Mười Ba Lời Nguyền

Chương 86: Nhạn Đề Quỷ Thôn ( Sáu)


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 86: Nhạn Đề Quỷ Thôn ( Sáu)

Tuy nhiên, nước mắt thống khổ của Thúy nhi cũng không làm cho Sở Phương có một chút dao động nào. Hắn hoàn toàn không thèm để ý mà quơ quơ cuộn da người trong tay, thản nhiên hướng về phía phụ thân Thúy nhi : “Nói cho ta biết, trên cuộn da người này tại sao lại không có đến một chữ? Là ngươi đã lừa gạt tất cả tộc nhân phải không?”
Phụ thân Thúy nhi cười lạnh, nói: “Ngươi cho là tất cả mọi người đều có thể mở ra được cuộn da người này sao? Nhất định phải là nhân tài mà cuộn da người này chỉ định mới có thể nhìn thấy được nội dung bên trong ! Ngươi cầm nó cũng không có tác dụng, nhanh đưa nó thả lại từ đường cung phụng, đừng tái phạm thêm sai lầm lớn hơn !”
Sở Phương khinh thường cười một cái, hỏi ngược lại: “Nếu ta không để trở lại, ngươi muốn như thế nào?”
“Ngươi!” Phụ thân Thúy nhi tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, “Sở Phương! Đúng vậy, ở thôn Nhạn Đề này thì pháp lực của ngươi cao nhất, song những pháp lực cùng oán khí bám trên cuộn da người này không phải thứ ngươi có thể khống chế được, trước khi gây nên sai lầm lớn hơn, mau đi trả lại đi!”
“Không được!” Chỉ có hai chữ này theo hàm răng Sở Phương đi ra.
Thúy nhi đáng thương lại như sét đánh ngang tai, ngơ ngác hỏi: “Sở Phương ca, huynh … …vẫn luôn lừa gạt ta, huynh căn bản là không muốn cưới ta … …chỉ muốn sau khi lấy được cuộn da người… …xuống núi đi tìm nàng ấy, phải không?”
Sở Phương không trả lời, chỉ dùng sức cắn chặt răng, tiếp tục lạnh lùng truy hỏi phụ thân Thúy nhi : “Mau nói cho ta biết cách mở cuộn da người này ra !”
“Ngươi biết có ích lợi gì? Cho dù hôm nay ngươi đi rồi, ngày khác ta nhất định dẫn dắt toàn bộ tộc nhân đuổi giết ngươi! Ngươi không thể trốn thoát được !”
“Ha ha ha ha ~~” Sở Phương cười ha hả, sau đó hung hăng nói: “Ta hôm nay không dự định sẽ tha cho các ngươi!”

“Ngươi giết chết chúng ta, không sợ tất cả tộc nhân báo thù ngươi sao?”
“Đừng nhiều lời nữa, mau trả lời của vấn đề của ta, ta sẽ cho ngươi được chết một cách thống khoái !”
Gương mặt Sở Phương đã dữ tợn đến có chút vặn vẹo, Thúy nhi vẫn như vậy không thể tin được mà nhìn hắn, đau lòng đến mức đã không có cảm giác nữa. Ngoài việc ngây ngốc đứng ở nơi đó, nàng ta hoàn toàn không biết mình phải làm gì cho đúng.
Bách Phú nhìn thấy sự bi thương của Thúy nhi, trong lòng cũng vô cùng đau buồn : cô gái đáng thương, nếu đổi lại là mình, bởi vì chung tình với một người không hề yêu thương mình, mà hy sinh những người nhà thân yêu nhất, cũng làm sao mà chấp nhận được ?
Sở Phương và phụ thân Thúy nhi vẫn giằng co như cũ.
“Sở Phương, ta biết pháp lực của ngươi ở trong thôn được coi là rất cao, nhưng muốn đối phó với nhiều người ở nơi này như vậy, chỉ e làm sao mà địch lại được ?”
Giọng nói của phụ thân Thúy nhi đã lạnh như băng đến nỗi làm cho trái tim Thúy nhi lạnh lại, nàng ta biết, phụ thân nàng hiện giờ thực sự đã động đến sát khí. Mà vòng người chung quanh cũng đang từ từ vây tới. Cho dù oán hận Sở Phương vô tình, song Thúy nhi vẫn như trước không đành lòng nhìn hắn chết chút nào.
“Phụ thân … …” Thúy nhi quỳ trên mặt đất, lôi kéo gấu quần của phụ thân đau khổ cầu xin, “Phụ thân, người tha thứ cho Sở Phương ca đi, đừng giết hắn… …”
“Nha đầu ngốc !” Phụ thân Thúy nhi vừa tức vừa hận nhìn con gái, “Hiện giờ không phải phụ thân muốn giết hắn, là hắn muốn giết phụ thân !”
“Sẽ không, phụ thân, huynh ấy sẽ không, thật đấy … …”
Thúy nhi mở to mắt cặp khờ dại lại vô tội kia, cố gắng muốn cho cha tín nhiệm mình.
“Không, ta sẽ!”
Sở Phương bình tĩnh trả lời, một chút cũng không để ý đến nỗi khổ tâm của Thúy nhi.
Sự đả kích vô tình cuối cùng này của Sở Phương, rốt cục đã đánh gục Thúy nhi. Nàng thê thảm tuyệt vọng khóc lên, khóc đến nỗi khiến cho Bách Phú trong lòng ê ẩm, thiếu chút nữa cũng rớt nước mắt theo.
Nhớ tới cảnh tượng thảm thương của Thúy nhi sau này, Bách Phú không khỏi cũng nổi lên oán hận với sự lãnh khốc của Sở Phương, hắn làm sao có thể xuống tay một cách độc ác như thế đối với một cô gái yêu hắn đến vậy chứ ? Thực đúng là đồ cầm thú!
Phụ thân Thúy nhi đã không còn ôm chút kỳ vọng gì với Sở Phương nữa rồi, âm thầm vận lên pháp lực toàn thân.

“Phụ thân, đừng ~~ “
Cho đến lúc này, Thúy nhi si tình vẫn không thể buông Sở Phương xuống. Nàng liều mạng nghĩ muốn đến che chắn cho Sở Phương, song lại bị người nhà ba chân bốn cẳng túm lại, không thể tới gần, chỉ có thể không ngừng tuyệt vọng kêu gào.
Mới vừa vận công, phụ thân Thúy nhi liền phát hiện có chỗ không đúng. Giờ phút này, pháp lực trong cơ thể ông như một đám cát vụn, phiêu tán ra chung quanh , không thể tập trung được!
Phụ thân Thúy nhi trong lòng cả kinh, lại thử vận khí một lần, vẫn là không được.
Những người khác nhìn thấy vẻ mặt phụ thân Thúy nhi có điểm không đúng , cuống quít cũng vận công thử một lần, kết quả đều giống nhau không thể tập trung pháp lực được !
Tất cả mọi người dùng ánh mắt chất vấn nhìn Sở Phương, Sở Phương cũng không trốn tránh chút nào : “Là ta làm. Loại dược này sẽ làm pháp lực trên người các ngươi không thể nào tập trung, cho nên, vẫn là đừng cố chống cự nữa.”
Thúy nhi ngẩn ra, lập tức theo trong lòng mình, lấy ra chiếc khăn lụa vẫn thơm ngát như trước ra. Sở Phương liếc nhìn Thúy nhi một cái, trốn tránh ánh mắt muốn xác minh của Thúy nhi.
“Cái đồ đê tiện tiểu nhân nhà ngươi !”
Bốn phía tiếng chửi mắng vang lên, ai nấy đối với Sở Phương đều là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sở Phương hoàn toàn không thèm để ý, hắn hiện tại thầm nghĩ phải làm thế nào mới có thể phá giải được bí mật của cuộn da người, rồi mang theo người thương yêu cùng nhau cao chạy xa bay.
“Mau nói cho ta biết, rốt cuộc cuộn da người này có bí mật gì !” Sở Phương đã càng lúc càng không có nhẫn nại nữa, vận lên một quả cầu chớp màu xanh lam đánh thẳng về phía ngực của phụ thân Thúy nhi.

Phụ thân Thúy nhi kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy tộc trưởng bị Sở Phương công kích, những người còn lại cũng lập tức xông lên chuẩn bị chiến đấu, nhưng nhất nhất đều bị Sở Phương dùng phương thức như thế đánh lại. Dù sao bọn họ hiện tại đã là người thường không thể sử dụng pháp lực được nữa, làm sao mà có thể so sánh với một Sở Phương pháp lực cao cường, lại vững tâm như sắt được chứ ?
Máu bắn ra bốn phía xung quanh, cũng văng lên cuộn da người. Ai cũng không hề chú ý tới, vết máu dính lên cuộn da người kia chỉ trong chốc lát đã biến mất, giống như bị một kẻ đang khát đến cực điểm liều mạng hút hết vào vậy !
“Sở Phương ca!”
Thanh âm của Thúy nhi cũng không ngừng run rẩy, nàng thế nào cũng không thể ngờ được, Sở Phương lại thực sự có thể hại đến phụ thân mà mình yêu thương nhất !
Nghe thấy tiếng kêu của Thúy nhi, Sở Phương buông tay xuống, hắn nắm chặt tay lại, suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục nói: “Thôi vậy, ta hôm nay buông tha cho các ngươi, bị ta đánh trọng thương tới cột sống ngực, pháp lực của các ngươi rốt cuộc cũng không thể dùng được nữa. Cuộn da người này ta mang đi, đừng đi tìm ta nữa, nếu không, ta tuyệt đối không lưu tình!”
“Cuộn da người … …ngươi… ..ngươi không thể mang đi… …sẽ … …gây ra đại họa đấy … …”
Phụ thân Thúy nhi vừa lẩm bẩm, vừa hướng về phía Sở Phương mà bò tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.