Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Q 2 – Chương 69


Bạn đang đọc Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã: Q 2 – Chương 69

2 chiếc mô tô cứ cắm đầu phi như vậy thẳng ra biển. Tại đây, tên chạy chiếc cá mập mới nhá đèn ra hiệu giảm tốc lại, tôi thấy vậy thì cũng nhả ga và cho xe từ từ tấp vào lề đường. Khi 2 chiếc xe dừng lại, tôi mới bỏ mũ ra và nở một nụ cười đầy sảng khoái. Lâu lắm rồi tôi mới có lại được cảm giác này.
Tên kia cũng bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra và nhìn tôi nhe răng cười, hắn là người tây. Gã này khá là đẹp trai, mái tóc vàng hoe và quăn xù lãng tử nữa, chắc khối em đổ vì thằng này đây, gái nước mình vốn mê hàng ngoại mà…
Tôi chưa kịp lên tiếng thì hắn đã mở lời trước:
– Cũng có khiếu đó!
– Haha… – Tôi bật cười.
Tôi và hắn cùng xuống xe, tên này cao hơn tôi một chút. Dáng người cũng khá đô, có vẻ là dân tập Gym hay gì đấy. Tôi tên tiếng hỏi:
– Anh tên gì vậy?
– Artor, 23 tuổi, nghề nghiệp tự do…
– Oh! Em là Date Ryu, 21 tuổi…
– Ừh! haha… cũng cá tính thật chớ, phi không biết trời trăng gì luôn!
– Haha… anh cũng liều ghê, đoạn cua gấp hồi nãy mà không thèm giảm tốc…
– Quá khen! Mà khuya rồi còn đi đâu vậy?
– Tìm chỗ ngủ, đang định gọi bạn bè thì ông anh rủ đua nè…
– Vậy àh? haha… vậy đi đi không cơ động tới hốt cả chùm giờ…
– OK! bye!
– Sẽ còn dịp gặp lại đó ku! – Hắn ta mỉm cười.
– Hả? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
Chưa kịp hỏi gì thêm thì hắn ngồi lên xe và phóng đi luôn. Tôi ngạc nhiên một lúc thì cũng nổ máy lên và phóng đi. Sực nhớ ra là có một chỗ có thể tôi nhờ ngủ một giấc qua đêm được, đó chính là gara ngày xưa tôi hay lui tới. Nghĩ làm liền, tôi phi một mạch về lại gara ngày xưa…
Đến nơi, gara không có gì thay đổi mấy. Tôi đến cửa và gõ cửa một lúc thì mới có người mở cửa, cửa sắt cuộn dần lên thì tôi trông thấy mọt người đang đứng ngáp ngủ, đó là thằng Duy. Tôi trông thấy nó thì vô cùng bát ngờ, cả ngày nay không thấy nó, không hiểu sao thằng này không ở chỗ cao ốc mà lại ra ngoài này ở, nó vốn thân với boss như chị em mà. Ngược lại với tôi, thằng Duy tỏ ra chả mấy bất ngờ, giữ mãi khuôn mặt buồn ngủ đó im lặng nhìn tôi. Thấy vậy thì tôi lên tiếng trước:

– Ơ… sao mày lại ở đây?
– Chứ mày muốn ai ở đây? Hồ Ngọc Hà àh?– Nó đáp tỉnh queo.
– Anh Vĩ dọn đi rồi àh?
– Ảnh dọn đi rồi! giờ chắc đang nằm ôm vợ ở nhà á! haiz… – Nó thở dài
– Sao mày thở dài? – Tôi ngệch mặt ra.
– Haiz… mà mày đến có việc gì không?
– Àh àh! gara còn chỗ không mày? tao ngủ nhờ một đêm…
– Àh!… haha… về éo ai đón àh ku? – Nó cười đểu.
– Đm! Giờ có cho bố vào không?
– Cho xe mày vào thôi, mày ngủ ngoài này đi…
– ĐM!
– Haha… giỡn thôi, dắt xe vô đi…
– …
Tôi dắt xe vào rồi thằng Duy khóa cửa gara lại, nó quay qua tôi hỏi:
– Lâu không gặp, vẫn chột như ngày nào nhỉ… – Nó cười cười chọc tôi.
– ĐMM! Chột thử đi rồi biết! – Tôi ngán ngẩm với thằng này.
– Haha… sau này tao cũng định chọc mẹ nó một mắt cho nó ngầu!
– Vãi cả ngầu…
– Haha… hồi sáng tao thấy mày đi với em nào dễ thương lắm mà…

– Ủa mày thấy tao àh?
– Ừ… – Nó gật đầu.
– Vậy sao không gọi?
– Gọi mày làm éo! Mà con nhóc nào đó? ngực đã vãi, mông cũng tuyệt vời nữa…
– Má!… Con nhỏ bạn tao thôi!
– … – Nó nghiêm mặt lại nhìn tôi.
– Éo phải bồ bịch gì đâu nhe thằng ngu! Les đó!
– Á đù! – Nó trợn tròn mắt kinh ngạc.
Nó vừa dứt câu thì quăng cái găng tay vừa mới giấu sau lưng lên bàn làm tôi trợn mắt giật mình:
– Á đù! mày định đấm tao thật đó hả?
– … – Nó nhìn tôi im lặng.
– Haiz… tao hiểu rồi! xin lỗi…
– Thôi ngủ thì ngủ mẹ nó đi! tao buồn ngủ lắm rồi… đi ngủ đã…
– Ờ… cám ơn…
Tôi cũng gật đầu rồi lên gác tìm cho mình một chỗ ngủ. Gara giờ vắng tanh, chắc chỉ có mình thằng Duy là ở lại sinh hoạt ở chỗ này thôi. Nhìn xung quanh thì có vẻ gara vẫn làm việc đều đều, nhưng những anh em ngày xưa cùng sống ở đây thì có lẽ đã kiếm được nhà riêng cả rồi. Nghĩ cũng buồn thật, cái thời học sinh biết bao nhiêu kỉ niệm xung quanh nơi này, giờ đây mỗi người một nơi chả biết khi nào mới quay lại.
Còn nhớ ngày xưa mỗi khi qua đây ngủ là tôi lại phải cảnh giác ngủ sau cùng chứ nếu không là bị mấy thanh niên ở đây tụt quần sát ớt thốn tận rốn. Giờ thì có mỗi thằng Duy chứ không có cả bầy như ngày xưa nữa…
Tôi nằm lên giường, cả ngày lang thang ngoài đường lại thêm vừa nãy mới bị dần cho một trận nên giờ mệt lả. Tuy vậy nhưng bỗng dưng tôi nhớ lại việc chỉ 2-3 ngày nữa sẽ được gặp Nhi là tôi lại sướng run lên. Xa cách mấy năm làm tôi nhớ Em mãi không chịu được.

Lấy điện thoại ra lật lại những bức hình khi xưa tôi chụp em và những bức chúng tôi chụp chung. Tôi mỉm cười khi ngắm nhìn khuôn mặt của Nhi. Đôi môi em mọng mềm đầy sexy. Đôi mắt em ánh lên màu xanh lá đặc biệt khiến tôi say mê. Gương mặt thanh tú và biểu cảm cá tính của em làm tôi như phát điên mỗi lần nhớ nhung. Thật sự là không thể chờ đợi lâu hơn để gặp em được nữa…
Sáng hôm sau, tôi chợt tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại, là bò sữa Hanako gọi. Ẻm tối hôm qua mắc kẹt trong cái động quỷ cái, giờ mới gọi cho tôi được. Mà nói là động quỷ cái chứ em nào em nấy xinh như thiên thần. Ai cũng xinh dẹp chả thua gì em Thúy nhà mình, mỗi tội quậy xin lỗi, nhất là nàng Trâm gì gì đó. Chắc giờ nhỏ Hanako cũng tởn tới già thôi. Cầu mong cho nhỏ Hanako tởn con gái đi quay lại thích đàn ông, thế có khi lại hay… haha….
Tôi bắt máy:
– Yo! gọi gì vậy bé?
– Hix… Date san! Cứu em! huhu…
– Haha… Ở với 4 người đẹp sướng quá còn gì?
– Hix… mấy chỉ bắt em thử đồ như búp bê vậy… huhu… lại còn thi nhau bóp bóp em cả đêm nữa… không ngủ được…
– Sặc! đừng kể nữa em… anh thèm!
– Đồ biến thái! Em méc chị Nhi!
– Ậy! anh giỡn mà!
– Hix…
– Thôi chịu khó ở chơi với mấy chỉ nha! Anh mắc việc rồi! hahahaha…
– Không! cứu em đi mà! huhu… – Hanako bắt đầu nhõng nhẽo.
– Ừ ừ… được rồi… anh qua đón đây…
– Dạ…
Tôi dậy đi vscn rồi phi xuống dưới nhà thì thấy thằng Duy đang ngồi gặm bánh mì chấm sữa, cứ ảm đạm thế nào ấy. Nó trông thấy tôi thì vẫn giữ cái mặt oải oải đó lên tiếng:
– “Bé chột” dậy rồi đó àh?
– Bé bé cái lỗ đít!
– Haha… đít mày bé thì kệ mày chớ! đã chột lại còn gay! Ưi… – Nó chề môi.
– Đm! Éo nói chuyện với mày nữa… tao đi có việc! gặm bánh mì tiếp đê!
– Thằng vô ơn! Ăn cứt đá bô àh mày?
– Đm! Im không tao xúc mày luôn giờ…

– Nhào vô kiếm sẹo em…
– Móa! Tao bận…
Nói rồi tôi phi thẳng một mạch ra xe, nổ máy và phi đi luôn. Đứng nói chuyện với nó thêm nữa chỉ thêm ức chế chứ chả được gì, lúc nào rảnh xử lý thằng này sau.
Tôi chạy về lại cao ốc và chạy lên căn hộ của Thúy, vừa bấm chuông thì cánh cửa đã bật mở ra, là em Tâm. Ẻm trông thấy tôi thì gằn giọng:
– Giề ku?
– Sặc! con gái con lứa… – Tôi ngán ngẩm lắc đầu.
– Con gái sao? Muốn giề…
– Haiz… tui đến đón Hanako!
– Đón cái gì mà đón! Không có đưa nhỏ đi đâu hết! – Ẻm trợn mắt.
– Hix… gì z trời… – Tôi ngán ngẩm.
Bỗng từ trong nhà có tiếng gọi “Date san!”. Tôi ngó vào thì suýt nữa phụt cười khi trông thấy Hanako. Mặt mũi ẻm trang điểm lòe loẹt, môi thì đỏ choét, mắt lại đánh đen thui như gấu trúc vậy. Thì ra mấy nàng rocker này thấy ẻm dễ thương quá nên đè ra hô biến thành rocker giống mình luôn. Ẻm còn bị bắt phải mặc một bộ váy xòe kiểu gothic Lolita vô cùng lộng cmn lẫy, tuy đẹp nhưng nhìn chả ăn nhập gì với thời tiết cả.
Tôi chụp lấy 2 bên vai em Trâm bế xốc lên bỏ qua một bên rồi đi vào, mặc cho ẻm la oai oái. Vừa vào trong chưa kịp nói năng gì thì máy nàng còn lại cũng xuất hiện và cầm chổi quật tôi túi bụi. “Hix… đúng là cái động quỷ mà!” – Tôi vừa đỡ vừa nhủ thầm. Mấy nàng này hung hăng quá nên tôi đành nằm xuống chịu trận luôn. Thúy ngồi xuống chọc chọc vào tôi rồi lên tiếng:
– Nè! Còn sống không đó?
– Hix… – Tôi mếu máo.
– Hihi… ai biểu anh đòi bắt Hanako đi! giờ tụi em đi ăn sáng rồi đi tập luôn, anh có đi theo không?
– Hả? anh tới đón Hanako thôi mà!
– Không được không được! Hanako phải đi với tụi em…
– Sặc… gì kì vậy? Hanako đi với anh mà!
– Chính vì vậy nên Hanako mới phải chuyển qua đi với tụi em! Anh tin em méc Nhi không?
– Sặc… hix…
Bây giờ mấy nàng này cứ hở ra là lôi Nhi ra hù dọa làm tôi chả dám hó hé thêm gì cả. Chỉ biết ngán ngẩm nhìn Hanako đang mếu máo, tôi lẩm bẩm: “Hix… anh không cứu được em rồi! chịu khó mấy ngày vậy nhé!”…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.