ quái! Nam Cung đại ca tựa hồ có chút không thích hợp, đến tột cùng là vì sao?
Mặc dù cảm thấy quái dị, nàng vẫn đem ngọc bội xanh biếc đưa ra.
Tiếp nhận ngọc bội chăm chú nhìn, vừa thấy màu sắc hoa văn, hình thức cùng chạm trổ, Nam Cung Dịch thoáng chốc hốc mắt nóng lên, cả người run rẩy không thôi, run run lật mặt kia của ngọc bội, ở giữa mặt sau có một chữ “Thương”, cơ hồ khiến hắn bị vui mừng đánh bại, thật lâu không lên tiếng.
“Nam Cung đại ca?” Thấy hắn phản ứng kỳ quái, A Tô vẻ mặt mờ mịt nghi hoặc kêu to. Nam Cung đại ca sao lại mượn ngọc bội xem rồi không nói gì chứ? Rốt cuộc huynh ấy làm sao vậy?
“Đệ muội……” Bị gọi hoàn hồn, cố nén nỗi lòng kích động, Nam Cung Dịch đem ngọc bội trả lại cho nàng, giọng điệu bất ổn dò hỏi. “Muội…… sao muội lại có khối ngọc bội này?”
Người có khối ngọc bội này, không phải là nữ! Mà trong tên Huyền Thương vừa vặn lại có chữ “Thương”, a…… chắc là không phải trùng hợp!
“Ngọc bội này à……” A Tô đeo ngọc bội lên cổ mình, cười rất mơ màng. “Là Huyền Thương cho muội.”
Suy nghĩ phảng phất nhớ lại đêm động phòng hoa chúc, khi triền miên qua đi, thình lình một cảm giác lạnh lẽo bỗng dưng dán lên bộ ngực sữa của nàng, tiếng nói mềm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai……
A Tô, từ trước đến nay trong người ta không có thứ gì đáng giá, chỉ có khối ngọc bội này từ nhỏ đã mang trên người, làm bạn đến khi ta trưởng thành. Nay, ta đem nó cho nàng, khi ta không ở bên cạnh nàng, để nó thay ta bầu bạn vói nàng……
Nghĩ đến đây, má phấn bỗng dưng ửng đỏ nóng lên, vẻ mặt vừa xấu hổ lại ngọt ngào, còn có một chút lúng túng…… Ông trời! Thật may Nam Cung đại ca không biết nàng vừa mới suy nghĩ gì, bằng không chẳng phải mắc cỡ chết người sao!
Quả nhiên là Huyền Thương! Nam Cung Dịch mừng rỡ như điên không có tâm tư đi chú ý khuôn mặt đột nhiên ửng hồng của nàng, vội vàng hỏi lại: “Muội biết Thương đệ vì sao có khối ngọc bội này không?”
Vấn đề kỳ quái của hắn làm cho A Tô không khỏi lại sửng sốt, cẩn thận đáp: “Huyền Thương nói với muội, ngọc bội kia là từ khi huynh ấy còn nhỏ có trí nhớ đã mang trên người.”
Từ nhỏ? Vậy đúng rồi! Cơ hồ đã xác định trăm phần trăm, hắn vẫn muốn hỏi kĩ càng. “Muội biết cha mẹ ruột của Thương đệ là ai không?”
“Huyền Thương không có cha mẹ, huynh ấy là cô nhi được môn chủ Huyền Cực Môn nhặt về a!” Lắc đầu, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy?
“Có biết nhặt được ở chỗ nào không?” Trong giọng điệu vội vàng có hưng phấn, Nam Cung Dịch mau chóng muốn biết đáp án.
Đây thật là hỏi đố A Tô, chỉ thấy nàng lại lắc đầu. “Muội không rõ!” Tiếng nói ngừng một chút, rốt cục nhịn không được nghi ngờ trong lòng hỏi lại: “Nam Cung đại ca, hôm nay huynh làm sao vậy? Vì sao luôn hỏi về chuyện ngọc bội cùng Huyền Thương chứ?”
Tuy rằng không biết Huyền Thương ở nơi nào bị người nhặt về làm cho Nam Cung Dịch có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng có sự tồn tại của khối ngọc bội kia cùng điều kiện thân thế của Huyền Thương phù hợp như vậy, cơ hồ có thể xác định hoài nghi của hắn.
A…… Chả trách! Chả trách lần đầu tiên hắn nhìn thấy liền cảm thấy Huyền Thương có cảm giác quen thuộc cảm, chả trách hắn luôn đối tốt với Huyền Thương, cho dù bị đối xử lạnh lùng cũng cũng không để ý chút nào, tất cả đều bởi vì sợi dây ràng buộc vô hình của huyết mạch chí thân!
Tuấn mục rưng rưng, hắn nhịn không được tâm tình vừa vui sướng lại kích động, tiếng cười dễ nghe vang lên, càng lúc càng lớn tiếng. “Muội biết không? Có lẽ ta gọi muội một tiếng đệ muội cũng không có gì sai.”
“Hả?” Khó hiểu.
“Đệ muội, Huyền Thương có khả năng là em ruột của ta!” Mỉm cười, ném ra tia sấm kinh ngạc vang trời.
Mà nữ tử bị nổ, vẻ mặt ngoại trừ kinh ngạc, vẫn là…… kinh ngạc!