Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 76: Cái Thai Quỷ
“Quê Béo Tròn” không giấu giếm gì việc mình có thai, cô kể chuyện với hết người này đến người khác, rồi nói cùng một câu: “Nhớ giữ bí mật nhé!” , nhưng không ai trong trường tin lời cô.
Tổ chuyên án nghe chuyện cũng bán tin bán nghi, Tô My lập tức tìm gặp các bạn cùng phòng ” Quê Béo Tròn” để làm rõ sự việc.
Bạn A: “Nó là đứa thần kinh, thần kinh tột độ, lại còn ham trai đẹp.
Em thường xuyên bị nó làm cho chết khiếp, cái bộ dạng của nó như thế ai mà thèm để ý tới, hơn nữa nó vẫn còn nguyên thì làm sao mà có bầu được.”
Bạn B: “Cuối tuần nào bạn ấy đi ra ngoài về cũng hớn ha hớn hở, bảo mình đã không còn nguyên vẹn nữa rồi, phải đốt pháo hoa chúc mừng.”
Bạn C: “Con búp bê của bạn ấy thực sự rất ma quái, chân con búp bê thường xuyên ướt nhẹp, nhầy nhụa, sau đó lại khô đét vào, đúng là đồ xấu tính lập dị, lấy con búp bê ra tự sướng rồi còn bảo mang bầu búp bê.”
Cảnh sát liệt “Quê Béo Tròn” và hoa khôi Bạch Băng Á vào đối tượng tình nghi hàng đầu, các bạn cùng phòng còn cung cấp một tình tiết quan trọng, Bạch Băng Á là bạn gái của Lý Thông Hạo , “Quê Béo Tròn” thì chết mê chết mệt, suốt ngày chạy theo Lý Thông Hạo , thế nhưng có một giai đoạn, “Quê Béo Tròn” ngày nào cũng chăm chỉ đi mua đồ ăn sáng cho Bạch Băng Á.
Điều này vô cùng đáng nghi, vì “Quê Béo Tròn” vô cùng kẹt xỉ, bỗng dưng tình nguyện mua đồ ăn sáng cho “tình địch”, chắc chắn phải có mục đích gì đó.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian đó, Bạch Băng Á và Lý Thông Hạo đã chính thức là người yêu của nhau, nên các bạn cùng phòng nghi ngờ “Quê Béo Tròn” đã cho thứ gì đó vào trong đồ ăn sáng, định đầu độc Bạch Băng Á.
Thế nhưng đến giờ Bạch Băng Á vẫn Sống rất khỏe mạnh, điều đó khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Giáo sư Lương và Phó cục trưởng Lương trực tiếp thẩm vấn Bạch Băng Á, nhưng nữ sinh này cho biết, cô và Lý Thông Hạo không phải người yêu.
Giáo sư Lương hỏi: “Cháu không cần gánh năng tâm lí, có gì nói đấy, nhưng nếu cháu nói dối, mọi việc sau này sẽ rất bất lợi cho cháu.”
Phó cục trưởng Lương cũng nghiêm giọng: “Cháu phải nhớ kĩ, tất cả những gì cháu khai ngày hôm nay chúng tôi đều sẽ chứng thực lại, đừng bao giờ đánh giá thấp cảnh sát.”
Bạch Băng Á ấp úng: ” Cháu…!chỉ…!chỉ hơi sợ, vì…!vì cháu không hề yêu cậu ấy, cháu chỉ thấy nhà cậu ấy giàu có thôi.”
Phó cục trưởng Lương hỏi: “Cháu đã ở đâu hôm xảy ra vụ án?”
Bạch Băng Á nghĩ một lúc rồi nói: “Quán bar ạ!”
Phó cục trưởng Lương hỏi tiếp: “Đi quán bar làm gì?”
Bạch Băng Á cúi đầu, trả lời: “Cháu…!Cháu đi uống rượu cùng khách, nhảy múa.
..
kiếm tiền thêm ạ.”
Giáo sư Lương hỏi: “Bên trường cấp hai thực nghiệm có một nữ sinh biệt danh “Quê Béo Tròn”, cháu có quen bạn ấy không?”
Bạch Băng Á trả lời: “Cháu biết ạ.
Bạn ấy từng theo dõi cháu, nhưng bọn cháu không quen nhau.”
Giáo sư Lương hỏi: “Không quen nhau? Thế tại sao bạn ấy phải mua đồ ăn sáng cho cháu?”
Bạch Băng Á trả lời: “Vâng ạ! Hồi đó cháu cũng thấy rất kì lạ, mấy ngày liền bạn đó cứ mua đồ cho cháu.”
Giáo sư Lương hỏi: “Mấy ngày?”
Bạch Băng Á nghĩ một lát, trả lời: “Bạn ấy nói rằng Lý Thông Hạo bảo bạn ấy mua cho cháu trong một tuần liền.”
Phó cục trưởng Lương hỏi: “Mua những gì?”
Bạch Băng Á trả lời: “Cháo đậu đó, bánh chiên trứng gà, mấy loại bánh bao nhỏ ạ.”
Theo kết quả điều tra bước đầu, cả hai nhân vật bị tình nghi đều không có thời gian gây án.
Khi xảy ra vụ việc, Bạch Băng Á đang ở quán bar, còn “Quê Béo Tròn” vẫn ngủ trong kí túc, cảnh sát bắt đầu mở rộng điều tra các mối quan hệ xã hội của hai nữ sinh này, điều theo hướng “thuê giết người”, nhưng đây là công việc cần một lực lượng cảnh sát lớn, với khoảng thời gian điều tra rất dài.
Cảnh sát sau những nỗ lực không ngừng, đã làm rõ được, việc đưa đồ ăn sáng của “Quê Béo Tròn” là một dạng hành vi biến thái theo chiều hướng trả thù, do cô không thể chấp nhận được việc người con trai mà mình yêu lại thích một cô gái khác.
Lý Thông Hạo và Bạch Băng Á quen nhau trước nhà ăn của trường, một người là hot-boy, một người là hoa khôi.
Cô gái mặc một chiếc váy dài, trên đầu cài một bông hoa nhỏ màu trắng, lướt qua trước mặt chàng trai.
Chàng trai cất tiếng gọi, cô gái quay lại nở nụ cười trong sáng.
cả hai đều từng nghe mọi người nói về đối phương, nhưng đó là lần đầu tiên họ bắt chuyện.
Lý Thông Hạo hỏi: “Này, đợi chút, cho mình hỏi chuyện này được không?”
Bạch Băng Á cất tiếng nhẹ nhàng “Có chuyện gì thế?”
Lý Thông Hạo hỏi: “Chắc là bạn thích Aung San Suu Kyi đúng không? “
Bạch Băng Á ngạc nhiên hỏi: “Đó là ai thế?”
Lý Thông Hạo trả lời: “Là thần tượng của mình.
Trên tóc bà cũng hay cài một bông hoa trắng, trang nhã và thuần khiết.
Bà ấy thích thơ ca, thích chơi dương cầm trong đêm tối.
Bà được gọi là “Bươm Bướm xứ Myanmar”, là người phụ nữ đẹp nhất Châu Á.
“
Bạch Băng Á cười tươi, bảo: “Chưa nghe thấy bao giờ, cách làm quen này của cậu “quê” quá đi mất.”
Lý Thông Hạo hỏi: “Thế thần tượng của cậu là ai?”
Bạch Băng Á làm vẻ kiêu sa, trả lời: “Là chính tớ!”
Lý Thông Hạo đáp lại: “Còn tớ…!đang trên đường tìm kiếm Aung San Suu Kyi[24] của mình.”
Bạch Băng Á vờ không hiểu, hỏi lại: “Câu nói thế là có ý gì?”
Lý Thông Hạo lôi từ trong ba lô ra một cuộn băng rôn, trên đó viết dòng chữ tẩy chay nhà ăn của trường, kêu gọi mọi người cũng phản đối việc ăn cơm trong nhà ăn.
Cậu nhờ Bạch Băng Á giúp mình giơ cao chiếc băng rôn kháng nghị, nhưng Bạch Băng Á đã từ chối.
Cô học sinh này không dám ra mặt chống đối nhà trường, nhưng nói sẽ ủng hộ hành động chính nghĩa của cậu, nếu phía nhà trường không có động thái tích cực, sẽ không ăn cơm ở nhà ăn của trường nữa.
Trong ba người bạn cùng phòng của Lý Thông Hạo , chỉ có Trần Thương Hải là đứng ra ủng hộ cậu, hai người còn lại cũng chỉ nói miệng cho có.
Lý Thông Hạo và Trần Thương Hải đứng giăng tấm băng rôn trước cửa nhà ăn, suốt ba ngày liền.
Trời bắt đầu đổ mưa lất phất, Lý Thông Hạo vẫn đứng trong mưa, rất nhiều học sinh đứng đó vừa xem vừa bàn tán xôn xao.
Lý Thông Hạo lên tiếng dõng dạc: “Thưa các bạn, có một số việc không phải khi thấy hi vọng chúng ta mới cố gắng, mà cần cố gắng mới thấy được hi vọng.
Đất nước chúng ta được hợp thành từ rất nhiều nhóm người khác nhau, trên đất nước này chỉ những ai có tư tưởng tìm kiếm sự công bằng, chính nghĩa, chân lí, có thể bảo vệ lợi ích của chính mình, thấy được mặt chưa hoàn thiện của xã hội, nhưng vẫn không buông xuôi, từ bỏ, không bi quan, thất vọng, chỉ những người như thế mới có thể trở nên giàu mạnh thực sự, mới có được ngày mai tươi sáng.”
Các học sinh xung quanh vỗ tay, reo hò cổ vũ.
Lý Thông Hạo hô hào các bạn xung quanh, hiệu triệu mọi người đồng tâm dốc sức, cùng nhau phản đổi hành động vô lí của nhà trường, tẩy chay việc ăn cơm trong nhà ăn.
Rất nhiều học sinh bắt đầu kí tên trên tờ băng rôn, ủng hộ hành động chính nghĩa của Lý Thông Hạo.
Một học sinh nam chạy từ trong nhà ăn ra, hô to: “Hôm nay có canh thịt cừu, vừa ra lò nóng hổi đây, ai không nhanh là hết .”
Các học sinh vừa kí tên xong cũng vội vàng bỏ bút lại, chạy thẳng vào nhà ăn, tranh nhau mua canh thịt cừu.
Lý Thông Hạo đứng trước cửa nhà ăn vận động suốt ba ngày liền, ba ngày đó trời âm u cả ngày, mưa phùn rơi liên tục.
Một cô gái đứng bên cạnh Lý Thông Hạo, che ô cho cậu cả buổi.
Đó chính là “Quê Béo Tròn”, mặc dù cả người ướt đẫm, nhưng trong lòng cô thấy vui phơi phới.
“Quê Béo Tròn” bụng đói cồn cào, rất muốn xông ngay vào nhà ăn làm mấy xuất cơm, nhưng rồi lại thôi, cô kiên trì đứng đó, che ô cho chàng trai mình yêu cho dù ngay bên cạnh là “kẻ địch” đã đánh bại có bao lần khi muốn giảm béo.
Lý Thông Hạo buồn bã nói lời cảm ơn, cậu cảm thấy vô cùng thất vọng vì mình không thể làm thay đổi tình trạng bất công này.
Ngược lại, “Quê Béo Tròn” thì rất vui, không ngừng hỏi cậu đã xem Blog của cô hay chưa? Thấy những bức ảnh trên đó có đẹp không? Bài hát có hát đã được mọi người chia sẽ lên rất nhiều trang mạng xã hội, đang rất “hot”, cậu đã nghe chưa?”
Họa Long không đồng tình với hành động phản đối của Lý Thông Hạo , anh nói: “Tên nhóc này đúng là chưa bao giờ thấy những mặt trận lớn.”
Tô My phản bác: “Nếu tôi là bạn học của cậu ta chắc chắn sẽ dốc sức ủng hộ.”
Bao Triển nói: “Khi Lý Thông Hạo bị giết hại, hiện trường gây án trên mái tòa nhà lớp học không hề có dấu hiệu ẩu đả rõ rệt, chứng tỏ khi đối mặt với sự nguy hiểm, cậu ta đã chọn lựa việc cúi đầu khuất phục, điều này toàn toàn trái ngược với thái độ kịch liệt khi diễn thuyết trước mặt mọi người.”
Sau khi hoạt động phản đối nhà trường, tẩy chay nhà án kết thúc không lâu, Lý Thông Hạo và Bạch Băng Á đã trở thành người yêu của nhau.
Trong thời gian đó, “Quê Béo Tròn” trong lòng nguội lạnh, thường xuyên ngâm nga bài hát “Kiến tập tình yêu” , cả ngày hát đi hát lại mãi mấy câu:
“Bánh xe đu quay cô đơn đứng giữa trời mưa ướt đẫm,
Em ước phép màu kéo gần hai con người…!mà chẳng có em,
Nghĩ đến phút giây hai người cùng nhau cất khúc ca lay động,
Anh bừa rời xa khúc quanh nơi cầu thang màu đỏ thắm,
Cô ấy đã đến trong khu vườn yên tĩnh cách chẳng bao xa,
Nhìn hai người gặp nhau trong khúc ca này em đang hát…
“Quê Béo Tròn” nhìn chằm chằm chàng trai mình yêu thương ôm một cô gái khác vào lòng, cô bật khóc, nhưng cô không thừa nhận với cảnh sát rằng mình từng có hành vi trả thù.
“Quê Béo Tròn” nói rằng, việc mua đồ ăn sáng cho Bạch Băng Á là do yêu cầu của Lý Thông Hạo.
Nhưng có học sinh phản ảnh, mấy ngày hôm đó thấy “Quê Béo Tròn” xách các túi đồ ăn vào trong nhà vệ sinh.
Bao Triển phân tích: “Liệu có phải…!cô ta chạy vào nhà vệ sinh, nhổ nước miếng vào đồ ăn sáng rồi đưa cho tình địch ăn không?”
Họa Long đoán: “Tôi thì nghĩ rằng trong đồ ăn sáng đó có phân hoặc nước tiểu.”
Tô My nói: “Cô ta mua cháo đậu đó, trong bánh chiên trứng gà có tương ớt, thôi…!tôi không nói nữa đâu, tôi biết cô ta làm trò gì rồi.”
Tô My đoán rằng những ngày đó là ngày “đến tháng” của “Quê Béo Tròn”.
Tô My lấy một chiếc khăn trên bản, giá làm băng vệ sinh, rồi lấy tay làm động tác “vắt khăn”…
Họa Long, Bao Triển, Tô My yêu cầu các bạn cùng phòng phải theo dõi chặt “Quê Béo Tròn” , nếu phát hiện có gì khác lạ phải lập tức thông báo.
Một bạn cùng phòng do đau bụng, nên tối đó không đến phòng tự học mà về kí túc xá sớm hơn bình thường, ngay sau đó cô chạy hộc tốc đến chiếc xe cảnh vụ bảo rằng trong kí túc có ma.
Họa Long, Bao Triển, Tô My lập tức chạy theo nữ sinh đó về kí túc, trong kí túc không một bóng người, con búp bê đang ngồi ở sau cửa.
Nữ sinh kia run rẩy như nhìn thấy ma, chỉ vào con búp bê, nói: “Nó…!nó biết chạy…!còn…!còn phát ra cả tiếng kêu nữa.”
Họa Long, Bao Triển, Tô My quan sát thật kĩ, thì bỗng thấy hai mắt con búp bê chảy máu.
Nữ sinh đến bảo án khi còn nhỏ từng trải qua một số chuyện không bình thường nên bị hội chứng sợ búp bê vải.
Mỗi khi nhìn thấy những con búp bê bằng vải tàn khuyết, hoặc trong bóng tối mà thấy ánh mắt phản quang của búp bê vải đều vô cùng sợ hãi, trong đầu nghĩ rằng những con búp bê này giống như những đứa trẻ đã chết.
Nữ sinh này là người cuối cũng rời khỏi kí túc, lúc đó con búp bê đang được đặt trên giường, cô nhớ rất rõ rằng mình cũng chính là người đầu tiên trở về kí túc, nhưng bấy giờ con búp bê đã bò xuống đất, ngồi ngay phía sau cánh cửa.
Bao Triển đeo găng tay, giơ con búp bê lên quan sát thật kĩ, nhưng không có gì khác thường.
Anh lật qua lật lại con búp bê, thì phát hiện phía dưới có một vết nứt, dưới đũng con búp bê nhét một cuộn giấy nhỏ, Bao Triển cẩn thận lôi cuộn giấy ra, phát hiện bên trong có hai tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện.
Kết quả một tờ giấy xét nghiệm cho thấy màng trinh của “Quê Béo Tròn” vẫn còn nguyên vẹn.
Kết quả tờ giấy xét nghiệm còn lại cho thấy “Quê Béo Tròn” đã có thai.
.