Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 83: Bánh Bao Nhân Thịt
Sáng hôm sau, bốn thành viên tổ chuyên án mặc thường phục âm thầm đi điều tra khu vực quanh chợ.
Nơi họp chợ của thôn Hòe Tây là con đường đất pha cát, nằm song song với đường quốc lộ, là một con đường nhựa cắt ngang hai con đường này tạo thành hình chữ H.
Đó chính là tuyến đường giao thong xung quanh khu vực phát hiện án mạng.
Phần đa các quầy hang ở đây đều bày bán trên mặt đất, thường ngày chỉ bán rau quả và vài sạp thịt lợn.
Gái thành thị thích dạo phố shopping, còn gái quê thì chỉ thích đi chợ.
Tô My đẩy xe lăn cho giáo sư Lương, cô tò mò nhìn ngắm những cảnh vật mới lạ xung quanh, ven đường có một chiếc xe ba gác, trong thùng xe chất đầy quần áo lót của phụ nữ, một vài người đàn bà đứng vây quanh chọn lấy chọn để, chủ hàng giơ một chiếc áo ngực lên lớn tiếng ra: “Mười đồng một chiếc! Mại dô! Mại dô! Mười đồng một chiếc nào!”
Họa Long hấp háy mắt bảo Tô My: “Rẻ ghê! Em có mua một chiếc không?”
Tô My lườm Họa Long cháy mắt.
Bao Triển cũng đùa: “Nếu chị không mua gì thì có vẻ chúng ta không giống dân đi chợ cho lắm.”
Tô My hừ giọng: “Chú Triển không thiết sống nữa hả?”
Giáo sư Lương vội khuyên can: “Thôi! Đừng ồn ào nữa! Chúng ta tìm cái gì ăn lót dạ trước đã!”
Đầu cổng chợ có một gian lều sơ sài được phủ bằng vải bạt với một cây tre chống ở giữa, trên cây tre viết mấy chữ bằng bút dạ dầu “Bánh bao – Canh hồ tiêu”.
Ngay cạnh gian lều xếp chồng vài viên than tổ ong đã cháy hết, trước cửa là một bệ xi măng được đắp bằng gạch chin, phía trên đóng cố định một hộp gỗ, trong hộp là bình ắt quy, một sợi dây điện nối từ nguồn với cột điện ở ngoài lều.
Quán bán bánh bao đã đóng cửa, trong lều dựng mấy chiếc xe đạp.
Phía đối diện với quán bánh bao là quán bán canh dê, đó cũng là một căn lều tạm bợ, đơn giản, bốn thành viên tổ chuyên án bước vào, tìm một chiếc bàn nhỏ, ngồi xuống và bắt đầu gọi món.
Tô My sợ đồ ăn ở đây không đảm bảo vệ sinh nên vờ kêu mình không đói.
Giáo sư Lương gọi ba bát canh dê và mấy cái bánh nướng.
Giáo sư Lương chỉ sang lều phía đối diện, hỏi chủ quán: “Sao quán bánh bao kia lại đóng cửa vậy?”
Chủ quán đáp: “Chắc các bác không phải người thôn này phải không? Trước đây quán đó bán bánh bao, nhưng sau này người ta đồn rằng quán đó bán bánh bao nhân thịt người nên chẳng ai dám mua nữa.
Thế là chủ quán đành đóng cửa luôn.”
Giáo sư Lương giấu thân phận thực sự, nói rằng mình là người Đài Loan đến Đại Lục tìm người thân.
Ông gọi một đĩa thịt dê, một đĩa đậu ép khô, rồi bảo chủ quán cũng ngồi xuống uống vài chén, dông dài kể chuyện bánh bao nhân thịt người cho ông nghe.
Vì lúc này mới sáng sớm, quán vắng hoe nên ông chủ cũng không bận rộn, ông ta lau tay vào tạp dề, ngồi trước bàn và bắt đầu kể chuyện.
Chủ quán bánh bao là một đôi vợ chồng rất cần cù chăm chỉ, khi trời còn nhọ mặt người, chợ còn vắng tênh đã thấy họ nổi lửa nhóm bếp, nhào bột, rồi hầm trước một nồi canh vị chua cay.
Hôm đó cả chợ không rõ ai đã vứt thịt người khắp nơi, ông lão bán bánh hành là người phát hiện đầu tiên, ông nghĩ chắc là quầy bán thịt làm rơi , nên đã thảy nó lên bàn trả cho chủ hàng thịt.
Ông chủ quán bánh bao cũng nhặt được mấy miếng, nghĩ là thịt lợn nên ông ta rửa sơ qua rồi quẳng vào cối xay nhuyễn cùng với thịt lợn, hành tỏi làm nhân bánh, sau đó nặn bánh, hấp lên, bán cho khách.
Sau khi cảnh sát ập đến hiện trường, đôi vợ chồng bán bánh bao không dám hé môi tiết lộ sự thật bởi lo cảnh sát sẽ tịch thu bánh bao của họ.
Họ thề thốt rằng mình không hề biết gì, cũng không nhìn thấy gì, nhưng một khách hàng ăn bánh bao của cửa hàng nhà họ phát hiện thấy một sợi lông, nhìn không giống tóc cũng chẳng giống lông lợn.
Từ hôm đó, chuyện nhà ấy bán bánh bao nhân thịt người dần dần lan truyền khắp nơi.
Ở một nơi heo hút, hẻo lánh như chợ quê này thì khách hàng và dân đi chợ đều là người trong thôn hoặc người các thôn quanh đó, rất hiếm khi thấy người ở vùng ngoài vào đây.
Bởi vậy sau khi biết chuyện, không ai dám bén mảng đến nhà đó mua bánh bao nữa.
Bốn thành viên tổ chuyên án giả vờ ngạc nhiên, những tin vỉa hè này rất khó phân biệt thật giả, trên mạng còn lưu truyền “Mười vụ án bánh bao nhân thịt người ngoài đời thật”, nhưng sau đó người ta chứng minh mười vụ án đó cũng chỉ là bịa đặt, hoàn toàn do thuê dệt nên mà thôi.
Sợi dây điện nối đến quán bánh bao thu hút sự chú ý của Bao Triển, anh hỏi: “Trong quán bánh bao có tủ lạnh hoặc tủ đông lạnh không?”
Ông chủ quán thịt dê đáp: “Lấy đâu ra tủ lạnh! Mà thực ra là tôi không nhìn thấy thì đúng hơn!”
Họa Long hỏi: “Vậy sợi dây điện này dùng để làm gì?”
Ông chủ quán thịt dê trả lời: “Nhà ông ta có máy xay thịt và một cái quạt con cóc dùng để nhóm lò.
Hơn nữa, nhà đó dậy rất sớm, bốn năm giờ sáng đã thấy lạch cạch bếp núc rồi nên phải bật điện làm việc chứ!”
Giáo sư Lương thủng thẳng bảo: “Ông lão bánh hành mà ông chủ vừa kể là người nào? Ông chủ có thể gọi ông lão sang đây cho tôi mời vài chén được không?”
Ông chủ quán thịt dê nhận lời: “Đợi ông lão bán hết bánh và dọn hàng thì tôi gọi ông ấy giúp ông.”
Đúng lúc này thì dường như trong chợ xảy ra chuyện gì đó, một vài người nghển cổ ngó nhìn ruộng lúa mạch còn trơ gốc rạ ở ven đường, đám trẻ con hiếu kì xúm đến gần xem, chúng phá lên cười lanh lảnh rồi chạy về phía trước.
Giáo sư Lương ra hiệu cho Bao Triển và Tô My đi xem xảy ra chuyện gì.
Thì ra trên bờ ruộng gần khu họp chợ có một đôi nam nữ thanh niên đang tìm hiểu nhau, người co trai hút thuốc để che giấu tâm trạng căng thẳng, hồi hộp, còn người con gái e thẹn cúi đầu, lấy ngón chân di di một chú dế mèn đã chết.
Họ hỏi đáp nhát gừng, người quanh chợ nhìn họ bằng ánh mắt tò mò, thỉnh thoảng lại vang ra những tràn cười như pháo nổ của đám trẻ con.
Tô My nhìn một hồi rồi ngoắc ngón tay bảo Bao Triển đến gần: “Chú Triển, lại đây chị bảo! Chúng ta cũng tìm hiểu nhau đi!”
Tô My bắt chước điệu bộ và vẻ mặt của cô gái, di di ngón chân trên mặt đất, tỏ vẻ thẹn thùng nói: “Thế mình có ưng ý người ta không?”
Bao Triển ngẩn người hỏi: “Ơ! Chị My, chị làm sao thế?”
Tô My không đáp mà hỏi tiếp: “Thế nhà mình có mấy người? Mỗi người mấy mẫu đất? Mỗi mẫu đất có bao nhiêu đầu bò?”
Bao Triển vẫn ngơ ngác không hiểu gì, anh ngại ngùng bảo: “Chị My! Đừng đừa thế nữa được không!”
Tô My véo tai Bao Triển, rồi vung tay tạt ngang một cái vào đầu anh, chê bai: “Cậu đúng là đần bẩm sinh!”
Tô My và Bao Triển trở về quán thịt dê, lúc này ông lão bán bánh hành đã dọn hàng, giờ đang ngồi trước bàn nói chuyện với giáo sư Lương và Họa Long, ông lão vừa uống rượu vừa huyên thuyên kể chuyện mình phát hiện ra miếng thịt người.
Ông lão còn thêm mắm thêm muối cho câu chuyện sinh động hơn, đồng thời nhào nặn bản thân thành một nhân vật quan trọng và sáng chói, ông lão nói khoác rằng trưởng đồn cảnh sát thôn và trưởng phòng cảnh sát huyện đều đến chỗ ông thỉnh giáo về các tình tiết trong vụ án, thậm chí ngay cả cảnh sát trên trung ương cử xuống cũng mời ông ăn cơm.
Họa Long cười nói: “Chuyện này thì cháu đố tin là thật.”
Giáo sư Lương cố tình hạ giọng, thì thầm hỏi: “Thế chuyện bán bánh bao nhân thịt người kia là thế nào? Ông có nghe ai kể chuyện này không?”
Ông lão bán bánh hành cũng thì thào đáp lại: “Giả đấy! Đúng là cùng ngành thường hại nhau, tất cả đều do ông chủ quán thịt dê cố tình bịa ra để đuổi nhà bánh bao ra khỏi chợ thôi!”
Sau khi trở về đồn cảnh sát thôn, giáo sư Lương bắt đầu phân công nhiệm vụ cho từng người.
Đầu tiên trưởng phòng công an huyện khích lệ các anh em cảnh sát đều phải tham gia nhiệm vụ lần này, lấy lợi ích nhân dân làm trọng, quyết khắc phục mọi khó khăn, vượt qua mọi gian nan, cố gắng hết sức phá giải vụ án đông lạnh này.
Tô My dẩn đội cảnh sát nữ phụ trách kiểm tra toàn huyện xem có cô gái nào bị mất tích không, điều tra hộ khẩu từng gia đình hòng mau chóng xác minh lai lịch của nạn nhân.
Đội cảnh sát hình sự tìm tất cả nhân chứng tận mắt chứng kiến hiện trường, đặc biệt truyền gọi hai vợ chồng ông chủ bán bánh bao đến, rồi lại bút lục một cách rất tỉ mỉ.
Nhiều nhân chứng đều nói rằng miếng thịt mà họ nhìn thấy lạnh băng, điều đó chứng tỏ thi thể nạn nhân bị chết cóng cách khu chợ không xa.
Tổ chuyên án lấy khu chợ thôn Hòe Tây làm trung tâm, hoạch định khu vực xung quanh làm khu vực trọng điểm, trưởng đồn Đới và đại đội trật tự trị an phụ trách ghi chép và điều tra từng gia đình có tủ lạnh, những nơi có tiết bị đông lạnh như kho đông lạnh, nhà máy chế biến thịt đông lạnh, nhà máy làm kem v.v…
Họa Long và Bao Triển đều lập một nhóm giám sát nhỏ, lấy cổng và và lấy cổng ra của khu chợ làm hai điểm canh bí mật, họ liên tục giám sát và theo dõi nơi này hai mươi tư trên hai mươi tư giờ.
Tuy rằng phương pháp “ôm cây đợi thỏ” này thoạt có vẻ ngốc nghếch nhưng nếu hung thủ còn tiếp tục đến đây rải xác thì đó chính là phương pháp hữu hiệu nhất để bắt sống tên sát nhân.
Giám sát và chờ đợi kẻ tình nghi giết người là một trong những công việc quan trọng của cảnh sát gọi đùa là “ngồi xổm canh hố”.
Mà phần lớn thời gian ngồi hố này khó chịu chẳng khác nào bị táo bón.
Ở Thiền Tây có một tội phạm bị truy nã trốn chạy suốt nhiều năm, cảnh sát địa phương thay nhau canh chừng quanh chuồng lợn, họ gần như ăn ở cùng lợn suốt hai tuần lễ, cuối cùng cũng phát hiện bóng dáng của tên tội phạm truy nã nọ.
Ở một nơi nào đó tại Hắc Long Giang xảy ra nhiều vụ án cướp của, tội phạm bám theo những nữ sinh đi vệ sinh vào ban đêm, tồi lấy dao kề cổ họ gây án, hai cảnh sát địa phương đã tử thủ trong nhà vệ sinh nam suốt một tháng ròng, cuối cùng cũng bắt được tên tội phạm.
Điếm canh của Họa Long ở trong một ngôi nhà dùng để cất giữ máy canh nông gần khu chợ, còn Bao Triển nấp trong lùm cỏ trong ruộng lúa mạch, cả hai lần trước hung thủ đều vứt xác vào ban đêm, bởi vậy suốt buổi tối họ đều phải cố gắng lấy tinh thần giương mắt thức thâu đêm, nhìn chằm chằm vào khu chợ.
Giáo sư Lương nói: “Cả huyện chỉ có mình cậu là bác sĩ pháp y, nên những công việc đơn giản như xác định tuổi tác, chiều cao, cân nặng của nạn nhân hãy để cho người khác đảm nhận.
Tôi muốn dành cho cậu một nhiệm vụ khó khăn hơn nhiều, chỉ có điều không rõ cậu có đảm đương nổi không.”
Bác sĩ Tần Minh tò mò hỏi: “Nhiệm vụ gì thế ạ?”
Giáo sư Lương nói: “Trước hết hãy thể hiện cho tôi xem bản lĩnh của cậu đã!”
Khi ấy, trưởng phòng cảnh sát huyện đang ngồi ăn cơm cùng giáo sư Lương, trên bàn vương vãi vài mẩu xương gà, giáo sư Lương muốn cho bác sĩ Tần Minh ghép những mẫu xương và những miếng thịt gả còn lại thành một bộ xương gà hoàn chỉnh.
Bác sĩ Tần Minh tất bật suốt hai tiếng đồng hồ, mồ hôi ướt đẫm trán, anh ấy lấy tăm, đũa, thậm chí cả chỉ khâu để lắp ghép con gà.
Cuối cùng cũng ghép thành một con gà hoàn chỉnh.
Trưởng phòng cảnh sát huyện vỗ tay nhiệt liệt tán thưởng, nhưng giáo sư Lương lại lắc đầu vẻ không hài lòng.
Bác sĩ Tần Minh đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi hiểu ý giáo sư rồi! Có phải giáo sư muốn tôi lắp ghép lại thi thể nạn nhân không?”
Giáo sư Lương gật gù đáp: “Đúng vậy! Nhưng cậu không được phép làm hư hại bất kì miếng thịt nào, không được phép sử dụng tăm, đũa, chỉ khâu hay bất kì dụng cụ gì khác để ghép tử thi.”
Sau khi nghiên cứu đi nghiên cứu lại nhiều lần phương pháp, cuối cùng bác sĩ Tần Minh cũng nghĩ ra phương án ghép xác, trước tiên anh ta phân loại ba trăm năm mươi bảy miếng thịt thành từng nhóm riêng, căn cứ vào cấu tạo của người ghép chúng lại với nhau, cuối cùng sử dụng kĩ thuật làm lạnh khẩn cấp để các miếng thịt dính vào nhau, cuối cùng tìm một giá gỗ để đỡ cổ thi thể, thận trọng dựng hình ghép xương người đó lên.
Đây là nửa cỗ thi thể trong trạng thái đứng, trông vô cùng đáng sợ, thi thể không có đầu, bàn tay và bàn chân, ở những mặt bị chặt đều lộ ra xương trắng, cánh tay được ghép lại từ nhiều miếng thịt, phần biểu bì của tử thi rạn nứt như ruộng nẻ tháng năm, phần mông giống như nửa quả dưa hấu lắp vài, vết cắt ở phần ngực càng khiến người ta khiếp đảm hơn.
Lần cưa đầu tiên, thi thể ở ở trạng thái quỳ; lần cưa thứ hai, thi thể ở trạng thái nằm duỗi thẳng.
Hung thủ cưa xéo từ vai nạn nhân đến phần sinh dục, sau đó cưa thi thể đó thành từng mảnh.
Giữa khoảng thời gian đó có thể thi thể được rã đông, bởi vậy tư thế của hai lần cưa xác mới không giống nhau.
Vết cưa sau lưng trông chằng chịt ngang dọc.
Quay phần trước mặt thi thể lại thấy phần bụng trên có một hốc lõm, rõ ràng ở đó thiếu một miếng thịt.
Giáo sư Lương hỏi: “Miếng thịt đó đang ở đâu?”.