Bạn đang đọc Muội Khống FULL – Chương 32
Cố Mi lập tức cười đáp.
Nỗ lực tỏ vẻ mình rất tao nhã hiền thục, dáng vẻ khoáng đạt gì đó.
Liêm phu nhân nghe được, miễn cưỡng nở nụ cười: “Xin hỏi, Hồng Dao cô nương họ gì?”
Nhưng trong lòng có chút chán ghét.
Cô nương này nếu hiểu chuyện, thì sao nói tên mình, cũng không nhắc tới họ?
Cố Mi nghe vậy, cũng có chút bối rối.
Từ lúc xuyên qua tới giờ chỉ nghe người khác gọi nàng Hồng Dao, gọi nàng là sư cô, thậm chí có người gọi nàng là hồ ly, còn chưa có ai nói với nàng, Hồng Dao này họ gì.
Có điều nếu Triệu Vô Cực là cha nàng, nàng đáng lý nên theo họ Triệu của cha.
Nhưng suy nghĩ chút, nàng đang muốn mở miệng nói mình họ triệu, Trang Thu Dung đối diện nàng lại nở nụ cười, cướp lời.
Nụ cười của Trang THu Dung và Cố Mi khác nhau hoàn toàn.
Lúc Cố Mi cười, hai mắt híp lại, chỉ còn một đường, mắt cong cong, khiến người ta vừa nhìn đã thấy, đứa trẻ này cười thật ngây ngô.
Nhưng Trang Thu DUng cười lại khiến người ta thấy, thêm một phần thì cố, thiếu một phần lại khiến người ta không thấy được ý cười.
Nàng ta cười, là vừa đẹp.
Lần này, nàng ta mím môi cười khẽ, là đại gia khuê tú thường thấy, cười không lộ sỉ: “Bá mẫu, Hồng Dao không cha không mẹ, là cô nhi.
Người hỏi muội ấy họ gì, sao muội ấy đáp được đây?”
Cố Mi nhìn nàng ta một cái, thầm nghĩ, cô nương, cô lắm chuyện thật.
Cô không nói gì, không ai coi cô là vật trưng bày cả.
Nhưng nếu cô ta nói vậy, nếu mình mà nói mình họ gì, thế tất sẽ dính dáng đến vấn đề cha mẹ là ai.
Nhưng Triệu Vô Cực trước lúc lâm chung đã từng căn dặn nàng, việc thân thế của nàng, tốt nhất không nói với ai.
Dù sao, thân thế của nàng cũng nhiều phức tạp, sợ có kẻ gây sự.
Vì vậy Cố Mi chẳng thể phản bác, yên lặng chịu đựng lời của Trang Thu Dung.
Nhưng Liêm phu nhân vừa nghe, lông mày liền nhíu lại.
Vốn họ Liêm bọn họ có Liêm Huy là giang hồ thiếu hiệp, nhưng họ Liêm thực chất chỉ là phú thương bình thường mà thôi.
Trong họ Liêm trừ Liêm Huy, đều là những kẻ làm ăn cả, ngay cả Liêm lão gia, Liêm phu nhân, cho tới mỗi nha hoàn gia nhân, không ai là biết võ công.
Ban đầu đưa Liêm Huy lên Hoa Sơn theo học Thông Nguyên Tử, nguyên nhân chẳng qua là Liêm Huy từ nhỏ thân thể bệnh tật, nghĩ tập võ sẽ khỏe mạnh hơn, liền nhẫn tâm đưa hắn lên Hoa Sơn.
Hai người họ, cũng vì đại nghiệp nhà họ Liêm, khó tránh có kẻ dòm ngó.
Liêm Huy khi còn bé từng bị sơn tặc bắt có, tuy là cuối cùng dùng bạc cứu về, nhưng trong lòng Liêm phu nhân và Liêm lão gia để lại bóng đen rất lớn.
vì vậy họ nghĩ đơn giản, đưa nhi tử đi tập võ, dù cho ta không ức hϊếp kẻ khác, cũng không để kẻ khác ức hϊếp ta.
Nhưng họ không nghĩ tới, Liêm Huy lại là kỳ tài võ học, người thường luyện võ thấy tư chất luyện võ của hắn, liền không muốn buông.
Mà Liêm Huy cũng rất hào hứng với võ học.
Vì vậy ban đầu nghĩ đưa hắn đi năm ba năm sẽ trở lại, sau đó thừa kế gia nghiệp.
Nhưng không ngờ, một lần học, dài tận mười năm.
Trước đó vài ngày Liêm phu nhân luôn gửi thư thúc giục, nói cha hắn đã già, gầy đây thân thể ngày càng yếu, liền ngóng trông nhi tử sớm ngày về quản lý việc làm ăn trong nhà, khiến cha mẹ yên tâm tuổi già.
Kỳ thực chỉ là nói dối.
Liêm lão gia khỏe vật được bò.
Sở dĩ vội giục Liêm Huy trở về, nguyên nhân lớn nhất là Liêm phu nhân thấy, nhi tử đã lớn, nên lập thất, sinh con rồi.
Ngay cả ứng cử viên để làm thê, bà cũng chọn xong.
Không ai khác, chính là Trang Thu Dung.
Trang THu Dung cũng không phải nhi nữ giang hồ.
Trang gia họ, ở trong thành Dương Châu cũng là nhà làm ăn.
Liêm Trang hai nhà gần gũi, Liêm Huy và Trang Thu Dung quen biết từ nhỏ.
Kỳ thực từ nhỏ Trang Thu Dung đã để ý Liêm Huy.
NGay cả nhi nữ nhà người ta mặt mỏng, có tâm sự không tiện nói ra, nhưng với Liêm Huy thì nàng ta không rời không bỏ.
Lúc Liêm Huy ở nhà, ngày ngày đều chạy tới Liêm phủ, lúc Liêm Huy lên Hoa Sơn học võ, nàng ta cũng buộc phụ mẫu đưa mình lên Hoa Sơn.
Kỳ thực ban đầu Thông Nguyên Tử không muốn nhận nàng ta.Nhi nữ nhà giàu, tư chất như vậy, rất khó dạy dỗ.
Nhưng không chịu nổi phụ mẫu cả ngày cứ khen hay, lại đưa bạc tặng lễ gì đó, bất đắc dĩ ông ta đành đồng ý.
Thông Nguyên Tử giống như xương cốt thần tiên, không cần ăn cơm.
Hoa Sơn không giống Võ Đang Thiếu Lâm, mỗi ngày có tín đồ quyên hàng đống tiền vàng, lại không giống Đường Môn bán muôn loại độc dược ám khí, mỗi ngày đều bàn chuyện làm ăn, rất nhiều bạc vào túi.
Dầu gì phía Thanh Thành này, còn có dựa vào vài trò mèo kiếm chút bạc.
Nhưng riêng Hoa Sơn đây, không có ưu thế ấy.
Vừa nghĩ Thông Nguyên Tử ông ta không kế sinh nhai, không nghĩ ra cách kiếm tiền, thứ hai Hoa Sơn quá hiểm trở, lại không có núi nào có thể cho thuê nhà trồng cây kiếm ít tiền, vì vậy cũng chỉ có thể dựa vào thu đệ tử kiếm chút học phí mà miễn cưỡng qua ngày thôi.
Không thì ngươi tưởng lạ, tại sao người học võ họ phải chịu khổ nhục, mới là người cực đỉnh trong miệng thiên hạ? Tại sao mỗi ngày món ăn đều lấy đồ chay làm chủ đạo?
Kỳ thực là không co tiền dùng.
Vì vậy Liêm phu nhân vừa nghe Trang Thu Dung nói Cố Mi là cô nhi, lông mày mới âm thầm nhíu lại.
Vốn bà còn nghĩ, là nhi tử của mình coi trọng, nhưng bản thân mình không thích, có điều cô nương kia gia cảnh ổn định, thì có thể xem xét.
Người ta hay nói vợ chọn trước tốt như “thả khí”.
Xét nhi tử mà nói, chưa kể Trang Thu DUng cùng lớn lên từ nhỏ, bà còn thấy Trang Thu Dung được dạy dỗ ra sao, vậy cũng an tâm sau này.
Nhưng vừa nghe nói Cố Mi là cô nhi, không phụ mẫu, vậy thì không thể nhắc đến gia cảnh nhà đẻ rồi.
Cứ vậy, nếu nhi tử cưới nàng ta, không phải phấn đấu thêm vài năm sao?
Liêm phu nhân rất nhanh chóng loại Cố Mi khỏi danh sách đối thủ của ứng cử viên làm thê, không chút lưu tình liền ấn PASS rồi.
Khỏi cần nói gì nhiều, Hồng Dao này là đồ đệ của Thông Nguyên Tử, nhưng bọn họ là thương gia, vốn không quan tâm giang hồ nhân sĩ.
Lại nói một cô nương, ngày ngày đánh gϊếŧ, thành thể thống gì? Lùi thêm ngàn bước mà tính, nếu nàng ta võ công cao, bà quản làm sao được.
Hơi nói vào câu, nhảy tường bỏ đi thì thôi, nếu như giận thật, kiếm đưa lên, liền chặt tới, vậy thì mẹ chồng bà phải làm sao? Mặt mũi ở đâu ra?
Nhưng dù sao gừng càng già càng cay, bà đã sống hơn bốn mươi năm, dù không hay ra ngoài (bà là người phụ nữ gia đình, dĩ nhiên ít ra ngoài) nhưng trải nghiệm không ít, vì vậy vốn đã bóp chết khả năng làm vợ của Cố Mi từ trong nôi, nhưng trên mặt bà không thể hiện gì rõ ràng.
Không vì lý do gì, chỉ là nếu bà thể hiện rõ, nhi tử Liêm Huy nhất định không đồng ý.
Nhìn xem nhi tử Liêm Huy của bà giờ như vậy, Trang thu Dung chỉ đơn giản nói một câu, mặt hắn đã lạnh như sông băng.
Nhưng vừa quay đầu, nhìn về Hồng Dao, lại mềm mại đến mức như vừa được nhúng mấy lượt nước sôi.
Con lớn không nghe mẹ mà.
Phá uyên ương không phải kế hay, bà cũng không thể nói trắng với nhi tử, muốn ta hay con bé? Có nó không có ta, có ta không có nó, con liệu đi.
Bà chỉ sợ nhi tử mình nói là, con muốn thê tử.
Chưa kể, việc này nhi tử của bà không phải không dám.
Đến lúc đó người làm mẹ còn có thể làm sao?
Vì vậy Liêm phu nhân cố gắng đè nén bất mãn trong lòng, còn hiền hòa bật cười, cũng chỉ thiếu vỗ tay Cố Mi mà nói, đứa trẻ ngoan, bảo con ăn thì ăn đi.
Nhưng Liêm phu nhân lại nói là: “Đi cả đường, Hồng Dao cô nương chắc cũng vất vả rồi? Đến đây, ta sai người đưa cô đi nghỉ ngơi lát, đợi đến cơm chiều, ta sai người tới mời.”
Dứt lời không đợi Cố Mi đồng ý, vẫy tay gọi một nha hoàn bên cạnh, cười nói: “Đây là A Lục.
Sau này Hồng Dao cô nương ở tạm lại Liêm phủ, có việc gì cần cứ sai nhờ A Lục.”
Chú ý bà nói hai từ ở tạm, ở tạm! Cố Mi dù ngốc, nhưng nàng vẫn có lòng nhạy cảm, nhất là hứng thú với lời nói ý tứ của người khác.
Vì lẽ đó lời Liêm phu nhân vừa nói ra, nàng dường như đã thấy ý nghĩ của bà.
Nhưng nàng vẫn ấn tượng sâu sắc một cảnh trong phim.
Là nam chính, cũng là cha mẹ hắn vô cùng phản đối hắn cưới nữ chính.
Sau đó cô ấy còn mang thai con của người khác, cha mẹ của hắn muốn hắn đánh chết đứa bé trong bụng cô ấy, đến cùng nam chính bình tĩnh nói với cha hắn, ai dám gϊếŧ con trai ta, ta liền gϊếŧ con trai kẻ đó.
Cha của hắn vừa nghe vậy thì sượng người.
Ngoan ngoãn để con trai cưới nữ nhân kia, không dám hai lời.
vì vậy Cố Mi luôn thấy, vấn đề mẹ chồng nàng dâu, mức độ thế nào, quyết định ở nam nhân kia quan tâm vợ bao nhiêu, cùng với sự điều chỉnh của anh ta.
Nghĩ vậy, nàng thấy Liêm phu nhân cũng không phải vấn đề.
Nếu Liêm Huy đủ yêu nàng, vậy thì sẽ không có vấn đề gì.
Nếu như Liêm Huy không đủ yêu nàng, nàng còn gì phải do dự?
Vì vậy, vẫn là dạy hắn cách giải quyết.
Cố Mi theo A Lục rời đi.
Cả đường nàng thực sự mệt vô cùng, hiếm có mới được nghỉ ngơi, cũng tốt.
Nhưng Liêm Huy không thấy vậy.
Hắn bị mẫu thân giữ lại, tỉ mỉ hỏi han cuộc sống hơn nửa năm ở Hoa Sơn.
liêm Huy mất tập trung, Liêm phu nhân hỏi mười hắn đáp hai, còn phần lớn nhìn ra cửa.
Liên quan tới quan hệ từ nhỏ của hắn và Trang Thu Dung, hắn chưa nói với Cố Mi.
Đương nhiên, ban đầu Hồng Dao là biết, vì vậy hắn tự cho là Cố Mi giờ cũng biết.
Nhưng thời khắc đó, hắn mới nhận ra, Cố Mi mất trí nhớ, vậy chuyện này, dĩ nhiên nàng không biết.
Thật khó mới kéo gần quan hệ với nàng, không thể vì chuyện này, khiến nàng giận mình.
vì vậy nội tâm của Liêm Huy luôn nghĩ, mau đi tìm Cố Mi, giải thích rõ với nàng.
Nhưng không chịu được mẫu thân hắn đang thao thao bất tuyệt.
Chỉ hận chưa hỏi rõ mỗi ngày ba bữa hắn ăn cái gì.
liêm Huy hơi vội, mặt mặt dần trầm xuống.
Trang Thu Dung vẫn đứng cạnh hắn.
Nàng thấy từ sau khi cố Mi đi, Liêm Huy cũng hồn vía lên mây, vẫn hướng về phía Cố Mi rời đi.
Trong lòng nàng ta đã sớm như bị gai đâm vào, đau đớn.
Lần này thấy biểu hiện Liêm Huy càng nóng vội, nàng ta cũng khẽ cười mềm mại nói: “Đại sư huynh, hai ngày qua muội làm y phục cho huynh, huynh thích nhất màu lam.
Ta thấy trên người huynh mặc y phục cũng không được tốt lắm, không bằng thay ra, thử xem y phục muội làm cho huynh thế nào?
Nói xong, liền sai nhà hoàn bên cạnh đi tới phòng nàng lấy y phục qua.
Nàng ta đi con đường hiền thê lương mẫu.
Không chỉ người nhu nhược, biểu hiện càng phải hiền thê lương mẫu.
Liêm phu nhân quả thỏa mãn vô cùng.
“Huy Nhi, Thu Dung nói phải.
con là thiếu gia nhà họ Liêm, ngàn vạn dòng dõi, sao có thể mặc thứ y phục tầm thường này? Mau cởi ra, không để người khác chê cười.”
Bộ y phục họ nói, chính là bộ Cố Mi mua ở trong trấn.
Đứa trẻ Cố Mi này vốn ke, nàng luôn thấy, thà rằng ngân lượng ăn chơi vui múa, cũng không nên tốn nhiều mua y phục.
Ba cái y phục này, ngoại trừ vài món hàng thường thấy, ngoài ra chỉ là chút cảm giác mới mẻ, bỏ số tiền lớn mua, nàng thật sự tiếc.
Vì vậy bộ y phục này của Liêm Huy, cũng như vậy.
Đương nhiên, so với hai bộ y phục Cố Mi mua cho mình, nàng mua bộ y phục cho Liêm Huy là không rẻ rồi.
Nhưng bộ y phục không rẻ trong mắt nàng, trong mắt Liêm phu nhân và Trang Thu Dung, chỉ dành cho hạ nhân mặc.
Nha hoàn mang y phục tới rất nhanh.
Trang Thu dung tự mình mang y phục ra, muốn hầu hạ Liêm Huy mặc vào.
Nhưng Liêm Huy lùi sau hai bước, thanh âm lạnh nhạt: “Khỏi cần.
Bộ y phục trên người ta rất tốt.
Ta chỉ thích nó.”
Đây la lần đầu Cố Mi mua đồ cho hắn.
Không kể vật liệu tệ, cho dù là một tấm vải, chắc là hắn cũng tình nguyện mặc lên.
Trang Thu Dung hơi sửng sốt.
Liêm phu nhân cũng lúng túng.
Dù sao cô nương người ta tốt bụng làm y phục cho ngươi, ngươi không những không mặc, thậm chí không nhìn, chuyện này nói sao, cũng tổn thương lòng người ta.
Vì vậy Liêm phu nhân hơi giận nói, ngữ khí tăng mấy phần: “Huy nhi, thu Dung vì con làm bộ y phục này, mất mấy tối không ngủ ngon.
Con xem hoa văn trên cổ áo ống tay, đều là nó tự tay thêu lên, con làm sao, làm sao không thử một lần?”
Nhưng Liêm Huy giờ thật sự không thể nào nhỉn nổi bộ đồ.
“Nương, con có việc.
Con đi trước.”
Vội vã nói vậy, hắn xoay nguwoif đi, chỉ để lại Liêm phu nhân lại lúng túng và Trang Thu DUng sắp cắn nát răng.
hồng Dao, coi như ngươi giỏi! Nhưng Trang Thu Dung ta quyết không thua.
Ta không tin, giao tình mười mấy năm của ta và Liêm Huy, còn không sánh bằng một tháng của ngươi và huynh ấy.
Kỳ thực Cố Mi rất oan.
Nàng không hề muốn cạnh tranh với cô ta.
Nàng ta nên biết chân lý tình yêu xưa cũ là, của mình, thế nào cũng không thoát.
Không phải của mình, cầu sao cũng không được.
Bạn nhỏ đây tùy duyên, vô tư, sống đơn giản.
Mà bây giờ, bạn nhỏ vô tư ấy đang búi cao bóc để tắm.
Một tháng nay chưa tắm tử tế được mấy lần.
Đầu liên là đề phòng con sói Liêm Huy.
Sau là mặc dù lòng phòng bị đã giảm, nhưng nàng lại mắc bệnh sạch sẽ, chậu tắm của khách điếm, nàng thấy bẩn.
Đương nhiên, chậu tắm bây giờ, kỳ thực nàng cũng không thấy sạch.
Sau đó A Lục luôn miệng bảo đảm, đây là mới, không ai dùng qua, nàng là dùng lần đầu.
Kỳ thực nàng nhớ bồn tắm vòi hoa sen rồi.
Đứng dưới vòi hoa sen, muốn tắm sao là tắm thế đó.
Nhưng bồn tắm cũng không tệ.
ngồi xếp bằng trong đó, trên mặt đắp cái khăn lông, nhắm mắt hưởng thụ.
Nhiệt khí tăng lên, mệt nhọc cả đường đều đã bốc hơi hết.
Nàng mơ màng muốn ngủ, hoảng hốt nghe có người đẩy cửa vào.
nàng tưởng A Lục mang thêm nước nóng cho mình, ngay cả khăn trên mặt cũng không bỏ ra, chỉ nói: “A Lục, vất vả rồi.
Phiền cô để nước lại, ta tự qua lấy được.”
Thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe ấy, truyền qua khăn ướt, liền như phủ thêm tầng nước, khiến người nghe cảm thấy, kiều mị cảm động.
Thân thể Liêm Huy đùng một cái, bắt đầu xoắn lại, có nên phóng qua bình phong không?
Sau đó chính là Cố Mi đang tắm rửa, có thể là
Đây là phúc của mắt, hay không phải đây? Liêm thiếu hiệp nhanh chóng ra quyết định.
Có thể nhìn thỏa thích, tuyệt không lãng phí.
Hắn bước nhanh vòng qua bức bình phong kia.