Đọc truyện Mỹ Nam Hoa Hồng – Chương 71: Đoạn Dạo Giữa Đầu
Tết xuân năm nay, Úc Nam bay thẳng sẽ về Sương Sơn.
Trùng hợp trong chuyến bay có người say máy bay, cậu cho người ta sử dụng chai màu xanh nhỏ với phương pháp điều chế độc nhất của ông nội.
Người khách đó là người nước ngoài, anh ta rất tò mò với chai ấy, Úc Nam phổ cập kiến thức cho anh ta đây là y học của Trung Quốc.
Đáp cánh, Úc Nam kể chuyện này với Nghiêm Tư Nguy, Nghiêm Tư Nguy nói có thể suy xét có thể sản xuất một phiên bản dầu mang lại ích lợi cho công chúng.
Hai anh em trò chuyện được một lúc thì Nghiêm Từ An giật điện thoại hỏi cậu dự định thu xếp về Thâm Quyến như thế nào.
Thời gian nghỉ của Úc Nam không nhiều, từ đầu đến cuối chỉ có hơn mười ngày.
Cậu về Sương Sơn ăn Tết với Úc Tư Tư và nhóm ông cậu rồi về Thâm Quyến với người nhà họ Nghiêm, xong sẽ đến chỗ Dư Thâm báo tin, gặp mặt bạn bè, ngoài ra chuyện quan trọng nhất là cậu phải đến chỗ Du Xuyên dặm màu xăm.
Thông thường chỉ cần người xăm hình có kỹ thuật tốt thì không cần dặm màu, tất nhiên Du Xuyên phù hợp với điều kiện ấy.
Dù mô sẹo của Úc Nam hơi khác biệt nhưng thật ra không ảnh hưởng lắm, Du Xuyên là người mắc chứng OCD, kế hoạch ban đầu là nửa năm bây giờ đã kéo dài đến hai năm, Úc Nam không thể không đi.
Lần đầu tiên Úc Nam cảm thấy bận rộn trong kỳ nghỉ, gần như mỗi ngày đều xếp đầy lịch.
Cậu và những người bạn bè ở đại học cùng cảm thán một khi tốt nghiệp thì sẽ bị ép phải trưởng thành.
Dù hiện tại Úc Nam vẫn đang là học sinh ở nước ngoài song cậu thấy mình không còn là đứa bé có quỹ thời gian dùng mãi không cạn như quá khứ.
Dẫn người nhà gặp thầy xong, Úc Nam uống một ít rượu tại quán pub từng tổ chức sinh nhật của cậu với nhóm bạn còn ở lại Thâm Quyến.
“Tao nghe nói ở Hilly nhiều gay lắm.” Đàm Nhạc Phong uống say, tựa vào vai cậu nói, “Vẻ ngoài của mày còn siêu chất lượng, vượt xa mức độ bình quân thế giới.”
Úc Nam vỗ mặt cậu ta: “Mày thích không? Đợi mày nghỉ đến đó, tao có thể giới thiệu với mày.”
Đàm Nhạc Phong đã chia tay với anh Mạc.
Người mà mình ngỡ rằng là người thích hợp, hóa ra trải qua thử thách của thời gian rồi sẽ trở nên không thích hợp.
Một hôm Đàm Nhạc Phong gọi điện thoại nói với cậu: “Úc cưng, tao nghĩ chúng ta có thể cùng nhau cả đời.”
Sau đó Đàm Nhạc Phong lại có cuộc tình ngắn ngủi khác, nhưng luôn kết thúc mà không bị trục trặc gì.
Cậu ta nói: “Người ta thất tình sẽ muốn tìm đến cuộc tình kế tiếp, có vậy mới khôi phục sức sống nhanh chóng.”
Hình như Đoàn Dụ Hàn đã từng nói với Úc Nam câu tương tự.
Nhưng dường như Úc Nam đã mất đi hứng thú yêu đương cũng mất đi khả năng yêu, cậu trả lời Đàm Nhạc Phong: “Tao không cần.
Tao vẫn có thể làm bạn với màu vẽ.”
Đàm Nhạc Phong nói: “Ôi, thầy Dư đúng là quá đỉnh, ông ấy độc thân thì thôi, đằng này còn dạy học trò độc thân theo, có phải cả ngày ông ấy tẩy não bọn mày chỉ có hội họa mới thay đổi vận mệnh không?”
Hiện tại phòng vẽ tranh của Dư Thâm còn năm học sinh, ai cũng là chó độc thân.
Úc Nam: “Hình như mày nói cũng có đạo lý…!Không khoa học ghê ta.”
Cậu rơi vào trầm tư.
Cuộc gặp mặt kết thúc, Úc Nam đưa Phương Hữu Tình về nhà trước rồi đưa Đàm Nhạc Phong say bí tỉ về.
Xe taxi chạy qua khu CBD, đập vào mắt là một tòa nhà khổng lồ tương tự khối rubic, logo to trước kia đã đổi, mấy chữ Cây Và Thiên Thừa đã đổi thành “Bảo tàng Mỹ thuật Khoa học Công nghệ Thâm Quyến”.
Tài xế taxi nghe khẩu âm của cậu không phải giọng địa phương thì nói: “Trước kia nơi này nổi lắm, sếp lớn tu sửa để thưởng thức, xây sửa được một nửa mà thấy không đẹp mắt nên đập hết xây lại từ đầu, tổng cộng tốn hết mấy năm!”
Úc Nam hỏi: “Sao bây giờ lại thành Bảo tàng Mỹ thuật?”
Tài xế đáp: “Hình như ban đầu bán đi, sếp lớn kia mua lại rồi quyên tặng miễn phí cho chính phủ!”
Trong bóng tối, Úc Nam đảo mắt sang nơi khác.
Không thể trách cậu hoang tưởng, cậu vẫn luôn có cảm giác nó liên quan đến mình.
Cung Thừa…!Từ sau lần đó họ không còn gặp nhau cũng không nghe một từ nào về gã.
Người thân bạn bè, trừ Đoàn Dụ Hàn không hay biết gì thì không một ai nhắc đến gã ở trước mặt cậu.
Úc Nam hoàn thành từng bước một, đến trường, đến phòng vẽ tranh, nộp đơn xin làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài, phỏng vấn, thi viết, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
Cậu không biết trong những quá trình đó Cung Thừa từng nhớ đến cậu không, còn cậu thì cố hết mức không nghĩ đến Cung Thừa.
Khởi đầu của họ không tốt đẹp, kết thúc cũng xen lẫn tổn thương.
Mỗi một ngày cậu đều cố gắng sống độc lập.
Chỉ mỗi cậu biết rằng trong một năm rưỡi qua, thật ra chưa một ngày nào thật sự quên được người kia.
Chuyện của Cung Thừa biết càng nhiều càng không kìm chế được dòng suy nghĩ.
Tối nay cậu ở chỗ của Đàm Nhạc Phong cả đêm, Đàm Nhạc Phong đã nói muốn cùng cậu đi dặm màu mà say khướt, ngủ như chết.
Dân văn phòng hiếm khi có thể xả stress, Úc Nam để Đàm Nhạc Phong nghỉ ngơi, cậu tự đi.
*
“Chào anh, năm mới vui vẻ nha.”
Vì là kỳ nghỉ Tết nên trong tiệm không một bóng người.
Úc Nam đi thẳng vào, Du Xuyên không hề phát hiện.
Du Xuyên nghe tiếng động, anh ta ngẩng đầu nâng mắt kính: “Úc Nam đến rồi à, anh suýt không nhận ra em.”
Úc Nam nhìn khá thay đổi, vẫn là khuôn mặt ấy nhưng dường như trầm tĩnh hơn.
Cậu mặc một chiếc áo khoác len cashmere vàng nhạt, đội mũ len đồng bộ mà đậm hơn, tạo ra cảm giác khuôn mẫu không tả được.
(*) Len Cashmere, thường được gọi đơn giản là cashmere, là một loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere.
Du Xuyên nghĩ, ừ nhỉ, có lẽ là đi du học nên mang phong cách Tây.
“Vì sao?” Đôi mắt trong veo của Úc Nam nhìn anh ta.
Du Xuyên: “…”
Du Xuyên: “Thôi, ban nãy anh hoa mắt, em vẫn là em.”
Không nhiều lời, Du Xuyên dắt cậu đi làm việc, mở đèn sáng: “Khi nào em đi?”
“Ngày mai em phải đi rồi.” Úc Nam nói, “Ngại ghê, em chiếm mất thời gian nghỉ của anh.”
“Em chịu đến là tốt rồi.” Du Xuyên nhún vài thờ ơ, “Ngày mai em đi máy bay mà người đau ê ẩm, liệu sắp xếp thời gian vội vàng quá không?”
Du Xuyên hỏi xong thấy cậu đứng yên: “Em lại đây.”
Úc Nam nhìn chiếc ghế, vẫn còn sợ hãi nỗi đau lúc xăm.
Bộ dạng của cậu dễ làm người ta đoán được cậu đang nghĩ gì, Du Xuyên nói bất đắc dĩ: “Mau lại đây, lần này không lâu như lần trước.
Chắc là cũng sẽ không làm em đau đến độ cắn hư ghế anh.”
Vốn dĩ Úc Nam không xem dặm màu là chuyện to tát mà bị nhắc mới sực nhớ lại tình huống lúc đó.
Không cầm lòng được tê rần da đầu, chẳng trách Úc Kha xăm cánh tay mà muốn bỏ chạy, lúc đó cậu không hiểu, giờ thì hiểu rồi.
“Lại đây.” Du Xuyên cầm công cụ tiêu độc lên.
Úc Nam như một chú cừu con đợi bị làm thịt.
Cậu tự cởi quần áo, che bộ phận quan trọng bằng quần lót nhỏ đã chuẩn bị sẵn, để lộ cơ thể trắng nõn, ngoan ngoãn nằm sấp xuống ghế xăm hình.
Ánh đèn lóa mắt.
Du Xuyên kiểm tra vị trí cần dặm màu trước, rất ít, có lẽ hai tiếng là xong.
Sắc mặt Úc Nam căng thẳng, Du Xuyên mỉm cười: “Lưng, mông là nơi có hai vết sẹo khá nặng cần dặm.”
Nói xong anh ta bảo cậu lật người lại nằm úp sấp.
Cơ thể trần trụi dán vào ghế, đường cong sau lưng đặc biệt quyến rũ người ta.
Mắt Du Xuyên nhìn thẳng: “Sao em ăn mà không có thịt nhỉ, hamburger của chủ nghĩa tư bản không làm em mập tí nào sao?”
“Vì em ít khi ăn cơm Tây, có một thím nguyên quán Sương Sơn đến nấu ăn cho em.”
Úc Nam nằm sấp nói chuyện, mông thít lại do căng thẳng y như lúc nhỏ đợi cô hộ sĩ tiêm cho, mỗi một lỗ chân lông đều nằm trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Du Xuyên trò chuyện qua loa câu được câu không: “Đáng lẽ em phải ăn càng nhiều hơn chứ?”
Úc Nam: “Thím ấy nấu…!em không thích ăn.”
“Sao không cho thím ấy nghỉ việc?”
“Thím là người tốt bụng, nói chuyện y hệt mẹ em.
Mẹ em từng đến một lần, suýt nữa tưởng là phiên bản 2.0 của mẹ…!Xuýt ——”
Úc Nam đau cắn môi.
Mặc dù nỗi đau nằm trong phạm vi cậu có thể chịu được, nhưng nó chỉ hơn chứ không kém so với lần trước.
Cũng có thể cậu đã thay đổi tâm thái, lòng kích động, can đảm của lúc đó đã biến mất thành ra hiện tại còn đau hơn cả trong trí nhớ.
Miệng cậu phì phò, Du Xuyên bảo cậu thả lỏng.
Bất chợt có một tay to nắm lấy bàn tay cậu gác ở bên cạnh.
Bàn tay ấy cực ấm áp, nắm rất chặt.
Giọng của Du Xuyên vẫn vang lên: “Thế thì tốt, ít nhất nói chuyện với thím ấy em sẽ không nhớ nhà.”
Úc Nam nghiêng đầu sang phía khác, không nhìn thấy tình huống phía bên này.
Cậu muốn quay đầu sang nhìn xem thì Du Xuyên quát to: “Đừng cử động! Châm kim hư ai chịu trách nhiệm?”
Úc Nam dừng động tác muốn quay đầu, nhưng ngửi thấy một mùi hương lành lạnh xen lẫn với hơi thở cậu từng vô cùng quen thuộc quanh quẩn đây.
Tim cậu đập mãnh liệt, song song đó một bàn tay to khác bỗng che kín mắt cậu.
Nơi này có thêm một người.
Úc Nam cứng đờ người, không thể tin nổi, gần như nghi ngờ là ảo giác của bản thân.
Du Xuyên rất rõ ràng đang nói với một người khác: “Tôi nói ngài đấy, nắm tay cái gì? Em ấy nhúc nhích tí thôi tôi không thể làm việc.”
Một giọng nói điềm tĩnh vang lên: “Ừ, cậu làm tiếp đi.”
Chất giọng ấy trầm tự nhiên, ngữ điệu không cho phép chen ngang, đã lâu lắm rồi Úc Nam không nghe thấy nó.
Hơn 400 ngày đêm, Úc Nam cứ ngỡ sẽ không bao giờ nghe thấy âm thanh này, thậm chí còn không ôm ấp hi vọng nào.
Nào ngờ ngay tại đây, trong tình huống này, cậu bất thình lình “nhìn thấy” Cung Thừa khi chưa hề chuẩn bị.
Không, họ không nhìn thấy mặt.
Lần trước cậu buông lời tàn nhẫn, muốn Cung Thừa vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt mình nữa, còn nói không muốn nhìn thấy Cung Thừa.
Bàn tay kia chỉ che hờ mắt cậu không dám quá mạnh tay, như thể chỉ có ý định không cho cậu quay qua nhìn thấy mình.
Như thể chỉ cần không phá vỡ sự trói buộc này thì có thể xem như bọn họ chưa từng gặp nhau.
Trong khoảng tăm tối, thật ra Úc Nam có thể nhìn thấy ánh sáng mơ hồ xuyên qua kẽ hở, trong cơn mông lung nó khiến cậu có ảo tưởng như mình đang nằm mơ.
Sao Cung Thừa lại đến đây?
Sao Cung Thừa biết ngày hôm nay cậu sẽ đến?
Cảm giác quen thuộc mà cũng xa lạ khiến Úc Nam cảm nhận được tầm mắt dán chặt vào người mình, khiến con tim tĩnh mịch của cậu đập kinh hoàng, không kìm chế được nóng rực người.
Úc Nam bị chích đau run rẩy một lúc.
Dư Thâm thở dài: “Ngài Cung, ngài đừng trừng mắt với tôi, ngài vừa mới đến thì da em ấy siết chặt lại, không ấy ngài đi ra ngoài trước nhé?”
Gã đàn ông hỏi: “Còn bao lâu?”
Du Xuyên đáp: “Chí ít cũng phải hơn một tiếng.”
Giọng gã như đang hết sức bực dọc: “Cậu đừng lo, chuyên tâm làm chuyện của cậu đi.”
Từ đầu đến cuối Úc Nam không nói một câu.
Bàn tay ấy nắm chặt tay cậu, còn đan mười ngón, ngón tay họ quấn riết không khoảng cách cứ như nếu buông lỏng ra sẽ chia lìa, khăng khăng phải cận kề da thịt mỗi khắc mỗi giây mới gọi là nắm tay nhau.
Nỗi đau âm ỉ kéo dài, bàn tay ấy không hề buông cậu ra, cũng không buông bàn tay che mắt.
Đến tận khi cổ Úc Nam cứng ngắc, họ cũng chưa từng thay đổi tư thế.
Một năm rưỡi trôi qua, những chỗ có hoa hồng hoàn mỹ trở lại, cả đời Úc Nam sẽ không phải gặp lại nỗi đau này nữa.
Sẹo của cậu đã bị che kín từ lâu, làm những việc này chẳng qua là dệt gấm thêu hoa, tượng trưng cho kết cục của một chặng đường.
Sau khi Du Xuyên nói “Xong rồi” thì bàn tay ấy cũng buông cậu ra.
Lòng bàn tay Úc Nam bỗng dưng trống không, nhưng cổ cứng ngắc không thể quay sang phía khác.
Khó khăn lắm mới điều chỉnh tư thế được, cậu ngồi dậy thì thấy trong phòng trừ Du Xuyên ra không còn bóng người, chỉ có nhiệt độ nơi lòng bàn tay nhắc nhở từng có người đến, từng nắm tay cậu san sẻ nỗi đau.
“…Người kia đâu?” Cậu sợ, không biết nên xưng hô thế nào.
“Đi rồi.” Du Xuyên tháo găng tay và khẩu trang ra, “Sao, lần trước anh ta đến tiệm, xem thông tin hình xăm của em xong hẹn lần sau sẽ đến cùng với em.
Giờ bầu bạn xong rồi, chẳng lẽ anh ta không đi?”
Đầu Úc Nam rỗng tuếch.
Cậu vô thức mặc quần áo, đứng như trời trồng không biết làm sao.
“Mười phút.” Du Xuyên nhìn xuống đồng hồ.
Úc Nam choàng tỉnh.
Cậu quay người đi ra ngoài, từ đi dần chuyển thành chạy chầm chậm.
Lớp vải ma sát chỗ đau trên người, mà cậu thấy trong lòng còn đau thắt hơn.
Thật ra cậu không biết mình muốn làm gì, nếu thật sự đuổi kịp thì cậu nên nói gì với Cung Thừa, cậu chẳng biết.
Thậm chí còn không hiểu rốt cuộc ngày hôm nay Cung Thừa làm thế này là một kiểu chờ đợi hay là một lời từ biệt.
Vậy thì gặp một lần…!Chỉ một lần này.
Bên ngoài tiệm của Du Xuyên là một con hẻm nhỏ, trong ngõ hẻm không bóng người cũng không có xe cộ.
Úc Nam chạy ra ngoài hẻm, người đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Cậu thở hồng hộc, gần như phát khóc.
Đến khi chạy ra khỏi con hẻm dài như không có điểm cuối, Úc Nam bỗng dừng bước chân.
Một chiếc xe màu đen đậu ở ven đường, là mẫu xe dài quen thuộc, xa xỉ nhưng không phô trương, sơn đen phản xạ ánh sáng bóng loáng.
Úc Nam bước tới.
Cậu gõ cửa xe.
Mấy giây sau cuối cùng cửa xe cũng mở từ từ xuống để lộ khuôn mặt điển trai của Cung Thừa, không hề mất đi vẻ hào hoa phong nhã, chừng như đang đợi cậu mở miệng trước.
Úc Nam mở miệng, thiên ngôn vạn ngữ gộp lại thành một câu: “Ngài, ngài Cung.”
Cung Thừa mỉm cười, khóe môi có độ cong đẹp đẽ: “Nam Nam, lâu rồi không gặp.
Em cao hơn.”
Úc Nam nghe thấy tiếng “Nam Nam” thì trong đầu ong ong, bỗng hoang mang lúng túng.
Đôi mắt với lòng trắng đen rõ ràng của cậu viết rõ hai từ bối rối, gương mặt hây đỏ không biết do chạy bộ hay lý do nào khác, chóp mũi đổ mồ hôi khiến cậu trông ướt át rung động.
Cậu không biết nên trả lời câu đó thế nào, lại nói không đầu không đuôi: “À thì, à thì, đèn gỗ lần trước tôi tặng chú, hình như chú vẫn chưa trả lại tôi.”
*
Trong xe.
Hơi ấm được mở rất thích hợp.
Chiếc xe vẫn chạy rất êm, không gian ghế sau vẫn rộng lớn.
Úc Nam chưa từng ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc xe này, cậu không tựa vào lưng ghế, nhàm chán vì bầu không khí như này.
Cung Thừa ngồi bên trái cậu, thảnh thơi tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, góc mặt lạnh lùng kiên định.
Lúc nãy Úc Nam nhắc đến muốn trả đèn gỗ thì nụ cười của Cung Thừa vụt tắt, gã nói “Đành phiền em tự đến lấy”, thế rồi giữa hai người trở nên tẻ nhạt.
Cách xa một năm rưỡi, khó mà tìm được đề tài phù hợp để phá vỡ tình huống thế này.
Úc Nam lúng túng, cậu không thể nói là chính cậu cũng không biết lúc nãy mình nói gì.
“Đau lắm à?” Cung Thừa quay đầu lên tiếng.
Vì khoảng cách quá gần, giọng trầm kìm nén nổ rền ngay bên tai làm tai Úc Nam ngứa ngáy.
Cậu chấn động, bừng tỉnh như con mèo nhỏ: “Gì?”
Cung Thừa nói: “Chỗ mới xăm đau lắm đúng không? Ngồi như em chắc rất khó chịu.”
Hóa ra gã chú ý tư thế ngồi của Úc Nam.
Dĩ nhiên là đau, nhưng cậu ngồi như vậy là vì quá căng thẳng.
Cung Thừa không đợi cậu trả lời thì lấy chiếc gối kê cổ hình hoạt hình từ trong ngăn chứa đồ —— Là của Úc Nam mua hồi trước, nói Cung Thừa thường ngồi trong xe nên mua một chiếc gối kê cổ cho gã để gã thoải mái hơn.
Úc Nam nhìn chiếc gối, không ngờ nó vẫn còn đây.
Cung Thừa lấy chiếc gối vốn dùng để kê cổ vòng ở bên eo Úc Nam, động tác của gã dịu dàng, giữ khoảng cách rất tốt bảo đảm sẽ không làm người ta khó chịu.
“Như thế này có đỡ hơn chút nào không?” Gã hỏi.
Úc Nam cố ngả ra sau như một con rối, nói trung thực: “Thật ra tôi đau mông.”
Nửa mông bên trái mới chịu giày vò lúc nãy, giờ ngồi thấy rất rát.
Cung Thừa bất ngờ, nói như đang đùa: “Thế thì em chỉ có thể ngồi trên đùi tôi, nếu em không chê.”
Tài xế ở ghế trước không còn là người cũ.
Ông ta nghe vậy suýt chút nữa ngoái ra sau nhìn, miễn cưỡng lắm mới kìm lại được.
Tài xế còn tưởng cậu thiếu niên ngồi vào xe là hậu bối nào đấy.
Dù ngài Cung không già nhưng hai người nói ra câu như thế cũng khá khiến người ta bất ngờ.
Úc Nam đỏ mặt, mím môi.
Cậu không dằn lòng được nghĩ liệu từ lúc đó đến bây giờ Cung Thừa có những ai khác không.
“Giỡn thôi.” Cung Thừa nói, “Dạo này em sống thế nào? Chẳng hạn như việc học, điều không quen khi ở nước ngoài?”
Úc Nam “Ừ”, nói: “Tốt lắm.
Bài vở ở trường phong phú, sau giờ học có nhiều hoạt động có thể tham gia.”
Cung Thừa hỏi: “Thế à? Tôi cứ nghĩ —— Em đã đi bao lâu rồi?”
Úc Nam đáp: “Hơn nửa năm, tháng một thi viết, tháng ba phỏng vấn, chúng tôi đợi có thông báo và đi vào tháng bảy, tham gia lớp học ngôn ngữ ba tháng.”
Cung Thừa nhíu mày, không nói nữa.
Thời gian và thân phận chênh lệch làm họ không có nhiều đề tài chung có thể tán gẫu, chán ngắt buồn tẻ.
Cảm giác lạ lẫm bao vây, Úc Nam lo sợ, bất giác thấy hối hận, cậu không nên đuổi theo.
Có gì hay ho mà gặp nhau?
Đúng là lại kích động.
Xe nhanh chóng chạy đến chỗ cần đến —— Căn nhà họ từng sống chung ở quá khứ.
Khi Cung Thừa nhập mật khẩu Úc Nam không nhìn, nếu mật khẩu bị thay đổi cậu sẽ khó chịu, mật khẩu không thay đổi sẽ còn khó chịu hơn, nên dứt khoát không nhìn cho xong.
Trong nhà đã có sự thay đổi so với quá khứ.
Phong cách tổng thể trở nên lạnh lẽo, không nhìn thấy bất kỳ một thứ lặt vặt nào, không nhận ra dấu vết sinh hoạt, chỉ có một tách cà phê trên bàn chưa được thu dọn là vật chứng cho nơi này có người sống.
Cung Thừa đổi giày, nói với cậu: “Đi vào luôn đi.”
Hóa ra đã không còn dép của Úc Nam.
Úc Nam đi đôi giày vào trong, đứng không được mà ngồi cũng không xong.
Nơi này trở nên xa lạ với cậu, kết cấu chưa thay đổi, dường như mỗi một góc đều có thể gợi nhớ một ít chuyện lúc còn chung sống, chúng từng có bóng dáng của họ.
Cung Thừa đã dành rất nhiều thời gian nhàn rỗi ngồi dựa vào chiếc sofa này cùng cậu, bọn họ ngồi dưới thảm trải sàn chơi game, làm tình trước cửa sổ, còn ăn rất nhiều bữa sáng cùng nhau trên bàn.
Người đàn ông đi vào phòng một lúc, đến khi trở ra thì nói: “Tôi xin lỗi, tôi quên mất lần trước đèn không sáng, đã cho người cầm nó đi sửa.”
Cậu cũng không có ý định đòi lại đèn.
Thế là lật đật xua tay, nói lúng túng: “Không sao.”
Cung Thừa nói: “Sửa xong rồi tôi sẽ gửi cho em.
Để lại địa chỉ cho tiện nhé?”
Tim Úc Nam đập thịch thịch, gật đầu qua quýt: “Ừ.”
Cung Thừa lấy giấy bút ra, Úc Nam viết xột xoạt địa chỉ, kiểu chữ tròn tròn con nít vẫn đáng yêu nhưng đưa nét bút rất nhanh.
Trong lòng có nỗi thất vọng khó nói rõ.
Là do Cung Thừa không muốn xin số điện thoại của cậu?
Cậu không thể phân rõ.
Úc Nam biết không ai có nghĩa vụ chờ đợi người khác, huống hồ khi ấy cậu không hề để lại sự hồi đáp nào cho Cung Thừa.
Ngày hôm nay bọn họ gặp nhau ở tiệm xăm khó mà nói rõ đây có phải là Cung Thừa đang thực hiện lời hứa “lần sau tôi đi với em” không.
Cũng như nơi này…!Mọi thứ đã thay đổi.
Cung Thừa xé mảnh giấy, ngón tay thuôn dài thong thả gấp nó lại, cất vào trong túi áo.
Do thật sự không có gì để nói, Úc Nam thậm chí không ngồi đến một phút, không uống ngụm nước đã chủ động muốn về nhà: “Người nhà tôi còn đang đợi, tôi phải về sớm.”
“Nghiêm gia?” Cung Thừa hỏi.
“Ừ.” Úc Nam đáp, “Hiện tại tôi sống ở Nghiêm gia.”
Đứa trẻ trước đó gào khóc bỏ nhà đi, không muốn đến gia đình ruột thịt cuối cùng đã về nhà.
Úc Nam vừa dứt lời thì nghĩ đến chuyện Cung Thừa điều động binh lực đến đón cậu, chỉ vì một câu nói của cậu mà sử dụng máy bay tư nhân.
Cậu cũng nhớ khi ấy mình không hiểu chuyện, cưỡi ở trên cổ Cung Thừa làm như đang cưỡi ngựa.
Những hồi ức đó khiến cậu đỏ mặt vì sự ấu trĩ năm xưa.
Cung Thừa khẽ dặn dò cẩn thận, còn gọi điện sai tài xế tiễn cậu.
Mọi chuyện tựa như đều đã lắng đọng tựa bụi trần.
Úc Nam ra tới cửa, bỗng vịn khung cửa nói: “Ngày mai tôi sẽ đi, về nước F.”
Cậu nói xong thì mới hối hận.
Cung Thừa chỉ trả lời: “Ừ.
Thuận buồm xuôi gió.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”.