Bạn đang đọc Muội Khống FULL – Chương 8
Cố Mi mở hai cánh cửa đóng chặt, bê ngoài ánh mặt trời chói mắt.
Nàng hơi nheo mắt, cũng không nhìn muôn vàn vẻ mặt của những kẻ đứng vây quanh bên ngoài, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Khắp người nàng máu me, sắc mặt bình tĩnh thực dọa người.
Mọi người đều hơi khó hiểu, chỉ biết nửa canh giờ trước, nàng mang bộ dạng này xuống Tư Quá Nhai, sau đó đi vào gian phòng của Thông Nguyên Tử, mãi đến tận vừa rồi mới ra ngoài.
Đám người tự động tránh ra một con đường, Cố Mi mắt nhìn thẳng, hai chân bước đi cứng ngắc.
Triệu VÔ Cực còn đặt ở trước mộ Trác Dao, nàng không di chuyển được y.
Bên cạnh có người đột nhiên xuất hiện, ngăn đường của nàng.
Nàng khẽ chau mày ngẩng đầu nhìn.
Người kia lông mày dài gương mặt tuấn tú, áo vải xanh lam, chính là Liêm Huy.
Mà thiếu nữ bên cạnh hắn, tuy một thân áo tơ váy trắng, nhưng không che giấu được dáng vẻ khuynh thành.
Cố Mi không biết thiếu nữ kia, nàng cũng không muốn quen.
Nàng bây giờ chỉ muốn mau mau quay về, Triệu Vô Cực còn cô đơn một mình nằm ở đó.
Nàng lạnh giọng nói: “Tránh ra.”
Liêm Huy không lui, hắn chau mày nhìn Cố Mi, lướt qua nàng trên dưới một lượt, xác định nàng không bị thương.
Có điều người toàn thân đầy máu là ai?
“Ngươi làm sao vậy? Máu trên người là của ai?”
Tuy là xuất phát từ quan tâm, nhưng ngữ khí câu hỏi mà Cố Mi nghe được, vẫn mang theo vài phần khinh bỉ.
Nàng cười gằn một tiếng, nắm chặt hai nắm đấm, lạnh giọng đáp một câu: “Cút ngay.”
Liêm Huy có chút ngạc nhiên.
Hồng Dao trong quá khứ chưa từng đối xử với hắn như vậy.
Nàng khi trước, luôn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn nói chuyện với mình.
Dù cho là lần trước ở trong suối, nàng khác hẳn thường khi, nhưng vẫn không lạnh lùng với hắn thế này.
Nghĩ đến lần trước, hắn liền nghĩ ngay đến giấc mộng kia, vẻ mặt hơi gượng gạo.
Thiếu nữ bên cạnh thấy vẻ mặt hắn lúng túng, còn tưởng là câu cút ngay kia của Cố Mi khiến hắn mất mặt, nàng liền nhẹ giọng dịu dàng mở miệng: “Tiểu sư muội, đại sư huynh chỉ là quan tâm muội, muội hà tất khiến huynh ấy khó xử?”
Cố Mi lạnh lùng nhìn nàng ta một cái.
Thật không may, người này dù xinh đẹp, nhưng vừa hay lại là loại mà nàng không ưa.
Tỏ vẻ yếu đuối mềm mại cho ai nhìn? Rất tiếc là, bà đây không thương hương tiếc ngọc.
Cố Mi chau mày: “Ngươi là ai? Còn nữa, cút ngay, đừng cản đường ta.”
Biểu hiện trên mặt nữ nhân kia biến hóa thất thường: “Tiểu sư muội, muội…”
Mà Liêm Huy bên cạnh nàng ta đã nói: “Thu Dung, muội về trước đi.”
Cố Mi đã biết, thì ra nàng ta chính là Trang Thu Dung trong truyền thuyết kia.
Nếu là nàng khi trước sẽ không nhịn được mà nhiều lời.
Dưới cái nhìn của nàng, Trang Thu Dung mang vẻ ngoài bạch liên hoa, nữ tử hành động nhu nhược, không phải đã hắc hóa, thì là trên con đường hắc hóa, không thì những vai nữ phụ xuyên qua làm sao phải phản lại?
Thật không may, Cố Mi dường như chính là nữ chính, còn là một nữ chính xuyên qua đàng hoàng.
Nhưng bây giờ nàng không có hứng thú với mấy chuyện này, nàng chỉ muốn nhanh chóng quay lại sau núi.
Vì vậy tránh khỏi bọn họ, một đường đi thẳng về trước.
Đi được nửa đường, nàng quay đầu lại, nhìn người đằng sau vẻ chán chường:
“Huynh đi theo ta làm gì?”
Liêm Huy tuy đơ cả mặt, nhưng lời nói ra thì rất chính nghĩa: “Sư phụ bảo ta đi theo muội.”
Cố Mi đầu tiên ồ một tiếng nhàn nhạt, sau đó bình tĩnh nói: “Ta không cần.
Huynh lăn đi được rồi.”
Liêm Huy có chút kinh ngạc, chỉ thấy vẻ bình tĩnh hôm nay của Hồng Dao khiến hắn thấy có vài phần đáng sợ.
Hắn nhíu mày, không vui nói: “Ta là sư huynh muội, Thu Dung là sư tỷ muội, trưởng ấu có thứ tự, vừa nãy muội không nên nói chuyện với muội ấy thế.”
Cố Mi cười gằn, đau lòng cho cô gái nhỏ xinh đẹp à?
Nàng lập tức dừng bước, xoay người nhìn hắn nghiêm túc, nói rõ: “Thực ra ta không phải sư muội của huynh, Trang Thu Dung mới là sư muội huynh, vì vậy phiền huynh dừng bước, sau đó quay lại tìm cô ta.”
Liêm Huy bị lời của nàng làm nghẹn lại, lát sau mới nói: “Muội hôm nay làm sao vậy?”
Cố Mi hừ một tiếng, không muốn để ý hắn nữa, xoay người rời đi.
Liêm Huy hơi sửng sốt, lại yên lặng đi theo.
Cố Mi trở lại Tư Quá Nhai, lấy chậu gỗ trong động, đổ đầy nước.
Sau đó đi thông qua hành lang kia, đến thẳng phía sau núi.
Suốt quá trình này, Liêm Huy rất kinh ngạc theo dõi, không thể tin được trong động lại có loại cơ quan này, mà nàng làm sao biết được cơ quan này?
Cố Mi bước ra khỏi hành lang, liếc mắt là thấy Triệu Vô Cực vẫn mang tư thế như lúc nàng rời đi, nằm nguyên đó.
Nàng ngẩng đầu lên, chớp mắt thật mạnh, không để cho mình rơi lệ.
Sau đó mới bình tĩnh tiêu sái bước qua, quỳ gối xuống cạnh y, dùng khăn tay thấm nước, từ từ lau khô ráo tay chân và gương mặt y.
Liêm Huyên sớm đã trông thấy xác chết của Triệu Vô Cực liền một bước chắn trước mặt Cố Mi, nhưng nàng đi qua hắn, tiến thẳng lên.
Mà lúc này hắn mới biết, người nằm trên đất này, đã chết.
Có điều, hắn ta là ai? Sư phụ chỉ bảo hắn đi theo Hồng Dao, nhưng cũng không nói vì sao đi theo nàng.
Vì vậy Liêm Huy liền mở miệng hỏi: “Người này là ai?”
Năm đó Triệu Vô Cực phản lại Hoa Sơn, thời điểm tự mình trục xuất, Liêm Huy vẫn chưa vào Hoa Sơn bái sư học nghệ, vì lẽ đó hắn không biết Triệu Vô Cực.
Cố Mi không đáp, vẫn chăm chú lau từng chút máu trên mặt Triệu Vô Cực, gương mặt gầy gò tuấn nhã của y dần lộ ra.
Nhớ lại gương mặt này hôm qua vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng giờ lại lạnh lẽo, Cố Mi bi ai trong lòng, không kìm được, vừa lau vừa rơi lệ.
Liêm Huy cảm thấy kinh ngạc, lại không hiểu sao Hoa Sơn trông coi nghiêm
mật như vậy, sao có kẻ lên núi được, hơn nữa lại chết ở Tư Quá Nhai, nhưng hắn dĩ nhiên không biết, thứ hai là thái độ hờ hững của nàng với hắn khiến trong lòng hắn có chút khó chịu.
Nhưng nàng rõ ràng đối tốt với người nằm trên đất kia như vậy, thậm chí rất nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên người hắn, giúp hắn sửa soạn lại quần áo đã nhăn nheo.
Liêm Huy nửa ngồi nửa quỳ, một phát nắm lấy bàn tay đang thu sắp cho Triệu Vô Cực của Cố Mi, cau mày hỏi tiếp: “Hắn là ai?”
Cố Mi ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn, nghiêm túc nói một câu: “Câm miệng.”
Liêm Huy nhìn nàng, ngẩy cả người.
Sau đó hắn trơ mắt nhìn Cố Mi thoát khỏi tay hắn, cứ vậy quỳ gối bên cạnh Triệu Vô Cực, không nói lời nào.
Lúc chạng vạng, quan tài đứa tới.
Cố Mi bình tĩnh dặn người đào phần mộ Trác Dao ra, đêm đặt quan tài Triệu Vô Cực và Trác Dao cùng chỗ, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Lấp vào đi.”
Chữ khắc trên tấm bia đá xanh cũng sửa lại, Hoa Sơn Trác Dao, Triệu Vô Cực chi mộ.
Hồng Dao kính lập.
Cố Mi nhìn hàng chữ khắc trên đá lúc lâu, trong lòng thầm nghĩ, ít nhất, cả nhà họ cùng đề tên trên bia đá này cũng xem là đoàn tụ.
Cố Mi gạt tóc, suy nghĩ một lát, đứng dậy.
Hai người đứng ngoài cửa kia cho rằng nàng chết rồi sao? Lại dám trắng trợn không kiêng dè đứng trước cửa phòng nàng nói về mối quan hệ mờ ám của nàng và Triệu Vô Cực.
Nói gì mà bộ dạng mất hồn lạc phách của nàng, ắt hẳn là nặng tình với sư thúc gì đó.
Cố Mi đứng dậy mở cửa ra, hai người ngoài cửa vừa nói đến chuyện nàng lẳиɠ ɭơ ong bướm, khi trước thích đại sư huynh Liêm Huy, giờ còn thích cả sư thúc.
Vấn đề sư thúc là người ngươi muốn thích là thích sao? Hơn nữa không biết xấu hổ mà cô nam quả nữ ở cùng sư thúc trong động lâu như vậy.
Cố Mi quả thực phải vỗ tay khen vui cho mình, một câu nói mà đã dụng tới ba thành ngữ rồi.
Hai tay nàng khoát trước ngực, nghiêng người dựa vào thành cửa, lười nhác nói: “Nguyệt nhi, ta nghe qua hình như ngươi chưa từng đọc sách mà? Làm sao nói chuyện lại lưu loát thế.”
Nguyệt nhi nghe vậy quay đầu lại, còn chưa nói gì, nữ tử bên cạnh nàng ta đã đùng đùng giận dữ mở miệng: “Chưa từng đọc sách thì sao? Ngươi đọc sách rồi thì có gì hay? Có thể xem thường chúng ta như vậy?”
Cố Mi chau mày, hay thật, nàng xem như mở mang cái gì gọi là kẻ ác cáo trạng trước.
Nàng lướt nhanh nàng ta từ đầu đến chân một lượt, y phục màu lục nhạt, đầu bánh bao, tức giận vậy mà vẫn có mấy phần xinh xắn.
Cố Mi cũng lười hỏi tên nàng ta, hỏi thẳng: “Ngươi là đệ tử đời mấy của Hoa Sơn?”
Vẻ mặt nữ tử kia liền thay đổi, theo vai vế mà bàn, nàng ta quả thực phải gọi Cố Mi là sư cô.
Trên đời này cũng không có cái lý sư điệt chống đối trước mặt sư cô.
Cho nên trong lòng nàng ta càng tức tối, cũng chỉ có thể cắn môi không đáp.
Cố Mi chẳng muốn quan tâm họ nữa, xoay người muốn đóng cửa đánh một giấc.
Nhưng lại nghe hai người phía sau cùng kêu một tiếng: “Đại sư bá.”
Cố Mi quyết định nhanh chóng đóng hai cánh cửa lại.
Nhưng còn chưa lên giường, cửa phòng đã bị đập.
Nàng nóng nảy chỉ muốn đập tan tường, mẹ nhà nó sao muốn ngủ cũng khổ thế.
Nàng nổi giận đùng đùng chạy tới một phát kéo cửa ra, ngữ khí ác liệt hỏi: “Muốn làm gì?”
Liêm Huy vẫn duy trì tư thế tay gõ cửa, nhìn thấy vẻ giận dữ của Cố Mi, sững lại, yên lặng buông tay xuống.
QUan sát nàng một hồi, thấy tóc nàng hơi loạn, trên mặt còn có vết nằm ngủ, đôi mắt lại vì phẫn nộ mà sáng vô cùng.
Hắn không dám nhìn nàng.
Mỗi lần gặp nàng, hắn sẽ nhớ tới giấc mơ kia, sau đó miệng khô lưỡi khô, tiểu đệ dưới thân cũng không nghe lời liền dựng lên.
“Muội, muội vừa rồi với họ, ta đều nghe được.”
Cố Mi tức giận nói thẳng: “Cho nên? Vì vậy lại muốn nói ta xấu tính, ngang ngược làm càn, bắt nạt người khác? Nếu là vậy, ta biết sai rồi được chưa? Phiền Liêm đại hiệp bây giờ xoay người sau đó đi thẳng, tuyệt đối đừng nói chuyện với người tính khí không tốt như ta.”
Nói Xong lại muốn đóng cửa, nhưng bị Liêm Huy ở ngoài chặn lại.
Cố Mi tức giận, dứt khoát kéo hai cánh cửa ầm một tiếng, cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy.
Nàng lại muốn xem hắn nói thế nào.
Liêm Huy thực có chuyện muốn nói với nàng, nhưng cuối cùng lại nói ra là: “Sư phụ cho gọi muội qua.”
Thông Nguyên Tử Thiên Nhân ngồi trên bồ đoàn, mặt mày vô cùng an tường, tựa hồ mọi việc trên thế gian này đều không can hệ tới ông.
Ông nhìn Cố Mi cúi đầu đứng yên, rất lâu sau mới chầm chậm nói: “Tại sao không nói cho mọi người, quan hệ của ngươi và Vô Cực?”
“Cha không cho ta nói.
Hơn nữa chuyện như vậy, ta tự biết là được, không cần nói với kẻ khác.”
“Không để ý họ nhìn ngươi thế nào sao?”
Trên dưới Hoa Sơn bây giờ đòn đãi chuyện nhảm, đang suy đoán xem nàng và Triệu Vô Cực phát triển đến bước nào rồi.
Đương nhiên, người bị chửi mắng chỉ có nàng.
Những việc này Cố Mi đều biết, nhưng nàng còn không muốn giải thích.
Có gì hay mà biện giải.
Trước sau gì nàng cũng tìm cách rời Hoa Sơn này, sau đó không quay lịa nữa.
Nơi này, nàng không muốn ở lại thêm một khắc nào.
Cho nên nàng đáp: “Thân thẳng không sợ bóng đổ.
Ta không quan tâm.”
Kỳ thực ta đây không thèm quan tâm.
Nàng cứ lặng lẽ an ủi mình vậy.
Sau đó nàng nghe Thông Nguyên Tử thở dài một tiếng, nói: “Nếu vậy, tháng sau Liêm Bảo chúa đại thọ, ngươi sẽ hạ sơn cùng Liêm Huy, đi giải sầu đi.”