Bạn đang đọc Muốn Em Là Của Riêng FULL – Chương 27: Đúng Giờ
Ngón tay cô chầm chậm đặt lên thớ da hắn, chạm lên hình xăm con báo đó rồi rờ xung quanh, các đầu ngón tay lả lướt viền quanh rồi ánh mắt sáng rực nhìn lên.
Thâm tâm nữ nhân lại nghĩ đến con báo mà Khang Trạch nuôi, cô muốn biết nó ở đâu, muốn trực tiếp nhiôn thấy nó.
Mễ Nhiên hồi nhỏ được mẹ đưa đi sở thú, nhìn ngắm động vật xung quanh thì cực kì thích thú.
Đó là lần đầu tiên nữ nhân được đi chơi vui như vậy, kể từ đó đến giờ chưa đi lại lần nào.
Cái gì càng cấm thì càng kích thích trí tò mò của con người ta.
Dù cho Du Ly và Cúc Y có ngăn cản Mễ Nhiên nhưng họ không biết rằng liệu cô có nghe lời hay vẫn thỏa trí tò mò của bản thân
Nữ nhân nằm đơ ra đó, dựa lên tấm lưng của Khang Trạch, bất giác hắn khẽ động, quay đầu ra rồi nhìn thẳng vào cô, ánh mắt nhắm hờ, môi đã nhếch cười.
Mễ Nhiên giật mình rồi thu mình lại, cô quấn chăn che chắn cơ thể rồi quay lưng nằm ra xa.
Cánh tay Khang Trạch sải rộng vắt ngang đã ôm tới cô, hắn dịch sát cơ thể mình lại vật nhỏ, vòng tay rắn chắc như gọng kìm khiến Mễ Nhiên không tài nào cựa quậy nổi, giọng nói hắn đã ngay sát tai:
– A Nhiên, dậy sớm thế?
Đầu hắn bắt đầu rúc rúc sau gáy Mễ Nhiên, cánh mũi cao rờ quanh thớ da cổ, hơi thở nóng phả ra làm ấm cả vùng da, tuy nhiên là nơi đây có máu buồn nên nữ nhân quắn quéo né tránh.
Mễ Nhiên khó nhọc đáp:
– Ưm..
Bàn tay Khang Trạch bắt đầu làm loạn trong chăn, một bên bánh bao tròn đã bị chế ngự chặt trong tay hắn, đầu ngón tay lại se se lấy hạt đậu nhỏ.
Cơ thể Khang Trạch bắt đầu nằm đè lên Mễ Nhiên, cô thì nhỏ nhắn còn hắn lại cao lớn, đây đúng là lấy thịt đè người.
Mễ Nhiên nhanh trí nằm lật người lại, hai tay chống trược ngực ẩn Dụ Khang Trạch ra xa, lắp bắp:
– Vâng..chắc dậy sớm..nên..nên giờ em buồn ngủ rồi
Dụ Khang Trạch yên phận nằm đó, hắn chống tay rồi nhìn thẳng vào ánh mắt non nớt của bảo bối trước mặt, nói:
– Vậy em ngủ đi, tôi sẽ trông chừng em ngủ
Mễ Nhiên đắp kín chăn cho bản thân rồi nhắm tịt mắt lại vờ ngủ chứ thực tâm đâu yên ổn khi có người đang thao láo nhìn mình.
Trong đầu hiện lên bao suy nghĩ rồi chỉ mong nam nhân bên cạnh mau mau rời đi làm cho cô được yên ổn.
Về phía Dụ Khang Trạch, hắn nhìn khuôn mặt cô đang lấm lét thì phì cười, sau cùng ôm lấy vật nhỏ trong lòng, hôn lên mái tóc nữ nhân rồi bản thân cũng chìm vào giấc.
Thời tiết se lạnh, nhiệt độ thấp rồi thi thoảng có cơn mưa sầm giời, không gì thích bằng ôm nhau nằm ngủ đắp chăn bông, cơ thể trực tiếp cọ xát tỏa hơi nóng, giường đệm dày như ủ ấp trong đôi nam nữ say giấc.
Cứ thế cả hai ngủ một mạch đến quá trưa, phải cho đến khi tiếng điện thoại của A Diên gọi tới thì mới đánh thức hai người1
Khang Trạch nghe điện xong gật gù, nói vài điều rồi quay ra Mễ Nhiên, đánh thức:
– Mễ Nhiên, dậy thôi
Hắn từ tốn nâng cô trong lòng bế vào phòng tắm, cơ thể trần trụi thêm không khí lạnh xung quanh khiến nữ nhân run nhẹ.
Cả hai tắm rửa nữa nên 30 phút sau mới ra, Khang Trạch chỉ đơn giản quấn khăn ngang hông còn riêng Mễ Nhiên, hắn ủ cho cô một tấm khăn lớn vì sợ vật nhỏ lạnh.
15 phút sau
Cả hai bắt đầu xuống bếp, Cúc Y đã bày biện đồ ăn sáng xong xuôi trong khi đó Du Ly đang ngoài vườn.
A Diên từ sảnh khách đi vào, cúi đầu chào qua Mễ Nhiên rồi đưa xấp tài liệu cho Dụ Khang Trạch.
Dạo này hắn không tới tập đoàn hay đi làm bên ngoài do là chuyển hướng làm việc từ xa, tại tập đoàn để A Diên quản lý, chỉ khi nào có cuộc họp hay đón khách thì Dụ Khang Trạch mới tới.
Nghe bảo nam nhân chỉ áp dụng cách làm này vào mùa đông tại trời lạnh cũng ngại đi
Mễ Nhiên ăn xong thì đi ra ngoài để Khang Trạch và A Diên có không gian riêng.
Cô vật vờ đi bộ quanh sân sau, Tiểu Cương từ đâu xuất hiện thình lình, cơ thể cũng thuộc dạng đô con nên đứng chùm sau lưng cô lúc nào không hay.
Mễ Nhiên nhận ra liền giật mình, lúi húi về sau:
– Tiểu Cương, anh…anh xuất hiện bất ngờ quá
Tiểu Cương nhìn cô rồi cười nhẹ, nói:
– Xin lỗi cô chủ.
Truyện Teen Hay
Hắn đứng đó hàn huyên vài lời, sau cùng cố ý nhắc tới con báo đen đang được nuôi nhốt cẩn thận của Dụ Khang Trạch:
– Sáng hôm qua tôi mới đi ra chuồng báo đen, thực sự to lắm, đã ra nhiều lần rồi nhưng mỗi lần vẫn choáng ngợp
Mễ Nhiên tò mò, hỏi:
– Vậy sao? Thế..
thế con báo đó đẹp lắm nhỉ? Nó ở đâu thế?
Tiểu Cương đưa ra một tờ giấy ghi hướng đi rồi chỉ lối vào vườn, hắn bỗng dưng đổi giọng:
– Ngày mai đúng 15h chiều, cô đi theo lối này sẽ vào ngắm được chuồng báo to lớn
Mễ Nhiên sáng mắt lên nhưng vẫn thắc mắc:
– Tại sao phải đúng giờ vậy?
Tiểu Cương hề hà giải thích:
– Lúc đó là giờ con báo đang ăn, cô ra tầm này thì nhìn thấy được nó nằm giữa chuồng…!nhìn thấy trực tiếp và rõ ràng hơn ấy.