Đọc truyện Mỹ nhân ốm yếu – Chương 8part 1
“Nghĩa phụ, cầu ngài đừng giết nàng!” Thiếu niên hai đầu gối khẽ cong, quỳ rạp xuống trước mặt nam nhân khí phách mười phần.
“Cầu ta?” Mắt hổ lợi hại nhìn thẳng thiếu niên, nam nhân đột nhiên biến hoá kỳ lạ cười. “Huyền Thương, làm sát thủ quan trọng nhất là trong lòng vô tình, con…… Đối với tiểu nha đầu này động tình?”
Nghe vậy, thiếu niên rùng mình, không dám mở miệng cầu xin nữa, hoảng sợ vô hạn lặng lẽ dâng lên trong lòng, nhưng không dám tiết lộ nửa phần trên mặt! Hắn biết, trong lúc vô tình mình đã gieo rắc sát khí lên người tiểu cô nương.
“Cha, giết nó!” Cô bé có khuôn mặt diễm lệ kiêu ngạo tức giận yêu cầu. “Nó nhìn lén cha dạy con luyện võ, giết nó!”
Đáng ghét! Nàng ghét hạ nhân đang quỳ gối cả người phát run dưới chân mình này! Bởi vì…… Bởi vì nàng từng vài lần nhìn thấy Huyền Thương ở cùng hạ nhân này, khiến người ta nhìn thấy liền tức giận!
“A Tô…… A Tô không phải muốn nhìn lén!” Vội vàng lắc đầu phủ nhận, tiểu cô nương sợ tới mức cả người run run, hốc mắt phiếm lệ. “A Tô chỉ là muốn đem mì thọ cho Huyền Thương thiếu gia ăn, cho nên mới đi ngang qua nơi này, không cẩn thận nhìn thấy môn chủ cùng tiểu thư đang luyện công…… A Tô thật không phải cố ý……”
“Ngươi còn dám nói láo!” Cô bé diễm lệ cao giọng tức giận mắng, trong lòng càng buồn bực vì nó dám nhắc tới tên thiếu niên, hơn nữa thiếu niên mới vừa rồi còn giúp nó cầu xin, khiến người ta càng thêm tức giận.
Huyền Thương sao có thể tốt với hạ nhân ti tiện này như vậy? Hơn nữa lúc trước còn từng không ít lần vụng trộm nhìn thấy Huyền Thương dùng ánh mắt thật ôn hòa nhìn con bé này. Đáng giận! Huynh ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng dùng ánh mắt này nhìn nàng.
Được! Một khi đã như vậy, nàng sẽ làm cho hạ nhân ti tiện này vĩnh viễn không thể dùng cặp mắt to ngập nước làm người ta ghét kia để nhìn vẻ mặt ôn hòa của Huyền Thương, vĩnh viễn không nhìn được!
Nghĩ đến đây, cô bé diễm lệ bỗng dưng âm hiểm cười, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ, nhanh chóng mở nắp bình vẩy bột phấn màu trắng bên trong về phía hai mắt của tiểu cô nương.
“A –” Chỉ cảm thấy mắt giống như bị thiêu đốt, tiểu cô nương thoáng chốc đau đến té trên mặt đất quay cuồng thét chói tai. “Đau quá…… mắt của ta đau quá……”
“Đại tiểu thư, cô vảy cái gì vào A Tô?” Thiếu niên kinh hãi, đứng lên bắt được tay cô bé diễm lệ, tức giận ép hỏi.
“Huynh khẩn trương cái gì? Chẳng qua là độc dược làm cho nó trở thành phế nhân mắt mù mà thôi.” Cô bé diễm lệ cười rất đắc ý, cất giọng la to: “Ta ghét cặp mắt kia, nó mù là tốt nhất! Mù tốt nhất……”
“Cô –” Thiếu niên kinh sợ dị thường, cũng biết mình không thể làm gì cô ta.
Mắt lạnh quan sát phản ứng kích động khác hẳn với bình thường lạnh lùng của thiếu niên, nam nhân thâm trầm sớm nhìn ra hắn đối với tiểu cô nương có tình cảm, lập tức rút kiếm vung lên.
“Nghĩa phụ, đừng!” Thiếu niên mắt sắc, nhào tới muốn cứu người, nam nhân thâm trầm lại vươn ra một chưởng, nhưng vẫn thành công khiến nam nhân mất chính xác, một kiếm trí mạng vốn nhắm ngay tim trở thành xẹt qua thắt lưng tạo ra một vết máu sâu nơi ngực.
Tiểu cô nương bị đả thương liên tục, nhất thời ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, máu tươi ở vết thương trước ngực phun ra ồ ạt không dứt, trong chớp mắt, vết máu đã nhiễm một mảng lớn.
“Trở thành phế nhân mắt mù, lưu lại còn dùng được gì? Nghĩa phụ là giúp nó sớm chấm dứt cuộc đời thống khổ này!” Nam tử thâm trầm có chút không vui vì bị thiếu niên cản trở, không thể một kiếm xuyên tim, chấm dứt tánh mạng của cô bé ngay lập tức, nhưng nhìn thương thế trầm trọng không ngừng phun máu kia, rõ ràng chậm nhất cũng chỉ nửa khắc sau nó sẽ đi gặp Diêm Vương thôi, cũng không quan tâm, cười lạnh xoay người rời đi.
“Xứng đáng! Chết là tốt!” Cô bé diễm lệ cười sung sướng, đi theo nam nhân thâm trầm.
Trên không, trong gió lạnh chỉ còn lại thiếu niên lạnh lùng cùng tiểu cô nương hôn mê, hơi thở mong manh, còn có vết máu cuồn cuộn không dứt chảy xuống, làm cho người ta thật kinh sợ……
******************************8
Trong đại sảnh, nữ tử tú nhã nhìn mắt A Tô, vừa cẩn thận chẩn đoán mạch tượng thật lâu, cuối cùng rốt cục cũng buông cổ tay A Tô ra, mỉm cười từ trên ghế đứng dậy, trở lại bên người vị hôn phu.
“Như thế nào?” Vừa thấy nàng chẩn mạch xong, Huyền Thương lập tức trầm giọng hỏi: Trong lòng có chút khẩn trương. Nếu người trước mắt tức con gái duy nhất cũng là truyền nhân duy nhất của “Thiên Thủ Thánh Y” Nhậm Như Khiêm đã qua đời, cũng thúc thủ vô sách, vậy A Tô cả đời này chẳng phải…… Nghĩ đến điều này, hắn không dám nghĩ tiếp.
“Thương……” Tựa hồ hiểu được bất an của hắn, A Tô hai tay sờ soạng bắt lấy bàn tay hắn, lập tức tựa vào trong lòng ngực dày rộng, thấp giọng thì thầm. “Mắt của muội nếu có thể chữa, là chuyện không gì tốt hơn, nếu không, huynh cũng đừng quá để ý, được không?”
Mỗi lần, chỉ cần danh y hắn mời đến lắc đầu, cảm xúc của nam nhân này sẽ ưu tư trầm trọng vài ngày, cũng khiến nàng bởi vì hắn khó chịu mà đau lòng.
Hai người này tựa hồ đối với y thuật của nương tử yêu quý của hắn rất không tin tưởng nha! Bên cạnh, chú kiếm sư (chuyên gia đúc kiếm) — Việt Nguyên cao lớn uy mãnh, vang danh giang hồ nhíu mi, có chút bất mãn.
Nam Cung Dịch rất hiểu biết bạn tốt, vội vàng cười nói: “Thương đệ, hai người đừng sầu khổ vậy, trước hết nghe Việt phu nhân nói như thế nào, đến lúc đó muốn khóc, muốn cười thì tùy!”
Lời này vừa nói ra, A Tô ngượng ngùng đỏ mặt, mà ánh mắt của Huyền Thương lại dời đến trên người nữ tử tú nhã, hy vọng nàng có thể cho bọn họ hy vọng.
Biết rõ cá tính khó khăn lại cổ quái của người bên gối, chỉ cần đuôi lông mày hắn nhướng lên liền biết ngay tâm tư, người làm vợ như Nhậm Viên vỗ vỗ nam nhân bên cạnh, muốn hắn đừng lộn xộn, lập tức mỉm cười nói: “Huyền phu nhân là bị trúng một loại độc dược tên ‘Tương Kiến Hồng’! Loại độc dược này có tính thương tổn mãnh liệt đối với đôi mắt, chỉ cần hơi dính một chút, thị lực liền nhanh chóng yếu đi, rồi mù cả hai mắt, thành người mù.”
Nghe vậy, Huyền Thương tinh thần chấn động, lửa hy vọng dưới đáy lòng lặng lẽ cháy lên, vội vàng hỏi: “Độc này có giải dược không?” Thật tốt quá! Trước kia đại phu ngay cả độc gì cũng không coi ra, nay cô ấy lại có thể nói được tên độc dược, không hổ là hâu nhân của thần y.
Thấy hắn phấn chấn, Nhậm Viên nhẹ lắc trán. “‘Tương Kiến Hồng’ không phải là độc tính tích lũy dần trong cơ thể, nên không có giải dược. Nó là độc vật gây thương tổn mãnh liệt bên ngoài cơ thể, một khi tạo thành tổn thương, chính là vĩnh cửu.”
“Sao lại như thế?” Vừa nghe đến thương tổn vĩnh cửu, nghĩ tới mắt A Tô cả đời không thể nhìn thấy, Huyền Thương cảm thấy lạnh lẽo, giống như sét đánh giữa trời quang.
Trái ngược với cảm xúc chấn động mãnh liệt của hắn, A Tô lại có thể bình tĩnh đón nhận chuyện này, trầm tĩnh thở dài: “Thương, đừng khổ sở! Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, muội cũng quen……”
Những lời an ủi hắn, cũng an ủi bản thân biến mất trong giọng nói yếu ớt. Không phải nàng không buồn, mà là…… Mà là chuyện không thể thay đổi, phải thản nhiên chấp nhận, nếu không chỉ làm cuộc sống của mình càng khó khăn mà thôi.
Nghe vậy, Huyền Thương giật mình xem xét vẻ mặt bình tĩnh của nàng, trong đôi mắt đen thâm trầm có đau thương cùng áy náy. Năm đó, nếu không phải nàng vì đem mì thọ của mình cho hắn, sẽ không bị Đồ Diễm Dao làm mù mắt……
“Đúng là quả phụ đã chết con, không có hi vọng!” Thay mặt người ngoài cuộc — Việt Nguyên nhàn nhàn lạnh lạnh bình luận. Aiz…… Không phải hắn không có tâm đồng tình, mà là nếu ngay cả nương tử yêu quý cũng lắc đầu, thiên hạ đại khái cũng không tìm được người nào có thể chữa.
Đáng tiếc, bình luận trúng điểm yếu của hắn không được coi trọng, lập tức bị Nhậm Viên cùng Nam Cung Dịch liếc mắt xem thường.
“Chàng đừng lôi thôi!” Xem thường cộng thêm nhẹ trách một câu, Nhậm Viên lại nhìn về phía Huyền Thương cố giữ vững vàng, lại không giấu được vẻ ảm đạm, tiếng nói thanh lạnh có một chút chần chờ. “Huyền công tử, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng, chẳng qua……” Hơi ngừng một chút, tựa hồ không biết nên nói tiếp hay không.
“Xin nói! Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng tôi sẽ không bỏ cuộc!” Vốn tưởng rằng đã hết hi vọng, nghe lời nàng nói hình như có thể thay đổi, ngọn lửa hy vọng đã tắt lại dấy lên, Huyền Thương theo bản năng ôm chặt A Tô, ánh mắt hàm chứa mong ước nàng có thể cho một chút cơ hội.
Mà A Tô lại run nhè nhẹ kéo vạt áo trước ngực hắn, tựa hồ không dám tin tưởng thật sự sẽ có chuyển biến.
Ai nha! Đôi vợ chồng này thực sự rất yêu nhau nha! Hơn nữa Huyền công tử nhìn có vẻ lạnh lùng, lại thâm tình đối với phu nhân này, cũng giống như Việt Nguyên đối với mình vậy……
Nghĩ đến chồng đối tốt với mình, Nhậm Viên cảm thấy ấm áp, đương nhiên cũng hy vọng đôi vợ chồng trước mắt này giống như nàng cùng Việt Nguyên hạnh phúc như vậy, lập tức nàng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Nghe đồn có loại kỳ hoa tên là ‘Lệ Nhãn Ngưng’, đối với những đôi mắt bị thương tổn mà không thấy gì có hiệu quả trị liệu kinh người, tên ‘Lệ Nhãn Ngưng’ này, đó là vì người mù mắt thương tâm rơi lệ mà đặt, chỉ cần có nó, liền có thể ngừng khóc mà cười, chậm rãi đợi ngày hồi phục thị lực.
“Nhưng mà, hoa này chỉ sinh trưởng ở khu vực Miêu Cương chướng khí hoành hành, cực kì hiếm có, ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua, chỉ thấy trong sách thuốc của cha ta miêu tả cùng ghi lại vè loài hoa này. Đến tột cùng trên đời này thực sự có loài hoa này tồn tại hay không, ta cũng không dám xác định.”
“Trong sách thuốc của ‘Thiên Thủ Thánh Y’ Nhậm thần y có nhắc tới, chắc chắn hoa này thực sự có tồn tại!” Không nghĩ tới quả thực có một hy vọng, Huyền Thương khó nhịn được vui sướng lộ ra nụ cười. “A Tô, nàng nghe thấy không? Mắt nàng có hi vọng!”
“Có…… Muội, muội nghe thấy!” Không dám tin tưởng vào tai mình, nàng kích động rơi lệ. Ông trời xót thương, nàng thực sự có cơ hội thấy lại ánh sáng, có thể lại nhìn thấy bộ dạng của Huyền Thương……
“Vui mừng quá sớm nhỉ?” Bỗng dưng, tiếng nói lạnh nhạt lại xen vào, Việt Nguyên chuyên hắt nước lạnh người khác. “Còn không biết có tìm được cái hoa lệ liên liên quỷ quái gì đó hay không đâu! Chờ tìm được rồi, lúc đó mới vui sướng đi!”
Người này thực sự làm cho tay người ta ngứa! Nhịn không được lại tà nghễ quăng một ánh mắt xem thường qua, cho dù Nam Cung Dịch thân là bạn tốt của Việt Nguyên không thừa nhận cũng không được, chú kiếm sư nổi tiếng thiên hạ này trên giang hồ sở dĩ nhân duyên kém tới cực điểm, không phải không có lý.
“Chỉ cần thực sự có hoa này tồn tại, cả đời này của ta nhất định phải tìm được nó!” Người ngoài châm chọc không kích được Huyền Thương tức giận, giọng điệu chắc chắn lại kiên quyết, phảng phất “Lệ Nhãn Ngưng” ngay tại trước mặt.
“Đệ định khi nào thì đi tìm?” Thấy hắn tựa hồ hận không thể tức khắc lên đường, Nam Cung Dịch vội vàng hỏi thăm.
“Ngày mai liền khởi hành.” Đi sớm, sớm tìm được “Lệ Nhãn Ngưng”, cũng sớm ngày để A Tô nhìn thấy ánh sáng.
“Mang theo đệ muội?”
“Đương nhiên!” A Tô đương nhiên phải đi theo hắn.
“Việc này không ổn!” Lắc đầu, Nam Cung Dịch vẻ mặt không đồng ý. “Miêu Cương là nơi nóng ướt khó chịu được, địa hình gập ghềnh khó đi, hơn nữa trong núi rừng chướng khí trải rộng, cơ thể đệ muội không giống đệ làm bằng sắt, đi theo đệ, chịu khổ là chuyện nhỏ, nếu không cẩn thận trúng chướng khí, chẳng phải gay go sao!”
Nghe vậy, Huyền Thương không khỏi ngẩn ra. Không mang A Tô theo, vậy phải sắp xếp cho nàng ở đâu?
Vừa nhìn vẻ mặt hắn liền biết đang nghĩ gì, Nam Cung Dịch nhịn không được muốn thở dài. Aiz…… Nghĩa đệ này thật đúng là không đem hắn để vào mắt! Một người tốt để chọn “ủy thác” như hắn, lại không muốn lợi dụng? Thật sự là tức chết người!
“Nam Cung phủ nuôi nhiều thực khách như vậy, thêm một đôi đũa của đệ muội cũng không sao.” Đợi cả buổi không thấy biểu hiện gì, bất đắc dĩ phải tự mình giơ tay “nhận nuôi”.
Hắn? Lại ngẩn ra, Huyền Thương có chút chần chờ.
Nói thật, hắn cũng không dễ dàng tin tưởng người khác. Cho dù mấy ngày nay, Nam Cung Dịch tỏ ra rất có thiện ý, ngay cả khi biết được hắn là “Câu Hồn Tu La” mà mỗi người trên giang hồ đều muốn lấy đầu, cũng không bớt thân thiện chút nào, nhưng trong lòng hắn vẫn là không thể tin tưởng quá nhiều, hơn nữa chuyện này lại liên quan đến an nguy của A Tô.
Biết hắn do dự, trong lòng đa nghi, A Tô không khỏi cười khẽ trấn an. “Thương, muội tin tưởng Nam Cung đại ca, huynh để muội ở lại nơi này chờ huynh đi!” Hiểu được nếu mình cùng đi, khẳng định sẽ là gánh nặng rất lớn cho hắn, nàng biết mình ở lại trong Nam Cung phủ là an bài tốt nhất.
“Thương đệ, tốt xấu gì ta cũng là nghĩa huynh của đệ, có thể cho chút mặt mũi hay không?” Nam Cung Dịch vạn phần bi thương, không dám tin nhân cách của mình lại không được tin tưởng như thế.