Đọc truyện Mỹ Nhân Nghi Tu – Chương 69
Hiếm khi thứ bảy không cần đi học sớm, Thích Niên ngủ thỏa thích đến khi tự tỉnh.
Trong phòng kéo rèm che cho nên hơi tối, chỉ khi có ánh dương xuyên qua mới hiện lên chút ánh sáng êm dịu.
Thích Niên xoa xoa cái trán đau nhức, đầu óc còn quay cuồng. Nhìn cách bài trí xa lạ, trong đầu cô trống rỗng, một lúc lâu mới nhớ ra… Tối qua cô ngủ lại phòng khách ở nhà Kỷ Ngôn Tín. Còn đang ngẩn người, điện thoại sạc pin đặt trên tủ đầu giường không ngừng vang lên tiếng báo tin wechat.
Thích Niên vuốt lại tóc rơi lòa xòa trước trán rồi lấy điện thoại, nằm sấp xem.
Không hề bất ngờ, tất cả đều là wechat từ Chu Hân Hân…
Chu Hân Hân: “Wuli bảo bối, dậy chưa?”
Chu Hân Hân: “Má ơi, 9 giờ rồi còn chưa dậy á? Tình hình chiến đấu tối qua chắc là kịch liệt lắm….”
Chu Hân Hân: “Hây hây hây, Tể Tể Thất Tể Niên Niên Thích Niên Thất Tể Đại Đại, hừm ~ icon. Người ta là fan não tàn của em đó, nhanh chóng thức dậy ném thức ăn chó đi nè!”
Thức ăn cái gì chó…
Thích Niên vùi mặt vào tấm chăn mềm mại rồi hít một hơi thật sâu. Ngoại trừ bị Kỷ Ngôn Tín giễu cợt cả đêm thì…cái gì cũng chưa xảy ra. Thật sự…mất mặt muốn chết.
Tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên hai cái, tiếp theo là giọng hỏi lành lạnh của Kỷ Ngôn Tín: “Dậy chưa?”
Đợi hồi lâu không nghe tiếng trả lời, Kỷ Ngôn Tín cúi đầu nhìn Thất Bảo ngồi canh gác, đá nhẹ một cái vào đuôi nó, ý bảo tình báo bị sai. Thất Bảo ậm ừ vài tiếng, vươn chân vỗ vỗ cửa.
Sau đó, người trong phòng cũng đáp lại: “Dậy rồi.”
Kỷ Ngôn Tín hơi nhíu mày: “Sửa soạn xong thì ra ăn sáng.”
Thích Niên “à” một cái, nhanh chóng đứng dậy làm vệ sinh.
——
Ăn sáng xong, Kỷ Ngôn Tín đưa cô về nhà trọ thay quần áo trước.
Buổi chiều Chu Hân Hân sẽ dẫn Thích Niên đi gặp chủ biên, ngoài ra không tránh việc gặp gỡ các tác giả và người đại diện, vì vậy ăn mặc chỉnh chu một chút cũng tốt.
Trên đường về, bởi vì có chút xấu hổ nên từ khi lên xe Thích Niên vẫn cúi đầu trò chuyện wechat với Chu Hân Hân. Kỷ Ngôn Tín liếc cô vài lần, cô đều giả bộ như không thấy. Còn hai giao lộ nữa là đến khu cư xá, Kỷ Ngôn Tín nhìn người nào đó đang làm đà điểu, hỏi: “Không định nói chuyện với anh à?”
Thích Niên giả ngu “hả” một cái: “Làm gì có.”
Tối hôm qua, sau khi xuống xe, Thích Niên cầm hộp quà phỏng tay vào nhà rồi vội vàng đổi giày, kết quả là xém chút đạp phải đuôi Thất Bảo. Đương nhiên, những thứ này đều chỉ là nhạc đệm. Làm Thích Niên xấu hổ đến nỗi không còn mặt mũi là chuyện xảy ra ở phía sau…
Sau khi tắm xong, Thích Niên tò mò lấy bộ lễ phục kiểu Trung Quốc ra xem rồi tiện thể mặc thử. Ai ngờ, cửa không khóa nên bị Thất Bảo đẩy vào, theo sau là…Kỷ Ngôn Tín! Lúc cô đang ngượng muốn chết, Kỷ Ngôn Tín rất bình tĩnh để sữa tươi lên tủ đầu giường, nói một câu mang ý cười: “Đẹp lắm, đi ngủ sớm một chút.”
Rồi…đi ra! Đi ra!
Cô thề.
Kỷ Ngôn Tín chắc chắn hiểu lầm!
Thích Niên thở dài, lơ đãng xoay xoay điện thoại: “Buổi tối…không cần đến đón em.”
Kỷ Ngôn Tín gật đầu: “Em nói ba lần rồi.”
“…” Có, có hả? Cô nói ba lần rồi hả?
Đến cửa khu, Kỷ Ngôn Tín chạy chậm lại, mãi khi đến dưới lầu, anh mới dừng xe: “Có muốn anh lên với em không?”
Thích Niên không ngừng lắc đầu: “Em thay đồ rồi xuống ngay, nhanh lắm!”
Vừa nói chuyện, cô vừa xoay người mở cửa. Mới vươn tay ra thì nghe một tiếng động nhỏ, cửa xe bị khóa. Cùng lúc đó, giọng nói lạnh nhạt của Kỷ Ngôn Tín cũng vang lên: “Quay lại.”
Thích Niên cứng đờ một hồi lâu mới quay đầu lại, nhìn về phía anh.
“Muốn nói chuyện không?” Máy sưởi trong xe mở hơi lớn nên có chút nóng. Anh cởi hai cúc đầu trên áo sơ mi, thoải mái kéo cổ áo ra. Lúc làm chuyện này, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm kia vẫn không rời khỏi cô.
Thích Niên nhìn chằm chằm hồi lâu mới chuyển mắt, cúi đầu bẻ ngón tay, nói giọng như muỗi: “Nói chuyện gì?”
Kỷ Ngôn Tín nghiêm túc nhớ lại: “Chuyện từ tối hôm qua.” Anh thử hỏi: “Bởi vì anh không đáp lại em?”
Đáp, đáp lại?
Đó là cái quỷ gì…
Thích Niên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Chẳng lẽ anh cho rằng, cô ủ rũ như vậy là bởi vì không cưa đổ được anh?
Oan uổng quá!
“Không phải à?” Kỷ Ngôn Tín khẽ nhíu mày, giấu kĩ chút hứng thú nơi đáy mắt, vẫn chưa để Thích Niên phát hiện: “Vậy là do khích lệ chưa đúng chỗ?”
“Không phải.” Thích Niên phủ nhận, ngại ngùng nói: “Là do tự em không được tự nhiên.”
“Không được tự nhiên cái gì?”
Thích Niên cắn môi: “Con gái đều thích thử quần áo mới, tối qua không phải em cố ý mặc cho anh xem. Anh…”
Hóa ra là nguyên nhân này?
Mi tâm Kỷ Ngôn Tín lại nhíu, anh suy nghĩ cả buổi sáng cũng không nghĩ tới vấn đề này. Thở phào nhẹ nhõm, anh tiện tay gảy gảy cửa gió của máy điều hòa, cúi gương mặt thanh tuyển như tranh thủy mặc: “Kỷ gia có một gia quy.”
Thích Niên theo không kịp tiết tấu chuyển đề tài của anh.
Kỷ Ngôn Tín rũ mắt, cười khẽ: “Không thể vượt rào trước khi cưới.”
Âm thanh kia trầm trầm trũng trũng, rõ ràng là bình tĩnh chỉ ra sự thật khách quan, lại khiến Thích Niên nghe ra một chút trêu đùa.
Không thể vượt rào trước khi cưới…
Gia quy gì thế?
Lúc đầu Thích Niên còn không hiểu vì sao đột nhiên anh chuyển sang chủ đề gia quy này, nhưng liên hệ lại mới hiểu… Anh ngầm ám chỉ, nếu khi đó không đi thì sẽ…vượt rào? Nghĩ đến đây, Thích Niên cảm thấy vành tai lại nóng lên. Cô che mặt, hơn nửa ngày mới bình tĩnh “à” một cái rồi chỉ chỉ cửa xe: “Em…em lên lầu thay quần áo trước nha.”
Kỷ Ngôn Tín mở khóa, xem cô vội vội vàng vàng chạy xuống xe. Vừa bước lên bậc thang, cô lại chạy về, đỏ mặt hỏi: “Vậy, vậy anh và bạn gái cũ cũng…”
Kỷ Ngôn Tín nhìn cô đỏ bừng cả mặt thì thấy buồn cười, nhưng không dám biểu lộ ra, nếu cười lên, kẻ mặt mỏng này sẽ lại rúc vào mai rùa mất. Lại nói… Hồi trước Thích Niên mặt dày theo đuổi anh, anh thật sự không phát hiện, thì ra cô lại dễ xấu hổ đến vậy. Nhưng nhìn vẻ mặt mặc dù căng thẳng nhưng rất muốn biết của Thích Niên, Kỷ Ngôn Tín vẫn không kiềm được, cười nhẹ: “Có một số việc, anh chỉ làm với em.”
Thích Niên nghĩ tới rất nhiều câu trả lời, ví dụ như: “Thích Niên, đã qua rồi”, “Em nghĩ rất quan trọng ư?” các kiểu, nhưng chỉ không nghĩ tới…dạng này.
Không biết phải trả lời thế nào, lại sợ đào hố chôn mình, Thích Niên nhanh chóng đóng cửa xe lại, nắm lỗ tai mình rồi chạy lên lầu.
Nóng quá nóng quá…
Chắc chắn mặt đỏ rồi.
Cô lặng lẽ đi đến cửa thang máy, soi vào mặt kiếng hai bên rồi ảo não che mặt.
Sao lại…đỏ như vậy!
Không phải chỉ thuận miệng hỏi về người cũ một xíu thôi sao, xấu hổ cái gì! Giậm chân một cái, cô cắm đầu tiến vào thang máy, hoàn toàn quên mất chuyện mình không được tự nhiên lúc nãy…
——
Hội đặt hàng sách báo ở trong nước được gọi là “Chỉ tiêu xuất bản hằng năm”, đối với giới xuất bản, đây là bữa tiệc lớn mỗi năm một lần.
Dưới sự dẫn dắt của Chu Hân Hân, Thích Niên được gặp chủ biên và một vài người đại diện quan trọng của công ty Mạn Thảo. Cô không giỏi xã giao, cũng không thích thân phận “Thất Tể” bị tiết lộ nhiều, cho nên chỉ làm quen sơ sơ rồi tìm cớ chạy ra ngoài đi dạo.
Trong thời gian triển lãm, không ít gian có họp báo sách mới. Còn một vài gian hàng giống như công ty hữu hạn văn hóa Vinh Phẩm, mời tác giả nổi tiếng dưới trướng của mình đến tham dự.
Chu Hân Hân vừa bàn xong công việc, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ thì mới phát hiện Thích Niên đã đi được một lúc. Nghĩ đến người đại diện kia nhắc tới Lộ Thanh Vũ có họp báo sách mới ngay tại gian hàng Vinh Phẩm, trong lòng chị ta hơi hơi lo lắng. Rốt cuộc cũng không ngồi yên được, Chu Hân Hân bèn gọi điện thoại cho Thích Niên.
Chu Hân Hân: “Alo? Thích Niên.”
Thích Niên “dạ” một cái, tầm mắt không rời khỏi giới thiệu vắn tắt trên mặt sách: “Có thể đi rồi à?”
“Sao nhanh vậy được?” Chu Hân Hân hắng giọng, tránh vào góc phòng: “Lộ Thanh Vũ có mở họp báo ở Vinh Phẩm, em đừng đến đó, mất công lại đụng độ, thấy cô ta xong mắc ói ăn không vô.”
Thích Niên bị câu hình dung của Chu Hân Hân chọc cười, định xoay người đi thì vừa ngẩng đầu, nụ cười bỗng biến mất.
Lúc trước cô cũng biết Lộ Thanh Vũ sẽ xuất hiện ở hội đặt hàng sách báo, nhưng vẫn nghĩ… Hội trường lớn như vậy, cô cố tình tránh thì làm sao may mắn gặp được, cho nên hoàn toàn không để trong lòng.
Nhưng bây giờ…
Thích Niên nhìn Lộ Thanh Vũ mặc đồ công sở đứng cách đó vài bước, mỉm cười nhìn cô thì tâm trạng vốn tốt đẹp từ trong ra ngoài đều bị phá sạch.
Thấy cô im lặng khác thường, da đầu Chu Hân Hân tê rần, chị ta cẩn thận hỏi: “Thích Niên?”
Thích Niên “dạ” đáp: “Muộn rồi, đã chạm mặt.”
Vướng mắc giữa Thích Niên và Lộ Thanh Vũ nói ra có hơi dài dòng. Như những tân thủ trong giới họa sĩ, Thích Niên tập trung tại một diễn đàn tên là Mạn Hội trước. Thông qua Mạn Hội này, cô gia nhập nhóm họa sĩ, cũng ở đây, cô quen Lộ Thanh Vũ. Khi đó Lộ Thanh Vũ đã có chút danh tiếng, cô ta cũng là một họa sĩ mà Thích Niên rất thích. Cô thích phong cách vẽ của Lộ Thanh Vũ, chơi weibo cũng là vì cô ta.
Thời cấp ba Thích Niên có hơi lông bông, nhưng may vẫn còn chút lý trí. Sau khi vào nhóm họa sĩ, chỉ có cuối tuần cô mới dám giết thời gian. Thỉnh thoảng nghe các họa sĩ trong nhóm nói về kinh nghiệm của bản thân, có đôi khi mọi người giao lưu, đăng tranh của mình lên để đối phương thưởng thức. Là một người có kinh nghiệm xuất bản nhất, mỗi lần Lộ Thanh Vũ xuất hiện, nếu không được nịnh nọt thì được mọi người vây quanh, bàn luận về các nhà xuất bản, bản thảo rồi tám chuyện cô ta hợp tác với ai ai ai…
Cụ thể quen biết thế nào thì cô chẳng nhớ rõ nữa, hình như bắt đầu từ một ngày nào đó, cô ta chào hỏi Thích Niên, rồi còn thân thiết động viên cô, mong cô thi đại học thuận lợi. Sau khi thi đại học xong, dĩ nhiên Thích Niên thường xuyên chơi với cô ta. Chỉ một đường lưới mạng, nối liền thế giới của hai người. Khi chơi chung với Thích Niên, Lộ Thanh Vũ cũng không lạnh lùng như biểu hiện bên ngoài mà hay nói đùa, cũng nói vài chuyện linh tinh. Dần dần quen thân, cô ta cũng không kiêng kị mà nói về cuộc sống ngoài đời thật rồi cười hi hi ha ha.
Nhưng sau đó…chẳng biết từ bao giờ, cô ta đã thay đổi. Hoặc đáng sợ hơn là, Lộ Thanh Vũ chưa bao giờ thay đổi, chỉ do Thích Niên chưa bao giờ biết rõ về cô ta mà thôi.
Chu Hân Hân đã cúp điện thoại, bên tai chỉ còn âm thanh “tút tút tút…”, lạnh buốt đến nỗi làm Thích Niên hoảng sợ.
Lộ Thanh Vũ đi đến trước mặt cô, cười tươi và vươn tay về phía cô: “Hi Thất Tể, lâu rồi không gặp.”
Thích Niên cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của cô ta, một cơn đau bén nhọn trong lồng ngực làm cô chợt nhận ra ——
Rất nhiều chuyện bạn cho rằng đã qua, thật ra, không qua được.