Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 84: Cỗ Xác Trong Tủ Kem
Phần lớn hung thủ của những vụ án giết người băm xác đều là người quen của nạn nhân, chúng băm xác nhằm che giấu chân tướng hành vi phạm tội, để cảnh sát khó lòng xác minh được lai lịch của nạn nhân.
Ở huyện Lưu Dương thuộc tỉnh Hồ Nam từng xảy ra vụ án mạng chồng giết chết vợ rồi giấu xác trong hộp xốp, rắc muối dày lên trên để ướp từng miếng tử thi.
Ở Quảng Đông có một viên chức rủ bạn trên chiếu bạc bắt cóc con trai của người tình để tống tiền, nhưng kết quả thất bại khiến chúng nổi giận bịt mũi khiến bé trai sáu tuổi chết ngạt, rồi băm xác thành mảnh nhỏ.
Tổ chuyên án và công an huyện Bắc Hoàn phân tích và nhận định, có lẽ hung thủ vụ án băm xác đông lạnh này thân quen với nạn nhân, hoặc chí ít họ có biết nhau, sau khi giết chết cô gái, tên sát nhân đã cưa xác cô ra thành từng mảnh nhỏ, y cho cô vào kho đông lạnh để dễ dàng phân tách mà thôi.
Sở dĩ y rải xác trên chợ là vì muốn thỏa mãn tâm lí phạm tội, có lẽ hắn muốn khoe khang thành quả của mình.
Rất có khả năng y là thợ mộc hoặc một đầu bếp, nói tóm lại y phải là người rất rành rẽ chuyên môn thì mới có thể cưa xác nạn nhân thành hơn ba trăm miếng đều chằn chặn như vậy.
Cảnh sát gọi hai vợ chồng chủ quán bánh bao đến thẩm vấn, đồng thời tiến hành lục soát nơi họ ở, nhưng không phát hiện thấy điểm nào khả nghi.
Giáo sư Lương và đồn trưởng Đới lần lượt tiến hành xét hỏi, hai vợ chồng nhà nọ khai mình không bán bánh bao nữa bởi chẳng kiếm được mấy đồng mà vất vả thức khuya dậy sớm, bây giờ họ đã chuyển nghề khác.
Dễ dàng nhận thấy hai vợ chồng họ đều rất chân chất, thật thà, họ phủ nhận việc bán bánh bao nhân thịt người và cho rằng ông chủ quán thịt dê ở đối diện muốn hãm hại mình nên đổ tiếng ác.
Đồn trưởng Đới uy hiếp: “Nếu anh không chịu thành thật khai báo thì tôi sẽ tống cổ anh vào đồn.”
Ông chủ bán bánh bao vênh mặt thách thức: “Thích tống vào tù thì cứ tống, chỉ cần đừng đòi tiền nộp phạt thì các người muốn làm gì thì làm.
Những lời tôi vừa khai đều là sự thật, các người không tin cũng mặc!”
Hung thủ làm đông lạnh nạn nhân, sau khi băm xác, y rải thi thể nạn nhân ra khắp chợ.
Bác sĩ pháp y lắp ghép lại cơ thể nạn nhân từ những miếng thịt nhặt được, đem đông lạnh và dựng tử thi đứng dậy.
Phần tàn dư của nửa cỗ thi thể nom đến khiếp đảm đó dường như ẩn chứ một mật mã đòi mạng nào đó, phần bụng trên thiếu mất một miếng thịt tạo thành hố lõm sâu.
Bác sĩ pháp y làm báo cáo khám nghiệm rất tường tận, nạn nhân hai mươi ba tuổi, cao một mét sáu mươi, nặng bốn mươi ba cân.
Đó là một nữa sinh có vóc dáng khá mảnh khảnh.
Giáo sư Lương ra lệnh diều khiển chuyển lực lượng cảnh sát của bốn đồn lập thành một đội do đồn trưởng Đới chỉ huy lùng sục tất cả những nơi vắng vẻ, những góc khuất xung quanh hiện trường phát hiện tử thi như lều cát máy canh nông, rãnh nước, đống rác…!Nhất thiết phải tìm thấy miếng thịt bị khuyết đó, ngoài ra còn chú ý tìm di vật cũng như quần áo của nạn nhân.
Tô My cùng đội nữ cảnh sát đến từng hộ trong thôn kiểm tra nhân khẩu mất tích, nhưng không một cô gái mất tích nào có cùng đặc điểm nhận dạng với nạn nhân vụ băm xác đông lạnh này.
Đội trưởng Đới và đại đội trật tự trị an điều tra tất cả các tủ lạnh và kho đông lạnh trong vùng nhưng vụ án vẫn không hề tiến triển, họ chưa tìm ra được điểm đột phá.
Mặc dù họ tin chắc rằng nửa thi thể còn lại của nạn nhân vẫn đang được cất giấu trong một tủ lạnh nào đó, nhưng mãi vẫn không tìm thấy.
Công việc của Họa Long và Bao Triển lại càng vất vả gấp bội, họ ngồi trong điếm canh giám sát ròng rã suốt mấy ngày đêm, muỗi cắn nham nhở khắp người.
Tô My tặng họ lọ nước hoa nhưng chẳng phát huy được chút công hiệu nào.
Giáo sư Lương muốn hai tổ giám sát luôn trong trạng thái đề cao cảnh giác, không được phép lơ là dù chỉ một giây, bởi hung thủ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Tối hôm ấy, Họa Long sắp xếp cho hai dân phòng tiếp tục ngồi quan sát, còn mình chạy sang điếm canh của Bao Triển, cố tình xua các dân phòng ra ngoài.
Khi trong điếm canh chỉ còn lại Bao Triển, Họa Long mới lấy trong túi quần ra một chai rượu trắng, rồi lại lôi tiếp một túi gà nướng, cuối cùng tìm tờ báo trải trên nền đất.
Bao Triển phản đối: “Ơ? Anh muốn uống rượu sao? Nhưng giờ đang phải trực ban mà!”
“Ôi giời! Cái chú Triển này! Chú đừng mách lẻo với bác Lương đấy! Ngồi xuống đây uống với anh mấy chén.”
Bao Triển lắc đầu: “Em không dám, mà em cũng không biết uống rượu!”
Họa Long lấy răng nhổ nắp chai, ngửa cổ uống một ngụm lớn, rồi đưa cho Bao Triển, bảo: “Uống đi! Lèm bèm nhiều quá!”
Điếm canh bí mật này nấp sau cây rơm lúa mạch, lại che thêm mấy bó vừng để ngụy trang.
Trăng sáng vằng vặc treo vắt vẻo trên cao, hai người ngồi xếp tròn dưới đất, vừa uống rượu vừa quan sát khu chợ không một bóng người.
Chẳng mất chốc chai rượu đã cạn đến đáy, Bao Triển không uống dù một ngụm, Họa Long đã ngà ngà say.
Anh ngáp dài một cái rồi bảo: “Chú Triển! Anh chợp mắt tí nhé! Nửa đầu đêm chú canh, nửa sau thì gọi anh dậy.”
Bao Triển vội cản: “Đừng ngủ! Lở xảy ra chuyện thì sao?…!Thôi được rồi! Anh cứ ngủ đi!
Họa Long vừa đặt lưng xuống đất đã ngáy khò khò, gốc rạ đâm vào mặt ran rát, anh lần sờ rồi gối luôn lên đùi Bao Triển, hại Bao Triển phải ngồi im bất động, không dám nhúc nhích vì sợ anh tỉnh giấc.
Bao Triển hơi ngượng, nghĩ thầm nếu Tô My mà nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ cười họ thối mũi cho xem.
Lúc một giờ sáng, trong khu chợ chợt xuất hiện một bóng người rất khả nghi, hắn đạp xe đạp, phía sau gác baga còn buộc chiếc giành nhựa màu trắng.
Bao Triển vừa căng thẳng lại vừa phấn khích, anh phỏng đoán không biết có phải chiếc giành đó dùng để đựng các miếng thịt đông lạnh hay không.
Liệu hắn có phải hung thủ? Họa Long ngáy long trời lở đất, Bao Triển vội vàng bịt miệng Họa Long lại và gọi anh dậy.
Hành tung kẻ đó vô cùng đáng nghi, hắn có vẻ rất hoảng hốt, vừa đạp xe vừa ngoái đầu về phía sau hồ như sợ ai đó đuổi theo mình, nhưng khu chợ vắng tanh không một bóng người.
Họa Long móc súng, khi kẻ đó đạp xe đến gần ruộng lúa mạch, anh liền hét to một tiếng rồi nhảy ra khỏi chỗ nấp.
Kẻ đó giật mình nhảy dựng lên, rồi luống cuống đạp xe phóng vọt về phía trước hòng trốn thoát.
Bao Triển lấy bộ đàm thông báo cho điếm canh ở lều cất giữ máy canh nông, hai dân phòng lập tức lao ra chặn đường, tóm lấy chiếc xe đạp và ấn hắn xuống đất.
Kẻ đó hét lớn: “Làm gì vậy? Các người làm gì vậy? Xin đừng giết tôi!”
Một dân phòng lấy đèn pin soi vào mặt hắn và nhận ra kẻ mới đến, anh ta cười bảo: “Thì ra là mày, Nhị Lãn!”
Trong chiếc giành nhựa màu trắng buộc sau gác baga có một cuộn dây điện, mấy tút thuốc lá và các công cụ đạo chích.
Tổ chuyên án liền thẩm vấn hắn thâu đêm tại đồn cảnh sát.
Thì ra hắn chỉ là tên trộm vặt, tên hắn là Nhị Lãn, hắn từng bị công an bắt về đồn mấy lần nên các dân phòng đều nhận ra hắn.
Họa Long nói: “Dám trộm dây diện cơ á? Xem ra cậu cũng có bản lĩnh đấy nhỉ? Không sợ diện giật toi mạng sao?”
Đồn trưởng Đới tiếp lời: “Nhị Lãn! Anh còn trộm được mấy tút thuốc cơ à? Có vẻ đêm nay anh kiếm được đấy nhỉ!”
Bao Triển hỏi: “Khi chúng tôi bắt anh, vì sao anh lại van xin “Đừng giết tôi! Lẽ nào có kẻ đang muốn giết anh sao?”
Mặt Nhị Lãn tái mét, hai chân run lẩy bậy, có vẻ hắn đang sợ chết khiếp.
Nhị Lãn cúi đầu im lặng, mãi lúc sau mới ngẩng lên nói: “Tôi muốn lấy công chuộc tội, tôi sẽ tiết lộ cho các anh một chuyện…!Tôi nhìn thấy một người bị đông lạnh trong tủ kem.”
Thường ngày Nhị Lãn là kẻ vô công rồi nghề, chuyên trộm cắp kiếm cơm.
Tối ấy, hắn ăn trộm được bó dây điện to, lúc định trở về nhà thì đi ngang qua thôn bên cạnh, đầu thôn có một siêu thị mini, hắn nhìn xung quanh không có ai liền mon men dựng xe đạp vào tường, bò lên cửa sổ nghe ngóng.
Trong siêu thị không có động tĩnh gì, hắn lấy tuốc nơ vít vặn long đinh ốc, rồi chui qua cửa sổ vào nhà.
Bà chủ siêu thị đang ngủ trên giường, Nhị Lãn rón rén bước tới đầu giường, ngồi xổm xuống, nín thở quan sát.
Một vài tên trộm rất gan lì, chúng có thể nấp dưới gầm giường hoặc trốn sau cánh cửa hàng tiếng đồng hồ để chờ thời cơ ăn trộm.
Bà chủ siêu thụ ngủ say như chết, Nhị Lãn rắc vài cây đinh trên sàn nhà để lỡ bà chủ bừng tỉnh dậy định tóm hắn, đinh sẽ cắm vào chân bà ta, nhờ thế hắn có thể tranh thủ thời gian chạy trốn.
Nhị Lãn nhẹ nhàng thò tay vào túi quần bà chủ, nhưng trong túi không có tiền, hắn lại mở ngăn kéo nhưng cũng không tìm thấy vật gì đáng giá.
Nơi góc nhà sát vách tường kê một tủ kem, trên tủ kem là một túi nilon bên trong nhét vài tút thuốc lá, Nhị Lãn tiện tay thó mấy tút.
Trong một đêm ăn trộm liền hai ca nên giờ thấy hơi khát, hắn mở tủ ken định lấy vài lon nước ngọt.
Sờ lớp trên cùng của tủ, hắn chỉ thấy kem, thầm nghĩ chắc nước ngọt ở phía dưới nên hắn mò tay xuống tìm, nhưng Nhị Lãn chỉ sờ thấy một khối thịt lạnh băng.
Đặc trưng của kẻ trộm là gặp gì trộm nấy, Nhị Lãn thấy khối thịt dông lạnh trong tủ kem liền nảy lòng tham, hắn kéo lên định chôm chỉa, nhưng đột nhiên Nhị Lãn phát hiện đó là một thi thể.
Nhị Lãn sợ đến nỗi hồn bay phách tán, vội vàng bỏ tay xuống, cầm mấy tút thuốc rồi cuống cuồng trèo qua cửa sổ bỏ chạy.
Thôn này cách khu hợp chợ của thôn Hòe Tây không xa, lại có một con đường nối liền hai thôn, Nhị Lãn đạp xe ra khỏi thôn mà tim đập cuồng loạn trong lồng ngực, đang sợ có người đuổi theo truy sát thì hắn bị Họa Long và Bao Triển tóm gọn.
Thấy tình hình vụ án nghiêm trọng, trưởng đồn Đới triệu tập tất cả lực lượng cảnh sát cùng Họa Long và Bao Triển áp giải Nhị Lãn đến siêu thị mini giấu tử thi trong tủ kem mà hắn chỉ điểm.
Xe cảnh sát vừa lăn bánh vào thôn thì chó đã sủa váng trời, người dân trong thôn giật mình tỉnh giấc.
Cửa sổ của siêu thị mini nọ vẫn mở, bà chủ vẫn mặc áo ngủ nằm trên giường, cảnh sát gõ cửa, bà ta bước ra với bộ dạng ngái ngủ, trưởng đồn Đới lập tức mở tủ kem nhưng bên trong chỉ có kem và nước ngọt, tuyệt đối không thấy cỗ thi thể nào.
Bà chủ tỏ vẻ luống cuống hỏi: “Các…các anh làm gì thế?”
Họa Long áp giải Nhị Lãn đến trước tủ kem rồi bảo: “Anh nhìn cho kĩ nhé! Làm gì có thi thể nào đâu!”
Mặt bà chủ trắng bệch, nhưng vẫn già mồm biện giải: “Đồ vu oan giá họa! Tủ kem nhà bà lấy đâu ra người chết hả?”
Bao Triển kiểm tra cửa sổ thấy đinh ốc đúng là bị long ra như Nhị Lãn kể, anh tin hắn không hề nói dối, chắc chắn đêm qua hắn đã đột nhập vào siêu thị này, chỉ có điều tại sao tử thi trong tử kem lại biến mất?
Bà chủ khóc lóc bù lu bù loa, gào lên rằng mình bị oan, đồn trưởng Đới định dẫn bà ta về đồn xét hỏi nhưng bị dân làng ngăn cản và tấn công.
Rất nhiều gia đình trong thôn cùng một tông một tộc nên họ luôn bảo vệ nhau, cũng bởi thế mà nhiều lần cảnh sát địa phương đến bắt tội phạm đều gặp sự phản kháng quyết liệt của người dân.
Trưởng đồn Đới đành thỏa hiệp, một mặt ông ta nhượng bộ, đồng ý để ủy ban thôn hỏi rõ tình hình trước rồi mới giao cho cảnh sát, một mặt ông ta âm thầm cầu cứu cảnh sát huyện chi viện và lệnh cho mất dân phòng tìm kiếm thi thể ở khu vực xung quanh, không được bỏ sót một tấc đất.
Ủy ban thôn chỉ có một cán bộ tốt nghiệp đại học, Bao Triển thoạt nhìn đã nhận ra đó chính là chàng thanh niên đi tìm hiểu bạn gái ở ruộng lúa mạch hôm trước.
Anh ta không cao lắm, mặt mũi thanh tú nên nom trẻ hơn tuổi rất nhiều.
Đồn trưởng Đới ra lệnh: “Cậu mau đi gọi bí thư và trưởng thôn đến đây!”
Anh chàng cán bộ thôn thản nhiên đáp: “Họ chết cả rồi!”
Thì ra tháng trước, trưởng thôn và bí thư thôn đi du lịch, khách sạn nơi họ ở bất ngờ xảy ra hỏa hoạn nên cả hai đều chết cháy trong đó.
Bây giờ ủy ban thôn đang tiến hành vận động tranh cử chức trưởng thôn.
Thôn này có tên là Thang Vương Trang, bởi họ Vương là họ nhiều nhất trong thôn, tiếp đó là họ Thang, còn có vài người dân họ Triệu nữa.
Chồng bà chủ siêu thị mini nọ tên là Vương Tam, ông ta là một trong những người tranh cử chức trưởng thôn.
Đối thủ cạnh tranh quyết liệt nhất với ông ta là tay chủ thấu tên là Thang Nam Hà.
Mấy hôm trước, Vương Tam và Thang Nam Hà xảy ra mâu thuẫn dẫn đến xung đột kịch liệt, chính quyền thị trấn phải xuống giải quyết, rồi bắt cả Vương Tam và Thang Nam Hà về đồn.
Tại ủy ban thôn, Nhị Lãn khẳng định như đinh đóng cột rằng quả thực mình đã nhìn thấy một cỗ thi thể trong tủ kem siêu thị.
Còn bà chủ siêu thị thì lăn lê bò toài ra đất kêu oan, luôn miệng phủ nhận.
Bà ta đi dép lê, Bao Triển để ý chân bà dính vết máu do bị đinh đâm phải.
Mấy người dân họ Vương đứng vây kín cửa ủy ban thôn, họ đồng thanh hét to: “Đánh chết thằng kẻ trộm đi! Không được tin lời kẻ trộm!.