Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 24: Cái Chết Của Nữ Tiếp Viên


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 24: Cái Chết Của Nữ Tiếp Viên


Phía cảnh sát liên lạc trực tuyến với quản trị viên của “phòng online” trên YY, lấy thông tin của những người dùng trực tuyến khi xảy ra sự việc.

Theo những gì một người có nickname Thỏ Om Trần Bì – chuyên phụ trách thu âm của cả nhóm cung cấp, nữ tiếp viên hàng không Lý Á có thể là “bà hai” được một đại gia bao nuôi, thường ngày không ở trong khu tập thể dành cho nhân viên hàng không, mà sống tại căn nhà do vị đại gia nọ mua riêng cho mình.

Buổi tối xảy ra vụ án cũng chính là sinh nhật của nạn nhân.

Khi nạn nhân đang hát trực tuyến cùng các bạn trong “phòng online” thì cô bỗng ngừng lại.

Mọi người đều nghe rõ, sau tiếng hét của nạn nhân, có tiếng mắng chửi và uy hiếp của hai người đàn ông, tiếp sau đó tiếng đánh đập và khóc lóc vang lên…
Từ đoạn ghi âm có thể nhận ra hung thủ có hai người.

Đoạn đối thoại của cả ba người họ như sau:
Hung thủ 1: “Mày nghĩ kĩ lại đi, xem có đắc tội với ai không? Mày mà trái lời, không làm theo những gì bọn tao bảo, thì tao thịt.

Nói cho mày biết, tao cũng chẳng phải chưa giết ai bao giờ, thêm một đứa nữa cũng có sao? Đứng dậy mau, nếu không muốn chết!”
Nữ tiếp viên: “Có gì cứ từ từ nói.

Anh bỏ súng xuống được không? Các anh đến tìm chồng tôi đúng không? Anh ta một lát nữa là về thôi.”
Hung thủ 1: “Mày định dọa ai? Thằng đó ra nước ngoài rồi mày tưởng bọn này không biết hả? Nhà mày ra sao chúng tao rõ như lòng bàn tay.”
Hung thủ 2: “Hê hê! Đồ gái bao!”
Nữ tiếp viên: “Chồng tôi ra nước ngoài thật, nhưng hôm nay là sinh nhật tôi, để tôi gọi anh ta về.”
Hung thủ 1: “Bỏ xuống! Đứng yên! Mày định báo cảnh sát chứ gì?”
Nữ tiếp viên: “Tôi làm sao báo cảnh sát được, cũng làm gì có ai giúp tôi báo cảnh sát.

Tôi chỉ định bảo chồng tôi mang tiền đến cho các anh thôi.”
Hung thủ 1: “Cấm mày ngó ngoáy, còn động đậy tao bắn chết.”
Nữ tiếp viên: “Xin các anh! Các anh cần tiền chứ gì? Hay là chồng tôi đắc tội gì với các anh? Rốt cục các anh muốn gì ở đây chứ?”
Hung thủ 2: “Muốn… mày chứ còn gì nữa? Đồ gái bao.”
Hung thủ 1: “Cởi đồ ra!”
Nữ tiếp viên: “Xin các anh tha cho tôi.


Được, tôi cởi nhưng xin đừng đánh.”
Hung thủ 1: “Cởi hết ra, rồi mặc đồng phục của mi vào.

Mau!”
Nữ tiếp viên: “Vâng! Tôi làm ngay.”
Hung thủ 1: “Mày hận ai nhất?”
Nữ tiếp viên: “Cơ trưởng.”
Hung thủ 1: “Vì sao lại hận hắn?”
Nữ tiếp viên: “Mấy đứa tiếp viên mới đều được anh ta đưa đến vũ hội của giới thượng lưu.

Nghề tiếp viên này toàn dùng tiền đổi lấy cả, ai muốn vào nghề cũng phải nộp ba trăm nghìn tệ.

Những đứa càng xấu chứng tỏ ô dù càng to.

Chúng nó chẳng cần nộp tiền, cũng chẳng phải thi sát hạch, chỉ dựa vào các mối quan hệ là đủ.”
Hung thủ 2: “Hai chúng tao chính là người của cơ trưởng phái đến để dạy dỗ mày đấy.”
Hung thủ 1: “Tiếp viên bọn mày chẳng phải rất lễ phép sao? Cái đấy gọi là gì ấy nhỉ? Diễn lại cho bọn tao xem xem, coi như đang ngồi máy bay vậy.

Ê, ngồi xuống để nó hầu hạ anh em mình cái nào.”
Nữ tiếp viên: “Anh bảo nghi thức chào khách ấy à?”
Hung thủ 1: “Ừ! chắc thế đấy! Diễn một lượt cho anh em tao xem nào.”
Hung thủ 2: “Đại ca, bảo nó đi dáng người mẫu nữa.”
Hung thủ 1: “Cứ từ từ.

Mày cúi người trông cũng đẹp đấy.”
Nữ tiếp viên: “Thưa ngài, ngài cần gì không ạ? Cà phê hay trà?”
Hung thủ 2: “Tao… muốn ngửi mông mày được không?”
Nữ tiếp viên: “Hả? Các anh đột nhập vào nhà tôi định làm gì hả?”
Hung thủ 1: “Định… “làm thịt” mày đấy!”
Hung thủ 2: “Đại ca, bảo nó nhảy múa đi.”
Hung thủ 1: “Nhà mày có tăm không?”

Nữ tiếp viên: “Không có!”
Hung thủ 1: “Mày nhảy múa trước đi, rồi sau đó đi dáng người mẫu.

Tao kiếm cái gì xỉa răng đã, lát nữa… mày chết với ông.”
Cảnh sát tìm thấy một cành hoa hồng bị bẻ gãy tại hiện trường, trên đầu cành còn sót lại một ít lá rau, có thể hung thủ đã bẻ cành hoa hồng để xỉa răng.

Trên mặt đất đầy mảnh vỡ bình hoa, trong phòng vô cùng lộn xộn, nạn nhân áo quần xộc xệch, nằm trên vũng máu, miệng bị bịt chặt bằng băng keo.

Hung thủ bịt mắt nữ tiếp viên bằng một chiếc khăn lụa của chính nạn nhân, lấy băng keo trói hai tay nạn nhân ra sau.

Sau khi cưỡng bức và giết chết nạn nhân, chúng cuỗm theo một số tài sản và bỏ trốn.

Cảnh sát phát hiện hung khí bị bỏ lại tại ban công, đó là một chiếc tuốc-nơ-vít đã được mài nhọn.
Trên mông nạn nhân có nhiều vết răng bầm tím, do hung thủ cắn trước khi giết chết cô.

Có thể vì bỏ chạy quá gấp, nên ngoài điện thoại, Ipad và tiền mặt, hung thủ không mang đi bất cứ thứ gì khác của nạn nhân.
Hai vụ án đột nhập, cưỡng hiếp, giết người.

Hai vụ gây án tương tự nhau, sử dụng cùng một loại hung khí, tổ chuyên án quyết định gộp hai vụ án vào để cùng xử lí.
Ngay sau khi Bao Triển tìm ra cách thức đột nhập của hung thủ, thông qua quá trình dựng lại hiện trường, hung thủ có thể vào nhà bằng một trong ba cách sau:
Cách 1: Nạn nhân khi đi ra ngoài quên khóa cửa, cơ hội đột nhập và ẩn nấp trong nhà hung thủ lợi dụng nhà, tủ quần áo hoặc nhà vệ sinh đều là nơi hung thủ có thể náu mình.
Cách 2: Hung thủ dùng dụng cụ mở khóa, mở cửa chống trộm và đột nhập vào nhà.
Cách 3: Hung thủ dùng dây thừng, treo mình từ trên nóc nhà xuống đến khu vực ban công nhà nạn nhân, mở cửa thoát hiểm tại đó, và đột nhập vào nhà.
Những gia đình sống ở tầng trệt thường lo sợ kẻ trộm trèo tường vào nhà trộm cắp, nhưng những người gần tầng thượng chẳng mấy khi đề phòng kẻ gian trèo từ nóc nhà, chui xuống ban công, lọt vào trong nhà gây án.

Một tòa chung cư cao cấp tại thành phố Thượng Hải từng xảy ra nhiều vụ độp nhập trộm cắp.

Một nữ chủ hộ sống tại tầng trên cùng giữa đêm bỗng giật mình sợ hãi khi phát hiện một bóng người đang treo lơ lửng phía ngoài cửa sổ.


Sau khi cô báo án, kẻ trộm đã bị tóm gọn, nhưng cô cũng được một phen hết vía.
Ban công cũng chính là một lối dẫn hung thủ vào nhà.
Căn hộ của Kha Kha cách tầng thượng không xa, hung thủ có thể dễ dàng dùng dây treo đột nhập.

Nhưng Lý Á sống ở tầng 13, nằm giữa tòa nhà, nếu hung thủ thực sự sử dụng cách này, thì hắn quả là một kẻ vô cùng to gan lớn mật.

Khoảng cách từ tầng thượng tới tầng 13 khá xa, dây treo cũng phải dài vài chục mét mới đủ.

Giữa đêm đen, kẻ ác chầm chậm đu dây từ tầng thượng, ngang qua cửa sổ mười mấy hộ gia đình, cuối cùng đáp xuống phía ngoài ban công nhà cô tiếp viên hàng không xinh đẹp.
Trong cuộc họp phân tích tình hình vụ án, giáo sư Lương phát biểu: “Đây là hai vụ đột nhập tư gia giết người có âm mưu và chuẩn bị từ trước, động cơ phạm tội chính là hiếp dâm!”
Đội trưởng Vương của đội trọng án nói: “Hung thủ đi hai người, hung khí gồm có súng, tuốc-nơ-vít, dây thừng, băng keo, còn có một chiếc kìm cộng lực và công cụ mở khóa.

Hung thủ dùng công cụ mở khóa vô hiệu hóa cánh cửa thoát hiểm phía trên ban công nhà Kha Kha, dùng kìm cộng lực cắt đứt lớp lan can bảo vệ ban công nhà Lý Á.”
Bác sĩ pháp y cho biết: “Phần thức ăn thừa tìm thấy trên cành hồng cho thấy mức sống của hung thủ không cao, chúng nói chuyện một cách thô lỗ, trình độ văn hóa thấp, có thể đã từng có tiền án tiền sự, và có kinh nghiệm làm việc trên cao.”
Bao Triển lên tiếng: “Chúng ta nên đặc biệt chú trọng điều tra vào những đối tượng: Công nhân trộn vôi tòa nhà, thợ quét sơn, nhân viên lắp đặt hệ thống nước nóng thái dương năng, thợ làm rào ban công, người lắp đặt điều hòa.

Những đối tượng này đều khá quen thuộc với môi trường làm việc trên cao hung thủ rất có thể là một trong số đó.”
Họa Long lại cho rằng: “Hung thủ có súng nhưng không hề dùng đến.

Chứng tỏ hai kẻ này có những hiểu biết nhất định về việc “chống điều tra” , chúng hiểu rõ rằng vỏ đạn có thể để lại manh mối, lại dễ gây chú ý cho hàng xóm xung quanh, nên chỉ dùng súng để uy hiếp nạn nhân.

Hung khí mà chúng dùng là một tuốc-nơ-vít nhọn.

Nói thực, đây là lần đầu tiên tôi gặp loại hung khí nhỏ mà hiệu quả như thế này.

Đầu kim loại được mài nhọn còn có tính sát thương nhanh và lớn hơn cả mũi dao găm.”
Phân cục trưởng nói: “Những vụ án có liên quan đến súng đạn đều được xếp vào hàng trọng án.

Chừng nào chưa bắt được hai tên hung thủ này, chừng đó thành phố còn nằm trong hoang mang và nguy hiểm.

Chúng ta không thể đoán được khi nào vụ đột nhập thứ ba sẽ xảy ra.”
Đội trưởng Lưu của đội phá án nhanh cho biết: “Chúng tôi đã phái một lượng lớn cảnh sát tiến hành điều tra các mối quan hệ xã hội của hai nạn nhân.

Theo những thông tin bước đầu nắm được, khả năng người quen gây án là không cao.

Các mối quan hệ của Kha Kha ở Bắc Kinh không nhiều, cô ta mới nghỉ việc ở nơi khác và mua nhà chuyển tới đây chưa lâu.


Lý Á đúng là đang được một đại gia bao nuôi, điều này cũng không hiếm gặp trong giới tiếp viên hàng không.

Một tiếp viên mới vào nghề, lương tháng chừng năm nghìn tệ, bay nhiều được trả nhiều, họ là mục tiêu “săn đón” của nhiều phú thương.

Cả hai nạn nhân đều có đặc điểm chung là thích lên mạng, chia sẻ tâm sự và các bức ảnh cá nhân trên tường các trang mạng xã hội.”
Tô My cho rằng: “Hai cô gái này đều không biết cách bảo vệ các thông tin cá nhân của mình, họ gần như đang “truyền hình trực tiếp” cuộc sống của mình trên mạng.

Ví dụ như việc Kha Kha đăng trên Blog: “Vãi! Sống trên tầng 18 mà cũng có muỗi!” điều đó đã tiết lộ việc cô sống tại tầng 18 một tòa nhà.

Một bức ảnh khác chụp lại những chiếc xe đắt tiền trong sân của khu nhà, giúp hung thủ dễ dàng nhận ra vị trí người đứng chụp.

Còn Lý Á thường xuyên chia sẻ vị trí địa lí của mình trên mạng, bất cứ ai cũng có thể biết rõ hành tung của cô.

Sở thích tự sướng khoe khoang cũng tiết lộ không ít thông tin cá nhân của cô gái này, người bình thường cũng có thể nhận ra cô ta là gái bao.

Một bức ảnh chụp màn hình khi nạn nhân khiếu nại người bán hàng trên mạng cũng đã vô tình tiết lộ địa chỉ nơi ở của cô ta.”
Giáo sư Lương phân tích: “Hung thủ có thể đã thông qua Blog để lựa chọn đối tượng trong cùng thành phố.

Hắn nằm vùng quan sát trong một thời gian dài, chuẩn bị kĩ lưỡng, tìm hiểu rõ về cuộc sống hàng ngày của cô gái thông qua Blog, nắm rõ vị trí và thói quen của nạn nhân, sau đó mới ra tay gây án.”
Họa Long giờ mới lên tiếng, nói: “Tôi cũng đã xem qua Blog của họ, hai cô gái này thường ngày không ngừng đăng tải những sự việc xảy ra trong cuộc sống, dù là nhỏ nhất, rồi thì hôm nay ăn gì, mua gì, lát nữa chuẩn bị làm gì, khi nào về nhà, hết thảy mọi việc bằng móng tay cũng được đưa lên đó.

Trong mắt của kẻ gây án, tất cả những thứ “lặt vặt” trên đều là những thông tin quan trọng trước khi gây án.”
Vài ngày sau, một kẻ tình nghi đã lọt vào tầm ngắm của cảnh sát.

Tô My sau khi điều tra Blog của hai nạn nhân, phát hiện một nickname tên “Tiêu Vô Thủy”.
Hắn là kẻ duy nhất theo dõi Blog cả hai nạn nhân nữ.

Không những thế, hắn còn chia sẻ tất cả những bức ảnh mà Kha Kha và Lý Á đưa lên mạng, với những lời bình luận bất nhã, thậm chí là rất tục tĩu và hạ lưu.
Những người nằm trong danh sách theo dõi của kẻ này đều là các “hot-girl” trong thành Bắc Kinh, và tuyệt đối không hề để ý đến bất cứ nam giới nào.
Trên Blog và các trang mạng xã hội, mỗi người dùng đều có các fan của mình, đặc biệt là các “hot-girl” thích khoe ảnh tự sướng thì lượng fan càng nhiều.
Những người đẹp này có lẽ đều hiểu, trong số những người hâm mộ kia chắc chắn có không ít tên háo sắc nhưng họ không thể ngờ rằng, có kẻ đang ngày đêm theo dõi, ghi chép hành tung của mình, nắm bắt giờ giấc của mình, tìm hiểu cuộc sống của mình, và sau cùng là tiến hành kế hoạch đột nhập, xâm hại và giết người đầy man rợ.
Đặc điểm chung của các vụ xâm hại khi đột nhập tư gia và tại những nơi hẻo lánh hoang dã là sự bạo lực và xỉ nhục.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.