Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 104: Cưỡng Bức Đàn Ông
Điệp Vũ là bệnh nhân nhiễm HIV.
Điệp Vũ là người mắc hội chứng ái mộ người tàn tật.
Điệp Vũ bị người ta sát hại.
Bản thân Điệp Vũ trở thành nhân tố li kì và huyền hoặc, thực khiến người ta khó lòng nắm bắt nổi! Tổ chuyên án phân tích, bất luận giáo dục của nhà trường hay giáo dục của gia đình hoặc giới luật thanh quy của Phật giáo mà cha mẹ có tôn thờ thì đều răn dạy cô phải nghe lời, đều muốn có hướng thiện, rất có thể chính điều đó khiến cô đã nảy sinh tâm lí phản nghịch mãnh liệt ngay từ thuở nhỏ, chỉ có điều tâm lí ấy luôn bị đè nén, khi ngọn cỏ nằm dưới viên đá bật mầm và trở thành dị hình thì cũng là lúc ý thức về giới tính của cô hình thành, nó là mảnh khuyết đã trào ra là không thể ngừng lại được, dục vọng giống như cơn lũ xiết khi con đập vỡ bờ, cơn lũ cuốn phăng và nuốt chửng cô vào dòng chảy dữ dội.
Thông qua điều tra nhiều phương diện, cảnh sát đã thống kê danh sách những người từng quan hệ thể xác với Điệp Vũ.
Chính ủy Tống tiến hành kiểm tra vòng ngoài những người nằm trong danh sách, nắm bắt thông tin hoàn cảnh của từng người, giáo sư Lương yêu cầu phải đặt trọng điểm tìm kiếm những người mắc AIDS nằm trong danh sách này, sau đó mới thẩm vấn người nổi bật và tiến hành tiếp xúc trực diện.
Chính ủy Tống viết giấy triệu tập gửi cho những người có trong danh sách, trong đó có bảy người ở ngoại tỉnh, bốn người từ chối đến đồn để cảnh sát lấy lời khai.
Cảnh sát đành áp dụng phương thức cưỡng chế buộc họ phải có mặt tại điểm tập trung.
Căn cứ vào bút lục thẩm vấn, cảnh sát nắm bắt được nhiều thông tin hơn.
Họ đến từ các ngành nghề khác nhau và hầu như đầu khai họ được Điệp Vũ tự nguyện, thậm chí có người còn phủ nhận có quan hệ xác thịt với Điệp Vũ, một số người khác không nhớ ra Điệp Vũ là ai.
Cuối cùng cảnh sát có nghĩa vụ phải thông báo cho họ biết Điệp Vũ nhiễm HIV, vừa hay tin, tất cả họ đều bàng hoàng đến căm lặng, đa số họ đều đi kiểm tra máu ngay ngày hôm sau, họ sợ mình cũng nhiễm phải căn bệnh thế kỉ đó.
Trong số hơn năm mươi người tình nghi không phát hiện ai có khả năng là hung thủ, cũng không phát hiện người nào mắc AIDS, công tác thẩm vấn gần đi đến giai đoạn cuối, chỉ còn một người cuối cùng.
Tia sáng le lói cuối cùng của vụ án gửi gắm hết vào người đó.
Đó là một cậu thanh niên bị cụt một tay, năm nay mới hơn mười tám tuổi và được cha đưa đến đồn cảnh sát.
Cậu ta đến phân cục Tây Hàng để cảnh sát thẩm vấn.
Cậu thanh niên cụt tay căng thẳng hỏi: “Các chủ sẽ không đánh cháu chứ ạ?”
Giáo sư Lương điềm đạm trả lời: “Cháu đừng sợ.
Các bác cần sự giúp đỡ của cháu!”
Họa Long nói: “Danh tiếng của cảnh sát đầu tồi tệ đến mức đó! Cậu chỉ cần thành thực trả lời câu hỏi của chúng tôi thì sẽ không có ai dám chạm vào cậu cả!”
Tô My khích lệ: “Cậu cứ coi đây là câu chuyện phiếm giữa chúng ta là được! Cậu có quen biết cô gái trong bức ảnh này không?”
Tô My giơ ảnh Điệp Vũ ra cho cậu thanh niên xem, cậu ta gật đầu báo: “Chị ấy tên là Điệp Vũ.
Em và chị ấy quen nhau ở cơ sở huấn luyện.”
Thành phố Tiền Đường có một cơ sở huấn luyện dành cho người khuyết tật tham dự Paragame, một số vận động viên khuyết tật tập huấn tại đây, trong đó các có các hạng mục như bơi lội, cử tạ, đấu kiếm, bóng bàn, bóng chuyền xe lăn, nhu đạo dành cho người khiếm thị…!Họ đến đây tập huấn nâng cao để giành cơ hội tham gia đội hình chính thức tham dự Paragame.
Sau khi bị nhiễm HIV, Điệp Vũ làm đơn xin nghỉ việc, cô làm nhân viên tình nguyện trong trung tâm huấn luyện dành cho người khuyết tật này.
Những người tàn tật có quan hệ luyến ái với Điệp Vũ được liệt kê trong danh sách đều quen cô tại trung tâm, trong đó có cậu thanh niên cụt một tay này.
Bao Triển nói: “Chúng tôi cần cậu kể rõ quá trình qua lại giữa cậu và Điệp Vũ.
Cậu cần kể từng chỉ tiết, từng lời đối thoại cho chúng tôi nghe.
Cậu cố nhớ lại xem nhé!”
Tô My bảo: “Cậu đừng ngại kể cho chúng tôi biết mình từng đi nhà nghỉ với cô ấy! Cứ kể ra, càng chi tiết càng tốt!”
Cậu thanh niên nói: “Chuyện đó xảy ra vào nửa năm trước, khi ấy trời hơi lạnh, vào một ngày cuối tuần… Đó là lần đầu tiên của em…”
Vì bị tai nạn ngoài ý muốn nên cậu thanh niên trẻ tuổi bị cụt một tay, cậu chán nản tự ý bỏ học.
Từ nhỏ, cậu đã thích bóng bàn nên cha mẹ gửi cậu đến cơ sở huấn luyện dành cho người khuyết tật với hi vọng cậu có thế phấn chấn tinh thần trở lại, đồng thời giành được suất tiến thẳng vào đội tuyển quốc gia.
Trong hoàn cảnh xa lạ, cậu lại cảm thấy thoải mái hơn, giờ không cần học hành gì cả, ngày nào cậu cũng chỉ nhắm nhằm hướng đến mục tiêu: tham dự Paragame.
Khi ấy, Điệp Vũ là nhân viên tình nguyện ở trung tâm, chủ yếu phụ trách những vận động viên tham gia các hạng mục như điền kinh, bơi lội…
Điệp Vũ hỏi một thanh niên khiếm thị: “Anh tham gia môn gì? Nhu đạo dành cho người khiếm thị à?”
Thanh niên nọ đáp: “Không! Tôi thi chạy! “
Điệp Vũ trầm trồ: “Giỏi thật đấy! Anh không nhìn thấy đường mà lại muốn tham gia thi chạy à? Tôi thành thật chúc anh đoạt giải quân quân.”
Thanh niên nọ nói: “Từ nhỏ tôi đã không nhìn thấy gì, ngay đến đi lại cũng thấy khó khăn, nên lần này tôi hạ quyết tâm phải chạy một lần cho bõ.”
Người thanh niên mù nọ cũng nằm trong danh sách những người đàn ông từng quan hệ với Điệp Vũ.
Anh ta khai với cảnh sát rằng Điệp Vũ là cô gái xinh đẹp nhất mà anh ta quen biết trong đời.
Người khiếm thị có quyền tham gia thì chạy tại Paragame chỉ cần có người tình nguyện hoặc huấn luyện viên chỉ dẫn, họ sẽ chạy trên đường đua theo chỉ dẫn của sợi dây buộc trên cổ tay.
Trong quá trình luyện tập, tình nguyện viên phải chia sẻ bớt lượng công việc của huấn luyện viên.
Điệp Vũ đã mắc phải căn bệnh mà giới y học phải bó tay, nhưng cô không buông tay vứt bỏ cuộc đời mình, cả ngày Điệp Vũ cùng những người tàn tật luyện tập.
Cậu thanh niên cụt một tay thuật lại:
“Em đánh bóng bàn, còn chị ấy nhặt bóng và đứng bên cổ vũ.
Chúng em quen nhau trong trường hợp ấy.
Chị Điệp Vũ rất tốt, em có thể nhận ra trong ánh mắt của chị ấy không hề ẩn chứa tia nhìn miệt thị dành cho người tàn tật, cũng không hề tỏ ra tò mò hay lạ lùng gì.
Chị ấy lớn hơn em, chúng em quen nhau chẳng vì mục đích gì.
Em không phải người có khiếu ăn nói nên thường bí đề tài mỗi khi nói chuyện cùng chị ấy.
Chị Điệp Vũ thường cười bảo em đơn thuần, ngây thơ.
Một buổi tối sau khi quen nhau khá lâu, chị ấy dẫn em ra ngoài ăn cơm.
Chúng em ăn đồ nướng, chị ấy nói muốn uống rượu, em cũng uống cùng bởi cảm thấy mình đường đường là đàn ông con trai mà lại để mặc cô gái bên cạnh uống một mình thì mất mặt chết đi được.”
Bao Triển hỏi: “Hôm đó hai người uống có nhiều không?”
Tô My hỏi thêm: “Và hôm đó cậu và Điệp Vũ mặc quần áo như thế nào?”
Cậu thanh niên kể tiếp: “Em mặc áo khoác lông, chị ấy mặc chiếc áo khoác liền mũ, chân đi tất mỏng màu đen, em không rõ thương hiệu chính xác của nó, chỉ biết trông nó giống tất da chân, nhưng màu đen, loại mà hay đi vào mùa đông, bên trong có lót nỉ ấy.
Đôi tất bó chặt lấy chân chị ấy, khiến các đường nét càng trở nên lung linh hơn, trông có vẻ rất thon dài.
Tự nhiên em lại có suy nghĩ bồng bột là muốn sờ chân chị ấy.
Thực ra em đã lờ mờ cảm thấy chị ấy có tình ý với mình khi rủ mình đi uống rượu, chỉ có điều em không dám nghĩ đến mà thôi.
Chúng em uống bốn chai bia, lạnh đến nỗi răng va vào nhau lập cập.
Chị ấy vẫn muốn tiếp tục uống nhưng em ngăn lại.”
Hoạ Long hỏi: “Sau khi rời khỏi quán nướng, hai người đã đi đâu?”
Cậu thanh niên trả lời: “Lúc đó, em say bí tỉ, chị ấy nói phải tìm nhà trọ ở tạm, vừa may ngay gần đó có một nhà nghỉ, chị ấy đăng kí phòng, còn em đi mua chai nước ngọt tăng lực, thực ra lúc đó em muốn mượn cớ mua nước rồi lặng lẽ rời khỏi đó, nhưng chị ấy lại ra ngoài tìm em và dẫn em trở lại phòng.
Em nói em phải về kí túc xá của cơ sở huấn luyện kẻo huấn luyện viên lo lắng.
Khi ấy em thực sự rất mâu thuẫn, cảm thấy một mình ở trong nhà nghỉ với một cô gái thì không hay cho lắm.
Phòng mở máy sưởi, em thấy rất nóng, chị ấy cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc áo thu đông bên trong, đó là lần đầu tiên em nhìn thấy cơ thể của con gái ở tầm gần như vậy, mặc dù chị ấy vẫn mặc quần áo, nhưng quần áo quá bó sát nên em thấy rất ngại.”
Bao Triển hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cậu thanh niên kể tiếp: “Chị ấy giả say, em nhìn là nhận ra ngay, lại còn nũng nịu em, bảo muốn dìu đi vệ sinh nữa.
Sau đó, chị ấy cố tình nằm xuống giường, vờ như không thể đứng dậy nổi, rồi nhờ em dìu chị ấy đi vệ sinh.
Chị ấy bảo: “Em dìu chị một chút, chị muốn đi tiểu!” Em liền đỡ chị ấy đến cửa nhà vệ sinh, trong lúc tư tưởng em đang không ngừng đấu tranh thì chị ấy víu cổ em xuống.
Em chẳng biết làm cách nào khác, mắt nhìn đi chỗ khác, mặt đỏ bừng.
Chị ấy đứng trong tình trạng như chị ấy say thật.
Rồi chị ấy ôm cổ em, em chầm chậm dìu chị ấy về giường.
Chị ấy tự cởi bớt quần áo của mình, em hoảng hốt lấy chăn đắp ngang người cho chị.
Em ngây người đứng đó.”
Tô My khuyến khích: “Em cứ kể tiếp đi!”
Cậu thanh niên trẻ tuổi nói: “Em bảo em phải đi, chị ấy bất ngờ khóc tấm tức, em lại gần hỏi vì sao chị ấy lại khóc, thì chị ấy bất ngờ ôm em vào lòng.
Em cảm nhận rõ chị ấy rất mềm mại.
Qua phút chấn động, em giãy ra định thoát khỏi chị ấy, bởi quả thực em hơi bực mình, đường đường là đàn ông con trai mà bị con gái khống chế như vậy.
Nhưng khi em vừa định đứng dậy thì chị ấy cũng ngồi dậy, ôm mặt em và hôn.
Em đờ người như khúc gỗ.
Chị ấy dịu dàng hôn vào chỗ cánh tay bị cụt.
Em cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cũng rất cảm động vì hành động của chị ấy.
Em đã trở thành tù binh của chị ấy, vì thiếu một cánh tay nên em không thể thoát ra nổi.
Chị Điệp Vũ ôm em, đặt em xuống giường.
Bao Triển hỏi: “Khi ấy hai người có sử dụng bao cao su không?”
Cậu thanh niên đáp: “Có.
Em cảm thấy mình đã trưởng thành.
Xong việc, chị ấy hỏi em có phải lần đầu tiên không, em bảo không phải, nhưng thực ra đó đúng là lần đầu tiên của em.”
Giáo sư Lương hỏi: “Cô ấy có kể với cháu về những người khác không?”
Cậu thanh niên ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Cháu nhớ ra rồi…”
Hôm ấy, Điệp Vũ hỏi cậu: “Này! Chị hỏi em, em muốn được ngủ cùng ai nhất?”
Cậu do dự giây lát rồi nói ra tên của một nữ minh tinh người Đài Loan.
Điệp Vũ lại hỏi: “Thế cậu có biết chị muốn ngủ cùng ai nhất không?”
Câu thiếu niên nói ra một loạt tên tài từ, ca sĩ nổi tiếng, trong đó có cả La Chí Tường, KangTa…!nhưng Điệp Vũ đều mỉm cười lắc đầu báo không phải.
Điệp Vũ nói: “Người chị muốn ngủ cùng tên là Thạch Lỗi.
“
Cậu thanh niên cụt tay cũng có cậu bạn học cùng lớp tên là Thạch Lỗi nên cậu đặc biệt có ấn tượng sâu sắc với cái tên này.
Qua phòng quản lí hộ tịch, cảnh sát tra ra được mấy chục người tên là Thạch Lỗi cư ngụ tại thành phố này.
Sau khi phỏng vấn và điều tra loại trừ, cuối cùng cảnh sát cũng tìm ra được một người lùn có cái tên Thạch Lỗi.
Nhiều năm trước, Thạch Lỗi và Điệp Vũ là hàng xóm của nhau, họ cùng đi học, cùng về nhà.
Thạch Lỗi mắc hội chứng về hệ thống xương khớp nên thân hình nhỏ bé, lùn tịt như một đứa bé dẫu năm nay anh ta đã hơn hai mươi tuổi.
Sau khi chuyển nhà, hai người không liên lạc với nhau nữa.
Điệp Vũ là mối tình đầu của anh ta.
Khi cảnh sát thông báo tin Điệp Vũ không may gặp nạn thì đứa trẻ ấy, con người đã hai mươi tư tuổi nhưng vĩnh viễn bị nhốt trong hình hài của đứa bé mười tuổi ấy đã òa khóc nức nở, anh ta khóc vô cùng thương tâm, vô cùng đau buồn, khóc thật to như không hề để tâm đến ánh mắt của người khác.
Bao Triển dò hỏi xem anh ta có thể bế bổng một người lớn hay không.
Người lùn đáp: “Tôi từng bế cô ấy, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước!”
Họa Long hỏi: “Gần đây anh có gặp cô ấy không?”
Người lùn đáp: “Dạo trước tình cờ gặp cô ấy một lần trên xe buýt, tôi nhìn thấy cô ấy qua lớp cửa kính xe, nhưng không nói với cô ấy lời nào.”
Tô My hỏi: “Sau đó thì sao?”
Người lùn đáp: “Chúng tôi đi lướt qua nhau.”.