Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 68


Đọc truyện Mỹ Nhân Nghi Tu – Chương 68

Ở ở ở chỗ anh?

Cô còn chưa muốn thật sự đẩy ngã anh mà, chẳng kịp chuẩn bị tâm lý tí nào…

Da đầu Thích Niên tê tê: “Hả? Có…kỳ quá không?” Cô nghĩ đến một lý do tuyệt vời, hai mắt sáng vụt lên: “Kỷ Thu, không phải Kỷ Thu vẫn ở nhà anh à? Bị nhìn thấy thì không tốt đâu.”

Kỷ Ngôn Tín dừng xe xong thì tắt máy.

“Ngày mai muốn đến hội đặt hàng sách báo?” Anh hỏi.

Trọng tâm câu chuyện xoay chuyển nhanh thật.

Thích Niên gật đầu: “Dạ, chiều mai.”

“Cuối tuần không có tiết, anh đưa em đi.” Kỷ Ngôn Tín cởi dây an toàn rồi ngoắc ngoắc cô, ý bảo Thích Niên ngồi sang: “Để anh ôm em một cái.”

Thích Niên buông lỏng dây cài, vẫn tỏ ra bình tĩnh tự nhiên. Nhưng ánh mắt mơ màng và giọng nói rụt rè của cô, không cái nào không thể hiện sự ầm ầm dậy sóng nơi đáy lòng: “Lời, lời vừa nãy còn chưa nói hết mà.”

Kỷ Ngôn Tín “ừ” có lệ, rồi nghiêng người cởi dây an toàn cho cô: “Ngồi qua đây rồi nói tiếp.”


Thích Niên nhăn nhó, ngượng ngùng liếm môi: “Em xấu hổ.”

Kỷ Ngôn Tín nhịn cười, ném ra hai lựa chọn: “Anh bế em sang hay em tự đến?”

Thích Niên do dự một chút: “Để tự em đi…”

Cô rề rà leo sang, lúc đã ngồi trên chân anh, mặt cô đỏ ửng, chẳng biết nói gì mà chỉ rũ mắt nhìn cúc áo đầu tiên trên ở áo khoác anh.

Kỷ Ngôn Tín điều chỉnh cái ghế ngả về sau một chút, sau đó cầm tay cô đo nhiệt độ, ấm.

“Cuối tuần này Kỷ Thu không tới.” Kỷ Ngôn Tín chậm rãi nắm chặt ngón tay cô: “Tối ở phòng khách, mai anh đưa em đi.”

Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Không an tâm để em lái xe.”

Thích Niên muốn nói chuyện ngoài ý muốn tối nay thật sự là ngoài ý muốn, không liên quan gì đến cô cả, Nhưng thấy anh ở bãi đậu xe mờ tối, ánh mắt sâu hun hút, đột nhiên lại không nói thành lời.

Gật đầu, Thích Niên đáp “dạ”: “Em ở phòng khách.”

“Anh ngủ phòng chính.” Thích Niên lại nói.

Đôi tay đặt ngang lưng Thích Niên siết chặt, Kỷ Ngôn Tín ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương trên tóc cô rồi buồn bực đáp: “Ừ”.

Nhìn có vẻ không muốn nói thêm.

Thích Niên yên lặng một chút, không dám nhúc nhích. Nhưng nghĩ đến Kỷ Thu, cô lại buộc phải hỏi: “Sao tuần này Kỷ Thu không tới? Con bé không khỏe ạ?”

Cuối tuần Kỷ Thu nhồi đủ thứ học thêm nên đến thường xuyên, thứ sáu mỗi tuần, Kỷ Ngôn Tín đều sẽ đi đón cô bé. Sau này Kỷ Thu biết họ đang quen nhau thì cô cũng theo đón.

Không có lần nào là không tới.

Kỷ Ngôn Tín vỗ nhẹ đầu Thích Niên, thuận miệng trả lời: “Sau này cũng không tới nữa.”

Thích Niên vô cùng ngạc nhiên: “Vì sao?”


Kỷ Ngôn Tín hơi buông lỏng, ngước mắt đối diện với cô: “Bởi vì có bạn gái rồi, nó ở đó không tiện thân mật.” Dứt lời, anh híp mắt, nhoẻn miệng rồi vuốt vành tai Thích Niên: “Biết thân mật là gì không?”

Ngón tay của anh hơi nóng, ma sát vành tai vài cái làm nó hoàn toàn đỏ lên.

Thích Niên né tránh ánh mắt của anh, chỉ nhìn cổ áo và lắc đầu giả ngu. Cô rũ mắt, nhưng không che được sóng nước nơi đáy mắt.

Kỷ Ngôn Tín ung dung nhìn một hồi, cảm giác được độ nóng từ vành tai truyền tới ngón tay mình. Anh cúi đầu lại gần, lần tìm môi cô rồi hôn lên. Hơi khô, còn lành lạnh, nhưng lại vô cùng mềm mại. Hơi thở của Kỷ Ngôn Tín dần gấp gáp, tay anh chuyển từ vành tai ra sau gáy Thích Niên, áp sát từng chút một. Hôn đến nỗi cô không thở được, anh mới nhích ra một chút.

Thất Bảo ngồi phía sau đã nằm rạp xuống ghế, thỉnh thoảng chỉ ngẩng đầu lên nhìn vài lần.

Nếu nói ngược cẩu, đây mới là…thật nè.

Đôi mắt xinh đẹp kia gần trong gang tấc, sâu thẳm đen láy, giọng anh trầm khàn: “Giờ biết rồi chứ?”

Cảm thấy anh muốn làm tiếp, Thích Niên che miệng lại và gật đầu không ngừng: “Biết rồi.”

Âm thanh bị che chắn ậm ờ không rõ, không ngờ lại làm Kỷ Ngôn Tín rung động. Anh cúi đầu, chóp mũi cọ nhẹ một cái, rồi cắn mu bàn tay Thích Niên. Cắn rất nhẹ, như lông chim khều qua trái tim cô. Ngay tại lúc phòng tuyến của cô sắp sụp đổ, một tia sáng lóe lên trong đầu Thích Niên, đột nhiên có một suy nghĩ không mấy tốt đẹp xuất hiện. Cô trở tay chặn môi của anh bằng một ngón tay, cặp mắt sáng rực: “Kỷ Thu về ở… vậy chẳng phải ông cụ biết rồi ư?”

Kỷ Ngôn Tín kéo tay cô xuống nắm trong lòng bàn tay, hỏi lại như chuyện hiển nhiên: “Không nên biết à?”

“Không phải…” Sợ anh xuyên tạc, Thích Niên cân nhắc mấy phen rồi giải thích: “Anh nói không tiện thân mật hả? Lỡ như ông cụ cũng nghĩ vậy, thế em…” Còn mặt mũi gì mà gặp người ta nữa!


Rõ ràng còn chưa làm gì cả.

Kỷ Ngôn Tín cười nhẹ, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Đêm nay làm chút chuyện đi cho đỡ chịu oan.”

Anh hời hợt nói một câu lại khiến Thích Niên hoàn toàn ngượng chín, dường như không khí trong xe đều bị hâm lên, khô nóng đến hốt hoảng.

Kỷ Ngôn Tín thưởng thức nét mặt đặc sắc của Thích Niên rồi che miệng cười khẽ, vừa định thả cô xuống xe thì điện thoại đặt ở giữa tay vịn sáng lên.

Kỷ Ngôn Tín thuận tay cầm lên đưa cho cô: “Wechat.”

Thích Niên thấy người gửi là Chu Hân Hân thì ồ một cái rồi mở ra xem.

Chu Hân Hân: “Tể Tể, đừng quên phải sử dụng lễ phục chị đưa đó, mặc cho nam thần xem nha! Có thể cưa đổ nam thần hay không, chị cũng chỉ giúp được đến đây thôi.”

Thích Niên đọc xong thì thấy Kỷ Ngôn Tín cũng liếc nhìn, bèn luống cuống giấu đi. Đáng tiếc, trễ rồi…

Kỷ Ngôn Tín cầm tay cô, dễ dàng lấy chiếc di động rồi hỏi: “Lễ phục gì mà phải mặc cho anh xem?”

Trong một khoảnh khắc, Thích Niên thật sự muốn bóp chết Chu Hân Hân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.