Bạn đang đọc Mỹ nhân bệnh – Chương 19:
Chương 19: Sinh bệnh
Sau khi tắm gội xong nằm trên giường, đầu óc Trang Liên Nhi vẫn còn choáng váng.
Trên bàn có hai chiếc bát sứ men xanh, một bát là thuốc của Hứa Phỉ, bát còn lại là canh giải rượu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phỉ tắm cùng nàng, nhưng hắn bước ra sau nàng, trung y buộc kín mít, bưng canh tiến về phía nàng: “Nàng uống canh giải rượu rồi ngủ tiếp, nếu không nửa đêm lại đau đầu.”
Liên Nhi cũng không say lắm, lúc này chỉ cảm thấy buồn ngủ, nàng chống thân thể ngồi dậy, Hứa Phỉ thổi cho bớt nóng, dùng muỗng múc canh đưa tới miệng nàng.
Uống xong canh giải rượu, một mình Hứa Phỉ lẳng lặng uống thuốc, sau đó thổi tắt ngọn đèn dầu, nằm xuống bên cạnh nàng.
Mùi hương kỳ lạ kia lại ùa tới, mặc dù đã buồn ngủ tới mức hai mí mắt đánh nhau, nhưng Trang Liên Nhi vẫn nhớ ra điều gì đó: “Ăn mứt hoa quả không?”
Hứa Phỉ ôm nàng: “Ta tự ăn rồi.”
Ma xui quỷ khiến nàng thò lại gần, dán lên môi hắn, đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn môi hắn, Hứa Phỉ hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng mặc cho nàng giày xéo. Đầu lưỡi của Trang Liên Nhi chui vào trong miệng hắn, vị thuốc đã nhạt nhòa, quả thật có hương vị của mứt hoa quả.
Nàng móc lấy đầu lưỡi hắn, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơi thở của Hứa Phỉ dần nặng nề, nhưng người trong ngực đã rút lui khỏi nụ hôn này, sau đó không còn động tác nào nữa. Nàng khẽ cọ lên ngực hắn và ngủ thiếp đi, chỉ để lại nam nhân nghẹn tới mức gương mặt đỏ bừng.
Hứa Phỉ không dám bắt nạt nàng, mặc dù thân dưới căng trướng khó chịu, nhưng hắn cũng chỉ dám cọ xát lên người nàng, hắn tự mình chơi đùa với môi lưỡi của nàng, tuy nhiên làm như vậy sao có thể giải tỏa được dục vọng.
Bởi vậy, ngày thứ hai khi Trang Liên Nhi thức dậy, nàng phát hiện nam nhân bên cạnh cả người nóng bừng, nàng còn tưởng rằng hắn bị bệnh.
Nàng chạm vào cơ thể hắn, cuống quít muốn gọi người, lại bị Hứa Phỉ kéo tay ngăn cản, giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo cảm xúc kỳ lạ: “Đừng… không sao, ta không bị bệnh.”
“Nhưng người chàng rất nóng.” Nàng vươn tay sờ lên ngực hắn, da thịt mịn màng, xúc cảm tinh tế, nhưng nhiệt độ dưới lòng bàn tay lại hơi cao.
Hứa Phỉ vô cùng khó chịu, hắn một đêm không ngủ, vừa rồi mới nhắm mắt thiếp đi một lát, dục hỏa khó tiêu, vốn dĩ đã ngủ rồi, thế nhưng lại bị Trang Liên Nhi đánh thức.
Đại khái là cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi, hắn không nói gì, chỉ nắm lấy tay nàng đưa xuống dưới.
Kể từ sau lần quan hệ trước, Trang Liên Nhi vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của hắn, không cho hắn thân mật nữa. Nàng không nghĩ tới, nhu cầu của Hứa Phỉ lại cao như vậy, mới sáng sớm tinh mơ đã…
“Chàng…” Nàng không biết nên mở miệng như thế nào: “Chàng kiềm chế chút.”
Đồ vật trong tay nóng bỏng hơn lần trước, Hứa Phỉ vẫn không mở miệng, chỉ cắn môi, gật đầu.
Đáy mắt hắn đỏ bừng, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự tỉnh táo, Trang Liên Nhi khẽ bóp đồ vật trong tay, thỏa hiệp: “Nếu không, chàng lấy nó ra đi.”
Giống như được chấp thuận, lúc này mới Hứa Phỉ mới bắt đầu di chuyển, chẳng qua hắn vẫn nắm tay nàng cùng hoạt động.
“Quá thống khổ.” Hắn nói.
Trang Liên Nhi đau lòng cúi người xuống hôn hắn, Hứa Phỉ dùng một tay khác ôm nàng, vùi mặt trong mái tóc nàng, phát ra tiếng thở dốc nức nở: “Phu nhân… Liên Nhi, Liên Nhi.”
Hắn không ngừng gọi tên nàng, không lâu sau liền xuất tinh.
Dương vật to dài trở nên trơn trượt, trong chăn ẩm ướt một mảng, cuối cùng bắn ở trên tay hai người, dương vật cũng mềm xuống.
Hứa Phỉ hôn nàng, sau đó hai người cùng đi tắm rửa sạch sẽ, trên giường lại phải dọn dẹp một lần nữa, Hứa Phỉ không thắng nổi cơn buồn ngủ, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Hình như đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của hắn, Trang Liên Nhi cũng nhịn không được mà nhìn thêm chốc lát.
…
Hứa Phỉ ngủ rất sâu, vốn dĩ Trang Liên Nhi muốn phơi nắng ngoài sân, nhưng sau giờ ngọ trời bỗng nhiên đổ mưa.
Mắt thấy đã gần hết tháng tám, thời tiết không còn quá mức oi nóng, mưa to như trút nước, trời đất thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
Trang Liên Nhi nhận được một tấm thiệp mời từ Lý phủ, nhưng chủ nhân của thiệp mời không phải Lý Nguyệt Thiền, mà là Lý Mộ Niên.
Lý Mộ Niên viết ngắn gọn trong thiệp mời rằng chuyện có liên quan tới Tần Khanh, hy vọng có thể gặp mặt Trang Liên Nhi để trò chuyện, nhân tiện hắn còn có thể giới thiệu danh y giang hồ cho nàng.
Trang Liên Nhi không tiếp xúc nhiều với Lý Mộ Niên, nhưng nàng biết hắn là người nói được làm được, bởi vậy nàng lập tức thay xiêm y, cầm dù lên xe ngựa.
Thời điểm Hứa Phỉ tỉnh dậy, nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa rơi, hắn biết tháng chín sắp tới rồi, mùa đông cũng không xa.
Tuệ Ngôn hầu hạ hắn mặc y phục, Hứa Phỉ hỏi: “Phu nhân đâu?”
“Phu nhân có hẹn ra ngoài rồi ạ.”
“Đi đâu?”
Tuệ Ngôn lắc đầu: “Lý phủ đưa thiệp mời tới, chắc hẳn là tiểu thư Lý gia hẹn gặp.”
“Chắc hẳn?” Hắn liếc mắt nhìn Tuệ Ngôn, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Thiệp mời đâu?”
Không dám chậm trễ, Tuệ Ngôn vội vàng lấy thiệp mời tới, giấy viết thư bên trong không biết đã bị Trang Liên Nhi tiện tay ném tới nơi nào, chỉ còn lại chiếc phong bì thư.
Hứa Phỉ dùng ngón tay kẹp phong bì thư, đưa tới trước mũi nhẹ nhàng lướt qua.
Mùi long xạ nhàn nhạt.
Đây là hương liệu được các nam tử quý tộc tại kinh thành ưa thích nhất.
Hắn không thể hiện gì qua sắc mặt, chỉ buông phong bì thư xuống, bước ra ngoài. Tuệ Ngôn theo sát phía sau, đi dọc theo hành lang dài tới cửa viện, Hứa Phỉ mặc một thân y phục trắng như tuyết, mái tóc buông xõa phía sau lưng, đai ngọc hơi tung bay.
Tuệ Ngôn quá thấp, Hứa Phỉ tiếp nhận chiếc dù từ trong tay hắn, bước ra ngoài hai bước, thở dài: “Trời mưa rồi.”
“Vâng.” Tuệ Ngôn gật đầu, nghĩ rằng thiếu gia đang ngắm cảnh, hắn nhắc nhở: “Tháng chín, nên đổ bệnh thôi, tuy nhiên dạo gần đây sức khỏe của ngài không tồi, một chốc một lát sao có thể đột nhiên sinh bệnh…”
“Hỏi rất hay, Tuệ Ngôn.” Trong giọng nói của hắn ẩn chứa vài phần ý cười, như thể đang thật sự khen ngợi Tuệ Ngôn.
Sau đó, Hứa Phỉ bất chợt thu dù lại, nan dù va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy. Vạt áo khẽ nhúc nhích, hắn khoanh tay bước vào cơn mưa phùn kéo dài: “Như vậy, không phải có thể sinh bệnh rồi sao?”
Lúc mới sinh bệnh, Hứa Phỉ tin rằng mình có thể chấp nhận sự thật trước mắt.
Chẳng qua hắn chỉ phun ra một búng máu.
Đổ bệnh thôi mà, thân thể yếu ớt hơn một chút, không thể tiếp tục tập võ, nhưng hắn còn có thể đọc sách. Phụ thân của hắn – Hứa Quảng Văn thời trẻ được mọi người đánh giá là khôn ngoan như yêu quái, Hứa Phỉ cũng biết bản thân mình không kém, hắn đã vượt qua kỳ thi sơ sĩ, chỉ cần thêm mấy năm nữa là hắn có thể vào triều làm quan.
Nhưng mà căn bệnh này gần như hủy hoại cuộc sống của Hứa Phỉ, buộc hắn phải dừng bước. Suốt một tháng trời, hắn nằm yên trên giường, uống loại thuốc đắng ngắt, phong cảnh duy nhất mà hắn có thể nhìn thấy là bóng xanh bên ngoài cửa sổ.
Cha nương tìm rất nhiều đại phu, tất cả đều nói đây là căn bệnh trời sinh, tính mạng gặp phải tai ương, cho dù có chữa khỏi thì cũng không thể sinh hoạt như bình thường, không thể đánh mã cầu, không thể tiếp tục luyện võ.
Năm mười lăm tuổi, Hứa Phỉ đã tưởng rằng đó là chuyện thống khổ nhất trên đời.
Nhưng thời điểm hắn khêu đèn đọc sách vào ban đêm, chỉ cần hơi mệt mỏi sẽ ho khan không ngừng, thậm chí còn để lại trên khăn tay một vết máu đỏ tươi. Khi đó hắn mới nhận ra rằng, những ngày tháng trước kia sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Một năm chín tháng, Hứa Phỉ tạm thời chữa khỏi bệnh trở về học đường.
Tháng mười hai bước vào mùa đông, học đường cho học trò nghỉ học, một ngày sau, Hứa Phỉ tái phát bệnh cũ, sốt nhẹ không ngừng, đành phải thu dọn đồ đạc lên núi Tiểu Hàn dưỡng bệnh.
Núi không cao, nhưng được cái thanh bình yên tĩnh, Hứa Phỉ dẫn theo người hầu và đại phu, ở nhờ tại ngôi chùa trong núi.
Hương khói tại ngôi chùa không quá thịnh, chỉ có sân viện cực kỳ rộng lớn, bốn sương phòng phía sau đã bị Hứa gia chiếm hơn phân nửa.
Công tử thế gia ra ngoài, đồ vật mang theo cũng đầy đủ mọi thứ. Mỗi ngày ngoại trừ uống thuốc, khám bệnh, thì Hứa Phỉ chỉ lẳng lặng đọc sách tĩnh dưỡng.
Nếu đọc sách buồn ngủ, hắn sẽ đi pha trà và điều chế hương thơm.
Thời điểm Hứa Quảng Văn không uống rượu, chính là một văn sĩ tao nhã, Hứa Phỉ cũng đi theo học được không ít. Tuy nhiên trước đây tâm trí của hắn không dừng ở việc này, hiện giờ khi phải nín thở chờ đợi trong ngôi chùa yên tĩnh, hắn mới hiểu được đạo lý trong đó.
Nhìn chiếc lò Bác Sơn trước mắt, lẳng lặng đốt cháy hoa khô và hương liệu, hắn không nhịn được mà suy nghĩ tiêu cực. Nhân gian giống như một chiếc lò, người sống trên đời, tựa như những cánh hoa khô và hương liệu bị đốt cháy, chua ngọt đắng cay đều bị đốt tới thay hình đổi dạng, như vậy mới có thể chứng minh rằng mình đã trải qua chuyến đi này.
Mười mấy năm không suy nghĩ, không sợ sệt đã trôi qua, cuộc sống sau này của hắn chắc hẳn chỉ còn lại nỗi đắng cay.
Hứa Phỉ ở trong núi tầm non nửa tháng, dưới chân núi Tiểu Hàn bắt đầu có tuyết rơi.
Buổi sáng một ngày nọ, khi hắn vừa uống thuốc xong, có một nữ tử lạ mặt tiến đến bái phỏng. Nữ tử này mặc chiếc áo khoác màu xánh lá, búi tóc hình con ốc, mặc dù trang điểm như nha hoàn, nhưng cử chỉ lại hào phóng, từ lời nói đến việc làm đều lễ phép, trên tay còn xách theo một hộp đồ ăn.
Nàng nhìn thấy Hứa Phỉ, thoáng hành lễ, cười nói: “Nô tỳ là Tử Châu, nha hoàn hầu hạ bên người đại tiểu thư Trang gia, tối hôm qua tiểu thư nhà nô tỳ dẫn theo nhị tiểu thư và thiếu gia vào trong núi du ngoạn, hiện tại đang ở nhờ trong sương phòng phía bên kia.”
Nàng vừa nói vừa duỗi tay chỉ, có một con sông nhỏ nằm giữa sương phòng phía sau ngôi chùa, lúc này nó đã kết băng, chia cắt sân viện thành hai nửa.
Hứa Phỉ trả lời, lại ho khan một tiếng.
Tử Châu tiếp tục nói: “Tiểu thư nghe nói Hứa công tử tới đây dưỡng bệnh, lệnh cho chúng nô tỳ chuẩn bị chút lễ mọn, nhị tiểu thư và thiếu gia tuổi còn nhỏ, ngày thường rất thích nghịch ngợm nô đùa, hy vọng Hứa công tử sẽ khoan dung một chút.”
“Thì ra là vậy, ngọn núi này rất yên tĩnh, có thêm mấy người làm bạn, thật sự cầu mà không được.” Hứa Phỉ buông khăn xuống, ra hiệu cho hạ nhân bên cạnh tiếp nhận lễ vật, không hề có ý định từ chối.
Tử Châu lại nói thêm vài lời, đại khái là thay mặt tiểu thư chúc hắn sớm khỏe lại, Hứa Phỉ cũng không nghiêm túc lắng nghe.
Đợi người đi rồi, hắn mới nhẹ nhàng mở hộp đồ ăn ra, chiếc hộp có hai tầng, một tầng là bánh củ mài, được xếp ngay ngắn, nhưng hình dạng lớn nhỏ không đồng đều. Tầng còn lại là bánh hoa hồng, vỏ bánh cân đối, mùi hoa dễ chịu, so với món điểm tâm vừa rồi thì chắc hẳn không phải cùng một người làm, Hứa Phỉ không nhịn được mà bật cười, đây là ý gì?
Củ mài bổ dưỡng, nhưng hắn biết, bánh hoa hồng?
Suy nghĩ một lát, hắn thầm nghĩ bánh củ mài này chắc hẳn do Trang Liên Nhi làm, còn bánh hoa hồng — là món ngày thường nàng thích ăn?
Khi hạ nhân thấy hắn dường như muốn nếm thử, bọn họ lấy chén đũa mà hắn quen dùng tới, Hứa Phỉ ngồi dưới mái hiên, ăn hết số bánh củ mài.
Không ngon lắm, quá ngọt.
Hắn cau mày, thầm nghĩ trong lòng, tại sao Trang Liên Nhi lại chủ động bắt chuyện với mình?
Hai lần đầu tiên tại thư viện, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng đều sẽ tiến lên hỏi thăm tình hình sức khỏe của hắn, tuy rằng chủ yếu chỉ nói về cảnh vật, nhưng như thế cũng đủ hiếm lạ rồi.
Hiện giờ đã rời khỏi thư viện, nàng còn cho người tới tặng lễ vật, chuyện này càng kỳ lạ hơn.
Mọi người đều biết Trang Liên Nhi và Lý Nguyệt Thiền là đôi bạn thân, trời sinh Trang Liên Nhi có một diện mạo xinh đẹp lộng lẫy, nhưng nàng lại không thích cười, đặc biệt là không thích nói chuyện với nam nhân, tính tình tương đối lạnh lùng. Lý Nguyệt Thiền có một vẻ đẹp xuất trần, nhưng miệng lưỡi sắc bén, ai chọc nàng một câu, nàng sẽ mắng trở về mười câu, cộng thêm nàng có một người phụ thân phú khả địch quốc (*), vị hôn phu lại là công tử phủ Thừa tướng, thế nên nàng nghênh ngang đi lại trong kinh thành, không ai dám quản.
(*): Rất giàu, giàu ngang với một quốc gia
Hứa Phỉ chưa từng nói chuyện với Lý Nguyệt Thiền, nhưng hai người học chung một lớp, khó tránh khỏi việc nhìn thấy Trang Liên Nhi tới tìm nàng vài lần. Nếu có nam nhân nào tiến lên bắt chuyện với Trang Liên Nhi, chắc chắn sẽ bị Lý Nguyệt Thiền giáo huấn vài câu.
Hứa Phỉ không có suy nghĩ gì về Trang Liên Nhi, nhưng hắn biết, có rất nhiều nam tử đã bí mật đặt cược tương lai Trang Liên Nhi sẽ thành thân với ai, cũng có không ít người khoác lác, nói muốn cưới Trang Liên Nhi về nhà.
Hứa Phỉ khinh thường trong lòng, thời điểm giúp phu tử đọc bài thi, hắn đã nhìn thấy điểm thi của Trang Liên Nhi, thành tích của nàng cao hơn rất nhiều nam tử, muốn thành thân với nàng, bao cỏ không có cửa.
Quả nhiên, đám bao cỏ này ngay cả cơ hội nói chuyện với Trang Liên Nhi cũng không có, thậm chí nàng còn không thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một lần, lập tức lạnh lùng rời đi.
Hiện giờ, nàng năm lần bảy lượt lui tới với mình.
Tất nhiên Hứa Phỉ không cho rằng Trang Liên Nhi thích mình, cho dù thích, nàng cũng không nên thích thân thể suy yếu bệnh tật này của hắn.
Dùng cơm trưa xong, Hứa Phỉ tự mình tới sân viện phía đông trả lại hộp đồ ăn.
Trang Liên Nhi không ngờ người này sẽ đích thân tới đây, nàng có vẻ hơi lúng túng bất an, thấp giọng nói: “Hứa công tử đâu cần tự mình đưa tới, chỉ cần dặn dò hạ nhân trả lại là được rồi.”
Vóc dáng của Hứa Phỉ cao hơn nàng rất nhiều, trong khoảng thời gian này hắn sốt nhẹ chưa khỏi, hiện tại vẫn còn hơi ửng đỏ.
Hắn hành lễ, chậm rãi nói: “Đúng vậy, thật ra là tại hạ thất lễ, chuyến này vội vàng, lại không xuống bếp, nên không có gì đáp lễ, khi nào về nhà, nhất định sẽ tới cửa nói lời cảm tạ.”
Trang Liên Nhi không để ý đến điều đó, nàng nói thẳng rằng không sao, Hứa Phỉ lại thản nhiên khen ngợi: “Nha hoàn của cô nương có tay nghề rất tốt, đặc biệt là món bánh củ mài, hôm nay quả thực có lộc ăn.”
Trang Liên Nhi chột dạ suy nghĩ, món bánh củ mài đó do chính tay nàng làm, hắn cảm thấy ăn ngon sao?
Món bánh đó, không phải đặc biệt chuẩn bị riêng cho Hứa Phỉ, mà Trang Tiểu Mãn ồn ào đòi ăn, Trang Liên Nhi bị làm phiền không còn cách nào, thầm nghĩ dù sao cũng phải đưa lễ vật, vì thế nàng mới vào bếp làm bánh. Tuy nhiên, Trang Tiểu Mãn ăn hết hai cái liền không ăn nữa, lẩm bẩm nói vài câu khó ăn, sau đó bỏ đi chơi cùng ca ca.
Vừa rồi thấy Hứa Phỉ tìm tới, Trang Liên Nhi còn tưởng rằng hắn cảm thấy khó ăn, không nghĩ tới hắn lại khen ngợi, quả thật mỗi người đều có điểm tốt riêng của mình.
Hứa Phỉ cũng không quấy rầy quá lâu, sau khi trò chuyện vài câu liền cáo từ, Trang Liên Nhi nhìn thấy thân thể gầy yếu của hắn, mái tóc đen buộc gọn gàng, nhưng bởi vì cơn sốt nhẹ còn chưa giảm nên khóe mắt hơi ửng đỏ, ngược lại nó khiến cho những nơi khác càng thêm tái nhợt xanh xao, khó lòng che giấu được thần sắc bệnh tật.
Mãi cho tới khi hắn rời đi, Trang Liên Nhi vẫn còn chưa hoàn hồn.
Ngọn núi vốn yên tĩnh, hiện giờ bởi vì có Trang Tiểu Mãn và Trang Thành Tắc mà trở nên ầm ĩ, tăng thêm vài phần sức sống.
Hứa Phỉ và Trang Liên Nhi không còn gặp mặt riêng nữa, thỉnh thoảng ra cửa chạm mặt, hai người cũng chỉ hành lễ từ xa.
Trang Tiểu Mãn và Trang Thành Tắc là một đôi Hỗn Thế Ma Vương. Một ngày nọ, khi thức dậy sau giấc ngủ trưa, Trang Tiểu Mãn cầm cục đá đập xuống dòng suối nhỏ đã sớm kết băng, tạo thành một hố băng, hành động này phát ra một tiếng vang lớn, khiến Hứa Phỉ còn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng lập tức bừng tỉnh.
Khoảng thời gian này hắn rất khó chìm vào giấc ngủ, thật vất vả mới có một lúc thanh tịnh, cuối cùng lại bị đánh thức, hắn đành phải ngồi dậy dựa vào mép giường, nhìn tuyết rơi đọng lại trên cành qua cửa sổ.
Trang Liên Nhi cũng nghe thấy động tĩnh, nàng vội vàng chạy ra dạy dỗ hai huynh muội, chơi đùa xong, Trang Tiểu Mãn trò chuyện với tỷ tỷ.
Khắp nơi yên tĩnh, tiếng nói chuyện của hai người đặc biệt rõ ràng.
“A tỷ, Nguyệt Thiền tỷ tỷ đã có ca ca Tần gia, khi nào tỷ mới tìm phu quân cho mình?”
“Vẫn còn sớm! Ta chưa nghĩ tới chuyện đó.”
“…Được rồi,” Trang Tiểu Mãn thất vọng, giọng nói non nớt có chút nghi hoặc: “Vậy a tỷ thích kiểu người như thế nào?”
Trang Liên Nhi thuận miệng nói: “Ừm, ta thích người dịu dàng, ngoan ngoãn phục tùng.”
Hứa Phỉ ở trong phòng nghe rất rõ ràng, hắn nhắm mắt trở mình, sau đó chậm rãi thở dài.
Ngày nay mọi người đều thích những thanh niên dũng cảm đầy hứa hẹn, khổng võ hữu lực (*), bởi vậy hầu hết nam tử tại kinh thành đều như thế, lỗ tai mềm sẽ bị chê cười, mà nam tử dịu dàng, ngoan ngoãn phục tùng …
Tìm ở đâu được người như thế? Đúng là yêu cầu kỳ lạ.
(*): Khổng võ hữu lực: khổng có nghĩa là cực kỳ; cụm từ này dùng để chỉ người rất mạnh, cực kỳ có khí lực.