Mười Ba Lời Nguyền

Chương 85: Nhạn Đề Quỷ Thôn ( Năm)


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 85: Nhạn Đề Quỷ Thôn ( Năm)


Sự lo lắng của Bách Phú quả nhiên không phải dư thừa, ngay tại lúc cận kề hôn ước của hai người họ, mâu thuẫn đã bạo phát.
“Không, ta không muốn cưới Thúy nhi!” Sở Phương kiên quyết nói với phụ thân của Thúy nhi, “Ta, đã có nữ nhân mình yêu, Thúy nhi gả cho ta sẽ không có hạnh phúc.”
“Ngươi không muốn lấy Thúy nhi, không có vấn đề gì. Chỉ là, ngươi không thể cưới nữ nhân kia được! Quy tắc của Nhạn đề thôn là, không thể thông hôn với kẻ ngoại tộc !” Sự kiên trì của phụ thân Thúy nhi cũng không hề kém Sở Phương.
“Nếu ta để cho nàng ấy cũng đến ở trong thôn, không nói với nàng ấy chuyện bí mật của thôn có được không?” Sở Phương thống khổ khẩn cầu.
“Không được!” Phụ thân Thúy nhi nói, “Đây là quy củ của thôn, không thể ở đời của ta mà phá hỏng được !”
“Tộc trưởng!” Sở Phương “ầm” một tiếng, quỳ gối trên mặt đất.
“Không được! Ngươi không cần phải nói nữa! Có một số việc không có cách nào dàn xếp cả, ngươi vẫn là từ bỏ ý nghĩ đó đi !”
Sau khi nói xong, phụ thân Thúy nhi không quay đầu lại mà rời đi.
Thúy nhi trốn ở một bên, thương tâm rơi lệ.
*
Khi lại gặp mặt, Thúy nhi như hoàn toàn không còn nhớ tới sự đau lòng lúc trước nữa, vẫn như trước cười rất ngọt: “Sở Phương ca ca, qua mấy ngày nữa là chúng ta cũng sắp thành thân rồi… … “

“Thực xin lỗi, Thúy nhi… Sau khi thành thân ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt … …”
Sở Phương đột nhiên thay đổi hoàn toàn thái độ với Thúy nhi dịu dàng hẳn lên.
Thúy nhi được sủng ái đến có chút kinh sợ, tiện đà kinh hỉ nói: “Sở Phương ca ca, huynh nói là thật đấy chứ?”
Sở phương cười sờ sờ đỉnh đầu Thúy nhi.
Bách Phú lại có thể tinh tường cảm giác được, sự thâm trầm lạnh lùng sau ý cười của Sở Phương. Song Thúy nhi vẫn không biết gì cả, chỉ hoàn toàn hưởng thụ sự hạnh phúc giả dối này.
*
“Cái gì, huynh muốn xem cuộn da người ? !” Thúy nhi kinh ngạc hỏi, “Vì sao chứ ?”
“Tộc nhân của chúng ta đều đã ở tại cái thôn này đến mấy trăm năm rồi. Rốt cuộc phải đợi tới khi nào, nàng không cảm thấy rất ngạc nhiên sao?” Sở Phương một bộ dạng không hề cho là như vậy.
Thúy nhi khó xử lắc lắc đầu, “Cha nói cuộn da người này tà khí rất lớn, vẫn luôn được để trong mật thất ở từ đường , ai cũng không thể động vào.”
“Mật thất?”
Sở Phương nhíu nhíu mày, từ đường này ngoài ngày giỗ ra, người bình thường không thể ra vào được, chỉ có tộc trưởng mới được đi vào. Thật không ngờ là từ đường này bên trong còn có mật thất!
Thúy nhi thấy Sở Phương đến nửa ngày cũng không lên tiếng, nghĩ là hắn tức giận, vội vàng an ủi nói : “Cha nếu về sau đem vị trí tộc trưởng truyền cho huynh, đến lúc đó là huynh có thể danh chính ngôn thuận xem cuộn da người đó rồi … …”
“Nhưng phải có pháp lực vượt qua tất cả tộc nhân ở đây, mới có thể kế thừa vị trí tộc trưởng! Ta nghe nói trên cuộn da người đó có ghi lại phương pháp để tăng cường pháp lực… … Kỳ thật, ta là sợ sẽ thua trên đại hội pháp lực, làm cho tộc trưởng và nàng mất mặt… …” Sở Phương đem chuyện chuyển sang hướng khác.
“Nhưng huynh đã là người có pháp lực cao nhất trong thôn, hơn nữa không có chuyện gì, ta không để ý đâu … …”
Còn chưa nói xong, Sở Phương liền trầm giọng ngắt lời nàng: “Nhưng ta để ý!” Nói xong, liền xoay người rời đi.
Chỉ còn lại có Thúy nhi đáng thương ngây ngốc đứng nhìn bóng dáng của Sở Phương .
“Làm sao bây giờ ?” Thúy nhi thì thào tự nói:
“Cha nói, ngoại trừ người đã đạt được chức vị tộc trưởng, những người khác bất luận kẻ nào cũng không thể xem cuộn da người kia được.”
“… …Nhưng Sở Phương ca cũng là vì ta và phụ thân mới muốn xem a… …”
“… …Không được, cha biết được nhất định sẽ tức giận lắm … …”
“… …Nhưng, Sở Phương ca cũng sẽ khổ sở…”

… …
Bách Phú ở một bên cuống hết cả lên, rất muốn nói cho Thúy nhi biết dụng ý thực sự của Sở Phương, tránh cho một nhà thảm hoạ. Nhưng, cô cũng rất rõ, hiện giờ trước mắt đây, chỉ là bi kịch ở quá khứ tái diễn mà thôi.
Cuối cùng, hiển nhiên vẫn là lửa nóng tình yêu chiếm thế thượng phong.
*
Lại là một đêm trăng tròn nữa, đây cũng là ngày Thúy nhi dự định lấy trộm chìa khóa mật thất của phụ thân.
Tuy rằng thân là tộc trưởng, nhưng phụ thân của Thúy nhi hiển nhiên không hề có mấy phần đề phòng với chính những người thân yêu nhất của mình , cho nên, Thúy nhi nhẹ nhàng lấy được chìa khóa, đến nơi đã ước hẹn cùng Sở Phương.
Lúc Thúy nhi tới, Sở Phương đã chờ được hồi lâu.
“Đây là chìa khóa, mau cầm lấy đi.” Thúy nhi đem một cây gậy nhỏ màu bạc đưa cho Sở Phương.
Bách Phú vừa nhìn thấy đã nhớ lại ngay được cây gậy nhỏ mà Từ lão bà giao cho Thợ săn! Lúc ấy mọi người còn sờ sờ đầu, không biết cây gậy nhỏ này dùng làm cái gì, hóa ra lại là chìa khóa của mật thất từ đường!
Sở Phương vội vàng địa tiếp nhận lấy chìa khóa, trong mắt đã không còn có Thúy nhi nữa.
“Hôm nay là ngày đại thọ của tổ phụ, sẽ không có ai đến từ đường cả. Nhưng huynh vẫn nên nhanh lên một chút, vạn nhất bị cha phát hiện thì nguy đấy! Một canh giờ sau, ta sẽ tới đây lấy chìa khóa.”
Thúy nhi chột dạ nhìn quanh, lại thâm tình nhìn Sở Shương một cái nữa, sau đó mới lưu luyến chuẩn bị rời đi.
Vừa mới xoay người đi, Sở Phương liền kéo Thúy nhi lại, đẩy một tấm khăn lụa tinh mỹ thơm hương vào trong tay nàng.
“Tặng cho nàng.” Sở Phương mỉm cười nhìn thẳng vào ánh mắt Thúy nhi.
Mùi thơm trên chiếc khăn tay kia như đi vào tận đáy tim, có thể làm cho người ta mê say đến không đành lòng mà buông xuôi tất cả.

Thúy nhi vừa vui lại vừa xấu hổ, nhẹ nhàng đem chiếc khăn đưa lên hai gò má, ôn nhu nói: “Chiếc khăn này… …thơm quá.”
Song nàng ta vạn vạn lần cũng không thể ngờ được, một mối tình thắm thiết của mình, lại đem tới tai ương ngập đầu cho chính người nhà cùng toàn bộ tộc nhân!
*
Thúy nhi đang ở đại phòng mừng thọ ông ngoại bà ngoại, trong nhà náo nhiệt vui vẻ vô cùng. Phụ thân Thúy nhi cũng là phá lệ vui vẻ, tuy rằng ngày thường trong nhà cũng vô cùng náo nhiệt, nhưng tới ngày đại thọ như thế này, cũng vẫn càng vui mừng hơn.
Chỉ là, Thúy nhi lại chỉ miễn cưỡng cười cười, che dấu sự bất an không yên trong nội tâm mình, nàng tựa hồ cũng đã dự cảm được sắp có chuyện không tốt xảy ra vậy.
Ngay vào lúc mọi người đang vui vẻ tâm tình, đột nhiên toàn bộ căn phòng chấn động mạnh một cái, ngay cả mặt trăng sáng rõ tròn vành vạnh kia cũng tức khắc bị một tầng sương đen che đi mất.
Phụ thân Thúy nhi nhất thời sắc mặt đột biến: “Nguy rồi! Từ đường!”
Vừa nghe thấy lời này, Thúy nhi lập tức trở nên sắc mặt trắng bệch: tại sao có thể như vậy, Sở Phương ca liệu có gặp nguy hiểm hay không ?
Đúng vào lúc nàng ta và phụ thân cùng nhau chạy tới cửa, chuẩn bị đến từ đường, lại kinh ngạc phát hiện Sở Phương đã đứng ở cửa, mà cầm trong tay hắn chính là cuốn da người !
Phụ thân Thúy nhi nhìn thấy cuốn da người trong tay Sở Phương, lại sờ sờ chìa khóa trên người mình đã không thấy đâu nữa, lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, đem ánh mắt vừa kinh ngạc vừa đau lòng nhìn về phía Thúy nhi.
Nhìn thấy ánh mắt trách cứ của cha, Thúy nhi hổ thẹn cúi đầu, nước mắt không ngừng chạy quanh hốc mắt. Nàng không thể không kêu than ở trong lòng: Sở Phương ca, huynh rốt cuộc muốn làm gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.