Mỹ nhân bệnh

Chương 20


Bạn đang đọc Mỹ nhân bệnh – Chương 20:

Chương 20: Bệnh cũ
 
Trang Liên Nhi đến quán trà được Lý Mộ Niên nhắc tới trong bức thư, xe ngựa dừng lại trước cửa, Trang Liên Nhi xách làn váy chậm rãi bước xuống, lúc này nàng mới phát hiện cơn mưa càng lúc càng lớn.
 
Lý Mộ Niên đang chờ nàng trên tầng hai, sau khi gặp mặt đầu tiên là hành lễ, trông dáng vẻ của hắn có vẻ khá vội vàng, có lẽ vì muội muội nên cố ý tranh thủ lúc rảnh rỗi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Từ nhỏ muội và xá muội đã có quan hệ rất tốt, lần này tìm muội cũng là vì chuyện cũ.” Lý Mộ Niên đi thẳng vào vấn đề: “Dạo gần đây muội ấy thế nào? Có từng nói gì với muội hay không?”
 
Trang Liên Nhi suy nghĩ một lúc, ngoại trừ ngày đó uống rượu có chút không vui, những thời điểm khác cũng không nói gì, ngược lại còn mắng chửi Tần Khanh rất thống khoái tại hậu viện.
 
Nàng lắc đầu: “Gần đây Nguyệt Thiền rất tốt, có lẽ đã hoàn toàn buông bỏ được rồi.”
 
Hai người lớn lên cùng nhau, nàng tự nhận mình có chút hiểu biết Lý Nguyệt Thiền, Lý Nguyệt Thiền không phải người biết che giấu tâm sự, thích là thích, không thích thì cái gì cũng không phải.
 
Lý Mộ Niên gật đầu: “Muội ấy rời nhà một năm khiến cả nhà lo lắng đề phòng, hiện giờ bình an trở về, ta chỉ mong muội ấy được bình an vui vẻ, một đời trôi chảy.”
 

Trang Liên Nhi nhịn không được hỏi: “Nhưng lần trước Tần Khanh đến Lý phủ…”
 
Nhắc tới chuyện này, Lý Mộ Niên có chút xấu hổ: “Sau khi phủ Thừa tướng từ hôn, hai nhà chúng ta rất ít khi qua lại, trước đó Tần công tử đã nhiều lần yêu cầu muốn gặp Nguyệt Thiền, hắn ta nói giữa hai người có hiểu lầm. Ta nghĩ Nguyệt Thiền cũng từng có tình cảm sâu sắc với hắn ta trong quá khứ, nếu giữa hai người thực sự có hiểu lầm, nói ra được cũng là chuyện tốt, không nghĩ tới hai người lại ồn ào tới như vậy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu thực sự có hiểu lầm, hắn ta đã nói ra từ một năm trước rồi, tại sao phải chờ tới bây giờ?” Trang Liên Nhi cũng không thích nói bậy sau lưng nói người khác, nhưng vì bạn thân nàng có thể phá lệ một lần. Nàng chắc chắn: “Muội thấy chẳng qua hắn ta chỉ làm bộ làm tịch, đồ đê tiện! Hiện tại Nguyệt Thiền thật sự rất ổn, Lý công tử không cần lo lắng.”
 
“Như thế là tốt rồi.” Lý Mộ Niên thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu hơi chậm lại, nói sang chuyện khác: “Lúc trước ngày đại hỉ của Trang cô nương, Lý mỗ bận rộn bôn ba bên ngoài vì kế sinh nhai, không trở về kịp, ta có chuẩn bị chút lễ mọn, có lẽ phu thê hai người cũng chướng mắt. Nhưng trong thời gian hành tẩu bên ngoài, ta có quen biết một vị đại phu cao minh, trùng hợp mấy ngày gần đây hắn muốn tới kinh thành du ngoạn, tới lúc đó ta sẽ giới thiệu cho hai người.”
 
Trang Liên Nhi tới đây vì vấn đề này, nàng vội vàng hỏi: “Vị đại phu này học y từ đâu, tên tuổi của hắn có nổi tiếng không?”
 
Lý Mộ Niên lắc đầu: “Không tên không họ, không biết sư phụ là ai, nhưng hắn thích làm việc thiện, y thuật cao minh, là một người bạn tại hạ tình cờ gặp được. Trang cô nương cứ yên tâm.”
 
Dù sao vẫn phải nhìn thấy tài năng thì mới chắc chắn được, Trang Liên Nhi nói lời cảm tạ, sau đó từ biệt cùng Lý Mộ Niên.
 
Lúc trước nàng nhờ phụ mẫu đi tìm danh y, mãi mà vẫn chưa có tin tức, bọn họ đều nói đã từng khám bệnh cho Hứa Phỉ, không cần tốn công vô ích, bệnh này không chữa được.
 

Hiện giờ xuất hiện một vị thần y theo như lời nói của Lý Mộ Niên, đây là cơ hội để xoay chuyển tình thế, nàng thầm cầu nguyện trong lòng hy vọng mọi việc sẽ thuận lợi.
 
Cơn mưa bên ngoài đã nhỏ dần, nhưng màn mưa như một tấm rèm che, xa phu không dám đánh xe quá nhanh, lăn lộn hồi lâu mới về đến nhà. Tử Châu cầm dù đi bên cạnh, còn chưa bước chân vào trong viện, đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc từ phòng bếp nhỏ phía sau thổi tới.
 
Trang Liên Nhi nhướng mày, nha hoàn Thanh Hoán nhìn thấy nàng từ xa, vội vàng chạy đến trước mặt: “Phu nhân, phu nhân… thiếu gia bị bệnh!”
 
Nghe thấy vậy, Trang Liên Nhi vội vàng bước nhanh vào trong viện, mũi giày thêu bị dính nước, nàng dứt khoát cởi giày vớ, bước chân trần vào phòng. Nha hoàn của nàng và Bích Uyển đều có mặt, ngay cả Hứa mẫu cũng tới, bà ngồi trong phòng, thấy Trang Liên Nhi có vẻ vội vàng, thế nhưng còn nở nụ cười: “Đứa nhỏ này, gấp cái gì?”
 
Hứa Phỉ nằm trên giường, dường như đang ngủ, Trang Liên Nhi lo lắng nói: “A Phỉ thế nào rồi ạ?”
 
Hứa mẫu nhìn hạ nhân bốn phía, cho tất cả lui ra ngoài, kéo tay Trang Liên Nhi, nhẹ giọng nói: “Con không cần lo lắng, đây là chuyện bình thường, hàng năm từ tháng chín đến giữa mùa đông, bệnh cũ của hắn sẽ tái phát, cẩn thận tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ không có gì đáng ngại. Trước kia hắn chưa thành thân, hiện giờ có con chăm sóc, ta cảm thấy rất yên tâm.”
 
Trang Liên Nhi có chút áy náy: “Nhưng mà hôm nay con… con không biết, chàng đột nhiên…”
 
“Liên Nhi, không nên tự trách mình.” Hứa mẫu trấn an nàng: “Cô nương tốt như con, gả cho A Phỉ, nếu vì hắn mà con tự trách mình, ngược lại sẽ khiến hắn khổ sở. Không có chuyện gì lớn, mấy năm nay đều như vậy. Đợi hắn tỉnh lại, con có thể ở bên cạnh hắn, dặn dò hắn uống thuốc, chú ý một chút là được.”

 
Trang Liên Nhi miễn cưỡng lên tinh thần, ghi nhớ lời dặn của Hứa mẫu, đợi Hứa mẫu rời đi, nàng lập tức bước tới mép giường.
 
Không biết Hứa Phỉ đã tỉnh lại từ khi nào, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, đôi mắt đen thâm quầng, thấy nàng đi tới, trong mắt tràn ngập ý cười dịu dàng, sau đó lại thở dài nói: “Phu nhân đang đau lòng sao?”
 
Trang Liên Nhi nắm tay hắn, cơ thể hắn nóng như lửa đốt, nàng hỏi: “Chàng làm sao vậy, thời điểm ta ra ngoài rõ ràng còn khỏe mạnh…”
 
Dường như nhớ tới chuyện gì, sắc mặt nàng ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Chẳng lẽ là vì chuyện kia…”
 
Hứa Phỉ lắc đầu: “Ta tỉnh lại không thấy nàng nên mới ra ngoài đợi nàng một lát, đại khái là bị cảm lạnh. Phu nhân không cần lo lắng, chỉ là bệnh cũ mà thôi.”
 
Trước giờ Trang Liên Nhi chưa từng sống và sinh hoạt cùng người khác, nàng ôm hắn: “Ta có việc phải ra ngoài, lần tới nhất định sẽ báo cho chàng một tiếng.”
 
Hứa Phỉ để mặc nàng ôm, chóp mũi ngửi thấy mùi long xạ thoang thoảng.
 
Trang Liên Nhi không thích dùng hương, bởi vậy xiêm y của nàng rất dễ ám mùi hương của người khác. Hứa Phỉ trở tay ôm nàng, không hỏi nàng đi đâu, mà nói lời quan tâm: “Ngoài trời đang mưa, nàng có bị ướt không?”
 
Lúc này Trang Liên Nhi mới chú ý tới, trên người khá chật vật, vừa rồi đi vội vàng, làn váy dính chút bọt nước, đuôi tóc cũng bị nước mưa làm cho ướt nhẹp.
 

Bọn nha hoàn sắc thuốc xong đưa tới đây, Trang Liên Nhi đứng dậy tiếp nhận, Hứa Phỉ nhìn thoáng qua đôi chân trần trụi của nàng, trắng nõn hồng hào, dẫm lên sàn nhà, dường như cũng không sợ lạnh.
 
Trang Liên Nhi xoay người bước tới: “Ta đút thuốc cho chàng, uống xong sẽ thay xiêm y.”
 
“Ừ.” Hứa Phỉ ngồi dậy, lại trấn an nàng vài câu, sau đó ngoan ngoãn uống thuốc.
 
Lông mi hắn rất dài, thời điểm uống thuốc, hắn nhìn xuống nước thuốc trong bát, hương vị đắng tới mức hắn phải nhíu chặt mày. Trang Liên Nhi nghĩ tới việc hắn sợ đắng, lặng lẽ cầm viên kẹo, lột vỏ ra đút vào trong miệng hắn.
 
Nha hoàn đang chờ ở gian ngoài, không ai nhìn thấy động tác của hai người.
 
Sau khi Hứa Phỉ ăn kẹo, trên môi chậm rãi có chút huyết sắc, hắn dịu dàng nói: “Nàng mau đi thay xiêm y đi, đừng để cảm lạnh.”
 
Trang Liên Nhi đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng vẫn có phần lo lắng, mới bước được một bước đã quay đầu lại. Hứa Phỉ mặc áo ngủ, da thịt như ngọc, hắn mỉm cười gật đầu với nàng, xác nhận hắn tạm thời không có việc gì, Trang Liên Nhi mới yên tâm đi tắm rửa thay xiêm y.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.