Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 59: Đôi Mắt
Từ khi nào chúng ta bắt đầu mất đi cảm giác an toàn? Có lẽ là từ khi ta chứng kiến quá nhiều điều ghê rợn trên thế giới này.
Tổ chuyên án mở cuộc họp kín, do vụ án lột dạ mặt vô cũng biến thái và tàn nhẫn này có thể có dính líu đến cảnh sát, nên cuộc hộp chỉ có sự góp mặt của đại diện phía công an địa phương và lãnh đạo đơn vị quản lí cảnh sát, các cảnh sát thông thường khác đều không được thông báo về cuộc hợp.
Một vị lãnh đạo cấp cao của cơ quan quản lý cảnh sát nói qua về tình hình phạm pháp và vi phạm kỉ luật của cảnh sát tại thành phố này.
Mấy năm gần đây, tình trạng cảnh sát sử dụng các vũ khí sai mục đích, trang bị và xe chuyên dụng đang có xu hướng gia tăng trong thời gian gần đây, các hành động biết luật mà vẫn phạm luật không ngừng xảy ra.
Tuy nhiên, chỉ xảy ra một vài vụ sử dụng súng trái pháp luật hoặc mất súng, trong đó có vụ một cảnh sát để mất súng nhưng không báo cáo, gây hậu quả nghiêm trọng, cảnh sát này đã bị phạt ba năm tù giam.
“Mất loại súng gì?” Giao sư Lương, hỏi.
“Đầu nạn nhân có dấu vết bị đập bằng cán của khẩu K92 ” Tô My nói thêm.
Lãnh đạo cấp cao trả lời: “Ở chỗ chúng tôi chưa từng mất khẩu K92 nào, chỉ mất KS4 và K64 thôi, nhưng số súng mất trộm đều đã được tìm lại đầy đủ.
Hiện nay tại nhiều nơi, muốn mua dao chặt loại lớn cũng phải đăng kí rõ tên tuổi, nên việc quản lí súng cảnh sát vô cùng nghiêm ngặt, ngày thường tất cả đều được khóa trong kho súng, chỉ khi nào có nhiệm vụ cần sử dụng mới được lấy ra.”
“Bình thường, ai muốn đeo thứ ấy làm gì, chỉ tổ vướng víu.” Đội phó nói.
“Thành phố này có bao nhiều cảnh sát sử dụng K92?” Bao Triển hỏi.
“Việc này chúng tôi phải thống kê lại, vì K92 là loại vũ khí tương đối cao cấp trong số các vũ khí của cảnh sát Trung Quốc, thuộc hàng khá tân tiến.” Lãnh đạo cấp cao trả lời.
“Các đồng chí phải nhanh chóng lập một danh sách những cảnh sát có K92.
À phải rồi, đồng chí bị phạt tù vì làm mất súng đã ra tù chưa?” Giáo sư Lương hỏi.
“Để tôi nhớ xem, việc đó cũng xảy ra cách đây mấy năm rồi, bây giờ có lẽ cậu ta đã mãn hạn tù, tôi sẽ gọi cậu ta đến.” Lãnh đạo cấp cao trả lời.
“Không phải tôi muốn chống đối, nhưng tôi không hiểu các đồng chí có ý gì.
Chúng ta đang điều tra hung thủ chứ đâu phải làm báo cáo nội bộ ngành? Tôi không tin vụ án lột da mặt này là do cảnh sát gây ra, có là cảnh sát chăng nữa cũng chẳng tên nào dại gì mà dùng súng của mình để lại thương tích trên người nạn nhân, tôi thấy rõ ràng có kẻ đang muốn vu oan chơ cảnh sát.” Đội phó tỏ vẻ không hài lòng.
Lãnh đạo Cục Công an xoa dịu không khí căng thẳng: “Chỉ cần có 1% khả năng, chúng ta cũng phải nỗ lực 99% để phá án.”
“Những khẩu súng là thứ khiến cảnh sát chúng ta vừa yêu vừa hận, trước khi nổ súng vẫn còn là cảnh sát, sau khi bóp cò rất có thế đã trở thành tội phạm.
Cảnh sát làm mất súng, nếu khẩu súng đó xảy ra chuyện người cảnh sát cũng không tránh khỏi bị liên lụy.
Rất nhiều cảnh sát đôi khi cảm thấy mang theo súng là một gánh nặng, cần chủ ý cao độ mọi lúc mọi nơi, không được phép để xảy ra mất mát, vì điều đó có ảnh hưởng trực tiếp đến tiền đồ và sự nghiệp của họ.
Nếu có ai đó tốt bụng nhặt được, trao trả lại cho cơ quan công an thì không nói, trong trường hợp lọt vào tay kẻ xấu rồi gây án, thì người cảnh sát cũng bị vạ lây.” Họa Long nói.
“Mất súng là việc tày đình, không chỉ thể hiện sự tắc trách nghiêm trọng của người cảnh sát, mà còn là một nỗi xấu hổ.
” – Lãnh đạo cấp cao nói.
Họa Long đồng tình: “Cảnh sát mất súng chẳng khác nào một thiếu nữ mất đi sự trong trắng, chẳng những không được đồng tình, mà còn bị cười chê, trừng phạt”
Tô My tủm tỉm cười, hạ giọng rỉ tai Họa Long: “Này, anh không còn trong trắng đâu đấy nhé! Có lần tôi xem hồ sơ của anh rồi!”
“Có những cảnh sát cả đời không cần dùng đến súng nên chẳng lo bị mất.” Đội phó nói.
Giáo sư Lương bỗng hào hứng nói với mọi người: “Rất lâu rồi tôi không bắn súng, hồi trẻ tôi cũng từng đứng thứ ba giải bắn súng của ngành đấy! Trong Cục cảnh sát của các vị có phòng tập bắn không? Sau buổi họp chúng ta đi luyện súng một lúc cho đỡ căng thẳng.”
Họa Long nói nứa thật nứa đùa: “Bao Triển đúng là cần luyện thêm khoản bắn súng thật…!còn Tô My thì…!thôi khỏi.”
Tô My tròn mắt, vẻ mặt đáng thương hỏi: “Tại sao lại thế? Các anh dám kì thị nữ cảnh sát hả?”
Họa Long ra bộ nghiêm nghị, trả lời: “Mỗi lần cô giương súng, đến người đứng sau lưng cũng phải biết thân biết phận mà chạy khỏi trường bắn, uy phong như thế là đủ rồi.
“
Cả phòng hợp bật cười, mặc dù vụ trọng án lần này rất có thể liên quan đến cảnh sát, nhưng buổi họp vẫn phải tiến hành một cách cởi mở và vui vẻ.
Cảnh sát gây án là điều không thể xem thường, các cảnh sát mỗi ngày đều phải tiếp xúc với rất nhiều hành vi phạm tội đơn giản đến phức tạp, họ được trang bị kĩ năng phản trinh sát rất cao, điều đó khiến cho công tác phá án gặp rất nhiều khó khăn.
Tố chuyên án phân tích, hung thủ không nằm ngoài các khả năng cảnh sát, cảnh sát đã bí khai trừ, hoặc tội phạm từng bị cảnh sát bắt giữ và xử lí.
Kẻ gây án do bất mãn, thù hận trong lòng, ném xác trước đồn cảnh sát, đó là hành động trả thù cảnh sát.
Sau khi vụ án xảy ra, cảnh sát địa phương đã phải thực hiện rất nhiều công việc liên quan.
Vị bác sĩ pháp y già nhanh chóng có báo các pháp y, ông còn làm thêm một bản báo cáo kiểm tra các vật chứng khác.
Tảng đả tròn có miếng da mặt đã tan hết, trong phần nước thu được phát hiện thấy vảy cả.
Chiếc túi nilon màu đen dùng để đựng miếng đá là loại thường thấy tại các chợ, nhiều người thích dùng nó để đựng cá.
Một cảnh sát suy đoán hung thủ có thể là một kẻ bán cả, nhưng giò đã sát tết, mọi người mọi nhà đều mua cả, nên suy luận đó không đủ thuyết phục.
Bộ phận kĩ thuật tiến hành dựng lại khuôn mặt nạn nhân bằng cách mang miếng da đắp lại trên mặt cái xác.
Nạn nhân là một phụ nữ đẹp, có phần giống Mami Đình Vĩ[19], đôi mắt to, khuôn mắt thanh tú.
“Xinh như thế này, tại sao lại không bị xâm hại?” Tô My hỏi một cách khó hiểu.
“Có thể là do người quen gây án, nên không có hứng với cô ta.” Họa Long trả lời.
Bao Triển lại có ý kiến khác: “Tôi thì nghiêng về khả năng cảnh sát gây án hơn, đây là một kĩ năng phản trinh sát.”
“Không xâm hại nạn nhân, thì sẽ không để lại DNA.” Giáo sư Lương nói.
Trên thế giới này không có vụ án mạng nào là hoàn hảo, vì vốn dĩ “nhân vô thập toàn”, dù có kín đáo đến đâu, cũng nhất định phải có một kẽ hở.
Tố chuyên án kiểm tra kĩ lưỡng quần áo nạn nhân.
Người phụ nữ này mặc chiếc áo khoác màu trắng, quần bò, đi một đôi bốt dày, bên trong còn mặc một bộ đồ giữ ấm rất mới, có thể là vừa mua xong.
Đó là hàng của một nhãn hiệu nổi tiếng tại Trung Quốc, cả thành phố này chỉ có duy nhất một cửa hàng bán lẻ.
Họa Long và Tô My lập tức tới ngay cửa hàng đó.
Trong cửa hàng có camera theo dõi, điều đó khiến cả hai vô cùng vui mừng.
Camera không chỉ ghi lại được hình ảnh nạn nhân đến mua hàng vào mấy ngày trước, mà còn thấy cả chiếc Cadilac cô ta đỗ trước cửa.
Căn cứ vào biển số xe, cảnh sát đã nắm được các thông tin quan trọng liên quan đến nạn nhân.
.
Nạn nhân tên Như Nghệ, sống tại một khu chung cư trên đường Văn Hóa trong trung tâm thành phố, mới li hôn chưa lâu.
Trong ngày xảy ra vụ án, Như Nghệ lái xe sang thành phố bên cạnh, từ đó mất tích.
Người nhà đã tìm kiếm bằng nhiều cách khác nhau, nhưng đều không thấy cả người lẫn xe.
Mất tích cùng nạn nhân còn có cậu con trai nhỏ vừa lên lớp mẫu giáo lớn.
Tổ chuyên án nhìn nhau lo ngại, cậu bé chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Vụ án này không chỉ liên quan đến vũ khí, còn có thể có liên quan đến cảnh sát, người mẹ bị lột da mặt, không tìm thấy chiếc xe, cậu con trai nhỏ tuổi không rõ tung tích, tất cả những điều đó khiến tính chất vụ án trở nên vô cùng nghiêm trọng, một vụ hung án mất hết nhân tính.
Giáo sư Lương hạ lệnh, yêu cầu cảnh sát thành phố Trung Nguyên lập tức gửi yêu cầu hỗ trợ điều tra đến các thành phố lân cận, cần nhanh chóng tìm ra tung tích cậu bé.
Ngày hôm sau, tin mừng lập tức được chuyển đến, cảnh sát một thành phố lân cận đã tìm thấy cậu bé.
Trong đêm xảy ra vụ án, người mẹ bị bỏ lại phía ngoài tường bao của đồn cảnh sát thành phố Trung Nguyên, cậu con trai nạn nhân cũng bị vứt lại trước cửa Phân cục Cảnh sát thành phố lân cận.
Trong điện thoại, Tô My hỏi dồn dập: “Đứa trẻ thế nào rồi? Còn sống không? Mặt đứa trẻ có bị sao không? Da mặt…”, nói đến đây Tô My ngập ngừng một lát rồi tiếp: “…!có bị lột mất không?”
“Không! Nhưng mà…” Viên cảnh sát trả lời.
“Nhưng mà sao?” Tô My hỏi gấp.
“Các đồng chí mau đón đứa trẻ về đi, mấy hôm nay nó cứ khóc suốt, khàn cả giọng không nói nỗi nữa rồi.
chắc thằng bé nhìn thấy cảnh tượng gì đáng sợ quá nên mới bị sốc tinh thần như thế.
” Viên cảnh sát nói.
Cảnh sát thành phố Trung Nguyên phái người đón cậu bé về và lập tức thông báo cho người nhà nạn nhân.
Hai mắt đứa trẻ thâm quầng, ánh mắt lạc thần, giọng khàn đặc không nói nổi vì khóc quá nhiều.
Cậu bé lập tức được đưa tới bệnh viện, nghe tin tìm thấy con, người cha chạy ngay tới bệnh viên, cậu bé nhìn thấy cha tinh thần đã có vẻ ổn định hơn, nhưng cả ngày chỉ ôm lấy tay cha, nhất định không chịu buông.
Đến khi cậu bé có thể nói trở lại, hai nữ cảnh sát mới bắt đầu nhẹ nhàng hỏi chuyện.
Tổ chuyên án vô cũng lo lắng, không biết đứa trẻ có nhìn thấy cảnh hung thủ lột da mặt mẹ mình hay không.
Người mẹ từng hỏi cậu bé một câu: “Sau này nếu chẳng may gặp phải kẻ xấu, con định hét lên nhưng lại bị kẻ đó dùng tay bịt miệng, thì con sẽ làm gì?”
Cậu bé nghiêng đầu sang một bên, suy nghĩ trong giây lát rồi nói: “Con sẽ liếm tay hắn!”
Người mẹ lắc đầu, nói: “Con phải cắn vào tay hẳn mới đúng chứ.
“
Cậu bé cúi mặt, lí nhí đáp: “Con…!Con không dám đâu!”
Người mẹ lái xe đưa cậu con trai ra ngoài, cậu bé ngủ gục trên xe.
Bỗng chiếc xe dừng lại, người mẹ bị khống chế, cậu bé giật mình tỉnh giấc, hung thủ lấy hai chiếc túi nilon đen chụp lên đầu hai mẹ con.
Hung thủ lái chiếc xe của nạn nhân đi, nhưng cậu bé không thế hào nhớ được kẻ đó đã lái bao lâu, chỉ nhớ loáng thoáng rằng chúng có bốn hay năm người gì đó.
Cậu bé và mẹ bị bắt lên hai chiếc xe khác nhau, sau khi xuống xe Chúng đưa hai mẹ con đến một căn phòng kín.
Chiếc túi nilon trùm mặt được lột bỏ, cậu bé sọ hãi nhìn khắp xung quanh.
Căn phòng rất lớn, trông giống như một cái kho.
Người mẹ nằm trên một chiếc giường khung sắt, hai tay bị còng, hai chân bị trói, vẫn không ngừng giằng co và gào thét.
Một người đàn ông cầm dao đứng bên cạnh cúi đầu nhìn người mẹ.
Sau lưng cậu bé cũng có một người đàn ông, hắn giữ chặt vai cậu bé, bắt cậu ta phải mở to mắt nhìn tất cả mọi việc đang diễn ra.
Tô My nhẹ nhàng hỏi cậu bé: “Kẻ cầm dao đó…!đã làm gì mẹ cháu thế?”
Cậu bé trả lời một câu khiến mọi người đều nổi da gà: “Liếm mắt! Hắn ta…!liếm mắt mẹ cháu.”
Mọi người nhìn nhau vẻ mặt trầm ngâm, thứ hành vi biến thái đó khiến ai cũng phải bất ngờ.
Người mẹ khi bị hại đã nói với cậu bé một câu, câu nói đó chắc chắn sẽ khiến cậu suốt đời không quên, trong cả quãng đời còn lại, cậu cần có sự dũng cảm rất lớn để đối diện với nó, chỉ có điều cậu còn quá nhỏ, sẽ phải gánh chịu bóng đen tâm lí và đáp lại tình yêu của mẹ như thế nào đây?
Người mẹ nhìn cậu bé, hai mắt đầy tình thương yêu, cô nói với cậu con trai câu nói cuối cùng: “Nhằm mắt lại đi con!” Có thể cậu bé đã nhắm mắt lại, không nhìn thấy cảnh tượng mẹ mình bị lột da mặt, hoặc cũng có thể, cậu đã quá sợ hãi mà không dám nhắm mắt, cứ thể chứng kiến cả quá trình man rợ đó.
Cậu bé còn quá nhỏ, không thể miêu tả hung thủ một cách chính xác hay kể ra những đặc điểm nhận dạng của hắn.
Lúc bị tấn công, đầu cậu bé bị trùm túi nilon màu đen, nên cậu bé không thể xác định được địa điểm gặp nạn.
Giáo sư Lương sau nhiều lần gợi mở, để cậu bé nhớ ra nhiều manh mối hơn nữa, nhưng câu trả lời vẫn chỉ là những cải lắc đầu, nếu không thì chỉ là sự im lặng.
“Mấy người đó mặc quần áo màu gì, cháu có nhớ không?” Bao Triển hỏi.
Cậu bé rụt rè đưa ngón tay trỏ, chỉ về phía Đội phó Đội Cảnh sát hình sự, lúc đó Đội phó đang mặc đồng phục cảnh sát.
Đội phó tiến lại gần, giáo sư Lương xua tay ra hiện nhắc Đội phó dừng lại, tránh để cậu bé bị kích động thêm lần nữa.
Giáo sư Lương hỏi: “Bé con, cháu nghĩ kĩ lại xem, lúc bọn người xấu đẩy cháu xuống xe, chúng có nói gì không?”
Cậu bé lại khóc thét lên, một lát sau cậu ôm chặt lấy cánh tay cha mình, nghĩ một lúc rồi nói, “Chúc mừng năm mới!”
Cảnh sát suy đoán mấy tên hung thủ mặc cảnh phục, bắt cóc hai mẹ con, lột da mặt người mẹ, rồi cố ý ném hai mẹ con xuống trước cổng đồn cảnh sát để các nạn nhân tự đi báo án.
Những kẻ to gan đó biết chắc chắn rằng cảnh sát sẽ hỏi đứa trẻ tất cả các manh mối liên quan, nên chúng đã mượn lời cậu bé để thách thức cảnh sát – “Chúc mừng năm mới!”.