Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 60: Mặt Người Lưỡi Rắn


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 60: Mặt Người Lưỡi Rắn


Hung thủ trốn trong những vật chứng, ác quỷ ẩn mình dưới các tình tiết.
Mặc dù vụ án đã có được đầu mối quan trọng, nhưng những thông tin hữu ích mà cảnh sát có được chẳng đáng là bao.

Nạn nhân đang lái xe trên đường quốc lộ bông nhiên bị cướp tấn công.

Do hệ thống đường xả tại khu vực này tương đối phức tạp, xung quanh có nhiều đường cao tốc, đường quốc lộ, lộ và đường vành đai, nên cảnh sát rất khó suy đoán và khoanh vùng địa điểm gây án.
Cái “nhà kho” nơi giam giữ hai nạn nhân, và lột da người mẹ rốt cục nằm ở nơi nào?
Cha mẹ đứa trẻ vừa li hôn chưa lâu, giờ người mẹ bất ngờ qua đời, đứa trẻ phải làm thế nào để vượt những cơn ác mộng liên tiếp này đây?
Tố chuyên án phân tích cho rằng, những kẻ gây án chuẩn bị rất kĩ lưỡng nên vô cùng to gan lớn mật dù Như Nghệ không chết, nhưng khi bị tấn công nhân bị trùm một chiếc túi nilon màu đen, nên không thể nhận biết địa điểm gây án và hướng đường đi của nhóm hung thủ được, hơn nữa chúng gần như không hề sợ việc bị cảnh sát nắm được đặc điểm nhận dạng nên cũng chẳng cần che giấu.

Đội phó cho rằng việc lột da mặt nạn nhân và hành động khiêu khích cảnh sát gần như không có liên quan gì đến nhau.

Nếu chỉ vì muốn gây dư luận xấu về một vụ án man rợ, chúng hoàn toàn có thể chọn lựa những cách thức đơn giản và trực tiếp hơn, không cần phải phiền phức đến mức lột da mặt nạn nhân, bắt đứa trẻ đứng cạnh phải nhìn kĩ toàn bộ quá trình gây án như thế.

Nạn nhân đã thấy mặt hung thủ, nhưng hung thủ vẫn không giết người diệt khẩu, những tên hung thủ này có khả năng phản trinh sát rất tốt, về lí mà nói chúng sẽ không để lại hậu họa về sau.

Chúng ném nạn nhân trước cửa đồn cảnh sát, nếu vì mục đích “vứt xác” thì tại sao chúng phải để đứa trẻ sống sót, còn bỏ lại cửa đồn cảnh sát thành phố kế bên?
“Tôi cho rằng, những kẻ này đã gây ra không ít vụ giết người nghiêm trọng, rất có thể đây là lần ra tay cuối cùng của chúng.” Giáo sư Lương phân tích.
“Đúng thế! Nếu là lần đầu tiên gây án, chắc chắc chắn hung thủ sẽ rất cẩn thận, không thể to gan đến mức này, có thể chúng có ý định “rửa tay gác kiếm”, muốn làm một vụ cuối cùng để dằn mặt cảnh sát.” Họa Long nói.
“Tôi tin hung thủ nhất định không phải cảnh sát hoặc ít nhất cũng không có liên quan gì đến cảnh sát.

Còn về những bộ cảnh phục, bây giờ đồng phục bảo vệ của các cơ quan đơn vị cũng có màu sắc và mẫu mã tương đối giống áo cảnh sát, nên không thể loại bỏ khả năng cậu bé nhìn nhầm hoặc không phân biệt được.

Một vụ việc nghiêm trọng như thế này, số người tham gia càng nhiều càng dễ bị lộ, chứng tỏ những kẻ phạm tội là một tổ chức xã hội đen kỉ luật vô cùng chặt chẽ.


Còn về động cơ gây án, rất có thể chúng đã nhận chỉ thị của người khác hoặc đơn giản chỉ là một vụ cướp tài sản.” Đội phó phân tích.
Bao Triển lại cho rằng: “Khả năng hung thủ nhận chỉ thị của người khác không nhiều, những kẻ gây án không ngốc đến mức đó, nếu chỉ là một vụ đâm thuê chém mướn, thì bọn chúng sẽ không bao giờ dám ngang nhiên lộ diện.”
Giáo sư Lương nói chắc như đình đóng cột: “Hung thủ nếu không phải là cảnh sát đang còn làm việc, thì cũng là cảnh sát đã bị khai trừ, nếu không chúng không thể nào dễ dàng chặn xe nạn nhân giữa đường như thế được.

Nhóm người đó mặc cảnh phục, rất thông thuộc cách làm việc của cảnh sát, nên nạn nhân mới không đề phòng gì và mắc bẫy.

Tôi đoán, chúng mặc cảnh phục đứng chặn trên đường quốc lộ, nhắm mục tiêu vào những lái xe nữ đi một mình trên đường để gây án.”
“Tin tức này mà lan truyền ra ngoài, thì còn ai dám an tâm ra đường nữa chứ.” Họa Long than thở.
“Tôi tán đồng một ý mà Đội phó đưa ra, đôi khi chúng ta tự phức tạp hóa những vụ án đơn giản.

Chiếc xe của nạn nhân đã mất, chúng ta hãy bắt đầu điều tra từ một vụ cướp tài sản xem sao.” Bao Triển nói.
“Giết người cướp xe, lần gây án cuối cùng từ khi “rửa tay gác kiếm” chúng muốn dằn mặt cảnh sát giống như những học sinh cá biệt sau khi tốt nghiệp thường trút giận bằng cách đập phá cửa kính trường học vậy.” Tô My phân tích.
Giáo sư Lương đưa ra một điểm lưu ý khác: “Chúng ta cần phân tích một chút về hành vi liếm mắt nạn nhân, đó là hành động vô cũng biến thái.”
Bao Triển nói: “Hung thủ có nhiều điểm bất bình thường, chúng ta không thể đi theo lô-gic thông thường được.”
Giáo sư Lương hỏi Tô My: “Nếu hung thủ liếm mắt cô, thì cô sẽ cảm thấy thế nào?”
Tô My nhăn mặt trả lời: “Ghê quá! Sao bác lại hỏi cháu, mới nghe đã thấy gớm rồi.”
Bao Triển nói: “Lúc đó, nạn nhân Như Nghệ bị trói chặt trên chiếc giường khung sắt, cậu bé bị ép phải nhìn hung thủ liếm vào mắt mẹ mình.”
Họa Long chén ngang hỏi Tô My: “Tô My, cô mà nhìn thấy một cái lưỡi từ từ tiến về phía mắt mình, sau đó bắt đầu quét qua quét lại…!Cô cố nhắm mắt, nhưng hắn ta vẫn căng hai mí mắt cô ra, rồi bắt cô phải nhìn cảnh chiếc lưỡi của hắn giống như lưỡi rắn lượn quá lượn lại.”
Tô My hét lên cắt ngang đoạn miêu tả của Họa Long “Ghê quá! Tôi sẽ hét lên, hét thật to, thật kinh tởm.”
“Cô hét càng to, phản ứng càng mạnh, hung thủ sẽ càng hưng phấn, càng vui sướng.

Hành động dùng lưỡi của hung thủ gây cho nạn nhân một cảm giác ghê sợ tột cùng, như thế trong đầu hắn mới cảm thấy thỏa mãn, điều đó có thế còn quan trọng hơn cả việc thỏa mãn về mặt sinh lí nữa.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra một chi tiết trong bộ phim “Cung” trên truyền hình…” Giáo sư Lương nói.
“Giáo sư, cháu cũng xem bộ phim này rồi, cháu thích nhất Hà Thịnh Mình, vừa đẹp trai vừa si tình.” Tô My hào hứng.
“Trong bộ phim này có thái giám không?” Giáo sư Lương hỏi.

“Có chứ ạ.

Cháu ghét nhất tên thái giám Lí Khánh Hỉ, vừa nhỏ nhen vừa hạ lưu, một tên tiểu nhân nham hiểm và xảo trá.” Tô My bức xúc.
“Liếm mắt là một hành vi biến thải sinh lí, cuối thời nhà Thanh, rất nhiều thái giám được phép lấy vợ.

Nhưng họ phải “hành sự như thế nào đây? Họ chủ yếu có các hành vi như tự thỏa mãn bằng mắt, bằng tay, ăn ở chung một nhà, hoặc có các hành động biến thái hơn như liếm mắt đối phương.

Tôi cho rằng trong vụ án này, hung thủ là kẻ bất lực nên mới có hành vi như thế, đó là lí do hắn hoàn toàn có đủ điều kiện để cưỡng bức nạn nhân nhưng lại không làm gì.” Giáo sư Lương nói.
Nhóm tội phạm này có vũ khí nhưng lại không nổ súng, chứng tỏ chúng vô cùng tỉnh táo.

Cánh sát một khi phát hiện thấy vỏ đạn hoặc đầu đạn, sẽ có thế xác định được loại súng, từ đó tiến hành điều tra, lần ra dấu vết nghi phạm.

Trong cuốn “Hồ sơ án hình sự Trung Quốc năm 1997” có ghi chép về vụ việc Bạch Bảo Sơn nổ súng giết người tại Tân Cương và Bắc Kinh, vỏ đạn, đầu đạn để lại hiện trường đã trở thành vật chứng quan trọng giúp cảnh sát lần ra dấu vết, từ đó xác định được hướng điều tra.
Tô My mở quyển hồ sơ các vụ án giết người cướp xe mấy năm gần đây xảy ra tại thành phố này, ngoài những vụ đã được phá án ra, vẫn còn bốn vụ xe mất tích chưa tìm được thủ phạm.

Tuy nhiên, cánh sát địa phương cho rằng nghi phạm của bốn vụ án này đều là bọn cướp đường chuyên nghiệp, không có mối liên hệ nào với vụ án lột da mặt lần này, do đó không có cơ sở để ghép án với bất cứ vụ việc nào.
Giáo sư Lương sắp xếp công việc cho mọi người, Đội phó phối hợp cùng bộ phân cảnh sát giao thông tìm kiếm chiếc xe mất tích của nạn nhân, trọng điểm rà soát những nơi tiêu thụ xe cũ, những nơi rửa xe, các gara sữa chữa, đặc biệt cần điều tra kĩ lưỡng những xưởng đen chuyên giao dịch xe hoặc cải trang xe trái phép.
Tô My phụ trách tìm hiểu các mối quan hệ gia đình và xã hội của nạn nhân, nhất định phải làm rõ hành tung của Như Nghệ trong ngày xảy ra vụ án Họa Long và Bao Triển cũng với cơ quan giám sát cảnh sát, tiến hành điều tra những cán bộ ngành từng bi khai trừ trước đây, lập một danh sách rõ ràng, rồi đến điều tra từng người một.
Mọi người nhanh chóng bắt tay vào công việc, giáo sư Lương dặn dò cẩn thận: “Hung thủ có súng, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, để đảm bảo an toàn, mọi người bắt buộc phải mặc áo chống đạn khi đi điều tra, phòng trường hợp giáp mặt hung thủ cũng có thể giảm nguy cơ thương vong.”
Người đầu tiên bị liệt vào danh sách tình nghi chính là viên cảnh sát để mất súng mà không khai báo, sau đó bị phạt từ mấy năm trước.

Kết quả điều tra cho biết, người này hiện sống tại khu vực đường Văn Hóa, chỉ cách nhà nạn nhân Như Nghệ một con đường.

Sự trùng hợp khiến cảnh sát đặc biệt chủ ý, đối tượng tình nghi đầu tiên đã xuất hiện, Bao Triển có phần ngượng ngùng hỏi Họa Long: “Chúng ta…!có cần phải mặc áo chống đạn không?”

“Cậu sợ chết đến thế cơ à? Mặc cái thứ ấy chỉ tổ phiền phức.” Họa Long nói.
Lãnh đạo cấp cao vừa cười vừa bảo: “Không cần đâu! Người này tôi có quen từ trước, thực ra anh ta rất hiền lành chất phác, chỉ tại số đen thôi!”
Họa Long, Bao Triển và lãnh đạo cấp cao lập tức xuất phát.

Ba người lái xe cảnh sát tới đường Văn Hoá, chẳng mất nhiều công sức để tìm thấy nhà viên cảnh sát bị khai trừ trước kia.

Người này họ Dương, tầm bốn mươi tuổi, do mất súng mà không báo nên phải ngồi tù ba năm, cuộc sống trong ngục khiến ông ta trở nên già nua, trông không khác nào một ông bác hơn năm chục tuổi.

Lãnh đạo cấp cao bắt tay ông ta, gọi bằng cái tên thân mật – lão Dương, hỏi thăm tình hình cuộc sống hiện tại, rồi an ủi vài câu.
Lão Dương cười nhẹ nhàng, nói: “Anh không cần giả bộ thế đâu, tôi cũng từng là cảnh sát, tôi còn lạ gì khẩu súng ngày xưa tôi làm mất lại gây chuyện rồi phải không?”
“Khẩu súng đó gây ra mấy vụ án mạng nghiêm trọng, nếu không chúng tôi đâu nỡ nào khiến anh phải chịu khổ như thể, coi như anh nhận phần đen đủi về mình vậy.

Khẩu súng đó giờ tìm thấy rồi, chúng tôi đến đây chỉ là để thay mặt lãnh đạo hỏi thăm tình hình gia đình và chúc mừng năm mới thôi, tôi và anh ít ra cũng từng là đồng nghiệp, anh đừng hiểu lầm, chúng ta vào nhà ngồi nói chuyện một lát được chứ?” Lãnh đạo cấp cao phân trần.
Lão Dương đưa tay chặn ngang cổng, miệng vẫn cười, nói: “Chúng ta giờ đã không còn là đồng nghiệp nữa rồi, tôi cũng không còn là cảnh sát nữa, có việc gì nói ngoài cửa được rồi.”
“Lão Dương, nói thực tình tôi thấy oan ức thay cho anh.

Nhưng anh chặn cửa không cho chúng tôi vào như thế này, chúng tôi càng có lí do nghi ngờ anh đang giấu nghi phạm giết người trong nhà đấy!” Họa Long lên tiếng.
Lão Dương vẫn cười, rồi đưa tay mở cửa.

Trong nhà, vợ lão Dương đang nằm dưỡng bệnh trên giường không ngừng ho lên từng đợt.

Ngoài bốn bức vách tường nhà không có lấy một món nội thất ra hồn, cảnh tượng đó khiến mọi người không khỏi chua xót.

Lão Dương vào tù khiến cả gia đình tán gia bại sản, anh đứng dựa vào bức tường bên cạnh, không biết phải nói gì về căn nhà của mình.

Sau một hồi nói chuyện, trong ngày xảy ra vụ án lột da mặt, lão Dương ở bệnh viên chăm sóc vợ cả ngày, không có thời gian gây án, do đó anh được loại khỏi danh sách tình nghi.
Bao Triển để ý một chi tiết quan trọng.

Lão Dương đứng dựa vào tường dường như đang muốn che giấu thứ gì đó sau lưng.


Trên bức tường chỗ lão Dương đứng treo một bức ảnh đại gia đình.
Trước khi rời đi, lãnh đạo cấp cao tới bắt tay lão Dương.

Lãnh đạo cấp cao nói sẽ phản ảnh những khó khăn của người đồng nghiệp cũ lên lãnh đạo cấp trên nhờ giúp đỡ.
Bao Triển cũng tiến lại bắt tay, rồi nhân cơ hội đó nhìn rõ bức ảnh.

Bức ảnh đại gia đình kia được chụp khoảng mấy năm trước, lúc đó lão Dương vẫn còn mặc cảnh phục, đứng bên cạnh lão Dương còn có một người thanh niên khác cũng mặc cảnh phục giống ông ta.

Sau khi rời khỏi nhà lão Dương, ngồi lên xe cảnh sát, Bao Triển mới kể chuyện về bức ảnh với Họa Long và lãnh đạo cấp cao.

Lãnh đạo cấp cao nghĩ một hồi rồi nói: “Hình như lão Dương có một người cháu họ, trước đây cũng là cảnh sát, sau đó bỏ việc, về mở một trạm xăng dầu, nghe nói phát tài to rồi.” Ba người quyết định đến trạm xăng đầu điều tra, đúng lúc đó Tô My gọi điện tới, cô đang đứng tại cửa nhà nạn nhân ngay trên đường Văn Hóa, Họa Long lái xe tới đón Tô My rồi cả bốn người thắng tiến tới trạm xăng dầu của người cháu họ lão Dương.
Trạm xăng đầu đó cách đường quốc lộ khá xa, phải ra tận khu ngoại ô mới tới, vị trí vô cùng hẻo lánh, cách khu dân cư tương đối xa.
Họa Long, Bao Triển, Tô My và lãnh đạo cấp cao tới nơi mới biết trạm xăng dầu trong đã bị bỏ hoang từ lâu, cửa lớn đóng chặt, sân chỉ còn lại mấy chiếc thùng chứa đã hoen gỉ.
Phía sau trạm xăng dầu là một hồ cá, trong ánh hoàng hôn, mặt trời đỏ rực, hồ cá đóng băng, giữa hồ có một cái hố lớn, cỏ khô quanh bờ đượm một lớp sương trắng.
Bao Triển cảm thấy nơi này vô cùng đáng nghi, nhắc mọi người phải thật cảnh giác.

Họa Long đỗ xe lại lề đường, vừa định xuống xe xem xét tình hình, thì một chiếc Cadilac từ phía con đường đất ẩn sau trạm xăng dầu bỗng nhiên lao vút tới.

Bốn người trong xe cảnh sát không kịp tránh, chỉ biết ngồi yên nhìn chiếc xe trước mặt đâm thẳng về phía mình.

“Rầm!” Một tiếng va chạm lớn vang lên, bốn người ngồi trong xe cảnh sát bị va đập mạnh, tất cả chỉ kịp thốt lên một tiếng trong đầu: “Chuyến này chết chắc rồi!” trước mặt họ giờ đây là một màn sương trắng xóa, thậm chí chẳng còn cảm thấy đau đớn, hoàn toàn mất hết cảm giác.
Những ai từng trải qua một vụ tai nạn xe đều hiểu, trong tích tắc định mệnh đó con người sợ hãi đến mức nào.
Lãnh đạo cấp cao bị thương nặng nhất, trước ngực và vùng mặt máu chảy đầm đìa, anh nằm bất động, chỉ còn lại tiếng thở vô cùng yếu ớt.
Bao Triển trật khớp vai, anh khẽ động dậy một chút, hai hàm răng run rẩy va vào nhau lập cập, đầu óc không tài nào tỉnh táo được.

Khi Họa Long mở được mắt, anh thấy lớp kính chắn gió đã vỡ vụn, dính lởm chởm trên lớp màng cường lực, cánh cửa xe đã hoàn toàn biến dạng, mắt anh lò dò nhìn một lúc mới nhận ra mình đang trong tư thế lộn ngược…
Chiếc xe cảnh sát đã bị đâm lật ngửa, lăn xuống rãnh nước thải cạnh đường.
Tô My là con gái, thể chất yếu hơn nhiều, do bị va đập mạnh nên ngất ngay tại chỗ, không biết bao lâu sau đó, khi tỉnh lại cô mới phát hiện mình đã bị lôi vào xong một nhà kho cũ, hai tay cô bị còng trên một chiếc giường khung sắt, hai chân bị trói chặt, một gã đàn ông mặt nhọn đang cúi đầu nhìn cô chằm chằm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.