Mười Ba Lời Nguyền

Chương 40: Chiếc Bóng ( Một )


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 40: Chiếc Bóng ( Một )

Mấy người hội Lăng Hạo đi mãi đến tối mới về được đến thôn trang, vừa khát lại vừa đói, cũng có chút ngượng ngùng do để dân trong thôn lại phải điên cuồng đi tìm họ nữa.
Lăng Hạo về đến nơi mới phát hiện ra trong máy di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, mở ra xem mới biết là của Tô tổng. Ông ta nói với anh là, hóa ra mẹ của Anh Đào đột nhiên có chút việc gấp, nên không kịp nói với mọi người mà tự mình rời khỏi thôn trang. Hiện giờ cô ta đã bình an ở thành phố G rồi, ông cũng đã phê bình cô ta một trận. Vì vậy mấy người bên Lăng Hạo không cần phải tiếp tục tìm nữa, mà trực tiếp quay về thành phố G thôi.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lăng Hạo bực mình nói với Bách Phú tình hình của Anh Đào. Thấy Bách Phú dù vui mừng, nhưng bộ dạng lại cũng có chút thất vọng, Lăng Hạo cảm thấy có chút thương tâm. Anh ta biết, Bách Phú là yêu thương cô em họ này từ sâu trong tim. Nhưng cô Anh Đào kia lại quá kiêu ngạo tự phụ, chuyện gì cũng chỉ biết mình, căn bản không hề nghe lời chị mình là Bách Phú, vì vậy cũng làm Bách Phú khó xử. Gia đình có chuyện gấp ư ? Cái này bất cứ ai nghe được mà không biết chỉ là lời biện hộ !
Nhưng Kỷ Nhan đứng bên cạnh đã không nhịn được nữa mà nói : “Bách Phú a, là một người ngoài, tôi rất muốn khuyên cô một câu. Cô thực sự là phải quản lý cô em họ này một chút ! Cô ta quá tùy tiện rồi, chỉ cần nói một tiếng như vậy mà đi mất, làm cho tất cả mọi người đều phải lo lắng cho cô ta. Cho dù có việc gấp gì, cũng có thể nhờ người nói hộ chứ ? Có cần phải lặng lẽ đi mất như thế không ? ”
Cái tính cách ích kỷ cùng cao ngạo của Anh Đào sớm đã khơi dậy sự phản cảm trong Kỷ Nhan, nhất là biểu hiện trong mấy ngày đi du lịch này, rõ ràng là làm cho người khác tức giận đến mức chỉ muốn cho cô ta hai cái tát.
“Không sai , Bách Phú. Lần này tôi cũng không giúp cô nữa đâu. Cô cũng phải có chút nghiêm khắc của người làm chị, ngày hôm đó cô mắng hay lắm, ít nhất thì ngày hôm đó cô ta cũng không còn kêu trời oán đất nữa. Cái cô Anh Đào đó rõ ràng đã bị mọi người nuông chiều thành hư rồi ! Cô cứ dung túng cô ta như vậy, là hại cô ta đấy!”
Ninh Tiêu cũng từ sâu trong tim chẳng ưa gì Anh Đào, trước giờ anh ta vẫn luôn ghét nhất những cô nàng tiểu thư được nuông chiều như thế. Lý do anh ta thích ở gần Bách Phú, cũng là vì trên người Bách Phú luôn có một khí chất vừa thoải mái lại vừa kiên cường. Vì vậy lần nào nhìn thấy cô Anh Đào kia chỉ tay chỉ chân với Bách Phú, là anh ta lại không thể ngăn được khí nóng bốc lên.
“Điều này … … ” Bách Phú hơi ngập ngừng, vốn muốn nói hộ Anh Đào mấy câu, nhưng nghĩ đến việc mọi người hết lòng hết sức mệt mỏi như vậy đi tìm cô ta khắp nơi, là không thể mở lời được nữa. Lần này Anh Đào đúng là đã quá đáng quá rồi !
“Tôi sẽ nhắc nhở cô ấy.”
“Thế mới đúng chứ .” Ninh Tiêu cười cười mà vỗ vai Bách Phú.

Thực ra mọi người cũng đều không hề cho rằng Bách Phú sẽ thực sự trách mắng Anh Đào, dù sao cô ấy cũng đã bị Anh Đào bắt nạt thành quen mất rồi, ai cũng chẳng hề hi vọng người vừa hiền lành lại yếu đuối như Bách Phú có thể trong chốc lát mà mạnh mẽ ngay lên được. Nhưng, ít nhất Bách Phú giờ cũng đã không còn nói giúp cho Anh Đào thoát tội nữa, đây cũng đã là một khởi đầu tốt rồi.
Cứ như thế, bốn người họ ngày hôm sau đáp xe về. Trên đường, Bách Phú cứ không ngừng chơi đùa với một cái gương bằng đồng tinh xảo. Chiếc gương đồng này vừa cổ vừa ưu nhã, vừa nhìn đã biết là có chút lịch sử trên đó. Ninh Tiêu vốn dĩ là người có chút hiểu biết về cổ vật muốn nhìn một chút, nhưng Bách Phú dù chết cũng không cho anh ta đụng đến . Lúc Ninh Tiêu thấy Bách Phú hận không thể cắn lên bàn tay đang muốn giật mất chiếc gương đồng của cô ấy, thì anh ta mới chịu đầu hàng. Nhưng Ninh Tiêu vẫn cứ cảm thấy Bách Phú có chút gì đó kỳ lạ, nhưng là ở chỗ nào, thì anh ta lại không thể nói được.
+++ +++ +++ +++ +++
“Cha … Cha … … “
Ninh Tiêu vừa vào đến cửa đã gọi ầm cả lên. Do mẹ anh ta mất từ rất sớm, nên Ninh Tiêu từ nhỏ đã phụ thuộc vào cha như sinh mệnh vậy, tình cảm đó cũng tự nhiên mà lớn hơn rất nhiều so với tình cảm cha con thông thường khác. Mấy ngày không gặp, Ninh Tiêu đã rất nhớ cha rồi, mà cha anh ta cũng như vậy nhớ nhung con trai. Ngày hôm qua anh ta gọi điện về cho cha, nhưng không như mọi lần chỉ nói chuyện không đến hai phút, nghe giọng cha anh ta lúc đó dường như đang rất suy nhược, cho nên Ninh Tiêu lại càng lo lắng hơn.
Song gọi đến nửa ngày mà vẫn không thấy có ai đáp lại. Ninh Tiêu nhíu nhíu lông mày, tự hỏi sao lại không có người chứ? Mà cho dù cha anh ta không ở nhà, thì cũng vẫn phải có vú Từ a, những năm gần đây đều là vú Từ lo liệu việc nhà, đến nấu cơm nấu nước, đều do bà một tay làm hết cả.
Hơn nữa bà lại đã không còn người thân, thì có thể đi đâu ? Hiện giờ cũng đã hơn bảy giờ tối rồi, vừa vặn là lúc ăn cơm , thì sao bà lại không có nhà được chứ ? Làm anh ta còn tưởng đang có một bàn đầy thức ăn yêu thích đang đợi mình nữa cơ !
Ninh Tiêu trong đầu đầy nghi ngờ, nhưng chẳng có ai cho anh ta hỏi, chỉ đành về phòng đi tắm trước.
“Ở nhà vẫn là tốt nhất.” Ninh Tiêu nằm trong bồn tắm thoải mái nhắm hai mắt lại.

… …
“Cạch.”
Hình như có tiếng động gì đó thì phải ? Là cha sao ? Ninh Tiêu nghi ngờ mở mắt ra, nhìn xung quanh bốn phía, nhưng lại chẳng thấy có gì, vì vậy tiếp tục mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, trên cổ tay anh ta bỗng truyền đến một trận đau nhức đến tận xương cốt, dường như đang bị một thứ lạnh như băng dùng lực nắm lấy vậy, làm toàn bộ phần cổ tay cảm thấy như đang bị kim đâm vào đau nhức vô cùng.
Cái lạnh trên tay không ngừng truyền đến hàn khí làm cho bồn tắm trong chốc lát cũng lạnh hẳn đi, lạnh đến nỗi làm hai hàm răng Ninh Tiêu không ngừng va lập cập vào nhau.
Cái lạnh trên tay không ngừng truyền đến hàn khí làm cho bồn tắm trong chốc lát cũng lạnh hẳn đi, lạnh đến nỗi làm hai hàm răng Ninh Tiêu không ngừng va lập cập vào nhau. ~
Ninh Tiêu rất muốn mở mắt ra nhìn, nhưng lại đột nhiên cảm thấy thân mình không thể nào động đậy được nữa, giống như toàn thân đều đã bị đông thành đá vậy, hoàn toàn không làm gì được. Làm sao bây giờ ? Ninh Tiêu cuống lên suy nghĩ. Liệu có phải là bản thân đã gây nên chuyện gì đó trong mộ cổ kỳ quái kia rồi bị thứ gì đó không sạch sẽ theo về nhà ? Nếu quả thực đúng là như vậy, thế thì … …cha liệu có gặp phải nguy hiểm nào không. Nghĩ tới khả năng này, Ninh Tiêu kinh sợ, sau đó dùng hết sức lực để giãy giụa.
Đáng tiếc, giãy dụa đến nửa ngày, đều đã dùng hết sức lực toàn thân, vậy mà vẫn không thể nào động đậy được dù chỉ nửa tấc. Bên tai cũng đã có tiếng gió ‘ù ù ‘ vang lên. Trong lòng lại nghĩ sao có gió được chứ ? Anh ta nhớ rõ cửa chính và cửa sổ đều đã được đóng kín, quạt hút gió cũng không hề mở ? Ninh Tiêu lúc này càng cuống lên, anh ta có thể cảm nhận được mình rõ ràng đang gặp nguy hiểm, thậm chí còn cảm thấy được cái chết đang từng bước từng bước đến gần mình.
“Xoẹt.” Tiếng quần áo bị xé rách ra.

Song sau tiếng động này, Ninh Tiêu phát hiện ra cơ thể đột nhiên đã có thể cử động lại được Anh ta lập tức từ bồn tắm đứng dậy, căng thẳng nhìn khắp bốn phía, nhưng trừ đám quần áo rơi trên mặt đất ra, còn lại thì không phát hiện được ra thứ gì khác.
Nước tắm cũng đã hoàn toàn đông lạnh hẳn lại, Ninh Tiêu bất an nhanh chóng mặc đồ ngủ lên. Đột nhiên, anh ta nhìn thấy lá bùa chú rơi trên sàn nhà — đó là lá bùa chú mà Bách Phú đã đưa cho anh ta.
Ninh Tiêu rốt cuộc hiểu ra tại sao mình lại có thể cử động được rồi, nhất định là do lá bùa chú này đã cứu anh ta ! Lại vội vàng cúi đầu xuống nhìn vào cổ tay của mình, thấy trên đó có dấu tay của một đứa bé con, trên dấu tay màu đỏ đó còn có ẩn màu thâm đen trong đó nữa. Ninh Tiêu đột nhiên nhớ lại lúc ở Bạch Ngọc Kiều, nhớ tới dấu tay in trên cổ chân của Bách Phú. Nhưng … …hình như có gì đó không đúng lắm. Vì dấu tay in trên cổ chân Bách Phú là màu đen xì, còn của mình lại là màu đỏ đen, hơn nữa dấu tay này hình như lại lớn hơn dấu tay kia, giống như … … bàn tay của một đứa bé khoảng năm sáu tuổi vậy .
Ninh Tiêu vội vàng nhặt lá bùa chú ở dưới đất đeo lên người. Bất kể như thế nào, thì chuyện này cũng không bình thường chút nào, phải mau mau thông báo cho mấy người Bách Phú.
Gọi mấy cuộc điện thoại xong, Ninh Tiêu trong tim cũng được nhẹ nhõm phần nào, Bách Phú cùng anh họ chị dâu anh ta đều nói không có chuyện gì lạ, nhưng họ nhất định sẽ để ý đề phòng. Chỉ có điều di động của cha là vẫn chưa gọi được, điều này làm anh ta căng thẳng vô cùng.
Cha rốt cuộc là đi đâu chứ ? rõ ràng hôm nay anh ta đã nhắn lại là sẽ về nhà, cha không thể nào không quan tâm đến chứ ? Liệu có xảy ra chuyện gì hay không ? cứ nghĩ đến điều này là Ninh Tiêu lại cuống lên như con kiến bò trên chảo lửa vậy.
Vào lúc Ninh Tiêu đang lo lắng đến phát cuồng lên mà không biết phải làm sao, thì cửa bỗng bật mở ra.
“Tiêu Tiêu, con về rồi sao ?”
“Cha.” Ninh Tiêu lập tức chạy đến trước mặt cha, “Cha về lúc nào vậy ?”
“Cha ở nhà suốt mà.” Ninh Chấn Hoa nhỏ giọng trả lời, bộ dạng xem ra rất không có tinh thần.
“Vậy sao ? Thế sao con gọi rất lâu rồi mà chẳng có ai trả lời con cả. ” Ninh Tiêu đột nhiên phát hiện dường như cha đã già đi rất nhiều, hai bên tóc mai đã bạc trắng cả, những nếp nhăn ở đuôi mắt cũng sâu hơn như thể dùng dao mà khắc lên vậy, còn cả đôi mắt vốn dĩ rất tinh tường kia nữa từ lúc nào đã ảm đạm hẳn xuống thế kia, tinh thần hoàn toàn đã không còn được như lúc Ninh Tiêu còn nhỏ nữa.

Sao bản thân lại không hề để ý đến những điều này chứ ? Ninh Tiêu cảm thấy thật có lỗi, lại thấy bản thân thực sự đã quá ham chơi rồi, trước giờ chưa từng để ý gánh vác cùng cha chuyện của công ty, để tất cả mọi áp lực đều dồn lên đôi vai của cha mình, thực đúng là quá không nên như vậy.
“Con xin lỗi, cha.” Ninh Tiêu mang theo ý xin lỗi nói.
Ninh Chấn Hoa cười cười, xoa xoa gương mặt con trai nói : “Đứa con ngốc này, đi nghỉ sớm đi.”
“Con biết rồi, cha .” Ninh Tiêu vẫn đứng im ở cửa, nhìn theo bóng lưng của cha đi qua. Lúc cha anh ta đi đến đầu kia của hành lang, ánh trăng chiếu lên người ông, chiếc bóng trải dài rõ ràng ra trên nền nhà.
Thấy cha đã đi vào trong phòng rồi, Ninh Tiêu cũng đóng cửa phòng lại. Cứ nghĩ tới bóng cha, Ninh Tiêu lại cảm thấy cha đã không còn giống như người cha kiên cường cao lớn trước đây nữa rồi, cha cũng đã đến lúc cần sự chăm sóc và giúp đỡ của anh ta. Nhưng , từ trong tiềm thức của Ninh Tiêu lại cảm thấy như … …có chỗ nào đó khác lạ. Nhưng là chỗ nào chứ ?
Không nghĩ ra được, Ninh Tiêu lắc lắc đầu không muốn nghĩ đến nữa. Nhưng, bụng lại ‘rột roạt ~ ‘ kêu lên nhắc nhở rằng anh ta còn chưa hề ăn tối.
Cha có lẽ cũng chưa ăn, chi bằng đi làm gì đó cho ông ăn luôn, tiện thể hỏi xem vú Từ đi đâu rồi .
Nhưng gõ cửa phòng đến một lúc lâu mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, Ninh Tiêu bèn cẩn thận vặn tay nắm cửa mở ra. Chỉ thấy cha đã nằm lên giường đi ngủ rồi, trong lòng còn ôm lấy chiếc bình sứ bảo bối kia.
Sao mà đến cả quần áo ngủ cũng không thay chứ ? Ninh Tiêu ngán ngẩm lắc đầu. Lại thấy cha chẳng đắp gì lên cả, anh ta vội vàng đi tới lấy chăn ra muốn đắp lên cho cha mình.
Song đúng lúc anh ta đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì cổ tay bỗng bị cha nắm chặt lấy, rồi thấy ông dùng ngữ khí nghiêm khắc trước giờ chưa từng có mà hỏi : “Con muốn làm gì thế ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.