Bạn đang đọc Mỹ nhân bệnh – Chương 12:
Chương 12: Dự triệu
Thời điểm Trang Liên Nhi trở về phòng, Hứa Phỉ đã lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Nàng nằm xuống cạnh hắn, bọn nha hoàn tiến vào thổi tắt nến, hai người dựa vào nhau, Liên Nhi thở dài: “Cuối cùng Nguyệt Thiền cũng trở lại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phỉ không có hứng thú với chuyện này, chỉ nói một câu: “Sau này Liên Nhi không cần lo lắng cho nàng ấy nữa.”
“Ngày mai ta lại đi tìm tỷ ấy.” Liên Nhi chủ động ôm eo hắn: “Chúng ta đi ngủ thôi.”
Hứa Phỉ trầm ngâm một lát: “Ta và nàng cùng ra cửa, ngày mai ta tiện đường ghé qua thư viện đưa mấy quyển sách.”
Hắn rất chu đáo, kéo chăn mỏng đắp cho nàng: “Lý cô nương mới trở về, nàng nên trò chuyện với nàng ấy nhiều hơn, không cần để ý tới ta.”
“Sao ta có thể không quan tâm chàng?” Liên Nhi phủ nhận: “Chúng ta cũng mới thành thân. Như vậy đi, ngày mai giờ Thân ta sẽ từ chỗ tỷ ấy trở về, chúng ta tới thanh lâu nghe hát nhé?”
Trong bóng đêm, dường như Hứa Phỉ thấp giọng cười, hắn nói được.
Ở bên cạnh hắn, Liên Nhi luôn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, gương mặt xinh đẹp ẩn trong bóng tối, Hứa Phỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhớ tới một số chuyện trước kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phỉ và Lý Nguyệt Thiền đều lớn hơn Trang Liên Nhi hai tuổi, Lý Nguyệt Thiền rời kinh năm mười chín tuổi, tất cả những chuyện mà nàng có thể nhớ, tất nhiên là những chuyện trước khi Hứa Phỉ mười chín tuổi.
Mọi người luôn nói thế sự khó lường, nhưng trên thực tế mỗi một việc đều được dự báo từ sớm.
Ví dụ như, sau khi Hứa Phỉ đổ bệnh năm mười lăm tuổi, lần đầu tiên trở về thư viện, không nghĩ tới Trang Liên Nhi lại chủ động tìm hắn trò chuyện. Lúc đó trong đầu hắn đã nghĩ thầm, chuyện này quả thật không thể tin được.
Thiếu niên mười lăm tuổi tinh lực tràn đầy, thời điểm Hứa Phỉ đi đánh mã cầu cùng bạn bè, đã từng nghe thấy bọn họ nghị luận về Trang Liên Nhi. Khi đó nàng mới mười ba tuổi, nhưng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, trưởng nữ của gia đình phú thương xinh đẹp lộng lẫy, không gì sánh bằng.
Kể từ khi luật lệ cho phép nữ tử có thể vào triều làm quan, bầu không khí thay đổi, phần lớn nam tử đều sẽ được mẫu thân dạy dỗ không thể tùy tiện nghị luận cô nương nhà khác, nhưng cũng có những người gia giáo kém, dùng giọng điệu đáng khinh nói: “Đợi thêm hai năm nữa, không biết dáng người sẽ đẹp tới mức nào?”
Lúc ấy Hứa Phỉ chỉ cảm thấy ghê tởm, cô nương mười ba tuổi còn chưa cập kê, có gì đáng nghị luận?
Hắn biết một người bạn cùng lớp tên Lý Nguyệt Thiền có quan hệ rất tốt với Trang Liên Nhi, bởi vậy hắn cũng từng nhìn thấy Trang Liên Nhi vài lần, trong lòng nghĩ thầm quả thật diện mạo của nàng rất đẹp, nhưng mọi chuyện cũng chỉ dừng ở đó.
Ngày xưa khi Hứa Phỉ đọc sách tại thư viện, luôn có một vài thiếu nữ dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn. Hắn xuất thân từ dòng dõi thư hương, tuổi còn trẻ đã vượt qua sơ sĩ, hơn nữa còn đánh mã cầu cực giỏi, mỗi ngày tới sân bóng sau giờ học, xung quanh hắn đều có thiếu nữ vây quanh.
Nhưng Trang Liên Nhi chưa từng đi xem đánh mã cầu. Nếu cẩn thận suy nghĩ những chuyện trong quá khứ, mọi người sẽ phát hiện, trong kinh bất luận là nam nữ già trẻ, quý tộc hay bình dân, đều thích những nam tử có thân thể cường tráng, ngoài ra tập võ hay chơi bóng cũng vô cùng thịnh hành. Ngay cả Lý Nguyệt Thiền cũng là khách quen của trại nuôi ngựa, nữ tử cũng sẽ lên ngựa chạy vài vòng.
Nhưng từ trước đến nay Trang Liên Nhi không hề chơi những trò đó, thậm chí còn chưa từng tới gần.
Nàng gặp ai cũng lạnh lùng, đặc biệt là nam tử — Hứa Phỉ đã từng nhìn thấy nam nhân bắt chuyện với nàng.
Những nam nhân đó không phải tất cả đều không có ý tốt, có người xuất thân cao quý, thân thể khỏe mạnh cường tráng, nhưng Trang Liên Nhi vẫn chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Ngày ấy là lần đầu tiên hắn quay lại thư viện sau trận bệnh nặng, Hứa Phỉ bị ánh mắt chê cười của những người bạn tốt ngày xưa làm cho khó chịu, hắn tìm một bóng râm dưới hành lang dài để né tránh. Khi đó Trang Liên Nhi dẫn theo nha hoàn đi ngang qua, nàng nhìn thấy có người ở nơi này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng thời điểm nhìn rõ ràng, sắc mặt nàng lại mềm mại hơn trước kia rất nhiều, thậm chí trong mắt còn có chút đau lòng.
“Hứa công tử, huynh… thân thể không sao chứ?”
Lúc đó Hứa Phỉ nheo mắt lại, thầm nghĩ nha đầu này đang đồng cảm với mình.
Nghĩ tới đây, Hứa Phỉ thở dài một tiếng, ôm nàng chặt hơn, cùng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trang Liên Nhi và Hứa Phỉ dùng cơm cùng Hứa mẫu, ăn uống xong bọn họ mới không nhanh không chậm trở về phòng trang điểm. Liên Nhi nghĩ tới việc đêm qua Nguyệt Thiền uống quá nhiều rượu, e rằng hôm nay sẽ không thể dậy sớm.
Vì thế, tới gần trưa phu thê hai người mới ra cửa, Trang Liên Nhi tới Lý phủ trước, vừa tiến vào đã bị Lý Nguyệt Thiền mới tỉnh ngủ trêu ghẹo có phải tới đây ăn trực hay không.
Mà Hứa Phỉ thì đến thư viện, mỗi người qua lại đều nói lời chúc mừng, nhưng sau lưng lại nhẹ giọng nghị luận, hắn chỉ coi như không nghe thấy.
Tuy nhiên thật không khéo, thời điểm rời khỏi thư viện chuẩn bị tới thanh lâu, hắn lại chạm mặt Tần Tranh.
Tần Tranh mặc bộ y phục thêu hoa cẩm tú màu xanh lam, không tình nguyện nói: “Này, Hứa Phỉ, ta nghe nói Lý Nguyệt Thiền đã trở lại?”
Hứa Phỉ không nhìn nàng ta: “Không phải ngươi muốn hỏi cho ca ca của ngươi chứ?”
“Ngươi –” Tần Tranh tức giận “Đúng là a huynh muốn ta hỏi, ngươi cho rằng ai thèm quan tâm nàng ta.”
Đối với Trang Liên Nhi, Tần Tranh chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng đối với Lý Nguyệt Thiền, Tần Tranh lại chán ghét từ tận đáy lòng. Nàng ta luôn cảm thấy Lý Nguyệt Thiền tự cho mình là thanh cao, bày ra tư thế cao cao tại thượng, luận địa vị, chắc hẳn một nữ nhi thừa tướng như mình sẽ cao hơn chứ?
Nhưng ngoài mặt, nàng ta lại không thể không duy trì vẻ hòa hợp cùng Lý Nguyệt Thiền.
Vốn dĩ Tần Tranh đã nghĩ ra rất nhiều kế sách để hãm hại hoặc trực tiếp mắng chửi Lý Nguyệt Thiền. Nhưng mà Lý Nguyệt Thiền thật sự quá có giàu có, làm gì có ai lại đi thù hằn với tiền bạc?
Hứa Phỉ không thèm để ý đến suy nghĩ của nàng ta, xoay người tiến vào xe ngựa.
Thanh lâu không phải nơi chuyên dụng để nghe hát, nhưng bọn họ cũng thường xuyên mời một số đoàn nhạc kịch nổi tiếng tới hát tuồng. Thanh lâu này do nhà họ Lý mở ra, Trang Liên Nhi đã sớm cho người tới đặt phòng trên lầu hai, bà chủ không dám chậm trễ.
Hứa Phỉ đang dựa người trên lan can lầu hai, sân khấu kịch vẫn chưa chuẩn bị xong, hai tiểu đồng đang thực hiện động tác lộn nhào trên sân khấu, thời điểm lộn đến vòng thứ tư, Trang Liên Nhi mới khoan thai tới muộn.
Nàng chột dạ liếc mắt nhìn xuống sân khấu: “Vẫn chưa bắt đầu chứ?”
“Chưa đâu.” Hứa Phỉ giúp nàng lau mồ hôi: “Không cần sốt ruột, chảy hết mồ hôi rồi.”
Thời điểm ở bên ngoài, Trang Liên Nhi vẫn có chút ngượng ngùng khi thân mật với hắn, đang định tránh khỏi vòng ôm của hắn, lại nghe Hứa Phỉ nói: “Hôm nay ta gặp tiểu thư Tần gia.”
“Ồ, Tần Tranh?” Nàng biết người này luôn đối nghịch với mình, lo lắng nói: “Nàng ta gây khó dễ cho chàng sao?”
“Không có, nàng ta hỏi ta có phải Lý cô nương thật sự hồi kinh hay không.” Hứa Phỉ buông khăn: “Ta không nói gì.”
“Nàng ta lúc nào cũng điêu ngoa tùy hứng, chàng không cần để ý tới nàng ta, tính tình chàng tốt như vậy, ta sợ chàng bị bắt nạt.” Liên Nhi cầm tay hắn.
Hứa Phỉ chăm chú nghe nàng nói chuyện, nghe tới lời cuối cùng, hắn nhịn không được hôn lên môi nàng, dịu dàng kiên nhẫn.