Muốn Em Là Của Riêng Anh

Chương 37: Bạn Trai Chơi Với Em


Bạn đang đọc Muốn Em Là Của Riêng Anh – Chương 37: Bạn Trai Chơi Với Em


Tần Yên có lúc cảm thấy mình thật sự rất nhát gan.
Lúc cô nói xong điều đó, còn chưa đợi Cận Nam Dã phản ứng, chính cô xấu hổ mà rút người lại.
Cận Nam Dã im lặng nhìn cô một lúc.
Tần Yên không biết mình sẽ trả lời như thế nào, liền nhanh chóng dùng chăn bông quấn lấy mình như một con đà điểu.
Có tiếng cọ xát chăn ga gối.
Ngay sau đó, có người đè lên chăn bông, cảm nhận hơi thở ấm ấp đang tới gần.
Cận Nam Dã muốn cởi bỏ chăn bông trên đầu, “Muốn chơi trò gì thú vị?”.
Tần Yên trốn ở trên giường như cút.
Cận Nam Dã vươn mu bàn tay vào trong chăn bông, chạm vào, sau đó lại dán vào mặt cô, “Em muốn chơi trò thú vị? Nói anh nghe xem nào”.
Cô không nghe theo, gắt gao cố giấu mình.
Hắn thật ra có chút phấn khích.
Cận Nam Dã hai bên trái phải kéo chăn bông của Tần Yên, thoáng cái đã chui vào bên trong chăn.
Chăn mền trên người Tần Yên sớm đã bị hắn vén lên, gió rét lùa vào, rất nhanh sau đó bị hơi nóng ấm áp bao lấy.
Cận Nam Dã đè cô xuống giường không cho làm loạn, lại nắm bàn tay nhỏ bé có chút run rẩy của cô cố định ở trên đầu.
“Nói một chút xem, em muốn chơi cái gì thú vị?”.
Hắn cúi xuống, từ từ tiến lại gần, “Bạn trai chơi với em.”
“…”
Tần Yên nhìn hai tay cô bị đè xuống, không thể động đậy, vội vàng nặn ra một nụ cười trên miệng.
“Bạn trai à, thật ra bây giờ…”
“Ừ?”
“Đủ thú vị rồi.”
“Thì?”
Cận Nam Dã cư nhiên kéo dây đai trên áo choàng tắm ra.
Cầm lấy nó.
Sau đó trói vào cổ tay yếu ớt của cô.
Tần Yên sững sờ.
Trời ạ!
Đây có còn là Cận Nam Dã mà cô biết không?
Hắn chưa bao giờ như thế này trước đây!
Bây giờ hai tay bị trói, nhất cử nhất động đều bị khống chế, toàn bộ chủ động giao cho người đàn ông trước mặt.
Cận Nam Dã nửa người được chống đỡ bên cạnh cô, hắn duỗi ngón trỏ ra và chạm dọc sống mũi xuống môi cô.
Như là chậm rãi trêu chọc nhau.
Một hành động đơn giản thôi đã làm rung động lòng người rồi.
Tim đập thình thịch.

“Anh có một đề nghị, em có muốn nghe không?”.
Tần Yên bây giờ đã bị trói, không nghe cũng phải nghe.
Cận Nam Dã lại di chuyển ngón trỏ lên trán cô, lặp lại hành động vừa rồi.
“Hãy chơi một trò chơi có tên Bạn hỏi tôi trả lời,” hắn nói.
“Nếu câu trả lời của em giống với câu trả lời của anh, thì anh sẽ nới ra.

Nếu như không giống sẽ bị trói chặt lại”
Tần Yên nghĩ tới đây chậm rãi nói: “Thật không công bằng, tại sao chỉ trói mỗi em mà không phải trói cả anh?”.
Cận Nam Dã: “Nếu câu trả lời của hai câu hỏi đầu giống nhau, em có thể được thả ra.

Nếu câu trả lời của hai câu hỏi cuối giống nhau, em có thể dùng nó để trói anh”.
Tần Yên:!!!
Nghe hấp dẫn đấy!
Cô quyết định nghênh chiến, “Được rồi, anh hỏi đi, câu hỏi đầu tiên là gì?”.
Cận Nam Dã gằn giọng.
“Tiểu Tần Yên, hãy nghe câu hỏi.

Bốn năm qua hai người có nhớ nhau không? Anh đếm đến ba, nói đáp án.”
“…”
“Ba hai một!”
“Có.”
“Có.”
Thả một tay.
Tần Yên nhân cơ hội bóp lấy da thịt mềm mại trên cánh tay Cận Nam Dã.
Hắn cũng khẽ thở dài: “Thật vui.”
Khóe môi Cận Nam Dã cong lên, sau đó khôi phục lại như cũ, “Câu hỏi thứ hai bắt đầu.”
Tần Yên bắt đầu nghiêm túc nghe câu hỏi.
“Bốn năm qua, hai người có bị người khác phái theo đuổi không? Ba hai một!”
“Có.”
“Có.”
Tay kia cũng bị buông ra.
Cận Nam Dã một bên giúp cô điều chỉnh thắt lưng, một bên mạn bất kinh tâm hỏi một câu, “Bao nhiêu?”.
Mạn bất kinh tâm: tỏ vẻ thờ ơ.
Tần Yên chú ý tới thắt lưng, đáp: “Em không nhớ.”

Hắn “Ừ” một tiếng, “Có vẻ rất nhiều”.
“Còn anh thì sao?”
“Không nhớ.”
“Vậy xem ra cũng thật nhiều”.
“…”
Cận Nam Dã đặt thắt lưng sang một bên và nói tiếp: “Câu hỏi thứ ba, bốn năm qua hai người có tìm nhau không? Ba hai một!”
“Có.”
“Có.”
Tần Yên nhanh chóng đứng dậy trên giường, lăn qua lộn lại đẩy hắn xuống, đồng thời cầm dây áo buộc vào tay hắn.
Hành động đó, biểu hiện đó.
Có chút vui sướng như vớ phải vàng.
Cận Nam Dã không thể nhịn được cười, nhân cơ hội chạm vào tay cô.
Hắn nói, “Vui mừng quá? Để xem em vui thế nào.”
Tần Yên cười nói: “Là lần đầu tiên trong đời, sao mà không vui được”.
Cận Nam Dã để cô buộc lại, nhưng mắt hắn vẫn nhìn vào xương quai xanh lộ ra của cô.
Cô kéo cổ áo mình dưới cái nhìn của hắn, “Đừng nhìn.”
Hắn cười cười rồi trực tiếp cúi người về phía trước, vươn tay bóp gáy cô đẩy lại gần, đôi môi nóng bỏng áp lên khóe môi cô.
Nhẹ nhàng, hôm.
Tần Yên bị nụ hôn của hắn làm cho nhột nhạt, nên cô cúi xuống, nắm lấy một đầu dây đeo, giơ chân nói: “Câu hỏi thứ tư đi nào, vị tiên sinh này đã chuẩn bị xong.”
“Được.” Hắn suy nghĩ một chút, “Bốn năm qua hai người thử liên lạc với nhau không? Ba hai một!
“Có.”
“Có.”
Tần Yên trói tay Cận Nam Dã, nụ cười trên môi gần như tràn ra.
Cận Nam Dã lặng lẽ nhìn cô, “Khi nào?”
Tần Yên: “Vào ngày sinh nhật của anh.”
Tần Yên hạ giọng, “Nhưng điện thoại của anh vẫn chưa từng có người trả lời, cho nên sau đó em cũng không gọi lại.”
Cận Nam Dã xoa tay, “Thực xin lỗi.

Anh quanh năm chỉ dùng máy làm việc nên không nhận được.”
Cô lắc đầu, “Không sao đâu.”
“Còn anh thì sao? Anh gọi cho em khi nào?”
Cận Nam Dã: “Em còn nhớ hay không, hằng năm đều nhận được một dãy số trống?”.
Số trống đề cập đến điện thoại Internet và không hiển thị bất kỳ khu vực và nhà cung cấp dịch vụ nào.

Cũng vào ngày sinh nhật của cô hàng năm.
Tần Yên lúc đó đã bắt máy.
Đó là một bài hát chúc mừng sinh nhật.
Khi đó, Tần Yên nghĩ là một nhà cung cấp dịch vụ thông tin liên lạc.
Không ngờ, hóa ra hắn lại dùng cách này để âm thầm gửi lời chúc mừng sinh nhật cô.
Trong đầu suy nghĩ, Tần Yên nghiêng người, vươn tay đẩy Cận Nam Dã lên đỉnh đầu, đồng thời khẽ cắn lên hầu kết của hắn.
Cô nói: “Cảm ơn anh đã ở bên cạnh em mỗi dịp sinh nhật”.
Cận Nam Dã giơ đôi tay bị mắc kẹt của mình lên, “Ồ, vậy mà bây giờ em lại trói anh như thế này đây”.
Tần Yên hôn lại an ủi: “Ồ, cái này,…!Trước mắt là muốn buộc lại tra khảo”.
“…”
Cô tâm tình tốt hỏi hắn, “Có câu hỏi nào không?”
Cận Nam Dã lười biếng ngả người ra sau, đôi mắt trìu mến nhìn cô chằm chằm trong giây lát.
“Hai câu hỏi cuối cùng, sau khi chia tay anh có khóc không? Ba, hai, một!”
“Có.”
“Có.”
Hầu kết của Cận Nam Dạ khẽ chuyển động, lời nói có chút khó khăn.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Em…!khóc nhiều không?”
Tần Yên gật đầu.
Hắn đưa tay vuốt ve đuôi mắt cô, giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn khàn khàn, “Vậy anh có thể hỏi một câu cuối cùng được không?”
Cô gật đầu, “Hỏi đi.”
“Lúc đó còn vì nguyên nhân khác nào mà từ chối kết hôn? Không phải vì thay lòng đổi dạ.”
“Không phải thay lòng đổi dạ.”
Ngọn đèn nhỏ cạnh giường sáng mờ, phản chiếu khuôn mặt của hai người họ.
Đôi mắt của Cận Nam Dã dường như được điểm xuyết bởi những vì sao, trìu mến và chuyển động, phản chiếu hình bóng của cô một cách vững chắc trong mắt hắn.
Tần Yên nhẹ giọng nói: “Em từ chối kết hôn vì có lý do riêng, không phải là do anh”.
“…”
Cô lại cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào yết hầu của hắn, thè chiếc lưỡi nhỏ của mình ra rồi từ từ liếm hôn xung quanh nó.
Yết hầu của đàn ông luôn luôn nhạy cảm, bị cô dùng răng nhẹ nhàng cắn qua khiến cho cơ thể không chịu được mà có chút giật mình.
Đầu lưỡi ướt át, vệt nước gợi lên bao suy nghĩ.
Bị liếm có chút không chịu nổi.
Cận Nam Dã tháo dây buộc trên cổ tay, vươn tay ôm vai Tần Yên kéo cô lại gần, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Khác với trước đây, nụ hôn này có chút ôn nhu triền miên, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, mang theo cực hạn trấn an.
“Biết vậy là đủ.”
Cận Nam Dã nhẹ nhàng thả cô ra, ấn vào trán cô, “Lúc đó, anh thực sự nghĩ rằng em đã thay lòng”
Tần Yên nhìn hàng mi đang run rẩy, bên tai nghe thấy giọng nói của hắn.
“Nhưng ngay cả khi anh nghĩ rằng em đã thay lòng—”
Hắn trịnh trọng nói: “Anh vẫn như cũ, nhịn không được mà nghĩ cho em”.
Như thể đã trọn vẹn, hắn đem nội tâm của mình bày ra trước mắt cô.
Đôi mắt Cận Nam Dã dần đỏ lên, “Anh căn bản không có biện pháp khống chế tình cảm của mình”.
Nhớ về bốn năm qua, từng đêm khuya nhớ tới gương mặt của cô, nhớ tới nụ cười của cô, nhớ tới từng chút quá khứ của họ.

Hy vọng và tuyệt vọng lặp đi lặp lại.
Cảm xúc đan xen.
Hành hạ hắn đến phát điên.
Đáng tiếc, không có biện pháp nào.
Kết quả là, một trái tim đã bị lấy ra, sau đó vỡ tan tành.
Giờ hắn nghe được lời thú nhận của cô, nó giống như một liều thuốc chữa bách bệnh, chữa lành trái tim vốn đã đầy vết nứt của hắn, từng chút một.
Trái tim hắn từ lâu đã không thể kiểm soát được.
Đều bị người con gái trước mặt này nắm lấy.
Hắn không hỏi tại sao.
Ít nhất hắn biết rằng Tần Yên không phải thay lòng đổi dạ, cũng thực sự không muốn rời xa hắn.
Khẳng định là có lý do nào đó.
Nhưng không thể nói.
Trong bốn năm xa cách này, tốt hơn hết hãy giả vờ như điều đó chưa từng xảy ra.
Cận Nam Dã ôm cô, cúi đầu xuống.
Tần Yên choàng vai hắn, ngẩng cổ lên, cảm thụ môi lưỡi hắn đang bơi trên hình xăm nhỏ.
Tim đập nhanh.
Ràng buộc phía sau lưng cũng được nới ra, trên da phía trước lẫn phía sau đều nóng rực, bàn tay rõ ràng, lúc xuất hiện lúc biến mất.
Nhẹ nhàng mà đụng vào cô.
Dây lưng trượt qua hai bên trái phải, có chút sắp rơi xuống.
Tần Yên có chút mất tập trung.
Trên đầu có một ngọn đèn nhỏ, cô luôn cảm thấy quầng sáng có chút mơ hồ, có lúc tản ra, có lúc tụ lại.
Kỳ lạ.
Không chắc tại sao có sự thay đổi này.
Cận Nam Dã hôn cô một chút, một tay kia khoác vai cô, cúi người nhặt lấy dây lưng.
Động tác không tự chủ có chút chậm lại.
Tần Yên hai tay ôm lấy cổ hắn, nâng cao hai chân, điều chỉnh tư thế ngồi.
Cận Nam Dã lặng lẽ ngước nhìn cô, luồn tay ra khỏi quần áo và không hề nhúc nhích.
Đầu hắn từ từ cúi xuống vùi vào kẽ hở trên cổ cô.
Màn đêm yên tĩnh, ngoài cửa sổ có tiếng sột soạt nhẹ, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng tim và tiếng thở của nhau.
Sự yên tĩnh thoải mái.
Một mảnh nào đó của trái tim dường như cũng được lấp đầy.
Một lúc lâu sau mới nghe được giọng nói của hắn: “Vậy em có thể đáp ứng với anh một việc hay không?”.
Hơi thở trên hốc cổ cũng nóng.
Tần Yên ngập ngừng đến gần hôn lên vành tai đỏ bừng của hắn.
Một bên quay về hắn: “Anh nói đi”.
“Tương lai cho anh cảm giác an toàn nhiều hơn một chút, được không?”
Tần Yên gật đầu, hai tay ôm cổ hắn, bên tai thổi khí nóng.
“Bất cứ thứ gì anh muốn, em sẽ đều cho anh”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.