Mỹ Nam Hoa Hồng

Chương 72: Đoạn Dạo Giữa Giữa


Đọc truyện Mỹ Nam Hoa Hồng – Chương 72: Đoạn Dạo Giữa Giữa


MỸ NAM HOA HỒNG
Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa
Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, kim bài đề cử.
Biên tập: Đậu
Chương 72: Đoạn dạo giữa (Giữa).

Nụ hôn đó chỉ chạm lướt, không sánh được với bất kỳ nụ hôn nào trong quá khứ của họ.

Nhưng đến tận khi lên máy bay bờ môi của Úc Nam vẫn tê dại, như có dòng điện nhỏ chạy từ môi xuống tim.

Cả câu nói của Cung Thừa…!Ngày kia bay? Đây chỉ là trùng hợp hay ai kia cả đêm đặt vé máy bay sau câu nói sẽ đi của cậu?
Úc Nam không dám nghĩ kỹ, vừa nghĩ vấn đề này thì cảm giác tê rần ở môi không giảm đi tí nào.

Thật ra cậu chỉ lấy dũng khí nói thử một lần, cậu sẽ cố gắng tin tưởng Cung Thừa nhưng không phải có ý muốn làm hòa từ giây phút này, ít nhất sẽ không tiến triển nhanh thế.

Song Cung Thừa hành động một cách trực tiếp, cậu nghĩ có lẽ nên làm vậy.

Vốn dĩ giữa họ không phải mối quan hệ tiến triển tuần tự từng bước một, cả hai tìm thấy một điểm ăn ý, thế thì tiếp tục cũng chỉ là một chuyện thuận theo tự nhiên.

Bất chợt, Úc Nam nghĩ đến một chuyện siêu quan trọng —— Cha Nghiêm!
Lúc nãy khi cậu và Cung Thừa dâng trào cảm xúc hôn nhau thì cha cậu, ngài Nghiêm Từ An, hình như đứng ngay tại đó!
Một phút trước còn bảo cậu gọi “chú Cung”, một phút sau hôn nhau…!Đó giờ Úc Nam không nhắc đến chuyện về Cung Thừa với Nghiêm Từ An, dĩ nhiên Nghiêm Tư Nguy cũng sẽ không nhắc trước mặt bậc cha chú, cho nên Nghiêm Từ An không hay biết gì chuyện này.

Úc Nam che mặt, không muốn tính diện tích bóng ma tâm lý của Nghiêm Từ An.

Sau khi đáp cánh, Nghiêm Từ An gọi điện nhưng chỉ để nghe cậu báo bình an, lặng thinh không nhắc gì tới chuyện kia.

Úc Nam lo Nghiêm Từ An chịu đả kích quá lớn: “Cha, thật ra, con với ngài Cung…”
“Ừ.” Từ ngữ điệu của Nghiêm Từ An không nghe ra điều gì, có thể qua mười mấy tiếng hòa hoãn ông đã vượt qua giai đoạn khiếp sợ, “Cha biết rồi.”
Sau đó cuộc thảo luận của họ về chuyện này kết thúc tại đây.

Mãi đến rất lâu sau đó Nghiêm Tư Nguy mới kể ngày đó cậu đi rồi, ông và Cung Thừa ở sân bay đối mặt nhìn nhau xảy ra chuyện gì.

Từ cuối tháng hai đến đầu tháng ba là thời gian nghỉ xuân của Học viện Mỹ thuật Hilly.

Khoảng thời gian Úc Nam quay lại Hilly thật ra còn chưa nhập học, cậu cho mình hai ngày chuẩn bị trước.

Tính luôn việc lệch múi giờ…!Khi Cung Thừa đến sẽ là ngày cậu quay lại trường.

Cô độc ở Hilly hai ngày một mình, đi mua vật dụng hàng ngày một mình, đi dạo chợ mỹ thuật một mình, quay về nhà trọ làm bài tập trong kỳ nghỉ một mình.

Những chuyện này đều là chuyện hay làm trong nửa năm du học, không hiểu sao bây giờ lại bỗng thấy rất cô đơn.

Cậu thường đực người trước cái cốc, thẫn thờ trước cuốn sách, ngây ra trước mâm đồ ăn.


Hình xăm trên người đã tan bớt các vết sưng đỏ, nơi dặm màu đóng một ít vảy, mấy ngày nữa sẽ không còn đau đớn, khôi phục lại như bình thường.

Cậu suy tư nếu một năm rưỡi qua đúng thật Cung Thừa chờ đợi mình thì sẽ là chờ đợi ra sao?
Cậu chưa từng chờ đợi, mới đợi hai ngày đã rất bứt rứt.

Buổi sáng tựu trường thời tiết âm u, dự báo thời tiết báo hôm nay sẽ đổ trận tuyết cuối cùng trước khi chuyển mùa.

Úc Nam mặc áo len dày và áo phao lông vũ, mặc như một chiếc bánh chưng, đứng trong nhóm sinh viên nghệ thuật ăn diện lộng lẫy không thấy lạnh mà như gà đứng trong bầy hạc.

Bạn bè đều biết Úc Nam về nước ăn Tết truyền thống, thi nhau chúc mừng năm mới với cậu.

Úc Nam lấy một ít bao lì xì ra phát cho họ, cũng đáp lại: “Năm mới vui vẻ!”
Những bao lì xì này là Úc Tư Tư chuẩn bị giúp cậu, trong mỗi bao đỏ xếp 6 NDT.

6 NDT tương đương không đến 1 đồng ở nước F nhưng mỗi người nhận được bao lì xì đều tỏ vẻ bất ngờ và mừng rỡ, cầm tờ tiền sặc sỡ màu nhìn ngó, họ không biết theo phong tục người Trung Quốc không được mở bao lì xì ngay trước mặt.

“Nan, đây là gì?” Có người hỏi.

Úc Nam giải thích nó là truyền thống với họ, nói thêm: “Loại phong bao đỏ phát vào ngày tựu trường hôm nay gọi là tiền lì xì, chúc cho học nghiệp năm nay của chúng ta có thể thuận lợi suôn sẻ.”
Bạn học bừng tỉnh: “Hàm ý tốt đẹp! Nước C các cậu thơ mộng ghê!”
Úc Nam cười nói: “Ừ.

Bọn mình kết hôn, sinh nhật, chuyển nhà đều sẽ tặng phong bao đỏ.”
Tan học nhóm người cười nói đi trên con đường trường, bông tuyết bắt đầu rơi lác đác.

Có người gọi tên Úc Nam.

Là Lý Phong Lam.

“Úc Nam, tối nay có tiệc năm mới, anh đến luôn đi!” Y nói.

Lần trước Úc Nam tương đương với từ chối lời tỏ tình của y, nhưng trong xương tủy y là người nước ngoài nên không tháy ngượng ngùng.

Người khác nói tháng ba luôn rồi, còn tiệc năm mới gì nữa.

Lý Phong Lam nói hùng hồn: “Tao có một nửa huyết thống nước C, vừa qua Tết, ai nói không thể làm tiệc năm mới?”
Nhưng Úc Nam lắc đầu: “Thôi, anh không đi, hôm nay anh có người bạn sắp sang đây.”
Không đợi Lý Phong Lam thuyết phục, Úc Nam bỏ đi.

Mấy người bạn còn lại cười: “Hình như hôm nay Nan rất vui, tao thấy cậu ấy mỉm cười với tao mấy lần, y như một thiên thần.”
“Cậu ấy là thiên thần.” Họ nói, “Còn phát tiền cho chúng ta.”
“Gọi là lì xì!”
Lý Phong Lam nghe phát âm kỳ quặc, y giật tiền lì xì của họ, bất mãn: “Sao tao không có?”
Y ghen.

*

Úc Nam quay về nhà trọ rất sớm, lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa cậu mua một bó hoa cát tường trắng, gói bằng giấy kraft mang về.

Trong nhà trọ của cậu ngoại trừ sách vở ra thì là màu vẽ, vải canvas vẽ tranh sơn dầu, rất thiếu sức sống.

Lần trước cậu mua một lọ thủy tinh miệng hẹp trong một cửa hàng đồ cổ giá rẻ, trùng hợp có thể kết đôi với bó hoa.
(*) Ý nghĩa hoa cát tường màu trắng: Tượng trưng cho một tình yêu nhẹ nhàng và tha thiết, hoa cát tường trắng giúp thể hiện một tình yêu trong sáng, thuần khiết nhất.

Thím nấu ăn cho cậu đã đến.

Hai người giao hẹn bắt đầu từ ngày quay lại trường thím sẽ quay lại nấu ăn cho cậu.

Úc Nam định bụng tối nay ăn nhà hàng ở trung tâm thành phố, cậu và bạn học từng đi một lần, ngon miệng, nhưng mà quên nói với thím nên thấy khá có lỗi.

“Nam Nam, hôm nay không cần thím nấu?” Thím gỡ tạp dề xuống hỏi nghi ngờ.

Có lần thím bệnh không thể đến, Úc Nam thử nấu cho mình ăn.

Đánh giá năng lực tự nấu nướng của cậu sao ta, nấu cháo có thể nấu đến nỗi đáy nồi đen thui, cả căn phòng ngập mùi khét, ngày hôm sau thím đến vẫn chưa tan mùi.

Vì thế ở phương diện này thím nghi ngờ đứa bé ngoan ngoãn này.

“Hôm nay cháu có…!người bạn sẽ đến.” Úc Nam không biết lấy danh xưng gì cho Cung Thừa, tạm thời dùng bạn bè thay thế.

Cậu chưa quyết định mối quan hệ hiện tại giữa hai người, đành nói vậy.

Thím hỏi tiếp: “Không sao, thím có thể chuẩn bị thêm cơm nước cho một người.

Bao giờ người đó đến?”
Úc Nam suy nghĩ: “Có lẽ là bảy, tám giờ, cháu không chắc lắm.”
Nói đoạn Úc Nam lấy một bao lì xì lớn ra, “Thím ơi, đây là bao lì xì, chúc thím năm mới vui vẻ ạ.”
Thím giật mình, Úc Nam là chủ thuê nhưng cũng là hậu bối, nói gì mà không nhận.

Úc Nam nói: “Là mẹ cháu cho thím, cảm ơn thím chăm sóc cho con, thím đừng khách sáo nha.”
Úc Tư Tư từng đến một lần, tất nhiên thím biết bà, lúc này mới chịu nhận, dọn dẹp nhà bếp xong thì đi về.

Trước khi đi thím hỏi: “Hôm nay là người bạn thân lắm tới đúng không? Hôm nay Nam Nam nhìn phấn khởi lắm.”
Úc Nam ngạc nhiên.

Cậu không biết bản thân trông ra sao.

Thế là đi vào nhà vệ sinh, đứng đối diện gương soi thấy mặt mình hồng hào, đôi mắt như đang phát sáng.

Cậu đỏ mặt vì bản thân, khi thấy mình ăn mặc không hợp thì đến chỗ tủ quần áo chọn một lúc lâu mới miễn cưỡng sửa soạn hài lòng.


Áo len màu kem và quần tối màu tông xuyệt tông, ra ngoài thì khoác thêm áo măng tô, quấn khăn choàng cổ, không quá trang trọng cũng không quá tùy tiện.

Vừa khéo là dáng vẻ cậu thích hợp nhất.

Trước đó Cung Thừa nhắn tin cho cậu khoảng 4 giờ sẽ đáp cánh, từ sân bay đến đây tốn 3/4 tiếng, vậy là sau 5 giờ mới đến.

Úc Nam chuẩn bị xong xuôi mới 4 giờ, bỗng dưng không có gì làm, cậu nhìn thấy bó hoa cát tường có thể giúp căn nhà tươi tắn hẳn lên.

Chốc sau, cậu xoa mặt mình.

Cậu tìm chiếc áo len dạ thường hay mặc nhất, mặc thoải mái nhất để tròng vào, tay áo hơi bị xù lông nhưng đây mới là cậu, đây mới là dáng vẻ thường ngày của cậu.

Kim đồng hồ chạy từng giây từng phút, chẳng bao lâu chỉ đến 6 giờ.

Cung Thừa không đến.

Úc Nam đoán có lẽ trễ máy bay.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời chập tối, chỉ có bông tuyết rơi càng lúc càng dày.

Cậu kiên nhẫn đợi hơn một tiếng, 7 giờ 30, nhà hàng đặt chỗ gọi điện hỏi bao giờ cậu đến.

Úc Nam hủy đặt chỗ.

10 giờ, Úc Nam bò lên giường dự định ngủ.

Cậu nghĩ có lẽ Cung Thừa sẽ không đến.

Bị công việc vướng bận nên chậm trễ? Hay nguyên nhân khác?
Úc Nam bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ, cậu nhận ra con người không thể sa lầy chuyện khác quá nhanh cũng không thể ôm ấp mong đợi, bằng không rất có khả năng sẽ đối mặt với thất vọng…!Thậm chí giẫm lên vết xe đổ.

Mơ mơ màng màng, cậu bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Mở mắt nhìn, đồng hồ trên tường đã chỉ đến 11 giờ 30.

Cậu khó tin nổi bò dậy, nhìn qua mắt mèo tình huống bên ngoài, mở phắt cửa ra.

Ngoài cửa, Cung Thừa phong trần mỏi mệt, từ chân mày xuống bả vai đều đọng bông tuyết, cứ thế xuất hiện trước cửa nhà cậu.

Úc Nam suýt nữa tưởng mình nằm mơ, cậu ngạc nhiên lẫn thắc mắc: “Sao, sao chú…”
“Tôi đến rồi.” Cung Thừa tiến lên một bước, cúi đầu nói, “Tôi không gạt em.”
Không gạt em.

Một lời “nói trúng tim đen” vạch trần điểm yếu giữa hai người.

Tâm tư của Úc Nam vẫn đang chịu chấn động nhưng Cung Thừa lướt qua chủ đề này nhẹ tênh: “Nam Nam, chúng ta vào trước đi.

Ngoài đây gió lớn, em sẽ bị lạnh.”
Úc Nam nhường một bước, Cung Thừa vào nhà.

Người đàn ông cởi áo măng tô, phủi tuyết xuống xong treo lên giá áo, treo ngang hàng với áo măng tô của Úc Nam, nhìn như thể đấy là nơi nó vốn thuộc về.

Đợi Úc Nam đóng kín cửa, quay người lại thì thấy Cung Thừa phủi tóc, tóc trán rủ lòa xòa, trông trẻ hơn nhiều.


“Tôi tưởng chú không đến.” Úc Nam lẩm bẩm.

Trên người Úc Nam vẫn là chiếc áo len dạ nhám ráp, bị ánh đèn trong phòng chiếu xuống, làn da của cậu có cảm xúc như sữa bò, trên mặt có dấu hằn lúc nằm ngủ, người tỏa ra hơi nóng vô cùng ấm áp.

Gió lạnh thổi rả rít bên ngoài, tuyết lớn không ngừng nghỉ, Cung Thừa lạnh buốt, có trời mới biết ban nãy lúc đứng ngoài cửa gã đã dùng sự tự chủ cỡ nào mới kìm chế kích động ôm chầm Úc Nam.

Nhưng ngay lúc này con ngươi của Cung Thừa đen thẳm nguy hiểm, tựa như sư tử đi săn cuối cùng cũng tia trúng con mồi.

Gần như song song với khi Úc Nam lên tiếng, cậu bị kéo vào một cái ôm siết.

Cả hai nhìn nhau chăm chú, giọng Cung Thừa vang lên trên đầu: “Tuyết rơi lớn quá, máy bay buộc phải đáp cánh ở thành phố F, tôi tìm một chiếc xe chạy đến Hilly.

Nào ngờ đường cao tốc cũng kẹt cứng, làm như mọi thứ đều đang ngăn cách tôi đến với em.”
Úc Nam ngơ ngác lắng nghe.

Hóa ra vào mỗi lần cậu không hay biết sẽ luôn có một vài chuyện nào đó xảy ra.

Hiện thực không phải truyện cổ tích, sao có thể thỏa mãn con người ta khắp mọi mặt được.

“Nhưng tôi không thể không đến.” Lúc Cung Thừa nói Úc Nam có thể cảm nhận nhịp tim của gã.

Tim của gã đàn ông đập còn nhanh hơn tim Úc Nam.

Chứng tỏ gã căng thẳng, kích động, lo sợ bất an hơn vẻ bề ngoài.

Lòng kiêu ngạo tự phụ đã có từ lúc sinh ra, khắc vào tận xương tủy nhưng giống lần trước gã thỉnh cầu hèn mọn với Úc Nam, ở trước mặt Úc Nam gã đã rơi vào cảnh yếu thế hơn.

Úc Nam vươn tay dần ôm đáp trả: “Nếu mà cách qua đại đương thì chú sẽ phải bơi qua đây đó.”
Vừa dứt lời thì Cung Thừa nâng mông cậu, nhẹ nhàng bế cậu lên.

Úc Nam bất ngờ bay lên không thì hoảng sợ, phản xạ có điều kiện quấn chân vào eo đối phương.

Cung Thừa không đi vào nhà, chỉ đi mấy bước để cậu tựa lưng vào vách tường.

Cả hai bốn mắt nhìn nhau.

Úc Nam bị gã nhìn đỏ mặt, tưởng kế tiếp gã sẽ hôn mình.

Vậy mà Cung Thừa chỉ vùi đầu vào gáy cậu, ngửi mùi sữa tắm thơm tho, hạ thấp giọng nói: “Bé con…!Tôi rất nhớ em.”
Nhờ động tác ấy, Úc Nam nhìn thấy một thứ.

Cậu sờ nó.

Là một hình xăm, xăm tên của cậu, hàng thật 100%.

– – – – – –
Lời tác giả:
Tổng hợp ý kiến của mọi người, tôi quay lại đọc mấy chương trước, ngộ ra một số thứ về sự chuyển ngoặt đột ngột của cốt truyện mà mọi người nói.

Có lẽ khi đó tôi viết kích động quá, giạng chân lố quá, nên quyết định mấy ngày nay sẽ sửa lại đôi chút.
Hết 72..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.