Muốn Em Là Của Riêng Anh

Chương 38: Tiên Nữ Đây Không Muốn Nói Với Quỷ Ấu Trĩ


Bạn đang đọc Muốn Em Là Của Riêng Anh – Chương 38: Tiên Nữ Đây Không Muốn Nói Với Quỷ Ấu Trĩ


Cận Nam Dã cả đêm không ngủ.
Tắm rửa xong trở về, Tần Yên đã nằm ở trên ngực hắn, ngoan ngoãn cuộn tròn như một con mèo, cảm thấy rất thương xót.
Cô thực sự nhỏ bé.
Thế nào khi ngủ lại nhỏ bé đến như vậy?
Cả đêm, Cận Nam Dã nhìn chằm chằm vào mặt Tần Yên, cảm thấy ngứa ngáy cả người.
Lắng nghe nhịp thở của cô, cảm nhận nhịp tim của cô, thỉnh thoảng chịu đựng sự đê mê của cô.
Người đàn ông không dám cử động, vì sợ đánh thức cô.
Kết quả là ba giờ sáng, hắn vẫn chưa ngủ được.
Cận Nam Dã muốn giúp cô từ phía sau buộc lại nút sau lưng, kết quả là nửa ngày cũng không cài được.
Hắn sầu não nhìn chiếc cúc trên người cô.
Tư duy chậm lại, Cận Nam Dã nhớ lại lời Tần Yên nói.
Cô nói “không phải do thay lòng đổi dạ”, mà là “do em thôi, không liên quan gì đến anh”.
Vậy thì lý do gì khiến cô phải chia tay hắn?
Cô không nói, hắn cũng không dám hỏi.
Người đàn ông bắt đầu phát sầu về việc làm thế nào để buộc lại nút của cô.
Vừa mới duỗi tay ra, đã bị Tần Yên mơ màng đánh vào tay.
Cô lẩm bẩm: “Sờ loạn”.
Cận Nam Dã buồn cười, thấp giọng nói: “Đều sờ hết”.
Tần Yên vươn tay bóp chặt cằm hắn, vặn mạnh, cô vẫn chưa chịu buông ra cho đến khi người đàn ông vỗ nhẹ vào lưng cô, cô mới chịu buông tay.
Biết cô đã tỉnh, Cận Nam Dã còn cẩn thận giúp cô cài cúc sau lưng.
Kết quả vừa được một nửa, Tần Yên nắm lấy tay hắn: “Đừng cài”.
Cận Nam Dã nhanh chóng buông tay.
Cô từ ngực hắn đi xuống, tay sờ vào lưng của mình, dùng giọng nhỏ nhẹ nói cho hắn: “Buổi tối con gái đều không mặc áo lót”.
Cận Nam Dã: “…”
Người ta dễ dàng nói ra sự thật khi họ không tỉnh táo.
Tần Yên kéo chăn bông, quay đầu sang chỗ khác, “Em chỉ mặc khi có anh”.
“…”
Cận Nam Dã thực sự không biết điều này.
Nhắc mới nhớ, đây là lần thứ tư họ ngủ với nhau.
Lần đầu tiên là bốn năm trước.
Trước kia quan hệ của bọn họ còn rất ngây ngô, ôm hôn một chút cũng dễ dàng đỏ mặt.
Chuyện tình lúc đó tiến thêm một bước —–
Có lẽ đó chỉ là một đêm ở khách sạn.
Lúc đó còn trẻ tính khí dễ khô nóng, yêu lần đầu là chuyện thường tình.
Chỉ ôm hôn trên giường thôi là chưa đủ.
Sau đó cưỡng chế trấn tĩnh lại, cả hai đều hoảng sợ, nằm thẳng hai đầu giường, không dám đụng vào nhau chút nào.
Rất sợ cử động hai cái liền cảm thấy khó chịu.
Nhớ không nổi lần đó làm thế nào để dừng, nhưng hiện tại Cận Nam Dã vô cùng khó chịu.
Hắn nghiêng người, vươn tay ôm lấy Tần Yên, đem cả khuôn mặt của mình vùi vào cổ cô.
Những ngón tay lại lần nữa nghịch những chiếc cúc áo đang lỏng lẻo của cô.
Có chút hứng thú.
Tần Yên nguyên bản ngủ có chút mơ hồ.
Kết quả là sau khi Cận Nam Dã lại gần, không khí xung quanh như nóng lên.
Tần Yên liếc nhìn đồng hồ báo thức.
Ba giờ sáng.
Không phải đâu, hắn lại tới.
Vừa rồi bị hắn ấn xoa một hồi, xương quai xanh có chút bị gãi ngứa.
Sau này không biết ai dừng trước.
Vì ngày mai còn phải đi làm.
Vì vậy hai người lại nằm thẳng trên giường, nhẹ nhàng hô hấp, bình tĩnh tâm trạng, xoa dịu hết thảy bồn chồn.
Thật khó để bình tĩnh lại.
Tần Yên chịu không nổi mà ngủ thiếp đi, Cận Nam Dã có ngủ hay không không biết, chỉ biết là hắn hiện tại lại bắt đầu nhích tới nhích lui.
Cô nắm lấy bàn tay tác oai tác oái của Cận Nam Dã và ném nó đi.
Rất nhanh, hắn lại nhanh chóng áp sát.
Lại một lần nữa.
Ném ra chỗ khác.
Hết lần này tới lần khác, Tần Yên cũng hoàn hồn.
Cô chỉ đơn giản xoay người, cúi người luồn tay vào quần áo, bắt chước hắn không nhẹ cũng không nặng.
Cận Nam Dã rụt lại, khẽ ngâm nga: “Sờ một chút, nó đều làm bằng thịt”.
“Thật cứng.” Tần Yên dùng ngón trỏ chỉ vào, “Tổng cộng có bao nhiêu múi?”.
“Sáu cộng hai.”
“?”
Cận Nam Dã thành thật nói, “Vẫn còn hai múi chưa được hoàn chỉnh, hơi khó để luyện tập”.
Tần Yên không khỏi cười thành tiếng, thấy người làm cho thích thú, hắn liền nhanh chóng đứng dậy vén áo lên.
Vạt áo hở một góc.
Các đường cơ bụng cân đối, rõ ràng, kết cấu rõ rệt, đường nhân ngư ở hai bên, loáng thoáng mơ hồ mà lộ ra.
Cô nhìn thoáng qua, tay không tự chủ mà sờ tới.
Cận Nam Dã đem bàn tay nhỏ bé của cô bỏ ra.
Tần Yên: “…”

Cô đứng dậy lay hắn, ” Anh cho em nhìn một chút đi! Mới liếc mắt một chút, anh cũng keo kiệt quá rồi á? Lúc nãy anh cũng xoa người em…!thật lâu”.
Cái miệng nhỏ nhẹ vỗ về, cái gì nên nói, không nên nói đều nói ra hết.
“Sao anh không cho em nhìn nữa! Nếu anh không cho em nhìn, về sau không cho anh đụng”.
Cận Nam Dã: “…”
Y phục bị cởi bỏ.
Người đàn ông cũng hỏi: “Cho em nhìn một cái, em cho anh sờ một tí?”.
Tần Yên mặc kệ hắn, đi tới xem cơ bụng của hắn.
Thấy rõ.
Miệng cô chữ O, mắt chữ A.
“Ân?” Cận Nam Dã đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô, “Có đúng hay không cho em xem một cái rồi anh được sờ lại?”.
Sau đó Tần Yên mới nghe được hắn nói gì.
Đây không phải là thỏa thuận, thật không công bằng chút nào!
Cô vội trùm chăn che kín mặt, như là đang dò xét hang ổ của thỏ, cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt.
“Anh nghĩ là có thể sao?”.
Cận Nam Dã vội vàng kéo quần áo xuống, nhanh đến mức sợ cô nhìn thấy hết.
Tần Yên: “…”
Thực sự chẳng có lợi gì cả.
Cô bĩu môi với Cận Nam Dã, đem đồng hồ báo thức cạnh giường chỉ cho hắn, “Em đột nhiên bị mù ngang, anh xem dùm em là mấy giờ rồi”.
Cận Nam Dã nói, “ba giờ sáng.”
“Ừ.” Cô chỉ vào đồng hồ báo thức, “Ba giờ sáng rồi, anh có đúng hay không là đang phát bữa khuya cho em?”.
Ngay khi những lời này nói ra, mắt Cận Nam Dã đột nhiên tối sầm lại.
Không đợi Tần Yên phản ứng, hắn đã vươn tay bóp gáy cô, kéo cô về phía mình.
Hành động có chút bá đạo.
Ngay cả một lời chào cũng không.
“Phát, bữa, khuya?”.
Người đàn ông gật đầu, “Em nói đúng, đã đến lúc phát bữa khuya cho em”.
Tần Yên nhanh chóng xoa xoa tay, đi tới vén vạt áo.
Kết quả, Cận Nam Dã nắm tay cô đứng dậy rời khỏi giường, “Đi thôi, anh đưa em đi ăn bữa khuya”.
“Ở đâu?”
Hắn siết tay cô: “Đói bụng sao? Anh dắt em đi ăn”.
Tần Yên nhanh chóng thả tay ra, “Chờ đã!”
Cô có chút ngượng ngùng, vội vàng chui vào chăn, vươn tay cài cúc lưng của cô, “Anh ra trước đi, em lát nữa ra sau”.
Cận Nam Dã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra.
Tần Yên lúc này cũng cài nút rồi từ từ xuống giường.
Nhưng nam nhân đến bên cạnh, nói nhỏ vào tai cô, “Xong chưa?”
“…”
Tần Yên vươn tay đánh vào vai hắn, giọng nói lanh lảnh, “Anh nói đi! Tất cả đều là lỗi của anh! Nếu đụng vào sẽ biết như thế nào!”
Dường như không hài lòng, cô lại bóp lấy da thịt mềm mại trên cánh tay hắn, “Anh không biết khi nào lớn như vậy! Cánh tay cứng như vậy, làm em đau!”.
Nghe xong, Cận Nam Dã vội vàng ôm lấy cô, đặt tay lên lưng cô, nhẹ giọng hỏi: “Đau sao?”
“Ừ.”
“Cho anh xem.”
“…”
Đánh xuống.
Cận Nam Dã vội vàng rút tay ra, không chạm vào cô nữa.
Thấy Tần Yên tức giận, tướng đi lắc qua lắc lại như con vịt.
Hắn lại không nhịn được cười khẽ, bước tới ôm lấy eo cô, tựa cằm vào cổ cô, ôm cô như một đứa trẻ sinh đôi
Cả hai loạng choạng vào bếp.
Cận Nam Dã áp tai Tần Yên hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Tần Yên đi tới tủ lạnh, “Bây giờ không phải để hỏi, anh có thể làm gì?”.
Tủ lạnh chứa đầy nguyên liệu tươi, thịt, rau, trái cây và các loại thức ăn nhanh, có thể ăn ngay khi còn nóng.
Thật là ngôi nhà tuyệt vời.
Cận Nam Dã từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp sủi cảo ăn liền, “Sau này có cơ hội, anh sẽ cho em biết anh làm gì?”.
Tần Yên nghiêng người nhìn hắn đun nước trong nồi, một lúc sau nước sôi mới cho sủi cảo vào.
“Em ăn bao nhiêu cái”.
Tần Yên giơ lên ​​ba ngón tay, “Ba.”
Khi cho sủi cảo vào, một hai vỉ hoa xuất hiện, bọt nước từ dưới lên ùng ục, sau khi đậy nắp lại, toàn bộ mặt kính đã bị hơi nước bao phủ.
Cận Nam Dã đẩy cô ra, “Em ra bàn ăn ngồi đi, một chút sẽ có cho em ăn”.
Tần Yên giơ hai tay lên, có chút phấn khởi, “Ok anh, ăn sủi cảo do bếp trưởng Cận làm! Đúng là một bữa khuya huyền thoại”.
Hắn có chút buồn cười, đẩy cô ra khỏi phòng.
Tần Yên lấy điện thoại di động trong phòng ra, sau khi mở khóa, cô muốn chụp ảnh người đàn ông trong bếp.
Cận Nam Dã mặc một chiếc tạp dề, màu xanh nhạt, với hình một con cá mập ở phía trước, và có mỗi chiếc găng tay bên trong mỗi túi.
Chụp một bức ảnh.
Phong cách đàn ông giản dị.
Tần Yên muốn chụp một bức khác, nhưng quay đầu lại đã thấy Cận Nam Dã từ trong bếp đi ra.
Sủi cảo đã sẵn sàng.
Tần Yên vừa định đặt điện thoại xuống, liền nghe thấy hắn nói: “Lấy giúp anh cái điện thoại”.
Cô chạy lên phòng, lấy điện thoại của hắn.
Cận Nam Dã: “Mở khóa.”
Tần Yên nhập ngày sinh nhật của hắn.
“Thay đổi mật khẩu đi”.

Cô đưa lại điện thoại cho hắn, “Anh muốn đổi thành cái gì?”.
“Sinh nhật của em.”
Tần Yên dừng lại.
Cận Nam Dã đặt đũa lên bát trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đã quay lại, vậy nên cũng đã đến lúc đổi lại mật khẩu điện thoại”.
Hắn bấm vào cài đặt điện thoại, kéo ngón tay cô ấn nhận diện vân tay, “Cái này cũng muốn”.
Tần Yên cong môi thành một nụ cười, gõ vài lần vào màn hình, liền nhận diện thành công dấu vân tay của cô.
Cô lại đưa điện thoại di động cho hắn rồi mỉm cười, “Em cũng muốn có dấu vân tay của anh.”
—Em cũng muốn có dấu vân tay của anh.
Nó giống như, đó là một loại dành riêng cho hai người.
Có thể được ghi lại trên điện thoại.
Cận Nam Dã nghe xong lời của cô, nhìn qua có chút vui vẻ, ngón tay đặt lên màn hình điện thoại một lúc lâu.
Dấu vân tay của hắn đã được xác định thành công.
Sau khi lấy lại điện thoại di động, Cận Nam Dã nói: “Mau ăn đi, ngày mai anh còn phải đi làm.”
Tần Yên liếc hắn một cái, sau đó vươn tay sờ soạng vùng xanh đen dưới mắt.
Chắc hắn ngủ không ngon.
Cô vui vẻ ăn bánh sủi cảo, nhanh chóng đổi tên dấu vân tay của hắn thành “Bạn trai”.
Cận Nam Dã lén nhìn cô một cái, dùng ngón tay mở WeChat.
Người duy nhất trên đầu trang.
Đó là Tần Yên.
Hắn nhấp vào ghi chú WeChat của cô, ánh mắt dừng lại sau chữ “Tần Yên” một lúc.
Sau đó, thêm một trái tim.
Màu hồng.
Như cô gái của hắn.
***
Có một cuộc họp buổi sáng ngày hôm sau, Tần Yên đã bị Cận Nam Dã đánh thức sớm.
Cô không có rời giường ngay, một lúc lâu sau mới tỉnh dậy.
Vì vậy, Cận Nam Dã ngồi chồm hõm ở dưới đất, giúp cô tỉnh táo.
“Dậy để còn đi làm”.
Cô vươn vai, trợn mắt khi nhìn thấy chăn bên cạnh đã được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, trông không giống với đàn ông bình thường.
Tần Yên đi tới, vươn tay ôm lấy thắt lưng của hắn.
Cận Nam Dã cúi đầu, “Hả?Sáng sớm đã sờ loạn?”.
Tần Yên cọ vào eo và bụng hắn, mặt cô áp vào cơ bụng cứng ngắc của hắn, có chút không quá thoải mái.
Cô chậm rãi lấy lại tinh thần, cười cười nói: “Nó làm cho em có cảm giác an toàn”.
Người đàn ông cười kéo cô lên, “Được rồi, đừng hư, tài xế xuống lầu rồi, chúng ta rửa mặt xong sẽ xuống ngay”.
……
Khi cả hai xuống tầng dưới của công ty, họ tách nhau ra.
Tần Yên còn cố ý kéo cà vạt khi xuống xe, “Buổi trưa gặp lại.”
Cận Nam Dã đưa tay ra ôm lấy định hôn, nhưng cô đã bỏ chạy.
Có chút ngứa ngáy.
Đến văn phòng chủ tịch.
Ngay lúc hắn định gửi cho Tần Yên tin nhắn WeChat, vừa ngẩng đầu liền thấy Lý Nghiên cầm văn kiện đi tới.
“Cận tổng, tôi vừa về từ chi nhánh bên Thượng Hải.

Đây là báo cáo tổng hợp nhân sự, mời anh xem qua”.
Cận Nam Dã cầm lấy tài liệu, “Cô vất vả rồi”.
Lý Nghiên đứng đó đợi một chút.
Cho đến khi Cận Nam Dã ngước nhìn cô, “Còn gì nữa không?”
Lý Nghiên: “Tôi thấy sắc mặt của Cận tổng không tốt lắm.

Hôm qua Cận tổng không ngủ sao?”.
Cận Nam Dã: “…”
Có chút phiền phức bên cạnh làm sao ngủ ngon được.
Hắn lịch sự đặt tài liệu trên bàn, nói với cô: “Không có gì, cô đi ra ngoài trước đi”.
Lý Nghiên: “Vâng”.
Khi cô chuẩn bị rời đi, quay đầu lại nhìn thoáng thấy màn hình điện thoại di động đang sáng lên.
Có vẻ như đang nhắn tin cho ai đó.
Một màn hình đầy đủ các biểu tượng cảm xúc tình yêu.
Lý Nghiên ngây ngốc nhìn như thể phát hiện ra điều gì đó gây sốc.
Vâng.
Biểu tượng cảm xúc tình yêu.
Toàn màn hình!
Mặc dù biệt danh của người đó không rõ ràng, nhưng có một…
Những trái tim nhỏ màu hồng.
Tác phong của tiểu cô nương.
Chắc chắn không phải do Cận Nam Dã tự làm.
Lý Nghiên luôn cảm thấy biệt danh WeChat ngày càng chói mắt.
Từ khóe mắt cô nhìn thấy chiếc gối đầu mèo mà Cận Nam Dã để trên người.

Nó chói lóa đến mức khiến tim cô như muốn nổ tung.
Cận Nam Dã không để ý rằng Lý Nghiên vẫn chưa rời đi, cầm lấy điện thoại lên nhắn một tin WeChat cho Tần Yên.
Cận Nam Dã: [Lát nữa em phải đi họp với bộ phận kinh doanh, em có biết không?]
Tần Yên: [Em biết.

Cảm giác công ty có chế độ thật giỏi nha, cảm giác trải nghiệm ở môi trường tốt thật tuyệt vời].
Cận Nam Dã: [Ừ, có thể trải nghiệm một chút, đồng nghiệp của em cũng rất thân thiện].
Tần Yên: [Ừ!]
Tần Yên: [Love Attack.jpg]
Cận Nam Dã nhếch khóe môi, ấn ngón tay, lưu lại biểu tượng cảm xúc.
Gửi lại cho cô.
Cận Nam Dã: [Love Attack.jpg]
Tần Yên: [Love Rebound.jpg]
Cận Nam Dã: [Tình yêu Rebound.jpg]
Tần Yên: [Đừng trộm gói biểu cảm của em!].
Cận Nam Dã: [Anh thích lấy].
Tần Yên: [Tiên nữ đây không muốn nói với quỷ ấu trĩ.jpg].
Cận Nam Dã: [Tiên nữ đây không muốn nói với quỷ ấu trĩ.jpg].
Tần Yên: [?].
Cận Nam Dã nhanh chóng thu hồi.
Tần Yên: [Hahahahahahahahahaha!].
Nam nhân nhìn màn ảnh cười rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt đào hoa ý cười, ôn nhu như ngâm trong nước.
Lý Nghiên không thể chịu đựng thêm được nữa nên quay lưng bỏ đi.
Không lâu sau, Cận Nam Dã cũng đi ra khỏi văn phòng.
Người đàn ông đứng bên cạnh bàn làm việc của Tần Yên.
Tình cờ là Tần Yên đang tìm một cuốn sổ ở bàn làm việc.
Tần Yên tưởng rằng thực tập sinh đang đứng bên cạnh mình.
Không ngẩng đầu lên, để hắn đi vào phòng họp trước, nhân tiện giúp cô ngồi xuống.
Được một lúc
Cận Nam Dã cười nhẹ, “Được rồi, giữ một chỗ ngồi cho anh được không?”
“…”
Tần Yên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cận Nam Dã.
Cận Nam Dã nhìn quanh không thấy ai nên hắn hơi cúi đầu xuống, dùng ngón tay gõ nhẹ vào sống mũi cô.
“Sao không trực tiếp ngồi cạnh anh?”.
Lý Nghiên có thể thấy rõ ràng những tương tác nhỏ khác nhau giữa hai người.
Bao gồm cả Tần Yên vẫy tay với Cận Nam Dã, ngẩng cổ lên, thì thầm vào tai hắn.
“Cận tổng thân mến, nếu bạn gái của anh ngồi bên cạnh anh, tất cả mọi người trong công ty sẽ ghen tị với cô ấy.”
Môi người đàn ông cong lên thành một nụ cười, “Chà, em có muốn thử không?”
“Em mới không cần”.
Nhìn hai người ra vào, xô đẩy nhau vào phòng họp.
Trông giống như một cặp đôi trẻ đang yêu nhau.
Cho đến khi bóng dáng của họ biến mất trên hành lang, Lý Nghiên hoàn hồn lại, trên người có chút trống rỗng.
Bọn họ vẫn còn chung một chỗ?
Lý Nghiên nhớ rằng Cận Nam Dã vừa mới cúi đầu thì thầm với Tần Yên, và ánh mắt của họ nhìn nhau.
Dù chỉ là nhìn nhau, xung quanh hai người đều tỏa ra mùi mặn nồng.
Chỉ với nhau?
Tình yêu cuồng nhiệt?
Kể từ khi Tần Yên đến công ty, cả người của Cận Nam Dã đều thay đổi.
Không chỉ cô nghĩ như vậy, ngay cả những giám đốc điều hành của công ty từng tiếp xúc với hắn cũng nói rằng Cận Nam Dã đã thay đổi.
Đầu tiên là ảnh đại diện WeChat hàng nghìn năm không thay đổi bỗng nhiên bị thay đổi.
Vốn dĩ là đầu của một ông già người Anh thâm trầm và bí ẩn, thoạt nhìn thì có vẻ nghiêm nghị và cổ hủ, nhưng bây giờ nó đã là đầu của một con mèo trắng, sạch sẽ nhu thuận.
Đúng như cái gối của hắn.
Nhắc đến gối đầu mèo, trước đó Cận Nam Dã đã nói công khai trong công ty rằng khi mua gối thì phải mua loại kiểu dáng công sở, không mua kiểu kỳ dị về công ty.
Kết quả là Tần Yên mua hai con, một cá một mèo.
Thay vì mắng mỏ cô ấy, Cận Nam Dã đã lấy một trong hai cái.
Bất kỳ ai cũng có thể thấy sự thiên vị này.
Ở Nam Tấu Cố Vấn lâu như vậy, Lý Nghiên chưa bao giờ thấy qua nụ cười từ tận đáy lòng của Cận Nam Dã.
Cận Nam Dã là ai?
Mấy năm nay, Lý Nghiên là người rõ nhất.
Bề ngoài, hắn là một người đàn ông hiền lành, cư xử tốt trong mọi tình huống.
Nhưng riêng tư, hắn thờ ơ và nghiêm túc hơn, tránh xa người lạ, rất khó để hiểu được lòng hắn.
Hắn đã luôn như thế này.
Mà loại tương phản giữa bên trong lẫn bên ngoài như thế này luôn tạo ra một loại mị lực hấp dẫn chí mạng.
Nhưng kể từ khi Tần Yên đến, Cận Nam Dã đã thay đổi, trở nên hoàn toàn khác với người đàn ông trong ấn tượng của cô.
Cả người không còn lạnh lùng như trước, trên mặt cũng nở nụ cười nhiều hơn.
Thậm chí ngay cả người chung quanh cũng nói, Cận Nam Dã gần đây tâm tình thật tốt, hận không thể gắn hai chữ “Vui Vẻ” lên trên mặt như thể vừa mới trúng số.
Vậy Cận Nam Dã như thể thích thực tập sinh kia sao?
Thích đến nỗi ngay cả bản thân mình thay đổi cũng không biết.
Lý Nghiên nghĩ đến điều này, cơn ghen tuông mãnh liệt trong lòng cô lập tức nhấn chìm cô.
Đầu tiên, Cận Nam Dã nhớ bạn gái cũ bốn năm của mình, hiện tại liền đi dây dưa với thực tập sinh.
Cô biết rằng mình không có chỗ trong trái tim của Cận Nam Dã.
Nhưng tuyệt nhiên không thể nhìn được có người phụ nữ nào ở bên cạnh hắn.
Lý Nghiên tức giận cầm lấy văn kiện, trực tiếp đi vào phòng họp.

Trong phòng họp.
Nhóm thứ nhất, thứ hai và thứ ba của bộ phận kinh doanh đều đang ngồi cùng nhau.
Cận Nam Dã ngồi ở trung tâm phòng họp và nghe báo cáo của từng nhóm về kết quả hoạt động của tháng này.
Các sinh viên thực tập của bộ phận kinh doanh cũng ngồi bên cạnh, mỗi người đều cầm trên tay một cuốn sổ.
Sau khi trưởng nhóm Tiết Nghiêu kết thúc bài phát biểu PPT, anh ấy nhìn Cận Nam Dã đầy lo lắng.
Người đàn ông gật đầu với anh.
Chẳng bao lâu, nhóm thứ hai và thứ ba của bộ phận kinh doanh cũng đi lên.

Sau khi tất cả các nhóm báo cáo xong, giám đốc kinh doanh sẽ công bố thứ hạng của nhóm trong tháng.
“Vào đầu quý, nhóm đầu tiên và nhóm thứ hai tương đương nhau, thành tích cũng gần như dẫn đầu.

Nhưng—”
Giám đốc kinh doanh tạm dừng một cách có chủ ý.
“Vào giữa và cuối quý này, một nhóm hiệu suất đã trực tiếp vượt qua và tốc độ tăng trưởng là 110% so với giai đoạn đầu, do có thêm dự án RPO của kỹ thuật Minh Tế.”
Tiết Nghiêu là người đầu tiên vỗ tay.
Trưởng phòng kinh doanh nói tiếp: “Vậy còn khách hàng này, thật ra công ty đã muốn liên hệ với anh ta từ lâu, nhưng đáng tiếc vẫn chưa tìm được cơ hội.”
Anh đến bên cạnh Tần Yên, “Cũng may, thực tập sinh Tần Yên của chúng ta đã tạo điều kiện.

Nào, chúng ta hãy vỗ tay một chút.”
“Ồ–!”
Mọi người trong toàn bộ phòng họp đều hướng về Tần Yên, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, thậm chí còn tán thưởng nhiệt liệt hơn.
Tần Yên có chút xấu hổ khi bị nhiều người đồng thời nhìn như vậy.
Cô nhìn Cận Nam Dã đang ngồi ở giữa.
Đôi mắt va chạm nhau.
Người đàn ông cũng đang nhìn cô, trong đôi mắt có nụ cười nhỏ, mơ hồ và dịu dàng.
Trưởng phòng kinh doanh nói tiếp: “Sau đó, theo kết quả đánh giá hàng quý, nhóm đầu tiên sẽ nhận được tiền thưởng 1.000 tệ từ công ty, và tiền thưởng dựa trên 3% hoa hồng.”
“Ồ–“
Một nhóm tất cả các bộ phận kinh doanh đột nhiên hét lên và vỗ tay.
Hoàng Húc, nhóm trưởng nhóm thứ hai bất mãn, “Cận tổng, anh phân công bình đẳng! Nhóm thứ nhất vượt qua chúng tôi là bởi vì họ có một thực tập sinh có năng lực như vậy.

Mùa sau chúng tôi có thể mượn Tần Yên được không? Để xem có được không?”.

Tiết Nghiêu chỉ vào Hoàng Thúc: “Hoàng Húc! Anh đừng hòng cướp người của tôi!”.
Hoàng Húc nhìn Cận Nam Dã, “Cận tổng, nhóm chúng tôi cũng đang thiếu thực tập sinh, sao anh không kêu Tần Yên qua chỗ chúng tôi, tôi sẽ giúp cô ấy phát triển.”
Nhóm thứ nhất của bộ phận kinh doanh chịu trách nhiệm chính về dự án RPO, chu kỳ dự án ngắn, tốc độ giải quyết nhanh, hàm lượng kỹ thuật thấp nên không quá khó đối với sinh viên thực tập.
Nhóm thứ hai thuộc về tuyển dụng săn đầu người cao cấp, và họ đang phải đối mặt với những nhân tài hàng đầu từ mọi tầng lớp xã hội, chưa kể khó tuyển dụng, giao tiếp cũng khó.
Vì vậy, ban đầu, các sinh viên thực tập bắt đầu từ dự án RPO.
Cận Nam Dã nhìn Tần Yên và nâng cằm về phía cô.
Dường như hắn đang hỏi cô ấy có muốn đi không.
Thành thật mà nói, Tần Yên luôn muốn đi nhóm thứ hai.
Nhưng để cô ra quyết định, nhất định mối quan hệ giữa cô và Tiết Nghiêu sẽ trở nên căng thẳng.
Cô thực sự không thể nói được.
Cận Nam Dã đã nhìn ra.
Hắn thu hồi tầm mắt, liếc nhìn quản lý bộ phận kinh doanh, sau đó khẽ gật đầu, “Nghĩ thế nào?”
Xét cho cùng, trưởng phòng kinh doanh đã ở cùng chủ tịch nhiều năm.
Một biểu cảm và một hành động của Cận Nam Dã, không rõ đều phải hiểu.
Vậy vai ác này hắn phải đảm nhận rồi.
“Vậy thì vì nhóm thứ nhất đã thắng ở mùa giải trước, nhóm thứ hai có thể yêu cầu quyền được giúp đỡ.

Vì vậy, từ hôm nay, Tần Yên sẽ đi đến nhóm thứ hai.”
Lời nói vừa dứt.
Một đám người lần lượt than thở: “Không, Tần Yên, đừng đi”.
Nhóm thứ hai la hét như điên, như là chiếm được bảo bối.
Hoàng Húc vỗ vai Tần Yên nói với cô: “Đừng lo lắng, khi cô đến nhóm chúng tôi sẽ không đối xử tệ với cô đâu.”
Các thành viên khác cũng cười và nói: “Cô chính là mèo thần tài của chúng tôi nha.

Chỉ cần cô ngồi một chỗ liền có tiền rồi!”.
Nhóm hai đang vô cùng vui vẻ.
Nhóm một có chút áp lực.
Vốn dĩ Tần Yên rất nổi tiếng trong giới thực tập, nhưng bây giờ cô bị chuyển sang nhóm thứ hai, đồng nghĩa với việc sau này họ sẽ có ít cơ hội gặp nhau hơn.
Họ đi theo Tần Yên, đặc biệt có chút luyến tiếc.
“Tần Yên, sau khi tới đó cô nên thường xuyên đến thăm chúng tôi.”
“Ô ô nhóm chúng ta cư nhiên như vậy mà thiếu một người”.
“Đáng buồn, chúng ta đã đồng ý cùng nhau ăn cơm, tại sao bây giờ chỉ còn lại có mấy người?”
“Là vậy đó.”
……
Tiết Nghiêu đi tới cướp người, “Hoàng Húc, chúng ta bàn bạc lại đi, tôi mời cậu đi ăn tối, cậu trả người lại cho tôi được không?”
Hoàng Húc lắc đầu, “Anh vừa rồi không nghe sao, Tần Yên hiện tại là người của tôi, cậu muốn sau bữa ăn mà đoạt lại mèo thần tài của tôi sao?”.
Tần Yên: “…”
Tai của Cận Nam Dã khá nhạy cảm.
Thoáng cái để ý được vài từ
– -Người của tôi.
Cận Nam Dã lạnh lùng nói, “Hoàng Húc, Tiết Nghiêu”.
Hai người đồng thời dừng lại.
Hắn nhìn Tần Yên, ngả người ra sau vẫy tay với cô, “Lại đây.”
Tần Yên không khỏi “phát hờn” trước vẻ ngoài của Cận Nam Dã.
Hắn thực sự có hai khuôn mặt, khuôn mặt trước mặt là đại lão, khuôn mặt phía sau…
Cô bước tới.
Đối mặt với đôi mắt sâu của Cận Nam Dã.
Gọi cô trước mặt mọi người, đây là để làm gì?
“Con mèo thần tài?”
Cận Nam Dã cười nhìn Hoàng Húc, “Không chỉ là nhóm của cậu, mà là của cả công ty.”
Trong phòng họp lập tức có những âm thanh hưng phấn.
Hoàng Húc vội vàng gật đầu nói: “Đúng, đúng vậy, Tần Yên là con mèo thần tài của toàn công ty!”
Tần Yên thân thiết với Cận Nam Dã.
Hắn dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, cúi đầu thấp giọng nói với cô.
“Cũng là mèo thần tài của tôi!”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.