Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 23: Sát Nhân Trên Blog


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 23: Sát Nhân Trên Blog


Hung thủ là một kẻ đặc biệt thích vòng ba của phụ nữ.

Tổ chuyên án đã từng tiếp xúc với rất nhiều hành động biến thái, nhưng trường hợp lần này với họ vẫn còn rất mới mẻ.

Những người mắc vấn đề tâm lí này cũng rất kín tiếng, thậm chí đến chính họ cũng không biết mình có vấn đề tâm lí.

Giữa ngã ba đường, bỗng dưng nhìn thấy một cô nhân viên văn phòng, cảm giác như bị hút hồn, hơi thở loạn nhịp, trong đầu ẩn hiện những suy nghĩ thú tính.
Những vòng ba gợi cảm ấy chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm tới.

Thứ không thể có được thì nhất định phải làm mọi cách để phá hoại hay sao?
Tô My thay bộ đồ văn phòng đang mặc bằng một bộ cảnh phục, không tất lưới, không giày cao gót.

Những nữ cảnh sát xinh đẹp trong phân cục cảnh sát ở đây hàng ngày đều ưa mặc những chiếc quần dài bó sát, giờ cũng đều thay bằng đồng phục rộng.
Phân cục trưởng nói: “Tôi đã nhắc nhở không biết bao nhiêu lần, cảnh sát khi đi làm đều phải mặc đồng phục, chẳng ngờ lời của tôi còn không có tác dụng bằng hành động của một tên biến thái.”
Giáo sư Lương phân công nhiệm vụ cho mọi người.

Tô My phụ trách việc phân tích và tổng hợp các bài đăng của nạn nhân trên mạng, và lần tìm các manh mối từ đó.

Hung thủ dùng điện thoại của nạn nhân để chụp ảnh đăng bài, chứng tỏ hắn hiểu rất rõ các tính năng của Blog, rất có thể đã theo dõi trên mạng, bình luận và chia sẻ những câu chuyện hàng ngày của Kha Kha trong một thời gian dài.

Cần chú ý đặc biệt đến những bài viết có nhắc tới địa chỉ nhà, hoặc thời gian sinh hoạt của nạn nhân.
Khi cảnh sát kiểm tra các di vật của nạn nhân, thẻ tín dụng và các thẻ ngân hàng khác đều còn nguyên vẹn, nhưng đồ trang sức vàng bạc, điện thoại, tiền mặt, túi xách hàng hiệu và các thứ quà cao cấp đều đã bị cuỗm hết.
Giáo sư Lương yêu cầu Họa Long kết hợp cùng cơ quan viễn thông điều tra vị trí hiện tại của chiếc điện thoại, sau đó tới các cửa tiệm vàng bạc trên địa bàn thành phố, tìm kiếm xem có kẻ nào đến bán tang vật hay không.
Đội trưởng Vương phụ trách điều tra chiếc tuốc-nơ-vít đã được mài nhọn – hung khí để lại hiện trường, làm rõ quy cách, mã hàng, các cửa hàng trên mạng có bán loại sản phẩm này, và phương thức gia công, mài nhọn nó.
Phòng bệnh lí pháp y và chuyên gia nghiên cứu dấu vết phụ trách việc nghiên cứu và báo cáo các vấn đề liên quan đến vết cắn trên cơ thể nạn nhân.
Vết cắn cũng giống như dấu vân tay, mang đặc điểm riêng của từng người.

Dấu răng để lại trên cơ thể nạn nhân, khoảng cách giữa các răng, mức độ mòn của răn, lực cắn và nhiều yếu tố khác đều có thể coi là đặc điểm nhận dạng quan trọng.
Đội trưởng Lưu tập hợp tất cả lực lượng cảnh sát tiến hành công tác kiểm tra tại khu vực xung quanh nơi ở của nạn nhân.

Tất cả những ai từng ra vào khu này trong vòng ba ngày gần đây đều phải lấy mẫu dấu răng để so sánh Hy vọng trong các mẫu dấu răng lấy được sẽ tìm thấy những mẫu phù hợp với dấu vết tìm thấy trên cơ thể nạn nhân.

Đồng thời, một số cảnh sát được giao nhiệm vụ điều tra kĩ về bạn trai của Kha Kha, vị cấp trên từng có hành động quấy rối cô, và người thanh niên đang theo đuổi cô gần đây, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào về họ.
Bao Triển kiểm tra lại một lần nữa căn phòng nơi xảy ra án mạng, để tìm hiểu cách thức hung thủ đột nhập vào nhà.

Trong cuộc sống hiện đại, chúng ta thường xuyên gặp phải cùng một ác mộng.

Trong giấc mộng đó, có kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà hành thích chúng ta.
Khi đối diện với những kẻ đột nhập liều lĩnh, phụ nữ thường cảm thấy sợ hãi hơn nam giới rất nhiều, vì ngoài nỗi lo bị sát hại, họ còn sợ bị xâm hại.
Dương Tân Hải, một kẻ chuyên đột nhập giết người, từng gây án tại bốn tỉnh của Trung Quốc, tàn sát 67 người.

Kẻ sát nhân máu lạnh này thường nhắm đến những ngôi nhà đơn sơ ở nông thôn, không có tường bao hoặc tường bao rất thấp.

Hắn nhấc cửa hoặc cạy khóa đột nhập vào nhà nạn nhân, từ từ sát hại từng người, rồi cuỗm hết tài sản bỏ đi.


Trước khi sa lưới, hắn từng gây ra rất nhiều vụ án diệt môn chấn động Trung Quốc.
Lôi Quốc Dân, gây án trong suốt mười năm ròng, chuyên cướp ngân hàng và các đơn vị tín dụng.

Đây đều là những nơi được trông giữ cẩn mật, ngày đêm có người bảo vệ.

Hung thủ dùng các thiết bị cắt bằng điện đột nhập vào phòng trực ban, dùng trùy sát hại các nhân viên bảo vệ rồi cướp tài sản.

Trong mười năm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hắn đã gây mười lăm vụ án, giết chết hai mươi người, cướp đi 100.000 đô la Hồng Kông và 3.530.000 nhân dân tệ.

Để tăng thêm bản lĩnh hành động, hung thủ đã kiên trì chạy bộ ba bốn chục cây số mỗi ngày, còn học thêm lớp kĩ năng lái xe và sử dụng thiết bị cắt gọt.
Các công tác điều tra được triển khai ngay lập tức.

Chỉ cần tìm được cách thức đột nhập của hung thủ, vụ án này sẽ được mở những nút thắt đầu tiên.
Do lực lượng quá mỏng, Bao Triển đành nhờ đến Tô My: “Chị Tô My, có thể bớt chút thời gian giúp tôi một việc được không?”
Tô My ngạc nhiên hỏi: “Việc gì thế?”
Bao Triển trả lời: “Chúng tôi chuẩn bị dựng lại hiện trường, tôi sẽ đóng vai hung thủ, chi vào vai nạn nhân được không?”
Tô My vui vẻ đáp: “Tất nhiên là được rồi? Việc đấy có gì khó đâu!”
Vừa vui vẻ nhận lời giúp đỡ, nhưng khi nghe xong kế hoạch của Bao Triển, Tô My thấy hối hận ngay.

Để đảm bảo độ chân thực của việc dựng lại hiện trường, và có được hiệu quả suy luận điều tra tốt nhất, Bao Triển không hề để một cảnh sát nào tham gia, khoảng thời gian dựng hiện trường cũng giống với thời gian xảy ra vụ án.

Tô My phải quay lại căn phòng nơi nạn nhân mới chết vào đúng khoảng thời gian chín giờ tối, rồi ngồi đó chờ đợi “hung thủ” xuất hiện.

Tô My là thành viên của tổ chuyên án, nhưng cô cũng là một cô gái, cũng có những nhược điểm của phái yếu, đó là nhát gan, sợ bóng tối, sợ ma, và sợ những kẻ giết người…
Chín giờ tối, Tô My một mình quay lại hiện trường.

Cánh cửa chống trộm đã mở hé, giống hệt đêm xảy ra vụ án.
Tô My tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh.

Cô lập tức khóa chặt cửa chống trộm, rồi chạy về phòng ngủ.

Khi đi ngang qua khu phòng khách tối om, cô bỗng liếc thấy hình như có ai đó đang đứng trong nhà vệ sinh.

Cô dựng cả tóc gáy, một cơn lạnh kéo dọc sống lưng lên.

Cô xông vào phòng ngủ, khóa chặt cửa, lần mò bật đèn.

Trong phòng giờ này vẫn còn loáng thoáng mùi máu tanh chưa tan hết.
Tô My rút điện thoại nhắn tin cho Bao Triển: “Cậu ở đâu thế? Tôi không chơi nữa đâu.

Hình như trong nhà vệ sinh có người.”
Bao Triển không trả lời.
Tô My cố gắng trấn tĩnh, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn máy tính.

Máy tính của nạn nhân đã bị đưa về phân cục cảnh sát để điều tra, trên bàn trống không.


Tô Mỹ nghĩ đến cảnh nạn nhân Kha Kha trước khi gặp nạn cũng ngồi tại đây, tâm trạng hoang mang sợ hãi tột độ giống hệt cô lúc này.

Tô My phát hiện thấy trên bàn trang điểm có một chiếc gương trong đầu cô hiện lên khung cảnh thường thấy trong những bộ phim kinh dị: Khi nhìn kĩ vào bên trong gương, khuôn mặt một người đàn ông bỗng hiện ra, đứng ngay phía sau cô…
Tô My không thể ngồi yên được nữa.

Cô đứng phắt dậy, nỗi sợ hãi bao trùm.

Trên tường vẫn còn treo bức ảnh nghệ thuật của Kha Kha, ánh mắt của cô gái giờ đây toát ra vẻ gì đó vô cùng sợ hãi.

Tô My cảm thấy mọi thứ trong căn phòng này đều rất quái đản.

Một mình ngồi tại hiện trường án mạng trong đêm tối quả là một việc cần có lòng dũng cảm.

Cô quyết định nằm lên giường, nhắm mắt lại, không dám tiến lại kiểm tra chiếc tủ quần áo sát tường, cũng chẳng dám đụng tới bất cứ thứ gì trong căn phòng này nữa.
Nếu hung thủ đang nấp trong chính căn phòng này, thì hắn chỉ có thể ở dưới gầm giường, hoặc trong tủ quần áo.
Mấy ngày làm việc liên tục khiến Tô My cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cô từ nhắm mắt, để đầu óc được thảnh thơi đôi chút.

Nhưng cô bỗng nhớ ra Kha Kha đã chết trên chính chiếc giường này, máu chảy nhuốm đỏ ga giường, khung cảnh trong bức ảnh đăng trên mạng cũng chính tại nơi đây.
Chiếc ga giường đã được cảnh sát mang đi, nhưng Tô My vẫn cảm thấy trên nơi mình nằm có gì đó bết dính.

Tất nhiên, đó chỉ là những ảo giác của chính cô.
Từ ngoài cửa phòng ngủ có tiếng động nhỏ vọng lại Tô My có cảm giác ai đó vừa lẻn vào phòng và khẽ đóng cửa lại.
Tô My cho rằng có thể do mình quá cảnh giác nên đã nghe nhầm.

Cả căn phòng vẫn im bặt.

Cô mở to mắt nhìn vào bóng đêm, bỗng dưng phát hiện có người đang đứng trước đầu giường.

Kẻ đó đang cúi đầu nhìn thẳng vào Tô My, khuôn mặt không chút biểu cảm, sắc da vàng nhạt, trong mắt chằng chịt những tia máu đan xen, ánh mắt vô hồn.
Một người đàn ông lạ mặt!
Tô My hét lên sợ hãi rồi ngồi bật dậy.

Người đàn ông nọ cất tiếng an ủi: “Cô đừng sợ!”
Hắn đưa tay định giữ lấy Tô My bấy giờ đang trong cơn hoảng loạn.

Tô My gào thét điên cuồng: “Cứu tôi với! Bao Triển cứu tôi!”
Người đàn ông lạ mặt vẫn nhẹ nhàng: “Tôi không phải người xấu.”
Người đàn ông lạ mặt giải thích rằng mình là thợ khóa của công ty chuyên dịch vụ mở khóa được phía cảnh sát mời đến hỗ trợ.


Chính Bao Triển là người đã gọi ông ta đến để thử nghiệm.

Tô My vẫn bán tín bán nghi, đến khi người lạ mặt đưa thẻ công tác của mình ra cô mới hoàn hồn.
Lúc đó, từ phía nhà vệ sinh có tiếng động vang lên.

Lắng tai nghe thì đó là tiếng giật nước.

Tô My nhìn người thợ khóa hỏi: “Ông có đồng đảng?” Vừa dứt lời, thấy mình dùng từ không đúng, cô hỏi lại: “À, ông có đồng nghiệp đi cùng à?”
Người thợ khóa cũng lấy làm lạ, đáp: “Tôi đến có một mình thôi! Mà vừa rồi tôi cũng không để ý trong nhà vệ sinh có người hay không nữa.

Lạ thật!”
Nếu trong nhà vệ sinh không có ai, thì tiếng động đó từ đâu ra? Chẳng lẽ lại có bàn tay vô hình nào vừa giật nước hay sao? Tô My và thợ mở khóa định bụng đi kiểm tra xem thế nào.

Khi họ vừa mở cửa phòng ngủ, một họng súng đen ngòm đã chĩa thẳng về phía hai người.

Cả hai giật thót tim, một giọng uy hiếp cất lên: “Đứng im!”
Tô My và người thợ mở khóa đều á khẩu, chết trân tại chỗ.
Một bóng người nhanh như chớp lướt vào trong phòng.

Đó không ai khác mà chính là đội trưởng Vương của đội trọng án.

Đội trưởng Vương vừa cười vừa thu súng lại, nói: “Đùa với hai người một chút thôi!”
Đội trưởng Vương cũng là người được Bao Triển mời đến giúp đỡ dựng lại hiện trường.

Xem ra, cậu ta nhận định rằng hung thủ có thể nhiều hơn một người.
Tô My bị dọa mấy cuộc, đang bức xúc định lên tiếng “xả giận” thì bỗng nhiên từ đâu đó phía ngoài ban công vọng lại tiếng gõ: “Cộc! Cộc? Cộc?” Mọi người đều đoán được đó là âm thanh phát ra khi dùng khớp ngón tay gõ vào mặt kính.

Hình như có ai đó đang gõ vào cửa sổ.
Theo bản năng Tô My hỏi gấp những người xung quanh: “Ai?”
Cả nhóm bỗng nhớ ra họ đang đứng trên tầng 18 của một tòa nhà, sao có thể có người đứng từ phía ngoài mà gõ vào kính cửa sổ được?
Một hồi gõ cửa sổ nữa lại vang lên, cả nhóm bỗng dựng tóc gáy.

Đội trưởng Vương lập tức rút súng sẵn sàng, rồi tiến thẳng về phía ban công.

Tô My và thợ mở khóa nhẹ nhàng bước theo sau.

Khi cánh cửa thông ra ban công bật mở, tất cả đều nhìn thấy rõ mồn một, phía sau lớp kính là một khuôn mặt, có người đang treo lơ lửng phía ngoài ban công tầng 18.
Người đó không ai khác đó chính là… Bao Triển.
Bao Triển lại gõ thêm lần nữa, gọi người thợ mở khóa: “Mau mở khóa cửa thoát hiểm ra!”
Ngoài ban công có một lớp kính vây an toàn bằng hợp kim nhôm, trên đó có treo một chìa khóa.

Kể từ khi Trung Quốc đại lục liên tục xảy ra hai vụ địa chấn mạnh, rất nhiều người khi làm lớp vây an toàn này để chọn loại có cửa thoát hiểm.

Một số công ty chuyên công tác hoàn thiện nhà ở cũng khuyên khách hàng nên để cửa thoát hiểm, đề phòng khi xảy ra hỏa hoạn hoặc động đất, có thể lấy đó làm một lối thoát an toàn khác ở cánh cửa này.

Bao Triển đặt một chân lên chiếc hộp quạt điều hòa phía ngoài, lấy đó chui qua cửa thoát hiểm điều hòa phía ngoài, lấy đà chui qua cửa thoát hiểm phía trên, nhảy xuống sàn ban công.
Tô My trừng mắt nhìn cậu, quát: “Bao Triển, cậu dám cấu kết với người ngoài dọa tôi hả?”
Bao Triển vội vàng giải thích: “Chị từ từ nghe tôi giải thích đã!”
Tô My đang tức giận, quay ngoắt bỏ đi, vừa đi vừa càu nhàu: “Nhắn mấy cái tin cũng hông thèm trả lời, rõ ràng là cố ý dọa tôi còn gì.

Cậu là đồ tồi.”
Bao Triển vừa đuổi theo sau vừa cố gắng giải thích: “Xin lỗi! Xin lỗi mà! Chị nghe tôi giải thích đã! Tôi cũng chỉ muốn nhanh chóng phá án thôi! Để quá trình dựng lại hiện trường giống thật hơn, tôi đành phải gọi hai người họ đến mà không nói trước với chị.


Đừng giận mà! Tôi sai rồi! Sau này sẽ không có chuyện đó nữa đâu.

Tôi đã tìm ra cách hung thủ lọt vào nhà nạn nhân rồi…”
Tô My không dám về một mình, bước tới cửa phòng khách thì quay lại.

Đội trưởng Vương cười phá lên, mô phỏng lại tiếng Tô My kêu cứu lúc trước: “Cứu tôi với! Bao Triển cứu tôi!”
Tô My vừa xấu hổ vừa giận, giậm mạnh chân xuống sàn xém chút là khóc.

Nếu có kẻ xấu lẻn vào nhà, đừng bao giờ gào thét “cứu mạng” , mà hãy kêu “cháy rồi”.

Thời đại này, ai ai cũng hiểu những “đạo phòng thân kiểu mới”.

Bà cụ bị ngã, không ai dám đến đỡ dậy.

Nghe thấy hàng xóm kêu cứu, việc trọng yếu đầu tiên cần làm là… đóng chặt cửa nhà mình lại.

Thậm chí đến việc cứu trẻ em chết đuối cũng còn mặc cả qua lại, trả ít tiền không cứu.

Khi gia đình gặp nguy hiểm, kêu hàng xóm cứu hỏa sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc kêu cứu người, các gia đình xung quanh sợ lửa lan sang nhà mình sẽ đến ứng cứu cật lực.
Đội trưởng Vương nói với thợ mở khóa: “Cậu có vẻ chuyên nghiệp đấy nhỉ!”
Thợ mở khóa bình tĩnh đáp: “Anh không phải nghi ngờ tôi đâu.

Đây là lần đầu tiên tôi đến khu này.

Anh biết một bộ dụng cụ mở khóa trên mạng bán bao nhiêu tiền không? Rất rẻ mạt, chỉ đáng vài trăm tệ, có thể mở đến 80% số cửa chống trộm hiện có, còn đi kèm cả tài liệu hướng dẫn, chỉ mất mười phút đọc là biết.”
Bao Triển nịnh nọt Tô My xong, cùng đội trưởng Vương trở về phân cục cảnh sát.
Trước cổng phân cục, đèn cảnh sát lấp loáng, một vụ án đột nhập nhà riêng, cưỡng hiếp giết người lại vừa xảy ra trên địa bàn này.
Nạn nhân lần này là một nữ tiếp viên hàng không, tên Lý Á.

Buổi tối xảy ra vụ án cũng chính là sinh nhật của nạn nhân.

Các bạn trên YY tổ chức một bữa tiệc ca nhạc để chúc mừng cô.

YY là tên một phần mềm “chat” bằng ngữ âm, quy tụ rất nhiều những cư dân mạng yêu ca hát và chơi game trực tuyến.

Nạn nhân bật chế độ nói chuyện tự do (khi bật chế độ này, mọi người đều có thể nói và nghe thấy những người khác nói) và hát.

Khi hung thủ đột nhập vào nhà nạn nhân và gây án, có 59 người đã nghe thấy toàn bộ quá trình đó.
Một bạn “chat” đã ghi âm lại toàn bộ quá trình đó và gửi đến cho cảnh sát.

Những người khác cũng không ngừng gọi điện báo án.
Từ đoạn ghi âm cuộc đối thoại giữa nạn nhân và hung thủ, có thể tưởng tượng được hoàn cảnh lúc đó thảm hại và biến thái đến mức nào.

Trước tiên, hung thủ uy hiếp nữ tiếp viên, bắt cô phải làm theo yêu cầu của hắn, nếu không sẽ phải chết.

Để tranh thủ thêm thời gian chờ người cứu, nạn nhân đành làm theo.

Đầu tiên cô phải thay bộ đồ ở nhà bằng bộ đồng phục tiếp viên hàng không, và làm một lần các nghi thức khi lên máy bay.
Nữ tiếp viên: “Thưa ngài, ngài cần gì không ạ? Cà phê hay trà?”
Hung thủ có phần ngượng ngùng, đáp: “Tao… muốn ngửi mông mày được không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.