Bạn đang đọc Muốn Em Là Của Riêng FULL – Chương 28: Thoát Khỏi
Mễ Nhiên gật gù rồi nắm chặt tờ giấy trong tay, khuôn mặt Tiểu Cương dần chuyển sang vẻ lạnh lùng, hắn cười nhẹ rồi như chợt nhớ ra điều gì, vội nói:
– À à..
cô chủ, cô đừng nói với ngài Dụ, hay kể với ai…!Chỉ đi một mình, nhé?
Nữ nhân quay ra thắc mắc, hắn nói tiếp:
– Ngài Dụ mà biết sẽ nổi giận, ngài ấy trách cứ vì thương cô..
còn với tôi, ngài ấy không tha
Mễ Nhiên hiểu ra, gật đầu rồi nói chắc nịch:
– Được, anh yên tâm, haha
Tiểu Cương an tâm rời đi, khuôn mặt thoả mãn và như chuẩn bị mọi kế hoạch xong xuôi.
Mễ Nhiên nhìn theo bóng Tiểu Cương rời đi, khuôn mặt không mấy vui vẻ như ban nãy mà nghiêm túc trở lại, ánh mắt quay đi nhìn xung quanh nghiêm nghị
Chiều hôm sau
Mễ Nhiên căn đúng giờ, thoăn thoắt chạy xuống sảnh nhà, ngó nhìn xung quanh rồi cầm theo mảnh giấy Tiểu Cương đưa, nhìn theo lối chỉ rồi đi vào khu vườn.
Đi khoảng 5 phút sau là tới, hóa ra chuồng ở tận sâu trong cùng, lối đi không thênh thang như vào các khu khác mà được bao bọc cẩn thận, hai bên lối đi là hàng cây trồng cao, các khóm cây được cắt tỉa vuông vức, lối đi vào cũng lát đá sạch sẽ hơn hẳn.
Tới rồi, chuồng báo ngay trước mặt rồi, chiếc chuồng hay như một căn nhà vậy.
Bên ngoài khung thép thành các cột dọc chắc chắn cao sừng sững, bên trong là Mễ Nhiên chỉ nhìn được một cửa hang lớn, một cây cổ thụ to, hình như còn sâu nữa nhưng chắc phải vào trong chuồng.
Nữ nhân đi ra phía cửa chuồng, liếc xuống thấy cánh cửa đã được mở hờ, không biết thâm tâm như nào mà Mễ Nhiên cười nhẹ, cánh tay mau kéo cánh cửa sang bên rồi bước chân vào.
Chiếc chuồng to quá, nó như căn nhà đầy đủ tiện nghi, đủ rộng để sắp xếp mọi thiết bị đồ dùng.
Duy là từ nãy tới giờ chưa thấy con báo, Mễ Nhiên đi xung quanh thăm thú, sâu bên trong mới bất ngờ hơn, một hồ nước nhỏ, chắc để con báo uống nước; một rợp cây cỏ trồng phía sau, phía trên cùng của chuồng thì một nửa lắp kính trắng, một nửa thì không.
Khoảng lắp kính trắng chắc để chắn mưa và khi nhìn lên cũng rất đẹp, còn khoảng sân trần thì nắng rọi xuống, có lẽ để con báo sưởi nắng chăng?
Bỗng Mễ Nhiên nghe thấy tiếng động, con báo chầm chậm bên trong hang bước ra, cô ngay tức khắc nấp vào gốc cây sau đó.
Lớp lông đen tuyền của con báo như tỏa ra ánh kim dưới tia nắng mặt trời, cơ thể dài, đôi mắt ngà vàng sáng rực, bước chân nó nhẹ nhàng khoan thai.
Mễ Nhiên được thoả con mắt, ngắm nhìn trực tiếp nó nhưng có điều cũng đáng lo.
Khuôn mặt nó dữ tợn và chưa được cho ăn, chắc chắn nó không lành tính như động vật nuôi thường, nó là thú hoang dã.
Nữ nhân lén lút nhìn ra phía cửa chuồng, cánh cửa đã đóng từ bao giờ? Mễ Nhiên không đóng, cô khép hờ lại nhưng giờ cánh cửa kia đã cài chốt.
Vậy là nan giải rồi, tạm chưa quan tâm tới ai đã có âm mưu mà phải tìm cách chạy thoát.
Từng bước chân cô men theo lẩn sau gốc cây, cúi rạp người xuống đi trong rợp cỏ.
Kia, Du Ly và Cúc Y tới rồi, bọn họ cũng cầm theo mảnh giấy rồi khuôn mặt choáng ngợp trước chiếc chuồng rộng lớn, ánh mắt cũng dồn sự tập trung vào con báo.
Mễ Nhiên với lấy cục sỏi ném ra phía hai người, khuôn mặt họ thoảng thốt rồi chạy ra phía góc chuồng, sốt sắng:
– Cô chủ….ôi trời ơi…!ôi trời
Con báo đang vật vờ quanh cửa hang nên hoàn toàn không quan tâm hay nghe tới tiếng động.
Mễ Nhiên đưa ám hiệu suỵt rồi thủ thỉ:
– Em cần ra ngoài, nhưng cửa chuồng chốt rồi…!
Du Ly nhìn sang rồi mau đáp:
– Không sao, mở được, chỉ là then cài
Mễ Nhiên thở phào rồi lúi húi đi ra, Cúc Y và Du Ly lấm lét nhìn vào hang, không thấy con báo rồi từ từ mở then chốt.
Những tưởng có thể yên tâm rời đi nhưng không, dường như nó im lặng từ nãy giờ chỉ để đánh lừa tất cả, con báo từ trong hang chạy vụt ra, bước chân dài lại thêm cơ thể uyển chuyển nhanh lao tới.
Hai người hầu gái sợ toáng liền hét lên, nó không lao về phía cửa mà tìm tới chỗ Mễ Nhiên.
Cúc Y thoảng thốt:
– Cô chủ..
đợi chút, tôi gọi ngài Dụ
Mễ Nhiên mau đáp:
– Không được
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào con báo, tuy đang khoảng cách xa nhưng chỉ mất mấy giây thì nó đơn giản vồ được cô.
Ánh mắt con báo sáng rực, nó chưa được cho ăn bữa chiều, dĩ nhiên sẽ trở nên hung bạo để lấp đầy cái bụng đói.
Nữ nhân liếc mắt rồi một mạch chạy về phía hồ nước, con báo thấy thế cũng đuổi theo, hồ nước bắn toé ra xung quanh, hồ không sâu, vừa đủ đứng, Mễ Nhiên thoăn thoắt bơi một đoạn rồi ngoi lên, con báo nhảy theo xuống nhưng vì lớp lông và cơ thể nặng, bị lực nước cản nên không thể đuổi kịp, Mễ Nhiên lao thẳng ra phía cửa chuồng đang mở, xong xuôi Cúc Y liền cài chốt cửa chuồng lại.
Tất cả được một phen thót tim, con báo lên bờ thì lắc mạnh cho vơi nước trên lớp lông rồi hằm hè đi quanh, ánh mắt vẫn thao láo nhìn ra cả ba người.
Mễ Nhiên lao ra mạnh nên ngã oạch xuống sàn, cô nằm ườn ra đây, Du Ly cởi chiếc áo khoác đang mặc rồi chùm lên cho Mễ Nhiên.
Hai người họ thay nhau hỏi dồn dập, khuôn mặt cũng căng thẳng lo sợ nhưng trái lại, Mễ Nhiên như biết gì đó, chỉ lặng lẽ cười nhẹ1.