Muội Khống

Chương 33


Bạn đang đọc Muội Khống FULL – Chương 33


Trước mặt là sói, Mà Cố Mi lại không nhận ra.
Nàng mơ màng lấy khăn mặt che kín mắt để ngủ tiếp, cũng không biết bao lâu rồi, đến khi cảm thấy nước trong thùng đã nguội, nàng mới đưa tay lần sờ tới thùng chứa nước nóng bên cạnh.
Nhưng lần này.

Thùng không thấy, lại sờ được cái đùi.
Cơ thịt, bắp thịt cảm giác là một cái đùi săn chắc, ê chắc không phải là đùi của A Lục chứ?
Cố Mi khẽ chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy sống lưng như chạm vào tảng băng, lạnh đến mức phát run.
Nhưng đứa trẻ này rất linh động mà.

Không những không kêu lên, còn không rút tay khỏi đùi người kia, chỉ là đưa một cái tay khác từ dưới nước lên, sau đó, dùng tư thế sét đánh tránh không kịp hất một vốc nước lên.
Haha, cho dù ngươi xuất thần nhập quỷ, hôm nay cũng phải nếm thử nước tắm của bà đây.
Nàng kéo cái khăn mặt trên đầu xuống, cười tủm tỉm quay sang nhìn kẻ bên cạnh kia.
Sau đó nụ cười trên mặt nàng cứng đờ: “Liêm Huy?”
Liêm Huy đang dùng tay lau nước trên mặt, gương mặt tuấn tú có vẻ không ổn lắm.

Hình như hơi xuống sắc.
Hắn làm sao ổn được? Cứ tưởng có thể nhìn trọn một cảnh xuân quang, hứng thú bừng bừng bước qua bức bình phong.
Liêm thiếu hiệp vốn coi Cố Mi là thê tử, cho nên với việc nhìn thê tử tắm, hắn không thấy có gì không được.
Thú vui khuê phòng mà, Nói các người cũng chẳng hiểu.
Nhưng tại sao, thê tử của hắn tắm mà còn mặc áo yếm và qυầи ɭóŧ vậy? Ngay cả khi quần áo ướt sạch, dán chặt trên người nàng, khiến vóc dáng xinh đẹp hiện ra, việc mặc hay không mặc cũng như nhau.

Nhưng vấn đề, nàng vẫn đang mặc quần áo đấy.
Liêm Huy rõ ràng không muốn thấy thế này.

Hắn muốn nhìn, là thê tử của mình trắng trẻo nõn nà ở trong nước, tùy cho hắn vần vò.

Nhưng mấu chốt là, thê tử của hắn cũng không chơi theo kiểu thường rồi.
Quả là gãi vào chỗ ngứa.

Một miếng thịt tươi ở trước mặt, nhưng còn bọc cái túi nilon.

Vấn đề đó là cái túi nilon đen.

Nếu là túi nilon trong suốt còn được.
Vì vậy, Liêm thiếu hiệp của chúng ta càng sầu.

Nghĩ sao thì cũng là thê tử mà thân mật lại khó đến thế.
Kỳ thực hắn sầu, Cố Mi còn rầu hơn.

Nhóc con này từ sau khi xuyên qua chưa có chút cảm giác an toàn nào, ngay cả lúc tắm rửa cũng sợ kẻ khác xông tới.
Không phải xem phim đều có tình tiết vậy à, trong tiểu thuyết cũng hay viết thế.


Dù sao, tắm táp ướŧ áŧ, bị kẻ khác lén nhìn, nữ nhân liền mang vẻ mơ mộng, cảm giác mình đã là người của y rồi, mà nam thì nhìn cho thỏa, rồi bắt đầu tưởng tượng, sau đó liền nghĩ mình và cô nương ấy có chút tình cảm khác biệt.
Vì vậy tắm táp bị bắt gặp, thực sự là thời cơ phát triển tốt của câu chuyện dâʍ tặc.
Ngay cả lão gia Liêm Huy, cũng không phải lúc tắm trông thấy Cố Mi, tối về mộng xuân, nên mới nảy sinh loạt chuyện dâʍ tục này à.
Khác nhau là, hiện tại còn phát tướng thành, không có bản lĩnh tạo ra cơ hội nữa.

Nhìn thấy Cố Mi tắm rửa, không ngờ bị tạt nước, thậm chí còn tức tối tại sao nàng lại mặc quần áo mà tắm.
Còn không phải vì con sói là ngươi à.
Cố Mi cười.

Đối với việc để Liêm Huy uống nước tắm của nàng, nàng thấy chả sao cả.
Cùng lắm nàng mới không tắm có vài ngày.

Tuy giờ là tháng sáu.

Lại còn đi đường lâu như vậy, cùng lắm là trên người có chút bụi, hoặc cùng lắm, trên người có thêm chút mồ hôi thôi.
Hết cách, đi vội mà, ai quan tâm nhiều vậy được? Liêm thiếu hiệp nếm thử đi, không chừng còn có chút mặn đấy.

Ngươi xem, không hề vô vị.
Nhưng Liêm thiếu hiệp vẫn rất tức tối.

Hắn tức tối không phải vì uông nước tắm của nàng, hắn tức là bởi vì: “Sao muội tắm còn mặc quần áo?”
Ôi, tên ngốc.

Chuyện ngày trong lòng ngươi nghĩ là được, còn nói ra mồm à?
Vì vậy mặt Cố Mi hợp đủ vẻ như cái kính vạn hoa.

Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Cũng thật xin lỗi ngài quá.

Khiến ngài không chào hỏi đã lao vào, vậy mà chả thấy được gì.”
Nhưng Liêm Huy không biết nhục, còn lấy làm vinh hạnh.

Hắn rất bình tĩnh gật đầu, hai tay đặt sau lưng, rất nghiêm túc đưa mắt nhìn cả người nàng, miệng còn nói: “Ừ.

Lần này thì thôi, ta tha lỗi cho muội.

Nhưng lần sau, lúc tắm phải cởϊ qυầи áo.”
Trong lòng còn dâʍ ô nghĩ, tốt nhất gọi ta tắm chung, uyên ương đùa nước gì đó.
Cố Mi giận điên.

Khăn mặt trong tay siết lại, sau đó thả trong nước một hồi, vung tay quanh mạnh tới.

Ném chết ngươi.

Xem ngươi còn hả hê vậy không.
Liêm Huy cả người toàn nước tắm, chạy trối chết.

Đụng ngay A Lục đang mang nước tắm cho Cố Mi.
A Lục thấy thiếu gia cả người ướt sũng, nhưng trên gương mặt gỗ ấy còn thoáng nét cười.

Cô bỗng thấy sợ hãi, hơi bối rối.
“Thiếu, thiếu gia?”
Trong lòng nghĩ là, thiếu gia nhà cô bị bệnh gì thế?
Kỳ thực là bệnh mê gái với bệnh hèn đấy.
Liêm Huy vừa thấy cô, lại quay lại vẻ cũ, lôi cái bộ mặt nhăn nhó ra, hơi gật đầu với cô, sau đó bình tĩnh xoay người, rời đi.
A Lục nhìn bóng lưng hắn, vẫn thấy mơ màng.

Sau đó cô vào nhà, thấy mặt đất trong phòng toàn nước, còn có cái khăn mặt ướt sũng, mà Cố Mi ngồi trong thùng nước tắm, tức đến mức không ngừng cào vào cạnh thùng.
A Lục vẫn thấy mơ màng.

Sau đó thì nhanh thôi, Liêm phu nhân biết cả.
Đương nhiên, bà ta không cho rằng con trai mình sai.

Ở trong lòng bà, có lỗi dĩ nhiên là Cố Mi.

Nhất định nàng giở vẻ hồ ly, đã tắm, còn cố dụ con trai mình tới xem, rõ muốn câu dẫn hắn.
Trang Thu Dung ở bên cũng nghe a hoàn bẩm báo.
Không thể không nói, a hoàn này đúng là có thiên phú kể chuyện.

Thiếu nước đứng ở hiện trường, còn thêm mắm dặm muối, câu cú bay bổng, thực sự mạnh mẽ.
Ở trong lời cô ta, Cố Mi đâu phải hồ ly gì, chỉ là một dâʍ – nữ – lẳng – lơ không biết xấu hổ, vừa múa thoát y, vừa phong tình mời thiếu gia tắm cùng.
Thấy thiếu gia không từ chối, còn duỗi cánh tay ngọc, vòng hẳn lên cổ thiếu gia.
Nhưng thiếu gia không tệ, lúc mấu chốt không bị nhan sắc lay động, lạnh lùng nhìn Cố Mi một cái, rồi xoay người rời đi, không để ý người ở sau tức đến nổ phổi, phát điên lên cào tường.
Sự thật nếu Cố Mi vừa múa thoát y, vừa mời Liêm Huy tắm cùng, Liêm Huy hắn cầu còn không được, sợ còn hứng phấn máu mũi ròng ròng.
Được rồi.

LIêm thiếu gia thực là nằm không hứng đạn.
Nhưng lúc này, Trang Thu Dung nghe lời miêu tả như thật của a hoàn, cảm giác như lạc vào cõi lạ.
Kỳ thực a hoàn kia là tán chuyện với A Lục, nghe A Lục vô tình nhắc qua thôi.

thế nhưng cô ta biết tranh công, biết phu nhân ghét Cố Mi, vội đến mách lẻo.

Kết cục của việc nghe lời đoán ý là, Liêm phu nhân thưởng lớn một thỏi bạc.

Cô ta vui mừng cầm bạc đi xuống, phút cuối như còn chút lương tâm, mua túi hạt dưa mời A Lục ăn cùng.
Cô ta đi rồi, ống tay áo vung lên, mang đi thỏi bạc.

Nhưng để lại một Trang Thu Dung bức bối.
Nàng ta không cắn răng, mà cắn môi rồi.
Đôi môi đỏ mọng nước, cắn vào càng đỏ hơn.
Phong thái đẫm máu.
Liêm phu nhân thấy xót, kêu nàng ta dừng lại, vỗ tay an ủi: “Thu Dung, con cũng biết, từ lúc con còn bé, ta đã coi con là con dâu Liêm gia rồi.

Không kể một Cố Mi hoang dã không cha mẹ, cho dù là công chúa, ta cũng chỉ nhận con là con dâu.”
Lúc Liêm phu nhân nói những câu này không ngại à? Lúc trước còn nghĩ nếu Cố Mi gia thế tốt, thì sẽ để nàng là con dâu, lúc đó bà đá Trang Thu Dung đến phương nào vậy?
Nhưng Trang Thu Dung cảm động.

Thiếu nước gọi mẹ thôi.
Đương nhiên, nàng ta cũng không phải người thường.

Trang thu Dung cũng
biết, Liêm phu nhân có tốt với mình, cũng sao hơn con trai Liêm Huy được? Đặt vào lợi ích của con trai trước, bà sẽ để con dâu ra đằng sau, thời khắc mấu chốt nói vứt là vứt.
Nhưng mẹ chồng tương lai đều ra vẻ hiền hậu, làm con dâu trở tay không kịp.
Trang Thu Dung biết rõ, việc Liêm Huy kết hôn, hắn làm chủ một nửa, nhưng một nửa, ở trong tay cha mẹ hắn.
Mà 45% của một nửa, là ở trong tay Liêm phu nhân trước mặt.

Hiện này nếu khong có một nửa của Liêm Huy, nàng ta phải có được một nửa, đặc biệt là 45%.
“Bá mẫu,: Trang Thu Dung nước mắt lả tả, muốn yếu đuối bao nhiêu có bấy nhiêu: “Nếu Liêm đại ca thích Hồng Dao vậy, thì Thu Dung, Thu Dung không ép uổng nữa.

Đợi lúc người ta ra tay, con nên về trước thôi.”
Nàng ta dùng chiêu lùi một tiến hai.

Bàn về tướng mạo, tuy Cố Mi với nàng mỗi người một vẻ.

Nhưng Cố Mi thì vẻ hồ ly dụ hoặc, còn nàng ta lại là kiểu hiền thê lương mẫu.

Xét cả hai, Liêm phu nhân nhất định chọn nàng.
Mấu chốt nhất là, bối cảnh gia mẫu, nàng hoàn toàn áp đảo Cố Mi.
Vì vậy, Liêm phu nhân vẫn phải cân nhắc, con dâu của bà, chọn ai đây.
Quả thực từ lúc Liêm phu nhân biết gia cảnh Cố Mi, cũng đã chọn xong rồi.

Vì vậy vừa nghe Trang Thu Dung phải đi, lập tức giữ tay nàng ta lại, vội la lên: “Hai mẹ con chúng ta gặp nhau chưa được mấy ngày, mới vậy đã vội đi? Nếu nói tới Cố Mi này, cũng không cần quan tâm.

Theo ta thấy thì, chỉ là con hồ li đó cả ngày quấn quýt lấy Huy nhi thôi, Huy nhi không có mấy phần tình cảm với ả ta.

Cho dù có chút xíu, nhưng thấy con tựa như tiên tử, còn không quan tâm đến con hay sao? Thu Dung con cứ yên tâm đi, trong mắt đã xác định con dâu là con, bá phụ con trộm nghĩ cũng vậy.

Con cứ yên tâm ở lại đây.

Tất cả có ta, đảm bảo lúc đó Cố Mi kia phải tự rời đi.”

Trang Thu Dung đang chờ câu này.

Nàng bây giờ muốn Liêm phu nhân và Liêm bảo chủ về phe mình, cùng nàng ta đứng trên chiến tuyến.
Lúc ăn cơm chiều, Trang Thu Dung đã gặp được Liêm bảo chủ.
Liêm bảo chủ tầm 50 tuổi, lông mày rậm mắt nhỏ, mặt chữ quốc.

Bước đi như hổ lướt gió, làm việc quyết đoán gọn gàng.
Ông nhìn thấy Trang Thu Dung, cũng không nói nhiều, thậm chí trên mặt chẳng có biểu hiện gì.

chỉ hơi gật đầu: “An tâm ở nhà ta.

Phụ thân con, ta sẽ phái người chuyển lời.
Trang Thu Dung đứng dậy cảm tạ, sau đó lại phong nhã ngồi xuống.
Cố Mi nhìn ông, bỗng hiểu ra Liêm Huy sao lại vậy.
Chính là y như cha hắn.

Vẻ vô tình này, cái điệu nắm được nhị ngũ bát vạn* này, nhìn người không nhìn thẳng nếu nói họ không phải cha con ruột, ai mà tin.
*thuật ngữ trong mạt chược ý chỉ người chơi đến lúc có thể ngả bài, thắng.
Nhưng điểm khó là, lúc Liêm bảo chủ nhìn Cố Mi lại nhìn thẳng.
“Vị này là cao đồ của Thông Nguyên Tử?”
Đối với đồ đệ của Thông Nguyên Tử, ông ta vẫn đánh giá cao vài phần.

Thứ nhất là con trai ông Liêm Huy vài năm gần đây thay đổi, thứ hai là, người đàn ông này với trò võ nghệ, trời sinh có hứng thú.
Cho nên đối với nam nhân có võ nghệ cao hơn mình, bọn họ thường sẽ có chút hừ nhẹ kinh thường, cảm thấy đối phương chỉ là tốt mã giẻ cùi, còn bản thân mình ở phương diện khác tốt hơn.
Vì vậy, Liêm bảo chủ này nhìn thẳng Cố Mi, kỳ thực có chút suy nghĩ vậy, cảm giác hơi cao cao tại thương.
Nhưng Cố Mi đã nhận bị khí thế cường đại này dồn ép rồi.

Nhưng thời gian trước Liêm Huy cũng nhìn nàng vậy.

Vì thế nhóc con này cũng quen hơn.
“Xin chào, Liêm bảo chủ.

Ta là Hồng Dao, gia sư là Thông Nguyên Tử.”
Cố Mi rất cung kính đáp lời, thầm nghĩ là, ha ha, Liêm bảo chủ này trước đây không buôn bán, mà đi luyện võ, không chừng bây giờ nàng không gặp một bảo chủ, mà gặp một võ lâm minh chủ rồi.
Tư thế kiêu ngạo cả thiên hạ như vậy, ngoài ta ra còn ai?
Liêm bảo chủ lại nhìn nàng một cái, thu ánh mắt lại, thanh âm bình bình: “Người tới là khách.

Hồng cô nương chớ khách khí, mời ngồi xuống dùng cơm.”
Cố Mi nghe lời, bắt đầu kẹp đũa hướng về phía nàng ngóng trông, đầu sư tử Dương Châu* trong truyền thuyết.
*tên món ăn nổi tiếng ở Dương Châu Trung Quốc.
Nhưng đầu sư tử vừa lên đũa, liền nghe Liêm Huy bên cạnh nàng nói.
Thì ra Liêm Huy nói với cha hắn là, Hồng Dao khác với khách.
Hồng Dao sao là khách được? Nàng là vợ hắn, là người nhà.
Hắn không muốn nàng thiệt.
Vì vậy đứa nhỏ này rất lạnh lùng tuyến bố với cha hắn một việc: “Con muốn thành thân với Hồng Dao.”
Lạch cạch một tiếng, đầu sư tử trên đũa Cố Mi rơi vào đĩa thức ăn trước mặt, bắn tung tóe nước canh vào mặt nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.