Bạn đang đọc Mỹ nhân bệnh – Chương 13:
Chương 13: Lạt mềm buộc chặt ( hơi H )
Dưới sân khấu đang diễn xướng tới cảnh tượng ly biệt, đây là vở kịch “ Trưởng công chúa” nổi tiếng tại Đại Hạ. Chuyện xưa kể về một nữ tử hồi kinh nhận tổ quy tông và trở thành công chúa, bỏ lại phu quân và nhi tử.
Đứa nhỏ trong đoàn kịch quỳ gối trên mặt đất, thê lương gọi với theo bóng lưng trưởng công chúa: “Mẫu thân –”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó là cảnh tượng khua chiêng gõ trống.
Trang Liên Nhi cảm thấy thổn thức, liên tục lắc đầu: “Thật nhẫn tâm.”
Hứa Phỉ chống tay lên trán, không nhìn xuống sân khấu kịch, mà vẫn luôn nhìn nàng: “Còn có một cách nói khác về vở kịch này.”
“Cái gì?”
“Nàng ghé sát lại đây.” Hắn hạ giọng.
Trang Liên Nhi ngồi bên cạnh hắn, được hắn ôm vào trong ngực, Hứa Phỉ chậm rãi nói: “Người thư sinh này đã biết thân phận của nàng từ lâu, muốn trèo cao nên mới cố ý tiếp cận nàng, còn khiến nàng hạ sinh nhi tử.”
“Chuyện này –” Liên Nhi kinh ngạc “Chàng nghe được từ nơi nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chỉ là tin đồn trên phố thôi, nàng nghe một chút là được.” Hứa Phỉ nhìn vành tai no đủ của nàng, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy “Hiện tại còn cảm thấy nữ tử này nhẫn tâm không?”
Liên Nhi chớp mắt, cảm thấy lỗ tai có chút tê dại: “Sao chàng lại sờ nơi đó?”
“Có chuyện gì sao?”
“Cảm thấy hơi kỳ lạ.”
Hứa Phỉ rụt tay trở lại, hỏi nàng: “Như vậy thì sao?”
Liên Nhi nhìn hắn tiến lại gần, áp má lên mặt nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nàng.
“Ưm –” Nàng nhịn không được ưm một tiếng, sau đó lại nhanh chóng nghẹn lại, sợ người bên ngoài nghe thấy.
Đầu lưỡi ấm áp cuốn lấy vành tai nàng bắt đầu liếm láp, Liên Nhi không khỏi run rẩy, Hứa Phỉ ôm chặt nàng, không chịu dừng lại.
Tiếng thở dốc rất nhẹ của hắn ngay sát bên tai nàng, lúc này Liên Nhi mới biết, đó không phải là cảm giác kỳ lạ, mà là thoải mái.
Tại sao lá gan của người này có thể lớn như vậy? Liên Nhi không từ chối, nàng giãy giụa duỗi tay buông tấm lụa mỏng bên cửa sổ xuống, cảnh xuân nửa che nửa lộ. Thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy ngồi trên đùi nam nhân, thần sắc dưới đuôi lông mày thể hiện rõ vẻ vui thích.
Chiếc áo đơn màu đỏ mặc ngày hè dần dần bị cởi xuống một nửa, trong phòng chỉ còn lại tiếng nức nở của nữ nhân và tiếng thấp giọng dỗ dành của nam nhân. Hứa Phỉ ôm eo nàng, luồn một tay xuống vị trí nóng bỏng ướt át nhất trên người nàng.
Âm đạo nhỏ hẹp nhút nhát giống như sợ người lạ, ngón tay của hắn vừa tiến vào đã bị nó kẹp chặt và co rút lại. Ngón tay thon dài hơi căng động thịt bên trong ra, nhẹ nhàng cọ xát.
Liên Nhi thật sự sảng khoái, nàng cắn môi, bầu ngực trước mặt khẽ lay động, lập tức được hắn ngậm vào trong miệng.
Cũng may vạt váy đủ dài, nếu không dâm thủy rơi xuống mặt đất, chẳng phải sẽ xấu hổ muốn chết hay sao.
Không lâu sau, Liên Nhi nhẹ giọng rên rỉ, nối tiếp nụ hôn triền miên lưu luyến cùng hắn.
“A Phỉ.” Nàng thở hổn hển, nói: “Ta cảm thấy chúng ta không cần làm loại chuyện này.”
Giọng nói của hắn ở ngay sát bên tai nàng, có chút khàn khàn, khó hiểu: “Chuyện gì?”
Liên Nhi đỏ mặt tiếp tục nói: “Ta lo lắng cho sức khỏe của chàng… Hơn nữa, không cần làm hoàn toàn, thế này cũng rất thoải mái…”
Nhưng đây lại không phải điều hắn muốn, tâm trạng của Hứa Phỉ vô cùng tinh tế.
Hắn chậm rãi nhìn thẳng vào nàng, cân nhắc nói: “Nàng không cần lo lắng cho ta, thân là phu quân của nàng, nếu ngay cả việc này cũng không thể giúp nàng thỏa mãn, đó là lỗi của ta.”
Hắn có chút buồn bã nói: “Hay là Liên Nhi cũng giống những người khác, cảm thấy ta…”
“Không phải, ta không nghĩ như vậy.” Liên Nhi ôm hắn: “Ta sợ đau, hơn nữa như vậy cũng đủ thoải mái rồi!”
Hứa Phỉ hơi mím đôi môi mỏng, nâng khuôn cằm với những đường nét tuyệt đẹp lên nhìn nàng thêm vài lần, hắn an ủi nàng: “Chúng ta có thể từ từ, không phải nàng không muốn sao? Chờ nàng cảm thấy không đau, chúng ta lại –”
Hắn dừng một chút: “Tới lúc đó rồi tính tiếp, ta đều nghe nàng.”
Sở dĩ Hứa Phỉ đọc những cuốn thoại bản sắc tình hay xuân cung đồ, đơn giản là vì hắn muốn biết làm cách nào để khiến nữ tử thỏa mãn trong chuyện phòng the. Vì vậy hắn khổ tâm đọc những cuốn sách đó trong suốt một thời gian dài, ghi nhớ tất cả những điều hoang đường dâm đãng đó vào trong óc. Không nghĩ tới, Trang Liên Nhi lại dễ dàng thỏa mãn như vậy, thậm chí còn không cần hắn làm thêm nữa.
Sau khi dùng cơm ở bên ngoài, hai người hồi phủ, Hứa Phỉ tắm xong trước liền tới thư phòng.
Từ ngày Trang Liên Nhi gả tới đây, những cuốn sách đó đã bị hắn cất vào trong hộp và khóa kín lại. Giờ phút này khi lấy ra, hắn vừa đọc vừa nhăn mày, sắc mặt lạnh lùng.
Đã có người dạy nữ nhân làm thế nào để mê hoặc phu quân, như vậy ở Đại Hạ tất nhiên cũng có sách dạy nam nhân mê hoặc thê tử.
Chẳng qua nam nữ hiện tại, cho dù là quý tộc thì cũng không thèm để ý tới những quy củ trước đây. Giữa phu thê, đối với chuyện phòng the mọi người đều thích thẳng thắn chân thành, không cần ai đi mê hoặc ai. Những người xem loại sách này, hầu hết đều là trai lơ bị phu nhân giàu có nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Bên trong viết rõ ràng rành mạch, nếu nam nhân muốn lấy lòng thê tử, nhất định phải hấp dẫn, thu hút.
Hứa Phỉ thầm nghĩ, chẳng lẽ do thần sắc ốm yếu bệnh tật của mình, nên Trang Liên Nhi mới không có hứng thú? Nhưng nhớ tới phản ứng mấy ngày trước của Trang Liên Nhi, hắn mau chóng phủ nhận suy nghĩ này.
Lật xem nửa ngày vẫn không tìm được đáp án mà mình muốn, Hứa Phỉ khóa chiếc hộp lại, đang định trở về phòng, lại thấy trên kệ sách có vài quyển sách quân sự.
Đó là “Lạt mềm buộc chặt” và “Mỹ nhân kế”.
Hứa Phỉ yên lặng nhìn hai quyển sách này, duỗi tay lấy xuống dưới.