Muội Khống

Chương 9


Bạn đang đọc Muội Khống FULL – Chương 9


Cố Mi bỗng nhiên ngẩng đầu.
Vẻ mặt Thông Nguyên Tử bình tĩnh nhìn nàng.
Cố Mi bỗng nhiên cảm thấy, mặt than đầy tính gây hài này, có thể là truyền thừa đấy.

Không thì sao ông ta và Liêm Huy hai thầy trò họ làm mặt than đều giống nhau?
Nhưng việc hạ sơn một mực suy nghĩ bỗng nhiên có được giải pháp, không khác nào buồn ngủ có người đưa gối, nàng vui mừng ra mặt, vội vàng nói: “Được.”
Thông Nguyên Tử vốn nói, ta nhiều năm không hạ sơn, đại thọ Liêm Bảo chúa, ngươi thay ta đi tặng y phần lễ vật.

Mà Liêm Huy chính là con trai Liêm Bảo chúa, hộ tống ngươi hạ sơn cùng.

Ba ngày sau khởi ngày.
Ba ngày sau là được rời Hoa Sơn, trong lòng Cố Mi hỗn tạp đủ cảm xúc.

Nhân lúc trời đẹp, tới Tư Quá Nhai, muốn gặp lại Triệu Vô Cực.
Mọi thứ như cũ, mộ bia lạnh lẽo, cỏ thơm thê thê.

Nàng dựa vào bia đá mà ngồi xuống, tựa như làm vậy là có thể gần Triệu Vô Cực một chút.
Một canh giờ sau, nàng đứng lên, phủi đất bùn trên người, muốn xuống núi.
Nhưng khóe mắt lại thấy bùn đất trên mọ như có dấu hiệu mới bị động chạm.
Có thể nàng không chú ý, trận mưa hai ngày trước, phải chăng gột rửa đi không chừng.
Nàng theo đường cũ hạ sơn, còn chưa tới nói, liền nghe có tiếng người nói: “Sư cô, đại sư bá muốn hạ sơn, người làm sao không đi cùng?”
Hình như chính là người đứng nói chuyện trước mặt nàng sáng nay.
Cố Mi dừng bước.

Hết cách, ai bảo hai người đi vừa trúng chặn đường nàng đi.
“Thúy Nhi, sư phụ cũng không bảo ta đi cùng.

Làm đệ tử, sao có thể tự mình hạ sơn?”
m thanh mềm mỏng, chính là Trang Thu Dung.
Cố Mi cảm thấy mình đứng ở góc tường nghe được, đúng thực là khổ sở quá.

Nàng lại nghe Thúy Nhi đang rất tức giận nói: “Nhưng lại nghe nói Hồng Dao muốn đi cùng đại sư bá.

Sư cô, người biết là, Hồng Dao vẫn luôn thích đại sư bá, lần này cho ả ta đi cùng đại sư bá, không chừng sẽ làm con thiêu thân lao vào mất.”
Trang Thu Dung vẫn nhẹ nhàng nói: “Không đâu, Đại sư huynh làm người chính trực, ta tin tưởng con người huynh ấy.”

“Đại sư bá đương nhiên không lọt mắt Hồng Dao, việc này cả Hoa Sơn chúng ta trên dưới đều hay.

Cho tới giờ đều là Hồng Dao mặt dày mày dạn đi theo sau đại sư bá mà thôi, nhưng mà sư cô, Hồng Dao không biết xấu hổ, người xem ả và sư thúc cô nam quả nữ ở cùng phòng thời gian dài như vậy, không biết dùng cách gì cám dỗ sư thúc.

Nếu như ả ta cũng dùng cách đó quyến rũ đại sư bá thì sao? Sư cô không ở cạnh quan sát, có thể an tâm sao?”
Cố Mi cảm thấy, nàng còn không ra tay, hẳn không còn là Cố Mi rồi.
Cho nên nàng đứng dậy.

Hai người kia trông thấy nàng, tất nhiên giật nảy cả mình.

Trang Thu Dung hơi ngẩn ra, lập tức yêu kiều mở miệng nói: “Tiểu sư muội, muội đến rồi?”
Dường như nàng ta không phải người vừa nói xấu kia vậy.
Nhưng Thúy Nhi trông thấy nàng, tuy ngẩn ra, nhưng lập tức hừ mũi một tiếng, ánh mắt rất coi thường quét qua nàng một cái, quay đầu nhìn chỗ khác.
Cố Mi không đáp, đi thẳng lên, tới trước mặt Thúy Nhi.
Bóng tối phủ trước mặt, Thúy Nhi chỉ quay đầu, rất nóng nảy hỏi: “Định làm gì?”
Cố Mi không nói hai lời, nâng tay phải lên, nhanh như chớp giật, lòng bàn tay mạnh mẽ quét tới.
Đánh xong, trong lòng nàng thoải mái rất nhiều.

Hai cái tát vừa nãy, nàng dùng mấy phần nội lực, phỏng chừng đủ cho Thúy Nhi uống môt bình rồi.
“Ta đánh ngươi thì sao? Cái bạt tai đầu tiên này, là ngươi bất kính với sư thúc, ta thay người giáo huấn ngươi.

Bát tai thứ hai, là dạy ngươi cái gì là trưởng ấu có thứ tự.

Ta là sư cô, lúc nào tới phiên ngươi gọi thẳng tên ta?”
Trong mắt Thúy Nhi thực sắp bốc lửa, hậm hực nhìn nàng chằm chằm, chỉ hận không thể nhìn xuyên qua nàng.
Cố Mi híp mắt nở nụ cười: “Chuyện của người khác sao ngươi lại quan tâm như vậy? Hay là nói, thực ra ngươi cũng thích Liêm Huy, vì vậy sợ ta cướp mất hắn? Vì vậy mới mượn tay kẻ khác đuổi ta đi?”
Lời vừa nói ra, không những Trang Thu Dung, ngay cả Thúy Nhi cũng biến sắc.

Nàng ta thả tay xuống, nắm chặt nắm đấm, trên trán nổi gân xanh: “Ngươi nói bậy.”
Cố Mi càng cười vui hơn: “Nếu không phải, ngươi kích động vậy làm gì? có điều Thúy Nhi à, không ai nói qua từ lσạи ɭυâи với ngươi sao? Sư điệt thích sư bá, truyền ra ngoài, đời này ngươi đừng hòng ngẩng đầu lên rồi.”
Thời đại này, tôn ti trưởng ấu khác nhau rõ rệt.

Mà chuyện lσạи ɭυâи này, càng là tối kỵ.
Trên mặt Thúy Nhi xanh xao, nắm đấm run rẩy, chỉ sợ khắc sau, quyền kia sẽ mất khống chế vung tới.
Nhưng Cố Mi không quan tâm, nàng chỉ xoay người nói với Trang Thu Dung sắc mặt hốt hoảng nói: “Sư tỷ, ta còn phải quay lại thu thập hành lý, đi trước.”
Nàng tin là, Trang Thu Dung tất nhiên không phải loại dễ động.


Chuyện này của Thúy Nhi, tin là nàng ta sẽ xử lý tốt hơn.
Quả nhiên, sau mấy ngày Cố Mi và Liêm Huy xuống núi, thúy Nhi bị đuổi khỏi Hoa Sơn.

Nguyên do là nàng ta không xem trọng tôn trưởng, ra tay đánh trả tổn thương Trang Thu Dung.
Nhưng lúc đó, Cố Mi chỉ mang vẻ thảm thiết nhìn con ngựa trước mặt nàng.
Việc cưỡi ngựa này, nàng học được.

Thế nhưng dưới tình huống có người dắt ngựa hơn nữa chỉ là cầm dây cương đi chậm, cũng không phải cưỡi ngựa thật.
Có điều một hai ngày qua, bên đùi đã bị mài rách da, đau rát.
Cho nên đánh chết nàng cũng không muốn lên ngựa nữa.
Liêm Huy nhìn nàng, hơi bất đắc dĩ.

Kỳ thực trải qua mấy ngày này, hắn vẫn không thể đối diện nàng.
Chỉ cần thấy nàng, hắn sẽ nhớ tới giấc mộng hoang đường mà chân thực kia, lão nhị dưới thân sẽ có phản ứng.
Vì vậy hắn có thể không nói chuyện với nàng sẽ không nói, có thể không nhìn sẽ không nhìn.

Nhưng nhìn trên góc độ của Cố Mi, tự thấy là vì Liêm Huy vẫn xem thường nàng như trước.
Nhưng nàng không quan tâm.

Ưu điểm của nàng là, có tính ngang nganhj như đà điểu châu phi, chưa bao giờ quan tâm người khác thấy nàng thế nào, cứ làm theo ý mình.
Liêm Huy không biết vì sao nàng không muốn lên ngựa.

Chỉ cho rằng tính đại tiểu thư của nàng phát tác, cho nên đã nói một câu: “Ra ngoài rồi, không thể như ở nhà, vẫn nên chấp nhận một chút mới tốt.”
Ý tứ là Cố Mi làm kiêu, không chịu được chút khổ.
Kỳ thực với hắn mà nói, đây có thể xem như là mang chút an ủi trong trách cứ, đã là rất khó có rất quý giá rồi.

Nếu như là khi trước, nhất định là bản mặt, không thèm nhìn ngươi, liền lập tức nói ra hai chữ, lên ngựa.

Nếu như không thì, kệ cho ngươi gào khóc thế nào, trực tiếp nhấc tay, ném ngươi lên ngựa.
Thế nhưng Cố Mi không biết.

Nàng nghe xong lời này, lập tức nhe răng.
Trời nắng nóng như vậy, bổn cô nương không muốn nói ngươi ngày nghỉ đêm đi thì thôi, ngươi vì quái gì vẫn bảo ta không chịu nổi khổ? Có bản lĩnh ngươi gọi Trang Thu Dung yểu điệu kia tới, chỉ sợ không được vài bước đường liền sớm hôn mê.

Đương nhiên, Cố Mi biết mình không thể so với Trang Thu Dung.

Lấy gì mà so với người ta, người ta là tiên nữ, nhu nhược như vậy, gió thổi là bệnh, nào có như mình đây, chỉ là cọng cỏ, đáng phải bị giẫm đạp dưới chân.
Nhưng cỏ nhỏ cũng có lúc nổi nóng.

Cố Mi đi thẳng đến chiếc ghế con trong sảnh lớn khách điếm ngồi xuống, đùi phải gác trên chân trái đung đưa, lười biếng nói một câu: “Bắp đùi của ta bị con ngựa kia làm trầy da, không thể bước đi.”
Một vẻ nhanh nhảu vô lại.
Liêm Huy không ngờ Cố Mi lại có thể nói với hắn vấn đề cái chân trước mặt mọi người.

Hắn lúc này cũng hơi trợn mắt ngoác mồm, nhưng trong đầu tức thì thoáng hiện lên hai cái đùi trắng nõn đêm đó ở bên dòng suối.
Trong mơ cái chân dài này ôm lấy eo hắn, chặt chẽ, không buông lỏng chút nào.
Mặt hắn liền đỏ lên.

Nhưng sau đó trong lòng lại có chút bực bội không tên.
Trong sảnh này còn có những nam nhân khác.

Nghe xong Cố Mi nói câu này, đều quay đầu lại nhìn nàng.

Vừa thấy nàng gương mặt xinh đẹp, thậm chí còn nháy mắt với nàng, trong lời nói cũng có chút lả lơi.
Cố Mi coi không biết, biết rồi cũng không để ý.

Ở thời hiện đại, cái này là cái lông gì? Nói chuyện về “dì cả” với nam sinh cũng có, huống chi chỉ nói hai chữ dưới đùi mà thôi.
Nhưng Liêm Huy rất không vui, cái cảm giác này, giống như đồ của mình trước mặt người khác mà bị mơ tưởng.

Hắn rất khó chịu, bỗng nhiên có cảm tưởng quái dị muốn đem Cố Mi nhốt lại, chỉ một mình mình trông thấy.
Trong sảnh đã có mấy nam nhân bị gương mặt xinh đẹp của nàng mê hoặc, điếc không sợ súng lại gần đây, nghĩ trăm phương nghìn kế bắt chuyện.
Cố Mi còn chưa đáp, trong lòng đau xót, Liêm Huy liền lôi nàng đi.
Nàng lảo đảo như sắp ngã bị ép theo hắn ra cửa lớn khách điếm, trong lòng có mấy phần khó chịu.

Bà không trêu ngươi không chọc giận ngươi, làm gì mà dữ dằn với ta như vậy?
Nàng dùng sức thoát khỏi tay hắn, bất mãn ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ khí có mấy phần tức tối: “Định làm gì?”
Liêm Huy cả gương mặt tuấn tú bình tĩnh, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc: “Sau này không cho muội ở trước mặt người khác nói linh tinh, nói.”
“Nói cái gì?”
Liêm Huy không nói ra được.

Nhưng Cố Mi cũng không ngốc, lập tức phản ứng: “Đùi?”
Mặt Liêm Huy đen hơn rồi.

Cố MI cười ha hả ngặt ngẽo.

Xem ra nàng còn đánh giá thấp cái độ bảo thủ của thời đại này.
Đợi đến khi nàng cười xong, nhìn hắn, nghiêm nghị nói: “Liêm Huy, ta nói lại lần nữa, chuyện của ta, không liên quan ngươi.


Ngươi sau này đừng quan tâm ta.”
Từ ngày xuyên qua, nàng đã không có ấn tượng tốt gì với Liêm Huy.

Mặt than, nghiêm thúc, xem thường Hồng Dao, tất thảy các kiểu, nàng đều không muốn giao thiệp với hắn.
Liêm Huy nghe vậy, hai tay nắm chặt, gân xanh trên trán hơi hiện ra.

Hắn không biết người trước mặt bắt đầu ghét hắn từ lúc nào.

Thế nhưng quá khứ, xưa nay đều là nàng đuổi theo sau hắn, nghĩ trăm phương ngàn kết muốn hắn vui.

Khi đó hắn không để vào mắt, thậm chí là khinh bỉ.

Nhưng bây giờ, nàng mang thái độ hoàn toàn không muốn nói nhiều với hắn một câu, thực khiến hắn bối rối.
Nói tóm lại, người trời sinh, tính vốn hèn hạ mà.

Lúc người theo đuổi ngươi thì không cần, lúc người không ưa ngươi thì lập tức yêu thích.
Hắn không nói gì, quay người đi vào khách điếm.
Cố Mi đúng là rất vui.

Tốt nhất hắn nên chủ động đi trước, như vậy nàng đỡ vắt óc nghĩ cách trốn.
Nhưng một lúc sau, hắn lại lần nữa đi ra, đứng ở đó, gương mặt tuấn tú bình tĩnh, không nói gì.
Ngày tháng sáu, mặt trời chói.

Cố Mi cũng thiếu kiên nhẫn hơn, bao quần áo trong tay vung lên vai, cất bước muốn đi.
Phía sau tê rần, cả thân bại liệt, muốn động mà không nhúc nhích được là thế nào?
Nàng trơ mắt nhìn gương mặt Liêm Huy bình tĩnh đi tới, ôm nàng vào trong sảnh, đặt nàng trên chiếc ghế con, sau đó ánh mắt lạnh lùng như vậy lướt qua nội đường, tuy là tháng sáu, nhưng mọi người thấy ánh mắt lạnh lùng này, khác gì đổ lên đầu một thùng tuyết, cả người phát lạnh.
Không khí quá thấp, mọi người không chịu được, kéo nhau tính tiền rời đi.
Trong lòng Cố Mi thầm than, tự nhiên im lặng náo động là muốn làm gì vậy.
Thì ra Liêm thiếu hiệp của chúng ta vừa bị Cố Mi chọc giận, trong nháy mắt được khai thông, cảm thấy mỗi ngày đều bị nàng chọc giận vậy, chẳng bằng chủ động cường đạo.
Hắn nhớ từng có vị bằng hữu nói với hắn, nữ nhân à, toàn nói một đằng làm một nẻo, trong miệng nói không muốn, thực ra trong lòng muốn, họ muốn ngươi phải nghe ngược.

vì vậy Liêm thiếu hiệp tự cho rằng, Cố Mi luôn nói hắn không cần lo cho nàng, thực ra chỉ hi vọng hắn quản nàng.
Được thôi, bắt đầu từ giờ, hắn đồng ý quản nàng.
Vị bằng hữu kia của hắn còn nói, nữ nhân à, thích nhất chính là nam nhân cường tráng bá đọa.

Liêm Huy nhất thời cảm thấy, cường tráng, bản thân hẳn là có.

Còn bá đạo, hắn cũng có thể hết sức học tập.
Vậy nên hắn cứ vậy vui vẻ quyết định sau này sẽ cùng đường với Cố Mi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.