Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 103: Ả Đàn Bà Dâm Đãng


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 103: Ả Đàn Bà Dâm Đãng


Chiếc bình nhỏ trông rất giống Ngọc Tịnh, thân bình thuôn dài, men sứ trắng, bác sĩ Tào lau qua quýt rồi đưa cho viên cảnh sát chụp ảnh.

Khi Tiểu Đào đo đạc thân bình, không biết lóng ngóng hay run rẩy mà cô đánh rơi chiếc bình xuống đất vỡ tan tành.
Tiểu Đào cuống quýt nhặt lên, bất chợt cô kêu lên “Ối!” một tiếng, liền sau đó hít ngược hơi lạnh, mảnh vỡ đã cứa vào ngón tay cô.
Mọi người vội vàng chạy lại kiểm tra vết thương của Tiểu Đào.

Chính ủy Tống yêu cầu Tiểu Đào lập tức tiến hành khử trùng khẩn cấp.

Cô pháp y trẻ tuổi òa khóc nức nở, sợ mình nhiễm phải virus HIV.

Các thành viên tổ chuyên án lần lượt an ủi cô, tuy vết thương không lớn lắm nhưng dẫu chỉ có mảnh vỡ dính virus cứa vào tay thì tỉ lệ nhiễm khuẩn cũng không phải là nhỏ.
Chính ủy Tống nói: “Tiểu Đào! Trong ba tháng tới, cô nên kiểm tra thêm vài lần nữa! Đừng lo! Sẽ không có chuyện gì đâu!”
Bác sĩ Tào cũng trấn an: “Hiện nay đã có một số loại thuốc như Zidovudineand Lamivudine hoặc Aluvia đều có công dụng phòng tránh và ngăn chặn phơi nhiễm HIV rất tốt, nếu uống trong vòng hai mươi tư giờ sau khi tiếp xúc phải virus HIV thì tỉ lệ ngăn chặn thành công lên tới gần một trăm phần trăm.”
Tiếu Đào ngã phịch xuống đất, mến máo nói: “Thầy bảo tỉ lệ thành công 99% em còn tin, chứ một trăm phần trăm thì có khả năng sao? Em phải làm gì bây giờ?”
Sự cố bất ngờ này khiến trong đầu mỗi người đều bị che mờ bởi chiếc bóng ám ảnh, tuy chiếc bình trong cơ thể người chết đã vỡ nhưng may mà cảnh sát đã kịp chụp ảnh làm bằng chứng, ảnh chụp cũng có giá trị hình sự nhất định.

Chính uỷ Tống mở cuộc hợp triệu tập các cán bộ cảnh sát.

Trong cuộc họp, giáo sư Lương phân công công tác cho từng bộ phận.

Tính chất của vụ án này rất dã man, không thể chậm trễ, ngay sau đây, cảnh sát phải làm tốt từng khâu một cách thật chi tiết xung quanh ba điểm chính.
Thứ nhất là, nguồn gốc chiếc bình ấy ở đâu? Liệu có phải đồ cổ không? Hay chỉ là đồ sứ hình thường? Đó là chiếc bình mới hay đã cũ? Điều này cần tìm chuyên gia để xác định cho rõ.
Thứ hai, phần phụ của người chết có vết khâu bằng chất liệu gì? Thông thường nó có công dụng gì? Và dùng vật gì để khâu?
Thứ ba, điều tra mối quan hệ của nạn nhân là trọng điểm công việc, nhất định phải điều động lượng lớn cảnh sát tham gia nhiệm vụ này.

Thăm dò từng đơn vị mà Điệp Vũ từng tham gia công tác, từng ngôi trường mà cô đã học, rồi làm bút lục tường tận, chỉ như vậy mới có thể hiểu rõ vì sao Điệp Vũ lại mắc căn bệnh thế kỉ AIDS.
Bao Triển đưa ra nhận xét: “Nơi phát hiện vụ án là một quảng trường, khá gần sông Vận Hà, chắc chắn ven sông phải có bến tàu, công nhân làm việc ở bến tàu và công nhân quản lí nhà kho đều phải dùng sợi dây khâu túi tải.

Theo tôi được biết thì khá phù hợp với đặc điểm mũi kim trên vùng kín của nạn nhân.”

Chính uỷ Tống gật đầu tán thành: “Đúng vậy! Chúng ta nên điều tra trọng điểm ở các bến tàu ven bờ sông Vận Hà, tìm những người biết rõ nội tình hoặc những nhân chứng chứng kiến sự việc.”
Tô My phán đoán: “Điệp Vũ nhiễm HIV thế nên khi giám định tử thi, các bác sĩ pháp y đã phải hết sức cẩn thận vì lo mình bị truyền nhiễm, thế mà hung thủ lại lấy gạt tàn đập vào đầu Điệp Vũ cho đến chết y không hề sợ dính phải máu của nạn nhân, điều đó chứng tỏ rất có khả năng hung thủ không biết Điệp Vũ là bệnh nhân nhiễm HIV.”
Giáo sư Lương đính chính: “Còn một trường hợp nữa, có thể hung thủ cũng là một bệnh nhân nhiễm HIV nên y không sợ bị nhiễm nữa!”
Hoạ Long nói: “Tôi cảm thấy vụ án này rất đơn giản, Điệp Vũ muốn truyền bệnh SIDA cho người khác nên bị người khác giết chết, sau đó nhét chiếc bình sử vào.

Thủ đoạn giết người của hung thủ cho thấy y vô cùng căm hận Điệp Vũ, y giết Điệp Vũ để cô ta không thế làm hại người khác nữa.”
Giáo sư Lương lắc đầu: “Bây giờ đưa ra kết luận e quá sớm, điều chúng ta có thể khẳng định lúc này là hung thủ là đàn ông trai tráng, khỏe mạnh, có khả năng y đã xảy ra quan hệ tình dục với người chết.

Tôi nghiêng về khả năng hung thủ là người quen của nạn nhân và hung thủ là một người chứ không phải một nhóm, động cơ gây án là báo thù hoặc vì tình.

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng hung thủ là người xa lạ với nạn nhân, y giết người tuỳ tiện vì bản tính khát máu mà thôi.

Ở nước ngoài cũng có vụ án tương tự như vậy!”
Theo lời cha mẹ của Điệp Vũ thì cô chưa từng yêu ai, cũng chưa bao giờ thấy dẫn bạn trai về nhà.
Thế mà kết quả điều tra của cảnh sát khiến mọi người kinh ngạc tột độ, cô gái này từng quan hệ tình dục với nhiều đàn ông.
Cảnh sát ghi chép rất nhiều bút lục các cuộc phỏng vấn, gần như tất cả những người quen biết với Điệp Vũ, thậm chí cả thầy cô giáo và các bạn học năm đó của cô đều đã được cảnh sát hỏi rất chi tiết.

Từ các bút lục có thể nhận ra, cô con gái ngoan ngoãn trong mắt cha mẹ thực chất không hề ngoan chút nào, chẳng những vậy cô ả còn là con quỷ hư hỏng.
Điệp Vũ từng làm thu ngân và nhân viên hướng dẫn mua hàng ở trung tâm thương mại, cô ta để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng khá nhiều đồng nghiệp, một đồng nghiệp kể với cảnh sát: “Cô ấy là người lăng nhăng trong quan hệ nam nữ, đời sống tình cảm rất phóng túng, cô ấy như thể chiếc xe buýt vậy, ai lên cũng được.

Rất nhiều đồng nghiệp nam trong siêu thị chúng tôi từng quan hệ với cô ấy, có điều cô ấy không phải người xấu, ngược lại còn khá lương thiện, hễ nhìn thấy ai tàn tật là chạy đến dìu người ta, tuổi trẻ đang phơi phới như thế không hiểu sao lại chết nhỉ?”
Một nhân viên trang điểm ở hiệu ảnh nơi Điệp Vũ từng làm trước đây cũng khai báo với cảnh sát: “Trông Điệp Vũ lúc nào cũng lơ nga lơ ngơ, nhưng hành vi thì lẳng lơ không chịu được, hình như đầu óc cô ấy có vấn đề thì phải, nhiều chú rể đến hiệu ảnh chúng tôi chụp ảnh cưới đều bị cô ấy dụ dỗ, một trong số đó còn thân mật với Điệp Vũ ở ngay trong phòng thay quần áo.

Anh nghĩ mà xem, mấy ngày nữa là người đàn ông ấy cưới vợ thế mà vẫn dám làm chuyện bậy bạ đó với cô ấy!”
Thầy giáo tiểu học của Diệp Vũ phản ảnh Diệp Vũ là nữ sinh trưởng thành sớm hơn tuổi.

Ngay từ năm lớp ba, cô đã thích chơi với các bạn nam.

Lên lớp năm, cơ thể cô phông phao như nữ sinh học lớp chín.

Thầy giáo nói thêm: “Có lần tôi còn phát hiện thấy học sinh đó như cần có nhu cầu giải tỏa, thật kì quặc! Cũng chính vì thế nên tôi đặc biệt nhớ rõ cô bé và cũng từ đó tôi không bao giờ tin trẻ em là những thiên thần ngây thơ và trong sáng nữa!”
Các bạn học kể, trong thời gian học trung cấp, chỉ cần Điệp Vũ để mắt đến ai thì bất kế đó là anh chàng đẹp trai đến mức nào cuối cùng cũng bị cô ấy chinh phục.
Cô còn hào hứng chia sẻ các bí kíp phòng the cho chị em trong phòng cùng nghe.

Trước mặt cô, họ đều tròn mắt nghe cô kể, nhưng sau lưng, họ lại nói cô là loại con gái dâm đãng.
Cô bạn cùng phòng A nói: “Khao khát giới tính của cô ấy rất lớn.”
Cô bạn cùng phòng B nói: “Loại con gái đa dâm thường thích ở trên con trai, tuyệt chiêu của Điệp Vũ chính là chỗ đó!”
Cô bạn cùng phòng C nói: “Chúng tôi đều rất ghen tị với cô ấy, trông mặt mũi cô ấy chẳng có nét nào xinh xắn cả, thân hình cũng bình thường, thế mà có thể cưa đố hết anh chàng đẹp trai này đến anh chàng đẹp trai khác.”
Cô bạn cùng phòng D nói: “Trên thế giới có hai loại đàn bà thuộc hàng tuyệt phẩm, loại thứ nhất là loại khiến đàn ông muốn cưỡng bức, còn loại kia là muốn cưỡng bức đàn ông.

Loại đàn bà khiến đàn ông muốn cưỡng bức thì đầy ra đấy nhìn đâu cũng thấy, nào là trên phố, trên tivi, người đẹp bây giờ nhiều như kiến cỏ.

Nhưng loại đàn bà muốn cưỡng bức đàn ông thì hiếm.
Điệp Vũ cưỡng bức đàn ông nhưng cô ấy không sử dụng bạo lực mà dùng thuốc Viagra.

Cô ấy luôn tìm ra lí do để cùng ngồi uống rượu riêng lẻ với anh chàng đẹp trai mà mình thầm chấm trong đầu, sau đó lén bỏ thuốc vào trong rượu.

Loại thuốc đó khiến nam giới mắc chứng yếu sinh lý còn thấy rạo rực, huống hồ là thanh niên trai tráng khỏe mạnh.

Sau khi uống thuốc, chưa đầy nửa tiếng sau, cơ thể bắt đầu có phản ứng, chỉ cần Điệp Vũ hơi khiêu khích một chút thì thú tính nguyên thủy trong lòng lũ con trai đã nổi lên cuồn cuộn, sau đó diễn ra quan hệ với cô ấy như một lẽ dĩ nhiên.”
Viên cảnh sát ghi chép bút lục nghi hoặc hỏi: “Cô ấy mua thuốc ở đâu? Mà như thế thì đâu thể gọi là cưỡng bức được?”
Cô bạn cùng phòng D đáp: “Mua ở hiệu thuốc! Tuy đó là loại thuốc bản theo đơn chỉ định của bác sĩ nhưng bây giờ chỉ cần chìa tiền ra là các dược sĩ sẵn sàng bán ngay, hơn một trăm tệ một viên, thực ra đối với người bình thường thì chỉ cần nửa viên là đủ.

Hành vi của Diệp Vũ chẳng gọi là cưỡng bức thì gọi là gì? Nói theo phương diện pháp luật thì khi người bị hại không thể từ chối hành vi tình dục do ảnh hưởng của rượu hoặc thuốc kích thích, dẫn đến việc phát sinh quan hệ với đối tượng lạm dụng tình dục thì người bị hại đó được coi là bị cưỡng bức.

Chỉ có điều, ở Trung Quốc đàn bà đi cưỡng bức đàn ông thì không coi là phạm pháp, hơn nữa làm gì có người đàn ông nào bị lạm dụng tình dục mà khóc lóc nức nở chạy đến cơ quan pháp luật báo án đâu…”
Những người bạn cùng phòng với Điệp Vũ năm đó nay đều đã tốt nghiệp, người nào cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi để kiếm sống, nhưng họ vẫn nhớ như in chuyện của Điệp Vũ và kể thao thao bất tuyệt với cảnh sát về những lời ong tiếng ve của ngày cũ.


Đến khi nghe Điệp Vũ đã chết thì ai nấy đều vô cùng thương cảm, họ lặng im, trong mắt ánh lên nét đau buồn.
Thông qua điều tra và phỏng vấn rất nhiều người, cuối cùng tổ chuyên án cũng lập ra được danh sách những người từng có quan hệ tình dục với Điệp Vũ.
Tô My lè lưỡi: “Nhiều thế cơ à?”
Hoạ Long nói: “Có khi con số chúng ta thống kê được còn ít hơn số đàn ông đi qua cô ta trên thực tế ấy chứ.”
Bao Triển trầm ngâm một lát rồi bảo: “Tôi để ý thấy một điều, trong số những người đàn ông nảy sinh quan hệ với Điệp Vũ có một vài người là người tàn tật.”
Tô My nhíu mày: “Cô gái này thật không còn lời gì để nói, đúng là trẻ không tha già không thương, ngay cả người tàn tật cũng tìm cách ve vãn.!”
Giáo sư Lương đồng tình với nhận xét của Bao Triển: “Điệp Vũ nhiễm HIV từ nửa năm nay, căn cứ vào thời gian qua lại với đàn ông thì nửa đầu năm để về trước, cô ấy quan hệ với những người đàn ông khỏe mạnh, còn nửa năm trở về sau thì hầu như cô ấy chỉ quan hệ với người tàn tật.

Căn bệnh thế kỉ này là một đường phân thuỷ.

Điều đó chứng tỏ vấn đề gì?”
Hoạ Long chửi thề: “Mẹ kiếp! Cô ả cố tình truyền bệnh cho người tàn tật sao?”
Bao Triển lắc đầu: “Theo điều tra thì tôi cho rằng cô ấy không phải người có tâm địa xấu xa mà ngược lại còn là cô gái rất lương thiện.”
Giáo sư Lương giải thích: “Có lẽ Điệp Vũ là cô gái mắc chứng ái mộ người tàn tật!”
Chứng ái mộ người tàn tật là một xu hướng giới tính.

Thông thường nhóm người mắc chứng này được chia thành ba loại, thứ nhất là yêu người tàn tật, thứ hai là đóng giả thành người tàn tật và thứ ba là tự huỷ hoại bản thân.

Nhóm thứ nhất thường thể hiện khuynh hướng có cảm tình với người tàn tật ngay từ thuở bé, đa phần khi họ chớm mười lăm tuổi là đã ý thức được khuynh hướng giới tính này của mình.

Một số người còn cố ý kết thân với người tàn tật, hẹn hò yêu đương, thậm chí còn phát sinh quan hệ tình dục.

Trên mạng còn có rất nhiều diễn đàn, họ trao đổi với nhau các tài liệu về ảnh người tàn tật, đăng tải truyện ngắn hoặc tiểu thuyết chọn lọc viết về người tàn tật, đa số nhóm người này ngoài tình cảm sâu sắc dành cho người tàn tật ra thì họ cũng có xu hướng thích đóng giả thành người tàn tật hoặc thậm chí tự huỷ hoại bản thân để thành người tàn tật.

Họ thường có ý nghĩ hoang tưởng rằng chân tay của mình chỉ là giả.
Đây là một nhóm người rất thần bí, họ sử dụng các từ tiếng Anh viết tắt để phân nhóm ái mộ người tàn tật, thường tự xưng hoặc gọi người khác bằng các chữ viết tắt ấy, ví dụ như:
D: Devotee nghĩa là người ái mộ người tàn tật.
P: Pretender nghĩa là người đóng giả người tàn tật.
W: Wannabe nghĩa là người tự huỷ hoại mình thành người tàn tật.
A: Amputee nghĩa là người lắp chân tay giả.
PPS nghĩa là di chứng để lại sau khi bị bại liệt.
P: Poliomyelitis nghĩa là người bị bại liệt.
Tô My đăng nhập một số trang mạng và diễn đàn của cộng đồng ái mộ người tàn tật để hiểu thêm về hội này.


Thì ra Điệp Vũ là một DMM, nghĩa là cô gái ái mộ người tàn tật.
Họa Long lắc đầu: “Mẹ nó! Bệnh hoạn hết chỗ nói!”
Tô My quay sang giáo sư Lương và trêu: “Bác Lương! Bác là ông bác đang ngồi xe lăn, bác đã gặp người ái mộ mình bao giờ chưa?”
Bao Triển nhăn mày: “Chị My không nên chọc ghẹo khiếm khuyết của người khác như thế!”
Giáo sư Lương không chấp đám con nít, ông nói: “Hiện tại chưa có chứng cứ nào rõ ràng cả.

Chứng ái mộ người tàn tật là một loại bệnh tâm lí hiếm gặp.

Sở dĩ nữ thần Venus cụt tay mang đến mỹ cảm cho người xem là bởi vì nó chứa đựng sức hấp dẫn của sự tàn khuyết.

Một dạo, trên phố Shibuya ở Nhật Bản thường xuyên xuất hiện nhiều thiếu nữ ăn mặc rất thời thượng nhưng lại bịt băng đen vào mắt, thực ra họ không phải người mù mà chỉ đóng giả người mù.

Cuối thời Thanh, trong kĩ viện ở Dương Châu có một số kĩ nữ mù, điều kì lạ là kĩ viện đó có rất nhiều khách làng chơi viếng thăm.
Cảnh sát tìm thấy một chiếc xe lăn trong nhà Điệp Vũ, ngoài ra còn có khung bó bột bằng thạch cao và chiếc gậy bằng hợp kim nhôm.

Cha mẹ Điệp Vũ giải thích rằng trước đây Điệp Vũ có thời gian làm nhân viên tình nguyện trong trung tâm huấn luyện người tàn tật, có mang những đồ vật đó từ trung tâm huấn luyện về nhà để tạm.
Cha mẹ Điệp Vũ còn phản ảnh với cảnh sát một chuyện.

Nửa năm trước, tinh thần Điệp Vũ trở nên vô cùng u uất như thể cô mắc bệnh hiểm nghèo vậy, trông lúc nào cũng nặng đầy tâm sự, nhưng cô tuyệt đối không thổ lộ với cha mẹ về tình hình của mình.

Có đêm mẹ Điệp Vũ vào phòng thăm con gái.
Mẹ cô ôm cô vào lòng, xoa trán cô hỏi: “Con sao thế Vũ? Giờ này còn chưa ngủ à?”
Điệp Vũ đáp: “Mẹ ơi! Con vừa mơ thấy một giấc mơ kì lạ lắm!”
Mẹ có hỏi: “Con mơ thấy gì?”
Điệp Vũ kể: “Có một lão hòa thượng ngồi trong tự miếu, trong vườn có mấy cây ngân hạnh, lá cây rụng xuống bay bay theo gió, còn có cả tiếng chuông chùa âm vang vọng tới.
Mẹ có hỏi: “Rồi sao nữa con?”
Diệp Vũ tiếp tục kể: “Mẹ ơi! Con không dám nói đầu, bởi có thể nói ra là bất kính.”
Mẹ có khuyến khích: “Tâm của con lương thiện, bố mẹ cũng một lòng hướng Phật.

Con cứ nói đi, không sao đâu! Chắc chắn sẽ không ai trách tội con!”
Điệp Vũ ngập ngừng giây lát rồi nói: “Không ngờ lão hòa thượng lại nắm tay con…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.